[BJYX]_ Tiêu Đát Kỷ Online Nuôi Con
Chương 4
Một đầu khác của điện thoại đương nhiên là người đại diện mới của Nhiễm Thụy.Sau khi nhóm cùng với Tiêu Chiến tan rã, người đại diện lúc trước của Nhiễm Thụy đã được đổi.Hạ Hạ coi như là một người đại diện kim bài trong Thịnh Kinh entertainment, kết quả chẳng ai nghĩ tới cô sẽ chọn Nhiễm Thụy.Nhưng từ trước đến nay showbiz là một nơi chỉ chú trọng đến kết quả chứ không chú trọng quá trình, chỉ cần có kết quả tốt, cho dù làm người khác hận đỏ cả mắt, cũng chỉ có thể nhìn một chút thôi.Hạ Hạ đang ngồi ở trên ghế sa lon xem thông báo mới của Nhiễm Thụy, nghe vậy thì ngẩn người"Vương tổng? Tiểu Thụy, sao cậu lại hỏi vậy?"Nhiễm Thụy không được tự nhiên nghẹn mấy câu "Chị Hạ, chị chỉ cần nói có hay không thôi mà!"Hạ Hạ gấp tài liệu lại, tựa vào lưng ghế sa lon, vắt đôi chân thon dài lên"Tiểu Thụy, không phải chị không muốn giúp cậu chuyện này. Nhưng cậu muốn điều tra Vương Nhất Bác... Vương tổng, Anh ta không phải là người mà ai muốn là có thể tra được đâu."Nhiễm Thụy cũng không có ý từ bỏ, thả nhẹ giọng nói"Em biết không dễ tra, cho nên mới muốn kính đáo nhờ chị giúp một tay, có được không?"Hạ Hạ nhíu mày lại "Nhiễm Thụy, cậu nói thật nói cho chị – cậu muốn điều tra Vương Nhất Bác có con hay không, là đơn thuần thích anh ta muốn theo đuổi? Hay là muốn tiếp cận anh ta?"Nhiễm Thụy bị Hạ Hạ hỏi thì dừng lại, thật lâu sau mới nhỏ giọng nói".....Nếu như em thích anh ta thì sao?"Hạ Hạ nhướng mày một cái, móng tay màu đỏ gõ nhẹ lên bàn."Nếu như cậu thật sư thích anh ta, tôi sẽ đồng ý tìm cơ hội cho cậu tiếp xúc với anh ta một chút. Vương Nhất Bác là con một của nhà họ Vương, tác phong rất tốt, cho tới bây giờ chưa từng có scandal gì... Dĩ nhiên, ngoại lệ duy nhất chính là Tiêu Chiến."Nghe được hai chữ Tiêu Chiến, vẻ mặt Nhiễm Thụy chợt biến đổi. Ngón tay vốn đặt trên đầu gối của anh ta nắm thật chặt"...Vâng."Cách điện thoại, đương nhiên Hạ Hạ sẽ không biết Nhiễm Thụy biến hóa"Cho nên dù cậu có thích anh ta thật thì bây giờ cũng không thể có bất kỳ hành động gì.""Ngàn vạn lần không nên để dân cư mạng biết được cậu đào góc tường của Tiêu Chiến, hoặc là ăn đồ thừa của cậu ta."Trong giọng nói của Nhiễm Thụy có chút không cam lòng cực nhỏb"Nhưng Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác rõ ràng chỉ là một sự cố!!"Hạ Hạ gật đầu "Đúng vậy, Tiểu Thụy. Nhưng hẳn cậu nên cảm ơn cái bất ngờ này, nếu không nhờ Tiêu Chiến sao có thể bởi vì tiếng đồn sụp đổ mà không thể không bồi thường khoản tiền vi phạm hợp đồng kếch xù, cậu cũng sẽ không lấy được cơ hội trở mình."Nhiễm Thụy không nói gì thêm. Anh ta cắn môi đến bật máu, lâu sau mới nói"Em biết rồi, cảm ơn chị Hạ.""Không cần cảm ơn."Hạ Hạ cười một tiếng "Đúng là tôi cũng cảm thấy cậu có thiên phú. Tôi kí với cậu, cũng không phải chỉ dùng cậu như một bình hoa di động.""Em sẽ cố