ZingTruyen.Store

[BL][FULL] Nghe nói cậu chỉ xem tôi là bạn - Kỵ Trứ Tảo Trửu Khứ Hỏa Tinh

NGOẠI TRUYỆN TRƯỞNG THÀNH 10: Bên nhau

dunhienan

Trước thang máy có người, Quý Vãn trông thấy thư ký và một người xa lạ đang đứng đó tranh luận với nhau.

Một thanh niên vóc dáng cao ráo, khuôn mặt xinh đẹp nhưng chẳng hiểu sao lại mang cho người khác cảm giác không thoải mái, người nọ hỏi: "Tôi chỉ vào gặp anh ấy năm phút thôi, chỉ năm phút cũng không được à?"

Thư ký vẫn nở nụ cười chuyên nghiệp: "Tổng giám đốc Phong thật sự không có thời gian, hiện anh ấy đang xử lý công việc, cậu vào phòng chờ trước, khi nào anh ấy có thời gian tôi sẽ thông báo với cậu ngay."

"Bận gì chứ, tôi thấy chỉ là cái cớ thôi!" Thanh niên nọ gây hấn: "Cái gì đây, có ai tiếp khách như các người không?"

Tiếng bước chân của Quý Vãn và Phong Tiến đã khiến hai người họ chú ý, cùng nhìn sang.

Hai mắt thanh niên sáng rỡ, môi đỏ nhếch lên nở nụ cười gian xảo.

Cậu ta rút bàn tay mà mình luôn giấu trong tay áo, lộ ra một góc lọ nhỏ.

Quý Vãn không thấy hết chữ viết bên trên, nhưng cảm thấy rất quen.

Đây là gì?

Hai má thanh niên nọ bắt đầu ửng đỏ, đôi mắt long lanh ánh nước, cả nhịp thở cũng dần trở nên kỳ lạ.

Cái lọ bị giấu cũng dần lộ ra.

Thân lọ là những con chữ chi chít và hình vài cái nĩa lớn.

Quý Vãn sửng sốt, sực nhận ra.

Nếu cậu nhớ không nhàm, đây là thuốc cấm không mua được bên ngoài!

Thuốc này ở dạng khí, rất khó đề phòng, có thể cưỡng chế Alpha hoặc Omega bước vào kỳ phát tình hoặc dịch cảm, vì quá mức nguy hiểm nên đã bị nhà nước cấm từ lâu.

Tại sao cậu ta lại có nó, và muốn dùng nó để làm gì?

Quý Vãn chẳng hơi đâu nghĩ ngợi nhiều thêm, cậu vội bưng kín mũi và tuyến thể của Phong Tiến.

Nhưng dường như đã muộn, hơi thở Phong Tiến trở nên dồn dập, da cũng bắt đầu nóng lên.

Dù Quý Vãn không ngửi được mùi pheromone cũng biết chắc Phong Tiến đã vào kỳ dịch cảm.

Một Alpha trong kỳ dịch cảm và một Omega trong kỳ phát tình gặp nhau?

"Thư ký Trương, phiền anh gọi giúp xe cấp cứu và cảnh sát! Người này dùng thuốc cấm!" Quý Vãn vừa nôn nóng muốn kéo Phong Tiến vào văn phòng, vừa hô to với thư ký bấy giờ vẫn chẳng hiểu chuyện đang xảy ra.

"Cái gì!" Thư ký giật mình: "Tôi gọi người ngay, Tổng giám đốc Phong xin làm phiền anh!"

Thư ký vừa gọi điện thoại vừa ngăn cản thanh niên có ý đồ xấu xa nọ tới gần Phong Tiến. Thanh niên không ngờ lại đột nhiên bị thư ký chặn, cậu ta nới cổ áo, để lộ bờ vai nõn nà, và càng nhiều pheromone ngọt ngào say lòng người.

Đôi con ngươi mê li trông vô cùng đáng thương bởi sự giày vò của kỳ phát tình, cậu ta nhìn chằm chằm Phong Tiến: "Tổng giám đốc Phong... anh nhịn được thật sao? Em nghe nói anh dư rất nhiều pheromone, một khi phát tình sẽ cực khó kiểm soát, đúng chứ?"

Tim Quý Vãn chùng xuống, thanh niên nọ nói đúng.

