Bkdk Tinh Yeu Cua Mot Nguoi Me
Katsuki biết mọi người đều yêu quý Izuku.Bạn cùng lớp của họ. Những anh hùng khác. Ngay cả mọi người trên khắp thế giới, những người đã chứng kiến họ đánh bại All For One, cũng phải chào thua trước "năng lực" khiến ai cũng yêu mến mình của cậu. Ai mà lại chẳng động lòng với cậu trai có đôi mắt nhân hậu và trái tim tử tế.Nhưng người cổ vũ lớn nhất của cậu là mẹ cậu.Khi còn nhỏ, trước khi hiểu được tình yêu có nhiều cách thể hiện khác nhau, anh có chút ghen tị.Midoriya Inko là một người phụ nữ dịu dàng và tràn đầy yêu thương, bà không bao giờ ngần ngại thể hiện tình yêu thương đối với cậu con trai khiếm khuyết của mình.Katsuki nhớ mình đã bĩu môi khi thấy bà hôn lấy hôn để Izuku đang khóc nhè sau khi cậu ngã khỏi cầu trượt.Bà làm bữa trưa trông còn lộn xộn hơn bữa trưa mà bố Katsuki làm cho anh mang đến trường, nhưng Izuku nói rằng bà đã thêm gấp đôi 'tình yêu' vào đồ ăn của cậu để khiến nó ngon hơn.Mọi trò chơi, chương trình, hoặc hoạt động vô nghĩa mà Izuku tham gia, bà đều có mặt ở đó.Inko yêu thương mọt sách thay cả phần bố của cậu.Và Katsuki cũng bị cuốn vào sự ấm áp của bà mà không cần đòi hỏi, như thể bà nhận ra anh còn quá nhỏ để hiểu được cách thể hiện tình yêu thương độc đáo của mẹ mình.Bà để anh giấu mặt vào bụng bà khi anh khóc. Ôm anh sau khi anh hoàn thành bài kiểm tra.Hôn lên trán anh để chúc ngủ ngon khi anh ngủ qua đêm ở nhà bà.Đó là một trong những điều mà, nhiều năm sau, anh cảm thấy nhớ nhất sau khi anh thay đổi hoàn toàn thái độ của mình đối với mọt sách.Anh cũng thay đổi góc nhìn về cách thể hiện tình yêu thương của bố mẹ mình, khiến họ luôn khoe khoang về anh mỗi khi anh ở ngoài tầm nghe. Họ không bao giờ bỏ cuộc dù cho ở độ tuổi thiếu niên anh hành xử tệ khủng khiếp, luôn tự hào tuyên bố anh là con trai của họ.Nhưng trong vài lần tình cơ anh nhìn thấy người phụ nữ tốt bụng đó sau nỗi hối hận lớn nhất của cuộc đời mình, anh đã không thể nhìn thẳng vào mắt bà được nữa. Nếu không nhìn, anh có thể giữ lại kí ức về vẻ mặt dịu dàng mà bà từng dành cho anh khi anh còn nhỏ.Trước khi anh bảo con trai bà nhảy khỏi một tòa nhà chết tiệt và trở thành cơn ác mộng lớn nhất trong cuộc đời của Izuku.Anh không chắc liệu Izuku có nói với bà ấy về việc mối quan hệ của họ đã xấu đi hay không. Nếu anh đặt mình vào hoàn cảnh của bà, anh chắc chắn rằng kẻ bắt nạt con mình sẽ bị trừng phạt thích đáng.Điều đó không phải vấn đề, vì anh đã đủ ghét bản thân mình thay cho cả hai người họ rồi.Anh không xứng đáng nhận được bất kỳ sự quan tâm nào, dù tốt hay xấu, từ bà.Có rất nhiều thay đổi giữa anh và Izuku trong thời gian họ ở UA. Izuku có một năng lực. Katsuki bị bắt cóc, khiến All Might phải nghỉ hưu.Anh gần như đã chết vì Izuku, điều đó khiến cậu trai mọt sách suýt nữa cũng tự hại chết chính mình vì không kiểm soát được trái tim cậu. Nhưng cả hai đều sống sót.Và sau đó cả hai cùng nhau điều trị các vết thương cũng như dần hàn gắn mối quan hệ của họ.Với mỗi bước anh tiến gần hơn đến cậu trai luôn