Bjyx Trans Edit Dinh Luat Rung Dong
Đêm muộn, những bông hoa tuyết rơi dày đặc, tuỳ ý phủ lên những ngọn cây cao, trong phòng lại tràn ngập khí nóng, vị rượu nhàn nhạt của người bên dưới dường như còn lượn lờ đọng trong môi răng hai người. Gối của Bắc Âu đều luôn rất mềm, không có ngoại lệ, đặc biệt còn vô cùng ấm, nó mềm và nẩy lên như một miếng chiếc bánh bao nướng lớn.Lúc vừa lấy chúng ra khỏi tủ, Vương Nhất Bác đã hỏi một câu: "Có thể là nhồi lông ngỗng đen, cũng không chắc sẽ phồng lắm, có được không?"Đến khi mông và eo Tiêu Chiến đều đặt lên rồi, phát hiện ra cũng không có gì thay đổi cả — thật sự có nâng lên cao được một tí, nhưng nó hình như là quá mềm, qua chưa được bao lâu đã xìu xuống.Môi Vương Nhất Bác rất nóng, nhẹ nhàng áp lên cổ và xương quai xanh của anh, mỗi nơi đôi môi cậu chạm vào, anh đều cảm thấy nơi đó rất ngứa.Quần của Tiêu Chiến sớm đã bị lột sạch sẽ vứt bên ngoài phòng khách rồi, trên thân chỉ còn sót lại một chiếc áo, hoàn toàn không đủ che đậy đi cặp mông, cặp chân thon dài và sắc xuân vô bờ.Nụ hôn dần trở nên quấn quýt và ướt át, tinh thần của Tiêu Chiến vì tác động của rượu mà càng lúc càng rơi vào mờ mịt, hạ thân cũng vì được vuối ve mà bắt đầu cương lên, anh không kìm được, vô thức bám víu lên bờ vai Vương Nhất Bác, đem thân mình dính lên thân thể cậu.Thực ra rượu nho đỏ, nếu như đang bụng rỗng mà uống xuống, sức ngắm về sau sẽ rất lớn, sau nửa đêm chắc chắc bụng sẽ réo lên đến mức không thể ngủ được, anh vốn thích uống rượu sâm banh hơn, bởi vì khi say nhất định sẽ say đến triệt để.Nhưng đến hôm nay Tiêu Chiến mới phát hiện, rượu vang hôm nay không được kết hợp với pho mát, nhưng vẫn khiến người ta say, khi cảm xúc con người bùng lên ở trong đêm tối, sẽ khiến cho các giác quan trở nên đặc biệt nhạy cảm.Vương Nhất Bác rút môi lưỡi ra, bắt đầu hôn từ yết hầu Tiêu Chiến hôn xuống, tìm hai hiểm hồng hồng trên ngực anh, khi khuôn mặt cậu bắt đầu vùi xuống, hai tay cũng thuận theo đó từ vai anh bắt đầu trượt dần xuống.Làn da Tiêu Chiến thật ra cũng không quá trắng, nhưng lại vô cùng non mịn, từ hõm eo một đường sờ xuống mông, cậu phát hiện, cặp mông mềm hơn rất nhiều so với cậu tưởng tượng.Tiêu Chiến nhìn đến thì rất gầy, trên eo không có được mấy miếng thịt, cũng không quá săn chắc, nhưng khi sờ xuống hoàn toàn khiến người ta có ảo giác mềm mại đầy đặn và mọng nước, cảm giác trơn nhẵn nó mang lại tưởng chừng như có thể nhồi ra được nước.Vương Nhất Bác khi còn rất nhỏ đã được đưa vào câu lạc bộ thể thao rồi, vậy nên theo năm tháng dồn hết sức lực để luyện tập, đã góp nhặt dần dần rất nhiều những vết chai trong lòng bàn tay. Tay Vương Nhất Bác vừa to vừa có lực, dường như đang nhè nhẹ tỉ mỉ cọ xát lên bụng dưới của anh."Em..." hô hấp của Tiêu Chiến dần trở nên nặng nề, Vương Nhất Bác từ khoang mũi phát ra một tiếng ừm, cậu tiến đến hôn anh, sau đó cầm vật cương cứng nóng hổi của anh trong tay, mỗi một động tác, đều khiến hô hấp của anh bật ra một âm thanh nhỏ.Thật ra khi uống rượu vào sẽ ra rất chậm, nhưng anh bây giờ vừa nằm trên chiếc gối, ôm cổ Vương Nhất Bác cùng cậu hôn môi, vừa cảm nhận từng động tác lên xuống, thế nên rất nhanh đã ra rồi.