Alpha có pheromone càng mạnh, khi vào kỳ dịch cảm sẽ càng cần có khả năng tự kiểm soát, khi không được thỏa mãn, họ sẽ vô cùng nguy hiểm.

Mục đích của cậu ta đã quá rõ ràng, sau khi Alpha kết hợp với Omega sẽ vô thức nảy sinh yêu thương và mong muốn bảo vệ đối với Omega. Hoàn toàn có thể lợi dụng chuyện này để Phong Tiến tiếp tục hợp tác với công ty nhà họ, dù không hợp tác, bấu víu được Phong Tiến cũng ấm no cả đời.

Giờ báo cảnh sát thì đã sao, chỉ cần Phong Tiến nảy sinh tình cảm với người nọ, không đẩy người nọ ra vành móng ngựa và đồng ý chủ động hòa giải, bên tòa án cũng không thể phán tội nặng.

Quý Vãn ôm eo Phong Tiến, sốt ruột nói: "Anh Phong, đi với tôi, theo tôi vào văn phòng được không?"

Quý Vãn biết rõ, với sức lực của Phong Tiến, nếu hắn muốn đẩy cậu ra hoặc dẫn cậu đến gần người nọ, cậu đều không cản được.

Quý Vãn nôn nóng kéo Phong Tiến vào văn phòng, ấy vậy mà Phong Tiến vẫn đứng như trời trồng.

Chỉ có hơi thở dần trở nên nặng nề qua những lần tăng tiến tiếp xúc da thịt.

Quý Vãn ngẩng đầu nhìn, vô tình sa vào mắt Phong Tiến.

Bấy giờ tròng trắng của Phong Tiến đầy tơ máu, ánh mắt như muốn ăn thịt người. Thay vì bảo là một Alpha, chi bằng bảo là một con quỷ khát máu vừa bò ra từ địa ngục sẽ hợp lý hơn.

Ngay sau đó, Quý Vãn đã bị Phong Tiến ôm ngang hông, chân rời khỏi đất, cậu chỉ thấy cảnh vật xung quanh lùi nhanh ra xa, bởi Phong Tiến đã dẫn cậu vào văn phòng, khóa trái cửa lại.

Phong Tiến vẫn chưa dừng bước, hắn ôm Quý Vãn chạy thẳng tới chỗ chiếc sofa dài trong khu nghỉ ngơi. Đến đó, hắn đặt Quý Vãn nằm trên sofa, còn mình đè lên người cậu.

Hơi thở của Phong Tiến phả lên vai và xương quai xanh của Quý Vãn, chẳng mấy chốc đã khiến hai nơi này nhuốm đầy mùi pheromone của hắn.

Ban đầu Quý Vãn còn hơi run, nhưng khi nhận ra Phong Tiến chỉ ôm mình chứ không làm gì cả, cậu dần bình tĩnh lại.

Quý Vãn thử đặt tay lên vai Phong Tiến: "Phong Tiến... anh sao rồi? Thấy khó chịu chỗ nào?"

Phong Tiến ngẩng đầu khỏi người Quý Vãn, hai mắt hắn đỏ ngầu, nhưng sự dữ tợn đã biến mất, thay vào đó là đôi chút dịu dàng.

"Chỗ nào cũng khó chịu, trái tim khó chịu nhất."

Quý Vãn vỗ vai Phong Tiến, nhẹ giọng dỗ dành: "Chỗ nào trong tim khó chịu?"

"Giờ trên mặt và đầu em còn pheromone của cậu ta." Phong Tiến rầu rĩ.

Nên Phong Tiến đè lên cậu là để dùng pheromone của mình xua nó đi sao?

"Anh xua đi giúp tôi nhé, vậy sẽ không còn nữa." Quý Vãn nói.

Phong Tiến lập tức vươn tay.

Ngón tay Phong Tiến lướt qua gò má Quý Vãn rồi chạm vào hàng mi đuôi mắt cậu, sượt qua chóp mũi, cuối cùng dừng trên môi, nhấn nhẹ.

Làn da nóng bỏng, hơi thở rực cháy, ánh mắt khát vọng, tất cả đều biểu đạt rõ ham muốn chôn sâu trong lòng Phong Tiến.

"Quý Vãn." Phong Tiến gọi tên Quý Vãn, giọng khản đặc: "Anh muốn hôn em."

Quý Vãn nhìn Phong Tiến, chậm rãi nhắm mắt lại.

