ZingTruyen.Store

Bjyx Toi Khong Muon Yeu Duong Trong Chuong Trinh Ket Hon Gia

*Suýt nữa thì mình bỏ lỡ phần PN này của fic. Vì phần này Au viết sau và nằm tách khá xa nên mình đã ko thấy. Thật là thiếu sót to lớn. May mà có một bạn đã nhắc mình. Rất cảm ơn bạn ạ.

-------

Sau khi Bác Quân Nhất Tiêu kết thúc ghi hình "We got married", hai người giữ im lặng một thời gian dài.

Ngày phát sóng tập cuối, hotsearch Weibo về chương trình thực sự bùng nổ, bọn họ cũng đạt được ratings cao kinh người. Thế nhưng, nam diễn viên mới Tiêu Chiến, người hiện đang thu hút số lượng lớn fan cuồng nhiệt, lại đột ngột và hoàn toàn biến mất khỏi công chúng.

Đối tượng CP màn ảnh của anh - idol đỉnh lưu Vương Nhất Bác - cũng vô cùng trầm mặc, cậu giữ im lặng và từ chối gần như tất cả các cuộc phỏng vấn.

Không có bất kỳ ai bên ngoài biết được giữa họ đã xảy ra chuyện gì.

Người hâm mộ chỉ đành để lại vô số lời nhắn bên dưới các bài đăng trên Weibo mới lập của Tiêu Chiến. Tài khoản này cũng không có cập nhật mới. Tiêu Chiến không có hợp đồng với công ty giải trí nào. Mọi người không có phương thức nào khác để lấy được thông tin về anh.

Không có sân khấu biểu diễn, không có sự kiện, không có xác nhận lịch trình, cũng không có hành trình công khai.

Mối quan hệ giữa thần tượng và người hâm mộ tưởng chừng là loại quan hệ không thể tách rời, thực tế khoảng cách lại xa vô cùng.

Ở thời điểm đó, Tiêu Chiến có làm gì hay đưa ra quyết định gì, fan cũng chỉ có thể xuyên qua những tin đồn thật thật giả giả mà suy đoán thần tượng trong lòng mình tình trạng ra sao.

Bài đăng Weibo sau cùng của Tiêu Chiến chính là ảnh chụp phía sau ót Caesar dưới ánh mặt trời, kèm theo dòng chữ mang ngữ khí nhẹ nhàng, trêu chọc:

"Tôi phát hiện ra một ưu điểm bất ngờ của Caesar chúng ta! Đầu nó tròn vo! Caesar chính là con cún có cái đầu tròn nhất quả đất!"

Số lượng bình luận tương tác ở bài đăng này đã vượt quá một triệu. Bình luận liên tục tràn ngập những câu hỏi khác nhau:

- Kết hôn giả xong rồi, vậy khi nào hai người kết hôn thiệt?

- CP yêu thích của em là hai người! Hai người phải là thật đó! Hai người là xứng đôi nhất!

Sau đó, lại bắt đầu bất an:

- Tiểu Tán, anh phát Weibo đi? Phát quảng cáo cũng được...

- Tiêu Chiến, hôm nay bộ phim điện ảnh đầu tay của anh tổ chức tuyên truyền rồi, anh không chuyển phát bài đăng một chút sao?

- Tiểu Tán, sắp tới anh không có lịch trình gì ạ?

Mà đến sau này, khu bình luận cũng không còn ai hỏi CP của bọn họ là thật hay giả, cũng không hỏi sự nghiệp ra sao, hành trình thế nào, chỉ là mỗi ngày phần bình luận ở bài đăng Weibo kia vẫn tiếp tục tăng.

Các câu đều là: "Tiểu Tán, hôm nay ánh mặt trời thật đẹp, anh cũng bình an."

Làm một minh tinh tinh quang lộng lẫy cũng được, làm một người kinh doanh buôn bán cũng chẳng sao.

Chỉ cần biết rằng, anh vẫn bình an, là được.

Tài khoản Weibo của Vương Nhất Bác sẽ có lúc ngẫu nhiên phát một chút phúc lợi, hoặc bài đăng quảng cáo. Mỗi lần phát, cậu đều chịu vô vàn những chỉ trích nghiêm trọng từ anti fan, fan đã thoát fan, hoặc người qua đường, chỉ trích cậu thờ ơ, vô tâm.

"Tại sao không giải thích với mọi người chuyện của hai người?"

