ZingTruyen.Store

Bl Edit Ruou Doc Amontillado

"Soobin à..."

Anh nói chuyện với tôi. Mỗi lần anh trai thì thầm với tôi thì tôi lại không biết phải làm sao.

'Tại sao anh lại nói chuyện với mình chứ?'

Bây giờ anh ấy định làm gì khi cho tôi biết rằng anh đã biết tôi tỉnh rồi? Tôi không muốn biết bất cứ điều gì cả. Dù có biết nhưng tôi cũng không biết phải làm gì.

'Nổi loạn? Không thì... hoặc cái gì đó? Trả lời lại sao?'

Càng như vậy tôi lại càng không mở mắt được. Tôi không muốn đối mặt với thực tế mà tôi sẽ phải đối mặt khi mở mắt ra.

Dù thế nào đi nữa thì anh trai tôi cũng đã lên tiếng. 

"Em có cảm thấy dễ chịu khi chạm vào chỗ này như thế không?"

"Ư hức, hức..."

"Khuấy động bên trong tốt hơn là chỉ chạm vào bên ngoài? Đúng không?"

"Hộc, a, ư, hức."

"Sẽ thích thôi. Nhìn em cương lên như thế này này."

Tôi không biết phải làm gì khi nghe những lời đó. Đã có lúc tôi muốn biết 'bộ mặt thật' của anh trai mình. Tôi muốn thấy nó được tiết lộ. Tuy nhiên đó chỉ là vẻ bề ngoài không khác gì những người khác và là thứ tôi không mong muốn. 

Mặt sau của mặt trời trống rỗng. Tôi cảm giác như mình đã thấy một hành tinh có người ngoài hành tinh sinh sống.

Và khi bình minh đến, anh chỉ là anh trai của tôi.

Tôi không bao giờ có thể tìm ra cách lấp đầy khoảng cách to lớn giữa đêm và ngày.

Điều tích cực duy nhất mà tôi có thể tìm thấy ở hành động này là giấc ngủ đã quay trở lại với tôi. Bị chạm vào, có thứ gì đó đi vào bên trong, cảm giác buồn nôn, và sau khi cạn kiệt sức lực, cơn buồn ngủ đã ập đến.

Cảm giác căng thẳng ngày càng tăng lên khiến tôi ngột ngạt khi ở nhà. Tôi lại lao vào việc học. Vì đó dường như là cách duy nhất giữ tôi lại với thực tế.

Khi điểm số quay trở lại, anh tôi tỏ ra hài lòng.

"Thấy không, em có thể làm được mà."

Tuy nhiên tôi không biết phải làm gì. Tôi không hiểu chuyện gì đang xảy ra và khi nào nó sẽ kết thúc. Trong khi đó, thời gian cứ trôi qua một cách vô tình.

Tôi đã vào năm học này.

Ở giữa những đứa trẻ thậm chí có thể không biết rằng tôi hơn chúng một tuổi.

Và những hành động ban đầu có vẻ gây sốc cũng đần trở nên quen thuộc. Cho đến khi những ngón tay đâm sâu vào bên trong tôi được thay thế bằng một vật có kết cấu và kích thước khác.

Anh tôi lại vượt qua giới hạn. Toàn bộ quá trình này là một chuỗi lặp lại, tôi vạch ra ranh giới thì anh ấy lại bước qua, và khi tôi vạch ra thêm, anh ấy lại bước qua thêm một lần nữa.

"Hộc, hưư... ức..."

Năm mà lẽ ra tôi phải thi đại học, vào cuối mùa đông khi tôi đã trở thành người lớn hợp pháp vì đã qua sinh nhật, những ngón tay mở rộng bên trong tôi rút ra và thứ tiếp theo đi vào cũng được bôi một thứ gì đó nhớt như ngón tay.

Vì tôi vẫn nhắm mắt trong suốt hành động nên tôi không thể đoán được đó là gì. Cơ thể tôi giật bắn lên. Có lẽ đã đoán trước được phản ứng này nên tay anh ấn xuống bụng dưới của tôi. 

Soạt.

Một thứ gì đó cọ vào cửa mình và đi vào bên trong. Với khối lượng thậm chí không thể so sánh với ngón tay... Mãi đến khi nó đi vào tôi mới mơ hồ đoán ra đó là gì và bắt đầu thở hổn hển rồi khóc nức nở.

"Hức, hư ức, hư aa..."

Ngược lại, có lẽ việc anh thọc mạnh vào tôi sẽ đỡ gây sốc hơn. Giọng nói của anh vang lên bên tai tôi. Như giọng nói của một người đang dỗ dành một đứa trẻ rên rỉ vì không ngủ được.

"Đừng khóc, nhé, không có gì đáng sợ đâu. Nó nhỏ mà."

'Cái gì...? So với cái gì?'

Đó là một thanh silicone. Thứ mà thỉnh thoảng xuất hiện trong AV nhưng tôi chưa bao giờ tưởng tượng mình sẽ thực sự sử dụng nó. Nó được thiết kế để đâm vào bên trong phụ nữ chứ không phải đàn ông, nó xoay và đâm sâu vào trong. Áp lực khiến tôi không thể thở nổi, thứ đó đã xâm nhập sâu trong bụng tôi...

Uu-ung—

Nó rung lên và phát ra âm thanh.

"Hứp, a hứp, hức, a..."

Cây dương vật giả làm băng silicone xoáy sâu vào trong bụng tôi, làm tôi đau đớn. 

"Hư á, anh! Anh ơi!"

Tôi không còn cách nào khác ngoài việc gọi anh.

"Không thích, a, ư a...."?

Trong bóng tối, tôi cào xước anh điên cuồng. Hành động ban đầu diễn ra chậm rãi, đủ để tôi có thể chịu đựng, nhưng bây giờ đã đi đến mức tôi không thể kiểm soát. Tôi quằn quại vì cảm giác áp lực như muốn nôn.

Nhưng điều đó chỉ làm cho vật kia càng vùi sâu hơn vào da thịt tôi. Cơ bắp nới lỏng ra và nuốt chửng lấy nó. Nó rung lên, dường như đã rút ra rồi lại đẩy vào, lặp đi lặp lại.

"Dừng lại...!"

Tôi đưa tay xuống cố ngăn tay anh trai mình. Nhưng anh ấy không hề nhúc nhích. Tất cả giống như cơn ác mộng mà tôi luôn sợ hãi. Suỵt, một giọng nói nhẹ nhàng.

"Dừng lại, dừng lại... Hức, xin anh, anh, anh ơi."

"Đừng sợ. Không có gì phải sợ cả."

Tôi không biết hiện tại chuyện gì đang xảy ra, nhưng anh tôi nói một cách kiên quyết.

"Ban đầu ai cũng vậy thôi, không có gì đáng sợ cả."?

"Anh ơi..."

"Tốt lắm."

'Không phải như thế, làm ơn dừng lại đi.'

Lời nói của tôi không đến được với anh ấy. Trước khi tôi kịp nhận ra thì giới hạn đã bị phá vỡ.

Dù anh có gọi tên tôi bao nhiêu lần thì tôi cũng sẽ không để ý, tôi chỉ có thể nhắm chặt mắt và giả vờ như đang ngủ. 

Tôi không biết phải làm gì để khiến anh trai tôi ngừng sờ soạng tôi, ngừng xâm chiếm tôi và quay trở lại mối quan hệ anh em như thời còn sống chung với bố mẹ.

"Hộc, hộc, hộc...!"

Nơi mà tôi đã quen thuộc với việc xuất tinh mỗi lần bị chạm vào giờ đây bị đè nén.

"Không sao đâu, chỉ vì em sợ thôi. Tốt lắm."

Có cảm giác bên trong bụng tôi như bị phá hủy. Bàn tay đang ấn lên cơ thể tôi nắm lấy vật gì đó. Một cảm giác tê dại lan lên dọc theo xương sống. Đó là khoái cảm. Tôi xuất tinh một cách dễ dàng đến mức không còn sức chống cự.

"Thấy chưa, dễ chịu hơn nhiều mà."

Cảm giác bị hạ nhục tràn ngập. Vật đó rời khỏi cơ thể và làm ướt đẫm đùi tôi. Tiếng rung đáng ghét bên tai đã dừng lại. Toàn thân tôi đầy mồ hôi. 

Như thường lệ, anh trai lau người cho tôi bằng khăn ấm rồi giúp tôi mặc lại đồ lót và đồ ngủ. Dưới đôi mắt khép hờ, những giọt nước mắt chảy dài, và ngón tay cái của anh lướt qua gò má tôi.

"Như vậy thì ngày mai mắt sẽ sưng lên đấy, Soobin à."

Anh tôi mất trí rồi. Chính anh là kẻ điên.

Sau khi anh rời đi, tôi vùi mặt vào gối và khóc nức nở.

'Cứ vậy là không được.'

Anh tôi đã vượt quá giới hạn. Không, ranh giới đã bị vượt qua từ lâu rồi. Tôi không thể chịu đựng thêm nữa. Bây giờ tôi phải thoát khỏi sự ảnh hưởng của anh ngay lập tức.

Trước khi anh đến gần tôi hơn, trước khi anh đến và phá vỡ tôi.

"A-Anh..."

Sáng hôm đó, khi ngồi vào bàn ăn, tôi đã lấy hết can đảm để nói với anh trai mình. Giọng tôi run run.

"Hửm. Sao thế?"

