Blue Lock Femisagi Nghich Canh
"Ông bà nghe cháu giải thích đã nào.”
Isagi trấn tĩnh hai người bọn họ, rồi từ từ kể lại mọi chuyện.
"Cháu sẽ giải quyết xong ngay trong ngày mai. Nếu ông bà không yên tâm, cháu sẽ gọi thêm luật sư.”
Cuối cùng, Isagi khẳng định và tạm biệt ông bà để đi ngủ. Ngày mai cô sẽ đi khóc bù lu bù loa ở phòng huấn luyện viên.
"Trời ạ, tôi đến để đá bóng chứ không phải để trừ khử mấy kẻ bắt nạt.” Isagi than thở.
Hôm sau, cô đã đến clb từ rất sớm và chạy thẳng đến phòng của huấn luyện viên.
Cô cởi áo sơ mi để lộ ra những vết bầm tím và vết bỏng trên người. Kẻ bắt nạt Isagi đã bị gọi lên để hỏi tội, tadat cả bằng chứng đã được cung cấp đã kết tội hắn.
Isagi đã thấy Sae đứng gần khu vực đó để nghe ngóng tình hình.
"Itoshi, rất vui được gặp anh.” Cô đã chủ động đến chào hỏi.
"Em không sao chứ?”-Sae
"Tôi không sao.”-Isagi trả lời, trên mặt của cô vẫn giữ nét tươi tỉnh.
"Thật không?”-Sae
"Thật mà.”
Sae không tin, anh bóp nhẹ vào bắp tay cô. Bị chạm vào vết thương chưa lành, Isagi lập tức co rúm người lại. Cả hai lập tức bị huấn luyện viên cốc đầu.
"Itoshi Sae, cậu mau quay lại luyện tập. Còn Isagi Yoichi, cô lên phòng y tế ngay!”
Mấy đứa có chữ “i” trong tên quậy quá nhưng ít ra thì hai con người đó không làm hlv đau đầu như mấy cầu thủ đã lớn khác.
Nhân lúc giờ giải lao, cô đã nghe điện thoại từ người nhà.
"Yoichi, mới có một tuần ở nước ngoài mà đã hốt được hai thằng bồ tương lai ngon nghẻ ghê nhỉ?”
“Từ từ đã bà, cháu làm gì có ai bên cạnh đâu.”
“Thả thính người ta cũng mượt ghê nhỉ? Hừm, đừng có nhiều lời. Một đứa mới có mười hai năm kinh nghiệm xem bói làm sau mà hơn được bà già hơn năm mươi năm kinh nghiệm hành nghề? Tuổi gì mà giấu được bà?”
Isagi đang suy nghĩ và cố nhớ lại xem cô đã nói cái quái gì với “hai thằng bồ ngon nghẻ” mà bà cô nhắc đến và hai người đó là ai? Phải rồi, cô có nói chuyện với Sae và Leonardo Luna.
"Bà nghe cháu giải thích, mọi chuyện không phải như vậy!”
Với Sae, cô nói cô có thể bảo vệ anh vì cô rất mạnh. Còn với Luna, anh ta là người hỏi cô có sẵn sàng chuyền bóng không trước thì cô đã trả lời rằng bản thân sẵn sàng chuyền bóng khi được yêu cầu nhưng bản thân vẫn hướng tới vị trí tiền đạo.
“Nhớ ra chưa? Số đào hoa, nên đừng có mà đi thả thính lung tung. Hóa ra là thích trai Tây với trai thể thao à? Bà còn khỏe, coi chừng có ngày bà bay qua đó lôi mày về.”
“Bà à, cháu đến đây để đá bóng chứng không phải để yêu đương gì đâu. Sắp hết giờ giải lao rồi, cháu phải quay lại luyện tập đây.”
Isagi vội cúp máy, bà toàn gọi để cà khịa đường tình duyên quanh co lắt léo của cô. Tính ra cô tiếp xúc với các chị đẹp nhiều hơn cả đàn ông trong thời gian qua.
"Nào Yoichi, đi tập luyện tiếp thôi.”
Leonardo Luna xốc nách cô lên, mang ra vị trí hlv đã chỉ trên sân. Thi thoảng anh ta có cà khịa cô đó nhưng cô điềm tĩnh hơn mấy đứa bằng tuổi nên mấy tiền bối có khịa cũng như không.
Dù bị người ta cà khịa, Isagi vẫn giữ cho cô một vẻ ngoài điềm tĩnh. Hay có lúc bị đồng nghiệp cho ra rìa, cô vẫn không nản lòng.
Ông nội luôn động viên Isagi rằng cô mang trong mình dòng máu của Samurai nên phải kiên cường chính trực. Isagi muốn xin lỗi ông vô cùng vì cô không chỉ từng giao du với yakuza mà còn chơi mưu hèn kế bẩn, thao túng tâm lý người khác. Cô đã không liêm như ông nội hy vọng.
“Ông bà và Ego à, Isagi này chỉ xa mọi người mười tháng thôi, nên đừng sang đây. Làm ơn đừng sang đây đấy.”