ở trong tâm trí anh, anh thường nghĩ về những gì dì Inko sẽ nói về mối quan hệ... đang xây dựng lại của họ.Có lẽ bà sẽ chấp nhận xem anh là bạn của Izuku. Có lẽ bà chỉ xem anh như một người bạn cùng lớp của con bà.Nhưng bà sẽ không bao giờ tin tưởng trao trái tim của Izuku cho anh nữa.Chết tiệt, anh thậm chí còn không biết liệu đó có thực sự là điều Izuku muốn hay không, ngay cả sau khi nghe tên có bàn tay chết chóc nói rằng giết Katsuki là cách tốt nhất để hủy diệt Biểu tượng Hy vọng.Anh biết mình quan trọng với Izuku, anh chỉ không chắc liệu... nó có giống cái cách trái tim Katsuki đập chỉ vì cậu hay không thôi.Nhưng những suy nghĩ về mối quan hệ của họ bị gạt sang một bên khi anh tình cờ nghe được những gì Izuku nói với All Might sau cuộc chiến; cậu sẽ lại vô năng một lần nữa.Thế giới của Katsuki tan vỡ. Nó không diễn ra giống kế hoạch của anh. Mọi thứ trong tương lai của anh, bất kể việc anh sống được đến lúc đó bằng cách nào, đều xoay quanh việc họ cùng nhau trở thành những anh hùng.Giống một tên ngốc như mọi khi, Izuku cố gắng mỉm cười và xoa dịu mọi người trước sự thật tàn khốc. Ngay cả khi Katsuki suy sụp, mọt sách vẫn cố gắng pha trò và an ủi anh.Làm như Katsuki mới là người đã đánh mất ước mơ của mình vậy đấy. Nhưng theo một cách nào đó, có lẽ anh đúng là đã đánh mất nó.Chuỗi ngày ở bệnh viện không có khó khăn gì.Katsuki còn một chặng đường dài để hồi phục, và bố mẹ đã (quyết định đúng đắn khi) bắt anh tập trung vào việc cố gắng lấy lại khả năng cử động cho cánh tay của mình. Quá trình đó thật đau đớn và cần rất nhiều nỗ lực, nhưng anh cố nghiến răng và vượt qua nó.Katsuki sẽ không phàn nàn. Izuku đã hủy hoại cơ thể chỉ vì một giấc mơ viển vông cơ mà.Một tháng sau khi cuộc chiến kết thúc, Katsuki có một vị khách bất ngờ. Anh vừa trở về sau một buổi tập vật lý trị liệu, cánh tay đau nhức vì có sự cải thiện nhỏ, khiến bố mẹ anh quá hào hứng với một việc ngu ngốc như anh cầm được một cây bút chì.Họ luôn có mặt trong từng buổi tập của anh, vẫn luôn tự hào về anh.Khi anh đến gần trường (vì lớp ngu ngốc của anh quá phụ thuộc vào nhau nên không thể rời khỏi ký túc xá để ra đón anh), anh nhận thấy một ai đó quen thuộc đang chờ ở lối vào.Một mái tóc xanh nhưng không có phần cạo và bù xù. Đôi mắt tròn có màu sẫm hơn đôi mắt mà bây giờ luôn tránh né anh.Bước đi của anh khựng lại, cảm thấy trái tim yếu ớt của mình đập quá mạnh đối với tình trạng sức khỏe hiện tại của mình.Câu thần chú của bác sĩ luôn nhắc nhở về sự hồi phục của anh khiến anh hít thở chậm lại vài hơi, chờ cho cảm giác đau nhói nơi lồng ngực lắng xuống rồi mới mở lời."