Song, nhiệt độ nóng bỏng không phủ lên môi cậu, mà lại phủ lên mắt cậu.

Khi nụ hôn này kết thúc, Quý Vãn kinh ngạc mở mắt nhìn Phong Tiến, nâng tay sờ mắt mình.

"Bác sĩ Quý chưa phải người yêu của anh, nên không được hôn môi, đúng không?" Phong Tiến hỏi.

Quý Vãn dở khóc dở cười: "Đã lúc nào rồi mà anh còn quan tâm chuyện này."

"Tất nhiên phải quan tâm, anh mong được hôn bác sĩ Quý với thân phận Alpha của bác sĩ Quý." Phong Tiến hỏi: "Chừng nào bác sĩ Quý suy nghĩ xong?"

"Nhanh thôi, tôi không kéo dài quá lâu đâu." Quý Vãn ôm lại Phong Tiến, tuy ngữ điệu của Phong Tiến khá điềm tĩnh, nhưng là người đang ôm chặt Phong Tiến, Quý Vãn có thể cảm nhận được sự bất thường của cơ thể Phong Tiến lúc này.

Không khó tưởng tượng, bây giờ Phong Tiến đang rất khổ sở, Quý Vãn tìm cách giúp hắn thoải mái hơn trong khi chờ xe cấp cứu đến: "Anh cắn tôi thêm vài lần nữa đi, có thể hòa hoãn pheromone trong người?"

Phong Tiến từ chối thẳng: "Không được, anh mới cắn em xong, không thể cắn nữa, em sẽ bị thương."

Quý Vãn hết cách, đành trò chuyện với Phong Tiến hòng phân tán sự chú ý: "Không sao đâu, cố gắng thêm chút nữa, thư ký Trương đã gọi điện thoại rồi, chắc xe cấp cứu sắp đến, khi đó sẽ kiểm tra và chữa trị toàn diện cho anh."

Phong Tiến: "Ừm."

Quý Vãn tiếp tục: "Anh Phong giỏi quá, tôi còn lo không ngăn cản được anh, không ngờ anh đã dẫn tôi về, không bị pheromone làm mất kiểm soát, cũng không nhìn Omega kia."

"Đừng khờ thế, em còn đang ở trước mặt, sao anh nỡ bỏ em nhìn cậu ta? Anh chỉ muốn..."

Phong Tiến không nói nữa, hắn dùng ngón tay nhấn mạnh thêm vài cái lên môi Quý Vãn, tuyên bố ham muốn trong lòng mình qua hành động này.

"Anh muốn trở thành Alpha của bác sĩ Quý, sao có thể để lại vết nhơ như vậy chứ." Phong Tiến chỉ nói qua loa: "Lần này anh được bao nhiêu điểm?"

Quý Vãn nhìn sâu vào mắt Phong Tiến: "Điểm tối đa."

Phong Tiến hài lòng lắm, Quý Vãn cũng ôm chặt Phong Tiến trò chuyện với hắn, trong lúc chờ, thư ký có đến báo cáo một lần, nói cảnh sát đã bắt người gây sự đi, cậu ta cũng đã bàn giao lại chuyện này cho Phòng Pháp chế.

Quý Vãn ôm Phong Tiến đến tận khi xe cấp cứu đến, bấy giờ mới dẫn Phong Tiến xuống lầu lên xe.

Sau khi kiểm tra, may mắn không bị gì ghê gớm. Bác sĩ lên đơn thuốc cho Phong Tiến rồi tiêm thuốc cho hắn, sau khi tiêm xong, Phong Tiến nhắm mắt thiếp đi.

Quý Vãn đang ngồi bên giường, chợt thấy bác sĩ kiểm tra cho Phong Tiến đứng ngoài cửa vẫy tay với mình, ý bảo cậu sang đó.

Quý Vãn không rõ chuyện gì, vừa ra đã nghe bác sĩ hỏi nhỏ: "Tiểu Quý, cậu ấy có làm gì cháu không? Nếu có..."

Bác sĩ nhìn quanh, sau khi đảm bảo không ai nghe lén mới tiếp tục nhỏ giọng: "Nếu có thì đừng giấu, tuy chỗ đó bị thương không ai thấy, nhưng khó chịu lắm, đừng giấu nhé!"

