Bokuaka Fic Dich Lap
Tác giả: daisuga (ao3)
Bản gốc: http://archiveofourown.org/works/2558840
Người dịch: whitleigh
Thể loại: fanfic, oneshot
Pairing: Bokuto x Akaashi
Update 21/02/2020: có một số lỗi sai trong bản dịch. Đã beta lại.
[Bản dịch chưa thông qua sự đồng ý của tác giả. Vui lòng không repost]
-oOo-
Có điều gì đó thật diệu kỳ về cái cách mà hắn mỉm cười, hơi hương ngọt dịu, khóe môi khẽ cong lên như chiếc kẹp tóc xinh xắn của em gái anh, góc cạnh tuy thô mộc nhưng cũng thật êm đềm và khoan khoái.Cả con người hắn luôn khiến tâm tình Akaashi nhộn nhạo không thôi -- Bokuto tựa như một căn hộ huyên náo vào hai giờ sáng, với những tách cà phê nóng hổi và chồng sách đủ cho cả một đời người. Là một sự khuây khỏa, nhưng đồng thời cũng là mối hiểm họa. Lần đầu tiên anh gặp hắn, tâm trí anh ngừng hoạt động, tương tự như cái cách mà một chiếc xe đột ngột thắng phanh khi đang vụt chạy với tốc độ 120 km/h. Tựa như ma phép, khi tất cả những suy nghĩ của anh lập tức đóng băng, khi những con số đếm cũng theo đó biến mất, và những gì còn sót lại là một cánh cửa chui đóng khít.Có một sợi lông mi dính trên mặt anh ta, anh sau đó nghĩ, và thế là, cơ bắp lập tức co thắt và tế bào thần kinh tất tả gửi các tín hiệu truyền lên đại não. Có một sợi lông mi dính trên mặt anh ta.Tên của hắn vang vọng trong tâm trí Akaashi, nhưng chỉ được thốt lên tổng cộng hai lần, và anh phải mím chặt lấy đầu lưỡi để có thể ngăn bản thân thốt ra lần thứ ba, bởi vì anh thường lặp lại tên của người khác ba lần rồi mới nói tên của mình một lần và--Bokuto nở nụ cười, và không còn gì gợi tưởng đến chiếc kẹp tóc của em gái anh nữa, bởi vì lần này, nụ cười lộ rõ cả hàm răng, đôi môi đẹp tựa như cây cung mà Odysseus đã giương, và Akaashi rất muốn dùng tay mình để sờ chạm vào những nốt tàn nhang bé tí trên chiếc mũi của người kia, một lần, hai lần, rồi lại thêm lần nữa như để đong đếm từng chút một, như để suy xét liệu những nốt tàn nhang kia được gây ra bởi ánh nắng mặt trời hay là do gen trội tạo nên, và anh thầm nghĩ, thật là đẹp làm sao.Trong sự nhận thức muộn màng, lẽ ra mọi thứ phải trở nên rõ ràng như in. Lẽ ra anh phải thấy được tường tận chi tiết, như cái cách mà anh thấy được sáu vạch in trên quả bóng chuyền, thấy được 57 giọt nước đọng trên cửa kính xe của cha anh (và 70 giọt khi họ xuống xe). Lẽ ra anh phải nắm bắt được mọi thứ ngọn ngành.Có một thứ gì đó, hương vị giống như nỗi sợ, đang tìm đường lan tỏa đến tận đáy dạ dày của anh, thứ gì đó giống như một sự phủ quyết, sự từ chối tin tưởng; bởi vì Bokuto không giống như những vết nứt trên vỉa hè, không giống như chiếc vòi nước ở nhà (Anh đã tắt nó chưa nhỉ? Đã tắt vòi nước chưa? Đã tắt nó chưa?), hay công tắt bật đèn, hay là số lần mà anh phải nhồi bóng trước khi chuyền đi. Khi anh hình thành một thói quen, nó thường sẽ ngấu nghiến lấy anh, chậm rãi nhưng chắc chắn, một giọng nói dăng dẳng sẽ luôn vang vọng trong tâm trí anh, hỏi rằng: Đã bao nhiêu lần? Đã làm thế chưa?(Bệnh ám ảnh cưỡng chế, một giọng nói trong tâm trí bỗng bật lên, nhuốm đầy chán ghét và thất vọng, chủ nhân của giọng nói kia thật giống mẹ anh)Bokuto nắm lấy tay anh, thật chặt, ngón tay chai sần, và Akaashi vô thức đếm nhẩm từng vết chai mà anh có thể cảm nhận được, nhưng lại không đặt phép đếm vào từng giây phút hai bàn tay họ nắm chặt nhau, rồi anh lại cảm thấy thứ gì đó đang làm cho cổ họng mình ngứa ngáy khôn cùng, có hương vị giống như một lời lắp bắp từ câu "Em-em-em-em yêu anh!"---
