ZingTruyen.Store

[BL] Dưới Chân Tướng Quân

Chương 5: Không bỏ cuộc

sweet_txinh


Thiên Diệu choàng tỉnh, không phải vì ánh sáng ban mai hay tiếng chim hót, mà bởi sự trống rỗng lạnh lẽo bên cạnh.

Vòng tay rắn chắc của Lãnh Bác Viễn đã không còn. Cậu bật dậy, cơn đau buốt từ phần mông lan tỏa khắp cơ thể, nhắc nhở cậu về bản án khắc nghiệt đêm qua. Cậu đã ngủ quên trong vòng tay của hắn, một giấc ngủ đầy tủi nhục và mệt mỏi, sau khi bị đánh đến gần như ngất lịm.

Đôi mắt phượng mở to, Thiên Diệu quét một vòng quanh căn phòng lạ lẫm. Đây là phòng của Lãnh Bác Viễn, căn phòng mà từ nay cậu sẽ bị giam cầm. Tấm rèm gấm dày cộp vẫn buông che kín mít, không cho một tia nắng nào lọt vào. Căn phòng rộng lớn, trang trí giản dị nhưng toát lên vẻ uy nghiêm, với những giá sách cao ngất, bàn đọc sách bằng gỗ mun và một bộ giáp đen sáng loáng đặt trong góc. Mùi hương trầm ấm của Lãnh Bác Viễn vẫn còn vương vấn trong không khí, như một sợi dây vô hình trói buộc cậu.

Thiên Diệu run rẩy ngồi dậy, cố gắng di chuyển xuống giường. Mỗi cử động đều khiến những vết roi phía sau như bị xé toạc. Cậu khẽ rên lên, cắn chặt môi để không bật ra tiếng khóc. Sự tủi nhục và uất ức dâng lên trong lòng. Cậu đường đường là một tiểu vương gia, vậy mà giờ đây lại bị đối xử như một món đồ chơi, một kẻ tù binh trong tay Lãnh Bác Viễn. Hắn đã đánh cậu, hành hạ cậu, rồi lại dịu dàng bôi thuốc như thể đó là chuyện hiển nhiên. Sự mâu thuẫn trong con người hắn khiến Thiên Diệu vừa sợ hãi vừa căm ghét.

Cậu lê bước đến chiếc gương đồng lớn đặt gần đó. Khuôn mặt Thiên Diệu tái nhợt, đôi mắt sưng húp vì khóc quá nhiều, và mái tóc rối bù sau một đêm kinh hoàng. Cậu đưa tay chạm vào vết sẹo mờ trên cổ tay một hành động vô thức để tìm kiếm chút an ủi từ quá khứ. Cậu nhớ về gia đình, về cung điện của mình, về cuộc sống tự do tự tại trước kia. Giờ đây, tất cả đều trở thành một giấc mơ xa vời.

"Ngươi đã thức rồi sao?"

Giọng nói trầm thấp, lạnh lùng vang lên sau lưng khiến Thiên Diệu giật mình. Cậu vội vàng quay lại. Lãnh Bác Viễn đang đứng ở ngưỡng cửa, mặc một bộ y phục màu đen đơn giản, nhưng vẫn toát lên khí chất mạnh mẽ. Hắn không có vẻ gì là vừa ngủ dậy, ánh mắt sắc bén như chim ưng nhìn thẳng vào cậu.

Thiên Diệu lập tức thu mình lại, cố gắng che đi vẻ yếu ớt của bản thân.

"Ngươi... ngươi muốn gì?" Cậu hỏi, giọng nói khẽ run.

Lãnh Bác Viễn bước vào, đóng sầm cửa lại.

"Ngươi là thê tử của ta, ta có quyền quyết định mọi thứ liên quan đến ngươi."

Hắn nói, giọng điệu không thể chối cãi. Hắn đi đến gần, đôi mắt dừng lại trên khuôn mặt xanh xao của Thiên Diệu.

"Vết thương có đau lắm không?"

Câu hỏi này lại một lần nữa khiến Thiên Diệu bất ngờ. Cậu không ngờ hắn vẫn quan tâm đến điều đó. "Không liên quan đến ngươi!" Cậu gằn giọng, cố gắng tỏ ra mạnh mẽ.

