ZingTruyen.Store

Bjyx Trans Hoa Gia

Khoảng năm giờ chiều, Vương Nhất Bác trở về, còn mang thêm mấy món đồ tắm gội thay giặt. Tiêu Chiến đã chơi bài với bà ba tiếng đồng hồ, hai bà cháu vui vẻ, Mao Mao cũng vui.

Thấy cũng gần đến giờ, Mao Mao buông bài để Tiêu Chiến nói chuyện với bà, dì đi nấu cơm. Chiều dọn dẹp nhà bếp xong dì nấu cháo gạch cua, lúc này đã hầm xong, tan trong miệng, đặc quánh, thơm phức.

Vương Nhất Bác lấy miếng đệm vai mỏng hắn mang đến khoác lên vai Tiêu Chiến. Lưng sợ lạnh nhất, miếng đệm vai làm bằng lông cừu san hô, có thể quấn một vòng quanh lưng, rất ấm áp.

"Đây là gì?"

"Mẹ nghe nói anh sợ lạnh nên đặc biệt gửi từ Nhật về, quấn lên, lưng không lạnh nữa."

Mẹ của Vương Nhất Bác luôn ở Tokyo xa xôi, chỉ gặp mặt Tiêu Chiến một lần khi bà vội vã trở về Trung Quốc vào ngày họ cưới. Lúc đó còn là mùa xuân, sao bà biết Tiêu Chiến sợ lạnh?

Vương Nhất Bác đeo miếng đệm vai cho anh, anh chỉ đứng đó suy nghĩ.

Thật ra không cần nghĩ nhiều cũng có thể đoán được là ai nói. Tiêu Chiến không dám nghĩ nhiều, anh rất sợ mình tự mình đa tình.

Vuốt ve lớp lông mềm mại trên miếng đệm vai, tự an ủi bản thân — Nhìn đi, trừ việc không thể gặp nhau thường xuyên chứ lúc gặp nhau cũng rất tốt mà, nửa năm kết hôn không phải không có thu hoạch.

Thấy hai đứa cháu yêu thương nhau, bà nội rất vui, mà vui thì nói nhiều.

"Năm đó bà và ông mấy đứa cũng giống vậy. Bà nhớ có một cái váy đỏ bà cực kỳ thích, đắt lắm, xót tiền không ai nỡ mua, bà cũng vậy, cứ sau giờ làm là đi ngang qua tiệm ngó một cái xem thử hôm nay có bị mua chưa. Một hôm ông được phát lương, cũng không nhiều, lúc đó lương chỉ đủ ăn một tháng. Vừa nhận tiền là ổng đưa bà đến tiệm mua cái váy, vừa tới mùa hè là bà mặc nó, mặc mười mấy năm."

Nghe câu chuyện, Tiêu Chiến không hiểu sao vành mắt đỏ và nóng lên, nhưng anh kìm lại. Trái tim sôi sục hỗn loạn, nhưng ngoài mặt lạnh tanh.

Như con sông, chưa tới được giữa sông thì không biết sóng cuộn trào bên dưới.

Sau khi ông đi, bà sống một mình, chắc bà nhớ ông lắm.

"Nhất Bác, cuộc sống của con bây giờ tốt hơn, không thể cả ngày chỉ vùi đầu kiếm tiền. Tình cảm không chỉ có tiền là đủ, quan trọng là tấm lòng."

Có phải thật lòng không trong lòng Tiêu Chiến biết rõ. Nhưng anh dám hỏi Vương Nhất Bác em đối với anh có mấy phần thật lòng không?

Không dám. Lúc không nói là yến nhĩ tân hôn, anh anh em em, xé lớp da đó ra, thật sự không biết phải làm sao.

.

.

Buổi tối ăn bánh bao gạch cua và cháo gạch cua, còn có rau xào rau luộc, có thịt có rau, rất đầy đủ. Bà hiếm khi có khẩu vị, ăn thêm hai cái bánh bao. Tiêu Chiến sợ bà tối ăn nhiều khó tiêu, khuyên bà uống thêm viên thuốc tiêu hóa.

Thuốc tiêu hóa quá cứng, ngậm trong miệng một lúc lâu mới tan. Nhưng ngọt, hệt như hôm nay, không còn gì ngọt ngào và tuyệt vời hơn khi được hai đứa cháu ngoan đến chơi với bà.