Bác sĩ nói rất uyển chuyển, phải một lúc sau Quý Vãn mới hiểu ông nói gì, cậu cười gượng giải thích: "Cháu không có gì thật mà, Tổng giám đốc Phong không làm gì cháu cả, anh ấy rất bình thường."

"Không ngờ đó?" Bác sĩ lấy làm lạ, tấm tắc: "Vậy thì khả năng kiểm soát của cậu ấy quá giỏi... Tiểu Quý, cháu nghe bác nói này, không chừng Tổng giám đốc Phong thích cháu đó, không thì đã chẳng nhịn tới mức này."

"Vâng." Quý Vãn khoẻn miệng cười, cậu nhìn thoáng qua Phong Tiến – người đang ngủ trên giường bệnh, ấm áp dâng đầy trong đôi mắt: "Cháu biết mà."

---

Tình cảm giữa Phong Tiến và Quý Vãn được vun vén dần, đã đến mức ngày nào cũng ăn chung với nhau.

Hôm nay Quý Vãn tan làm như bao ngày, nhìn cơn mưa tầm tã ngoài cửa sổ, nghĩ bụng ắt hẳn trên đường về sẽ bị kẹt xe đây.

Tiết trời thế này sốt ruột cũng chẳng được gì, Quý Vãn mở điện thoại ra xem, thấy những công ty dịch vụ trước đây cậu từng mua bấy giờ đều gửi tin nhắn mừng sinh nhật.

Hôm nay là sinh nhật cậu?

Quý Vãn hoảng hốt xem lịch, đúng là vậy thật.

Chịu ảnh hưởng từ gia đình, Quý Vãn chưa từng tự tổ chức sinh nhật, dù sao thì từ nhỏ đã có rất nhiều hồi ức không vui xảy ra trong ngày sinh nhật của cậu. Nếu bạn bè thân quen nhiều năm muốn tặng quà cũng sẽ hiểu ý chọn lúc khác, dần dà, Quý Vãn đã xem ngày sinh nhật như bao ngày bình thường khác.

Cơn mưa như trút nước cùng những dòng tin nhắn mừng sinh nhật đã khiến tâm trạng Quý Vãn tụt dốc.

Bỗng điện thoại vang thông báo tin nhắn mới, Quý Vãn mở ra xem, không ngoài ý muốn khi thấy người gửi là Phong Tiến.

Phong Tiến: [Có một nhà hàng mới mở ngon lắm, chờ em tan làm rồi anh với em đi ăn nhé?]

Quý Vãn chần chừ một lúc, cuối cùng gõ chữ từ chối: [Lần sau vậy, hôm nay mưa to quá, đi đâu cũng ướt người, lần sau trời đẹp rồi thử.]

Từ "Đang nhập" bên phía Phong Tiến cứ hiện rồi mất, sau khoảng thời gian đủ để viết bài luận văn ngắn bốn trăm chữ, Phong Tiến gửi một câu sang: [Vậy em tan làm xong về thẳng nhà à?]

Quý Vãn: [Ừm.]

Phong Tiến không níu kéo nữa, chỉ nói trời mưa đường trơn trượt, hỏi Quý Vãn cần sắp xếp xe và tài xế đưa về không.

Quý Vãn từ chối: [Không cần đâu, mai gặp.]

Như đã đoán trước, đường về rất đông xe, Quý Vãn mất thêm hơn nửa tiếng mới đến nhà.

Hiện Quý Vãn đang sống trong căn hộ hồi nhỏ sống với mẹ, đã mười mấy hai mươi năm, rất nhiều chỗ quy hoạch trong tiểu khu này đã không còn hợp lý nữa, cũng chẳng có đầy đủ trang biết bị như ở mấy tiểu khu mới.

Bãi đỗ xe tầng trệt đã hết chỗ, Quý Vãn lái xuống tầng hầm, đỗ xe xong, cậu cầm ô nhìn màn mưa như trút nước bên ngoài, rồi nhìn lại chiếc ô nhỏ nhắn đáng thương trong tay, cảm thấy không hay lắm.

Khỏi cần nghĩ cũng biết về đến nhà sẽ ướt như chuột lột, tán ô che được cho đầu tóc khô thôi đã mừng lắm rồi.

Quý Vãn lười suy nghĩ thêm, cậu mở ô, bước nhanh về phía tòa lầu mình đang ở.

