Bounprem Bao Nuoi
"Em giỏi lắm... muốn kháng cự sao?"Anh rút ra rồi lại mạnh mẽ đâm sâu vào. Mỗi chuyển động như xé rách từng mảnh lý trí trong Prem. Cậu hét lên, âm thanh nghẹn lại trong cổ họng, vỡ vụn giữa căn phòng u ám và ngột ngạt.Cổ tay bị còng siết đến đỏ rát, từng ngón tay run lên vì cố vùng vẫy. Cậu giằng mạnh, toàn thân co rúm, vừa vì đau đớn, vừa vì cảm giác tuyệt vọng như bị nhấn chìm. Giữa nhịp va chạm dồn dập và tiếng thở gấp, chỉ còn lại một nỗi hoảng loạn gặm nhấm tâm trí rằng bản thân đã thật sự không còn lối thoát.Nhưng chính vì vậy, chiếc còng da càng siết chặt hơn, hằn sâu vào làn da mỏng manh đến mức rớm máu. Cơn đau buốt nhói lan dọc cổ tay, len lỏi qua từng đầu dây thần kinh, khiến Prem phải cắn chặt môi đến bật máu, vẫn không chịu dừng lại.Anh vẫn tiếp tục, lặp lại những chuyển động lạnh lùng và vô cảm. Không phải là đam mê, càng không phải là yêu, mà như một thói quen... rỗng tuếch.Sau một hồi lặp lại những động tác đơn điệu, anh chợt dừng lại, đôi mắt ánh lên vẻ chán chường. Không chút do dự, anh hất mạnh vật đó vào góc phòng, để nó rơi xuống với một âm thanh nặng nề trong không gian tĩnh lặng.Hương vị máu tanh nhàn nhạt lan tỏa trong không khí, len lỏi vào từng hơi thở. Ánh mắt anh càng trở nên tối sẫm, sâu hun hút như vực thẳm, phản chiếu một cơn cuồng loạn đang âm ỉ bùng cháy.Cơ thể Prem dần trở nên rã rời, hơi thở đứt quãng, đôi mắt mơ hồ phủ một lớp sương mờ. Cậu cảm thấy ý thức mình trôi dạt, như thể chỉ cần một cơn gió nhẹ thoảng qua cũng đủ khiến cậu ngã quỵ. Máu cậu hoà quyện với chất bôi trơn khiến thân hình cậu bóng loáng mang một màu đỏ gợi tình.Boun chậm rãi lướt tay dọc theo làn da trắng mịn, ngón tay khẽ miết nhẹ, xoa dịu những vết hằn đỏ còn in lại. Tay còn lại trượt xuống, ôm lấy bờ mông căn tròn mềm mại, những chuyển động chậm rãi nhưng đầy chủ ý, như muốn cảm nhận trọn vẹn từng đường nét dưới lòng bàn tay.Boun chậm rãi cúi người, đôi tay vững chãi lần tìm đến hai chiếc còng nơi cổ chân cậu. Ngón tay anh lướt nhẹ qua bề mặt da trước khi cẩn thận tháo từng chốt khóa, để lại những vết hằn đỏ in sâu.Anh đứng thẳng lên nhanh chóng rồi tách hai đùi cậu ra. Chưa kịp nhận ra được điều gì thì côn thịt đã không hề do dự đâm thẳng vào nơi tư mật của Prem khiến cậu thét lớn trong đau đớn.".a.nh..~.. dừng~...a...lại..." Tiếng "lạch bạch" va chạm mỗi lúc càng nhanh, ngày một gấp gáp. Prem ngửa cổ ra sau, hơi thở đứt quãng, đầu ngón tay vô thức bấu chặt vào ga giường. Môi khẽ run, lồng ngực phập phồng theo từng chuyển động sâu bên trong, nơi hơi nóng quẩn quanh không lối thoát.Môi Prem khô khốc, từng hơi thở gấp gáp như mắc kẹt trong lồng ngực. Đôi mắt cay xè phủ một lớp sương mờ, chẳng còn nhìn rõ thứ gì ngoài ánh đèn hắt lên trần nhà. Tai cậu ù đi, chỉ còn tiếng va chạm trần trụi và hơi thở gấp gáp của Boun bao trùm lấy mọi giác quan.