ZingTruyen.Store

Bsd Conan When U Reborn The World Has Change

Án văn đầu: Kunikida là một cái người thường

##

  Kunikida Doppo là một cái người bình thường trong Công ty Thám tử Vũ trang, hắn không thông minh như Dazai Osamu hay Edogawa Ranpo, hắn cũng không có năng lực mạnh mẽ và cường hãn như Kenji Miyazawa hay Kyouka Izumi. Hắn là một cái người thường, có tri giác, có cảm xúc, cũng có khi sẽ thấy đau lòng hay ganh tị với một ai đó, đó mới là một người bình thường bình nên có.

  Và hắn cũng thế. 

  Hắn tuân theo lí tưởng của chính mình, đôi khi cứng đầu đến phát sợ, đôi khi lại ngốc đến đầu tóc đều có mao đông đưa. 

  Hắn ghét nhất đổ máu, vì vậy những vũ khí hắn dùng không mang nhiều nguy hiểm... hắn ghét người khác đổ máu nhưng chính mình đổ máu thì dù một chút cũng không do dự, trực tiếp từ trực thăng nhảy xuống, lại còn tự bạo đồng quy vu tận với kẻ thù. Kunikida vẫn nhớ khi nhận ra hắn mất đi chính mình lí tưởng, mất đi đôi bàn tay, mất đi chính mình ánh sáng, hắn đã tuyệt vọng đến nhường nào, tâm lí đã ở bên bờ vực sâu chênh vênh lung lắc, suýt chút thì hỏng mất không thể quay đầu. 

  Nhưng hắn là một cái người may mắn, vì hắn có người mà hắn yêu cùng tin tưởng bên cạnh, vẫn luôn quý trọng và bảo hộ hắn sau lưng cùng trước mặt. Đó là hắn may mắn nhất, cũng là hắn lớn nhất tiếc nuối. 

  Vì đó đã là quá khứ, tất thảy đều đã bị guồng quay của thời gian cuốn trôi như con nước đổ vào sông, rồi tan vào biển cả, mờ dần rồi mất hút trong mênh mông bao la xanh thẳm. 

  Kunikida vẫn nhớ cái ngày hắn cùng một thiếu niên thật ngoan đi dạo trên con đường của thành phố Yokohama mà hắn trân trọng, thiếu niên nói gì đó hắn đã không thể nhớ nổi, chỉ nhớ thiếu niên cười thật tươi, rực rỡ tựa thái dương ngày hè, cũng ấm áp đến làm hắn mủi lòng. 

  Hắn cũng nhớ có một người sẽ chọc quấy, sẽ nhảy nhót gây sự làm hắn khí đến đầu tóc đều sẽ bốc lên khói trắng, tức giận vô cùng lại chỉ có thể tấu mấy đốn cho bỏ tức, Kunikida không nhớ thanh niên mặt cùng tên họ, hắn chỉ nhớ được thanh âm của người kia... là một loại thanh âm mà hắn nghe thấy thôi sẽ vô cùng tức giận nhưng trong lòng lại phi thường tin tưởng.

  Cũng sẽ có một người thật trẻ con, ăn rất nhiều đồ ngọt, hắn vẫn luôn biết chính mình cực kì tôn kính người này, lại sẽ nhắc nhở người ấy đừng ăn quá lượng, nếu không #### sẽ tức giận.... Là ai sẽ tức giận? Hắn không biết nữa, chỉ là đột nhiên liền nghĩ như vậy mà thôi. 

     "Dazai-san, Kunikida-san lại...." Thanh âm thiếu niên buồn bã, mang theo thật nhiều tiếc nuối.

     "Atsuhi-kun, mau mau đi làm việc a~ Nếu không Kunikida-kun sẽ quát to~" Thanh âm ngọt nị nị vang lên bên tai hắn, cuối câu còn có ý cười trêu ghẹo.

  ....Chỉ là hắn lại không nghe được chút vui vẻ nào trong đó. 

  Hắn đã không thể nhìn thấy, cũng không thể nhớ được rất nhiều sự cùng người, hắn chỉ biết nơi này là hắn gia, là hắn có thể không lo không nghĩ ngồi nghĩ ngợi lung tung chỗ, là hắn quan trọng nhất "mái nhà". Kunikida hướng mắt đến thiếu niên vừa nói, hắn không thể nhìn cũng không nhớ cậu ấy là ai, chỉ là trong tiềm thức rất rõ ràng người nọ là hắn dũng cảm nhất quen biết thiếu niên.

  Kunikida mấp máy môi, lại không biết phải nói cái gì. 

  Hắn nên nói cái gì đây? 

     "Không được như vậy thất thần a ngươi!" Thanh âm ngọt nị kia lại gần hơn, hắn cũng cảm giác người nọ ôm ôm hắn thân người, mái tóc mềm mại cọ cọ bên má làm hắn có chút buồn cười, "Ngươi thất thần thì công việc để cho ai làm đây~" 

  Công việc sao? Hắn đã không nhớ mình làm việc gì nữa rồi a.

     "Ân, ngươi ở đây hoa thủy, vậy cái kia ngươi nhắc tới Kunikida sẽ quát ngươi đi? Ta công việc sớm đã không còn thể làm rồi." Hắn cười cười nói với thanh niên, bàn tay vỗ nhẹ hắn lưng an ủi, "Ngươi công việc hẳn là nhiều lắm phải không?" 