Ừm, chào dì." Anh nhìn đi chỗ khác. "Dì đến tìm mọt sách à?"Katsuki đã phải đối mặt với một tên quái vật nguy hiểm nhất trên thế giới, nhưng ngay cả All For One cũng không khiến bụng anh thắt lại như khi nghe tiếng bước chân lặng lẽ của người phụ nữ đó tiến về phía anh."Thật ra dì đến đây để nói chuyện với con." Đôi giày của bà xuất hiện trên mặt đất nơi anh đang nhìn chằm chằm xuống. "Đó là chuyện liên quan đến Izuku."Chỉ nhắc tên cậu thôi cũng đủ để thu hút sự chú ý của anh, anh cố ép bản thân mình để không nhăn mặt một cách ngượng ngùng khi bắt gặp ánh mắt từng đối xử tử tế với anh hồi còn nhỏ. "Nó lại bày trò gì nữa hả dì? Nếu nó dám bỏ việc đi tập vật lý trị liệu-""Không phải, thằng bé vẫn đi tập đều đặn. Dì nghĩ thằng bé biết con sẽ khó chịu nếu thằng bé không chịu đi."Sự ấm áp trong giọng nói trìu mến của bà khiến anh cảm thấy không ổn. Bà không nên ôm hận hay oán giận vì anh đã kéo con bà vào mớ bòng bong này sao? Vì anh đã không thể bảo vệ cậu và khiến cậu nghĩ rằng cậu chỉ đáng sống khi cậu có năng lực thôi sao?Không phải bà cũng nên cảm thấy những cảm giác khó chịu tương tự mà Katsuki luôn cảm thấy về bản thân mình sao?Thay vào đó, dì Inko vươn tay ra, đôi bàn tay mềm mại nâng niu bàn tay lành lặn của anh như một món quà. "Katsuki, dì cần con đưa con trai dì trở về.""Huh?" Anh cố gắng tìm ra ý nghĩa sau câu nói của bà trong đôi mắt ngấn nước một cách dễ dàng như con trai mình. "Dì muốn nó về nhà hả? Con... nó vẫn còn là học sinh trường này mà dì, mọi người cần nó ở đây-""Không phải là dì muốn đưa thằng bé rời xa con." bà trả lời.Anh không nhận ra mình đã căng thẳng đến mức nào cho đến khi anh cảm thấy mình vừa buông thõng vai. "Vậy thì-""Izuku... thằng bé đang có một khoảng thời gian khó khăn. Dì hiểu con mình, và biết thằng bé sẽ không nói điều đó với ai, nhưng... hiện giờ thằng bé đang mất phương hướng. Dì nghĩ con cũng đã nhận thấy sự thay đổi của thằng bé phải không?"Katsuki nghĩ về lần cuối cùng anh nhìn thấy Izuku cười, vô cùng hạnh phúc trước lời khen ngợi của All Might trên giường bệnh.Nhưng quả thật là anh đã không nhìn thấy ánh mắt vui vẻ đó nữa kể từ khi họ trở lại UA. Izuku đã ngừng cười, cậu cũng không nói chuyện với bất kì ai trong lớp, hầu như không thèm nhìn Katsuki trước khi quay đi và...làm gì đó.Như thể nhìn thấu được suy nghĩ của anh, Inko siết chặt những ngón tay đang run rẩy của anh. "Con trai của dì luôn nhìn về phía con. Để được dẫn lối, để tìm được lòng dũng cảm, để có được sức mạnh. Dì đã nghe thằng bé nói về mỗi lần Kacchan của nó làm được điều gì đó tuyệt vời, điều mà chỉ con mới có thể làm. Con là anh hùng của thằng bé."Những lời đó như thiêu đốt trái tim anh.Nếu anh là anh hùng mà Izuku đã nói, tại sao anh không thể ngăn được All For One trước khi mọt sách phải từ bỏ năng lực của mình?Nếu Katsuki mạnh hơn, có nhiều năng lượng hơn một chút, thực sự có thể tung ra đòn kết liễu thì Izuku đã không rơi vào tình trạng hỗn loạn như bây giờ.Anh đã giết chết giấc mơ của Izuku lần thứ hai trong đời.Nhưng dì Inko không cần phải nghe câu chuyện đáng thương của anh. Trong suốt cuộc đời mình, Katsuki luôn có được cơ hội thứ hai và nhận được sự tha thứ. Izuku chỉ toàn nhận được sự đau khổ và bị từ chối không đáng có.Anh kìm lại những giọt nước mắt đang làm ướt hàng mi của mình và cố gắng giữ giọng ổn định. "Con không thể lấy lại được năng lực cho nó dì ơi.""Nhưng đó không phải là thứ thằng bé cần đâu con à."Trái tim của dì Inko quá vị tha, quá dễ quên. Bà vẫn xem anh như cậu bé mà bà từng ôm vào lòng và hôn, như thể anh là con ruột của bà. "Izuku chỉ muốn biết liệu con vẫn sẽ chấp nhận thằng bé nếu thằng bé không có năng lực hay không. Rằng 'Deku' không còn có nghĩa là vô dụng đối với con nữa rồi.""Tất nhiên là không rồi dì, đã không còn như vậy từ khi con-" Sự thật đập tan ý chí sắt đá của anh, và đôi vai anh chùng xuống vì cảm xúc bị kìm nén. "Con... tên mọt sách chết tiệt đó. Tất nhiên là con sẽ luôn- đối với con, nó chính là– chết tiệt""Dì biết, Katsuki." Bà phải nhón chân lên để ôm anh. "Dì biết. Con yêu thằng bé."Đầu Katsuki gục xuống vai bà, vùi mặt vào nơi xương đòn ấm áp và cuối cùng anh cũng bật khóc.Khác với như lúc ở bệnh viện, những giọt nước mắt đó khóc cho tương lai của cả hai, những giọt nước mắt bây giờ lăn dài trên má anh lại đầy những tiếc nuối.Những lời nói năm xưa của anh, tàn nhẫn và sáo rỗng, đã ám ảnh Izuku từ sâu bên trong.Anh chưa bao giờ cảm thấy mình mười sáu tuổi nhiều như bây giờ, suy sụp và khóc lóc như một thằng ranh con như cách mà mẹ anh thường gọi anh.Dì Inko có cảm giác giống như chú All Might vậy, từ cách bà dễ dàng ôm lấy anh bất chấp mọi gánh nặng đè lên vai anh. Tay bà vỗ về sau lưng anh, khi anh ôm chầm lấy bà."Con xin lỗi," anh nức nở, cảm thấy có lỗi với cả bà và đứa con trai của bà, người mà anh đã gây ra không biết bao nhiêu vết thương chỉ vì quan điểm lệch lạc một thời của mình."Con là một đứa trẻ có những cảm xúc mà không biết cách giải tỏa. Thằng bé đã tha thứ cho con từ nhiều năm trước rồi." Bà tựa đầu vào đầu anh. "Đôi khi chúng ta đưa ra những quyết định sai lầm khi chúng ta sợ hãi, con yêu à.""Izuku không như thế.""Con biết điều đó không đúng mà. Dì yêu con trai của mình và thằng bé luôn đưa ra những quyết định tốt nhất xuất phát từ trái tim mình." Anh sụt sịt khi bà dịu dàng đặt đầu anh ra sau để nở một nụ cười quá giống Izuku với anh. "Nhưng khi nói đến nỗi đau của chính mình, thằng bé lại không muốn làm phiền đến ai cả. Vì vậy, thắng bé sẽ trốn tránh những người thằng bé yêu thương".Tâm trí anh chợt nhớ lại cảm giác hoảng sợ khi nhìn thấy đám đông người dân đang cố tấn công thân xác tàn tạ của Izuku trong cơn mưa. Izuku thà chết còn hơn đưa tay ra nhờ người khác giúp đỡ."Tên mọt sách chết tiệt đó. Nếu nó nghĩ con sẽ để nó trốn lần nữa, con sẽ cho nổ nát đầu nó.""Hãy để dành mấy những vụ nổ để chiến đấu với các ác nhân đi con," bà nói, và anh tỏ vẻ chế giễu trước khi lùi lại để lau sạch mặt.Trước khi anh kịp trả lời, một giọng nói quen thuộc vang lên. "Kacchan? Mẹ?"Anh nhìn qua vai mình và thấy Izuku đang đứng trên con đường dẫn vào trường, lông mày nhíu lại."Chào cục cưng." Dì Inko, vẫn luôn trìu mến, bước đến và nhón chân ôm lấy Izuku, điều đó thực sự cho thấy họ đã trưởng thành như thế nào.Tất nhiên là mọt sách sẽ đáp lại cái ôm, mặc dù ánh mắt cậu đầy lo lắng khi liếc nhìn giữa hai người. "Sao mẹ lại ở đây với Kacchan vậy?""Sao, tao không thể