gắng, chị Hạ."Hạ Hạ hơi hất cằm, đưa tay dùng bút đánh dấu mấy chỗ lên tờ thông báo, tiếp tục nói"Còn chuyện của Vương tổng vừa rồi, đúng là chị không giúp được cậu. Nhưng mà Tiểu Thụy, nếu cậu thật sự muốn biết, sao lại không đi hỏi Hoa ảnh đế?"Nhiễm Thụy ngẩn người ra "Hoa Thanh Tu?""Cũng gọi tên luôn rồi sao? Xem ra rất thân quen với người ta nhỉ. Cậu cứu em trai Hoa ảnh đế, bệnh viện nhà anh ta luôn có quan hệ hợp tác với nhà họ Vương, chắc anh ta sẽ không từ chối cậu."Nhiễm Thụy dừng một chút, nhẹ giọng nói "Vâng... em biết rồi."Hạ Hạ liếc bóng đêm đen sì bên ngoài cửa sổ, có ý ám chỉ nói"Biết thì tốt. Tiểu Thụy, cậu vừa mới đến, có người giúp cậu vẫn tốt hơn so với việc tự mình đập đầu chảy máu."Điện thoại cắt đứt. Nhiễm Thụy mở ra giao diện nhắn tin, lướt từ trên xuống, rốt cuộc tìm được avatar quen thuộc kia.Bởi vì thường xuyên nói chuyện phiếm, thật ra anh ta đã thêm chú ý đặc biệt cho cái avatar này lâu rồi.Nhiễm Thụy có vẻ do dự hồi lâu, vẫn mở khung chat ra._Thanh Tu, có thể giúp tôi một lát được không?_....._____________________Gian hàng vỉa hè tối nay của Tiêu Chiến làm ăn rất tốt. Có lẽ là sắp hết năm, anh cảm thấy mấy cô cậu thanh niên có rất nhiều tiền.Thậm chí mấy bà dì đại gia bình thường cò kì kè mặc cả với anh cũng vui mừng hớn hở không trả giá.Không trả giá đó!!Dẫu sao đám lông hồ ly trong túi xách của Tiêu Chiến hôm nay đều là hàng tồn kho. Xét thấy vấn đề trọc lóc của đám anh chị em trong núi, anh chuẩn bị bán xong đám hàng tích trữ này thì đổi nghề luôn.——mặc dù anh còn chưa biết ngày mai phải làm gì....Nhưng suy nghĩ kỹ một chút. Ngày mai sẽ là một ngày không có gánh nặng tiền sữa bột, là một ngày mới, là cải cách mở ra.Trên mặt Tiêu Chiến viết hai chữ sung sướng, đối đãi với khách cũng vui vẻ ra mặt. Khuôn mặt vốn đẹp đẽ càng nhìn càng lộ ra thần thái linh động, giống như một bức tranh di động.Diễm lệ lại động lòng người.Rất nhanh trong balo căng phồng chỉ còn lại mấy món đồ trang sức rải rác.
Tiêu Chiến bày mấy cái kia ra, sau đó lạnh cóng run chân lẩy bẩy.Đang chuẩn bị hét to mấy câu giống ông anh Đông Bắc bên cạnh, đã thấy có một người đi ra từ con hẻm tờ mờ tối chật chội phía đối diện.Không đúng, là hai người mới đúng!!.Một lớn, một nhỏHàng hóa trong chợ đêm này phần lớn giá rẻ mà bình dân, càng chưa nói tới có phải hàng giả hay không. Khách hàng lui tới đa số cũng là những người trẻ tuổi đi làm công, mấy bà bác vì tiết kiệm mà đến nhặt đồ giá rẻ.Cứ như vậy, Vương Nhất Bác cả người âu phục, dáng người cao ngất cực kì vượt trội nhìn như hạc lạc giữa bầy gà vậy.Xa xa nhìn sang, đúng là còn dọa người hơn cả cảnh sát đô thị. Nhất là anh còn thấy được một tên nhóc con thản nhiên lắc lư trên tay Vương Nhất Bác.Trước quầy hàng vỉa hè còn có một cô gái trẻ tuổi đang chọn đồ, cô cầm một cái màu đỏ cùng một cái màu trắng hỏi anh."