Về đến nhà, Quý Vãn ướt mèm cứ như vừa ngụp lặn trong biển nước. Cậu vội tắm nước nóng rồi ra sấy tóc, nhưng tóc mới khô được một nửa đã "bụp", tòa lầu bị mất điện rơi vào bóng tối.

Quý Vãn chậm rãi đặt máy sấy lên bàn, mò tìm điện thoại của mình trong bóng đêm, mở đèn pin trong điện thoại và đi ra ban công.

Những dãy lầu sáng đèn đối diện bấy giờ cũng đen ngòm, không phải mỗi nhà cậu chập điện mà cả tiểu khu mất điện rồi.

... Có thể nói đây là ngày sinh nhật đủ chuyện xui.

Ban đầu Quý Vãn định nấu vài món ăn cho qua bữa, nhưng bấy giờ mệt mỏi dâng tràn từ nội tâm gần như vắt kiệt sức lực cậu, không muốn động đậy nữa.

Tiếng mèo vọng đến từ tòa lầu đối diện, Quý Vãn cúi đầu nhìn theo hướng âm thanh, trong bóng tối, cậu lờ mờ nhìn thấy một bé mèo trắng đang đi trên ban công một nhà nọ.

Tiếng mèo kêu như đang gọi chủ, người chủ ôm mèo vào lòng vỗ về an ủi, không bao lâu sau, bé mèo đã không còn cất tiếng bất an nữa, nó nằm im trong lòng chủ, dụi khuôn mặt đầy lông của mình vào mặt chủ một cách thân mật.

Mèo và chủ rời khỏi ban công, vào lại nhà.

Bấy giờ Quý Vãn mới lưu luyến rời mắt về.

... Thật tốt khi có người bầu bạn vào những lúc thế này.

Điện thoại còn trong tay, Quý Vãn cầm lên nhìn, bất giác mở ứng dụng nhắn tin, nhìn khung trò chuyện với Phong Tiến ở trên cùng.

Từ sau khi bày tỏ tình cảm, Phong Tiến đã chính thức theo đuổi cậu, chiều ý cậu trên mọi phương diện.

Không chừng... cậu có thể gọi Phong Tiến đến đây nhỉ?

Ngón tay Quý Vãn lần lữa mãi phía trên ảnh đại diện của Phong Tiến nhưng không nhấn xuống, cuối cùng, cậu khóa màn hình điện thoại.

Phong Tiến theo đuổi cậu thật, nhưng đây không phải lý do để cậu gọi Phong Tiến đến cái nơi tối lửa tắt đèn trong đêm mưa gió bão bùng thế này.

Tình yêu là thứ có thể tàn phai, rất quý giá và dễ vỡ, cậu không muốn lãng phí tình yêu của Phong Tiến với mình.

Quý Vãn ngồi ở ban công, thẫn thờ nhìn tiểu khu dưới màn đêm. Cậu cũng chẳng biết mình đang nhìn gì nữa, có lẽ đang chờ đợi người chủ ôm mèo lần nữa bước ra ban công cùng ngắm mưa, được nhìn bé mèo yên tâm rúc trong vòng tay chủ làm nũng.

Nhưng Quý Vãn không thấy mèo xuất hiện, chỉ nhìn thấy ánh đèn xe ở phía xa xa bên dưới.

Có lẽ lại là chủ hộ nào về đến nhà rồi, nhưng bây giờ xe không vào được, phải cuốc bộ một quãng do đường bị ngập.

Lại một người đáng thương phải dầm mưa giống cậu đây mà.

Quý Vãn nhàn rỗi nhìn chiếc xe nọ, xe đã dừng nhưng người ngồi ghế lái không xuống, mà cửa sau xe lại mở ra.

Có một người cầm vật gì đó khá to bước xuống, người đó mở ô, ôm túi đồ đang xách vào lòng.

Người đó nghiêng tán ô sang hẳn một bên, dường như chẳng hề để tâm đến việc mình sẽ bị ướt, chỉ một lòng muốn bảo vệ thật kỹ món đồ của mình.

Xe lăn bánh rời đi.

Quý Vãn không thấy mặt người đó, nhưng nhìn hình dáng món đồ người đó đang ôm có vẻ là một hộp quà.

Mưa xối xả mà vẫn chạy đến đây tặng quà? Chắc hẳn là bạn bè thân thiết.