Đột ngột, Boun nắm lấy gáy cậu, kéo mạnh về phía mình. "Nhìn đi," anh khàn giọng ra lệnh. Prem chớp mắt, cơn đau như sóng trào quét qua từng tấc da thịt, ép cậu đối diện với nơi hai cơ thể quấn chặt vào nhau, không ngừng nuốt lấy từng hơi nóng rực.Boun cúi xuống, chiếm lấy đôi môi mềm mại kia. Đầu lưỡi anh len lỏi, quấn lấy vị ngọt ẩm bên trong, như thể muốn cướp đi từng hơi thở yếu ớt của cậu. Prem khẽ run lên, bàn tay vô thức bấu chặt lấy tấm lưng rắn chắc trước mặt.Sự dây dưa nóng bỏng ấy như đổ thêm dầu vào ngọn lửa đang hừng hực cháy. Hơi men say của nụ hôn khiến Boun mất kiểm soát, từng cú thúc lại càng trở nên mãnh liệt, sâu hơn, mạnh mẽ hơn. Anh muốn khắc ghi sự hiện diện của mình trong từng tấc da thịt Prem, ép cậu chìm vào cơn khoái cảm không đường lui.Hai thân thể quấn lấy nhau giữa căn phòng tràn ngập hơi nóng và mùi mồ hôi. Ánh đèn vàng hắt xuống, tô rõ từng đường nét của họ-một sự đối lập giữa trắng muốt và rám nắng, giữa yếu ớt và mạnh mẽ.Người nằm dưới run rẩy, làn da trắng muốt phủ đầy những dấu vết đỏ bầm, nơi thì rỉ máu, nơi lại hằn sâu vết cắn và những vệt tay ghì siết. Đau đớn xen lẫn khoái cảm khiến từng thớ thịt cậu co rút, lồng ngực phập phồng theo từng nhịp thở đứt quãng.Thân người phía trên như một kiệt tác điêu khắc sống động, từng đường nét rắn chắc chuyển động không ngừng nghỉ. Mồ hôi trượt dài trên tấm lưng săn chắc, phản chiếu ánh sáng mờ ảo. Anh cúi xuống, hơi thở gấp gáp hòa vào không khí, đôi mắt tối sẫm tràn đầy chiếm hữu. Mỗi cú nhấn sâu là một lần hơi thở cả hai quấn chặt lấy nhau, không chừa lại chút khoảng cách nào.Suốt ba tiếng đồng hồ, từng đợt sóng khoái cảm và đau đớn đan xen nhau vắt kiệt mọi sức lực của Prem. Cậu run rẩy, đầu óc trống rỗng, chỉ còn lại những âm thanh hỗn loạn vang vọng bên tai.Boun vẫn không dừng lại, từng cú nhấn sâu mang theo sự chiếm hữu điên cuồng, ép Prem vào tận cùng giới hạn. Đôi mắt cậu đã mờ đi từ lâu, bàn tay yếu ớt bấu víu lấy bờ vai anh như một điểm tựa cuối cùng giữa cơn choáng váng.Cho đến khi hơi thở trở nên mong manh, mí mắt nặng trĩu, toàn thân cậu mềm nhũn. Hơi ấm tỏa ra từ cơ thể Boun là thứ cuối cùng Prem cảm nhận được trước khi ý thức hoàn toàn vụt tắt. Cậu ngất lịm trên bờ vai anh, hơi thở nhẹ bẫng như cánh hoa rơi giữa cơn gió dữ.Làn da trắng muốt của Premhằn lên vệt đỏ nhức nhối, những dấu vết chiếm hữu vẫn in sâu, như minh chứng cho những gì vừa diễn ra.Anh đưa tay vuốt nhẹ khuôn mặt nhòe mồ hôi của Prem, những ngón tay lướt qua bờ má nóng rực rồi dừng lại ở đôi môi sưng đỏ. Đôi mắt đen sẫm của Boun dừng lại trên từng đường nét ấy, sâu thẳm, khó đoán, tựa như một khoảng không vô định chẳng thể nhìn thấu.Lạnh lùng và im lặng, anh chỉ lặng lẽ quan sát cậu, không rõ đang suy nghĩ điều gì.Boun lôi chiếc quần dài từ trong tủ rồi nhanh chóng mặc vào. Ánh mắt anh lướt qua cơ thể bất động trên giường, làn da trắng muốt phủ đầy vết thương cùng những dấu vết đỏ bầm hằn sâu. Hơi thở anh trầm xuống.Anh lấy thêm một chiếc khăn xám mỏng, cẩn thận quấn quanh cơ thể nhỏ bé của Prem. Khi mép vải chạm vào những vết thương, dù đang trong cơn mê, Prem vẫn khẽ nhíu mày, đôi môi khô khốc vô thức mấp máy như muốn nói điều gì đó.Boun nhẹ nhàng luồn tay qua dưới người cậu, nâng lên mà không gây thêm đau đớn nào. Từng bước chân vững chắc, anh đưa Prem về lại phòng ngủ, đặt cậu xuống giường. Nhìn cậu lọt thỏm giữa đống chăn gối mềm mại, hơi thở đều đều nhưng vẫn còn vương nét nhợt nhạt, anh im lặng trong chốc lát.Không chần chừ, Boun cầm lấy điện thoại, bước ra ban công. Gió đêm lạnh lẽo lùa qua lớp áo mỏng, nhưng đôi mắt anh vẫn trầm tĩnh, sắc bén."Gọi bác sĩ."