Ăn xong, Tiêu Chiến chủ động dọn dẹp nhà bếp, Mao Mao lên lầu chuẩn bị giường cho họ, Vương Nhất Bác đi giúp dì. Phòng mặc dù có máy sưởi, nhưng phòng lớn, vẫn phải đắp chăn.

Dì lấy một chiếc chăn bông lớn dài hơn hai mét, mới thay ruột chăn, vừa phơi khô, bông xốp mềm mại, nhất định đắp đủ hai người. Vương Nhất Bác không nói muốn hai cái chăn, hắn có phần mong chờ biểu cảm của Tiêu Chiến trước khi đi ngủ.

Kiểu biểu cảm ngơ ngác, có chút khó tin, hoàn toàn trái ngược với tính khí luôn kiềm chế.

Sau khi tắm rửa sạch sẽ, thay bộ đồ ngủ Vương Nhất Bác mang đến, Tiêu Chiến đến chỗ bà chúc ngủ ngon. Bà bảo họ đi ngủ sớm, ngủ cho ngon, ánh mắt như thể mong đợi điều gì đó xảy ra.

Tất nhiên Tiêu Chiến biết bà và dì Mao Mao đang mong đợi cái gì, tiếc là mọi thứ ngược lại, cũng hết cách.

Không động tâm, không cảm xúc, kết hôn rồi vẫn sống với nhau không mặn không nhạt, còn không bằng bạn thân. Dù thất vọng nhưng anh không thể túm cổ áo Vương Nhất Bác hỏi hắn tại sao kết hôn rồi không làm tình?

Nếu nói Vương Nhất Bác lạnh nhạt, Tiêu Chiến không phải không tin. Hắn quả thực có hơi lạnh nhạt, nhưng trước đó tình một đêm làm đến nửa đêm không chịu dừng lại là ai?

Không nghĩ nữa, nghĩ nhiều chỉ tổ thở dài.

.

.

Tiêu Chiến lên lầu về phòng nghỉ ngơi, vừa vào cửa liền ngẩn ra. Vương Nhất Bác nằm trên giường xem điện thoại, đắp một bên chăn, bên cạnh còn một chỗ trống, nhưng không có cái chăn thứ hai.

Ánh mắt anh lảng tránh, ngữ khí mất tự nhiên, anh hỏi Vương Nhất Bác: "Ở nhà... chắc còn chăn phải không?"

Đương nhiên còn, nhà ai không có vài cái để thay giặt? Vậy tại sao Vương Nhất Bác không lấy hai chiếc? Tiêu Chiến trong lòng nhảy dựng, quay đầu lại lập tức bình tĩnh trở lại.

Ở nhà bà đủ thứ phải nghĩ, chủ yếu là người già hạnh phúc.

Anh biết rồi, làm diễn viên phải kính nghiệp, diễn xuất phải hoàn chỉnh. Có điều không được nhập vai quá sâu, đến lúc đó không phân biệt được thực tế và diễn kịch thì không nên.

Vương Nhất Bác nói: "Muộn rồi, đừng làm phiền dì Mao Mao nữa. Chúng ta ngủ tạm vậy đi."

Tiêu Chiến gật đầu. Anh đá dép lê, nhẹ nhàng leo lên giường, một tiếng động dư thừa cũng không có, cố gắng giảm cảm giác tồn tại.

Từ khi kết hôn đến nay, đây là lần đầu tiên họ nằm chung giường chung chăn.

Tiêu Chiến ngủ bên phải của Vương Nhất Bác, cảm giác như có một con sông ngăn cách, không thể nào vượt qua.

Toàn thân căng cứng, hai mắt nhắm nghiền, thậm chí tư thế ngủ cũng không dám đổi. Đây làm gì gọi là ngủ, nằm như vậy còn mệt hơn tư thế đứng nghiêm.

Đèn đầu giường đã tắt, căn phòng tối đen như mực. Tiêu Chiến không thể nhìn thấy mọi thứ xung quanh, các giác quan khác của anh được phóng đại.

Anh ngửi thấy mùi gì đó khác lạ từ cơ thể Vương Nhất Bác.

Dầu gội đầu ở nhà thường dùng có mùi tươi mát, còn dầu gội đầu của nhà bà thì thơm ngọt ngào, như ngửi thấy mùi hoa trên tay của một cô gái nhỏ.

