Giá Trị Của Sự Cứu Rỗi
Dưới cái lạnh lẽo từ máy lạnh tỏa ra từ trần nhà, một bóng người cuộn tròn trong chăn, vẻ mặt nhăn nhó trước tiếng chuông báo thức chói tai đang reo inh ỏi. Ais, vẫn còn ngái ngủ, đưa tay tắt đồng hồ, lẩm bẩm với giọng uể oải
"Mới sáng... ngủ thêm chút nữa cũng được mà."
Nhưng khoảnh khắc yên bình ngắn ngủi ấy nhanh chóng bị phá vỡ bởi ba tiếng gõ cửa dồn dập từ hành lang. Ais rên lên trong lòng, chắc mẩm kẻ gõ cửa là Halilintar, với dáng vẻ nghiêm nghị và tiếng quát mắng sắp sửa vang lên bất cứ lúc nào.
"Ra ngay... em ra ngay" cậu gọi vọng ra với giọng chán chường, cố kéo mình ra khỏi giường trước khi bị kéo dậy một cách không mấy nhẹ nhàng.
Hành lang nhà chung đã bắt đầu rộn ràng với tiếng nói cười quen thuộc. Halilintar đứng ở phòng khách, khoanh tay nhíu mày khi thấy Ais cằn nhằn về việc bị phá giấc ngủ sáng sớm. Blaze tựa người vào thành ghế, tay nghịch một quả cầu lửa, trong khi Taufan ngồi chéo chân ở góc bàn cùng với Duri, chăm chú quan sát sự phát triển của hạt giống mới trên thiết bị cá nhân. Ở một góc yên tĩnh hơn, Gempa đang xem qua những tin tức mới nhất được Yaya gửi về, ánh mắt quét qua từng nhiệm vụ đã hoàn thành.
Không khí thoáng nhẹ nhưng chẳng ai quên được những ngày căng thẳng gần đây. Vài hôm trước, khi cả trạm không gian TAPOPS biết tin Boboiboy gặp sự cố phân tách sức mạnh, căn phòng họp tràn ngập nỗi lo. KokoCi, với vẻ mặt nghiêm trọng, nhấn mạnh từng lời: "Chúng ta không thể để bất cứ kẻ thù nào biết chuyện này. Nếu không, chúng sẽ nhắm vào từng nguyên tố một!"
Nhớ lại sự im lặng nặng nề khi ấy, ai cũng hiểu rằng việc bảo vệ lẫn nhau giờ không chỉ là trách nhiệm mà còn là sống còn. Những suy nghĩ ấy lướt qua trong đầu Gempa khi nhìn thấy Ais bước vào phòng khách. Dù mỗi ngày bắt đầu đều như thế này - quen thuộc, ồn ào, đôi khi phiền phức - nhưng đâu đó, cảm giác an toàn giữa những con người mà cậu gọi là gia đình khiến cậu thấy dễ chịu hơn rất nhiều.
"Anh Gempa!" Halilintar hơi nghiêng người, cất giọng gọi khi thấy Gempa vẫn đang chăm chú nhìn vào màn hình trước mặt. "Anh à, đến giờ ăn sáng rồi đấy!"
Gempa đưa tay vuốt mặt, khẽ gật đầu đáp lại, rồi đứng dậy chuẩn bị rời khỏi bàn khách. Tuy nhiên, ngay lúc anh vừa xoay lưng, âm thanh báo hiệu quen thuộc vang lên từ thiết bị bên cạnh. Màn hình tivi sáng rực, hiện lên hình ảnh của chỉ huy KokoCi.
"Chỉ huy KokoCi!" Tất cả nhanh chóng đứng nghiêm chỉnh, ánh mắt chăm chú nhìn về phía màn hình.
"Rất vui khi thấy cậu vẫn khỏe, Boboiboy!" Chỉ huy KokoCi cất giọng đều đều, nhưng không giấu được sự nghiêm túc. "Ta vừa nhận được báo cáo về một Quả Cầu Năng Lượng mới xuất hiện trên hành tinh Berapi, ở khu vực núi lửa. Hiện tại chưa có thông tin cụ thể về tên, năng lực sử dụng hay cả người sở hữu, nhưng các cậu hãy đến đó để điều tra ngay."
"Đã rõ, thưa chỉ huy!"
Ngay sau khi màn hình tắt, các bản báo cáo chi tiết về hiện tượng kỳ lạ ở dãy núi lửa lần lượt hiện lên. Gempa chăm chú theo dõi, ánh mắt lướt qua từng dòng thông tin trước khi tắt hẳn màn hình, để lại bóng dáng anh phản chiếu mờ nhạt trên màn hình đen.
Gempa hiểu rõ, giờ là lúc phải đưa ra quyết định và phân công nhiệm vụ.
Tại bàn ăn, không khí bữa sáng bắt đầu sôi động hơn khi các thành viên quây quần bên nhau, vừa tranh thủ dùng bữa vừa chuẩn bị cho ngày dài phía trước. Đúng lúc đó, Solar đẩy cửa bước vào, tóc tai rối bù, mặt mũi vẫn còn lộ vẻ ngái ngủ.
"Đến giờ này mới dậy à? Đến cả Ais còn dậy trước cậu đấy!" Halilintar vừa đan tay chống cằm, vừa nở một nụ cười cợt nhả khiến ai nhìn cũng muốn... tức.
"Hah! Xin lỗi vì thua nhá. Tối qua tôi thức hơi khuya thôi!" Solar cố cãi lại, nhưng giọng nói còn uể oải, rõ ràng chẳng hề thuyết phục.
"Hai giờ sáng mà em gọi là 'hơi khuya' à?" Gempa bật cười trừ, không thể hiểu nổi định nghĩa của Solar về thời gian. Anh lắc đầu, rồi bất chợt nhìn Solar với một nụ cười vô cùng dịu dàng – đến mức ai thấy cũng lạnh gáy.
"À, Solar này, anh có tin vui cho em đây."
Solar khựng lại. Nụ cười của Gempa không hề bình thường. Dự cảm chẳng lành dâng lên khiến Solar thoáng rùng mình. Không chỉ cậu, mà cả Blaze và Taufan – đang thoải mái ăn sáng – cũng ngẩng đầu lên, ánh mắt cảnh giác.
"Em, Blaze, và Taufan sẽ đi nhiệm vụ ở hành tinh Berapi nhé?" Gempa nói, giọng thản nhiên như vừa nhắc nhở ai đó đem rác đi đổ.
"CÁI GÌ CƠ?!"
Solar suýt bật khỏi ghế, trợn tròn mắt nhìn Gempa. "Núi lửa?! Anh muốn bọn em đi núi lửa ngay bây giờ hả?!"
Blaze gần như đánh rơi cốc nước trên tay, đập bàn đầy bức xúc. "Berapi?! Anh nghiêm túc chứ?"
Taufan cố giữ bình tĩnh, nhưng mặt đã tái mét. "Không phải chứ... Em vừa mới bình phục từ nhiệm vụ trước mà! Anh Gempa, không còn ai khác phù hợp hơn sao?"
Ngược lại với sự hoảng loạn của ba người kia, Gempa vẫn giữ nụ cười bình thản đến đáng sợ. Anh đan tay vào nhau chống cằm, ánh mắt nheo lại như đe dọa, "Bình tĩnh nào. Đây là đội hình hoàn hảo cho nhiệm vụ lần này. Blaze chịu được nhiệt độ cao, lại có thể tận dụng năng lượng từ hành tinh đó. Solar xử lý tốt khi gặp tình huống xấu, có thể kiểm soát được tình hình dù có tệ đến mức nào đi chăng nữa. Và Taufan có tốc độ để thoát khỏi bất kỳ tình huống nguy hiểm, và... có thể hỗ trợ tấn công cho Blaze. Chẳng phải rất hợp lý sao?"
Solar chỉ tay vào Gempa, gần như hét lên. "Hoàn hảo cái gì chứ?! Đội hình này chỉ hoàn hảo cho việc hy sinh cả đội thôi!"
Ở bàn ăn, Halilintar, Ais, và Duri không giấu nổi sự ngạc nhiên. Như vừa đồng ý vừa không, cả ba quay sang nhìn nhau như muốn nói gì đó, rồi lại thôi.
Halilintar nheo mắt, rõ ràng không đồng tình. "Gempa, anh thật sự nghĩ đây là đội hình tối ưu sao? Có hơi mạo hiểm đấy."
Duri thì cười khúc khích, ánh mắt lấp lánh vẻ thích thú. "Thật ra thì... cũng hợp lý mà. Nhưng nhìn mặt anh Solar lúc này vui thật!"
Ais ngồi im, đôi mắt vẫn ngạc nhiên pha chút thương cảm cho ba người xui xẻo bị chọn nhiệm vụ.
Solar gục mặt xuống bàn, hoàn toàn bất lực. "Làm ơn, Halilintar, cứu bọn tớ đi! Hãy nói gì với anh Gempa đi!"
Halilintar nhún vai, chỉ vào đĩa thức ăn trước mặt. "Tớ chỉ phụ trách bữa sáng thôi. Chuyện nhiệm vụ là việc của Gempa."
Gempa khoanh tay, nở nụ cười vô cùng thoải mái. "Thôi nào, ăn nhanh lên. Nhiệm vụ không chờ chúng ta đâu!"
Dù biết không thể thay đổi quyết định, cả nhóm vẫn tiếp tục rền rĩ suốt bữa sáng. Không khí trong phòng chẳng khác nào chuẩn bị lên đoạn đầu đài.
....
Trên bàn ăn, các tư liệu về hành tinh Berapi được trải ra. Gempa chăm chú lật từng trang, tập trung nghiên cứu để Halilintar tiếp tục nhiệm vụ quan trọng: giải thích kế hoạch và hướng dẫn các chiến lược phù hợp nhất trong môi trường khắc nghiệt của hành tinh này. Dưới ánh sáng lờ mờ từ màn hình, không khí bỗng chốc trở nên nghiêm túc hơn, pha lẫn cảm giác hồi hộp.
Theo kế hoạch, Solar nhận trọng trách nặng nề nhất: lấy Quả Cầu Năng Lượng và bảo vệ nó bằng mọi giá. Vai trò chính thức này khiến Solar lặng người đôi chút, ánh mắt trầm ngâm khi lắng nghe từng lời hướng dẫn của Halilintar. Nhưng rồi, cậu nhanh chóng lấy lại vẻ bình tĩnh, gật đầu đồng ý với sự quyết tâm ánh lên trong đôi mắt.
Trong khi đó, Blaze và Taufan lại nổ ra một trận cãi vã nảy lửa ngay trên bàn. Blaze, nóng nảy như chính sức mạnh lửa của mình, khăng khăng rằng cách tiếp cận trực diện sẽ hiệu quả hơn. "Cứ lao thẳng vào đi! Ở đó nóng như lò lửa, nếu đi chậm chỉ tổ mệt hơn thôi!" cậu nói lớn, đôi tay đập mạnh xuống bàn như để khẳng định quan điểm.
Ngược lại, Taufan chậm rãi tựa lưng vào lưng ghế, đôi mắt sắc bén lóe lên sự phản bác. "Anh điên rồi à? Nếu không có kế hoạch mà cứ xông bừa bãi như vậy, cả đội chắc chắn sẽ gặp nguy hiểm! Đây không phải chuyện đùa đâu." Giọng cậu trầm nhưng mạnh mẽ, như một luồng gió lạnh làm dịu đi không khí oi bức. Cả hai không ai chịu nhường ai, những tia điện vô hình như bắn ra giữa họ, tạo nên một bầu không khí căng thẳng hơn cả nhiệm vụ sắp tới.
Nhìn thấy cả hai đứa em đều tranh cãi để bảo vệ quan điểm cá nhân, Solar thở dài, đứng dậy chen vào giữa hai người. "Thôi nào, cả hai đừng cãi nữa," cậu nói, giọng dứt khoát nhưng vẫn giữ sự điềm tĩnh. "Nếu cả hai không quyết được, thì anh sẽ làm theo cả hai cách. Chúng ta không có thời gian để tranh luận mãi đâu." Lời nói của Solar như một gáo nước lạnh dập tắt cuộc cãi vã, kéo sự chú ý của cả hai trở lại nhiệm vụ.
Vài phút trước giờ khởi hành, Solar lui vào phòng riêng, tay lật những trang ghi chép về các nhiệm vụ trước đây. Dừng lại trước phần ghi chép về nhiệm vụ gần nhất, cậu bất giác nhớ lại lần suýt thất bại vì một thoáng lơ là. Hình ảnh cả nhóm chật vật đối phó với nguy hiểm, cùng sự chỉ huy quyết đoán của Yaya, cứ lặp đi lặp lại trong đầu. "Mình sẽ không để chuyện đó tái diễn" Solar thầm nhủ, đôi tay nắm chặt cuốn sổ như để giữ vững quyết tâm. Một nỗi lo lắng len lỏi, nhưng cậu biết, lần này cậu phải tập trung hết sức mình.