Lãnh Bác Viễn khẽ nhếch môi, một nụ cười khó lường. Hắn không nói gì, chỉ tiến đến gần hơn, cúi xuống, bàn tay to lớn của hắn nhẹ nhàng chạm vào cằm Thiên Diệu, nâng mặt cậu lên. Ánh mắt hắn khóa chặt lấy đôi mắt phượng của cậu, tìm kiếm điều gì đó.

"Ngươi vẫn còn giận ta sao?"

Lãnh Bác Viễn hỏi, giọng nói trầm ấm hơn một chút, nhưng vẫn không mất đi sự uy hiếp.

Thiên Diệu cảm thấy sống lưng lạnh toát. Cậu không dám trả lời, chỉ cố gắng né tránh ánh mắt hắn. Giận sao? Cậu căm hờn, tủi nhục, và sợ hãi. Hắn đã hủy hoại mọi thứ của cậu.

"Ngươi nghĩ ta sẽ để ngươi dễ dàng thoát khỏi tay ta sao?"

Lãnh Bác Viễn tiếp tục, áp sát hơn.

"Ta đã nói, ngươi là người của Lãnh Bác Viễn này. Từ giờ trở đi, ngươi sẽ không có cơ hội rời khỏi phủ này dù chỉ nửa bước, chứ đừng nói là khỏi căn phòng này."

Hắn buông cằm Thiên Diệu ra, sau đó quay người đi đến một chiếc tủ thấp. Lãnh Bác Viễn lấy ra một bộ y phục bằng lụa mềm mại, màu trắng tinh khiết, cùng với một hộp gỗ chạm khắc tinh xảo.

"Tắm rửa đi. Ta đã cho người chuẩn bị nước ấm và thuốc bôi vết thương."

Hắn nói, đặt đồ xuống bên cạnh Thiên Diệu.

"Sau đó, mặc bộ này vào. Ngươi sẽ không được phép mặc y phục của tiểu vương gia nữa."

Lời nói của Lãnh Bác Viễn như một nhát dao đâm vào trái tim Thiên Diệu. Cậu cảm thấy mọi thứ thân thuộc với mình đang bị tước đoạt một cách tàn nhẫn. Y phục vương gia không chỉ là quần áo, đó là biểu tượng cho thân phận, cho sự tự do, cho tất cả những gì cậu từng có.

"Không! Ta không mặc!"

Thiên Diệu gào lên, đôi mắt đỏ hoe nhìn chằm chằm vào hắn.

"Ngươi không có quyền! Ngươi không thể tước đoạt mọi thứ của ta như vậy!"

Lãnh Bác Viễn quay lại, ánh mắt hắn trở nên lạnh lẽo.

"Ngươi không có quyền lựa chọn, Mộ Thiên Diệu."

Hắn bước đến gần, bàn tay to lớn tóm lấy cánh tay Thiên Diệu, kéo cậu đứng dậy.

"Ngươi đã quên đêm qua ta đã dạy ngươi bài học gì sao?"

Thiên Diệu lập tức cứng đờ người. Hình phạt đêm qua vẫn còn ám ảnh cậu. Cậu cảm thấy cơ thể run rẩy không kiểm soát.

"Tắm. Sau đó, thay y phục. Nếu không, ta sẽ đích thân giúp ngươi."

Lãnh Bác Viễn nói, giọng điệu không một chút nhân nhượng. Hắn buông tay, nhưng ánh mắt vẫn ghim chặt lấy Thiên Diệu, như một lời cảnh cáo.

Thiên Diệu biết mình không có cách nào chống lại. Cậu nghiến răng, lòng đầy căm phẫn, nhưng đành phải lê bước về phía gian phòng tắm. Tiếng nước chảy róc rách trong không gian tĩnh mịch, cùng với nỗi đau âm ỉ từ những vết thương, khiến Thiên Diệu cảm thấy mình như một con chim bị nhốt trong lồng, mất đi tất cả hy vọng.