Nghĩ đến việc Vương Nhất Bác dùng dầu gội đầu của nữ, Tiêu Chiến không nhịn được cười. Anh vừa cười, chiếc giường khẽ rung lên.

Vương Nhất Bác tưởng trong phòng không đủ ấm, anh bị lạnh run, nên nhích người qua, ôm lấy anh.

Một tấm chăn lưới hai người, cái ôm này ẩn mình dưới chăn, cũng ẩn mình trong bóng tối.

Tiêu Chiến vốn đang cười vui vẻ, nhưng sau khi bị Vương Nhất Bác ôm vào lòng, anh đột nhiên nín thở, anh sợ hơi thở của mình sẽ phả vào mặt Vương Nhất Bác.

Vậy thì khó chịu lắm, anh đoán Vương Nhất Bác sẽ không thích.

"Lạnh không?"

"Hả?" Tiêu Chiến không hiểu.

"Ôm thế này còn lạnh không?"

"Cũng được, không lạnh." Không rõ ý của hắn, chỉ có thể nói thật.

"Không lạnh thì tốt, mau ngủ đi, ngày mai về Triều Dương. Bố mẹ nói nhớ anh, gửi tin nhắn cho em, bảo chúng ta có thời gian thì ghé qua chơi."

Tiêu Chiến thực sự muốn hỏi hắn: Lần này em vội vã trở về là để đối phó với người lớn phải không? Đầu tiên là bà nội, sau đó là bố mẹ tôi, cuối cùng là tôi.

Có lẽ, tôi là người không cần đối phó nhất.

Nằm ở thứ hạng này, anh không hề ngạc nhiên, sự thật chính là Vương Nhất Bác đối với người bạn đời của mình chỉ có kính, không có yêu.

Yêu à, là người ta cho thì nhận, người ta không cho mặt dày đòi cũng không có, còn làm thế nào?

Lời không nói ra được Tiêu Chiến đều nuốt vào bụng, không bao giờ hé nửa chữ. Vương Nhất Bác có công việc riêng của mình, nhận được tin nhắn vội vã trở về cùng anh diễn vở kịch tình yêu đã không dễ dàng.

Đợi tiếp thôi, đợi thần linh nhớ ra anh vẫn còn một điều ước sinh nhật, rồi vui vẻ biến điều ước của anh thành sự thật.

Nằm trong vòng tay Vương Nhất Bác, đầu óc Tiêu Chiến mất kiểm soát, trong lòng không khỏi nghĩ đến mấy chuyện không thích hợp. Càng suy nghĩ càng tỉnh táo, không cảm thấy buồn ngủ nữa.

Tiêu Chiến nhẹ nhàng hô hấp, rồi nhẹ nhàng thoát khỏi vòng tay của hắn, quay lưng lại với Vương Nhất Bác, nhích người đến vị trí xa hơn để nghỉ ngơi.

Những cặp phu phu không yêu nhau, chỉ vào lúc đêm khuya sâu thẳm mới có cơ hội nghỉ ngơi, không cần diễn kịch.

Vài sợi ánh trăng chiếu len lỏi qua khe hở trên rèm cửa, bốn bề tĩnh mịch. Đột nhiên Tiêu Chiến cảm thấy mình vô cùng đáng thương. Giống như Hằng Nga trong cung Quảng Hàn, nhìn trời xanh nhìn biển lớn ngày nhớ đêm nhung.

Không lâu sau, Vương Nhất Bác lại từ phía sau nhích tới, ôm anh vào lòng. Tiêu Chiến không muốn xem thử người phía sau đã ngủ hay chưa, anh hơi mệt.

Cố gắng đừng quen, đừng thích, càng đừng luyến lưu, sau khi về nhà sẽ không còn tiếp xúc như vậy nữa.

Nếu không trao được chân tình, mọi người nên giữ khoảng cách, tốt hơn hết chỉ thực hiện "trách nhiệm phu phu" là được.

Cái ôm của Vương Nhất Bác quá ấm, khiến Tiêu Chiến buồn ngủ. Cuối cùng, anh quên mất mình chìm vào trong mộng như thế nào, trước khi ngủ rốt cuộc nghĩ tới điều gì.

.

.

