Bl Novel Sugar Rain Con Mua Ngot Ngao
- Cậu đến đây theo lời giới thiệu của ngài Daniel phải không?- Vâng. Nhưng chắc không có người đó ở đây phải không ạ?Người đàn ông tự giới thiệu là quản gia dinh thự, ông Robert có khuôn mặt hết sức cau có. Johan nhìn ông ta với vẻ lo lắng."Sao cậu không thử công việc này?"Khi người đàn ông Daniel hỏi, Johan chắc chắn cho rằng anh ta có ý định lừa đảo. Johan không ngây thơ đến mức tin rằng cậu không bán dâm hay nội tạng của mình mà có số tiền 5.000 đô la một tháng. Chắc chắn phải có một công việc nào đó trên thế giới sẽ trả 5.000 đô la một tháng nhưng đấy không dành cho cậu. Đó chắc là nghề bán cơ thể, một loại tội phạm mới đối với một thanh niên 21 tuổi không có tiền hay địa vị? Cậu thậm chí còn chưa học xong phổ thông. Người đàn ông đã đến gặp người quản lý sa thải cậu và xin một cây bút."Cậu có thể lấy cho tôi một cây bút được không?"Người quản lý rất thân thiện, lịch sự với anh ấy."Anh ta có thực sự là một người tốt không?"Johan nhìn người đàn ông với đôi mắt nghiền ngẫm, người đàn ông mỉm cười dịu dàng khi nhìn thấy khuôn mặt bối rối pha trộn giữa ngờ vực, lo lắng và một chút mong đợi của cậu.- Tôi không ngạc nhiên lắm khi thấy cậu lo lắng như vậy. Vì trông cậu rất giống một người mà tôi quen nên tôi chỉ muốn khoe điều này với những người quen khác. Có thể coi đó như một trò đùa nhỏ trong cuộc sống rảnh rỗi hàng ngày. Bây giờ, cậu thấy nhẹ nhõm hơn chưa?Rõ ràng là không, vì Johan không trả lời. Đây mới là lý do thực sự để trả lương 5.000 đô la một tháng cho một người như cậu, nghe có vẻ hơi mạo hiểm nhưng anh ấy lại thản nhiên nói đó là một trò đùa. Anh ta như một người rất giàu có nhưng cũng có vẻ như một kẻ lừa đảo. Để biết đó là thật hay giả, Johan nhìn rõ chi tiết trên khuôn mặt người đàn ông, nhưng như thể không quan tâm nhiều đến sự nghi ngờ của Johan, Daniel đưa ra một tờ giấy ghi địa chỉ.- Tôi sẽ đến đó lúc nào?- Ngày mai luôn, nếu cậu có thể đi được.Dù cậu nghĩ như nào nhưng vẫn thấy nó có vẻ là một trò lừa bịp nhưng Johan vẫn đi. "Mình không biết có điều gì đó nguy hiểm không nhưng số tiền 5.000 đô la, mình có thể mua cho Philip chiếc bánh sô cô la và vài bộ quần áo đẹp".Đúng vậy, với 5.000 đô la, chẳng phải sẽ rất tuyệt nếu đặt cược vào vận may sao? Đánh cược vào số phận là một ý tưởng rất không hay nhưng Johan nuốt khan và chấp nhận lời giới thiệu của người đàn ông đó.Anh hàng xóm Charlie nói: "Ngay cả những kẻ lừa đảo cũng cần phải thấy được lợi lộc gì đó để lừa đảo". Johan cũng đồng ý, nhưng dù vậy, cảm giác lo lắng vẫn không biến mất.Cậu đã đi mười 13 giờ xuyên lục địa bằng tàu hỏa. Suốt chặng đường, Johan cầu nguyện cha mẹ mình trên thiên đường mong rằng đó không phải là một trò lừa đảo hay chuyện xấu gì xảy ra.