[BL/Edit][0-199] Hoàng Tử Phụ Sống Lại Như Thế Nào?
Chương 1 : Cái Chết Và Sự Tái Sinh
Tí tách, tí tách.
Máu chảy xuống từ ngón tay cậu nở thành những bông hoa đỏ trên nền tuyết trắng. Renato ấn bàn tay nhuốm máu của mình vào bụng, nơi sớm đã thấm đẫm máu.
“……A.”
Renato nghiến chặt răng, nuốt dòng máu đang trào lên trong cổ họng. Miệng cậu tràn ngập mùi hăng hắc.
“Tìm kiếm cho kỹ vào!”
Có người hét lên từ xa. Bị giật mình bởi tiếng chó săn sủa, vai Renato run rảy. Cậu nghe thấy nhiều giọng nói. Họ là những kẻ truy đuổi.
“Có dấu chân ở đằng kia!”
“Đuổi theo hắn! Hắn không thể đi xa được đâu!”
Những giọng nói đầy ác ý xuyên thủng màng nhĩ cậu. Renato nhìn chằm chằm vào ánh sáng xanh hiện rõ qua cơn bão tuyết và cắn môi dưới.
“Thêm một chút nữa……”
Mình chỉ cần đi xa hơn một chút thôi. Renato kiên quyết giữ vững lý trí cuối cùng của mình và ép cơ thể loạng choạn di chuyển.
“Không sao đâu.”
Cậu đã bỏ lại con ngựa đi cùng cậu ở bờ bên kia. Cậu cũng vứt bỏ đôi giày và vòng cổ của mình để phòng ngừa. Cậu làm mọi cách để không bị bắt ngay lập tức. Renato bình tĩnh lại và di chuyển đôi chân của mình.
Gâu gâu……!
Như Renato đã dự đoán, tiếng nói của những kẻ truy đuổi đã không còn gần như trước. May mắn thay, mánh khóe của cậu đã có hiệu quả.
Nắm bắt được tình hình, Renato cần mẫn di chuyển. Trước khi những kẻ truy đuổi kịp nhận ra mánh khóe này, cậu phải vào lăng mộ hoàng gia. Tuy nhiên, chỉ sau vài bước, cậu đã gục ngã.
Ha.
Một cơn ho khan thoát ra từ đôi môi nứt nẻ, rách nát và máu đỏ sẫm bắn tung tóe trên nền tuyết trắng tinh.
Renato cảm thấy tầm nhìn của mình trở nên mờ nhạt và căng mắt ra. Một luồng sáng xanh lóe lên trong tầm nhìn mơ hồ của cậu.
“Ha, khụ ,……!”
Renato lại ho ra máu, hai tay đã đông cứng vì tuyết giờ đây cũng đã chạm đất. Sức lực của cậu đã cạn kiệt từ lâu. Cơ thể bị tổn thương nặng nề của cậu đã đến giới hạn.
Nhưng tâm trí cậu vẫn còn ý thức. Ý nghĩ rằng cậu không thể khốn khổ hơn nữa thúc đẩy Renato tiến về phía trước. Cậu bò về phía rào chắn sáng màu xanh.
Dù có bị bắt hay không thì mình cũng sẽ chết thôi.
Renato có thể cảm nhận được cái chết của mình. Cho dù có đến được lăng mộ hoàng gia, cậu cũng không thể sống được. Niềm hy vọng đó đã bị vứt bỏ từ lâu.
Ngay từ đầu, cậu đi tới nơi đó với mục đích là tìm một chỗ để chết, cả đời này cậu chưa từng có quyền lựa chọn, cậu muốn ít nhất sẽ được quyết định chính mình sẽ chết ở nơi nào.
“Điện hạ! Điện hạ ở đằng kia!”
“Bắt lấy! Đừng để hắn vào hoàng lăng!”
Khi Renato đến trước hàng rào, cậu lại nghe thấy tiếng la hét.
“Mình đến muộn……”
Nghe thấy tiếng hét của những người truy đuổi phát hiện ra mình và tiếng chó sủa, Renato mỉm cười yếu ớt. Và không chậm trễ, cậu giơ tay ra.
Ngay khi bàn tay đẫm máu của cậu chạm vào hoa văn sáng bóng màu xanh, một cú sốc vô hình dữ dội đập vào đầu cậu.
“Ồ!”
Renato, không thể vượt qua được sự thay đổi thị lực và cơ thể vặn vẹo. Khi cậu mở mắt ra lần nữa, thế giới xung quanh đã hoàn toàn thay đổi.
“Ha ha ha……”
Mình đã thành công . Renato bật cười khi nhìn thấy cảnh đẹp hiện ra trước mắt. Hoàng lăng nơi các Hoàng đế và Hoàng hậu của mọi thời đại, cũng như nhiều hoàng tộc trong Gia phả Hoàng gia đang an nghỉ, hoàn toàn khác với cơn bão tuyết dữ dội bên ngoài. Có lẽ từ ‘vườn hoa’ phù hợp hơn để mô tả nơi này so với ‘lăng mộ’.
“……!”