-----------Prem tỉnh dậy trong cơn choáng váng, ý thức còn mơ hồ thì cơn đau từ lưng đã ập tới như một đợt sóng nhấn chìm hết thảy. Toàn thân cậu tê cứng, từng khớp xương như bị nghiền nát, khiến ngay cả việc cử động nhẹ cũng trở thành một sự tra tấn.Nước mắt bất giác rơi xuống, từng giọt nóng hổi lăn dài trên gò má tái nhợt. Trước mắt cậu, mọi thứ nhòa đi, ánh đèn mờ nhạt hay màn đêm ngoài cửa sổ cũng chẳng còn rõ ràng nữa. Bờ vai gầy run lên từng hồi, cậu cắn chặt môi, cố kìm lại tiếng nấc nghẹn ngào. Nhưng nỗi đau-cả về thể xác lẫn trong lòng-cứ thế vỡ òa, nhấn chìm cậu không chút thương tiếc.Prem lại cười, nhưng âm thanh ấy lại đượm đầy bi thương. Cậu cười đến run rẩy, đến mức nước mắt càng tuôn rơi không ngừng. Giữa căn phòng tĩnh lặng, tiếng cười của cậu vỡ vụn, như một mảnh linh hồn đang rạn nứt từng chút một.Cậu mệt mỏi rồi. Mệt đến mức không còn muốn giãy giụa, không còn muốn phản kháng nữa. Cậu không phải một con rối. Không phải thứ để anh muốn nâng niu thì nâng niu, muốn hành hạ thì hành hạ. Nhưng rồi sao chứ?Prem cười nhạt, một nụ cười còn cay đắng hơn cả nước mắt.Cậu còn trốn đi đâu được nữa? Khi thế giới của cậu từ lâu đã bị gói gọn trong bốn bức tường lạnh lẽo này? Khi ngay cả giấc mơ về tự do cũng trở nên xa xỉ?Prem mông lung nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh mắt trôi theo những tầng mây lững lờ trôi. Trời hôm nay đẹp đến lạ, bầu trời trong xanh, những tia nắng dịu nhẹ vương trên từng tán lá, mang theo hơi ấm của một ngày yên bình.Nhưng lòng cậu thì chẳng yên bình chút nào.Sự đối lập giữa thế giới bên ngoài và nỗi u sầu trong cậu khiến lồng ngực nhói lên một cảm giác chua xót. Một ngày đẹp như thế này, lẽ ra cậu phải cảm thấy vui vẻ, phải được tận hưởng bầu trời tự do ngoài kia. Nhưng không.Cậu chỉ có thể ngồi đây, nhìn thế giới trôi qua mà chẳng thể chạm vào.Nắng có ấm áp đến đâu, cũng chẳng thể sưởi ấm trái tim đã nguội lạnh.Prem khẽ cử động, nhưng chỉ một chút thôi cũng đủ khiến cơn đau từ lưng xộc thẳng lên não, nhức nhối đến mức cả người cậu run lên. Cắn chặt môi, cậu vẫn cố gắng lê từng bước xuống giường, khập khiễng đi vào nhà tắm.Chiếc áo ngủ trắng tinh chậm rãi trượt khỏi bờ vai gầy, rơi xuống nền đá lạnh. Prem bước vào buồng tắm, mở vòi nước. Dòng nước lạnh buốt xối xuống cơ thể cậu, tràn qua từng tấc da thịt đã bầm dập. Sự lạnh lẽo ấy không chỉ ngấm vào từng tế bào mà còn như thấm vào tận xương tủy, hòa lẫn với dòng nước mắt đang lặng lẽ tuôn rơi.Cậu cứ đứng như vậy, lặng im trong màn nước suốt cả tiếng đồng hồ, cho đến khi chính bản thân cũng chẳng còn cảm giác gì nữa-chân tay tê buốt, tim cũng dần chết lặng.Prem không buồn lau khô người, cứ thế bước ra ngoài, để mặc những giọt nước men theo đường nét gầy gò mà nhỏ xuống sàn. Trước mắt cậu là tấm gương