Ông chủ nhỏ, cậu nói xem tôi mua cái nào thì đẹp đây?"Tiêu Chiến đang suy nghĩ về hành động của hắn, bỗng chốc không dùng được đầu óc"Chắc chắn là đỏ rồi, đỏ tu luyện ba trăm năm."Cô gái trẻ tuổi sợ hết hồn "Hả?"Anh trong nháy mắt chối bay, cười vô cùng chân thành "Tôi thuận miệng bịa chuyện thôi! Quý cô xinh đẹp như vậy, giảm giá 5% cả hai cái cho cô được không?"Cô gái được Tiêu Chiến mồm miệng khen đến đỏ mặt, thật sự mua cả hai cái, lấy ví trả tiền cho anh"Không cần giảm giá! Ông chủ nhỏ vừa đẹp trai lại biết nói chuyện, chúc cậu làm ăn phát đạt nha."Tiêu Chiến ngừng một lát lại thành thạo thổi phồng, thổi đến mức cô gái trẻ vui vẻ rời đi. Anh cúi đầu xuống, lanh lẹ lôi ví ra, dùng ngón tay nhỏ dài trắng nõn bắt đầu đếm số tiền hôm nay.Ông chủ Tiêu cực kì nghiêm túc với kho bạc nhỏ của mình, vừa kiểm tra từng số một, vừa nhỏ giọng lẩm bẩm"Hai mươi, sáu mươi, tám mươi..."Một giọng nói lãnh đạm trầm thấp chen vào "Kiếm được bao nhiêu rồi?"Tiêu Chiến hết sức phấn khởi "Ba trăm sáu!"Anh dương dương đắc ý đếm xong, ngẩng đầu lên một cái. Vương Nhất Bác đang đứng đối diện quầy hàng của anh.Tiểu Toả nhi ngồi đàng hoàng trên tay Vương Nhất Bác, được bọc trong cái áo bông thật dày, chỉ lộ ra một đôi mắt lanh lợi. Nhóc con trợn tròn mắt mặt đối mặt cùng Tiêu Chiến, mềm mại ê a kêu lên "Ba, ba!"Tiêu Chiến còn chưa kịp nói, đã nghe Vương Nhất Bác đáp thật thấp"Ừ.""???"Bởi vì vị trí chợ đêm có hạn, phía trước gian hàng chỉ có một khu nho nhỏ. Vì vậy, cách một tấm vải chống nước nhỏ hẹp, sau khi đến gần, Tiêu Chiến mới phát hiện hóa ra hắn cao hơn anh không ít.Quá đả kích lòng tự ái tổ tông hồ ly của anh rồi!!!Tiêu Chiến nhăn chóp mũi bị đông cứng đỏ bừng lên, không vui lắm nói"Nhường một chút, nhường một chút, anh chắn hết khách của tui rồi."Nhưng mà đã sắp đến giờ tan chợ, đã qua thời điểm náo nhiệt nhất của chợ đêm rồi. Vương Nhất Bác xoay người nhìn một cái, lại chuyển trở lại"Không có ai cả."Tiêu Chiến hừ một tiếng "Anh đứng ở chỗ này, không ai dám tới thì có!"Vương Nhất Bác không nói gì. Ban đêm ở ngoại ô cực kì lạnh. Hơn nữa vài ngày trước còn có một trận tuyết lớn, đến đêm tuyết tan, ngay cả đi giày đế dày đứng trên mặt đất còn cảm thấy lạnh đến tận xương.Dưới ánh đèn vàng nhạt màu, ngay cả đom đóm còn không thấy được ——Lại có thể thấy rõ khuôn mặt đỏ lên của anh. Trừ chóp mũi hồng hồng, còn có hai gò má ửng đỏ, khóe mắt đỏ ửng, cùng đôi môi đổ thắm.Vương Nhất Bác cảm thấy có chút khát, hắn chuyển tầm mắt đi, hỏi"Đây chính là nghề tay trái mà cậu mới phát triển sao?"Tiêu Chiến rúc cổ lại, định lùi cả người vào trong áo bông, sau đó phản bác"Có cái rắm, rõ ràng đã là nghề chính rồi."Hắn cau mày nói "Đừng nói bậy.""