***Nơi họ đến là một dinh thự vô cùng rộng lớn.Phải mất thời gian dài mới tìm được lối vào và khuôn viên của dinh thự rộng đến mức cậu phải lên ô tô thêm 30 phút nữa mới đến cổng chính. Đó là một căn biệt thự to lớn và đẹp đẽ đến nỗi dù có ngước lên bao nhiêu đi chăng nữa, cậu cũng không thể nhìn thấy mọi thứ từ dưới đó. Philip phấn khích như thể cậu nhóc đã đến một công viên giải trí, còn Johan thì kiệt sức khi cố gắng giữ cậu bé lại trước cảnh khu vườn vô tận, đài phun nước rộng lớn, sang trọng màu trắng và cầu thang bằng đá cẩm thạch. Giống như đang xem một bộ phim kinh điển vậy. Những người phụ nữ trong trang phục hầu gái và người đàn ông trong bộ vest đen đang bận rộn đi lại quanh dinh thự.Trong khi đi theo người hướng dẫn, Johan ôm lấy Philip đang phấn khích trong vòng tay và chỉ nhìn về phía trước. Cứ như thễ nội thất sang trọng và áp lực sa hoa khủng khiếp đang đè xuống vai cậu."Thực sự có người biết người đàn ông Daniel thật sao?" Người đàn ông đó cũng có vẻ khá giàu có, nhưng không đến mức giàu có phi thực tế như vậy. Nỗi nghi ngờ rằng đó có thể là một trò lừa đảo càng ngày càng ăn sâu vào trái tim Johan...- Anh ấy là một người đàn ông rất đẹp trai với mái tóc vàng... Anh ấy rất cao và là khách của khách sạn nơi tôi đã từng làm việc. Anh ấy nói ông sẽ biết....Trước những lời nhận xét vô nghĩa của Johan, người quản gia Robert nhìn cậu một lúc lâu rồi chạm vào cặp kính và trả lời với vẻ mặt nghiêm túc.- Tất nhiên là tôi biết. Tuy ngài ấy lang thang khắp nơi suốt một năm qua không về nhà nhưng ngài Daniel vẫn là cậu chủ thứ hai của ngôi nhà này.- Cậu chủ thứ hai...?!Chàng trai trẻ sợ hãi trước lời nói rằng Daniel là cậu chủ thứ hai, mở to mắt nhìn quản gia.Robert nhìn cậu và ngẩng đầu lên."Chúa ơi, họ giống nhau quá" – Những lời xì xào của những người hầu khi họ đi qua. Robert nhìn về phía họ với đôi mắt sắc bén. Ngay lập tức, căn phòng im lặng. Trước biểu hiện của mọi người và ông Robert, Johan cười ngượng nghịu.Thú thật họ trông giống nhau. Cậu ta giống Maria đến mức đáng ngạc nhiên, đủ để hiểu tại sao tất cả người hầu phản ứng như vậy. Nếu không có cậu nhóc bên cạnh, Robert sẽ tưởng rằng Maria cải trang thành nam giới. Cô ấy thậm chí không phải là kiểu người như vậy, không thể nắm tay một đứa trẻ như thế được. Cô ấy là kiểu người phụ nữ khi nhìn thấy đứa trẻ bẩn thỉu là thấy gai người.Nhìn cậu nhóc đang mút ngón tay cái, Robert hỏi với vẻ mặt thờ ơ.- Cậu có mang theo sơ yếu lý lịch không?- À, sơ yếu lý lịch? Tôi không mang theo, xin lỗi. Tôi không thể chuẩn bị được vì tôi đến vội.Chàng trai ngượng ngùng xin lỗi và ông Robert gật đầu. Đánh giá theo độ tuổi và ngoại hình của cậu ta, ngay cả khi có một bản lý lịch thì nó cũng không cần thiết. Ông nói với Johan:– Đi thôi – Ông quản gia đi dẫn đầu.Quản gia Robert biết rõ cậu chủ Daniel đang nghĩ gì khi đưa chàng trai trẻ này đến dinh thự. Chắc hẳn ngài ấy đã nghĩ rằng trò chơi khăm này sẽ rất vui. Đây là tính cách của anh ấy. Anh ta luôn nói về Helbert "Sao anh trai tôi nhàm chán thế? Sao anh ấy có thể sống như thế này? Tôi có một số điều rất thú vị đấy!". Cậu chủ thường xoa hai lòng