Người già ngủ ít, mặt trời vừa ló dạng là dậy rồi, hiếm khi muốn lên lầu xem cháu nghỉ ngơi thế nào. Mao Mao đỡ bà từ từ bước lên, sợ bà mệt, đi mấy bậc nghỉ một chút.

Khẽ hé cửa, rèm cửa cản sáng không tốt lắm, bà ngoại đặc biệt đeo kính lão nên thấy rõ ràng. Bà nhìn thấy hai đứa đang ngủ ngon lành, Vương Nhất Bác ôm lấy Tiêu Chiến từ phía sau, ngủ say cũng không buông tay.

Tình cảm tụi nhỏ, bà phải tận mắt thấy mới yên lòng, cười tươi đi xuống lầu chuẩn bị bữa sáng cùng Mao Mao, chờ họ ngủ dậy ăn.

Trở lại nhà bếp và đóng cửa lại, bà bắt đầu huyên thuyên: "Tốt, tốt. Thấy hai đứa nó tình cảm tốt là bà yên lòng rồi."

Mao Mao không hiểu nói: "Ui dào, con đã nói bà có phúc khí từ lâu rồi. Hai đứa trẻ tình cảm tốt lắm, có gì mà không yên tâm đâu?"

"Con nói đúng, nếu không thích tại sau lúc đó lại kết hôn chứ? Bà chỉ tò mò, chưa từng nghe qua hai đứa quen nhau hay hẹn hò gì cả mà liền kết hôn? Bà sợ Chiến Chiến không thích Nhất Bác."

Quả thực, bà không hiểu tại sao hai đứa lại đột nhiên kết hôn. Làm gì có ai kết hôn mà trước đó không hẹn hò, không tìm hiểu?

"Sợ gì chứ?" Mao Mao tính tình đơn giản, dì không thích phức tạp hóa vấn đề, "Con thấy tiểu Tiêu rất tốt, giống như bà nói đó, không thích thì cưới sao được? "

"Ừ, đúng là nó rất ngoan, còn hiếu thảo, bình thường công việc bận, thời gian nghỉ ngơi ít mà tuần nào cũng đến." Bà giúp Mao Mao lấy cái đĩa cần dùng ra khỏi tủ. "Con thấy Nhất Bác có phải rất ngốc không, công việc ở đâu mà không làm được, nhất định muốn chạy đến Quảng Châu."

Mao Mao rửa nấm nhặt rau, bày ra đĩa chuẩn bị nấu, "Người trẻ có kế hoạch của người trẻ, chỉ sợ người trẻ ăn bám bố mẹ, bà ở trong phúc mà không biết phúc."

"Bỏ đi bỏ đi, không nói nữa, nói không được. Cứ cho nó ngốc, Chiến Chiến bà để ý giùm nó, tránh để thằng bé buồn lòng."

.

.

Buổi sáng ăn bánh ngũ vị, Mao Mao còn nấu mì rau nấm, cực kỳ thơm. Tiêu Chiến vừa xuống lầu đã đói meo, còn chưa ăn đã thật lòng khen Mao Mao thủ nghệ quá xịn, nhiêu đó đủ để dì vui vẻ cả ngày.

Anh đi lấy quần áo sạch để thay, rồi cầm quần áo của Vương Nhất Bác lên lầu giặt.

Mao Mao ở dưới lầu gọi, bảo họ xong thì xuống ăn cơm, còn đang nóng. Bà vội kéo dì lại, nói người trẻ lên lầu tâm sự, người già không nên quấy rầy.

Tiêu Chiến đã định đi xuống, nghe thấy lời này hơi bất lực. Làm gì có tâm sự, lời nghiêm túc nói mấy câu là đã không tệ rồi.

Lúc ăn cơm, Vương Nhất Bác rất quan tâm Tiêu Chiến, từ lâu đã phát hiện chồng mình là con mèo háu ăn, thích ăn mọi thứ. Bà nội vui đến mức cười híp mắt.

"Đúng rồi, hôm nay không phải tụi con phải đến nhà Chiến Chiến sao? Mau đi đi, ăn cơm xong đi sớm, đừng để họ sốt ruột đợi."

"Dạ, bố mẹ nói nhớ ảnh rồi, con về với ảnh một chuyến."

"Nên làm, kết hôn thì nên về nhà mẹ nhiều hơn. Hôn nhân hai đứa là chuyện của hai nhà, bình thường chăm sóc gia đình nhỏ, có thời gian cũng nên quan tâm gia đình lớn."

