ZingTruyen.Store

Bl Chuyen Xua O Doi Hong Thao

chương 25: tất lật!

...................................

Túc Lạc Kiệt nhìn thiếu niên áo đỏ nằm an ổn bên cạnh mình , Túc Lạc Kiệt thật không biết rõ ràng đêm qua chính mình cùng với Hồng Lang cùng ngắm hoa Mỹ Nhân, đến khuya thì đã ngủ lúc nào không hay, bọn họ cùng trò chuyện, tán gẩu vài ba câu, khỏi cần suy đoán chắc chắn là Hồng Lang đã mang y về , nhìn quanh căn phòng bố trí đơn giản , chỉ duy nhất chiếc giường cùng rèm che đỏ nổi bật hệt như phòng tân hôn này thì không có gì đáng ngại!

Người đàn ông áo đỏ bên cạnh trở mình, bàn tay thon dài hữu lực ôm trọn lấy thắt lưng của y, kéo Túc Lạc Kiệt vào lòng, tóc hai người cứ thế mà đan vào nhau. Túc Lạc Kiệt bối rối, đem tay hắn từng ngón gỡ ra, nhưng bàn tay trắng toát lạnh ngắt kia cứ một mực quấn lấy eo y , Túc Lạc Kiệt rất muốn tức giận, nhưng y lại cười bất đắc dĩ lay lay vai Hồng Lang, người này cư nhiên tỉnh rồi lại còn muốn diễn trò:

" Hồng Lang, sáng rồi , ta muốn dậy."

Hồng Lang mắt vẫn nhắm , phun ra vài ba chữ:

" Lạc Lạc, ngủ với ta thêm một lát."

Túc Lạc Kiệt tránh né cái ôm của hắn :

" Không được,hôm nay ta muốn cưỡi Bạch Lang."

Hồng Lang mím môi không hài lòng mở mắt:

" Con sói một sừng đó có gì hay chứ, ta cũng có thể để Lạc Lạc cưỡi !"

Vừa nói Hồng Lang kéo mạnh để Túc Lạc Kiệt ngồi trên người mình, tiếp đó thành công nhìn y loạng choạng mà mỉm cười:

" Chẳng hạn như thế này!"

Túc Lạc Kiệt ngồi trên người Hồng Lang, hai tay y chống trước ngực hắn khó xử lúng túng:

" Hồng Lang, ta thật sự đói, muốn dùng điển tâm."

Hồng Lang hai chân co lên để tránh y ngã ra sau, lắc đầu đùa dai:

" Lạc Lạc, ngươi chính là đang cưỡi ta."

Túc Lạc Kiệt cảm thấy có một nơi khó nói đến là cái đang phát nhiệt dưới thân mình, y buồn bực:

" Hồng Lang, ngươi phải nghiêm túc một chút !"

Hồng Lang nắm lấy tay y, tránh Túc Lạc Kiệt vùng vẫy:

" Vậy, gọi ta một tiếng baba."

Túc Lạc Kiệt mím môi suy nghĩ, y từ khi nào lại giao du với người này, còn có luôn thuận theo ý người này, không thể từ chối, không biết phải làm sao, y nhỏ giọng gọi một tiếng:

" Baba~"

Hồng Lang híp mắt :

" Êy~, gọi một tiếng tướng công!"

Túc Lạc Kiệt như thế mà gọi theo:

" Tướng công~~"

Hống Lang dùng lực ngồi dậy, vây lấy Túc Lạc Kiệt trong lòng , chăm chú nhìn gương mặt cúi thấp của Túc Lạc Kiệt :

" Ừ, nương tử~~"

Túc Lạc Kiệt biết mình vừa bị lừa, lại không thể làm gì được người này, ngẫn đầu bật cười :

" Cái tên này!"

" A~~, đi thôi, chúng ta đi dùng bữa."

Hồng Lang để hai người xuống giường, đem áo mặc vào, quấn lại tóc cho cả hai, đến nhà ăn đã thấy Thư Thư ăn gần được nữa bàn. Thư Thư miệng nhai điển tâm, tay cầm bánh bao nhìn về hai người ồn ào:

" Làm cái gì ,giờ mới đến hả."

Túc Lạc Kiệt né tránh câu hỏi của Thư Thư, nâng tà áo ngồi bên cạnh nó:

" Lát nữa, Thư đại nhân cùng ta đi nhìn Bạch Lang một chút được không?"

Thư Thư nuốt xuống miếng bánh trong miệng:

" Xem con sói có cánh kia có gì hay chứ!"

Lại thấy Túc Lạc Kiệt đưa tay dưới gầm bàn kéo kéo tà áo nó, Thư Thư lập tức nhớ ra tối qua hai người đã bàn cái gì, liền trở mặt:

" À đúng, ta cũng muốn vẽ lại hình con sói kia."