Vương Nhất Bác lấy khăn giấy lau đi chất dịch sền sệt trong lòng bàn tay, căn phòng chỉ trong phút chốc đã tràn ngập mùi tanh đậm đặc như thể đã lâu rồi không có ánh nắng mặt trời.Tiêu Chiến đang nằm dưới thân cậu, bây giờ anh cảm giác như cặp mông đang đặt trên chiếc gối đã nóng lên rồi, Tiêu Chiến không muốn ngửi thấy mùi tanh này, giơ hai tay lên ôm lấy cổ Vương Nhất Bác, sau đó vùi mặt vào trong hõm cổ cậu.Vương Nhất Bác vừa nãy trong một giây vô tình đã liếc đến cổ tay mảnh khảnh của Tiêu Chiến, có in một vòng đỏ, nó là vì khi nãy cậu đã dùng lực nắm một lúc, dường như còn đọng lại một màu đỏ nhạt.Tức thì xuất hiện một trận móng vuốt, không ngừng cào lên tim Vương Nhất Bác, vừa ngứa vừa đau.Loại cảm giác này đã từng gặp qua.Lần đầu tiên nó xuất hiện là khi hạ bộ của Vương Nhất Bác dựng đứng sau cặp mông mập mạp của Tiêu Chiến, lần sau đó là cái đêm ở Stockholm, cậu đứng bên trong trung tâm huấn luyện nhìn vọng ra bên ngoài màn đêm qua lớp cửa kính, cậu muốn bắt chuyến xe nhanh nhất để đi về, sau đó đi vào nhà tắm tìm Tiêu Chiến — chính là như vậy, mặc kệ Tiêu Chiến có đang mặc quần áo hay không.Nhưng Vương Nhất Bác đã hết lần này đến lần khác sợ Tiêu Chiến sợ hãi, lo lắng, và buồn bã.Lúc ấy, cậu từ đầu đến cuối luôn nhịn xuống.Nhưng bây giờ, cuối cùng loại cảm giác đó lại đến rồi, đã có cơ hội, có thể giải phóng rồi.Dường như sau khi kìm nén, nó lại càng mạnh mẽ và cuồn cuộn hơn.Mặt Tiêu Chiến đang vùi trong cổ Vương Nhất Bác lẳng lặng hít thở, khí nóng hầm hập và mùi tinh dịch hăng hăng trong căn phòng hoà vào nhau, có một loại cảm giác ấm áp khó tả.Tiêu Chiến vừa nghĩ sẽ nghỉ ngơi một lát, thì đột nhiên hai chân bị tách ra, đặt hai bên hông cậu, sau đó bị Vương Nhất Bác ôm ngồi dậy.Tiêu Chiến giật mình càng ôm chặt cổ Vương Nhất Bác hơn nữa, anh vẫn chưa kịp hoàn hồn lại đã bị cậu áp đến hôn môi, đầu lưỡi lần nữa tiến sâu vào bên trong.Tiêu Chiến lúc này không thể không thừa nhận, Vương Nhất Bác thật sự, rất có kiên nhẫn.Tiêu Chiến dần dần mụ mị đắm chìm vào nụ hôn vừa dịu dàng vừa chậm chạp dính liền này, tiếng nước nhóp nhép phát ra từ nụ hôn biến căn phòng trở nên càng nóng hơn, giống như ánh sáng nhập nhòa của những ngọn nến dần trở nên ngọt ngào thân mật hơn.Tiêu Chiến bắt đầu thả lỏng, đôi tay đang bám víu lên vai Vương Nhất Bác đã nhẹ nhàng hơn.Sau khi thả lỏng, cơ thể Tiêu Chiến cũng trở nên mềm hơn, môi rất mềm, má mềm, eo cũng mềm, đến cặp đùi căng cứng đang dính chặt trên eo Vương Nhất Bác cũng mềm đi, mềm mịn như bông gòn."Em muốn đi vào." Vương Nhất Bác không phải đang hỏi ý kiến của Tiêu Chiến, mà là thông báo — anh kêu lên một tiếng, hạ thân ngay lập tức bị vật gì đó nhét đến căng phồng.Anh vậy mà lại trong tư thế này, không hề được báo trước, bị Vương Nhất Bác lấp đầy.Mà bên trong Tiêu Chiến lại có thể cảm nhận rất rõ ràng hình dạng của đồ vật đó. Vương Nhất Bác đang nhìn anh.Anh đón lấy ánh mắt