Bà nội có quá nhiều kinh nghiệm về hôn nhân, mỗi lần đến bà đều nói rất lâu. Những đạo lý ngộ ra từ ngày bình thường chuyện bình thường làm người ta thấy thanh thản, ấm áp và dễ chịu như bà.

Sau khi ăn xong một bát mì, Mao Mao múc cho anh bát thứ hai. Tiêu Chiến vội ngăn lại, xua tay nói con ăn quá no rồi. Hôm nay Vương Nhất Bác bóc trứng luộc cho anh, còn gắp thêm rất nhiều thức ăn, thực sự ăn không nổi nữa.

Sau khi ăn sáng, thu dọn đồ đạc quần áo chuẩn bị đi. Bà không nỡ chia tay Tiêu Chiến, tuần nào bà cũng không nỡ.

Tiêu Chiến đến đánh bài với bà, nói chuyện với bà. Nghe nói đứa cháu rể này ít nói khó thân, nhưng bà cảm thấy Tiêu Chiến rất tốt, càng nhìn càng thấy thân thiết.

Không nói vì không cần thiết nói chuyện với người không có bản lĩnh rảnh rỗi thích ba hoa, không phải vấn đề của cháu rể của bà.

Ông bà của Tiêu Chiến đều đi sớm, anh mười mấy tuổi đã không còn ông bà. Thường ngày bố mẹ bận công việc, em gái nhỏ tuổi, nói chuyện luôn có khoảng cách thế hệ, nên anh thường đến một mình, đi một mình, không ai nói chuyện với anh.

Sau này dần dần ít nói hơn, việc gì cũng tự lo tự giải quyết, không cần tốn thời gian nói nhiều.

Với bà nội thì khác, ông bà anh mất sớm, thấy người khác có rất ghen tị. Kết hôn có thêm bà nội, cực kỳ thân, có việc không có việc đều ghé qua, xem như làm tròn chữ hiếu, bù đắp cho thiếu hụt của mình.

Bà tiễn hai người ra xe.

Tiêu Chiến nắm tay bà nói: "Bà, mau vào nhà đi, bên ngoài lạnh lắm, tuần sau con lại đến thăm bà."

"Được, được, muốn đến cứ đến, bà hoan nghênh con, thằng nhóc này dám bắt nạt con, con cứ gọi điện cho bà, bà giúp cho dạy dỗ nó." Nói xong, bà cầm gậy chỉ vào Vương Nhất Bác.

"Bà yên tâm, con nhất định tốt với Tiêu Tiêu. Bà cũng phải ngoan ngoãn uống thuốc, phải chú ý đến sức khỏe của mình."

"Này, con đã hứa với bà, qua năm về đây làm việc. Con là người có gia đình, không nên chạy xa như vậy."

"Dạ dạ, nghe lời bà tất." Vương Nhất Bác lại tiến lên ôm bà nội chào tạm biệt: "Lạnh quá, bà mau vào nhà đi. Dì Mao Mao, phiền dì."

"Ui phiền cái gì. Lần sau hai đứa tới muốn ăn cái gì nói trước với dì, dì nấu cho." Mao Mao cẩn thận, giúp bà kéo lại áo khoác.

Cốp xe đã chất đầy đồ ăn mà bà và Mao Mao vẫn cảm thấy không đủ. Nếu không phải Tiêu Chiến ngăn cản nói phần lớn thời gian ăn ở công ty, họ còn định nhét thêm hai hũ cải ngâm.

Bên ngoài gió lớn, Mao Mao dìu bà trở về. Vương Nhất Bác lái xe đưa Tiêu Chiến đến nhà bố mẹ.

.

.

Từ việc lên xe, thắt dây an toàn, khởi động bản chỉ đường, dáng vẻ ngầm hiểu quan tâm lẫn nhau thực sự giống như một cặp phu phu ân ái.

Tiếc là, chỉ giống mà thôi.

Lên xe, mỗi người một chỗ, tự ôm tâm sự của riêng mình. Không ai đề cập đến chuyện tối hôm qua ôm ngủ, như thể đêm qua bên cạnh có thêm người vô gia cư ngủ nên không ngại ôm nhau giữ ấm.

Chuyện thường tình.