Khi bất lực nhìn xung quanh, Renato nhận ra bệ thờ trắng tinh ở phía xa. Cậu nhận ra danh tính của bệ thờ chỉ bằng một cái liếc mắt. Đó là ngôi mộ của vị Hoàng đế đầu tiên và Tiên vương mà ông ta yêu.
“Làm sao?”
Đối mặt với tình huống bất ngờ, Renato lẩm bẩm với vẻ mặt bối rối. Mặc dù mục đích của cậu là vào hoàng lăng, nhưng cậu không biết rằng mình sẽ đến nơi mà Hoàng đế và Tiên vương đang ngủ.
“Hoàng tử đâu rồi?!”
“Bệ hạ, bệ hạ.”
Renato, đang ngơ ngác nhìn vào bệ thờ, bị đánh thức bởi một giọng nói mà cậu nghe thấy từ phía sau. Có vẻ như người đàn ông đó, Maximo, đang đuổi theo cậu.
Nhưng cậu cũng chỉ có thể nghe được âm thanh của Maximo, không nhìn thấy người kia, đây là chuyện đương nhiên, bởi vì người kia chưa từng được thừa nhận là người thừa kế hợp pháp.
“Xin lỗi bệ hạ. Điện hạ đã trốn đến hoàng lăng.”
“Lũ khốn vô dụng!”
Bị rào chắn chặn lại, Maximo nổi cơn thịnh nộ. Khi Renato nghe thấy giọng nói đầy tức giận, cậu bật cười, nghĩ rằng người đàn ông đó đáng bị như vậy.
Maximo, người đã trở thành Hoàng đế nhưng không được công nhận, sẽ không thể vào lăng mộ hoàng gia ngay cả khi hăn có chết đi và được hồi sinh lần nữa.
“Bất kể thế nào cũng phải tìm cách! Chỉ cần tìm một cách! Không, ta phải phá vỡ nó ngay bây giờ!”
“Gì cơ?”
“Dù cho có phải dùng phép thuật hay đốt cháy nó thì cũng hãy phá vỡ cái chết tiệt này!”
“Bệ hạ, bệ hạ, xin hãy bình tĩnh. Tôi sẽ gọi người bảo vệ rừng ngay bây giờ. N-nếu có người bảo vệ rừng, rào chắn sẽ……”
“Ai biết khi nào người bảo vệ rừng sẽ đến?! Chỉ cần đốt nó lên là được!”
“Chúng ta không thể phá vỡ rào chắn chỉ bằng một ngọn lửa…… Trên hết, đây là của Tiên Vương……”
“Im lặng! Ai quan tâm đến tên Tiên Vương chết tiệt đó?! Ta là Hoàng đế! Hoàng đế của đất nước này!”
Maximo hét lên bằng giọng đầy điên cuồng. Ngay cả khi không nhìn hắn, Renato cũng có thể đoán được biểu cảm trên khuôn mặt người đàn ông đó là gì.
Đồ điên.
Renato loạng choạng đứng dậy, bỏ lại giọng nói của Maximo. Đối mặt với ngôi mộ của Tiên Vương, cậu nhớ lại những gì mình muốn làm trước khi chết.
“Oh.”
Renato vừa mới đến trước bàn thờ đã ngồi phịch xuống như một con rối bị đứt dây cót. Một cơn gió mạnh thổi qua khiến chiếc đồng hồ bỏ túi trong túi ngực Renato rơi xuống sàn.
“Ờ, ờ.”
Cơ thể cậu cảm thấy nặng nề. Renato thở hổn hển, cảm thấy cái chết đang đến gần. Hơi thở của cậu trở nên nặng nề, và tầm nhìn cậu mờ đi như thể sương mù đang bao quanh. Ánh mắt cậu hướng về chiếc đồng hồ bỏ túi bị hỏng.
“Nhưng mình phải trả lại thứ này……”
Ngã gục trước ngôi mộ của Tiên Vương, Renato lẩm bẩm bằng giọng yếu ớt. Đôi bàn tay run rẩy của cậu nâng niu chiếc đồng hồ bỏ túi vỡ nát. Một mảnh thủy tinh sắc nhọn đâm vào lòng bàn tay, nhưng kỳ lạ thay, nó không đau.
“Cảm ơn.”
Nếu chiếc đồng hồ này không chặn được thanh kiếm của Maximo, cậu đã chết mà không thể đi được đến đây. Renato cầm chiếc đồng hồ bỏ túi nhuốm máu trong tay và thì thầm một lời cảm ơn. Và rồi cậu xin lỗi.
“……Tôi xin lỗi.”
Mình nghĩ mình sẽ không thể trả lại cho ngài ấy thứ này được nữa. Renato thì thầm trong nước mắt. Cậu không hối tiếc điều gì trong cuộc sống, nhưng việc không thể giữ lời hứa với chủ nhân của chiếc đồng hồ khiến cậu cảm thấy bối rối.
“Ôi vị thần của tôi, Tiên Vương……”
Renato tập trung toàn bộ sức lực còn lại và đưa tay về phía bệ thờ. Bàn tay nhuộm đỏ của cậu chạm vào bệ thờ trắng tinh.