Bên ngoài, tiếng của Blaze và Taufan đã im bặt, chỉ còn lại âm thanh lật giở tài liệu và những bước chân rục rịch chuẩn bị. Thời khắc thực hiện nhiệm vụ đã đến gần.
Khung cảnh chuyển sang khoảnh khắc Taufan lướt cơn gió, mang theo thiết bị liên lạc được kết nối với trung tâm chỉ huy và căn nhà chính. Thiết bị này là phương án dự phòng cho những tình huống bất trắc hoặc các cuộc tấn công bất ngờ. Dựa trên phân tích của Gempa, hành tinh Berapi là một vùng đất toàn núi lửa và địa hình hiểm trở, vì thế việc có Blaze tham gia là lựa chọn vô cùng hợp lý. Sức mạnh lửa của Blaze sẽ là vũ khí lợi hại trong môi trường này, đặc biệt khi kết hợp với khả năng điều khiển gió của Taufan, gia tăng đáng kể sức công phá khi cần đối đầu. Solar, người dẫn đầu và cũng là chỗ dựa an toàn nhất, nhận trọng trách bảo vệ hai "đứa trẻ" luôn thích đùa nghịch này.
Blaze, sau khi chỉnh lại đôi giày của mình thật chặt, ngồi phịch xuống ghế và trút một hơi thở dài. Suốt từ sáng đến giờ, cậu đã quá hào hứng mà nhảy nhót chuẩn bị cho nhiệm vụ. Cảm giác mệt mỏi bắt đầu len lỏi, nhưng với Blaze, được hoạt động thế này vẫn tốt hơn nhiều so với ngồi yên một chỗ.
Khi mọi người đã sẵn sàng, Solar vẫy tay tạm biệt Gempa, người đứng ở cửa tiễn biệt. Cậu quay lại kiểm tra thiết bị, nhanh chóng kích hoạt cơ chế thay đổi cấu trúc của cánh cổng, chuyển nó sang chế độ tàu bay của Fang. Khi cánh cửa từ từ mở ra, một cơn gió mạnh ùa vào, mang theo cảm giác hồi hộp pha lẫn phấn khích. Cả nhóm bước qua ngưỡng cửa, ánh mắt Solar kiên định, sẵn sàng tiến vào nhiệm vụ mới.
"Nhớ bảo vệ Blaze và Taufan đấy." giọng Halilintar vang lên, đầy lo lắng nhưng cũng tràn ngập tin tưởng, "Và... chúc may mắn!"
Solar chỉ khẽ gật đầu, đáp lại đơn giản, "Ờ, cảm ơn."
Cánh cửa đóng lại với một tiếng cạch, và hệ thống lập tức xoay trở về trạng thái ban đầu. Căn nhà rơi vào tĩnh lặng, không còn những tiếng cười đùa của Blaze và Taufan, cũng chẳng còn cảnh hai đứa nghịch phá hay trêu chọc Halilintar. Không gian dường như trở nên trống trải hơn, ngay cả Duri cũng không có ai để nhờ mang mấy cái cây tự trồng ra ánh sáng nữa.
Halilintar đứng bên bồn rửa, đôi tay bận rộn nhưng ánh mắt thoáng chút trầm tư. "Mong là họ sẽ an toàn" cậu cất giọng, vừa đủ để Gempa nghe thấy.
Gempa, đứng dựa vào bệ bếp, nhẹ nhàng đáp lại, "Họ sẽ ổn thôi. Với Solar ở đó, Taufan và Blaze không có gì phải lo cả."
Halilintar khẽ gật đầu, như thể lời trấn an đó đã xoa dịu phần nào nỗi lo trong lòng. Nhưng đâu đó trong cậu vẫn còn chút bất an. Hình ảnh buổi sáng hôm ấy chợt hiện lên – Blaze và Ais cãi nhau chí chóe vì một dĩa bánh kem, để rồi vô tình làm đổ ly cà phê sữa của Gempa khiến chiếc ly vỡ tan. Gempa lúc đó chỉ cười xòa bảo không sao, nhưng Halilintar lại không khỏi nghĩ"Đổ ly có khác gì điềm báo đâu chứ?"
Cảnh chuyển sang dãy chiếc tàu của Fang, khi ấy cả ba người vẫn đang quan sát sự biến động của núi lửa. Nhìn dấu hiệu hưng phấn của Blaze đủ để họ biết năng lượng tỏa ra ở hành tinh này vô cùng lớn, như cái cách mà hành tinh Baraju từng tỏa ra.
Blaze dán mặt vào tấm kính, ánh mắt lấp lánh đầy phấn khích khi nhìn thấy những dãy núi lửa rực cháy bên dưới. Những luồng dung nham phun trào tạo thành những tia lửa mạnh mẽ, như lời cảnh báo dữ dội gửi đến cả nhóm: nơi này không phải chỗ để lơ là. Nhưng thay vì sợ hãi, Blaze lại cảm thấy kích thích tột độ.
"Wow, nhìn kia kìa! Mấy cái núi lửa đó đúng là ngầu thật!" cậu bật cười thích thú, tay đập nhè nhẹ vào kính như thể muốn cảm nhận sự cuồng nhiệt của ngọn lửa từ bên ngoài.
Solar đứng phía sau, ánh mắt quét khắp khung cảnh hoang vu. Bỗng nhiên, cậu dừng lại, ánh nhìn chạm đúng vào một bóng đen bí ẩn. Đó là một hình dáng trùm kín người, vai mang một con phượng hoàng lửa với đôi mắt rực cháy. Ánh mắt đối phương ngước thẳng lên, nhìn thẳng vào họ với sự sắc lạnh khó tả. Một cảm giác bất an len lỏi trong Solar, đôi bàn tay cậu siết lại theo phản xạ.
"Mình không thích điều này chút nào..." cậu thầm nghĩ, đôi mắt vẫn dán chặt vào bóng hình lạ.
"Đến nơi rồi" giọng Fang vang lên, phá vỡ dòng suy nghĩ của Solar. Cậu thắng chiếc tàu lại giữa không trung, giọng đầy trách nhiệm nhưng vẫn giữ vẻ thoải mái quen thuộc. "Tớ không tìm được chỗ nào an toàn để hạ cánh. Nhiệt độ ở đây quá cao, nếu để tàu chạm đất thì máy móc sẽ quá tải mất."
"Không sao đâu, cậu cứ giữ tàu ở đây. Tớ sẽ lo đưa mọi người xuống!" Taufan lên tiếng, giọng bình tĩnh và tự tin, đôi môi thoáng nở một nụ cười thoải mái như thể việc này chẳng hề khó khăn với mình.
Cánh cửa tàu từ từ mở ra, và ngay lập tức, một luồng khí nóng bỏng tràn vào khoang tàu. Solar thoáng lùi lại, cảm nhận rõ sức nóng dường như muốn nuốt chửng mọi thứ. Taufan đứng cạnh cậu, vẫn giữ thái độ điềm tĩnh, như thể cái nóng chỉ là một thử thách nhỏ mà cậu đã quen đối mặt.
"Không tệ đâu, anh nhỉ?" Taufan cười nhẹ, tay siết chặt thiết bị của mình, sẵn sàng hành động.
Blaze, không chút chần chừ, đã nhào lên phía trước. "Thế này mới gọi là phiêu lưu chứ!" cậu hét lên đầy hưng phấn, lao ra ngoài với chiếc dù trên lưng. Cậu bật cười vang, để mặc bản thân rơi xuống không trung, như thể nhiệt độ ngột ngạt hay nguy hiểm bên dưới chẳng hề tồn tại.
"Blaze, đừng vội thế chứ! Nơi này không an toàn đâu!" Fang hét lớn từ buồng lái, giọng pha chút lo lắng nhưng vẫn cố giữ bình tĩnh.
"Rõ rồi!" Blaze hét vọng lên, giọng cậu ngập tràn niềm vui. Dưới ánh sáng từ những dòng dung nham, hình ảnh cậu như một tia lửa nhỏ bay về phía thử thách lớn, sẵn sàng đón nhận tất cả.
"Bọn tớ đi đây, bảo trọng!!" Sau khi nói xong, Taufan nhảy khỏi tàu với sự tự tin thường thấy, chiếc ván trượt gió bên dưới nhanh chóng ổn định cơ thể cậu giữa dòng không khí nóng rát. Với một chuyển động uyển chuyển, cậu tạo ra luồng gió mạnh mẽ để nâng Solar từ từ xuống dưới, đảm bảo cả hai tiếp đất an toàn. Càng xuống gần bề mặt hành tinh, cái nóng như thiêu đốt bắt đầu bủa vây lấy họ, khiến Taufan không khỏi nhăn mặt, trong khi Solar vẫn giữ sự tập trung cao độ.
Vừa đặt chân xuống đất, sức nóng từ mặt đất nung đỏ lập tức khiến cả hai rùng mình. Chưa kịp định thần, Blaze từ đâu lao đến với tốc độ nhanh như chớp, cơ thể bao phủ như trong ngọn lửa rực rỡ. Rõ ràng cậu đang tận hưởng bầu không khí bỏng cháy này một cách đầy phấn khích.
"Anh Solar!!" Blaze hét to, nhưng đà lao quá mạnh do tác động từ năng lượng hành tinh khiến cậu không kịp dừng lại. Cậu đâm sầm vào một tảng đá lớn phía đối diện, tạo ra một âm thanh chấn động. "Đ-đau quá..." cậu rên rỉ, tay xoa đầu nhưng vẫn nở nụ cười hồn nhiên như chẳng có chuyện gì xảy ra.
Solar, dù có phần bất lực trước sự bồng bột của Blaze, vẫn cố giữ vẻ nghiêm túc. "Em cẩn thận chút đi, Blaze!" cậu bước lên ván bay của Taufan để tránh sức nóng từ mặt đất. "Ở đây không có ai cứu trợ đâu, nếu em bị thương thì chỉ tự chịu thôi!"
"Anh!! Anh biết không? Nhiệt độ ở đây đã lên tới 79°C rồi đấy!" Blaze cười lớn, như thể muốn khoe thành tích, thay vì lo ngại về nguy hiểm xung quanh.
Solar thở dài, ánh mắt thoáng chút bất mãn. "Trông em có vẻ thích thú với cái nóng này lắm nhỉ? Nếu thấy thoải mái thế thì đi tìm Quả Cầu Năng Lượng luôn đi!"
"Đã rõ!" Blaze đáp lại đầy năng lượng, rồi nhanh chóng biến mất vào làn không khí ngột ngạt, như một tia lửa nhảy múa trên biển lửa.
Taufan, người luôn giữ thái độ bình tĩnh, lúc này không giấu nổi sự lo lắng. Cậu cảm nhận được nhiệt độ hành tinh này đang tăng lên từng phút, khiến cả chính luồng gió cậu tạo ra cũng mang hơi nóng bất thường. "Chúng ta không thể ở đây lâu được đâu anh Solar." Taufan thì thầm, ánh mắt quét khắp xung quanh trong nỗ lực tìm kiếm Blaze.
Cả hai tiếp tục di chuyển dọc theo con đường như bị nung chảy, mặt đất bốc khói và không khí ngột ngạt đến khó thở. Taufan vừa tạo gió để giảm nhiệt, vừa căng thẳng quan sát mọi hướng. "Blaze đã bay đi đâu mất rồi?" cậu tự hỏi, đôi chân không ngừng tiến bước, còn Solar ánh mắt ánh lên sự cảnh giác tuyệt đối.
Khi họ đang đi tiếp, Solar bỗng nhiên dừng lại, ánh mắt quét qua mặt đất dưới chân. Taufan nhìn theo ánh mắt của Solar, chỉ thấy một dấu vết giày lạ. Solar bước tới gần, khẽ cúi xuống quan sát, miệng không khỏi thốt lên một câu nghiêm túc.
"Dấu vết giày này... không thuộc về ai trong nhóm," Solar nói, giọng trầm xuống, nghiêm nghị hơn bao giờ hết. "Nhìn khoảng cách bước chân rất ngắn, có vẻ như người này đang vội vàng lắm."
Taufan tò mò cúi xuống xem xét, rồi ngẩng lên hỏi "Anh Solar, có chuyện gì sao?"