Tiêu Chiến quay đầu nhìn phong cảnh. Đây là trạng thái tiếp xúc chân thật của họ, ai làm việc người nấy, tôi không nói, em im lặng. Dường như có một cuộc thi, ai nói trước sẽ thua.

Vương Nhất Bác lái xe vững vàng, một giờ sau đã đến dưới lầu. Hôm nay nhà náo nhiệt, em gái cũng đang trong kỳ nghỉ nên ở nhà.

Đỗ xe trong gara xong, Tiêu Chiến đi vòng ra cốp sau xe, lấy một nửa số rau từ nhà bà nội và mang chúng lên lầu. Vương Nhất Bác tự nhiên nhận lấy, cầm giúp anh.

Bà ngoại cho nhiều đồ quá, Vương Nhất Bác đi công tác xa, không thể mang thức ăn lên máy bay, chỉ có thể đặt ở nhà, xem ngày nào Tiêu Chiến không ăn ở công ty thì tiện tay lấy ra nấu vài món.

Nhiều quá để lâu thì sợ hỏng, chi bằng mang về nhà bố mẹ. Bố mẹ em gái đều ở nhà, không lo lãng phí thức ăn.

.

.

Lên lầu bấm chuông, em gái ra mở cửa. Vương Nhất Bác xách túi lớn túi nhỏ vừa vào cửa, em gái liền dính lấy anh rể, vây quanh hai người.

"Bố mẹ, các anh về rồi." Chỉ một câu này, sau khi nói xong lập tức đuổi theo Vương Nhất Bác, hỏi đông hỏi tây: "Anh rể, anh về lúc nào vậy? Anh và anh hai em dạo này thế nào? Hai người sắp đi hưởng tuần trăng mật phải không? Khi nào đi? Định đi đâu? Nhật Bản hay Châu Âu?"

Cô bé vẫn đang học đại học, Vương Nhất Bác coi cô như em gái nhỏ ngây thơ, nhưng em gái nhỏ không muốn, đuổi theo người ta liến thoắng không ngừng.

Bố Tiêu sau khi nghe thấy tiếng chào hỏi mới ra khỏi phòng làm việc, gật đầu với họ rồi chuyển vị trí, cầm tách trà đến phòng khách và tiếp tục đọc báo.

Mẹ Tiêu cầm thìa đi ra khỏi bếp nói hai câu, sau đó quay trở lại làm việc.

Chỉ có em chồng rảnh, em chồng thích bám lấy hai người.

Vì muốn em chồng thôi hỏi, Vương Nhất Bác lấy ra món quà đã đặc biệt mang về từ Quảng Châu. Hắn mỗi lần đều cư xử thỏa đáng như vậy, về nhà chồng luôn giống như làm khách, cực kỳ khách sáo.

Tiêu Chiến không phải không biết. Khách sáo không chỉ vì cảm ơn, nhiều hơn là làm cho anh xem.

Anh nhìn đi, chúng ta là như vậy đấy, là phu phu trên danh nghĩa, là người nhà ngoài mặt, tình cảm lớn nhất chẳng qua chỉ là cảm động về cuộc phẫu thuật của bà nội mà thôi.

Tiêu Vận gấp gáp, cô không muốn quà: "Hả? Hai người không hưởng tuần trăng mật sao? Hai người rốt cuộc phải phu phu thật không vậy?"

Lời này vừa nói ra, ba người trong phòng khách đều giật mình, bố Tiêu Tiêu ngăn lại: "Tiểu Vận! Đừng giỡn."

Tiêu Vận lè lưỡi: "Con xin lỗi, con chỉ nghĩ, anh rể và anh hai đều bận đến mức không có thời gian cùng nhau ra ngoài chơi sao?"

Tiêu Chiến lặng lẽ thở dài, em gái vô tâm nhưng nói trúng phóc. Ai biết Vương Nhất Bác có muốn diễn thì diễn cho tới cả tập phim tuần trăng mật hay không đâu?

Mà thôi khỏi đi... Hai người như vậy, miễn cưỡng cùng nhau đi ra ngoài một chuyến, ngủ thì hai phòng, dọc đường không nói lời nào, còn đòi hưởng tuần trăng mật, không phải so với chết còn khó chịu hơn sao?