Khi Thiên Diệu bước ra, khoác trên mình bộ y phục lụa trắng, hắn đã đứng chờ sẵn. Lãnh Bác Viễn nhìn cậu từ đầu đến chân, ánh mắt hắn không thể đọc được. Bộ y phục trắng toát, không một chút hoa văn hay màu sắc, khiến Thiên Diệu trông thật nhỏ bé và yếu ớt, khác xa với hình ảnh tiểu vương gia kiêu ngạo thường ngày.

"Từ giờ trở đi, ngươi sẽ ăn uống cùng ta, ngủ cùng ta. Ta sẽ đích thân giám sát mọi hành động của ngươi."

Lãnh Bác Viễn tuyên bố, giọng nói trầm tĩnh, không một chút dao động.

"Ngươi sẽ học cách hiểu rằng, ngươi đã thuộc về ta."

Thiên Diệu nhìn thẳng vào mắt hắn, trong đôi mắt phượng ấy không còn là sự sợ hãi đơn thuần, mà là một sự phản kháng âm thầm, một ngọn lửa nhỏ bé đang nhen nhóm giữa đống tro tàn của sự tuyệt vọng. Cậu biết cuộc sống của mình đã thay đổi hoàn toàn, nhưng cậu sẽ không dễ dàng cúi đầu. Lãnh Bác Viễn có thể giam cầm thể xác cậu, nhưng tâm hồn cậu sẽ không bao giờ chịu khuất phục.

______________

Những ngày trôi qua trong phủ Tướng quân tựa như một chuỗi ngày bất tận, đầy rẫy sự giam cầm và kiểm soát. Đối với Mộ Thiên Diệu, mỗi bình minh là một lời nhắc nhở nghiệt ngã về sự tự do đã mất, về cuộc sống vương giả tự tại mà cậu từng có. Căn phòng của Lãnh Bác Viễn, dù rộng rãi và xa hoa đến mấy, cũng chỉ là một chiếc lồng son tráng lệ. Bốn bức tường kiên cố, khung cửa sổ đóng kín và cánh cửa nặng nề luôn khóa chặt, kèm theo sự canh gác nghiêm ngặt của đội thị vệ, đã biến nơi đây thành một nhà tù không lối thoát.

Buổi sáng của Thiên Diệu bắt đầu bằng sự xuất hiện của Lãnh Bác Viễn. Hắn thường vào phòng với vẻ mặt lạnh lùng, nhưng ánh mắt lại luôn dừng lại trên người cậu lâu hơn mức cần thiết. Hắn đích thân kiểm tra những vết roi vẫn còn hằn sâu trên da thịt trắng nõn của Thiên Diệu, và tự tay thoa thuốc. Những động tác của hắn đôi khi thô bạo, nhưng lại xen lẫn sự cẩn trọng kỳ lạ, như thể đang chạm vào một món đồ quý giá dễ vỡ. Thiên Diệu căm ghét những khoảnh khắc đó, ghét sự gần gũi đầy mâu thuẫn này. Mỗi lần hắn chạm vào, cậu đều cảm thấy ghê tởm, nhưng sâu thẳm trong lòng, một phần nào đó lại nhận ra sự quan tâm khó hiểu từ hắn.

Sau khi bôi thuốc xong, Lãnh Bác Viễn sẽ ép Thiên Diệu ăn bữa sáng. Hắn không nói nhiều, chỉ ngồi đối diện, quan sát từng cử động của cậu. Nếu Thiên Diệu cố tình bỏ bữa, hắn sẽ không ngần ngại đích thân đút cho cậu, ánh mắt đầy kiên nhẫn pha lẫn sự cứng rắn không cho phép từ chối. Cảm giác bị đút ăn như một đứa trẻ, trong khi bản thân là một tiểu vương gia, khiến Thiên Diệu uất nghẹn, nhưng cậu biết mình không có quyền phản kháng. Thể trạng của cậu vẫn còn yếu ớt sau trận đòn, và cậu biết mình cần sức lực để thực hiện kế hoạch trốn thoát.