Solar hít một hơi thật sâu, tay chống vào một tảng đá gần đó để đứng dậy. Cậu lau vội mồ hôi trên trán, đôi mắt nheo lại, ánh nhìn nghiêm trọng. "Anh nghĩ ở đây có người khác. Nếu may mắn thì là người của trạm TAPOPS... nhưng nếu không, có thể là kẻ thù."
Lời nói của Solar làm Taufan chợt giật mình. Cậu không thể tin nổi rằng lại có kẻ dám vào hành tinh này để tìm Quả Cầu Năng Lượng, thứ mà nhóm họ đang tìm kiếm. Cảm giác lo lắng trào dâng trong lòng Taufan, nhưng cậu cũng không thể không nghĩ đến cái bóng mà Solar đã nhìn thấy từ trên tàu, nó có thể chính là người để lại dấu giày này.
"Blaze! Em nghe thấy không?" Solar bỗng gọi qua thiết bị liên lạc, giọng nghiêm túc. "Cậu phải tập hợp ngay lập tức!"
Khi Taufan vẫn còn đang cảm thấy căng thẳng, bỗng nhiên một tiếng động ầm ầm vang lên từ phía trên. Tiếng động mạnh mẽ thu hút sự chú ý của cả hai, và không cần phải nói, họ biết ngay đó là Blaze.
"Blaze!! Dừng lại đi!!" Solar không do dự gọi lớn lên, tay vung lên ra hiệu cho Blaze dừng lại.
"Sao vậy anh?" Blaze từ trên cao, nhìn xuống hỏi lại, vẫn mang vẻ mặt ngạc nhiên, không hề nhận ra sự căng thẳng từ phía dưới.
"Để em lên đưa anh ấy xuống" Taufan nói nhanh chóng, dù cậu hơi lo lắng, nhưng vẫn cố gắng giữ thái độ vui vẻ để trấn an chính mình. Ngay lập tức, Taufan dùng ván trượt lao mạnh lên phía trên, không để sự căng thẳng làm mình chậm lại.
Solar đứng bên dưới, đôi mắt không rời khỏi Blaze, cảm giác căng thẳng càng lúc càng rõ rệt. Cậu nhìn thấy Blaze vẫn đứng đó, không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Nhưng điều khiến Solar lo lắng hơn cả là một bóng dáng đang dần đứng lên từ xa, ánh mắt của Solar không thể nào nhầm lẫn, trên vai người ấy bỗng xuất hiện một con phượng hoàng lửa khổng lồ, vung cánh mạnh mẽ.
"Taufan!! Cẩn thận!!" Solar hốt hoảng kêu lên, giọng nói đầy lo lắng, như thể tất cả sức mạnh trong cơ thể đều không thể ngừng lại.
Taufan nghe thấy tiếng gọi của Solar, trong lòng có chút bối rối. Cậu quay lại, và ngay lập tức, một con phượng hoàng lửa lao thẳng đến, chỉ kịp nhìn thấy cánh lửa xé gió trước mắt. Con phượng hoàng lao đến, suýt chút nữa thì trúng trọn đòn tấn công kia nếu không có tiếng gọi của Solar.
Cảm giác choáng váng ập đến, làm Taufan đứng im mất vài giây. Nhưng cậu không thể để điều đó làm mình chùn bước. Taufan gấp rút sử dụng sức mạnh của mình, tạo ra một lớp bảo vệ xung quanh Blaze, rồi kéo cậu về phía mặt đất một cách nhanh chóng, tránh để phượng hoàng tấn công.
"Anh Solar... Taufan..." Blaze ngạc nhiên trước sự việc vừa xảy ra, thì thầm, ánh mắt bỗng chùng xuống, có chút lo lắng. Cậu chưa bao giờ nghĩ rằng chuyến đi này lại có thể nguy hiểm đến vậy. Nhưng lúc này, cậu không còn dễ dàng như trước, mà thay vào đó là một sự bối rối đầy lo lắng, một cảm giác mà Blaze hiếm khi cảm nhận được.
Taufan, dù vẫn giữ nụ cười trên môi, nhưng rõ ràng sự căng thẳng đã bắt đầu xuất hiện trong đôi mắt. Cậu không thể mạo hiểm thêm, mà phải làm sao để cả nhóm thoát khỏi nguy hiểm.
Blaze và Taufan vừa đáp xuống mặt đất, ngay lập tức Solar nắm lấy tay cả hai, rồi không một lời nào, phóng thẳng chân chạy đi. Ngay lúc này tốc độ của ánh sáng sẽ là giải pháp tối ưu nhất, và dù con phượng hoàng có đuổi theo, Solar hoàn toàn có thể cắt đuôi nó một cách dễ dàng. Gió lùa mạnh qua tai, đôi chân của Solar như xé tan khoảng không, mang theo hai người ở phía sau.
Nhưng phía trên, dưới cái bóng bí ẩn, đối phương chỉ đứng yên. Con phượng hoàng vỗ cánh, đậu lên vai người ấy rồi biến mất vào không trung. Đôi mắt của người đó không rời khỏi Quả Cầu Năng Lượng trên đỉnh núi, ánh nhìn sắc bén và đầy tính toán. Môi khẽ lẩm bẩm một câu: "Thợ Săn Quả Cầu Năng Lượng."
Cảm giác căng thẳng vẫn lơ lửng trong không khí, và lúc này, Solar quay lại nhìn hai người em của mình, hơi thở gấp gáp. "Hộc... hộc... Hai đứa ổn chứ? Taufan có sao không?"
Taufan hơi khụy xuống một chút, vẫn còn cảm giác choáng váng. "E-em ổn, nhưng mà nó từ đâu ra vậy?" Cậu ngước mắt nhìn xung quanh, không thể hiểu nổi con phượng hoàng kia là ai và từ đâu đến.
Blaze, dù mệt mỏi, vẫn không ngừng thở dài, lấy tay quệt mồ hôi. "Ghét thật, biết thế lấy Quả Cầu rồi chuồn cho lẹ..." Cậu lắc đầu, giọng đầy bất lực. "Anh Solar có ý tưởng gì không?"
Solar nhắm mắt, mệt mỏi đến mức không thể nghĩ ra gì. "Anh không có..." Cậu gục đầu xuống, tay che lấy trán, như thể cảm giác nóng bức của môi trường khắc nghiệt đang dần chiếm lấy sức lực của cậu.
Sau đó, Solar bắt đầu kể về cái bóng mà cậu đã nhìn thấy từ trước đó trên đỉnh núi, cùng với những dấu vết kỳ lạ mà họ phát hiện ra. "Dấu vết và cái bóng ấy... chắc chắn có ai đó muốn chiếm lấy Quả Cầu này." Giọng Solar nặng nề, đầy lo âu.
Taufan nhìn Solar với vẻ lo lắng. "Để anh nhớ xem Quả Cầu đó có sức mạnh gì đã..." Solar tiếp tục, cố gắng nhớ lại những thông tin đã lướt qua trên bảng nhiệm vụ của họ.
Chỉ khi đó, giọng nói run rẩy của Taufan vang lên: "Anh à..." Cậu kéo tay Solar, đôi mắt mở lớn vì một cảm giác bất ổn. Đứng trước mặt họ là Blaze, với tay giơ ra chắn cho cả hai.
Solar ngước mắt lên, nhận ra con phượng hoàng đã xuất hiện từ khi nào. Tim cậu đập nhanh hơn, đôi mắt mở to vì sự bất ngờ. Cảm giác một làn sóng lạnh lẽo dâng lên trong người.
Chưa kịp phản ứng, Solar ngay lập tức sử dụng Tốc Độ Ánh Sáng, nắm lấy cả hai người em và lao đi, bỏ lại con phượng hoàng đang đập cánh phía sau, cuốn theo một làn sóng lửa nóng hừng hực, khiến không khí xung quanh như bốc cháy. Nhiệt độ tăng lên đột ngột khiến Blaze choáng váng, chân cậu khụy xuống một chút, nhưng thay vì hoảng loạn, Blaze lại cảm thấy một sự kích thích mãnh liệt. Cậu cảm nhận được sự phấn khích dâng lên, dù có chút mệt mỏi nhưng lại muốn chiến đấu.
Giọng phụ nữ từ trên cao vang lên, âm điệu lạnh lùng, ra lệnh cho con phượng hoàng đuổi theo nhóm của họ. Solar biết rằng chạy không phải là giải pháp lâu dài, vì chẳng mấy chốc cả nhóm sẽ kiệt sức. Taufan và Blaze đang dần mất sức, và nếu cứ tiếp tục chạy như vậy, sẽ chẳng thể nào trụ nổi lâu.
Solar quay lại nhìn hai người em của mình, quyết định rằng đã đến lúc phải đối mặt. Lúc này, không còn đường lùi nữa.
Taufan thở hổn hển, hai tay chống vào vách đá, cơ thể không còn đủ sức để đứng vững. Mồ hôi tuôn rơi trên khuôn mặt cậu, ánh sáng từ các quả cầu lửa bao quanh Blaze tạo thành những vệt sáng đỏ rực trong không khí.
"M-mệt đến thở không ra hơi!!" Cậu không thể kìm chế được cảm giác kiệt sức mà than thở.
Blaze, đứng bên ngoài và bao quanh cả hai, bắt đầu khôi phục sự tỉnh táo của mình. Đôi mắt cậu chăm chú nhìn về phía xa, một cảm giác căng thẳng dâng lên trong lòng. Cánh tay cậu giơ ra, tạo ra những quả cầu lửa, sẵn sàng lao về phía bất kỳ kẻ thù nào dám xâm phạm. Cậu không thể để mất cảnh giác, đặc biệt khi đối diện với một kẻ mạnh như con phượng hoàng.
"Em sẽ để ý xung quanh" Blaze nói, giọng nghiêm nghị, "Anh Solar và Taufan nghỉ ngơi chút đi rồi chúng ta sẽ tính tiếp." Cậu bay lên không trung, đôi quả cầu lửa xoay quanh như những viên đạn cháy sáng, chực chờ đập vào bất kỳ kẻ thù nào.
Đột nhiên, một tiếng phẩy cánh vang lên phía sau lưng Blaze. Đó là dấu hiệu cho thấy sự nguy hiểm đang đến gần. Blaze nhanh chóng nâng cao cảnh giác. Những quả cầu lửa ngay lập tức lao về phía con phượng hoàng đang vỗ cánh, đánh thẳng vào nó. Lửa bùng lên dữ dội, khói cuồn cuộn bốc lên, nhưng con phượng hoàng vẫn tiếp tục bay lên cao, không hề bị ảnh hưởng nhiều.
Solar, đang quan sát từ xa, nhìn thấy người phụ nữ kia đã đến gần đỉnh núi, nơi Quả Cầu Năng Lượng đang được bảo vệ. Cảm giác hối thúc trong lòng cậu dâng lên. "Taufan, đưa anh lên đó" Solar ra lệnh, đồng thời liếc nhìn Blaze, "Blaze, ở lại giữ chân con phượng hoàng."
Taufan gật đầu, trong khi Blaze vẫn giữ vững vị trí, những quả cầu lửa vẫn tiếp tục bay lên xung quanh, sẵn sàng bảo vệ nhóm. Nhiệt độ xung quanh bỗng chốc tăng lên, ánh sáng từ ngọn lửa dường như đang trở nên mạnh mẽ hơn, như thể hấp thụ thêm năng lượng từ môi trường khắc nghiệt này.
Solar cảm nhận được rằng chính Blaze, với khả năng điều khiển lửa của mình, đang trở thành người mạnh nhất trên sân chơi này. Dù con phượng hoàng lúc đầu không bị ảnh hưởng nhiều bởi lửa, nhưng nhờ quãng thời gian bỏ chạy trước đó, Blaze đã tích lũy đủ năng lượng để tạo ra những đòn tấn công mạnh mẽ hơn.
Taufan quay đầu lại nhìn Solar, khi cả hai đang lao lên theo hướng của Quả Cầu Năng Lượng. "Anh Solar, có gì sao ạ?" Cậu hỏi, giọng lo lắng vang lên trong không khí.
Solar cúi xuống, chăm chú vào bản thông tin nhiệm vụ mà Gempa đã gửi lại. Đôi mắt cậu lóe lên một tia sáng mạnh mẽ. "Anh biết đó là Quả Cầu nào rồi," Solar đáp, ánh mắt đầy quyết đoán. "LanceBot, Quả Cầu Năng Lượng giúp hỗ trợ cân bằng môi trường và suy nghĩ. Có lẽ người phụ nữ kia đã lợi dụng năng lực của Quả Cầu để tạo ra con phượng hoàng tấn công chúng ta."
Taufan hỏi lại, cố gắng nắm bắt tình hình. "Trong bán kính phạm vi ư?"