bàn tay vào nhau khi đề nghị điều gì đó tương tự.Bình thường, cậu chủ không phải là người thích ở nhà, là một người thích đi đây đi đó, không bao giờ ở một nơi quá lâu. Nhưng đôi khi cậu ấy vẫn sẽ gọi về nhà khi muốn.Daniel luôn nói: "Đây mà là tình yêu? Làm sao đây có thể được gọi là tình yêu đươc? Nếu tôi phải sống với thứ tình yêu đó, tôi sẽ tự sát mất".Tất nhiên, Helbert Herece dù hoàn hảo đến đâu cũng có sự vô tâm, thờ ơ, nhưng điều đó không có nghĩa là ông không quan tâm đến chủ nhân của mình với tư cách là một quản gia.Ông dừng lại trước cửa văn phòng và gõ hai lần, nghe thấy một giọng nói gây áp lực phát ra từ bên trong.- Nói đi, có vấn đề gì sao?Ngài Helbert đang nhìn cuốn sách trước kệ mà không ngẩng đầu lên hỏi.- Một người làm mới được Daniel giới thiệu đến ạ.- Daniel...?Helbert cau mày khi nghe tên Daniel nhưng không rời mắt khỏi cuốn sách của mình.- Có vẻ không có gì quan trọng phải không?Giọng điệu Helbert lạnh như băng, anh lật các trang sách như thể không quan tâm.- Ông hãy giải quyết chuyện đó đi – Robert quay lại trước lời nói của ông chủ dinh thự đang đọc sách mang vẻ mặt thờ ơ.Đi được vài bước, ông nhìn thấy khuôn mặt của chàng trai trẻ đang chờ đợi với vẻ mặt lo lắng. Trên mặt cậu ta có biểu hiện suy nghĩ không biết có nên vào gặp chủ nhân của dinh thự lớn này hay không, với khuôn mặt giống hệt cô Maria.Một lúc sau, Helbert rời khỏi cuốn sách và nhìn vào ông.- Sao? Đây là việc tôi phải giải quyết à?Một chút khó chịu hiện lên trên khuôn mặt đẹp như tượng tạc của anh, và ông Robert lắc đầu, cân nhắc một lúc.- Không. Tôi sẽ lo việc đó.Khi Robert trả lời, anh quay lại nhìn cuốn sách như lẽ ra phải như vậy. Sau khi cúi đầu, ông quản gia đóng cửa văn phòng lại và quay người lại. Chàng trai đứng đấy với vẻ mặt căng thẳng, ôm lấy em trai mình, như thể cậu thấy một xác chết.Dù sao thì cậu ta cũng là một trong những người làm của ngài Helbert. Việc thuê và quản lý người làm luôn được thực hiện hoàn toàn bởi quản gia Robert và người phụ trách Katrina, và lần này cũng không khác.- Một vài vấn đề... Không, có nhiều vấn đề nhưng tôi quyết định nhận cậu theo chỉ định của cậu chủ Daniel.Tuy nhiên, ông vẫn lo lắng về điều đó. Robert nhìn chàng thanh niên đang đuổi theo mình từ phía sau và thở dài.Robert nói chuyện với chàng trai trẻ Johan với cảm giác hơi khó chịu- Thật chứ! Xin cảm ơn! Tôi, tôi, nếu ông bảo tôi dọn dẹp hoặc giặt giũ, tôi sẽ làm việc chăm chỉ.– Suỵt, im lặng nào, phía trước là phòng của chủ nhân.Trước những lời cảnh báo gay gắt của Robert, Johan ngậm miệng và gật đầu. Đôi mắt của Johan sáng lên với khuôn mặt rằng anh ta sẽ chết nếu bị nghe thấy.– Công việc của cậu không phải là dọn dẹp hay giặt giũ.Sẽ tốt hơn nếu nhận Johan thay vì kể cho ngài Helbert nghe một câu chuyện tầm phào. Vấn đề nằm ở khuôn mặt cậu có sự giống nhau với cô Maria. Mọi người làm tại dinh thự đều biết mặt Maria và nếu Johan làm việc tại dinh thự, việc này sẽ đến tai ngài Helbert ngay.