Thời gian còn lại trong ngày, Lãnh Bác Viễn thường ở trong thư phòng kề bên, giải quyết công vụ. Tuy nhiên, dù không có mặt trực tiếp, Thiên Diệu vẫn cảm thấy ánh mắt của hắn luôn dõi theo. Cánh cửa thư phòng thường được hé mở một chút, và cậu biết, chỉ cần một tiếng động nhỏ hay một hành động bất thường, Lãnh Bác Viễn sẽ lập tức xuất hiện. Hắn đã lường trước mọi ý đồ của cậu, từ việc giả vờ ốm để được ra ngoài, đến việc cố gắng nói chuyện với thị vệ để dò la thông tin. Mọi nỗ lực đều bị hắn dập tắt không thương tiếc.

Nỗi nhớ nhà cồn cào, khao khát tự do mãnh liệt, và sự căm hờn sâu sắc đối với Lãnh Bác Viễn đã nung nấu trong Thiên Diệu một ngọn lửa không thể dập tắt. Cậu không cam chịu số phận bị giam cầm. Ngay cả trong những giấc ngủ chập chờn, cậu cũng mơ thấy mình chạy thoát, thoát khỏi vòng kìm kẹp của phủ Tướng quân này. Cậu nhớ về gương mặt cha mẹ, về tiếng cười của các huynh đệ, về những buổi rong chơi tự tại khắp kinh thành. Tất cả như một giấc mơ xa vời, nhưng cũng là động lực mạnh mẽ thúc đẩy cậu phải hành động.

Thiên Diệu biết, để thoát khỏi nơi này, cậu không thể dùng bạo lực. Cậu là một tiểu vương gia, không phải một võ tướng. Cậu cũng không thể dựa vào may mắn. Cậu cần một kế hoạch, một kế hoạch tỉ mỉ và xảo quyệt, lợi dụng chính sự tự tin và cảnh giác của Lãnh Bác Viễn.

Cậu bắt đầu quan sát mọi thứ xung quanh mình. Căn phòng của Lãnh Bác Viễn, tuy rộng rãi nhưng lại khá đơn giản trong cách bài trí. Một cửa sổ lớn nhìn ra khu vườn bên trong phủ, luôn được đóng kín và cài then cẩn thận. Cánh cửa ra vào, dù không có ổ khóa bên trong, nhưng luôn có hai thị vệ đứng gác bên ngoài, thay phiên nhau không ngừng nghỉ. Mỗi lần Lãnh Bác Viễn ra ngoài, hắn đều dặn dò kỹ lưỡng, nhấn mạnh việc không cho phép Thiên Diệu rời khỏi phòng dù chỉ nửa bước.

Ký ức về lần đầu tiên cậu cố gắng vẽ bản đồ phủ vẫn còn rõ nét. Lãnh Bác Viễn đã phát hiện ra điều đó, chứng tỏ hắn rất nhạy bén. Nhưng cậu tin rằng hắn vẫn chưa biết được chi tiết về cách cậu thu thập thông tin hay phương pháp của cậu. Thiên Diệu nhớ lại đêm hôm đó cậu chưa thề ngủ, lời hắn nói đêm đó:

"Tăng cường canh gác phủ, đặc biệt là khu vực kho củi và tường phía Tây."

Những lời đó như một tia sáng lóe lên trong đầu cậu. Đây chính là những điểm yếu mà Lãnh Bác Viễn quan tâm nhất, nghĩa là chúng là những con đường tiềm năng nhất để trốn thoát.

Một buổi chiều nọ, khi Lãnh Bác Viễn đang say sưa vùi đầu vào chồng tấu chương chất cao như núi, ánh mắt hắn hoàn toàn tập trung. Vẻ mặt nghiêm nghị, không hề cảnh giác như thường lệ. Đây là cơ hội. Thiên Diệu khẽ liếc sang bàn thư phòng. Một bộ bút lông, nghiên mực và một chồng giấy trắng tinh đặt gọn gàng cạnh đó.