"Ừ" Solar gật đầu, "Chúng ta cũng có thể tạo ra con phượng hoàng lửa, nhưng... nhiệt độ của nó quá cao để chúng ta có thể kiểm soát được."
Taufan nhanh chóng liên kết lại vấn đề. "Thế thì anh Blaze cũng có thể chứ nhỉ?"
"Điều đó thì chắc chắn" Solar nói, "Nhưng anh không rõ ngoài điều này ra, LanceBot còn có điều kiện gì khác nữa không."
Nhưng trước khi họ có thể nghĩ thêm gì nữa, một quả cầu lửa khổng lồ bắn tới từ đối phương. Taufan khéo léo điều chỉnh chiếc ván trượt, xoay người né tránh nhưng không kịp tránh khỏi cú đâm. Cả hai lao mạnh vào vách đá, chấn động khiến mọi thứ xung quanh dường như bị nứt ra. Solar nhanh chóng bám vào vách đá, giữ thăng bằng. Cậu đưa tay ra để giữ lấy Taufan, hô hoán.
"Taufan, cẩn thận!" Solar hét lên.
Taufan không kịp phản ứng, nhưng may mắn là cú va chạm không làm họ bị thương nghiêm trọng. Taufan lại tiếp tục kích hoạt và điều khiển ván bay, thả tay người anh trai mình ra, khéo léo tránh né và tấn công ngược lại.
Cyclone Disc
"Chúng ta phải làm gì bây giờ?" Taufan quay lại nhìn Solar.
"Chúng ta không thể chỉ đứng đây. Blaze sẽ giữ con phượng hoàng, còn chúng ta sẽ đối mặt với người phụ nữ kia. Đừng để cô ta chiếm lấy Quả Cầu." Solar nấp nép người mình vào bên trong vách đá, tránh được tầm nhìn của kẻ thù trong một vài giây.
Nhận được sự hướng dẫn, ngay lập tức, Taufan lướt ván trượt lên cao, để cho Solar tự mình đi về phía Quả Cầu Năng Lượng.
Cyclone Veil
Taufan nhảy khỏi ván trượt, hai tay tập trung một lượng năng lượng lớn hình thành những ngọn gió bị cái nóng của hành tinh này đè lên. Từng luồng gió từ động tác ấy tiếp tục xoáy, kéo cả ngọn lửa khổng lồ của đối thủ thành một cơn lốc rực cháy, tiếng rít vang vọng giữa không gian núi lửa đỏ rực.
Con phượng hoàng nhận được tín hiệu từ chủ nhân, mắt nó rực lên ánh sáng hung tợn, chuyển hướng từ Blaze sang Taufan. Bộ cánh đỏ rực tung ra một trận bão lửa, nhắm thẳng vào cậu.
Blaze không để điều đó xảy ra. Cậu gập đầu gối, mượn sức bật từ ngọn lửa bên dưới phóng thẳng lên không. Bàn tay Blaze nắm lấy tay Taufan, cậu kéo anh mình lên ván trượt đang lơ lửng giữa không trung.
"Em không sao chứ?" Blaze hỏi nhanh, giọng đầy lo lắng.
"Em ổn, chỉ là chút áp lực thôi" Taufan đáp, cố nở một nụ cười.
Không đợi lâu, Blaze nhắm mắt, tập trung điều khiển năng lượng trong cơ thể. Lửa bùng lên mạnh mẽ xung quanh anh, đồng thời xoáy lửa của Taufan càng được tiếp sức. Blaze hít một hơi sâu, mở mắt ra, tay anh giơ lên tạo thành một vòng lửa xoay quanh miệng.
Flame Breath.
Một luồng lửa dữ dội phun thẳng vào trung tâm cơn lốc, hợp sức với gió tạo thành một đòn tấn công khủng khiếp. Ngọn lửa không còn đơn thuần là tấn công; nó như một thực thể sống, rít gào nuốt trọn con phượng hoàng. Bị cuốn vào cơn xoáy, con chim lửa chống cự, nhưng mỗi lần vỗ cánh chỉ càng khiến ngọn lửa lớn hơn, mạnh hơn, dễ dàng trở thành miếng mồi ngon cho cơn lốc xoáy.
Dưới ánh sáng ngọn lửa, đôi mắt của Blaze và Taufan sáng lên một tia hài lòng.
"Đi thôi!" Blaze hét lớn.
Cả hai bay đến chỗ Solar, lúc này đang đứng trên đỉnh vách đá, cẩn thận quan sát quả cầu năng lượng trước mặt. Những ký hiệu khắc trên quả cầu sáng lấp lánh, từng đường nét khẽ rung động như đang thở.
Solar cẩn thận đặt tay lên quả cầu, truyền chút ánh sáng của mình vào.
"Cạch." Một âm thanh nhỏ vang lên, quả cầu tách ra khỏi bệ đá như đáp lại ánh sáng của cậu. Solar thở phào nhẹ nhõm, nhưng chưa kịp rút tay về, cả mặt đất rung chuyển dữ dội.
"Cẩn thận!" Taufan kêu lớn, nhanh chóng điều chỉnh ván trượt. Cậu lao đến bên Solar, đỡ lấy cậu trước khi cậu mất thăng bằng.
Sức mạnh gió đưa Solar và Blaze xuống mặt đất một cách an toàn. Cả nhóm vừa thoát khỏi rung chấn, chưa kịp thở phào nhẹ nhõm, thì cảm nhận được áp lực mới. Không gian đột ngột lạnh đi, dù nhiệt độ xung quanh vẫn bốc hơi nóng. Solar quay người lại, kinh ngạc khi thấy một con diều hâu lửa khổng lồ với đôi mắt đỏ ngầu đang lao xuống từ trên cao.
"Blaze!" Solar gọi lớn.
Blaze lập tức phản ứng. Cậu vung tay, tạo ra những chiến luân lửa xung quanh. Con diều hâu vỗ cánh, móng vuốt lao thẳng về phía cả nhóm.
Fire Chakrams.
Phản ứng của Blaze đủ nhanh để móng vuốt của con diều hâu bị cản lại. Móng vuốt của nó dừng lại trước luân xa của cậu, nhưng nó không có ý định dừng lại mà đè vào liên tục khiến cậu có chút bị đẩy lùi.
Trong khi Blaze giao chiến, Taufan không biết chắc bản thân không thể đứng nhìn được nữa. Cậu điều chỉnh gió, tạo thành một quả cầu gió đủ lớn bao quanh Solar, tập trung bảo vệ.
Cyclone Shield.
Từng loài chim chiến tạo ra từ trí tưởng tượng của kẻ địch dần bao vây. Những đôi mắt đỏ rực, những tiếng kêu sắc bén khiến không khí thêm ngột ngạt. Solar quay lại nhìn LanceBot, ánh sáng phát ra từ quả cầu vẫn không ngừng lan tỏa.
Đứng trong khiên gió, Taufan liên tục sử dụng gió từ bên trong từng ngọn lửa xoáy lên nhằm hóa giải nó. Nhưng số lượng đủ lớn để cậu có thể khẳng định rằng đối phương đã chuyển sang chiến thuật dùng số lượng áp đảo rồi.
"Taufan!!" Solar hét lên, cố gắng vượt qua sự hỗn loạn xung quanh.
"Em ổn! Anh tập trung ngừng hoạt động nó đi" Taufan khó khăn nói, tay dùng gió đẩy lùi một con chim lửa đang lao tới. "Bọn em sẽ giữ chúng!"
Solar ngồi trên nền đất gồ ghề, đôi bàn tay vẫn siết chặt quanh Quả Cầu Năng Lượng đang tỏa ra thứ năng lượng đầy đáng sợ. Cậu cố gắng tập trung ngắt hoạt động của nó, mặc kệ mồ hôi lạnh đổ thành từng giọt lăn dài trên gương mặt căng thẳng. Từng tiếng động xung quanh như tiếng sấm rền dồn dập: tiếng lửa bùng cháy, tiếng gió rít, tiếng những sinh vật tưởng tượng cào xé không gian. Mọi thứ hòa thành một bản nhạc hỗn loạn.
Phía trước, Blaze và Taufan chiến đấu không ngừng. Blaze dùng sức mạnh điều khiển lửa của mình để đẩy lùi đàn chim lửa, trong khi Taufan tạo ra những cơn gió xoáy để ngăn chặn các đòn tấn công từ kẻ thù vô hình. Tuy vậy, cả hai đều nhận ra rằng tình hình ngày càng trở nên nguy cấp.
"Anh Solar, anh sắp xong chưa?" Blaze hét lớn, giọng đầy lo lắng nhưng vẫn không dám rời mắt khỏi những con quái vật đang lao tới.
Solar chỉ lắc đầu, không đáp. Trong mắt cậu, thứ năng lượng tỏa ra từ Quả Cầu không hề giảm đi mà ngày càng sáng rực, như đang thách thức nỗ lực của cậu.
Taufan quay lại định nói gì đó thì cả hai nghe thấy một tiếng bước chân chậm rãi từ phía sau. Taufan thoáng giật mình, còn Blaze nhanh chóng xoay người lại, cánh tay giương lên chuẩn bị tấn công.
"Hộc... hộc... Anh Solar..?" Blaze gọi lớn, không giấu nổi vẻ bất an.
Solar ngẩng đầu, ánh mắt sắc lạnh lóe lên trong khoảnh khắc. "Hai đứa cúi đầu xuống!" Giọng cậu vang lên dứt khoát, không cho phép bất kỳ sự do dự nào.
Không chần chừ, Blaze và Taufan lập tức hóa giải mọi chiêu thức của bản thân mình mà cúi gập người xuống. Ngay sau đó, Solar giơ tay phải lên cao, tập trung toàn bộ năng lượng ánh sáng còn lại. Từ đầu ngón tay cậu, một luồng sáng rực rỡ bắn ra, cắt xuyên qua bầu không khí với tiếng gào thét như của một cơn bão.
Solar Beam Strike.
Luồng sáng ấy cuốn phăng tất cả kẻ thù xung quanh – từ những con diều hâu đến đàn chim rực lửa. Bầu không khí bỗng chốc trở nên tĩnh lặng đến kỳ lạ. Cả Blaze và Taufan chậm rãi đứng dậy, ánh mắt họ dõi theo Solar, đầy ngạc nhiên và thán phục.
"Anh vẫn ổn chứ?" Taufan chạy tới, giọng run run vì lo lắng.
Solar cố gắng chống tay xuống đất để đứng dậy, nhưng đôi chân cậu run rẩy không ngừng. "A-anh ổn... chỉ là hơi... mất sức một chút thôi." Cậu mỉm cười yếu ớt, vẫn ôm chặt LanceBot trong vòng tay như thể sợ mất nó.
Blaze, dù vẫn còn ấn tượng trước sức mạnh của Solar, "Em sẽ liên lạc với Fang để đưa chúng ta về ngay lập tức." Rồi lại nghiến răng cằn nhằn "Lẽ ra em nên trực tiếp bắt cô ta luôn từ đầu! Chết tiệt, đáng lẽ mọi chuyện đã không rối tung thế này."
"Không cần đâu... nhiệm vụ của chúng ta đến đây là k-" Solar bất chợt dừng lời. Đôi mắt cậu mở to, ánh lên sự kinh hoàng. Bản năng mách bảo điều gì đó cực kỳ nguy hiểm. "CẨN THẬN!!" Cậu hét lớn, buông LanceBot rồi lao về phía hai người em, dùng toàn lực kéo cả hai ra phía sau.
ẦM!!!
Một quả cầu lửa khổng lồ đâm thẳng xuống nơi cả ba vừa đứng. Sức nóng bùng lên dữ dội, vụ nổ khiến mặt đất rung chuyển dữ dội. Taufan và Blaze bị sức ép hất văng ra xa, cơ thể đập mạnh xuống nền đá thô ráp, còn Solar cũng không tránh khỏi cú ngã đau điếng. Tất cả bị cuốn trôi xuống vách núi, những tảng đá lớn lăn ào ào bên cạnh.
Khi cả ba chạm đất, Blaze ho sặc sụa, đưa tay ôm lấy ngực đau nhói. Solar lồm cồm bò dậy, đưa mắt nhìn xung quanh và nhận ra họ đã rơi xuống một vùng ngay sát miệng núi lửa. Nhưng ánh mắt cậu sớm đanh lại khi thấy Taufan nằm sóng soài, hơi thở nặng nhọc.
Solar nhìn kẻ địch đứng đó, chiếc áo choàng đen tung bay trong làn gió, ánh mắt lạnh lùng chứa đựng sự căm thù. Cô ta đáp xuống đất một cách nhẹ nhàng, bước đến gần miệng núi lửa nơi Taufan đang bất tỉnh, cơ thể cậu mềm nhũn nằm ngay bờ vực nguy hiểm.