của cậu, dùng cả cơ thể mình cảm nhận vật bên dưới.Rất to, rất cứng, và rất nóng.Tiến vào thuận lợi hơn rất nhiều so với những gì Tiêu Chiến đã nghĩ, tuy anh có chút không tin, nhưng rất nhanh cảm giác choáng váng khi bị xông vào đã cuộn lấy toàn thân anh từ trên xuống dưới, mặt anh chôn vào cổ Vương Nhất Bác, anh nhỏ giọng nói: "Đừng nhìn anh..."Hai cánh tay mảnh khảnh đang câu lên vai Vương Nhất Bác của anh, bắt đầu run rẩy theo nhịp lên xuống — có thể anh không hề nhận ra bản thân đã ra nhiều nước như thế nào, rất trơn mượt, nơi giao hợp gần như ngay khoảng khắc Vương Nhất Bác tiến vào, đã tuôn ra một lượng lớn chất dịch chảy lên giường."Không nhìn anh." Vương Nhất Bác cụp mí mắt xuống, che đi nơi đáy mắt vô cùng đỏ của mình.Vệt nước trên tấm ga giường màu xám tro, thuận theo động tác ngày một lớn hơn của hai người mà loang ra to hơn."Đau không?" Ngữ khí của Vương Nhất Bác vẫn bình thản như mọi ngày, giống như hai người không có đang làm chuyện mặt đỏ tim loạn vậy, như đang hỏi: "Đã ăn sáng chưa?""Không ... đau!" Rõ ràng nước của Tiêu Chiến đã chảy vô cùng nhiều, lúc này, anh thậm chí còn cho rằng Vương Nhất Bác là đang cố ý hỏi như vậy.Vương Nhất Bác nhận được đáp án liền giữ càng chặt eo anh.
Tiêu Chiến vốn dĩ luôn kiềm chế không chịu kêu ra, nhưng động tác thao vào của Vương Nhất Bác lại mỗi lúc một cuồng bạo, anh chỉ có thể mở miệng nho nhỏ, bắt đầu đứt đoạn kêu ra từng tiếng rất khẽ.Tiếng kêu nhỏ kèm theo hơi thở gấp gáp chưa được vài giây, Tiêu Chiến đột nhiên cảm thấy bên trong huyệt khẩu một luồng tê dại, bên trong vách ruột như có điểm nào đó bị đâm trúng, toàn thân anh run lên, trong miệng không kìm được bật ra tiếng rên.Vương Nhất Bác bắt đầu hôn anh, vừa hôn vừa xông vào, sau đó lật người anh lại: "Kêu đi, chỉ mỗi em có thể nghe thấy."Vẫn là giọng nói trầm thấp lành lạnh, nhưng giờ này phút này, nó đã trở nên khàn đi rất nhiều.Tiêu Chiến đang quỳ lên chiếc gối, bờ mông cong lên không ngừng bị đập vào, trong miệng bắt đầu phát ra những tiếng ưm ưm a a, Vương Nhất Bác cố gắng hít thở, những ngón tay dài ấn lên mông anh, dùng lực thao anh, căn phòng yên tĩnh tràn ngập âm thanh "bạch bạch" va chạm xác thịt và tiếng rên ngân dài.Bên ngoài trận tuyết rơi rất lớn, trong phòng lại càng lúc càng nóng, mặc dù nhiệt độ lò sưởi vẫn không hề thay đổi.Đầu giường mở một ngọn đèn nhỏ, là màu vàng của nến, ánh sáng rất yếu ớt, nhưng trên tường vẫn có thể nhìn thấy được rất rõ bóng của hai con người đang quấn vào nhau. Tiêu Chiến dần quỳ không nổi nữa, về sau căn phòng đều là tiếng rên rỉ của anh, Vương Nhất Bác chỉ im lặng nghe tiếng của anh, không hề nói gì, cậu từ phía sau hôn tai anh, lực đạo bên dưới càng mạnh mẽ hơn.Tiêu Chiến vừa đau vừa trướng, đầu gối đè xuống rất khó chịu, vì để nhịn xuống cảm giác buồn tiểu mà anh lắc lư muốn thay đổi tư thế hai ba lần, nhưng Vương Nhất Bác vẫn không cho anh được theo ý mình.