Anh tôi hỏi.

"Bây giờ... Không thể dừng lại sao?"

"..."

"Em, em thật sự không chịu nổi nữa. Bây giờ, xin anh, hãy dừng lại..."

Đôi mắt của anh nheo lại khi nhìn tôi.

"Cái gì?"

"..."

Anh tôi mỉm cười dưới ánh nắng. Tôi cảm thấy như bị đấm vào bụng khi nghe những lời đó.

"Em muốn anh dừng lại cái gì?"

Dừng lại cái gì...

"Phải nói rõ cụ thể cái gì không nên làm thì anh mới nghe theo được."

Cái gì...? Tôi ôm lấy mặt bằng cả hai tay khi nghe những lời của anh trai tôi.

"Soobin à."

Anh nói.

"Đừng khóc lóc mà hãy nói ra đi. Được không?"

Người anh mà tôi biết đã đi đâu rồi?

Có phải người anh ấy đã chết cùng sự kiện đó không?

Nghĩ lại thì về mặt pháp lý tôi đã là người trưởng thành.

'Có thể vì mình mà anh trở nên như vậy.'

Tôi có một ít tiền. Vì không có chỗ để tiêu xài số tiền tiêu vặt mà anh đưa cho hàng tháng nên tôi đã để dành mà không nghĩ ngợi gì, và nó đã tích tụ thành một khoản kha khá. Sau khi anh ăn sáng và rời khỏi nhà, tôi lập tức vào phòng và bắt đầu thu dọn đồ đạc của mình.

'Nếu chúng ta xa nhau một thời gian thì có thể anh sẽ tỉnh táo lại.'

May mắn là đang vào kỳ nghỉ đông.

'Hoặc ít nhất là mình cũng tỉnh táo lại.'

Tôi nhét quần áo từ ngăn kéo dưới giường vào vali. Tôi cảm thấy sợ hãi. Tôi không thể nằm trên chiếc giường này tưởng tượng về những gì sẽ xảy ra tiếp theo.

Khi tôi đang thu dọn đồ đạc, lấy thẻ ngân hàng và tiền mặt mà anh đưa rồi nhìn quanh để xem còn cần gì nữa.

Bíp bíp bíp bíp—

Một âm thanh quen thuộc lọt vào tai tôi. Đó là tiếng mở khóa cửa. Và rồi tôi nghe thấy tiếng bước chân của anh. Âm thanh giống như cố tình đi giày để tạo ra tiếng động lách cách. 

Tôi không kịp giấu vali. Anh trai tôi đang nắm chặt tay nắm cửa và nhìn chằm chằm vào những việc tôi đang làm từ bên ngoài. Một nụ cười hiện lên trên môi anh. Vali trải dài, màn đêm sâu, nụ cười như vầng trăng lưỡi liềm vặn vẹo trên bầu trời đen. 

"Anh biết sẽ như thế này mà."

Đôi mắt anh lấp lánh như những ngôi sao đêm.

"Em đi đâu vậy?"

Anh tôi bước vào, giẫm dày lên ngưỡng cửa. Mặc chiếc áo khoác xám và đeo khăn quàng cổ đen, anh nắm lấy cổ áo tôi và ném tôi lên giường.

"Định bỏ anh lại rồi đi đâu?"

Anh trèo lên người tôi. Chưa kịp phản ứng gì thì một cú đấm từ anh đã bay thẳng vào cằm tôi. Cú sốc cực kỳ mạnh mẽ. Ngay lập tức, đầu óc tôi quay cuồng. Tôi thậm chí còn không biết chuyện gì đang xảy ra. 

"Ơ?"

Anh nắm lấy cái cằm bị mất trọng tâm của tôi rồi nâng lên. Và thêm một cú nữa, lần là vào má bằng lòng bàn tay giống như cái vung vậy.

Miệng tôi rách toạc. Chỉ mới nhận hai đòn mà vị máu tanh đã tràn đầy trong miệng. Toàn thân tôi run rẩy vì cú sốc.

"Em mà làm thế thì anh thành cái gì?"

Hình như tôi đã nghe điều gì đó tương tự.

"Anh, xin anh..."

Anh tiếp tục đánh tôi cho đến khi tôi van xin. Làm ơn, nó đau lắm, đừng làm như thế nữa, cuối cùng—

"Em, em sai rồi, em sai rồi."

Cho đến khi tôi cầu xin lỗi.

"Em đã sai cái gì?"

Rồi anh hỏi tôi.

"Xin, em xin lỗi, anh ơi, hức. Em xin lỗi..."

Anh nắm lấy cằm tôi và bắt tôi nhìn anh ấy.

"Xin lỗi về cái gì?"

Tôi thậm chí còn không thể nhìn thẳng vào anh trai mình. Đôi mắt đen như muốn nuốt chửng tôi.