Đó không phải là điều ông giấu Helbert nhưng nó không đủ quan trọng để kể cho anh ấy nghe– Dinh thự này được xây dựng trên 140 mẫu đất.Robert ngó nhìn Johan, người đang lắc đầu như không để ý, vẻ mặt giả vờ hiểu, đi theo ông vội vã.– Dinh thự được tạo thành từ bảy tòa nhà và đây là tòa nhà chính. Sau đó, sáu tòa nhà mọc lên đối xứng, với hồ bơi chính và sân tennis ở giữa... Ông chủ không thích quần vợt lắm nên không sử dụng thường xuyên. Nhị thiếu gia sử dụng, nhưng cũng không ở chỗ này nhiều.***Johan nghe và ghi nhớ tên cũng như nguồn gốc của các tòa nhà.- Cậu không cần phải ghi nhớ nó.Sau khi nói chuyện một lúc, Robert dừng lại và quay sang anh, Johan nói:- Nếu nhớ được sẽ tốt hơn mà đúng không?Johan hụt hơi đuổi theo bước đi của Robert. Để xem xét tất cả các tòa nhà và cơ sở vật chất này, có vẻ như không ai có thể ghi nhớ tất cả chúng trong một ngày.Nhưng thay vì đáp lại, Robert lại đưa Johan và Philip vào một chiếc ô tô đậu ở góc vườn. Cậu không biết mình sẽ đi đâu, nhưng Johan nghiêng đầu lo lắng, tự hỏi liệu ông có giải thích không. Chiếc xe đi qua dinh thự rồi quay lại một lúc. Sau 10 phút xe dừng lại ở cuối con đường giữa rừng.Johann nắm lấy tay Philip, đi theo Robert và nhìn xung quanh với ánh mắt lo lắng."Chuyện gì? Ông ấy đang cố làm gì ở một nơi như thế này?". Vì rừng có nhiều cây cối nên trời tối nhanh hơn những nơi khác. Cậu cảm thấy hơi lạnh nên ôm chặt lấy Phillip. Philip cũng nhìn Johann với ánh mắt sợ hãi.- Có bảy biệt thự và ba tòa nhà phụ. Sân tennis, bãi biển riêng bên trong, ba hồ bơi, trong đó có hồ bơi phía sau dinh thự có sân gôn và sân cưỡi ngựa. Nó được xây dựng vào thế kỷ 17 và kể từ đó nó đã trải qua quá trình cải tạo và xây dựng. Biệt thự Herece được coi là một trong những lâu đài lớn nhất thế giới. Tất nhiên, Công tước Herece trong một gia đình cao quý, có mối liên quan đặc biệt đến lãnh chúa... Cậu có hiểu không?Trong khi quản gia Robert tiếp tục khen ngợi ngôi nhà và ông chủ vĩ đại bằng giọng khàn khàn, Nó xây dựng ra sao?Các loại biệt thự? Robert tiếp tục bước đi, trong khi Johan ngập ngừng nhìn xung quanh. Dù đi bao xa, xung quanh cậu cũng chỉ có cây cối và bụi rậm.- Vì vậy, tài sản quá lớn nên có địa phận không được quản lý đàng hoàng, kể cả đã có số lượng người làm đông đảo.- À phải rồi.Không phải tốt hơn cậu nên hỏi đây là đâu sao? Johan đang suy nghĩ nên nói như nào thì nghe thấy ông Robert nói:- Chúng ta đến rồi.- Được rồi, tôi sẽ giao nơi này cho cậu. Cậu có thể sống ở đây và thông báo cho mọi người khi có nguy hiểm và dọn sạch xung quanh.- Sao cơ?Ông Robert quay lại và nói với Johan đang có biểu hiện bất ngờ về nơi Robert đang chỉ. Mọi thứ ở đây đều là một khu rừng tối đen như mực, rất tối tăm và đáng sợ.- Tôi sẽ ở đây?Khi Johan giật mình hỏi với giọng sợ hãi, Robert nhìn về phía sau nơi cậu đang chỉ và nói lại.- Cậu nhận biết tốt đấy.Robert nhìn cậu, người đang định nhắc lại rằng việc này là thật sao và Johan đột nhiên nhận ra rằng có thứ gì đó giữa bóng tối và bãi cỏ.