"Muốn ... muốn tiểu!"Mặt Tiêu Chiến đều là màu đỏ, mũi đỏ, mắt cũng đỏ, nước mắt từ khoé mắt không kìm được chảy ra, anh cưỡi lên người Vương Nhất Bác, hai tay chống đỡ lên bờ ngực săn chắc của cậu, chịu đựng cơn truy đuổi, Tiêu Chiến bắt đầu cầu xin: "Ưm... gần đến rồi ....aaa!"Vương Nhất Bác biết anh chịu không nổi nữa, đưa tay kéo đầu anh lại ấn vào lòng mình, sau đó hôn anh, tốc độ ra vào bên dưới bắt đầu cuồng bạo hơn nữa.Lúc Vương Nhất Bác bắn ra, Tiêu Chiến cùng lúc với cậu, chỉ có điều là đồ của Vương Nhất Bác bắn hết vào trong cơ thể anh, còn anh thì đều phóng thích lên cơ bụng cậu, từng đường từng đường chảy xuống — là chất dịch lỏng có màu vàng.Tiêu Chiến vẫn chưa ý thức được bản thân mình vừa làm gì thì đã bị Vương Nhất Bác nắm eo lần nữa thay đổi tư thế. Giường gần như đều đã ướt sũng, khắp nơi loang lổ những vết nước, căn bản là không thể ngủ được.Tiêu Chiến cũng xem như là hiểu được nguyên nhân vì sao trước đây các cô gái luôn gọi vận động viên của TOX là "công cẩu eo."* rồi.*Công cẩu eo: người vạm vỡ, vòng hông dưới nhỏ hơn ngực, bụng nhiều múi.Lúc này trời có lẽ cũng đã có chút ánh sáng, mặc dù vẫn là đêm đông tháng mười hai, nhưng vẫn như cũ cảm nhận được một ít tia sáng. Toàn thân Tiêu Chiến mềm nhũn không còn một chút sức lực, và rượu uống vào cũng đã hoàn toàn tỉnh lại rồi.Mặt anh vẫn chôn trong cổ Vương Nhất Bác, cơ thể không khống chế được liên tục chùn xuống, như thể đã mắc kẹt vào một cơn lốc xoáy nào đó.Trong lúc mơ mơ hồ hồ, cuối cùng anh cũng được ôm vào nhà tắm để tẩy rửa, trong lúc đó hình như anh có tỉnh lại một lần, nhưng mà chỉ nhớ được một câu: "Ngủ đi, không sao."Lúc Tiêu Chiến thức dậy, Vương Nhất Bác vẫn đang ôm anh ngủ.Trong không khí vẫn còn mùi.Không phải mùi tanh nồng, mà là mùi của Vương Nhất Bác, mùi của anh, mùi của ga giường, còn có mùi của sữa tắm.Bên ngoài đã tối lắm rồi, dù sao cũng là đêm vùng cực, tấm rèm cửa sổ đang mở, Tiêu Chiến nhất thời thời không phân biệt được đã một ngày một đêm hay chỉ mới một đêm trôi qua. Hơi thở đều đặn của Vương Nhất Bác phả ra, miệng cậu đang dính lên gáy anh, hơi thở phả ra từ cậu rất ấm.Cảm giác rất chân thực.Không phải mơ.Tiêu Chiến muốn cựa một chút, nhưng phát hiện tay cũng đã bị Vương Nhất Bác vòng qua nắm lấy.Phải, đang nắm.Bàn tay vận động viên rất to, rất rộng, nó đang bao bọc phủ lên mu bàn tay có những vết kim đang lành lại của Tiêu Chiến. Năm ngón tay Vương Nhất Bác luồn qua những kẽ ngón tay anh, nắm chặt lại.
Đây là, động tác đan lại, mười ngón tay nắm chặt.Chiếc chăn bông mềm bị đôi tay của một cặp tình nhân đè xuống, lõm đi một lỗ.Tiêu Chiến sực nhớ lại, mấy chiếc gối hôm qua bị mông anh đè lên, bây giờ chúng đều nằm hết dưới đất, một cái nằm đó, một cái xiêu vẹo bên cạnh, một cái bị vứt dựng ngay góc tường.