Tiêu Chiến định lát nữa sẽ hỏi lại nhỏ này, bản thân chưa có bạn trai, sao tự nhiên lại quan tâm đến tuần trăng mật của anh trai như vậy?

Không ngờ Vương Nhất Bác nói: "Đương nhiên là có. Gần đây công việc ở Quảng Châu sắp kết thúc rồi, có lẽ hơi bận, nhưng sau Tết Nguyên Đán là tụi anh đi."

Tiêu Vận lúc này mới hưng phấn: "Thật sao? Hai người định đi đâu?"

Vương Nhất Bác quay lại hỏi Tiêu Chiến: "Đợi em xong việc, chúng ta đi Tokyo được không? Em làm phiên dịch cho anh, mẹ cũng ở Tokyo, qua đó cũng có nhà để ở."

Tiêu Vận cảm thấy rằng Tokyo được đó, nhưng Tiêu Chiến không nói, chỉ mỉm cười lấy lệ.

Đi hay không không bao giờ là do anh quyết định. Diễn thì đừng nhập vai quá sâu, lỡ thành kẻ ngốc, đến cuối cùng chỉ tổ làm khổ mình.

Nếu Vương Nhất Bác không thật lòng muốn làm phu phu, vậy hai người cứ tương kính như tân cả đời đi.

.

.

Chắc sáng ăn quá no, trưa Tiêu Chiến không có khẩu vị, tùy tiện ăn hai miếng rồi nói buồn ngủ muốn trở về phòng nghỉ ngơi. Vương Nhất Bác chơi cờ với bố trong phòng khách, còn phải đối phó với một số bài kiểm tra của hai người phụ nữ.

Mẹ Tiêu lên tiếng trước, bà hiểu rõ con trai mình nhất, ít nói, có vài chuyện muốn hỏi cũng không muốn nói ra, nên bà đành thay Tiêu Chiến hỏi mấy câu.

"Nhất Bác, gần đây thế nào? Công việc bận không?"

"Dạ, gần đây hơi bận, sắp cuối năm, nhiều hội họp lắm."

"Tốt, thanh niên nên bận." Quân xe của bố Tiêu tiến thêm một bước, "Bà nội bên đó ổn không? Mấy ngày nữa phải kiểm tra lại, bố nói với Chiến Chiến rồi."

"Dạ ổn lắm, Tiêu Tiêu đảm đang, rất biết cách chăm sóc gia đình."

Em gái bên cạnh nghe mà ê răng. Từng nghe gọi anh hai cô là Chiến Chiến, nhưng chỉ có mỗi anh rể là trực tiếp gọi họ luôn... ở đây nhiều người họ Tiêu như vậy, không thấy sến sao.

Mẹ Tiêu hỏi: "Lần này con tính khi nào về Quảng Châu?"

"Mấy ngày nữa con đi, thứ tư tuần sau."

Hôm nay là chủ nhật, vậy là ngày mốt nữa đi.

"Sắp vào đông rồi, Chiến Chiến sợ lạnh, con nhắc nó mặc thêm áo. Thằng nhóc này làm việc rồi là không màng gì cả, bố mẹ nói nó coi như gió thoảng qua tai, con nói nó mới nghe."

Đông đến là sợ lạnh, sợ lạnh cũng không chịu mặc thêm quần áo, không biết tự chăm sóc bản thân chút nào. Mẹ Tiêu ngày nào cũng lo lắng về tính khí bướng bỉnh của con trai mình.

Vương Nhất Bác xấu hổ cười cười, nói nhất định, quân cờ trong tay nuốt một con tốt ở phía đối diện.

Không dễ, miệng trả lời lưu loát, mà não cũng thông suốt. Bố Tiêu thích điểm này nhất, chơi cờ với hắn rất thú vị.

"Kết hôn rồi thì nên sống hòa thuận. Công tác cũng không sao, chỉ cần trong lòng có nó là được. Bây giờ gạo đã nấu thành cơm, chúng ta không yên tâm cũng không được."

Nói thật thì đừng nói bà nội không hiểu tại sao hai người này lại kết hôn, bố mẹ Tiêu Chiến cũng không hiểu tại sao Vương Nhất Bác đột nhiên cầu hôn Tiêu Chiến.

Càng không hiểu con trai vốn không thích giao tiếp với mọi người lại có thể dễ dàng đồng ý kết hôn.