Hôn hắn tựa như hôn vào ánh hoàng hôn, tựa như hôn tan cơn dư chấn, ngón tay của Akashi lướt qua tấm lưng rộng lớn của hắn, gõ nhẹ vào da hắn một lần, rồi ba lần. Anh lẩm nhẩm từng số nốt tàng nhang mà mình tìm được trên vai của Bokuto, tuy mờ nhạt nhưng hiện hữu.Có thứ gì đó vô cùng mãn nguyện khi yêu một người trong vòng 15,891 giờ.Thật khả ái, Bokuto nói. Chứng OCD chưa từng khiến Akaashi có được khoảnh khắc bình tĩnh, nó chưa bao giờ để anh được yên thân --- và từ rất lâu anh đã học cách không sững bước khi họ đang dạo trên vỉa hè, và đã từ rất lâu anh học được rằng có vài thứ được tạo ra không phải chỉ để đong đếm, và điều đó cũng đồng nghĩa với việc có vài thứ vốn phải được tạo ra, những thứ có thể len lách dưới da anh như vi trùng chẳng hạn.Nhưng Bokuto hoàn toàn là một điều mới lạ, Akaashi thường sững người trước cái cách mà từng khớp xương của hắn chuyển động, trước từng số nốt ruồi mà hắn sở hữu ở phía sau lưng, anh thường lẩm bẩm những thứ mà hắn từng nói, hết lần này đến lần khác, và lặp đi lặp lại thành tiếng những lời mà anh muốn đáp lại vào thời điểm khi anh ở một mình. Có điều gì đó mê hoặc về hắn, về cái cách mà hắn nở nụ cười, môi khẽ nhếch, một lúm đồng tiền nhỏ hiện lên ở góc miệng, chỉ có thể nhận thấy khi ta nhìn đủ gần, đủ kĩ và đủ lâu, em yêu anh, em yêu anh.Và hồi ức hiện lên, hồi ức về những ngày tháng lớn lên cùng với mẹ anh, về những lần anh bật đèn lên rồi tắt rồi lại bật lên rồi tắt rồi lại bật lên rồi lại tắt và khép lại chiếc cửa rồi lại mở nó ra rồi lại khép nó một lần nữa trước khi trèo lên giường, và mẹ anh dõi theo anh với tia sáng ngời lóe trong ánh mắt, tia sáng ngời lóe trong ánh mắt, tia sáng ngời lóe trong ánh mắt mà có thể khiến cho Akaashi mơ về những vì tinh tú lấp lánh và sự bao la vô tận của vũ trụ.Nhưng anh không hề nghĩ đến cái cách mà mình chứng kiến tia sáng ấy trong mắt bà dần phai đi.Không hề nghĩ đến một căn nhà trống rỗng kèm theo mẩu nhắn, và cả những giọt nước mắt đọng trên nền giấy, một, ba, năm, tạm biệt.---
Hắn là một lời nhắc nhở hằng ngày về việc vì sao ta không nên bám víu vào một tình yêu khiến ta thương tâm.Anh là một cậu bé lớn lên với rất nhiều thứ vuột mất khỏi lòng bàn tay mình: những cốc cà phê, những chiếc kính, những cây bút, những lời hứa hẹn, thì giờ, và cả mẹ anh. Không có gì là mãi mãi, mẹ anh từng bảo thế, đôi môi khẽ nhếch lên một đường cong lẽ ra phải là một nụ cười, nhưng đó không phải là một nụ cười, bởi vì Akaashi đã từng chứng kiến hơn năm trăm nụ cười khác nhau, và những nụ cười lẽ ra phải ngọt ngào và sung sướng và chói lòa, chứ không phải cay đắng và ảm đạm và thê lương như thế kia. Bà rời khỏi thị trấn vào năm anh mười tuổi, không để lại bất kỳ thứ gì ngoại trừ một mẩu giấy chia ly "Mẹ đã tìm được công việc mới, tạm biệt." và những cuộc gọi hằng năm và không còn gì nữa. Bà bảo bà đã chán ngấy với cuộc sống chốn thôn quê, nhưng anh lại cho rằng đó là vì anh. Là vì con trai của bà. Không được bình thường. Thế là, bài học được rút ra, và con người ta phải trốn trong phòng tắm biết bao lần để nước mắt tùy ý tuôn rơi, và Akaashi