– Có bốn căn nhà gỗ trong khuôn viên của dinh thự này. Đây là một trong số chúng.Johan quay lại thì thấy thực sự có một căn nhà gỗ ở đó.– Đó là một không gian được tạo ra vì có một số người gặp rắc rối trên đường tới. Dinh thự được xây dựng vào thế kỷ 17 nên người ta kể rằng lúc đó có rất nhiều người gặp nạn và mất tích.Johan nhìn Robert định mở miệng nói, ông Robert nâng kính lên và nói nhỏ với Johan, người có khuôn mặt tái nhợt.– Ngày mai tôi sẽ cử người mang đồ ăn và nhu phẩm thiết yếu đến. Nếu cậu cần bất cứ điều gì khác, hãy cho tôi biết bất cứ lúc nào.Trước khi Johan kịp nói bất cứ điều gì, ông đã mỉm cười và miệng nhếch lên. Đó là nụ cười đầu tiên cậu nhìn thấy kể từ khi họ gặp nhau.- Xin hãy chăm sóc tốt ở đây, đó là trách nhiệm của cậu." Quạ quạ.."Johan giật mình vì nghe thấy tiếng quạ kêu, cậu nhìn quanh, nuốt nước bọt, rồi lại nhìn vào căn nhà gỗ. Nó nằm xen lẫn với bụi rậm và cây cối, khiến người ta khó nhìn thấy hình dạng ban đầu của nó. Johan thận trọng đến gần căn nhà và tìm ra cánh cửa. Thứ trông như một cánh cổng xuất hiện giữa những bụi cây cao. Ngay khi cậu kéo tay nắm cửa, nó bị gãy với một tiếng cọt kẹt.Johan đắp áo khoác cho Philip rồi để đứa bé nằm trong túi xách, thò tay vào trong chiếc tay nắm bị gãy và kéo cửa. Tiếng cánh cửa kẽo kẹt làm ngôi nhà tưởng như sắp đổ, cánh cửa mở ra và bụi đen bay ra. Johan bịt mũi và miệng rồi tìm công tắc đèn."Tách"May mắn thay là có điện, cậu đã có thể nhìn thấy bên trong có gì.Trong góc có một chiếc giường nhỏ, một lò sưởi và một căn bếp nhỏ, trên một chiếc bàn có hai chiếc ghế là mấy chai nước không rõ nguồn gốc.- Chà, đúng là một ngôi nhà thật! Lip, Philip, Phi- Philip...Johan lắp bắp khi gọi em trai mình. Cậu chạy đến chỗ Philip đang ngủ và lay dậy. Ôm chặt lấy em trai nhỏ bé đang chìm trong giấc ngủ say.Đôi mắt của Johan sáng lên.- Philip, dậy đi! Chúng tôi có một ngôi nhà! Một căn nhà!Johan nói với vẻ mặt vui vẻ, Philip dụi dụi đôi mắt ngái ngủ và hỏi:- Nhà của chúng ta à anh?- Đây không phải là ngôi nhà hoàn chỉnh, là ngôi nhà mà chúng ta sẽ sống được.Cậu xem xét tình trạng hiện tại của bản thân, căn nhà này thực sự rất xa xỉ đối với cậu ấy.Và quan trọng nhất là cậu có thể sống bình yên và kiếm được 5.000 đô la một tháng chỉ để sống trong ngôi nhà này và chăm sóc xung quanh!- Hãy nhéo anh một cái được không?"Nó thực sự giống như một giấc mơ. Cha mẹ chúng ta có bảo vệ chúng ta không? Sau khi bị khách sạn sa thải, mình nghĩ sẽ không bao giờ tìm được công việc nào tốt hơn thế".– Ôi Chúa ơi, một ngôi nhà...Người đàn ông đó hẳn là một thiên thần được gửi đến từ thiên đường. Johan như sắp khóc, ôm lấy Philip đang ngái ngủ- Căn nhà trông như có thể sụp đổ bất cứ lúc nào, nhưng đây là một ngôi nhà!Và sau 10 ngày, Johan mới gặp được chủ nhân thực sự của dinh thự này.
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store