Mắt Solar mở lớn, tim như thắt lại. Mỗi bước chân của cô ta tiến lại gần Taufan khiến một nỗi sợ hãi lạnh lẽo bủa vây lấy anh. Cảm giác bất lực đan xen với sự lo lắng nghẹn ngào khi anh chỉ còn biết nhìn em trai mình nằm đó, không hay biết chuyện gì đang diễn ra.
Cô ta cúi xuống nhặt LanceBot, ánh mắt lướt qua anh như thể anh không hề tồn tại. Hành động ấy làm Solar rùng mình, ngọn lửa phẫn nộ bùng lên nhưng bị sự bất lực dập tắt ngay lập tức. Anh đã cạn kiệt năng lượng, đến đứng còn khó khăn, nói gì đến việc bảo vệ em trai mình.
Khi LanceBot mở mắt, tiếng nói quen thuộc của cô ta vang lên như một nhát dao xoáy sâu vào Solar.
"LanceBot, cậu đã vất vả rồi" Cô ta nhẹ nhàng.
"Ừm, có chuyện gì ở đây vậy?" LanceBot mệt mỏi đáp lời.
"Ở đây có vài Thợ Săn Quả Cầu Năng Lượng, đợi tớ nhé, tớ sẽ xử lý họ xong, rồi đưa cậu về trạm TAPOPS, được không?"
"Ừm!"
Đến đây thì Solar vô cùng ngạc nhiên, đối phương cũng là người của TAPOPS, tại sao lại tấn công họ chứ?
Rồi không để Solar kịp lên tiếng, cô ta nắm lấy cổ áo Taufan, nâng cậu lên một cách dễ dàng. Hình ảnh cơ thể bất động của Taufan lơ lửng trên không trung như bóp nghẹt trái tim Solar.
"Dừng lại!" Cậu hét lên, nhưng giọng nói của cậu yếu ớt, chẳng thể ngăn được hành động của cô ta. Cậu loạng choạng lao về phía trước, đôi chân run rẩy như muốn sụp xuống.
"Taufan!" Solar gọi tên em trai mình, tiếng gọi của cậu vang lên, đầy sự sợ hãi lẫn bất lực. Nhưng cô ta không dừng lại. Đôi mắt lạnh băng của cô liếc về phía Solar, trong đó không một chút do dự.
"Ngươi còn tính chống trả không?" Giọng nói của cô ta vang lên, từng từ nặng như tảng đá đè lên trái tim cậu.
Solar nuốt khan, cố gắng giữ cho mình không gục ngã. "Nếu cô là người của TAPOPS, tại sao lại tấn công chúng tôi? Chúng tôi thậm chí còn chẳng phải là Thợ Săn Quả Cầu Năng Lượng!" Giọng cậu khản đặc, gần như van xin, ánh mắt anh nhìn cô như muốn tìm một chút lý trí từ người đang đứng trước mặt.
Cô ta khẽ nhếch mép, ánh nhìn đầy khinh miệt. "Chẳng có kẻ thù nào tự nhận mình là người xấu đâu."
Lời nói của cô ta như một nhát dao lạnh lẽo đâm sâu vào lòng Solar. Và ngay khi Solar định cất lời, con phượng hoàng lửa từ chiếc áo choàng cô ta trỗi lên, lao thẳng về phía Blaze.
"Blaze!" Solar hét lên, cố gắng bước đi, nhưng cơ thể anh phản bội anh. Đôi chân như bị xiềng xích chôn chặt xuống mặt đất.
Con phượng hoàng lao đến Blaze đang cố đứng dậy, móng vuốt sắc nhọn cắm sâu vào cơ thể cậu. Tiếng hét đau đớn của Blaze vang lên, vang vọng giữa ngọn núi lửa. Móng vuốt của con phượng hoàng khóa chặt cơ thể cậu vào vách đá, gây sát thương không hề nhẹ lên từng bộ phận trên cơ thể.
Blaze nghiến chặt răng, toàn thân đau nhói như muốn gục ngã, nhưng trong lòng cậu vẫn bừng lên một ngọn lửa không chịu khuất phục. Tình thế đã vượt khỏi tầm kiểm soát, và cậu biết rõ điều đó. Ánh mắt của Blaze liếc nhanh sang Solar, người anh trai luôn là điểm tựa của mình. Nhưng giờ đây, hình ảnh Solar đang chìm trong nỗi hoảng loạn và bất lực lại khiến lòng cậu dâng lên một nỗi sợ khá - một nỗi sợ chẳng thể gọi tên.
Blaze không dám chắc mình sợ điều gì hơn: kẻ địch đáng sợ trước mặt hay điều mà anh trai cậu có thể làm nếu cơn giận bị khơi dậy. Cậu biết rõ sức mạnh ẩn giấu của Solar, thứ sức mạnh mà anh từng ghét bỏ và thề sẽ không bao giờ sử dụng lại. Nhưng giờ đây, trong đôi mắt vàng hướng dương của Solar, sự yếu đuối và cơn giận dữ đang giằng xé lẫn nhau, khiến Blaze không khỏi lo lắng rằng anh sẽ chọn con đường mà cả hai đều không muốn.
Nhận được mệnh lệnh tiếp theo, con phượng hoàng dường như đã sẵn sàng chuyển sang mục tiêu đáng lo ngại kế tiếp - Solar. Blaze không thể để nó thực hiện cái mệnh lệnh chết người đó được.
Bất chấp nỗi đau từ vết thương, Blaze tập trung sức mạnh còn lại, kích hoạt ngọn lửa trong lòng bàn tay mình. Với một cú vung tay khỏi móng vuốt tử thần, bàn tay nhỏ bé nhưng đầy quyết tâm nắm chặt lấy chân nó, ngăn không để nó quay sang Solar.
"Thế là hết. Dù gì các ngươi cũng thua rồi" giọng nói lạnh lẽo của cô ta vang lên như nhát dao cắt vào không gian ngột ngạt. Cùng lúc đó, cô buông tay, thả cơ thể bất động của Taufan xuống phía miệng núi lửa đang sôi sục.
Solar nhìn cảnh tượng trước mắt, cả thế giới dường như sụp đổ trong khoảnh khắc ấy. Hình ảnh duy nhất hiện ra trong mắt anh là cơ thể Taufan rơi chậm dần, như bị nuốt chửng bởi hơi nóng ngột ngạt và dòng dung nham đang cuồn cuộn bên dưới. Trong đầu cậu trống rỗng, mọi thứ xung quanh như bị hút sạch âm thanh, chỉ còn tiếng thét câm lặng vang lên trong lòng.
"Giết nó đi"
Một giọng nói vang lên trong tâm trí, Solar dừng lại trong vài giây. Một luồng ánh sáng chói lòa bùng lên, xé toạc không gian.
Thoáng chốc thân thể Taufan không còn ở trước mắt sau khi luồng sáng vụt qua, cô giật mình quay lại, nhưng khi nhìn, cô nhận ra con phượng hoàng cùng Blaze đã biến mất. Sự hoảng sợ lóe lên trong ánh mắt lạnh lùng của cô. Không thể nào. Sau tất cả, Solar vẫn còn đủ sức sử dụng chiêu thức đó sao?
Blaze gục xuống đất, hơi thở nặng nề, tay ôm lấy cánh tay bị móng vuốt sắc nhọn làm tổn thương. Mỗi hơi thở đều mang theo cảm giác đau rát, nhưng khi nhận ra mình đã thoát khỏi con quái thú, cậu ngẩng đầu lên, đôi mắt lập tức dừng lại trên Solar. Chỉ là... người đang đứng trước mặt cậu không còn giống anh trai cậu nữa.
Solar đứng đó, ánh mắt vàng rực giờ đã tối sầm, như ngọn đuốc đang thiêu rụi chính bản thân nó. Ánh nhìn của anh đọng lại trên cổ Taufan, nơi vẫn còn in hằn dấu tay tàn nhẫn của kẻ địch. Hàm răng anh nghiến chặt đến mức cậu có thể nghe thấy âm thanh đó giữa không gian lặng ngắt. Đó không còn là ánh mắt của một người anh trai bảo vệ em mình, mà là ánh mắt của một kẻ đang khao khát trả thù, bất chấp tất cả.
Blaze khẽ run, cố nén cảm giác sợ hãi tràn ngập trong lòng. Anh trai cậu, người luôn dịu dàng và bảo vệ cậu hết mực, giờ đây đứng trước mặt cậu như một người hoàn toàn xa lạ. Cậu bước lên, run rẩy nắm lấy cổ tay Solar, như muốn níu kéo anh trở lại.
"Anh ơi... bọn em ổn mà. Đừng tức giận, được không? Làm ơn..." Giọng nói của Blaze vỡ vụn, cậu cố gắng truyền sự bình tĩnh vào từng lời nói, nhưng lòng cậu biết rõ - Solar không còn nghe thấy gì nữa.
"Anh ổn" Solar thì thầm, nhưng giọng nói ấy trống rỗng và lạnh lùng. "Chỉ một chút thôi... vài giây là đủ để kết thúc rồi."
Blaze sững người. Sự thản nhiên trong lời nói của anh trai như một nhát chém sâu vào lòng cậu. "Không!" cậu hét lên, nhưng đôi tay nhỏ bé của cậu bị hất ra dễ dàng.
Solar quay lưng đi, chiếc mũ ánh sáng trên đầu rơi xuống, phát ra một tiếng vang nhỏ giữa sự im lặng chết chóc. Trong khoảnh khắc ấy, Blaze nhận ra, người anh mà cậu yêu quý không còn ở đây nữa. Trước mặt cậu chỉ còn lại bóng lưng lạnh lùng mang sắc trắng viền vàng rực rỡ, nhưng lại đáng sợ như một ánh sáng đang chực chờ thiêu rụi mọi thứ.
Solar lao thẳng về phía người phụ nữ với tốc độ vượt ngoài tầm mắt, để lại một luồng sáng chói lòa giữa màn dung nham đỏ rực. Sự tấn công bất ngờ khiến LanceBot trong tay cô ta văng mạnh ra xa, lăn lóc trên mặt đất bỏng rát. Blaze, dù đã cố gượng dậy, vẫn không kìm được đôi chân run rẩy. Tựa vào vách đá, cậu chỉ biết trân trân nhìn theo từng tia sáng và ngọn lửa đang cuốn lấy nhau, hỗn loạn như trận bão dữ.
Blaze cố gắng tập trung, nhưng ánh sáng chớp nhoáng từ những đòn tấn công liên tục của Solar khiến cậu không tài nào theo kịp. LanceBot, nằm gần đó, trông như một sinh vật kiệt sức, ánh sáng của nó mờ dần sau mỗi lần phát năng lượng. Cậu chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra thì một cơn gió bất ngờ cuốn lấy LanceBot, kéo nó trở về.
Blaze quay đầu lại, thấy Taufan đã tỉnh, nhưng tình trạng cậu ấy chẳng khá hơn là bao. Taufan tựa vào vách đá, gương mặt tái nhợt, thở dốc như chỉ có thể giữ mình đứng vững. Dù vậy, ánh mắt của cậu lại đầy quyết tâm.
"Chúng ta phải ngừng LanceBot ngay lập tức!" Taufan nói, giọng dứt khoát nhưng run rẩy, như thể chỉ cần nói chậm lại một nhịp, cậu sẽ gục xuống.
"Ngừng lại? Nhưng... tại sao?" Blaze hỏi, giọng hoang mang, ánh mắt không giấu được nỗi sợ.
"LanceBot... là Quả Cầu Cân Bằng. Sức mạnh của nó phản ứng với môi trường xung quanh," Taufan vừa giải thích vừa nhanh chóng kiểm tra dữ liệu của LanceBot, bàn tay run run tìm kiếm câu trả lời. "Ở đây... là vùng dung nham núi lửa. Cô ta có thể khai thác năng lượng lửa từ LanceBot và chuyển hóa thành sức mạnh tấn công chúng ta! Nếu không dừng nó lại, cô ta vẫn sẽ tấn công gây nguy hiểm cho LanceBot, và... anh Solar!"
Blaze sững sờ, đôi mắt dần ánh lên sự kinh hãi. "Nhưng... tại sao cô ta không tấn công anh Solar ngay từ đầu mà lại nhắm vào chúng ta?"
Taufan im lặng, đôi vai cậu khẽ rung lên như đang gánh lấy nỗi thất vọng vô hình. "Em... không biết" cậu lẩm bẩm, như tự nói với chính mình hơn là trả lời Blaze.