Túc Lạc Kiệt cười cười:

" Vậy được , dùng bữa xong chúng ta cùng đi."

Hồng Lang bên cạnh từ đầu đến cuối không được chú ý, đem một miếng điển tâm đưa đến miệng Túc Lạc Kiệt , trầm giọng gọi:

" Lạc Lạc!"

Túc Lạc Kiệt cùng Thư Thư trò chuyện hăng say, bị hồng y thiếu niên gọi , theo phản ứng há miệng nhận điển tâm từ tay Hồng Lang. Thư Thư bị một màng này dọa sợ:

" Túc đạo trưởng ngươi dính bùa ngãi của hắn ta rồi sao?, mới quen nhau gần được một tháng trở thành bằng hữu thân mật như vậy, thật không ngờ nha."

Túc Lạc Kiệt nhai nuốt điển tâm ,nghiên đầu:

" Chúng ta là khách nhà Hồng Lang, hắn nhiệt tình như vậy cũng tốt a, còn có ta và hắn là bằng hữu tất nhiên sẽ đối xử thân thuộc hơn một chút."

Thư Thư trợn mắt lắc đầu:

" Ngươi, haizzz...con hư tại mẹ...."

Hồng Lang tay chóng một bên mà khóe môi không tự chủ đủ độ cong quyến rũ hài lòng.

Sau khi dùng bữa, Thư Thư cùng Túc Lạc Kiệt qua loa chào Hồng Lang cả hai tự thân lén lút tìm gặp Sư Vương, nhìn hai người có gì mập mờ Phiến Phiến đứng bên cạnh nghi hoặc hỏi cung chủ của mình:

" Cung chủ, người cứ để hai người bọn họ như vậy sao?"

Hồng Lang đứng dậy, đem tay áo phất ra sau:

" Không sao, miễn y vui vẻ là được."

Sau đó một đường đi thẳng ra khỏi phòng.

Túc Lạc Kiệt kéo Thư Thư tránh né tầm mắt của lính gác cùng các yêu tinh, tìm đến gian nhà mà tộc Sư Vương trú tạm. Y bên ngoài lịch sự gõ cữa , lập tức cữa được mở ra, đón hai người bọn họ không ai khác là tộc trưởng bộ tộc Hắc Hoài Sư.

Cơ thể màu đen thui , cùng đôi tai sư tử trên đầu, các vết thương đã khép miệng hẳn , khí sắc hồng hào , Túc Lạc Kiệt âm thầm đánh giá hài lòng ở đây làm việc rất có quy tắc.

Sư Vương ngạc nhiên làm lễ:

" Túc Công Tử, Thư công tử mời vào."

Túc Lạc Kiệt nắm tay Thư Thư hai người nhìn nhau cùng bước vào. Sư Vương gọi người pha trà, cả ba cùng ngồi trên một cái bàn đối mặt nhau, Sư Vương tươi cười lịch sự dò hỏi:

" Chẳng hay hai vị công tử hôm nay đến tìm ta có chuyện gì?"

Túc Lạc Kiệt thẳng thắng đi vào vấn đề:

" Nếu Sư Vương đã hỏi, ta cũng không giấu giếm gì ,hôm qua ngươi nói Hồng Lang cũng là Long đó là ý gì?"

Sư Vương trầm tư suy nghĩ:

" Vì sao công tử lại hỏi tại hạ chuyện này?"

Túc Lạc Kiệt tiếp lời:

" Nếu Sư Vương biết rõ, ta hi vọng ngươi có thể giải đáp thắc mắc này của ta."

Sư Vương ngập ngừng nhìn hai người, Thư Thư bên cạnh là người nóng nảy sớm không chờ được :

" Sư Vương, ngươi có thể nhanh lên một chút không, cần gì phải ậm ờ cho qua chuyện như vậy, hay là ngươi sợ bọn ta sẽ đi nói lại với tên áo đỏ kia?"

Sư Vương nhỏ giọng:

" Ta..."

Túc Lạc Kiệt rót cho Sư Vương một tách trà nóng, chẳng phải người ta thường nói chén trà là đầu câu chuyện sao?, y cười cười nhìn Sư Vương:

" Ngươi an tâm, ta đến tìm ngươi ,Hồng Lang hoàn toàn không biết, còn nữa là ta muốn ngươi nói rõ với ta chuyện này."

Sư Vương đem tách trà Túc Lạc Kiệt rót cho một hơi uống sạch , trịnh trọng từng chữ:

" Ta nghĩ hai vị đây đã biết rõ sự tích đầm Bích Tuyền và Huyết Long chứ?"

Thư Thư là một cuốn sách, cái này nó hiểu rõ:

" Đúng vậy, đêm qua ta và Túc Lạc Kiệt đã nói qua, đầm Bích Tuyền và Huyết Long không phải chỉ là truyền thuyết thôi sao?"