"Vì cái gì mà phát Weibo được lại không hồi đáp nghi vấn được?"

"Tôi tỉnh rồi. Tôi tỉnh lại từ trong giả tưởng của mình rồi. Những cái gọi là trân trọng, chiếu cố trong máy quay kia, đều giả cả!"

"Ừ, chắc là chuyện không liên quan đến cậu đâu ha."


Đoàn đội công ty xem được, liên hệ với Vương Nhất Bác:

- Bằng không giải thích chút đi, cho dù phát Weibo liên quan chút đến CP của cậu cũng được. Hiện giờ hướng gió dư luận không tốt lắm đâu.

- Không phát. Không muốn phát. - Người đầu dây bên kia nhanh chóng cự tuyệt. - Sao tôi phải đem chuyện riêng của anh ấy ra trả lời bọn họ? Tuỳ bọn họ muốn nghĩ thế nào thì nghĩ.


Cảm tình của bọn họ, không cần giải thích với ai hết.


Chuyện xảy ra đột ngột. Khi ấy, Tiêu Chiến vẫn đang bóc vó quýt cho lão Vạn. Lão Vạn nói:

- Tiểu Lâm nó thích ăn món này nhất. Tiểu Lâm...

Ông thở dài, rồi chợt im lặng.

Tiêu Chiến ngồi bên mép giường còn chưa kịp phản ứng lại, chỉ cho rằng ông quá mệt mỏi, có chút khó thở. Thế nhưng trong lòng cuộn trào bất an, lay lay tay ông lão:

- Lão Vạn? Ông còn muốn ăn quýt không?

- Lão Vạn?

Vương Nhất Bác chạy vào bệnh viện, từ xa nhìn thấy Tiêu Chiến ngồi bên ngoài cửa phòng cấp cứu, bước chân cậu chậm lại.
Người này ngồi vô cùng vững vàng, eo lưng thẳng tắp, biểu tình trầm tĩnh.

Anh không phải lần đầu tiên ngồi ở đây, lão Vạn cũng không phải lần đầu tiên ở bên trong kia.
Bọn họ đã rất nhiều lần như vậy, cách nhau một cánh cửa.
Trong cửa ngoài cửa luôn là lời từ biệt mấp mé chông chênh.

Mãi đến khi Vương Nhất Bác đến trước mặt anh, Tiêu Chiến mới chớp chớp mắt, ngẩng đầu.

Quá gấp gáp, hơi thở của Vương Nhất Bác còn chưa kịp bình phục, cậu muốn nói gì đó, lại chỉ có thể duỗi tay chạm đến đôi mắt đẫm lệ của người trước mặt.

Câu đầu tiên Tiêu Chiến nói là:

- Lão Vạn thật sự rất tốt. Ông ấy không muốn gây phiền toái cho anh. Anh chạy đi đóng phim lâu như vậy ông ấy vẫn khoẻ. Ngày đầu tiên đóng máy, ông ấy liền...

- Là không muốn gây phiền toái cho anh..

- Chúng ta chỉ vừa mới gặp mặt... Lão Vương, ông ấy chỉ vừa mới gặp em.

Vương Nhất Bác nửa quỳ nửa ngồi, vòng tay ôm chặt lấy người cậu yêu thương nhất đang đau khổ, giống như một người tuyết dần tan ra trong ánh mặt trời.

Tiêu Chiến tựa đầu vào cậu, nhẹ nhàng nói:

- Anh không muốn bắt ông ấy chịu đựng thêm nữa...

Lão Vạn sẽ không còn đau đớn nữa.

Ngày ông lão từ biệt, ánh mặt trời thật đẹp, thế gian bình yên.
Bên cạnh Tiêu Chiến cũng đã có người cùng anh chống đỡ.
Lão Vạn như thể đã an bài hết thảy, sau đó một câu cũng không gửi lại, tiêu sái rời đi.

Tiêu Chiến ở thời khắc cáo biệt sau cùng, không gọi ông là lão Vạn, mà kêu một tiếng: "Ba ơi!"

- Ba ơi!

- Kiếp sau đừng độc thân nữa. Phải tìm được người mình yêu. Nếu có thể, chúng ta hãy gặp lại nhau.

Cho dù tóc con đã trắng xoá, lão lại trở thành một cậu thiếu niên, ít nhất, cũng hãy để con gặp lại lão.

