[Blue Lock] Cái Bóng Của Sự Thật
Chương 2: Trò chơi Oni
Cánh cổng thép nặng nề mở ra, để lộ một hành lang dài hun hút. Từng đợt hơi lạnh tỏa ra, kèm mùi sắt thép ngai ngái. Tachibana Itsuki kéo vali, bước vào, đôi mắt tím sắc lạnh lướt nhìn khung cảnh mới. Đằng sau cậu là hàng trăm cầu thủ cùng lứa tuổi, chen chúc, ánh mắt đầy tham vọng.Tất cả đều là tiền đạo – những kẻ được chọn lọc khắp Nhật Bản. Và giờ, họ sắp cùng nhau bị nhốt trong cái “lò sát sinh” mang tên Blue Lock.Itsuki không nói gì, chỉ giữ nhịp thở ổn định. Thân hình cao 1m80 và ngoại hình bắt mắt khiến cậu nổi bật trong đám đông. Một số ánh mắt dừng lại, có thán phục, có dè chừng, nhưng cậu không buồn để tâm.
---Bước vào căn phòng khổng lồ, những cầu thủ dừng lại, ngẩng đầu nhìn. Một sân bóng trong nhà rộng mênh mông, sáng trưng như ban ngày. Ở chính giữa, một màn hình khổng lồ bật sáng.Một gương mặt lạ xuất hiện trên màn hình – tóc đen dài, cặp kính lấp lánh, nụ cười quái gở.
“Xin chào lũ nhóc!” – giọng nói chói tai vang khắp không gian. “Tên ta là Jinpachi Ego. Từ giờ, ta sẽ là kẻ cầm trịch số phận của các ngươi.”Tiếng xì xào nổi lên. Isagi Yoichi – một cậu trai có gương mặt bình thường, vóc dáng vừa tầm – nuốt khan. Cạnh cậu, Kira Ryosuke với khí chất thư sinh nhíu mày khó hiểu.Itsuki đứng cách đó vài bước, tay đút túi quần, ánh mắt không chớp lấy một lần.Ego tiếp tục, giọng chậm rãi nhưng sắc lạnh:
“Blue Lock được tạo ra với một mục đích duy nhất: sản sinh ra tiền đạo số 1 thế giới cho Nhật Bản. Nhưng hãy nhớ, trong bóng đá, chỉ kẻ ích kỷ nhất mới có thể trở thành vũ khí hủy diệt khung thành đối phương.”Những tiếng hít thở dồn dập vang lên. Một số cầu thủ phản đối, vài kẻ lại gật gù phấn khích. Itsuki khẽ nhếch môi. Ích kỷ ư? Với cậu, đó chẳng khác gì bản năng sinh tồn.
---Sau khi phân chia phòng, Itsuki cùng nhóm cầu thủ được đưa đến ký túc xá mang ký hiệu Z.
Căn phòng đông đúc, giường tầng xếp sát nhau. Không khí căng như dây đàn khi mười một con người xa lạ phải chia sẻ cùng một không gian.“Xin chào, tôi là Kira Ryosuke.” – Kira lên tiếng trước, giọng ôn hòa, tạo cảm giác dễ gần. “Rất mong được làm quen.”
“Isagi Yoichi.” – Isagi giới thiệu, hơi gượng gạo.
“Kunigami Rensuke.” – một chàng trai tóc cam cao lớn, cơ bắp nổi bật, nghiêm nghị gật đầu.
“Bachira Meguru!” – cậu trai tóc đen lòa xòa, đôi mắt sáng rực, nở nụ cười tinh quái.Lượt giới thiệu vòng quanh, cuối cùng đến Itsuki. Cậu đáp ngắn gọn:
“Tachibana Itsuki.”Một khoảng lặng ngắn. Dù giọng nói dứt khoát, không biểu lộ nhiều cảm xúc, nhưng khí chất mạnh mẽ khiến cả phòng tự động ghi nhớ cái tên ấy.