Sư Vương nghiêm chỉnh nói :

" Đúng vậy, nếu không có vị cung chủ này, thì nó sẽ trở thành truyền thuyết."

Túc Lạc Kiệt ngạc nhiên:

" Nói như vậy, đầm Bích Tuyền và Huyết Long có thật?"

" Cũng có thể cho là đúng, sự thật vẫn rất mơ hồ , nhớ hai năm trước...."

Sư Vương đem toàn bộ câu chuyện kể lại, lúc hắn mười ba tuổi cùng đại ca , nhị ca và ba bộ tộc còn lại tìm đến đầm Bích Tuyền sau vài ngày canh giữ ở đó hắn rõ ràng nhìn thấy trong đêm tối, dưới ánh trăng có một con rồng uy vũ, móng vuốt sắc nhọn, bộ răng hệt như đao thương, cơ thể uyển chuyển mạnh mẽ, vẫy rồng phát sáng, đôi mắt đỏ ong mở lớn hệt như lưỡi đao sắc bén xuyên qua từng thớ thịt của bọn họ, hơn nữa con rồng này như truyền thuyết gọi là Huyết Long!
Lúc ấy bốn tộc trưởng khinh địch, chủ quan thấy quyền lực che mờ mắt, nếu bắt được Huyết Long thuần phục bọn họ, đảm bảo trong tam giới này bọn họ là đế vương, ai cũng mang dã tâm chiếm đoạt hãm hại lẫn nhau. Đại ca của Sư Vương không ngoài dự đoán nằm trong đám hám lợi đó, hàng ngàn cung tên xả ra, nhưng chỉ vì mới bay được nữa đường thì bị một cơn gió màu đen mang đầy tử khí thổi bay, dùng lữa âm đốt, tầng tầng lớp lớp con cháu xông lên , đem lưới , đao , kiếm dùng hết tất cả bảo bối đều bị Huyết Long quét sạch, trăm ngàn người sau một đêm biến thành một bãi tha ma, đại ca của Sư Vương cùng ba tộc trưởng còn lại chung số phận bị móng vuốt của Huyết Long xé rách!

Bốn bộ tộc tổn thất nặng nề ,chỉ còn lại một vài người bảo toàn tính mạng trở về tổng đà của mình , về sau không giám bén mãng đến, tiếp đó nghe được tin tức này còn có đám ma tôn, kẻ tu đạo thậm chí cả quân lính thiên giới đều tìm đến đầm Bích Tuyền, người muốn chiếm nó làm lợi phẩm, kẻ muốn diệt mối nguy họa nhân gian, nhưng tất cả đều chung một kết cục tổn hại khó lường, đã không có được Huyết Long mà còn thương thế nặng nề, thậm chí về sau còn trở thành kẻ ngây ngô như điên như dại không biết gì.

Về sau, có người nói rằng hắn ta nhìn thấy một thiếu niên mười bảy, mười tám tuổi tay không một mình đi vào đầm Bích Tuyền, chủ đề này đã trở thành câu chuyện buồn cười nhất thiên hạ ,đâu đâu cũng có trên mỗi bàn trà, bốn bộ tộc cùng những thế lực khác nếm qua cay đắng mà Huyết Long đem lại, bọn hắn chỉ cười lắc đầu xem thường sự ngu dốt của thiếu niên. Thiếu niên áo dài đỏ, dáng hình phiêu dật đi vào đầm Bích Tuyền, không biết trong đó xảy ra cái gì, chỉ thấy bầu trời đen, sau đó hóa đỏ duy trì liên tiếp nữa năm gió phong càng ngày càng dữ dội, cây cối quanh đầm đồng loạt chết, ngay cả muôn thú cũng vậy, nhiều kẻ muốn tiến vào lại bị một uy lực mạnh mẽ đẩy ra , chết ngay tại chỗ. Sau ba ngày bầu trời trở nên quan đãng, người ta phát hiện nước đầm không còn màu đen, mà là màu xanh tươi mát, Huyết Long như vậy mà biến mất , thiếu niên kia thân đeo loan đao hắt kim sắc, hô phong hoán vũ, một thân huyết y cao ngạo bước ra khỏi đầm Bích Tuyền từ đó sáo trộn tam giới!

Túc Lạc Kiệt nghe rõ câu chuyện , y kết luận:

" Nói như vậy, các người cho rằng Hồng Lang đã thu phục được Huyết Long, mới khiến hắn mạnh như vậy"

Sư Vương gật đầu:

" Đúng vậy, sức mạnh của Huyết Long là một thứ khiến bao nhiêu người thèm khác, ngay cả thiên đình trên trời cũng phải nhúng nhường."

Hắn tiếp lời:

" Bất quá ...."