Cảm xúc trong Quý Vãn luôn rất ít, cậu sẽ tự động gạt bỏ những tiêu cực, nhưng giờ đây, cậu chợt nhận ra mình lại có đôi chút ngưỡng mộ, dù chỉ rất ít.

Quý Vãn thở dài, nghe tiếng bụng mình kêu vang, cậu quyết định giải quyết qua loa bằng vài cái bánh nhỏ xem như bữa tối.

Quý Vãn lười mở đèn pin điện thoại, cậu mò mẫm vào phòng khách, tìm kiếm túi bánh vốn đặt trên bàn trà.

Quý Vãn chưa kịp ăn, màn hình điện thoại trong tay chợt sáng lên, cậu nhận được tin nhắn từ Phong Tiến: [Tự dưng anh nhớ ra hôm nay là sinh nhật em, phải không.]

Quý Vãn đáp với vẻ ngờ vực: [Anh biết ư, tôi từng nói với anh à?]

Phong Tiến trả lời rất nhanh: [Không nói với anh thì anh sẽ không biết? Tại sao sinh nhật không nói trước với anh?]

Cảm giác được người khác quan tâm sao mà tốt đẹp quá, Quý Vãn cười: [Tôi đâu phải con nít, cần gì đón sinh nhật, mấy chuyện nhỏ nhặt này nói hay không cũng chẳng sao. Nếu Tổng giám đốc Phong ngại thì mai mời tôi ăn bữa cơm nhé.]

Lần này Phong Tiến không trả lời ngay mà gọi thẳng tới. Quý Vãn bắt máy, nghe Phong Tiến bảo: "Không được, đâu có vụ sinh nhật để qua ngày mai, phải đón trong hôm nay."

Giữa đêm tối, lời đề nghị này cám dỗ biết nhường nào, nhưng suy cho cùng thì bây giờ để Phong Tiến đội mưa tới đây đón sinh nhật cậu cũng là điều không nên.

Quý Vãn từ chối nhỏ nhẹ: "Nhưng tôi đã về đến nhà rồi, lần sau nhé, hơn nữa tôi cũng không quen đón sinh nhật, không sao đâu."

"Em mở cửa đi." Phong Tiến nói thẳng.

Như nghĩ đến điều gì, Quý Vãn không dám tin, cậu sải bước lớn đến trước cửa, mở ra.

Một vóc dáng cao lớn đứng bên ngoài, Quý Vãn chỉ thấy những đường nét mơ hồ qua ánh đèn u ám màu xanh lục trên cửa thoát hiểm.

Bộ quần áo đắt tiền trên người Phong Tiến bấy giờ đã ướt sũng, hắn ôm hộp quà to trong lòng, mỉm cười với Quý Vãn.

"Anh đã mang đến trước cửa nhà rồi, chẳng lẽ bác sĩ Quý nỡ lòng từ chối không đón sinh nhật với anh sao?" Phong Tiến nói.

Giọng Phong Tiến vọng vào tai Quý Vãn qua cả loa điện thoại và qua không khí, mang câu chuyện gần như hư ảo này vào hiện thực.

"Anh..." Hàng nghìn hàng vạn lời nói tranh nhau muốn được thốt ra từ miệng Quý Vãn, có quá nhiều quá nhiều, ấy vậy mà cậu chẳng thể nói được dù chỉ một từ, đành kéo Phong Tiến vào nhà, đẩy Phong Tiến vào phòng tắm.

"Mở nước ấm tắm rửa sạch sẽ, rồi ra ngoài sấy khô tóc." Quý Vãn cất giọng hung hãn: "Ỷ thể chất mình tốt nên không sợ bị cảm lạnh phải không!"

Phong Tiến bị đẩy thẳng tới trước cửa phòng tắm, chờ Quý Vãn thả tay ra mới xoay người lại, đặt thứ mình đang ôm vào tay cậu: "Bác sĩ Quý nôn nóng quá, giúp anh giữ kỹ quà nhé, chờ anh ra mới mở."

Quý Vãn ôm quà đồng ý, chờ Phong Tiến vào phòng tắm rồi, cậu về phòng ngủ lấy quần áo sạch cho Phong Tiến.

Quý Vãn treo quần áo cho Phong Tiến ở tay nắm cửa phòng tắm, sau đó về phòng khách, ngồi ghế nhìn hộp quà mà Phong Tiến mang đến.