..."Tiêu Chiến thở dài than vãn "Đại lão gia, đại kim chủ, ông chủ lớn, ngài nhường đường một chút, để cho tui bán xong đống này được không? Hiếm thấy hôm nay làm ăn khấm khá đó"Lúc này Vương Nhất Bác mới nhìn thấy bảng quảng cáo bình thường nào đóHắn quét mắt qua, còn có chừng mười cá. Sau đó Vương Nhất Bác rất căm tức phát hiện, ánh mắt của mình vẫn không thể khống chế được mà nhìn lên người Tiêu Chiến.—— Tiêu Chiến cúi người xuống bày vật trên đất.—— Tiêu Chiến dậm chân.—— Tiêu Chiến hắt hơi một cái.Khóe mắt càng đỏ hơn, đáng thương giống như vật nhỏ bị bắt nạt vậy. Vương Nhất Bác lấy ví tiền ra, lấy máy tờ 100 tệ màu đỏ đưa cho anh"Hai mươi mốt cái, còn lại mười bảy cái, còn thừa....."Tiêu Chiến nhanh tay lẹ mắt nhét tiền vào trong túi, cười đến mức ngay cả ánh mắt cũng cong lên"Còn thừa làm tiền típ cho tui đúng không? Tui biết mấy người đều rất thích cho tiền típ mà!!""..."Vương Nhất Bác cũng thở dài "Cậu nhìn xem mình có chỗ nào đáng để cho tiền típ không?"Tiêu Chiến nghiêm túc suy nghĩ một phen, dò xét nói với ba ba kim chủ"Trời đông tuyết phủ, giữ vững cương vị, yêu nghề kính nghiệp, phục vụ nhân dân?""..."Hắn không thể nhịn được nữa, quay người sang "Được rồi, dẹp quầy đi, Toả nhi không chịu ngủ, cậu đến dỗ nó đi."Lúc này Tiêu Chiến mới nhớ tới buổi tối mỗi ngày anh đều kể chuyện cho Tiểu Tỏa nhi nghe.Đây là anh nhìn thấy trên kênh giáo dục trong ti vi của loài người, nói là có lợi cho sự phát triển trí não của trẻ em, có thể đào tạo đứa trẻ phát triển toàn diện.Nhưng mà anh nhẫn nhịn nuôi dưỡng hai mươi ngày qua, Toả nhi vẫn còn chưa mọc đuôi.Không nói nữa!!Loài người đều là lỗ đuýt lớn.Tiêu Chiến vừa nghĩ, vừa nhìn trong túi còn dư lại mười mấy cái đuôi hồ ly, quyết định nhìn vào tiền tài thế lực của hắn nên chỉ dành nghe theo.Anh qua loa kéo túi lên, đứng dậy chạy tới chỗ Vương Nhất Bác"Chờ một chút, chờ tui một chút!"Tiêu Chiến đi theo phía sau ba ba Vương Nhất Bác lên xe ngồi, lại xoay người để túi đeo lưng ra trước mặt, ngáp một cái thật to.Tiểu Toả nhi ngồi ở trong lòng hắn cũng học anh ngáp một cái như đúc, đưa tay ra dụi mắt buồn ngủ, sau đó không nháy mắt nhìn chằm chằm Tiêu Chiến.Nhóc con còn rất nhỏ, ngồi ở trong lòng người lớn lảo đảo lắc lư.Vương Nhất Bác thấy Tiêu Chiến hoàn toàn không có ý nhúc nhích, chỉ đành phải đưa tay bế Toả nhi lên"Tối nào nó cũng tự mình ngủ sao?"Anh đổi một tư thế ngồi thoải mái hơn, vừa suy nghĩ cách kiếm tiền mới cho ngày mai, vừa tự mình giãi bày"Tui nào không thể có trách nhiệm như vậy chứ! Mỗi ngày tui đều kể chuyện trước khi ngủ cho nó nghe đó."Từ khi tiếp xúc với đứa trẻ tới bây giờ, hắn chưa hề thấy anh giống một vị phụ huynh có con nhỏ chút nào hết.Vì vậy, nghe được câu chuyện trước khi ngủ, Vương Nhất Bác hiếm khi cảm thấy Tiêu Chiến cũng được coi là có chút lương tâm.Hắn vỗ nhè nhẹ lưng tiểu Toả, rất ôn nhu nói"Ba nhỏ kể chuyện cho con, nghe xong thì ngoan ngoãn ngủ, có được không?"Nhãi con cũng không biết nghe có hiểu không, đưa ra đầu ngón tay mập mạp nhét vào