nói chuyện với mọi người à?"Trước câu hỏi của Katsuki, Izuku lắc đầu. "Không, không! Không phải thế, tớ chỉ...""Cái gì? Nói thẳng ra đi, mọt sách."Bụng Katsuki quặn thắt khi thấy ánh sáng trong ánh mắt của Izuku đã vụt tắt khi cậu nói. "Oh... Không có gì đâu."Katsuki nhìn khuôn mặt lo lắng của dì Inko và ngắt lời cậu. "Mày có thôi ngay cái suy nghĩ nhảm nhí đấy đi không.""Huh?" Izuku cuối cùng cũng chịu nhìn Katsuki, thực sự giao tiếp bằng mắt với anh, trước khi cố tìm ra lí do biện hộ vững chắc cho lời nói của mình. "Cậu nói vậy-""Bớt làm cái vẻ mặt giả tạo đó đi, vì tao không đủ ngu để bị lừa đâu." Katsuki hy vọng trái tim mình có thể chịu đựng được âm lượng mà mình phát ra khi anh lao về phía cậu. "Đừng nói dối tao nữa.""Tớ không-""Không, không cái con cặc!" Theo tiếng hét của anh, Katsuki thấy dì Inko bước ra khỏi Izuku, tạo cơ hội cho anh bước vào không gian của người kia. "Có rất nhiều cách để tao có thể gọi mày, nhưng tao chưa bao giờ nghĩ đồ hèn nhát lại là một trong số đó.""Đồ hèn- Kacchan, lý do cậu nói như vậy từ đâu mà ra vậy?"Anh nhìn thấy sự bối rối gần như che đi sự hoảng loạn của Izuku, điều đó chứng tỏ cậu không hề ngu ngốc như hành động của mình. Vậy là Katsuki đã xuyên thủng được vẻ ngoài giả tạo đó."Từ bạn bè của mày," anh bắt đầu nói, bước lại gần hơn. "Mày biết đấy, những người mà mày đã hy sinh mọi thứ để bảo vệ khỏi Liên Minh Thất Bại?"Khi Izuku định bỏ đi, Katsuki đưa tay ra và nắm lấy cánh tay cậu."Hay còn những người thầy của mày thì sao? Túi ngủ, All Might, Ông già khú đế đó thì sao? Nghe quen không? Bởi vì họ đã cống hiến mọi thứ để đảm bảo chúng ta còn sống và bây giờ mày đang làm cái quái gì đây? Đéo hay đâu.""Kacchan, làm ơn..."Nhưng Katsuki không dừng lại, anh biết dù mình ghét làm Izuku khóc nhưng anh phải đẩy họ ra khỏi vùng an toàn giả tạo này."Sự tức giận của tao đến từ mẹ của mày, người sợ mất mày vì những suy nghĩ đần độn hơn bất kỳ nhân vật phản diện nào mà chúng ta sẽ phải đối mặt trong tương lai của bản thân mày.""Ngoại trừ việc tớ sẽ không thể đối đầu với bất cứ ai được nữa!" Cuối cùng, một điều gì đó thực sự đã phá vỡ lớp mặt nạ của Izuku. Katsuki cười toe toét khi nhìn thấy tia cảm xúc đầu tiên trong mắt đối phương. "Tớ không còn... OFA nữa rồi.""Vậy thì sao?" Anh thách thức lại ngay lập tức. "Mày đã là anh hùng của tao trước khi mày có nó không phải sao."Điều đó khiến miệng Izuku há hốc và anh chớp lấy cơ hội để đặt cược tất cả. Nếu anh ta có thể vượt qua được cái chết hai lần, anh sẽ không bỏ lỡ cơ hội lần này."Nhớ lại chưa, mọt sách, sự thật là vậy. Mày đã cứu tao rất lâu trước khi mày luyện tập để tăng sức mạnh và xài chiêu gian lận. Trở thành anh hùng không phải là cần những điều đó."Khi tất cả những gì anh nhận được chỉ là nhìn thấy môi dưới của cậu run rẩy, bàn tay Katsuki đưa xuống nắm lấy bàn tay đầy sẹo.Anh ấn lòng bàn tay cậu vào ngực mình, tự hỏi liệu cậu có cảm nhận được trái tim yếu ớt của anh không. "Bác sĩ nói rằng tao sẽ không bao giờ có thể sử dụng được hoàn tàn năng lực của tao được nữa với trái tim bất ổn này. Mày nghĩ tao sẽ từ bỏ việc trở thành anh hùng à?""Cậu không thể từ bỏ như thế được!" Niềm đam mê của Izuku, ẩn giấu trong tháng ngày đau buồn nặng nề vừa qua, lần nữa bùng cháy giữa họ."