Khi Lãnh Bác Viễn đứng dậy, tuyên bố sẽ đi kiểm tra việc huấn luyện quân lính và rời khỏi phòng, Thiên Diệu biết đây là thời điểm vàng. Hắn đã tin tưởng rằng cậu không thể mở cửa hay phá tường. Hai thị vệ bên ngoài cửa sẽ không nghi ngờ gì.
Thiên Diệu lập tức lao đến bàn thư phòng. Tay cậu run rẩy cầm lấy bút lông, nét mực đen nhánh in lên giấy trắng. Cậu không dám vẽ chi tiết như lần trước, vì sợ để lại dấu vết quá rõ ràng. Thay vào đó, cậu chỉ vẽ một sơ đồ đơn giản, ghi chú nhanh những điểm quan trọng nhất: vị trí các cánh cổng chính và phụ, cấu trúc của tường bao quanh phủ, và đặc biệt là đánh dấu khu vực kho củi và tường phía Tây bằng những nét đậm. Cậu cố gắng tái hiện lại mọi ngóc ngách, mọi con đường mình đã từng nhìn thấy trong những ngày đầu tiên bị đưa về đây.

Từng đường nét được Thiên Diệu vẽ nhanh chóng, cố gắng không để lại bất kỳ dấu vết nào trên giấy hay trên bàn. Cậu ghi nhớ vị trí của những cây cổ thụ sát tường, những con kênh nhỏ chảy qua khu vườn, và cả vị trí của những căn nhà kho nằm rải rác trong phủ. Khi tiếng bước chân nặng nề của Lãnh Bác Viễn vọng lại từ hành lang, kèm theo tiếng nói chuyện lách cách với thị vệ, Thiên Diệu giật mình. Cậu vội vàng vò nát tờ giấy, nhét chặt vào trong ống tay áo, sau đó nhanh chóng trở lại giường, giả vờ đang lật giở một cuốn sách.

Lãnh Bác Viễn bước vào phòng, ánh mắt sắc bén quét qua mọi ngóc ngách, rồi dừng lại trên người Thiên Diệu. Hắn không nói gì, chỉ nhìn cậu một lát, rồi quay lại bàn thư phòng, tiếp tục công việc còn dang dở. Thiên Diệu nín thở, tim đập thình thịch như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Cậu thở phào nhẹ nhõm khi hắn không phát hiện ra điều gì bất thường.

Đêm đó, khi Lãnh Bác Viễn đã chìm vào giấc ngủ sâu bên cạnh, hơi thở đều đều phả vào mái tóc cậu, Thiên Diệu nhẹ nhàng cựa mình. Cậu rút tờ giấy nhàu nát từ ống tay áo ra. Dưới ánh trăng mờ ảo lọt qua khe hở của tấm rèm, cậu miệt mài ghi nhớ từng chi tiết nhỏ nhất. Cậu biết, đây mới chỉ là bước khởi đầu. Để thoát khỏi nơi này, cậu cần một kế hoạch tỉ mỉ hơn nhiều.

"Kho củi… tường phía Tây…" Thiên Diệu lẩm nhẩm trong miệng. Đây là hai điểm mà Lãnh Bác Viễn đặc biệt chú ý, chứng tỏ chúng là những con đường tiềm năng nhất. Liệu có đường hầm nào dưới kho củi không? Hay một điểm yếu nào đó ở tường phía Tây có thể dễ dàng đột nhập hoặc phá vỡ? Thiên Diệu bắt đầu nghĩ về những câu chuyện trong sách, những cuộc vượt ngục táo bạo mà cậu từng đọc.

Cậu nhắm mắt lại, cố gắng hình dung lại toàn bộ phủ Tướng quân, từng chi tiết nhỏ bé. Không chỉ là bản đồ, cậu còn cần phải tìm hiểu lịch trình của thị vệ, thói quen của Lãnh Bác Viễn, và bất cứ sơ hở nào có thể lợi dụng. Lần này, cậu sẽ không hành động bốc đồng như trước. Cậu sẽ kiên nhẫn. Cậu sẽ chờ đợi cơ hội. Và cậu sẽ không bao giờ từ bỏ ý định rời khỏi nơi địa ngục này, dù phải trả giá bằng bất cứ giá nào. Hình ảnh gia đình, ký ức về cuộc sống tự do đã là ngọn hải đăng duy nhất dẫn lối cho cậu trong bóng tối của sự giam cầm.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store