Hỏi không được nên đành thôi. Tình yêu là vậy, bao nhiêu người rơi vào không thoát ra được, mặc kệ, con cháu tự có phúc của con cháu.

Kết hôn hơn nửa năm, con rể không ở nhà được mấy ngày. Mẹ Tiêu lúc đầu có chút không hài lòng, có ai kết hôn xong bỏ người kia lại ở nhà một mình chạy ra ngoài làm việc suốt không? Cho dù tin tưởng, nhưng không có tình cảm làm cơ sở, người không ở trước mặt, có thể nắm chắc được sao.

Sau đó Vương Nhất Bác đi công tác về vội vàng chạy tới, thấy hắn đối xử với Tiêu Chiến khá tốt nên bà yên tâm hơn chút, không nói nhiều nữa.

Hôn nhân cũng giống như uống nước, ấm lạnh tự biết. Ngăn cản có tác dụng gì? Tiêu Chiến quyết tâm uống nước lạnh cũng mặc kệ, uống đủ mới dễ chịu.

Chiều nay Vương Nhất Bác cực bận. Chơi cờ tướng chưa đủ, còn cùng Tiêu Vận chơi cờ nhảy. Cờ nhảy chơi chán thì chơi cờ bay.

Cho đến khi Tiêu Chiến thức dậy, nhìn sau gáy bù xù của hai cái người trẻ con nằm bò trên bàn cà phê trong phòng khách ném xúc xắc.

Sau bữa tối, chuẩn bị trở về nhà, mẹ Tiêu dặn dò con trai: "Trời lạnh nhớ mặc thêm quần áo, không có việc gì thì cứ về nhà thường xuyên, Nhất Bác đi công tác dài ngày không ở nhà thì con cứ qua chỗ bố mẹ."

Tiêu Chiến gật đầu nói dạ con nhớ rồi, trên tay cầm túi lớn túi nhỏ, chứa đầy những loại thuốc bổ máu dưỡng nhan như cao da lừa của Sơn Đông, kỷ tử, nhân sâm.

Không có thực phẩm bổ sung, làm sao qua được mùa đông?

Mẹ Tiêu nhìn con trai nhưng vẫn không hài lòng: "Lần nào cũng chỉ biết dạ cho mẹ vui, có chuyện thì tự mình chịu. Đừng như vậy, mẹ sẽ đau lòng."

Gia đình họ chưa bao giờ keo kiệt trong việc thể hiện tình yêu, mẹ em gái là những người thích nói yêu thương nhất, nhưng Tiêu Chiến nói những lời này lại xấu hổ đỏ mặt.

Tính anh giống bố, không giỏi nói. Rất nhiều chuyện làm là được, chỉ không muốn nói ra.

Vương Nhất Bác là người thông minh, ở bên cạnh vừa nghe là biết mẹ không vui. Hắn vội bảo đảm, có thời gian sẽ quay về với Tiêu Chiến, năm sau không đi nữa.

Hứa hẹn nghe hay đấy, Tiêu Chiến mỉm cười, nhưng không xem là thật.

Em gái không muốn để anh trai đi, nói muốn qua nhà họ ở ít hôm.

Nhà anh hai có sân, có xích đu anh rể cho người đến dựng; trong phòng khách còn có một chiếc ghế sô pha ngoại cỡ, ngồi xem TV rất thoải mái.

Mẹ Tiêu nhanh chóng ngăn lại, tiểu biệt thắng tân hôn mà, khó khăn lắm mới có cơ hội hâm nóng tình cảm, có thêm em gái làm bóng đèn thì không ổn.

"Đi đường cẩn thận đấy~ rảnh cứ ghé, về ăn cơm cũng được, bố mẹ không chê phiền đâu."

Thấy xe của họ đã khuất bóng, mẹ Tiêu mới lưu luyến đi bộ về. Tiêu Vận hỏi bà, nhớ anh hai vậy sao không giữ anh lại nhà một đêm? Mẹ Tiêu cười nói con còn nhỏ, không hiểu.

Chậc, cô mười chín tuổi rồi, có gì mà không hiểu. Mẹ chỉ thích ra vẻ thần bí thôi.

====
Truyện được đăng tải miễn phí tại tài khoản: Wattpad: diephuyen202
Các trang reup khác đều là reup phi phép, mọi người xem ở trang chính chủ nhé!

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store