Cơn gió nóng thổi qua, cuốn theo mùi dung nham hăng nồng và không khí căng thẳng. Taufan cúi đầu, ôm lấy đầu gối như để giữ bản thân khỏi tan vỡ. Nụ cười trên môi cậu méo mó và cay đắng đến đau lòng, như thể cậu đang cười nhạo chính sự bất lực của mình.
Blaze nhìn Taufan, lòng cậu như thắt lại. Một nỗi xấu hổ nặng nề bủa vây lấy tâm trí, đè nặng lên đôi vai vốn đã mỏi mệt. Tại sao, cậu tự hỏi, mình lại yếu ớt đến thế? Tại sao cậu lại chỉ biết đứng đây, bất động, để Solar một mình gánh chịu tất cả?
Ánh mắt Blaze hướng về phía Solar, người đang chiến đấu dữ dội giữa biển lửa và ánh sáng. Anh ấy đang đẩy bản thân vượt qua giới hạn, sử dụng cả sức mạnh của Gamma - thứ sức mạnh mà anh chưa bao giờ muốn chạm đến. Trái tim Blaze quặn thắt. Cậu hiểu rõ, từng chút một, sự hy sinh mà Solar đang thực hiện. Nhưng cũng chính vì hiểu, nỗi bất lực trong lòng cậu càng trở nên sâu sắc hơn một chút.
Blaze cúi gằm mặt, tay siết chặt lại, đầu óc tràn ngập sự giằng xé. "Tại sao? Tại sao mình không thể làm được gì cả? Tại sao mình lại để anh ấy phải trả giá như vậy?"
Trong một phút quẫn trí, Taufan nén cơn đau nhức đến tê dại, nghiến răng đứng dậy. Tay cậu vung mạnh xuống đất, tạo nên một cơn lốc xoáy nâng chính mình lên không trung. Bên cạnh, Blaze cũng đứng thẳng dậy, ánh mắt lóe lên sự quyết tâm lạ kỳ. Cậu để lại LanceBot dưới chân, đặt tay nhẹ lên bề mặt của nó như một lời trấn an.
"Đừng lo lắng, mọi chuyện sẽ ổn thôi" Blaze khẽ nói, giọng bình tĩnh nhưng không giấu được chút run lên.
"Các cậu... là người tốt sao?" LanceBot phát ra tiếng nói nhỏ nhẹ, gần như một lời tự nhủ.
"Ừ, bọn tớ là thành viên của TAPOPS." Blaze đáp, cơ thể đang dần giãn ra để chuẩn bị cho cuộc đối đầu.
"... Vậy thì... tớ an toàn rồi." LanceBot thở phào, giọng điệu yếu ớt nhưng nhẹ nhõm.
Blaze mỉm cười nhẹ, nhưng Taufan chỉ liếc qua với ánh mắt lạnh lẽo.
"Hẳn là thế..." cậu buông lời, không chút cảm xúc. Không đợi thêm, cậu vững vàng lướt đi, bỏ lại LanceBot đang cố hồi phục sau khi nguồn năng lượng của nó bị khai thác không ngừng nghỉ.
Blaze hít một hơi sâu, cảm nhận sức nóng của dung nham xung quanh. Cậu hấp thụ năng lượng lửa từ hành tinh, tăng cường tốc độ của mình đến mức tối đa. Trong khi đó, Taufan tận dụng sức mạnh gió, cả hai đồng loạt lao về phía Solar. Họ đều hiểu rõ tình thế hiện tại nguy hiểm đến nhường nào: người mà họ luôn coi là điểm tựa đang dần bị chính sức mạnh của mình nuốt chửng, mất kiểm soát trong cơn cuồng nộ.
Cyclone Shield
Khoảnh khắc Solar dồn đối thủ vào thế đường cùng, Taufan tung ra một tấm khiên gió xoáy dữ dội, nhưng vẫn không đủ mạnh để chặn lại ánh sáng bùng nổ từ Solar. Không còn cách nào khác, Taufan cố gắng kéo người phụ nữ kia ra khỏi tầm tấn công, bất chấp mọi sức ép đang đè nặng lên cơ thể.
Blaze không lùi bước. Cậu lao thẳng đến Solar, dùng năng lượng Nova để siết chặt cổ tay anh.
"Dừng lại, Solar! Anh không thể tiếp tục nữa đâu!" Cậu hét lên, giọng đầy khẩn cầu và kiên định. Nhiệt lượng từ chiếc đồng hồ trên tay Solar bức xạ ra làm bỏng rát da thịt Blaze, nhưng cậu không buông tay. Trong đôi mắt Blaze, sự lo lắng và sợ hãi đã nhường chỗ cho ý chí bảo vệ.
Ở phía khác, Taufan đặt người phụ nữ xuống gần LanceBot. "Ở đây tạm an toàn. Cô ở lại đây đi" cậu nói nhanh, không để đối phương phản ứng.
Người phụ nữ ngồi sụp xuống bên cạnh LanceBot, ánh mắt đầy hoảng loạn. "LanceBot! Tớ xin lỗi... Tớ đã dùng sức mạnh của cậu quá nhiều..." cô thốt lên, giọng nghẹn lại.
LanceBot, dù đã kiệt quệ, vẫn cố phát ra âm thanh dịu dàng. "Không sao đâu, Seiin. Năng lượng ở đây dồi dào mà. Tớ có thể vừa hấp thụ, vừa để cậu sử dụng được."
Seiin thở hắt ra, nhưng câu nói tiếp theo của LanceBot khiến cô ngạc nhiên. "Biết không, họ cũng là người của TAPOPS đấy."
"Người của TAPOPS...?" Cô sững lại, đôi mắt mở lớn trong thoáng chốc. Nhưng trước khi cô kịp thắc mắc, Taufan đã quay người, lao thẳng về phía Solar.
Không còn phụ thuộc vào năng lượng từ môi trường, Taufan kích hoạt sức mạnh từ chính bản thân mình - năng lượng thuần khiết của Beliung. Một cơn gió mạnh mẽ cuốn lấy cậu, đẩy tốc độ lên đến cực hạn.
Seiin nhìn theo bóng dáng Taufan, thì thầm như thể tự nói với chính mình: "Beliung... Là cậu ta sao? Boboiboy... Nhưng tại sao...?"
Những câu hỏi cứ xoáy sâu vào tâm trí cô, nhưng không gì có thể giải đáp. Trước mắt cô, những thành viên của TAPOPS đang đặt cả mạng sống để ngăn chặn một thảm họa mà họ không thể lùi bước.
Taufan, dưới sức mạnh của Beliung, vươn tay nắm lấy chiếc đồng hồ đang mất kiểm soát trên tay Solar. Cậu dồn sức điều chỉnh dòng năng lượng, cố ý làm nhiễu quá trình mà chiếc đồng hồ hấp thụ năng lượng từ môi trường. Theo lý thuyết, dòng năng lượng ra vào cơ thể cần phải theo một trình tự cụ thể: năng lượng hấp thụ sẽ tăng cường sức mạnh, trong khi năng lượng giải phóng sẽ giúp duy trì trạng thái ổn định. Nhưng nếu năng lượng ra vào một cách liên tục và không có trình tự rõ ràng, chúng sẽ tạo nên sự nhiễu loạn nghiêm trọng, khiến quá trình chuyển hóa năng lượng bị đình trệ và mất kiểm soát.
Chính vì hiểu điều này, Blaze và Taufan quyết định không chuyển sang trạng thái Nova và Beliung. Ở cấp độ này, sức mạnh sẽ được tối ưu hóa nhưng cũng đồng nghĩa với nguy cơ mất kiểm soát tăng cao - giống như tình trạng hiện tại của Solar. Thay vào đó, cả hai chọn cách sử dụng năng lượng của mình ở mức tối thiểu, chỉ vừa đủ để gây ra sự nhiễu loạn trong dòng năng lượng của Solar, ngăn chặn sự hấp thụ và chuyển hóa năng lượng của anh.
Tuy nhiên, việc này không hề dễ dàng. Những dòng ánh sáng mãnh liệt từ chiếc đồng hồ liên tục phóng ra, tạo thành các tia năng lượng nhỏ nhưng sắc bén, xé rách không gian và gây ra vô số vết thương trên cơ thể Blaze và Taufan. Những tia sáng ấy như kim châm, không lớn nhưng bắn ra dồn dập, để lại trên người họ hàng loạt vết xước và bỏng rát đau nhói.
Blaze khẽ nghiến răng chịu đựng, vừa tập trung giữ chặt cánh tay Solar, vừa cố không để bản thân mất thăng bằng. "Không thể để anh ấy tiếp tục thế này... nhưng sức của chúng ta cũng không đủ!" cậu thầm nghĩ, ánh mắt thoáng chút tuyệt vọng.
Taufan cũng đang gồng mình, mồ hôi chảy ròng trên trán, cả cơ thể dường như kiệt sức. Cậu siết chặt bàn tay, cố gắng duy trì sự nhiễu loạn năng lượng trong đồng hồ. Nhưng dòng năng lượng ánh sáng cuồng bạo ấy quá mạnh, như một con thú hoang không thể bị thuần phục.
Đột nhiên, một giọng nói vang lên, trầm ổn và quen thuộc, nhưng cũng mang theo sự lạ lẫm.
"Hai đứa đã rất cố gắng rồi."
Âm thanh ấy khiến cả Blaze và Taufan giật mình ngẩng đầu lên, trong khoảnh khắc ánh sáng chói lòa từ năng lượng của Solar gần như nuốt trọn mọi thứ, bóng hình người đó hiện lên, vững chãi và kiên định như một ngọn núi.
Cách đây vài phút, Halilintar đang tập trung chuẩn bị bữa ăn trong bếp thì âm thanh chói tai của thiết bị báo động khẩn cấp vang lên khắp nơi, làm ngừng mọi hoạt động trong nhà. Từng hồi chuông dồn dập kèm theo ánh sáng nhấp nháy đỏ rực từ biểu tượng Ánh Sáng khiến ai nấy đều sững người. Cảnh báo này không phải ngẫu nhiên – nó chỉ ra rằng người gặp nguy hiểm chính là Solar.
Gempa, đang kiểm tra bản đồ ở phòng họp, lập tức rời đi khi nhìn thấy tín hiệu báo động xuất hiện trên thiết bị liên lạc cá nhân của mình. Anh nhanh chóng điều chỉnh cánh cửa không gian, chuẩn bị đưa bản thân tới khu vực được chỉ định.
"Anh Gempa!" Giọng Halilintar gấp gáp cất lên từ phía hành lang, kéo theo bóng dáng những người em khác chạy đến.
"Sao vậy?" Gempa quay lại, ánh mắt không giấu nổi sự căng thẳng.
"Bọn em cũng đi nữa!" Halilintar nói, giọng kiên quyết. Những người khác, đều đồng loạt gật đầu đồng tình.
Gempa thoáng lưỡng lự. Ánh mắt nghiêm nghị của anh quét qua từng người trước mặt, dường như muốn đưa ra lời từ chối, nhưng rồi chạm phải ánh nhìn đầy quyết tâm của Halilintar – và cả sự lo lắng không nói thành lời của những đứa em.
"Được rồi," Gempa thở ra một hơi dài, chậm rãi gật đầu. "Nhưng phải theo sự chỉ dẫn của anh, không ai được phép hành động liều lĩnh."
Ngay khi Gempa vừa đồng ý, cánh cửa không gian đặc biệt mà anh điều chỉnh đã sẵn sàng. Ánh sáng xanh lam tỏa ra từ vòng tròn năng lượng trên cánh cửa khiến không gian rung nhẹ.
Kaizo và Fang, đang đứng sẵn ở phía trước, quay lại khi nghe tiếng bước chân. Kaizo khẽ nhướng mày, giọng trầm ổn nhưng lạnh lùng cất lên: "Sẵn sàng chưa? Chuyến đi này sẽ không dễ dàng đâu."
"Đã rõ, thưa đội trưởng!" Cả nhóm đáp ngay, với vẻ nghiêm túc hoàn toàn trái ngược với thường ngày.
Không chần chừ thêm giây nào, cả đội bước vào cánh cửa không gian, mang theo quyết tâm và hy vọng rằng họ sẽ kịp thời cứu được Solar khỏi tình thế nguy hiểm.
Bên trên mảnh đất nóng rực, Kaizo đặt tay lên LanceBot, như muốn truyền đi chút sức mạnh và sự an tâm. LanceBot dù đã cạn kiệt năng lượng nhưng vẫn cố gắng phát ra ánh sáng yếu ớt, như muốn nói rằng cậu vẫn ổn. Fang đáp xuống bên cạnh, đôi mắt quan sát kỹ những dòng năng lượng rực rỡ đang cuồn cuộn va chạm trên ngọn núi lửa. Lớp vỏ đất đỏ thẫm rung lên không ngừng, báo hiệu sự phun trào có thể xảy ra bất cứ lúc nào nếu tình hình không được kiểm soát.