lớn treo ngay phía trên bồn rửa. Cậu nhìn vào đó-một người con trai xinh đẹp phản chiếu lại ánh mắt cậu, làn da tái nhợt tựa sứ, đôi mắt sưng đỏ vì khóc quá nhiều.Nhưng chẳng ai có thể gọi đó là vẻ đẹp hoàn mỹ nữa.Bởi khắp cơ thể ấy phủ đầy những vết thương bầm tím, loang lổ. Riêng tấm lưng, những vết đánh ngang dọc chằng chịt như những vết rạn nứt trên một tác phẩm mong manh.Prem nhìn chính mình, rồi bất giác bật cười. Một nụ cười nhạt nhòa giữa không gian tĩnh lặng, chẳng rõ là chua xót, cam chịu hay tuyệt vọng.Prem cúi xuống, nhặt lại chiếc áo ngủ trắng tinh rồi chậm rãi mặc vào, từng cử động đều mang theo chút khó nhọc. Lớp vải mềm mại phủ lên làn da, che đi những vết bầm tím, những dấu vết đau đớn hằn sâu trên cơ thể cậu.Cậu ngẩng lên, nhìn thẳng vào tấm gương trước mặt. Một lần nữa, người con trai trong gương phản chiếu lại ánh mắt cậu-một ánh mắt trống rỗng nhưng sâu thẳm, như thể bên trong đó là cả một vực tối không đáy.Prem khẽ nhếch mép, khóe môi cong lên thành một nụ cười giễu cợt."Anh cũng thật là tài..." Giọng cậu khàn đặc, chẳng rõ là bi thương hay oán hận. "Đánh rất đúng chỗ. Mặc quần áo vào là có thể che lấp được mọi đau đớn mà anh làm với em."Cậu bật cười, tiếng cười vang vọng trong không gian tĩnh lặng, vỡ vụn như thủy tinh rơi xuống sàn đá lạnh."Anh giỏi... giỏi lắm. Ha ha ha."Tiếng cười của cậu kéo dài, nhưng trong đáy mắt lại chẳng hề có chút gì gọi là vui vẻ.Đôi mắt Prem đỏ hoe, từng tia máu hằn lên đầy dữ dội. Nhìn chằm chằm vào chính mình trong gương, cậu bỗng cảm thấy căm ghét đến cực độ.Bàn tay run rẩy siết chặt, rồi như bùng nổ, Prem điên cuồng quơ hết mọi thứ trên bàn trang điểm, hất xuống đất."Choang! Choang!"Âm thanh vỡ vụn vang lên dồn dập, những mảnh thủy tinh văng tứ tung trên sàn, hòa cùng không khí căng thẳng bao trùm căn phòng.Bên ngoài, các vệ sĩ nghe tiếng động lớn liền giật mình, không kịp suy nghĩ mà lập tức xông vào. Nhưng khi ánh mắt họ chạm đến người đang đứng đó-một Prem với gương mặt tái nhợt, đôi mắt thất thần nhưng tràn đầy điên cuồng-họ lập tức khựng lại.Không ai dám bước thêm một bước.Prem là người họ không thể đụng vào. Cậu không phải ai khác, mà là người của Boun. Nếu cậu xảy ra bất kỳ tổn hại nào, dù chỉ là một vết xước nhỏ, bọn họ cũng chẳng có đường sống sót.Bầu không khí như đóng băng. Các vệ sĩ đứng im, nhìn nhau đầy lo lắng nhưng chẳng ai dám mở miệng trước. Họ chỉ có thể căng thẳng chờ đợi-chờ xem cơn giận dữ của Prem sẽ tiếp tục bùng phát đến đâu.Prem không dừng lại. Cậu không muốn dừng lại.Cơn giận dữ, uất ức, nỗi tuyệt vọng bị dồn nén bao lâu nay như một ngọn núi lửa phun trào, thiêu rụi tất cả lý trí còn sót lại.Cậu đập vỡ hết mọi thứ trong phòng tắm, từng chai lọ rơi xuống sàn, vỡ vụn thành những mảnh sắc bén. Nước vẫn nhỏ từng giọt từ vòi, hòa vào tiếng thở dốc nặng nề của cậu.Nhưng thế vẫn chưa đủ.Prem lao ra ngoài, bước vào phòng ngủ, tiếp tục quăng ném tất cả những gì trong tầm tay."Rầm!" Chiếc đèn ngủ rơi xuống, vỡ tan. "Choang!" Bình hoa trên tủ bị quét thẳng xuống sàn."Cậu Prem không sao chứ? Cậu Prem!!!"Nhưng không ai dám