Thư Thư đem truyền thuyết Huyết Long nhớ kĩ:

" Bất quá cái gì?"

Sư Vương nhìn Túc Lạc Kiệt:

" Bất quá Huyết Long là một con rồng tà ác, nó không bao giờ thuần phục ai, chúng ta dành ra cả năm để điều tra cung chủ làm cách gì để thu phục Huyết Long, khiến nó không còn xuất hiện ở đầm Bích Tuyền, hơn nữa Huyết Long là một ma thú nguy hiểm tuy nó đem lại sức mạnh vô kể, nhưng cũng nguy hại khôn lường , có một thời gian uy lực kia phản phệ, nhấn chìm tâm tính con người vào bóng tối, một đời vạn kiếp bất phục."

"Ha~~"

Thư Thư lo lắng nhìn Túc Lạc Kiệt:

" Túc Lạc Kiệt, tên bằng hữu đó thật hiểm độc , n bây giờ chúng ta đi đi, tránh xa khỏi hắn ta."

Sư Vương cười gượng nhìn theo hai người :

" Ta nghĩ cung chủ luôn uy vũ mạnh mẽ như vậy, chắc chắn sẽ chế ngự được ma tính."

Thư Thư nhảy khỏi ghế, gấp gáp kéo tay Túc Lạc Kiệt ra khỏi cữa:

" Uy vũ cái gì mà uy vũ, hắn ta là kẻ nguy hiểm, đi thôi Túc Lạc Kiệt chúng ta rời khỏi đây."

Túc Lạc Kiệt bị Thư Thư kéo đi , y chỉ kịp quay người cúi chào Sư Vương . Hai người, ngươi kéo ta , ta kéo ngươi ra khỏi gian nhà, đến vườn hoa á phiện, tìm đường xuống núi.

Túc Lạc Kiệt giữ lại Thư Thư:

" Ta vẫn thấy Hồng Lang rất tốt, ngươi không cần lo lắng, còn có chưa xát định được là Huyết Long bị Hồng Lang thu phục, tất cả chỉ là truyền thuyết."

Thư Thư thoát khỏi cánh tay của y trợn mắt:

" Ngươi a~, thật sự là điên rồi, đi thôi , chúng ta ra khỏi đây."

Túc Lạc Kiệt kéo lại tay Thư Thư muốn khuyên giải:

" Thư đại nhân, ngươi...."

Lúc này lời nói chưa phát ra, thì đã bị một tiếng tất lật buồn len lõi trong gió, tiếng tất lật da diết, đau thương, như ngóng trông, như chờ đợi rồi lại u uất , bi thương . Hai người nương theo tiếng tất lật , nhìn theo bóng hồng y thiếu niên đôi mắt hắn ta phóng về phương xa, hình dáng vững trãi trong gió, hương hoa dịu nhẹ lan tỏa, hắn ta đem nỗi buồn trong ánh mắt thổi lên một tiếng tất lật dài.
Túc Lạc Kiệt chăm chú nhìn Hồng Lang, có lẽ tuổi thơ của hắn quá đau khổ nên mới bước trên con đường này, có lẽ hắn có tâm với y, có lẽ y nhìn ra chân tình của hắn. Thư Thư bên cạnh nhìn Túc Lạc Kiệt say mê nhìn Hồng Lang, nó bỉu môi lầm bầm:

" Ta đã cảnh báo, sau này nếu ngươi có mệnh hệ gì đừng tìm đến ta."

Tiếp đó nó quay người chạy về phía những yêu tinh xinh đẹp cùng chơi đùa. Hồng Lang trên cao từ lâu đã nhìn thấy Túc Lạc Kiệt phía dưới, đem tất lật bỏ vào tay áo phi thân về phía y, hắn xoay người trên cao rồi tiếp đất nhẹ nhàng hệt như lông vũ, vài ba bước tiến về phía Túc Lạc Kiệt chăm chú nhìn y một hồi lâu. Túc Lạc Kiệt bị Hồng Lang nhìn đến bối rối, y cười tủm tỉm mở chủ đề:

" Khúc nhạc vừa rồi là gì vậy, nghe rất hay."

Hồng Lang đem sợi tóc vướng trên trán y vuốt qua:

" Lạc Lạc, ngươi thích sao?"

Túc Lạc Kiệt không phản ứng hành động kì lạ của Hồng Lang cười cười:

" Âng , thích!"

" Vậy ta sau này mỗi ngày đều thổi tặng ngươi."

Hai người quay lưng đi về phía cánh đồng hoa.

" Hồng Lang,tên của khúc nhạc là gì?

" Lạc Lạc, nó gọi là si tâm thương."

" Tên của nó thật thương tâm."

" Đúng vậy, tên của nó giống như tâm của ta."

" Ha~~"

..............................................................

~Yu~

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store