Con thật sự... thật sự nhớ lão.

Kỳ thực, đây không phải là kết cục bấy ngờ. Thế nhưng lúc nó xảy ra, Tiêu Chiến nhận thấy bản thân vẫn dễ bị tổn thương hơn anh nghĩ.

Một thời gian rất lâu sau đó, anh gần như đánh mất khả năng nói chuyện, thậm chí cũng không giao tiếp với Vương Nhất Bác.

Lão Vạn là người anh phải chăm sóc. Tiêu Chiến vào giới giải trí nỗ lực dốc sức làm việc, kỳ thực đều là vì ông.

Anh vẫn luôn đeo suy nghĩ này mà hành tẩu. Đột nhiên, lão Vạn đi rồi, anh cũng không còn lý do nào để tiếp tục nữa.

Như thể anh vẫn luôn là vật dụng cần thiết.

Bỗng một ngày, thành vô dụng.

Vương Nhất Bác mang anh theo bên mình, gần như không có lúc nào rời xa. Từ lâu, họ đã chuyển hẳn về một căn hộ nhỏ khác trong tiểu khu Ngô Đồng, vị trí căn hộ này được ekip chương trình bảo mật giúp, sống cùng với Caesar.

Tiêu Chiến gần như không nói gì với Vương Nhất Bác, nhưng cậu vẫn luôn cùng anh nói chuyện phiếm. Cho dù không được anh đáp lại vẫn hứng thú dạt dào.

Cậu dường như mỗi ngày đều rất vui sướng, luôn tươi cười với Tiêu Chiến.

Vương Nhất Bác cũng treo tờ lịch ban đầu Tiêu Chiến dùng để đếm ngược lên, và mỗi ngày vẫn đánh một dấu X thật to vào.

Mỗi ngày, mỗi ngày, vượt qua đi.

Cậu chưa từng nói nhiều như vậy, tất thảy chuyện xảy ra cả đời này mà cậu có thể nhớ được hay nghĩ được đều nói với Tiêu Chiến một lần. Quá khứ nói xong, bắt đầu lên kế hoạch cho tương lai của hai người bọn họ. Nói rằng năm nay sẽ đi ngắm hoa anh đào rủ ở ngôi đền Nhật Bản kia, lại ngắm tuyết rơi trên bờ biển Hokkaido.

Mà người cậu yêu, vẫn không đáp lại.


Mãi cho đến một ngày nào đó, Vương Nhất Bác ngồi trên ban công, xoay lưng lại với Tiêu Chiến, hát một bài hát:


"Em chưa từng sợ hãi.

Gặp được anh, lại bắt đầu sợ chia ly.

Em cũng từng không chút vướng bận.

Lại vì gặp anh mà bắt đầu làm thơ.

Thực xin lỗi, đã từng nói với anh những lời không hay.

Thực xin lỗi, ...."

Bóng lưng cậu run rẩy, nghẹn ngào, không thể hát được nữa.

Người ngồi trên sofa nhìn cậu, lại bất ngờ nhẹ nhàng hát tiếp câu cuối cùng của "Like a Whale to the Sea". Giọng hát của anh trong trẻo và dễ chịu:

"Thực xin lỗi, vì chưa từng nói, anh yêu em."

Vương Nhất Bác đã thật lâu không nghe được giọng nói này.
Bỗng nhiên nghe được, cậu phát hiện bản thân không có đủ dũng khí quay đầu lại nhìn người mình thương.

Thanh âm Vương Nhất Bác run rẩy đến không nói thành câu:

- Tiêu Chiến... cầu xin anh...

- Là anh xin em, anh cần, anh rất cần em...

Có hơi ấm từ phía sau ôm lấy cậu, mùi hương quen thuộc bao quanh thân thể.

Cậu thậm chí còn có thể nghe được nhịp tim mạnh mẽ của người phía sau:

- Vương Nhất Bác, đừng khóc.

Fan CP Bác Quân Nhất Tiêu đã yên lặng thật lâu, bỗng một ngày nhìn thấy danh sách công bố tiết mục của lễ trao giải âm nhạc cuối năm một bài hát:

[Like a Whale to the Sea] --- Biểu diễn: Vương Nhất Bác, Tiêu Chiến.

Những đau khổ trên đời, một ngày nào đó cũng sẽ qua.

Nhưng lời hứa của chúng ta, vĩnh viễn sẽ không phai mờ.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store