---Đêm đó, tất cả bị triệu tập ra sân trung tâm. Ego lại xuất hiện trên màn hình, ánh mắt ranh mãnh lóe sáng sau cặp kính.“Các ngươi tò mò thử thách đầu tiên là gì sao?” – hắn cười nhạt. “Đơn giản thôi. Trò chơi Oni.”Cả sân rộ lên tiếng bàn tán.“Trong vòng 136 giây, các ngươi sẽ chơi trò đuổi bóng. Kẻ bị bóng chạm vào cuối cùng sẽ bị loại ngay lập tức. Không có cơ hội thứ hai.”Không khí lập tức nặng nề. Hàng trăm gương mặt căng thẳng. Trong đó, Isagi tròn mắt kinh ngạc, Kira lặng lẽ siết chặt nắm tay, còn Itsuki chỉ hít một hơi sâu, giữ bình tĩnh.Đúng kiểu hắn nói. Blue Lock là địa ngục. Và ở địa ngục… kẻ yếu sẽ chết trước.
---Còi vang. Trò chơi bắt đầu.Một cậu nhóc thấp bé chạm bóng đầu tiên. “Khốn kiếp!” – cậu hét, lao điên cuồng đuổi theo người khác.Tiếng gầm rú vang khắp sân. Các cầu thủ tản ra, chạy loạn xạ như thú hoang. Những pha va chạm mạnh, tiếng giày đập rầm rầm trên sàn.Itsuki lập tức quan sát. Thân hình cao ráo cho phép cậu bao quát toàn sân. Thay vì chạy mù quáng, cậu di chuyển theo vòng cung, giữ khoảng cách an toàn với quả bóng.Bọn chúng đang hoảng loạn. Cứ để chúng tự lộ sơ hở.Một cầu thủ bị chạm bóng, lập tức biến thành “Oni”. Quả bóng lại lao tới như viên đạn. Itsuki né nhanh, mũi chân khẽ gạt để đổi hướng bóng sang một kẻ khác.“Chết tiệt!” – tên kia bị dính đòn bất ngờ, gào lên.Isagi cũng đang chạy thục mạng, mồ hôi vã ra. Bóng suýt chạm vào cậu, nhưng Bachira từ đâu lao tới, cười lớn, hất bóng đi chỗ khác.Itsuki thoáng nhìn cảnh ấy, ánh mắt lóe sáng. Thằng nhóc tóc xù kia… không tệ.
---Thời gian trôi nhanh. Chỉ còn chưa đến một phút. Quả bóng lại một lần nữa trôi gần Itsuki.
Cậu khẽ nhấc chân, chuyền bóng đi với lực vừa đủ – không quá mạnh, không quá yếu – khiến đường bóng uốn cong, lao thẳng về phía Kira.Kira giật mình, xoay người tránh kịp. Nhưng trong lúc đó, Isagi – đang hoảng hốt chạy trốn – vô tình lọt vào tầm.Ánh mắt hai người giao nhau trong khoảnh khắc ngắn ngủi.Đừng… đừng hướng về mình chứ…! – Isagi thầm gào, tim như ngừng đập.Rồi Isagi bất ngờ tung chân, sút mạnh. Quả bóng xé gió, đổi hướng… trúng thẳng vào người Kira.“—!!”Tiếng còi kết thúc vang lên. Cả sân im phăng phắc.Trên màn hình, Ego phá lên cười:
“Vậy là đã xong. Kẻ đầu tiên bị loại khỏi Blue Lock chính là Kira Ryosuke.”Kira đứng sững, đôi mắt mở to không tin nổi. Vài cầu thủ khác thở phào, vài kẻ mỉm cười ác ý. Itsuki giữ vẻ mặt bình thản, nhưng trong lòng thoáng gợn.Thằng nhóc Isagi… vừa rồi rõ ràng là sút có chủ đích. Một quyết định bản năng, nhưng dứt khoát. Có lẽ hắn ta còn đáng chú ý hơn mình tưởng.
---Khi tất cả rời sân, không khí vẫn nặng nề. Một người đã bị đá văng ngay lập tức. Ai cũng nhận ra: từ đây, Blue Lock không hề giống bất cứ nơi nào ngoài kia.Itsuki bước đi lặng lẽ. Trong tim, cảm giác hưng phấn âm ỉ bùng cháy.Đúng. Đây chính là nơi mình cần phải tồn tại.Đôi mắt tím ánh lên trong bóng tối, lạnh lùng và kiên định. Cái bóng của sự thật đã đặt bước đầu tiên trong Blue Lock – và sẽ không bao giờ dừng lại.
---
---Bước vào căn phòng khổng lồ, những cầu thủ dừng lại, ngẩng đầu nhìn. Một sân bóng trong nhà rộng mênh mông, sáng trưng như ban ngày. Ở chính giữa, một màn hình khổng lồ bật sáng.Một gương mặt lạ xuất hiện trên màn hình – tóc đen dài, cặp kính lấp lánh, nụ cười quái gở.
“Xin chào lũ nhóc!” – giọng nói chói tai vang khắp không gian. “Tên ta là Jinpachi Ego. Từ giờ, ta sẽ là kẻ cầm trịch số phận của các ngươi.”Tiếng xì xào nổi lên. Isagi Yoichi – một cậu trai có gương mặt bình thường, vóc dáng vừa tầm – nuốt khan. Cạnh cậu, Kira Ryosuke với khí chất thư sinh nhíu mày khó hiểu.Itsuki đứng cách đó vài bước, tay đút túi quần, ánh mắt không chớp lấy một lần.Ego tiếp tục, giọng chậm rãi nhưng sắc lạnh:
“Blue Lock được tạo ra với một mục đích duy nhất: sản sinh ra tiền đạo số 1 thế giới cho Nhật Bản. Nhưng hãy nhớ, trong bóng đá, chỉ kẻ ích kỷ nhất mới có thể trở thành vũ khí hủy diệt khung thành đối phương.”Những tiếng hít thở dồn dập vang lên. Một số cầu thủ phản đối, vài kẻ lại gật gù phấn khích. Itsuki khẽ nhếch môi. Ích kỷ ư? Với cậu, đó chẳng khác gì bản năng sinh tồn.
---Sau khi phân chia phòng, Itsuki cùng nhóm cầu thủ được đưa đến ký túc xá mang ký hiệu Z.
Căn phòng đông đúc, giường tầng xếp sát nhau. Không khí căng như dây đàn khi mười một con người xa lạ phải chia sẻ cùng một không gian.“Xin chào, tôi là Kira Ryosuke.” – Kira lên tiếng trước, giọng ôn hòa, tạo cảm giác dễ gần. “Rất mong được làm quen.”
“Isagi Yoichi.” – Isagi giới thiệu, hơi gượng gạo.
“Kunigami Rensuke.” – một chàng trai tóc cam cao lớn, cơ bắp nổi bật, nghiêm nghị gật đầu.
“Bachira Meguru!” – cậu trai tóc đen lòa xòa, đôi mắt sáng rực, nở nụ cười tinh quái.Lượt giới thiệu vòng quanh, cuối cùng đến Itsuki. Cậu đáp ngắn gọn:
“Tachibana Itsuki.”Một khoảng lặng ngắn. Dù giọng nói dứt khoát, không biểu lộ nhiều cảm xúc, nhưng khí chất mạnh mẽ khiến cả phòng tự động ghi nhớ cái tên ấy.
---Đêm đó, tất cả bị triệu tập ra sân trung tâm. Ego lại xuất hiện trên màn hình, ánh mắt ranh mãnh lóe sáng sau cặp kính.“Các ngươi tò mò thử thách đầu tiên là gì sao?” – hắn cười nhạt. “Đơn giản thôi. Trò chơi Oni.”Cả sân rộ lên tiếng bàn tán.“Trong vòng 136 giây, các ngươi sẽ chơi trò đuổi bóng. Kẻ bị bóng chạm vào cuối cùng sẽ bị loại ngay lập tức. Không có cơ hội thứ hai.”Không khí lập tức nặng nề. Hàng trăm gương mặt căng thẳng. Trong đó, Isagi tròn mắt kinh ngạc, Kira lặng lẽ siết chặt nắm tay, còn Itsuki chỉ hít một hơi sâu, giữ bình tĩnh.Đúng kiểu hắn nói. Blue Lock là địa ngục. Và ở địa ngục… kẻ yếu sẽ chết trước.