"Ta phải ngăn cậu ấy lại, thưa đội trưởng!" Fang lên tiếng, giọng nói đầy kiên quyết nhưng cũng phảng phất sự bất an.
Kaizo im lặng một lúc, ánh mắt sắc lạnh của anh dừng lại trên chiếc mũ quen thuộc của Boboiboy đang nằm trong đống tro bụi gần đó. Anh cúi người nhặt lên, lòng dâng trào một cảm giác khó gọi tên. Có thể đó là sự ngưỡng mộ dành cho sự kiên cường của những người trẻ này, cũng có thể là niềm tự hào khi thấy họ đang cố gắng hết sức để bảo vệ nhau.
"Giờ chỉ có gia đình mới có thể kéo cậu ấy về. Và họ đã đến rồi." Kaizo đáp, giọng trầm nhưng đầy tin tưởng. Anh ngước nhìn về phía trước, nơi những tia sáng rực rỡ đang đan xen với sức nóng ngột ngạt từ hành tinh.
Ở đó, Blaze và Taufan đã gục xuống, hơi thở gấp gáp và cơ thể run rẩy sau khi dùng hết sức lực để cố gắng cứu Solar. Tuy nhiên, họ vẫn nắm chặt lấy đồng hồ của Solar không hề có ý định buông ra dù chỉ là thả lỏng tay.
Gempa, Halilintar, Duri, và Ais đứng chắn phía sau, vừa nâng đỡ cơ thể đang yếu đi của người nhà, vừa đẩy năng lượng cấp ba của mình vào bên trong. Mỗi người trong nhóm đều dốc toàn bộ năng lượng cấp ba của mình để kìm hãm cơn cuồng loạn của sức mạnh Ánh Sáng.
Những dòng năng lượng hỗn loạn tỏa ra từ Solar không ngừng luân chuyển, chèn ép không gian xung quanh, khiến không khí trở nên ngột ngạt đến nghẹt thở. Tiếng hét của Solar vang lên trong cơn đau đớn, đâm thẳng vào tai và tâm trí của cả nhóm. Họ nghe thấy sự giằng xé trong giọng nói ấy, cảm nhận được sự đau khổ khi Solar không còn kiểm soát được bản thân.
Gempa nghiến chặt răng, từng thớ cơ trên cánh tay anh căng ra khi anh dùng sức mạnh để ổn định mặt đất, giữ cho hành tinh không bị phá hủy, vừa tập trung làm nhiễu loạn năng lượng bên trong em trai. Halilintar đứng kế bên, ánh mắt rực cháy nhưng đầy mệt mỏi. Lưng cậu đẫm mồ hôi, bàn tay siết chặt đồng hồ của Solar, vừa cảm nhận được dòng điện đồng hồ mình cũng đang dần trở nên hỗn loạn.
Duri và Ais cũng không khá hơn. Duri vừa phải giữ lấy Blaze và Taufan, vừa điều chỉnh sức mạnh của mình để ngăn những tia năng lượng phát tán tiếp tục gây sát thương. Ais, dù đang cố giữ sự bình tĩnh, nhưng đôi tay run rẩy và khuôn mặt tái đi đã tố cáo sự kiệt sức.
Tiếng gào thét từ Solar như những lưỡi dao sắc nhọn đâm vào ý chí của họ, từng lời vang lên trong đầu họ như muốn đánh gục tinh thần. Tiếng gọi đầy đau khổ, tiếng thách thức ầm ầm như sấm sét, tất cả hòa quyện trong không gian đầy căng thẳng.
Dù đau đớn, không một ai buông bỏ. Mỗi người đều dốc toàn bộ sức lực để giữ vững vị trí của mình. Họ biết rằng, nếu Solar sụp đổ, không chỉ Solar mà cả hành tinh này cũng sẽ bị cuốn vào sự hỗn loạn.
Cuối cùng, khi mọi thứ tưởng chừng như đã vượt quá giới hạn, Solar dần dịu xuống, tuy nhiên dòng năng lượng của cậu chỉ mới bắt đầu suy yếu, ánh sáng quanh chiếc đồng hồ của cậu mờ dần.
Khi cảm nhận cơ thể Solar đã dịu đi đôi chút, cả nhóm chợt nhận ra rằng cậu đang rơi tự do, mang theo sức nặng của sự cạn kiệt năng lượng và kiệt quệ tinh thần. Dòng năng lượng xung quanh Solar lấp lánh yếu ớt trước khi tan biến hoàn toàn, như ánh sáng cuối cùng của một ngọn lửa đang tàn.
"Ơ hay đúng lúc vậy!?" Duri hoảng lên khi nhận ra Solar đang rơi xuống, cậu vội vã đôi tay đưa lên và vẫy mạnh.
Leaf Parachute
Những chiếc lá xanh mướt từ sức mạnh của cậu xuất hiện, nhanh chóng đan vào nhau thành một chiếc dù khổng lồ, nhẹ nhàng ôm lấy cả nhóm. Chiếc dù mở rộng, hứng lấy toàn bộ sức nặng của Solar cùng những người còn lại, làm giảm tốc độ rơi tự do trong tích tắc.
Khi đôi chân của cả nhóm chạm đất, chiếc dù của Duri vỡ tan thành những chiếc lá nhỏ rơi lả tả. Gempa là người đầu tiên lao đến Solar, quỳ xuống bên cậu, đôi tay mạnh mẽ nhưng dịu dàng nâng lấy cơ thể đang mềm nhũn của người em trai.
"Solar! Nghe anh nói không? Em không sao chứ?" Gempa gấp gáp gọi, giọng anh run lên, lẫn giữa sự lo lắng và sợ hãi.
Blaze cũng tiến lại, bất chấp cơ thể đã cạn kiệt năng lượng từ lâu. "Anh Solar! Trả lời em đi!" Cậu thét lên, đôi mắt đỏ hoe.
Cậu muốn nói gì đó, nhưng cổ họng khô khốc và hơi thở đứt quãng không cho phép. Ánh mắt Solar lướt qua từng người, trong lòng dâng lên một cảm giác ấm áp xen lẫn day dứt. Họ đã làm tất cả vì mình...
Đôi mắt cậu chỉ hé mở một chút, rồi chậm rãi khép lại. Cơ thể cậu hoàn toàn buông lỏng, như một ngọn đèn vừa bị dập tắt. Taufan, vốn đã kiệt sức từ trước, cũng không chịu nổi sự mệt mỏi. Cậu khụy xuống ngay tại chỗ, hơi thở yếu ớt, rồi ngất lịm, để lại sự im lặng căng thẳng bao trùm lấy cả nhóm.
"Đừng quá lo lắng, đưa cậu ấy về trạm TAPOPS, chúng ta sẽ có cách giúp cậu ấy hồi phục." Kaizo chậm rãi tiến đến, ánh mắt sắc lạnh thường ngày giờ đây dịu lại.
Anh đặt một tay lên vai Gempa, cái vỗ nhẹ như muốn truyền đi sự an ủi. Gempa, vẫn đang quỳ bên cạnh Solar, ánh mắt đầy lo lắng và đau đớn, khẽ giật mình khi cảm nhận sự động viên lặng lẽ này.
Kaizo cúi người, nhìn sâu vào đôi mắt bối rối của Gempa, giọng nói trầm ấm nhưng kiên định: "Cậu ấy sẽ ổn thôi. Ta biết cảm giác này khó khăn thế nào, nhưng... lần này sẽ không như ngày ấy nữa đâu."
Những lời nói ấy như đánh thức điều gì đó trong lòng Gempa. Ánh mắt anh thoáng chốc tràn ngập xúc cảm – vừa đau đớn, vừa nhẹ nhõm, nhưng vẫn còn một chút nghi ngờ mơ hồ. Anh cắn chặt môi, không nói nên lời, chỉ cúi đầu nhìn Solar đang nằm bất động, hơi thở yếu ớt như một ngọn gió mong manh.
...
Trạm TAPOPS đón về một thành viên đã ngủ đông đủ lâu, Seiin, chủ nhân của Quả Cầu LanceBot. Vì quyết định nghỉ hưu và bước vào giấc ngủ đông dài hạn, Seiin đã phong ấn LanceBot – quả cầu năng lượng quan trọng nhất của mình – vào sâu trong lòng vách núi lửa. Cô tin rằng đây sẽ là nơi lý tưởng để LanceBot có thể hấp thụ trọn vẹn sức mạnh từ môi trường cực đoan, đảm bảo sự phát triển và ổn định năng lượng trong trạng thái hoàn hảo nhất.
Tuy nhiên, sự trở lại của Seiin không hoàn toàn bình yên. Cô đã phải đối mặt với đô đốc Tarung để báo cáo về sai lầm của mình trong nhiệm vụ vừa qua.
Trong căn phòng y tế của trạm không gian TAPOPS, Seiin ngồi trên giường bệnh, ánh mắt lơ đãng nhìn về một phía không xác định, cảm giác tội lỗi và sự thất vọng về chính mình nặng nề bao trùm. Cô thở dài, giọng nói chậm rãi nhưng đầy vẻ trăn trở khi đối diện với những ánh mắt nghiêm khắc từ đô đốc Tarung và Kaizo.
Kế hoạch tấn công của cô không có chủ đích, đầy táo bạo nhưng cũng đầy sai lầm. Từ lần gặp đầu tiên, Seiin còn chẳng biết nhóm của Blaze là thành viên của TAPOPS. Nhưng những chiêu thức bùng nổ của họ khiến Seiin nhận định rằng đây là những Thợ Săn Quả Cầu Năng Lượng, đang săn đuổi sức mạnh của LanceBot - người bạn thân nhất của cô.
Nhưng mọi thứ bắt đầu đi chệch hướng khi cô trực tiếp đối mặt với nhóm Blaze, Taufan, và Solar. Nhận ra sức mạnh của họ không thua kém mình, Seiin vạch ra kế hoạch đánh bại họ từng bước. Đầu tiên, Seiin tung toàn bộ sức mạnh đã tích trữ trong thời gian ngủ đông để áp đảo và ép Taufan và Blaze liên tục vào trạng thái phòng thủ, bắt buộc họ phải dốc toàn bộ năng lượng trong đồng hồ để bảo vệ bản thân và người thứ ba trong nhóm.
Những đòn tấn công của Seiin, dù liên tục và có tính tiêu hao lớn, nhưng nó chính xác và tàn nhẫn không để lại cho họ một giây để thở dốc. Ngay sau khi Blaze và Taufan gần như không còn năng lượng để phản kháng, Seiin quyết định chuyển sang Solar, ép cả ba về một góc để bắt buộc Solar phải dùng sức mạnh lần một - với tỉ lệ tiêu hao năng lượng lớn gấp đôi gấp ba lần so với Taufan và Blaze.
Mọi kế hoạch của Seiin đều đẩy Solar vào trạng thái mất kiểm soát vì anh có một sự tự tin và trách nhiệm bảo vệ đồng đội. Ấy thế thì chỉ cần tập trung đánh bại những người xung quanh, còn cậu ta, thì cứ chơi trò tâm lý là được.
Gempa đứng lặng yên ở một góc phòng, hai tay siết chặt, ánh mắt nặng trĩu khi nghe Seiin thuật lại từng chi tiết. Anh cảm thấy cơn giận bùng lên trong lòng, nhưng nhìn thấy gương mặt u sầu của Seiin, sự giận dữ ấy nhanh chóng nhường chỗ cho một nỗi buồn sâu sắc.
"Chị không biết họ là đồng đội của mình... nhưng chị có từng nghĩ đến hậu quả không?" Giọng Gempa trầm xuống, mỗi từ đều nặng nề như chính lòng anh lúc này. "Solar không chỉ cạn kiệt năng lượng – em ấy suýt nữa thì... không còn ở đây nữa."
Seiin quay đầu nhìn Gempa, đôi mắt thoáng lóe lên sự xấu hổ. "Tôi... Tôi không cố ý. Tôi đã quá tập trung bảo vệ LanceBot mà không nghĩ đến những gì mình đang gây ra. Lúc đó, tôi chỉ muốn..." Giọng cô nghẹn lại, bàn tay vô thức nắm chặt tấm chăn mỏng trên giường.
Kaizo bước tới, ánh mắt sắc lạnh thường ngày giờ đây chỉ còn lại sự thất vọng. "Seiin, bảo vệ LanceBot là nhiệm vụ của cô, nhưng tấn công đồng đội không bao giờ là điều đúng đắn. Cô đã không kiểm soát được bản thân và để cảm xúc dẫn dắt hành động. Đây không phải là cách làm của một thành viên TAPOPS."