Đây là một chiếc hộp vuông vắn được che chắn cực tốt, mưa to thế mà nó chẳng hề ẩm ướt dù chỉ một chút. Sờ vào sẽ thấy lạnh hơn nhiệt độ trong nhà rất nhiều, chắc bên trong là đồ lạnh nhỉ.

Quý Vãn nghĩ đến bánh kem, mang bánh kem đến đón sinh nhật rất hợp lý. Vừa hay cậu cũng chưa ăn cơm, cứ xem nó như bữa tối vậy.

Bên ngoài mưa gió vần vũ, những giọt mưa to như hạt đậu tạt vào ô cửa sổ, nhưng Quý Vãn chưa bao giờ cảm thấy an yên đến thế.

Có mái nhà nương thân, có món ngon lấp bụng, và cả... người rất quan trọng bầu bạn.

Mọi thứ đều thật trọn vẹn.

Lần này Phong Tiến tắm rất nhanh, chỉ mấy phút đã trở lại bên cạnh Quý Vãn.

Quần áo Quý Vãn không vừa người Phong Tiến, nhưng hắn vẫn mặc chúng một cách vui vẻ, cứ như đống Âu phục giá cả đắt đỏ của mình còn chẳng thoải mái bằng chiếc sơ mi mấy chục đồng này nữa: "Áo của bác sĩ Quý mặc thích quá, sau này cho anh mượn mặc nhiều hơn nhé."

Quý Vãn nhìn mái tóc đang nhỏ nước của Phong Tiến, đứng dậy cầm khăn phủ lên đầu hắn: "Mặc khó chịu, lần sau mua cỡ lớn hơn."

Lần sau, lần sau Quý Vãn sẽ mua cỡ lớn hơn?

Cổ họng Phong Tiến bắt đầu thấy khô, hắn lờ mờ đoán được một việc, nhưng bây giờ vẫn chưa phải cơ hội tốt nhất, Phong Tiến cố nén cảm xúc xuống, tiếp tục mục tiêu hôm nay của mình.

Sau khi lau khô đại khái, Phong Tiến bắt đầu mở hộp.

Lớp ngoài cùng được bóc ra một cách cẩn thận, Quý Vãn bật đèn pin điện thoại, trông thấy món quà bên trong.

Đây đúng là một cái bánh kem, nhưng không tinh xảo như trong tiệm bánh làm. Có màu hồng, bên trên vẽ rất nhiều trái tim yêu.

Đỉnh bánh là hai bé chibi bằng kem đang đứng đối diện nhau, bốn tay nắm chặt, bé này tựa vào lòng bé kia.

Cảm giác trừu tượng quá đỗi quen thuộc, Quý Vãn nhìn hai bé chibi bằng kem rồi lại nhìn Phong Tiến.

"Anh làm à?" Quý Vãn hỏi thật khẽ.

"Ừ, ban đầu định tặng trong bữa ăn với em, nhưng em không đi nên đành mang đến nhà tặng." Do thành phẩm trông có vẻ khôi hài, hiếm khi thấy Phong Tiến gượng gạo như vậy: "Làm cái này không dễ chút nào, tế bào nghệ thuật của anh không đủ cho nó, chỉ được tạo hình như vậy thôi."

"Không sao." Quý Vãn cầm điện thoại chụp vài tấm ảnh bánh kem: "Tôi thích."

Sự yêu thích của Quý Vãn là lời khẳng định tốt nhất, Phong Tiến tức thì cảm thấy hai bé chibi này thật đáng yêu, càng nhìn càng thấy có nét đẹp riêng. Hắn cắm nến vào bánh rồi dùng bật lửa thắp lên, giục Quý Vãn ước.

Ước gì đây?

Quý Vãn tự nhận mình là người đơn giản, trước đây cậu từng thấy em trai ước sinh nhật, cũng từng nghĩ nếu mình cũng đón sinh nhật thì sẽ ước điều gì.

Cậu của quá khứ chẳng mong gì ngoài rời khỏi căn nhà đó, sống cuộc sống bình đạm. Nay ước nguyện đã thành sự thật, Quý Vãn những tưởng mình đã không cần gì hơn trong tương lai.

Nhưng lúc này đây, khoảnh khắc nhắm mắt, trong đầu cậu lại nảy ra rất nhiều nguyện vọng.