---Còi vang. Trò chơi bắt đầu.Một cậu nhóc thấp bé chạm bóng đầu tiên. “Khốn kiếp!” – cậu hét, lao điên cuồng đuổi theo người khác.Tiếng gầm rú vang khắp sân. Các cầu thủ tản ra, chạy loạn xạ như thú hoang. Những pha va chạm mạnh, tiếng giày đập rầm rầm trên sàn.Itsuki lập tức quan sát. Thân hình cao ráo cho phép cậu bao quát toàn sân. Thay vì chạy mù quáng, cậu di chuyển theo vòng cung, giữ khoảng cách an toàn với quả bóng.Bọn chúng đang hoảng loạn. Cứ để chúng tự lộ sơ hở.Một cầu thủ bị chạm bóng, lập tức biến thành “Oni”. Quả bóng lại lao tới như viên đạn. Itsuki né nhanh, mũi chân khẽ gạt để đổi hướng bóng sang một kẻ khác.“Chết tiệt!” – tên kia bị dính đòn bất ngờ, gào lên.Isagi cũng đang chạy thục mạng, mồ hôi vã ra. Bóng suýt chạm vào cậu, nhưng Bachira từ đâu lao tới, cười lớn, hất bóng đi chỗ khác.Itsuki thoáng nhìn cảnh ấy, ánh mắt lóe sáng. Thằng nhóc tóc xù kia… không tệ.
---Thời gian trôi nhanh. Chỉ còn chưa đến một phút. Quả bóng lại một lần nữa trôi gần Itsuki.
Cậu khẽ nhấc chân, chuyền bóng đi với lực vừa đủ – không quá mạnh, không quá yếu – khiến đường bóng uốn cong, lao thẳng về phía Kira.Kira giật mình, xoay người tránh kịp. Nhưng trong lúc đó, Isagi – đang hoảng hốt chạy trốn – vô tình lọt vào tầm.Ánh mắt hai người giao nhau trong khoảnh khắc ngắn ngủi.Đừng… đừng hướng về mình chứ…! – Isagi thầm gào, tim như ngừng đập.Rồi Isagi bất ngờ tung chân, sút mạnh. Quả bóng xé gió, đổi hướng… trúng thẳng vào người Kira.“—!!”Tiếng còi kết thúc vang lên. Cả sân im phăng phắc.Trên màn hình, Ego phá lên cười:
“Vậy là đã xong. Kẻ đầu tiên bị loại khỏi Blue Lock chính là Kira Ryosuke.”Kira đứng sững, đôi mắt mở to không tin nổi. Vài cầu thủ khác thở phào, vài kẻ mỉm cười ác ý. Itsuki giữ vẻ mặt bình thản, nhưng trong lòng thoáng gợn.Thằng nhóc Isagi… vừa rồi rõ ràng là sút có chủ đích. Một quyết định bản năng, nhưng dứt khoát. Có lẽ hắn ta còn đáng chú ý hơn mình tưởng.
---Khi tất cả rời sân, không khí vẫn nặng nề. Một người đã bị đá văng ngay lập tức. Ai cũng nhận ra: từ đây, Blue Lock không hề giống bất cứ nơi nào ngoài kia.Itsuki bước đi lặng lẽ. Trong tim, cảm giác hưng phấn âm ỉ bùng cháy.Đúng. Đây chính là nơi mình cần phải tồn tại.Đôi mắt tím ánh lên trong bóng tối, lạnh lùng và kiên định. Cái bóng của sự thật đã đặt bước đầu tiên trong Blue Lock – và sẽ không bao giờ dừng lại.
---
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store