“Tôi có, khụ , ha…… một chuyện, tôi muốn hỏi người.”
Máu đỏ sẫm bắn tung tóe trên bệ thờ sạch sẽ, không tì vết. Renato tiếp tục nói lắp bắp. Bây giờ, cậu thậm chí còn không thể cử động nổi miệng mình.
“Những người, ugh, mà tôi yêu…… Họ đã an toàn, trở về, với tự nhiên chưa? Họ, haa, không còn cảm thấy, ugh, đau đớn ở đó nữa, đúng không?”
Tiên Vương chính là tự nhiên. Khi người bạn đời của ông, Hoàng đế đầu tiên qua đời, ông đã chọn ngủ cùng với bạn đời của mình. Trước khi chìm vào giấc ngủ sâu, Tiên Vương đã ban phước cho những đứa trẻ thừa hưởng dòng máu của ông và người bạn đời. Những người thừa hưởng dòng máu đó chính là hoàng tộc của Đế quốc.
Cho nên, đối với người dân của Đế quốc mà nói, vùng đất này chính là Tiên Vương. Đặc biệt là lăng mộ của hoàng đế, một nơi đặc biệt của Đế quốc. Bởi vì, cho dù đã trải qua hàng trăm năm, sự bảo vệ của Tiên Vương vẫn còn ở nơi này.
Vì vậy, khi một thành viên trong hoàng tộc qua đời, họ sẽ được chôn cất trong lăng mộ hoàng gia, sau đó họ sẽ trở về với tự nhiên và được an nghỉ vĩnh hằng trong vòng tay của Tiên Vương.
Đó là lý do tại sao cậu muốn hỏi.
Cậu muốn biết những người mà cậu yêu hơn cả mạng sống của mình nhưng không thể bảo vệ, những người đã chịu đựng và đấu tranh cả cuộc đời, liệu có thể quên đi mọi đau đớn và được bình yên trong vòng tay của Tiên Vương hay không. Chỉ có như vậy, cậu mới có thể yên tâm nhắm mắt.
“Hử……”
Renato tựa trán vào bệ thờ im lặng và thở dài mệt mỏi. Đúng như dự đoán, không có câu trả lời.
Mình thực sự mong đợi điều gì đây?
Renato nhìn vào bệ thờ yên tĩnh với một nụ cười cay đắng. Nếu Tiên Vương muốn trả lời câu hỏi của cậu, thì đã có điều gì đó thay đổi khi cậu cầu xin và nắm lấy rơm trong tay, khi cậu cầu nguyện để mong Ludmilla sống sót, và khi cậu tha thiết mong người để bảo vệ Trudy.
Tuy nhiên, Tiên Vương không bao giờ trả lời Renato. Cả lúc đó, và bây giờ.
“Ugh! Khụ, khụ .”
Nhìn chằm chằm vào bệ thờ im lặng đến tận phút cuối, Renato ho khan, co giật. Một cục máu đỏ sẫm trào ra từ đôi môi há hốc của cậu.
“Ước gì nó không chảy ra nữa……”
Renato than thở như thể vừa khóc vừa cười cùng một lúc. Những giọt nước mắt trong suốt chảy xuống từ đôi mắt đã mất đi ánh sáng và trở nên mơ hồ của cậu. Cùng với cậu, mí mắt cậu cũng mất đi sức mạnh và sụp xuống.
Vù vù……
Khoảnh khắc người cuối cùng trong hoàng tộc của Đế quốc nhắm mắt lại, nơi thấm đẫm máu của cậu bắt đầu phát sáng. Một cơn gió thổi qua, ngôi mộ im lặng rung chuyển như một người đang khóc.
Một bó hoa quấn quanh bệ thờ như để bảo vệ nó rơi xuống như những giọt nước mắt trên cơ thể lạnh giá của cậu.
Ta xin lỗi.
Ai vậy? Chìm vào bóng tối vô tận, Renato mấp máy môi khi nghe thấy ai đó xin lỗi mình. Nhưng giọng nói của cậu không thể phát ra.
Ta thực sự có lỗi.
Một giọng nói buồn bã vang lên bên tai cậu. Giọng nói đó tiếp tục xin lỗi Renato. Một hơi ấm giống như ánh mặt trời bao bọc lấy cơ thể cứng đờ.
Trời ấm quá.
Ngay trước khi ngừng thở, Renato cảm thấy một luồng năng lượng mềm mại như làn gió xuân chạm vào mắt mình. Đôi mắt đẫm lệ của cậu khẽ run lên vì cảm giác khao khát và dịu dàng. Cậu muốn xác nhận chủ nhân của giọng nói đó, nhưng cậu không còn đủ sức để mở mắt. Rất nhanh, cơn buồn ngủ ập đến như thủy triều.
Với điều đó, Renato chìm vào giấc ngủ mà cậu không bao giờ có thể tỉnh lại nữa. Nhưng phần còn lại mà cậu hy vọng đã không đến. Renato tỉnh dậy một lần nữa vào sáu năm trước, vào cái ngày mà thế giới của cậu sụp đổ.
___
Wordpress : cachetduoi1410.wordpress.com
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store