"Em đã làm sai cái gì?"

Và ngay từ khoảnh khắc sự việc diễn ra, điều mà tôi sợ hãi nhất đã xảy ra.

Ngay cả vào buổi sáng, khi hai mắt của tôi đều mở.

Anh đã cởi chiếc quần rộng thùng thình cùng đồ lót của tôi ra. Phần trên của bộ đồ ngủ bị một lực mạnh xé toạc. Những chiếc cúc bị rơi ra.

"Xin anh..."

Tôi cố đẩy anh ra nhưng cơ thể tôi lại run rẩy và cứng đờ khi thấy anh giơ tay lên. Đây là lần đầu tiên tôi bị ai đó đánh. Tôi không thể tưởng tượng được sự chênh lệch về sức mạnh. Mọi thứ như vang lên trong đầu tôi. Mắt tôi nóng bừng. 

Khi những giọt nước mắt bắt đầu chảy xuống, anh trai tôi đã lột quần tôi, dạng chân tôi ra và chen vào giữa.

"Đừng làm thế..."

Đó là tất cả những gì tôi có thể kháng cự. Trong phòng, ánh nắng ban mai chiếu rọi ngoài cửa sổ, và dưới giường, chiếc vali bị mở tung.

"Anh, xin anh, làm ơn..."

Anh cởi áo khoác và ném xuống sàn. Sau đó, anh ấy dùng đầu gối đè lên đùi tôi và nhìn tôi trong khi từ từ cởi thắt lưng trên quần.

Anh đang nhìn tôi với vẻ mặt vô cảm. 

Tôi không thể đoán được trong đầu anh ấy đang nghĩ gì.

'Sao anh có thể làm như vậy với mình?'

Tôi là em trai của anh cơ mà? 

Dường như không có điều gì là cấm kỵ đối với anh. Ngày trước, khi bố mẹ còn sống, anh không phải như thế này. 

Có phải sự việc đó đã khiến anh trở nên phát điên không? Có phải nó đã làm đảo lộn tâm trí anh, khiến anh trở nên như thế này?

Tôi che khuôn mặt nhếch nhác của mình bằng cả hai tay. Sau đó, tôi nghe thấy một giọng nói.

"Nếu không mở mắt ra thì tình trạng này sẽ tự giải quyết à?"

Giọng nói đó dù có dịu dàng thì lại càng làm tôi cảm thấy sợ hãi hơn.

Áo của anh rơi trúng người tôi.

Thân thể của anh xâm nhập vào trong tôi. Cũng giống như đêm qua. Trong nháy mắt, da thịt của anh tôi và tôi hòa quyện vào nhau. 

Thậm chí không có dấu hiệu dịu lại...

"Đau quá! Đau... Ư-ức...!"

Tôi run rẩy theo một cách khác, khác hẳn với khi tôi bị đánh. Nó hoàn toàn khác với trọng lượng và kích thước của thứ tôi đã chịu đựng ngày hôm qua. Thở hổn hển dưới sức nặng của nỗi đau. Tôi cố gắng leo lên giường để thoát khỏi anh ấy, nhưng anh đã nắm chặt lấy eo tôi bằng cả hai tay.

"A, a...!"

Mông của tôi bị nâng lên. Anh tôi dồn sức nặng lên nó và đẩy vào đến tận cùng. Cảm giác như nội tạng của tôi đã bị phá hủy. Bốp bốp. Nghe như có gì đó bị đứt gãy. Có vẻ như tôi đã bị thương.

Dù vậy, anh vẫn tiếp tục đẩy vào hết lần này đến lần khác cho đến khi eo anh, eo tôi, bụng chúng tôi chạm vào nhau. 

Đầu tôi ngửa ra sau, nước mắt chảy ròng ròng làm cho hình ảnh của anh ấy trở nên mờ ảo.

"Hư-ức, híc, híc...!"

Anh đưa tay vào giữ bụng tôi và nắm lấy dương vật mềm nhũn của tôi. Tôi nức nở trước sự động chạm quen thuộc đó.

"Híc... Không muốn."

"Đừng khóc. Được không?"

Anh hơi nâng người lên trong khi vẫn giữ nguyên điểm tiếp xúc. Sau đó, anh nắm lấy thứ đó của tôi rồi mân mê và vuốt nó một cách quen thuộc.

"A ư, a, a..."

Tôi đau đớn đến mức run rẩy trước cảm giác đó. Như thể bám vào thuốc giảm đau mạnh gần với chất gây nghiện để tránh khỏi đau đớn...

"Soobin à, mở mắt ra."

Anh thì thầm trên đầu tôi.

"Phải thả lỏng thì anh mới có thể di chuyển được, nếu không thì chẳng có gì kết thúc cả đâu."

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store