Vương Nhất Bác vẫn chưa tỉnh, Tiêu Chiến muốn quay người lại nhìn cậu, nhưng lại sợ cậu bị mình làm tỉnh giấc, thế nên chỉ dám giữ nguyên tư thế không hề nhúc nhích.Thật ra đêm qua khi Tiêu Chiến mệt đến mức thiếp đi, Vương Nhất Bác đã tỉnh dậy rất nhiều lần.Giấc ngủ của vận động viên trước giờ vẫn luôn rất tốt, chỉ có đêm qua, sau khi nhìn thấy Tiêu Chiến cuối cùng cũng đã có thể ngủ rồi, cậu ôm lấy anh, căn bản là không ngủ được.Có lúc sẽ hôn gáy anh, có lúc hôn mặt anh, có lúc hôn môi anh, nếu không thì sẽ lui xuống xem xem bên dưới anh đã bớt sưng hơn chưa.Trước khi ngoài trời bắt đầu sáng lên, Vương Nhất Bác mới thật nhẹ tay nhẹ chân vén chăn lên, lót một chồng giấy ăn thật dày dưới mông anh.Tuy Vương Nhất Bác nấu ăn cũng không ra làm sao, nhưng mẹ rất hay dùng nó để lót dưới những món ăn nóng, như gà rán, bánh nướng, hoặc mứt trái cây chưng.Thế nên trong tiềm thức Vương Nhất Bác đã luôn hiểu được công dụng của nó, hơn nữa bởi vì nó dày, nên hút nước rất tốt.Mà tất nhiên, hút cái gì cũng được.Trong đêm cậu thay giấy hai lần.
Khi Tiêu Chiến mơ màng chuẩn bị lần nữa chìm vào giấc ngủ, thì Vương Nhất Bác tỉnh dậy. Cánh tay đặt trên eo anh chỉ đưa ra để duỗi cơ thể trong một hai giây, rất nhanh đã đặt lại vị trí cũ, vây Tiêu Chiến lại trong lòng."Chào!"Giọng Vương Nhất Bác vẫn còn khàn khàn nơi cổ họng, nhưng đã khôi phục lại sự trầm ổn vốn có.Vương Nhất Bác hôn gáy Tiêu Chiến.Anh quay người, đưa tay ôm lấy cổ cậu.Mắt Vương Nhất Bác vẫn chưa mở ra hết được, đầu tóc thì rối bời, nhưng vẫn là kéo Tiêu Chiến ôm vào lòng, tay thuận tiện trượt xuống, sờ sờ vào giữa hai mông anh."Đau không?""Không đau."Tiêu Chiến kéo cổ Vương Nhất Bác xuống, hôn lên môi cậu một cái.Vương Nhất Bác xoa xoa má anh: "Đói rồi?""Ừm! Đói rồi."
Vương Nhất Bác lấy khăn giấy lau đi chất dịch sền sệt trong lòng bàn tay, căn phòng chỉ trong phút chốc đã tràn ngập mùi tanh đậm đặc như thể đã lâu rồi không có ánh nắng mặt trời.Tiêu Chiến đang nằm dưới thân cậu, bây giờ anh cảm giác như cặp mông đang đặt trên chiếc gối đã nóng lên rồi, Tiêu Chiến không muốn ngửi thấy mùi tanh này, giơ hai tay lên ôm lấy cổ Vương Nhất Bác, sau đó vùi mặt vào trong hõm cổ cậu.Vương Nhất Bác vừa nãy trong một giây vô tình đã liếc đến cổ tay mảnh khảnh của Tiêu Chiến, có in một vòng đỏ, nó là vì khi nãy cậu đã dùng lực nắm một lúc, dường như còn đọng lại một màu đỏ nhạt.Tức thì xuất hiện một trận móng vuốt, không ngừng cào lên tim Vương Nhất Bác, vừa ngứa vừa đau.Loại cảm giác này đã từng gặp qua.Lần đầu tiên nó xuất hiện là khi hạ bộ của Vương Nhất Bác dựng đứng sau cặp mông mập mạp của Tiêu Chiến, lần sau đó là cái đêm ở Stockholm, cậu đứng bên trong trung tâm huấn luyện nhìn vọng ra bên ngoài màn đêm qua lớp cửa kính, cậu muốn bắt chuyến xe nhanh nhất để đi về, sau đó đi vào nhà tắm tìm Tiêu Chiến — chính là như vậy, mặc kệ Tiêu Chiến có đang mặc quần áo hay không.Nhưng Vương Nhất Bác đã hết lần này đến lần khác sợ Tiêu Chiến sợ hãi, lo lắng, và buồn bã.Lúc ấy, cậu từ đầu đến cuối luôn nhịn xuống.Nhưng bây giờ, cuối cùng loại cảm giác đó lại đến rồi, đã có cơ hội, có thể giải phóng rồi.Dường như sau khi kìm nén, nó lại càng mạnh mẽ và cuồn cuộn hơn.Mặt Tiêu Chiến đang vùi trong cổ Vương Nhất Bác lẳng lặng hít thở, khí nóng hầm hập và mùi tinh dịch hăng hăng trong căn phòng hoà vào nhau, có một loại cảm giác ấm áp khó tả.Tiêu Chiến vừa nghĩ sẽ nghỉ ngơi một lát, thì đột nhiên hai chân bị tách ra, đặt hai bên hông cậu, sau đó bị Vương Nhất Bác ôm ngồi dậy.Tiêu Chiến giật mình càng ôm chặt cổ Vương Nhất Bác hơn nữa, anh vẫn chưa kịp hoàn hồn lại đã bị cậu áp đến hôn môi, đầu lưỡi lần nữa tiến sâu vào bên trong.Tiêu Chiến lúc này không thể không thừa nhận, Vương Nhất Bác thật sự, rất có kiên nhẫn.Tiêu Chiến dần dần mụ mị đắm chìm vào nụ hôn vừa dịu dàng vừa chậm chạp dính liền này, tiếng nước nhóp nhép phát ra từ nụ hôn biến căn phòng trở nên càng nóng hơn, giống như ánh sáng nhập nhòa của những ngọn nến dần trở nên ngọt ngào thân mật hơn.Tiêu Chiến bắt đầu thả lỏng, đôi tay đang bám víu lên vai Vương Nhất Bác đã nhẹ nhàng hơn.Sau khi thả lỏng, cơ thể Tiêu Chiến cũng trở nên mềm hơn, môi rất mềm, má mềm, eo cũng mềm, đến cặp đùi căng cứng đang dính chặt trên eo Vương Nhất Bác cũng mềm đi, mềm mịn như bông gòn."Em muốn đi vào." Vương Nhất Bác không phải đang hỏi ý kiến của Tiêu Chiến, mà là thông báo — anh kêu lên một tiếng, hạ thân ngay lập tức bị vật gì đó nhét đến căng phồng.Anh vậy mà lại trong tư thế này, không hề được báo trước, bị Vương Nhất Bác lấp đầy.Mà bên trong Tiêu Chiến lại có thể cảm nhận rất rõ ràng hình dạng của đồ vật đó. Vương Nhất Bác đang nhìn anh.Anh đón lấy ánh mắt của cậu, dùng cả cơ thể mình cảm nhận vật bên dưới.Rất to, rất cứng, và rất nóng.Tiến vào thuận lợi hơn rất nhiều so với những gì Tiêu Chiến đã nghĩ, tuy anh có chút không tin, nhưng rất nhanh cảm giác choáng váng khi bị xông vào đã cuộn lấy toàn thân anh từ trên xuống dưới, mặt anh chôn vào cổ Vương Nhất Bác, anh nhỏ giọng nói: "Đừng nhìn anh..."Hai cánh tay mảnh khảnh đang câu lên vai Vương Nhất Bác của anh, bắt đầu run rẩy theo nhịp lên xuống — có thể anh không hề nhận ra bản thân đã ra nhiều nước như thế nào, rất trơn mượt, nơi giao hợp gần như ngay khoảng khắc Vương Nhất Bác tiến vào, đã tuôn ra một lượng lớn chất dịch chảy lên giường."Không nhìn anh." Vương Nhất Bác cụp mí mắt xuống, che đi nơi đáy mắt vô cùng đỏ của mình.Vệt nước trên tấm ga giường màu xám tro, thuận theo động tác ngày một lớn hơn của hai người mà loang ra to hơn."Đau không?" Ngữ khí của Vương Nhất Bác vẫn bình thản như mọi ngày, giống như hai người không có đang làm chuyện mặt đỏ tim loạn vậy, như đang hỏi: "Đã ăn sáng chưa?""Không ... đau!" Rõ ràng nước của Tiêu Chiến đã chảy vô cùng nhiều, lúc này, anh thậm chí còn cho rằng Vương Nhất Bác là đang cố ý hỏi như vậy.Vương Nhất Bác nhận được đáp án liền giữ càng chặt eo anh.