giờ đã biết rằng điều đó không bình thường, rằng anh thật sự không được bình thường; Anh biết người bình thường không rửa tay đúng 18 lần, không đến nhẩm từng vết nứt trên vỉa hè, không hôn tạm biệt người yêu của mình tổng cộng 15 lần (và 20 lần vào những ngày thứ Tư.)Thật khả ái, Bokuto lặp lại, ôm chặt lấy anh, 3 inch, 0,076 mét, và Akaashi chỉ có thể nghĩ đến bàn tay và đôi vai của hắn và cái cách mà hắn rực cháy, sáng bừng tựa ánh mặt trời, và không còn gì nữa. Anh rất biết ơn về những gì mình có được, nhưng cái cảm giác bị nghiền nát bởi bốn mươi chiếc xe ô tô và bị nhấn chìm bởi hàng triệu giọt mưa vẫn không hề xua tan đi, không hoàn toàn, không hẳn thế.Đây là một luận đề, một giả thuyết, là cảm nghĩ, và là sự thật rằng Bokuto chính là một điều gì đó anh có thể bám víu, là một sợi dây cứu đắm của đời anh. Là một lời nhắc nhở rằng anh không hề là một gánh nặng của bất kỳ ai, kể cả bản thân anh. Là một lời nhắc nhở rằng không sao đâu, và bản thân anh cũng chính là lời nhắc nhở rằng mọi thứ trên đời không thể trường tồn mãi mãi. "Anh yêu em", Bokuto thì thầm, êm dịu và nặng trĩu, nhưng nó không phải là cảm giác tồi tệ gì cả. Nặng trĩu, nhưng không phải là sự nặng nề mà nhấn chìm anh xuống đáy vực."Anh yêu em."Và khi Bokuto lặp lại lần thứ ba, Akaashi đã có thể hô hấp một lần nữa.--
Có thứ gì đó về nụ cười của hắn, như thể hắn là chàng trai được ánh mặt trời hôn phủ, là chàng trai sở hữu đôi bàn tay của Thượng Đế.
--
Đôi khi yêu có nghĩa là nuốt chửng lấy mọi thứ Và đôi khi yêu có nghĩa là quên điVà đôi khi yêu có nghĩa là để mặc cho vết thương cũ được chữa lànhVà đôi khi yêu có nghĩa là vô thức ngủ quênVà đôi khi yêu có nghĩa là đong đếm từng âm tiết trong tên của người nọ và so sánh với từng nhịp đập của trái tim ta.Và đôi khi, yêu đồng nghĩa với việc trở nên tốt đẹp hơn.Và anh thật sự rất muốn, rất muốn trở nên tốt đẹp hơn.---
"Con sao rồi?"Mẹ anh gọi điện vào tháng Mười hai nọ, Akaashi lúc này đang cầm lấy ống nghe đặt sát vào miệng mình, tay rút khỏi công tắc bật đèn, mười bảy, mười tám."Con ổn.""Thế còn..." Mẹ anh dừng lại, và anh trèo lên giường mình, cố kìm nén ý muốn kiểm tra chốt cửa một lần nữa. "Căn bệnh của con thì sao? Mọi thứ vẫn ổn chứ? Tốt chứ?"Akaashi để cho đôi mắt mình rũ xuống trong giây lát, trước khi mở chúng ra, tay nắm lấy tay Bokuto, tay còn lại của người kia bỗng đặt lên đùi anh. Từng ngón tay của anh sờ vào những đốt xương của hắn, một, hai, ba, và đến khớp đốt ngón tay, một, hai, ba, bốn, năm, rồi lại đưa mắt ngắm nhìn gương mặt của Bokuto - vẻ mặt hiện đang tỏ vẻ khó chịu, và là định nghĩa trái ngược của duyên dáng, thế nhưng hắn vẫn rực rỡ và ấm áp và--Anh là điều đẹp đẽ đầu tiên khiến em say đắm. "Mọi thứ vẫn ổn," Akashi thở ra, âm thanh nhu hòa, khả ái và dạt dào. "Tất cả đều rất tốt."fin
Chú thích:
(*) Rối loạn ám ảnh cưỡng chế (OCD) là một tình trạng ảnh hưởng tới suy nghĩ và hành động của bạn. Nếu bị OCD, bạn liên tục suy nghĩ về một điều gì đó khiến bạn lo lắng. Bạn có thể thực hiện các hành động nhất định lặp đi lặp lại để giúp kiểm soát sự lo âu. Các triệu chứng phổ biến bao gồm:-Lau chùi và giặt giũ-Kiểm tra-Sắp xếp-Sưu tầm và tích trữ-Đếm nhiều lầnTham khảo: bài thơ "OCD" bởi Neil Hilborn.Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store