"Tôi xin lỗi..." Seiin bật thốt lên, giọng nói pha lẫn giữa sự tự trách và tuyệt vọng.
Gempa hít một hơi thật sâu, cố gắng giữ bình tĩnh. Anh không phải là người dễ để cảm xúc chi phối, nhưng lần này, sự tổn thương của Solar khiến anh không thể hoàn toàn bỏ qua.
"Solar cần thời gian để hồi phục." Gempa nói, ánh mắt dịu lại, "Tốt hơn hết chị cũng nên hồi phục trước đã. Nếu chị thực sự muốn sửa sai, hãy ở lại và làm điều gì đó tốt hơn. Đừng bỏ mặc mọi thứ mà đi."
Seiin im lặng, đôi mắt cô ánh lên sự hối lỗi sâu sắc. Lời của Gempa như một cú đánh thức khiến cô nhận ra rằng hành động của mình đã để lại những vết thương không chỉ trên Solar mà còn trên cả chính lòng tự trọng của mình.
Kaizo liếc nhìn cả hai, rồi chậm rãi lên tiếng, phá tan sự im lặng. "Gempa, cậu nên đến kiểm tra Solar."
Gempa im lặng gật đầu, nhưng trước khi rời đi, Seiin bất ngờ lên tiếng. "Gempa... Tôi xin lỗi."
Lời xin lỗi không hề dễ dàng, nhưng lại chân thành đến mức khiến Gempa khựng lại trong giây lát. Anh nhìn cô, ánh mắt vừa lạnh lùng vừa chứa đựng sự đồng cảm. "Chị đã mắc sai lầm, chị Seiin. Đừng để nó lặp lại lần nữa. Em ấy đã chịu đủ tổn thương rồi."
Nói xong, Gempa quay đi, đóng cửa lại sau lưng. Anh bước nhanh về phía phòng y tế, nơi Solar đang nằm nghỉ, lòng nặng trĩu với những suy nghĩ về nỗi đau mà cậu em trai đã trải qua, nhưng cũng quyết tâm ở bên để giúp Solar vượt qua tất cả.
Phòng bệnh nơi cả nhóm đang nghỉ ngơi, không khí tưởng chừng như nhẹ nhàng nhưng vẫn phảng phất sự lo lắng. Taufan và Blaze, tuy còn mệt mỏi, vẫn không kìm được sự hào hứng khi cùng nhau bàn luận về những diễn biến trong nhiệm vụ giải cứu LanceBot. Tuy nhiên, cuộc trò chuyện nhanh chóng bị cắt ngang bởi lời khiển trách của Halilintar.
"Hai em nên nhớ rằng sức khỏe quan trọng hơn. Chưa kịp hồi phục đã lại bàn luận sôi nổi như vậy, các em không lo sẽ làm mình kiệt sức thêm sao?"
Trong khi đó, Solar vẫn đang nằm yên trên giường, tình trạng của cậu khiến cả nhóm không khỏi lo lắng. Việc cậu cần thêm thời gian điều trị đã ảnh hưởng đáng kể đến tiến độ báo cáo nhiệm vụ với đội trưởng Kaizo - hiện tại nhận viết báo cáo hỗ trợ cho chỉ huy.
Vài ngày sau, Solar cuối cùng cũng tỉnh lại, nhưng câu trả lời của cậu về sự cố đã xảy ra khiến mọi người ngỡ ngàng. Solar mô tả rằng trong khoảnh khắc đó, thứ sức mạnh khổng lồ – Gamma – đã chiếm lấy ý thức của cậu. Từ đó, cậu như bị mắc kẹt trong một vòng lặp hỗn loạn, liên tục chuyển đổi giữa những hình ảnh mơ hồ mà chính cậu không thể kiểm soát. Dù cố gắng lấy lại quyền làm chủ, nhưng ý thức của Solar vẫn bị lấn át bởi cơn cuồng nộ của Gamma.
Trước tình trạng của Solar, Blaze và Taufan là những người duy nhất có thể báo cáo chi tiết toàn bộ sự việc. Trong cuộc họp với Kaizo, cả hai lần lượt trình bày cho đến khi Kaizo hoàn tất công việc và chuyển lời từ Seiin đến cho cả nhóm, lời xin lỗi.
Trả lại chiếc nón lên đầu Solar, Kaizo quay người rời khỏi phòng sau khi thu thập xong thông tin về nhiệm vụ. Anh để lại không gian riêng tư để cả nhóm tiếp tục chăm sóc sức khỏe cho Solar. Nhưng bầu không khí trong phòng không hề nhẹ nhàng như mong đợi, mà chỉ có tiếng nấc nghẹn của Taufan vang lên, phá vỡ sự tĩnh lặng.
"Taufan à, em khóc như thế làm anh không nghe gì đâu" Solar khẽ nói, giọng yếu ớt nhưng đầy dịu dàng. Cậu vươn tay xoa nhẹ đầu Taufan, ánh mắt tràn ngập bất lực.
"Nhưng... nhưng mà... Hức..." Taufan không kìm được nước mắt, ngước nhìn anh trai với đôi mắt đỏ hoe. "Anh... anh đã suýt..."
"Không có gì đáng để em phải khóc cả" Solar mỉm cười, dù chính nụ cười ấy cũng chất chứa bao mệt mỏi và bất lực.
Dẫu vậy, lời an ủi của Solar không thể ngăn được cảm xúc đang vỡ òa trong mọi người. Blaze, người luôn mạnh mẽ và tràn đầy năng lượng, cũng bắt đầu nghẹn giọng.
"Taufan, em khóc như thế... làm cả anh cũng không chịu nổi!" Blaze nói xong, đôi mắt đã ngấn nước.
"Trời ạ... Đến cả em cũng sao thế hả Blaze?" Halilintar thở dài, vươn tay xoa đầu Blaze như một cách vỗ về. Giọng anh trầm nhưng đầy cảm thông
Ngồi bên cạnh giường, Duri lặng lẽ tựa đầu lên vai Solar, tay nhỏ nghịch chậu cây trong tay, đôi mắt sáng lên một câu hỏi "Sao mọi người lại khóc như thể... anh Solar vừa chết đi sống lại vậy?"
Blaze ngước lên, đôi mắt vẫn còn ướt, đáp lời "Vì chẳng phải là vậy sao? Anh ấy đã cận kề cửa tử mà..."
Lời nói của Blaze khiến không khí trong phòng trở nên nặng nề hơn. Ais, tựa lưng vào thành giường, bất chợt lên tiếng phá tan sự im lặng: "Nghe anh nói vậy... đúng là đáng sợ thật đấy."
Gempa nhìn Ais, giọng có chút nghi hoặc: "Ý em là gì?"
"Ý em là... chắc tại em chơi game nhiều quá nên thấy chuyện này giống mấy cảnh hồi sinh trong game thôi" Ais cười nhạt, như thể muốn đùa cho bớt căng thẳng.
Nhưng câu nói ấy khiến mọi ánh mắt trong phòng lập tức đổ dồn về phía cậu.
Halilintar khoanh tay, nghiêm nghị hỏi: "Thế em đang tự nhận là đêm nào cũng thức khuya chơi game à?"
Ais nhướn mày, lập tức phản bác "Nhưng em đâu có nói câu nào liên quan đến chuyện đó đâu?"
"Không nói, nhưng em vừa ngầm thừa nhận rồi" Gempa xen vào, ánh mắt đầy nghi hoặc.
"Không hề!" Ais khăng khăng.
Halilintar không nhịn được nữa, rút ra vài tờ ghi chú và đặt trước mặt Ais. "Đây này, nội gián của nhà mình. Đêm nào em cũng thức đến lúc Solar đi ngang qua phòng em, còn mang theo báo cáo để lại cho anh."
Ais cứng họng, ánh mắt lảng tránh, vội vàng tìm cách đổi chủ đề. "Hừ... hóa ra nhà mình có người hay đi báo cáo hộ à?"
Lời so sánh bất ngờ của Ais khiến Gempa thoáng ngẩn ra, nhưng ánh mắt anh dịu lại khi nhìn nụ cười của Solar. Đó là một nụ cười hiếm hoi nhưng đủ ấm áp để xóa tan mọi lo âu.
Taufan bất ngờ gục đầu vào người Solar, thân hình nhỏ bé của cậu run rẩy trong từng tiếng nấc. Đôi tay nhỏ níu chặt lấy áo bệnh của anh, như thể sợ rằng nếu buông ra, Solar sẽ biến mất ngay lập tức. Cậu lí nhí thì thầm điều gì đó, nhưng giọng nói nghẹn ngào không đủ lớn để cả phòng nghe rõ.
Blaze, đứng bên cạnh, lặng lẽ siết chặt bàn tay mình. Cậu cảm nhận được từng lời Taufan muốn nói, như thể chính lòng mình cũng đồng điệu với nỗi day dứt của em trai. Đôi mắt Blaze nhìn xuống, như trốn tránh điều gì đó, nhưng ánh sáng trong mắt cậu không giấu nổi sự dằn vặt.
"Blaze có gì muốn nói, đúng không?" Gempa cất tiếng, giọng anh trầm ấm nhưng không giấu được sự quan tâm.
Blaze thở hắt ra một hơi thật dài, cậu ngẩng lên, lúng túng gãi đầu trước ánh mắt chờ đợi của mọi người. "Thật ra... đúng là em và cả Taufan đều muốn, chứ không phải một mình đâu."
Blaze ngừng lại một nhịp, cố nuốt xuống cảm xúc nghẹn ngào. Cậu nhìn thẳng vào Solar, đôi mắt rực lên vẻ kiên quyết pha lẫn hối lỗi. "Bọn em xin lỗi, anh Solar."
Lời xin lỗi bất ngờ khiến không gian im bặt. Solar, đang ngồi dựa vào gối, sững người trước lời nói của em trai. Taufan từ từ ngẩng lên, gương mặt ngây thơ đã đẫm nước mắt. Cậu dụi mắt, nhưng ánh đỏ hoe vẫn hiện rõ trên đôi đồng tử đang tràn ngập cảm giác có lỗi.
"Do bọn em quá yếu..." Giọng Taufan run rẩy, như muốn khóc lần nữa. "Bọn em không đủ sức để ngăn kẻ thù giành thế thượng phong, khiến anh phải chiến đấu đến kiệt sức... thậm chí anh còn phải dùng đến năng lượng cấp ba..."
"Anh đã nói rồi," Solar mỉm cười dịu dàng, tay đặt nhẹ lên đầu Taufan. "Chuyện đó không quan trọng. Điều quan trọng nhất là chúng ta vẫn an toàn trở về."
"Nhưng... nhưng mà!"
"Không có nhưng gì hết." Solar ngắt lời, dùng tay nhéo nhẹ má Taufan như cách anh hay làm để trấn an cậu. Tay còn lại anh vươn ra, xoa đầu Blaze, ánh mắt tràn ngập sự bao dung. "Cả hai đã cố gắng hết sức rồi. Qua nhiệm vụ này ta có thể biết bản thân vẫn còn tiềm năng để khai thác, đúng không?"
Câu nói của Solar khiến cả nhóm như được tiếp thêm sức mạnh. Halilintar gật gù đồng tình, thấy lời của đối phương quả thực đúng đắn. Nhưng khi ánh mắt lướt sang Gempa, cậu bất giác rùng mình. Gương mặt anh cả tối sầm lại, biểu cảm như thể đang kiềm nén một cơn tức giận lớn.
Gempa không nói gì, chỉ tiến lại gần Solar, đặt cả bàn tay ấm áp nhưng nặng nề lên đầu cậu. Bàn tay ấy, thay vì an ủi, lại siết nhẹ, như thể một lời trách móc không cần dùng lời.
"Anh đã nói bao nhiêu lần rồi, Solar." Giọng Gempa trầm xuống, sắc lạnh hơn. "Anh đã dặn em không được sử dụng năng lượng cấp ba, đúng không?"
Solar hoang mang nhìn lên, định phản kháng, nhưng khi ánh mắt cậu chạm phải Halilintar đang cười trộm, cơn tức giận lập tức dâng lên. "Thì... đó là tình huống bất đắc dĩ thôi mà, anh!"
Gempa không trả lời, chỉ cúi xuống siết chặt hơn, rồi xoay đầu Solar qua lại như chong chóng, khiến cậu kêu oai oái.
Cảnh tượng ấy khiến cả nhóm bất giác bật cười. Tiếng cười lan tỏa khắp căn phòng, xua tan đi những cảm xúc nặng nề còn sót lại. Trong khoảnh khắc đó, mọi người biết rằng, dù khó khăn đến đâu, chỉ cần còn ở bên nhau, họ có thể vượt qua tất cả.
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store