Tiêu Chiến vốn dĩ luôn kiềm chế không chịu kêu ra, nhưng động tác thao vào của Vương Nhất Bác lại mỗi lúc một cuồng bạo, anh chỉ có thể mở miệng nho nhỏ, bắt đầu đứt đoạn kêu ra từng tiếng rất khẽ.Tiếng kêu nhỏ kèm theo hơi thở gấp gáp chưa được vài giây, Tiêu Chiến đột nhiên cảm thấy bên trong huyệt khẩu một luồng tê dại, bên trong vách ruột như có điểm nào đó bị đâm trúng, toàn thân anh run lên, trong miệng không kìm được bật ra tiếng rên.Vương Nhất Bác bắt đầu hôn anh, vừa hôn vừa xông vào, sau đó lật người anh lại: "Kêu đi, chỉ mỗi em có thể nghe thấy."Vẫn là giọng nói trầm thấp lành lạnh, nhưng giờ này phút này, nó đã trở nên khàn đi rất nhiều.Tiêu Chiến đang quỳ lên chiếc gối, bờ mông cong lên không ngừng bị đập vào, trong miệng bắt đầu phát ra những tiếng ưm ưm a a, Vương Nhất Bác cố gắng hít thở, những ngón tay dài ấn lên mông anh, dùng lực thao anh, căn phòng yên tĩnh tràn ngập âm thanh "bạch bạch" va chạm xác thịt và tiếng rên ngân dài.Bên ngoài trận tuyết rơi rất lớn, trong phòng lại càng lúc càng nóng, mặc dù nhiệt độ lò sưởi vẫn không hề thay đổi.Đầu giường mở một ngọn đèn nhỏ, là màu vàng của nến, ánh sáng rất yếu ớt, nhưng trên tường vẫn có thể nhìn thấy được rất rõ bóng của hai con người đang quấn vào nhau. Tiêu Chiến dần quỳ không nổi nữa, về sau căn phòng đều là tiếng rên rỉ của anh, Vương Nhất Bác chỉ im lặng nghe tiếng của anh, không hề nói gì, cậu từ phía sau hôn tai anh, lực đạo bên dưới càng mạnh mẽ hơn.Tiêu Chiến vừa đau vừa trướng, đầu gối đè xuống rất khó chịu, vì để nhịn xuống cảm giác buồn tiểu mà anh lắc lư muốn thay đổi tư thế hai ba lần, nhưng Vương Nhất Bác vẫn không cho anh được theo ý mình.
"Muốn ... muốn tiểu!"Mặt Tiêu Chiến đều là màu đỏ, mũi đỏ, mắt cũng đỏ, nước mắt từ khoé mắt không kìm được chảy ra, anh cưỡi lên người Vương Nhất Bác, hai tay chống đỡ lên bờ ngực săn chắc của cậu, chịu đựng cơn truy đuổi, Tiêu Chiến bắt đầu cầu xin: "Ưm... gần đến rồi ....aaa!"Vương Nhất Bác biết anh chịu không nổi nữa, đưa tay kéo đầu anh lại ấn vào lòng mình, sau đó hôn anh, tốc độ ra vào bên dưới bắt đầu cuồng bạo hơn nữa.Lúc Vương Nhất Bác bắn ra, Tiêu Chiến cùng lúc với cậu, chỉ có điều là đồ của Vương Nhất Bác bắn hết vào trong cơ thể anh, còn anh thì đều phóng thích lên cơ bụng cậu, từng đường từng đường chảy xuống — là chất dịch lỏng có màu vàng.Tiêu Chiến vẫn chưa ý thức được bản thân mình vừa làm gì thì đã bị Vương Nhất Bác nắm eo lần nữa thay đổi tư thế. Giường gần như đều đã ướt sũng, khắp nơi loang lổ những vết nước, căn bản là không thể ngủ được.Tiêu Chiến cũng xem như là hiểu được nguyên nhân vì sao trước đây các cô gái luôn gọi vận động viên của TOX là "công cẩu eo."* rồi.*Công cẩu eo: người vạm vỡ, vòng hông dưới nhỏ hơn ngực, bụng nhiều múi.Lúc này trời có lẽ cũng đã có chút ánh sáng, mặc dù vẫn là đêm đông tháng mười hai, nhưng vẫn như cũ cảm nhận được một ít tia sáng. Toàn thân Tiêu Chiến mềm nhũn không còn một chút sức lực, và rượu uống vào cũng đã hoàn toàn tỉnh lại rồi.Mặt anh vẫn chôn trong cổ Vương Nhất Bác, cơ thể không khống chế được liên tục chùn xuống, như thể đã mắc kẹt vào một cơn lốc xoáy nào đó.Trong lúc mơ mơ hồ hồ, cuối cùng anh cũng được ôm vào nhà tắm để tẩy rửa, trong lúc đó hình như anh có tỉnh lại một lần, nhưng mà chỉ nhớ được một câu: "Ngủ đi, không sao."Lúc Tiêu Chiến thức dậy, Vương Nhất Bác vẫn đang ôm anh ngủ.Trong không khí vẫn còn mùi.Không phải mùi tanh nồng, mà là mùi của Vương Nhất Bác, mùi của anh, mùi của ga giường, còn có mùi của sữa tắm.Bên ngoài đã tối lắm rồi, dù sao cũng là đêm vùng cực, tấm rèm cửa sổ đang mở, Tiêu Chiến nhất thời thời không phân biệt được đã một ngày một đêm hay chỉ mới một đêm trôi qua. Hơi thở đều đặn của Vương Nhất Bác phả ra, miệng cậu đang dính lên gáy anh, hơi thở phả ra từ cậu rất ấm.Cảm giác rất chân thực.Không phải mơ.Tiêu Chiến muốn cựa một chút, nhưng phát hiện tay cũng đã bị Vương Nhất Bác vòng qua nắm lấy.Phải, đang nắm.Bàn tay vận động viên rất to, rất rộng, nó đang bao bọc phủ lên mu bàn tay có những vết kim đang lành lại của Tiêu Chiến. Năm ngón tay Vương Nhất Bác luồn qua những kẽ ngón tay anh, nắm chặt lại.