  Thanh niên hai tay ôm hắn có chút siết chặt, nhưng lại rất nhanh buông ra hắn bả vai, giọng nói vẫn là cái kia không chút nào đứng đắn người ngọt nị nị kêu than: 

     "A thật không công bằng! Ta như vậy làm nhiều việc ai, Kunikida sao có thể không làm gì còn quát ta chứ~" 

     "Là vậy sao? Kunikida-san hẳn là có việc khác đâu." Hắn cười cười, "Hay là ta mời ngươi một bữa, được không?" 

     "Hảo tốt bụng nga~" Người nọ trẻ con cười vui vẻ, "Ngươi mời thì ta liền nhận vậy, không thể lãng phí lòng tốt của ngươi được!" 

     "Ngươi vui vẻ liền tốt rồi." 

  Thanh niên có điểm trầm mặc không nói một lúc, lại ôm hắn, hơi thở phát ra rất nhỏ thương tâm. Tuyệt nhiên một lời cũng không có nói. Hắn không rõ vì sao người nọ lại bổng dưng trở nên buồn bã, cái kia Kunikida thật sự là như vậy hung sao? Này hảo hài tử cũng chọc đến khóc thút thít rồi.....

     "Ngươi... Đừng có tùy tiện đối người khác tốt như vậy đi, lỡ đâu bị bắt cóc thì bọn ta phải biết làm sao bây giờ?" Thanh niên lại khí khí nói, tóc tai mềm mại chọc vào hắn cổ thực có chút ngứa, "Ngươi quả nhiên là cái ngốc tử đâu!" 

     "Ngốc, ngốc tử?" Hắn có điểm kinh ngạc, lại nghi hoặc hỏi thanh niên, "Là vậy sao?" 

     "Đúng vậy đúng vậy, mau mau ghi nhớ a~" 

     "...Ta là cái ngốc tử, sao?" Hắn tùy ý để thanh niên ôm ôm, nhỏ giọng lặp lại lần nữa.

     "Phải phải, ngươi là cái ngốc tử nha~" Thanh niên ôm hắn vào sâu trong lòng, mặc kệ là giọng nói thập phần thiếu đứng đắn cùng trẻ con nhưng trên gương mặt tươi cười cũng là không có như trước nhiều ít.

  Ngược lại còn như sắp khóc ra đến nơi. 

  Kunikida đã không nhớ cũng không thấy, này đó trêu đùa hắn cùng bọn họ liêu đến thập phần quen thuộc lại như thế nào trớ trêu không mang về hắn kí ức đâu? Một chút cũng không có! 

  Dazai Osamu mất đi hắn cái đầu tiên bạn bè đã là sâu nhất một đao, mà này đó đau đớn còn vì hắn vừa hận vừa yêu cái thứ hai nhận thức bạn bè mà càng sâu sắc. Dazai Osamu biết hắn không thích có thái dương trong lòng người, thế gian này hắn có lẽ vĩnh viễn không thể nào hiểu được bọn họ sơ tâm cùng trái tim.

  Nhưng là hắn vẫn đi tìm hiểu này đó ấm áp cùng rực rỡ người, liền như vậy mới biết hắn cũng đã chịu bọn họ tình cảm, là được họ quý mến, mà hắn hoảng hốt nhận ra hắn lưng đeo hắc ám ở quang minh cũng có thể chịu người khác trân trọng cùng bảo vệ... Hắn chỉ hận, hận người mang theo ánh sáng sơ tâm lại vì sao không thể vì mình một chút đâu? 

  Ấm áp bao lên người hắn không thiếu nào một phân thuộc về Kunikida Doppo, là hắn cộng sự, cũng là hắn xem như cái thứ ba bạn bè... Nhưng này đó ấm áp cũng liền thực mau mà mất đi.

     "Dazai! Ngươi lại chạy làm hỏng hết lịch trình hôm nay của ta a! Như thế nào còn ở chỗ này tự sát!!"  Thanh niên tóc vàng hai tay chóng hông quát lớn, cả người phản phát đều như bốc khói vì tức giận, hướng đến một cái cao gầy lại quấn đầy băng vải trên người đi tới.

     "Kunikida-kun~ Hôm nay thời tiếc rất đẹp nha, không tự tử đúng là lãng phí cái này thực tốt bầu không khí đâu~" Dazai Osamu ngọt nị thanh âm vẫn là như thế vang lên, chọc cho người đối diện cả người giận đến phát run.

     "Ta không quan tâm a! Lịch trình vạch sẵn nào có cái nào ghi rằng phải cho ngươi đi tự tử chứ! Chúng ta đã trễ 3 phút rồi Dazai, mau nhanh đi gặp khách hàng thôi!" Kunikida Doppo tay trực tiếp lôi cổ áo tên cá thu nào đấy sền sệch trên đất bằng, không quan tâm người kia có sẽ bị mình kéo đến ngạt thở đi đời luôn hay không.

     "Kunikida-kun~~~" Người kia kêu mãi không dứt, như trêu ngươi, lại như trẻ con nháo người mãi không dứt. 

     "Câm mồm a Dazai Osamu!"

  Dazai vẫn nhớ rất rõ, đó là ngày cuối cùng hắn có thể nghe thấy KunikIda gọi tên mình.


### 

  Là một cái thương tâm lại không biết thế nào viết Kunikida, tác giả đã cố hết sức r T^T

22.01.2024

Mutori

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store