Isagi trấn tĩnh hai người bọn họ, rồi từ từ kể lại mọi chuyện.
"Cháu sẽ giải quyết xong ngay trong ngày mai. Nếu ông bà không yên tâm, cháu sẽ gọi thêm luật sư.”
Cuối cùng, Isagi khẳng định và tạm biệt ông bà để đi ngủ. Ngày mai cô sẽ đi khóc bù lu bù loa ở phòng huấn luyện viên.
"Trời ạ, tôi đến để đá bóng chứ không phải để trừ khử mấy kẻ bắt nạt.” Isagi than thở.
Hôm sau, cô đã đến clb từ rất sớm và chạy thẳng đến phòng của huấn luyện viên.
Cô cởi áo sơ mi để lộ ra những vết bầm tím và vết bỏng trên người. Kẻ bắt nạt Isagi đã bị gọi lên để hỏi tội, tadat cả bằng chứng đã được cung cấp đã kết tội hắn.
Isagi đã thấy Sae đứng gần khu vực đó để nghe ngóng tình hình.
"Itoshi, rất vui được gặp anh.” Cô đã chủ động đến chào hỏi.
"Em không sao chứ?”-Sae
"Tôi không sao.”-Isagi trả lời, trên mặt của cô vẫn giữ nét tươi tỉnh.
"Thật không?”-Sae
"Thật mà.”
Sae không tin, anh bóp nhẹ vào bắp tay cô. Bị chạm vào vết thương chưa lành, Isagi lập tức co rúm người lại. Cả hai lập tức bị huấn luyện viên cốc đầu.
"Itoshi Sae, cậu mau quay lại luyện tập. Còn Isagi Yoichi, cô lên phòng y tế ngay!”
Mấy đứa có chữ “i” trong tên quậy quá nhưng ít ra thì hai con người đó không làm hlv đau đầu như mấy cầu thủ đã lớn khác.
Nhân lúc giờ giải lao, cô đã nghe điện thoại từ người nhà.
"Yoichi, mới có một tuần ở nước ngoài mà đã hốt được hai thằng bồ tương lai ngon nghẻ ghê nhỉ?”
“Từ từ đã bà, cháu làm gì có ai bên cạnh đâu.”
“Thả thính người ta cũng mượt ghê nhỉ? Hừm, đừng có nhiều lời. Một đứa mới có mười hai năm kinh nghiệm xem bói làm sau mà hơn được bà già hơn năm mươi năm kinh nghiệm hành nghề? Tuổi gì mà giấu được bà?”
Isagi đang suy nghĩ và cố nhớ lại xem cô đã nói cái quái gì với “hai thằng bồ ngon nghẻ” mà bà cô nhắc đến và hai người đó là ai? Phải rồi, cô có nói chuyện với Sae và Leonardo Luna.
"Bà nghe cháu giải thích, mọi chuyện không phải như vậy!”
Với Sae, cô nói cô có thể bảo vệ anh vì cô rất mạnh. Còn với Luna, anh ta là người hỏi cô có sẵn sàng chuyền bóng không trước thì cô đã trả lời rằng bản thân sẵn sàng chuyền bóng khi được yêu cầu nhưng bản thân vẫn hướng tới vị trí tiền đạo.
“Nhớ ra chưa? Số đào hoa, nên đừng có mà đi thả thính lung tung. Hóa ra là thích trai Tây với trai thể thao à? Bà còn khỏe, coi chừng có ngày bà bay qua đó lôi mày về.”
“Bà à, cháu đến đây để đá bóng chứng không phải để yêu đương gì đâu. Sắp hết giờ giải lao rồi, cháu phải quay lại luyện tập đây.”
Isagi vội cúp máy, bà toàn gọi để cà khịa đường tình duyên quanh co lắt léo của cô. Tính ra cô tiếp xúc với các chị đẹp nhiều hơn cả đàn ông trong thời gian qua.
"Nào Yoichi, đi tập luyện tiếp thôi.”
Leonardo Luna xốc nách cô lên, mang ra vị trí hlv đã chỉ trên sân. Thi thoảng anh ta có cà khịa cô đó nhưng cô điềm tĩnh hơn mấy đứa bằng tuổi nên mấy tiền bối có khịa cũng như không.
Dù bị người ta cà khịa, Isagi vẫn giữ cho cô một vẻ ngoài điềm tĩnh. Hay có lúc bị đồng nghiệp cho ra rìa, cô vẫn không nản lòng.
Ông nội luôn động viên Isagi rằng cô mang trong mình dòng máu của Samurai nên phải kiên cường chính trực. Isagi muốn xin lỗi ông vô cùng vì cô không chỉ từng giao du với yakuza mà còn chơi mưu hèn kế bẩn, thao túng tâm lý người khác. Cô đã không liêm như ông nội hy vọng.
“Ông bà và Ego à, Isagi này chỉ xa mọi người mười tháng thôi, nên đừng sang đây. Làm ơn đừng sang đây đấy.”
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store