vào. Họ chỉ có thể đứng đó, nhìn cánh cửa khép hờ với những âm thanh điên loạn vọng ra từ bên trong.Prem không quan tâm.Cậu giật mạnh cổ áo, xé toạc chiếc áo ngủ thành từng mảnh. Làn da trắng muốt với đầy những vết bầm tím, vết xước hiện ra trong ánh đèn mờ nhạt. Nhưng cậu chẳng thấy đau nữa. Không một chút nào.Tất cả trong cậu chỉ còn lại một mớ hỗn loạn.Cậu điên rồi. Điên thật rồi.Mấy tên vệ sĩ hoảng hốt, không ai dám tự ý hành động, chỉ có thể nhanh chóng gọi điện cho trợ lý Yacht."Trợ lý, cậu Prem đang điên cuồng đập phá đồ trong phòng. Cậu ấy không cho chúng tôi vào. Tôi sợ... sợ cậu ấy có thể gặp nguy hiểm."Đầu dây bên kia im lặng trong giây lát, chỉ nghe thấy hơi thở trầm ổn của Yacht. Không để lộ bất kỳ cảm xúc nào, hắn lạnh lùng tắt máy.Gương mặt không biểu lộ chút bối rối, Yacht chỉnh lại tay áo, quay người bước về phía văn phòng tổng giám đốc.Bên trong, Boun đứng tựa vào bức tường kính, bàn tay thon dài xoay nhẹ ly rượu sóng sánh trong ánh đèn mờ. Cả thành phố rực rỡ thu gọn vào tầm mắt anh-hoa lệ, bình yên, như thể chẳng hề tồn tại một góc khuất nào của đau đớn và hỗn loạn.Yacht đứng phía sau, cung kính lên tiếng."Thưa ngài, ở nhà có chuyện rồi."Boun không quay đầu lại, vẫn nhàn nhạt hỏi, giọng điềm nhiên như chẳng mấy bận tâm."Chuyện gì?"Boun dừng lại một chút, bàn tay cầm ly rượu khẽ siết chặt. Đôi mắt sâu thẳm vẫn dán vào tấm kính trong suốt, nhìn xuống khung cảnh thành phố hoa lệ đang rực rỡ ánh đèn.Bên ngoài, thế giới vẫn đang vận hành một cách bình lặng, đẹp đẽ đến mức giả dối. Nhưng ở một góc khuất nào đó, trong căn biệt thự kia, có một người đang chìm trong đau đớn đến điên cuồng.Anh thở dài, chậm rãi xoay người, ánh mắt sắc lạnh hướng về phía Yacht."Xe đâu?"Yacht cúi đầu. "Đã chuẩn bị sẵn dưới tầng."Boun đặt ly rượu xuống bàn, nhấc áo khoác rồi bước đi, giọng trầm thấp nhưng mang theo chút gì đó khó đoán.Boun xoay người, đặt ly rượu xuống bàn, giọng trầm thấp nhưng dứt khoát:"Về nhà."Anh khoác áo vest lên người, từng động tác chậm rãi nhưng mang theo áp lực vô hình. Khi bước ngang qua Yacht, anh nói thêm, không nhanh không chậm:"Sẵn tiện gọi cho Jack, bảo hắn đến khuyên em ấy bình tĩnh."Yacht gật đầu, lập tức rút điện thoại ra thực hiện mệnh lệnh.Bên ngoài, chiếc xe đã sẵn sàng chờ lệnh. Không ai dám hỏi thêm điều gì. Bóng lưng Boun khuất dần sau cánh cửa, mang theo một cơn bão sắp sửa ập đến.Trong xe, không gian chìm trong sự im lặng nặng nề. Chỉ có ánh đèn đường hắt qua cửa kính, phản chiếu lên gương mặt trầm lặng của Boun.Anh dựa lưng vào ghế, mắt khẽ híp lại, giọng nói trầm thấp vang lên giữa bóng tối."Để cậu ta khuyên Prem bình tĩnh lại. Nếu không được..."Anh dừng lại một chút, những ngón tay gõ nhẹ lên thành ghế, ánh mắt sắc bén lóe lên một tia lạnh lẽo."...thì cứ để em ấy phát điên thêm một chút cũng chẳng sao."Yacht ngồi phía trước, hai tay đặt trên vô lăng, nhưng khóe mắt khẽ giật một chút khi nghe câu nói ấy. Hắn không đáp, chỉ im lặng tiếp tục lái xe, đưa Boun trở về nơi mà cơn giông tố thực sự đang chờ sẵn.
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store