Cậu muốn năm nào cũng được ăn bánh kem mà Phong Tiến tận tay làm cho mình, muốn được người đàn ông này bầu bạn vào mỗi đêm, muốn anh ấy nắm chặt tay mình những khi trời trở gió.

Cậu muốn sống cùng Phong Tiến suốt quãng đời còn lại.

Cậu của quá khứ không tin vào điều ước, nhưng giờ đây, cậu bằng lòng tin tưởng nó, và cậu biết, điều ước này chắc chắn sẽ được thực hiện.

Quý Vãn mở mắt thổi nến, phòng khách trở về với màn đêm tối tăm sau khi ánh nến tắt.

Quý Vãn không sốt ruột cắt bánh kem, cậu tựa lưng lên sofa, cảm nhận khoảnh khắc yên ắng này, và cả trái tim vẫn chưa thôi xao động của mình.

Trong bóng đêm, một bàn tay to ấm áp đặt lên mu bàn tay đang chống trên sofa của cậu.

Là tay Phong Tiến.

Quý Vãn nhúc nhích, Phong Tiến vẫn không rút tay về, hắn chậm rãi siết lại, nắm tay Quý Vãn.

"Ước gì vậy, có thể cho anh biết không?" Giọng Phong Tiến thật dịu dàng.

"Không thể." Quý Vãn cười đáp.

Phong Tiến siết chặt tay hơn: "Bác sĩ Quý nhỏ nhen thế."

"Em nhỏ nhen vậy đó." Quý Vãn vẫn cười.

Tay Quý Vãn đã nằm gọn trong lòng bàn tay Phong Tiến, Phong Tiến cũng chẳng còn thỏa mãn chỉ với việc này, hắn bắt đầu luồng từng ngón tay vào các kẽ tay Quý Vãn, một cách chậm rãi và đầy kiên định.

Trong suốt quá trình, hắn không hề bị Quý Vãn ngăn cản. Quý Vãn còn xòe ra để Phong Tiến làm thuận lợi hơn, để bàn tay của hai người thân mật với nhau một cách hoàn hảo.

"Quý Vãn." Giọng Phong Tiến hơi run.

"Ừm." Quý Vãn đáp.

Phong Tiến không nói nữa, hắn dần nghiêng người về phía Quý Vãn.

Hơi thở giao hòa, nhịp tim dồn dập, khoảng cách đôi bên ngày càng gần cho đến khi kề sát vào nhau.

"Tích tích!"

Dây điện đã được sửa xong, ánh sáng một lần nữa trở về với các hộ gia đình, nỗ lực chiếu sáng mọi ngóc ngách.

Sự mập mờ quẩn quanh trong bóng tối bị đập tan, mọi thứ được phơi bày rõ ràng trước mắt.

Chóp mũi Phong Tiến gần như sắp chạm vào chóp mũi Quý Vãn, khoảng cách như thế đủ để Quý Vãn nhìn thấy ảnh ngược của mình trong mắt Phong Tiến.

Hắn nhìn cậu, như đang nhìn cả thế giới của mình.

"Bác sĩ Quý, anh muốn hôn em, một cách đường đường chính chính." Phong Tiến nói rất khẽ, như đang lo rằng chỉ cần to tiếng một chút thôi sẽ dọa Quý Vãn sợ.

"Em biết." Quý Vãn đáp: "Em đang chờ đây."

Quý Vãn nhắm mắt lại, và rồi cậu đã chờ được một nụ hôn thuộc về mình.

Điều ước của cậu đã được thực hiện vào giây phút này.

Cậu sẽ không phải bước đi một mình trên con đường tương lai nữa.

Sẽ có người bầu bạn bên cậu đến mãi về sau.

- Hoàn -

------------------------------------------------------

[09.12.25]

Tadaaaaa đã hoàn rồi mọi người ơii ~

Đây là bộ BL đầu tiên trên kênh mình luôn, vì vô tình nhớ ra nhưng tìm đọc khó khăn nên quyết định đăng luôn chứ ban đầu kênh này mình chỉ định đăng ngôn tình thuiii.

Chắc là sẽ còn nhiều bộ BL lắm hihi.

Chúc mọi người đọc truyện vui vẻ và có tình yêu ngọt ngào như thế này nhó ♡


Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store