Đúng con mẹ nó rồi đấy, tao sẽ không bỏ cuộc." Katsuki tiến lại gần hơn, chạm trán họ vào nhau. "Vì vậy, mày cũng không được phép bỏ cuộc. Chúng ta sẽ tìm cách, vì vậy đừng để tao vượt quá xa trước mày. Mày hiểu chưa?""Biết rồi." Izuku lặng lẽ gật đầu. "Tớ sẽ bắt kịp cậu mà.""Tốt nhất là vậy. Bình nóng lạnh di động quá nhạt nhẽo để trở thành đối thủ thực sự của tao cho vị trí số một." Nghe thấy tiếng cười của Izuku, anh cũng nở một nụ cười toe toét, thích thú với cái cách mũi họ chạm vào nhau một cách vụng về khi khuôn mặt cả hai quá gần nhau."Xin lỗi vì đã làm cậu lo lắng.""Tch." Anh có thể phủ nhận chuyện đó, nhưng anh không muốn lùi bước. Thay vào đó, anh nhắm mắt lại và quyết định đã đâm lao thì phải theo lao. "Vậy thì bù đắp cho tao đi.""Bằng cách nào? Ý tớ là, tớ có thể làm bài tập về nhà giúp cậu, nhưng cậu thông minh hơn tớ. Hay muốn tớ giúp cậu luyện tập? Nhưng tay của cậu-""Hãy để tao làm bữa tối cho mày."Anh nghe thấy tiếng hít thở gấp gáp, nhưng anh không thể biết được cảm xúc nào đã khiến giọng nói của đối phương run lên. "Chuyện đó nghe không... giống như tớ đang bù đắp cho cậu lắm nhỉ?""Mẹ bà, mày thực sự muốn tao phải giải thích rõ ràng chuyện đó à." Katsuki nuốt nước bọt. "Tao muốn hẹn hò với mày, đồ ngốc. Vậy nên hãy bù đắp cho tao bằng cách nói mày đồng ý đi."Đôi bàn tay đầy những vết sẹo sau trận chiến ôm lấy má anh, đẩy anh lùi lại vừa đủ để khiến anh phải mở mắt.Katsuki không biết tại sao anh lại lo lắng như vậy; Izuku vẫn giữ sự ngưỡng mộ ngớ ngẩn dành cho anh như lúc cậu còn nhỏ cơ mà. "Cậu thực sự nghiêm túc à?""Tât nhiên rồi.""Vậy thì tớ đồng ý." Và thế là nước mắt bắt đầu rơi. "Tớ... tớ cũng muốn hẹn hò với cậu nữa."Bác sĩ của anh có lẽ sẽ thắc mắc về sự gia tăng đột ngột trên máy đo nhịp tim của anh, nhưng hiện tại, anh không quan tâm đến chuyện đó.Trước khi anh có thể cúi xuống và xác nhận 'giao kèo' bằng mổ nụ hôn, một tiếng ho nhẹ nhắc nhở anh rằng họ không cô đơn.Mặt Izuku bừng sắc đỏ. "M-mẹ! Chúng con chỉ - Kacchan muốn-"Nước mắt của dì Inko tuôn rơi, không giấu được tình thương của mình khi tiến đến ôm cả hai vào vòng tay.Cả hai vừa vặn trong cái ôm của bà một cách kỳ lạ, vì bà nhỏ con hơn nhiều so với cơ thể đồ sộ của họ. Nhưng quyết tâm của mình, bà đã ôm chặt được cả hai trong vòng tay mình."Mẹ rất mừng cho cả hai đứa." Anh nghĩ bà thực sự có ý đó."Đừng để bà già của con biết chuyện này," Katsuki càu nhàu. Mẹ anh cũng từng đã 'gợi ý' (thật ra thì giống đe dọa hơn) rằng anh nên tỏ tính với Izuku đi. "Kacchan!" Izuku hét lên theo cái cách mà anh đã luôn nhớ suốt tháng qua.Nhưng chính nụ hôn của dì Inko lên trán đã cho anh niềm tin rằng mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi.END
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store