Đây là, động tác đan lại, mười ngón tay nắm chặt.Chiếc chăn bông mềm bị đôi tay của một cặp tình nhân đè xuống, lõm đi một lỗ.Tiêu Chiến sực nhớ lại, mấy chiếc gối hôm qua bị mông anh đè lên, bây giờ chúng đều nằm hết dưới đất, một cái nằm đó, một cái xiêu vẹo bên cạnh, một cái bị vứt dựng ngay góc tường.
Vương Nhất Bác vẫn chưa tỉnh, Tiêu Chiến muốn quay người lại nhìn cậu, nhưng lại sợ cậu bị mình làm tỉnh giấc, thế nên chỉ dám giữ nguyên tư thế không hề nhúc nhích.Thật ra đêm qua khi Tiêu Chiến mệt đến mức thiếp đi, Vương Nhất Bác đã tỉnh dậy rất nhiều lần.Giấc ngủ của vận động viên trước giờ vẫn luôn rất tốt, chỉ có đêm qua, sau khi nhìn thấy Tiêu Chiến cuối cùng cũng đã có thể ngủ rồi, cậu ôm lấy anh, căn bản là không ngủ được.Có lúc sẽ hôn gáy anh, có lúc hôn mặt anh, có lúc hôn môi anh, nếu không thì sẽ lui xuống xem xem bên dưới anh đã bớt sưng hơn chưa.Trước khi ngoài trời bắt đầu sáng lên, Vương Nhất Bác mới thật nhẹ tay nhẹ chân vén chăn lên, lót một chồng giấy ăn thật dày dưới mông anh.Tuy Vương Nhất Bác nấu ăn cũng không ra làm sao, nhưng mẹ rất hay dùng nó để lót dưới những món ăn nóng, như gà rán, bánh nướng, hoặc mứt trái cây chưng.Thế nên trong tiềm thức Vương Nhất Bác đã luôn hiểu được công dụng của nó, hơn nữa bởi vì nó dày, nên hút nước rất tốt.Mà tất nhiên, hút cái gì cũng được.Trong đêm cậu thay giấy hai lần.
Khi Tiêu Chiến mơ màng chuẩn bị lần nữa chìm vào giấc ngủ, thì Vương Nhất Bác tỉnh dậy. Cánh tay đặt trên eo anh chỉ đưa ra để duỗi cơ thể trong một hai giây, rất nhanh đã đặt lại vị trí cũ, vây Tiêu Chiến lại trong lòng."Chào!"Giọng Vương Nhất Bác vẫn còn khàn khàn nơi cổ họng, nhưng đã khôi phục lại sự trầm ổn vốn có.Vương Nhất Bác hôn gáy Tiêu Chiến.Anh quay người, đưa tay ôm lấy cổ cậu.Mắt Vương Nhất Bác vẫn chưa mở ra hết được, đầu tóc thì rối bời, nhưng vẫn là kéo Tiêu Chiến ôm vào lòng, tay thuận tiện trượt xuống, sờ sờ vào giữa hai mông anh."Đau không?""Không đau."Tiêu Chiến kéo cổ Vương Nhất Bác xuống, hôn lên môi cậu một cái.Vương Nhất Bác xoa xoa má anh: "Đói rồi?""Ừm! Đói rồi."
___ Weibo: @Jughead-- (tbc)___
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store