trong miệng.Hắn lấy tay nó lại nói "Không được ngậm tay, bẩn.""Xí, có cái gì không vệ sinh chứ?"Tiêu Chiến ngoẹo đầu nhìn Vương Nhất Bác giáo dục con trai, không đồng ý phản bác"Liếm không phải là sạch rồi sao? Lại thuận lợi, còn nhanh nữa."Lúc anh còn là một con tiểu hồ ly chưa biết tu luyện, ba mẹ anh đã dạy anh liếm móng vuốt rồi.Tiêu Chiến vì để chứng thực câu nói của mình, tiện tay liền đưa một ngón lên, hơi mở miệng. Ngón tay của anh khác với ngón tay mập mạp của Toả nhi, mềm mại trắng nõn, móng tay cắt tỉa gọn gàng.Đốt ngón tay chậm rãi đưa vào trong đôi môi ướt át. Tiếp đó lại bị đôi môi đỏ tươi ngậm lấy.Dừng chốc lát, mới chậm rãi rút từ bên trong ra.Vương Nhất Bác thậm chí thấy được sự trơn bóng trên đầu ngón tay kia, giống như mập mờ kéo theo vệt nước.Dù sao bây giờ Tiêu Chiến cũng là thân thể phàm thai, từ buổi sáng đến Thịnh Kinh entertainment thẳng đến buổi tối bày sạp chợ đêm, ngựa không ngừng võ móng bôn ba một ngày trời, quả thực rất mệt mỏi a.Anh biếng nhác tựa vào ghế bọc bằng da, giọng nói cũng mang theo mấy phần khàn khàn"Nhìn một chút đi, sạch sẽ chứ?"Tầm mắt Vương Nhất Bác dừng lại trên đầu ngón tay trắng nõn, hồi lâu sau mới trầm thấp nói"Trẻ con còn ở bên cạnh, quấy rối cái gì.""???"Tiêu Chiến chỉ làm mẫu, quấy rối chỗ nào. Thân thiện phổ cập khoa học bị hắn vô tình đánh gãy, Tiêu Chiến cực kì đau lòng, càng thêm uể oải dựa vào ghế, lại ngáp một cái nho nhỏ.Vương Nhất Bác ngồi một lát, lại không nhịn được nhìn anh bên cạnh.
Sau đó phát hiện, Tiêu Chiến có vẻ không chuẩn bị tiếp tục chọc ghẹo anh nữa.Là bởi vì mới vừa mới bị cự tuyệt sao?Hắn không nhịn được nghi ngờ có phải vừa rồi mình nói nặng lời quá hay không, suy nghĩ một chút, tìm một đề tài lần nữa"Cậu hay kể cho nó chuyện gì?"Tiêu Chiến nhìn qua sang tiểu Toả nhi cũng đang buồn ngủ. Anh cố gắng nâng mắt lên nhìn nhãi con một cái"Mấy chuyện liên quan đến động vật nhỏ á, anh ôm nó chắc vào, tôi kể một chuyện dỗ nó ngủ."Sau đó Tiêu Chiến bắt đầu chịu trách nhiệm kể chuyện."Ngày xưa... Sau núi trong có một con gấu chó, dáng vẻ của nó quá xấu, luôn bị một đám sói xám bắt nạt.""Sau đó, gấu chó lớn đi vào trong núi sâu, hỏi hồ ly lão tổ làm sao mới không bị bắt nạt.""Hồ ly lão tổ nói ngươi phải chăm chỉ tu luyện..."Tiêu Chiến gật gù cái đầu như gà mổ thóc, lại thanh tỉnh một chút, tiếp tục nói"Đúng, chăm chỉ tu luyện... Chờ tu luyện thành gấu chó tinh thì trở lại giết hết đám sói xám.""..."Hắn nghĩ, quả nhiên anh không nên ôm bất kỳ mong đợi gì với anh. Đây là chuyện thiếu nhi gì chứ, nó chả khác gì chuyện kinh dị là bao.Cũng không biết tiểu Toả nhi có nghe hiểu không. Lúc Vương Nhất Bác cúi đầu nhìn nó, nó lại cười ngây thơ với hắn, lộ ra đống lợi đỏ không có tí răng nào....Vương Nhất Bác quyết định sau này vẫn nên tự làm mọi chuyện thì hơn"Ngày nào cậu cũng kể cho nó mấy thứ này sao?"Tiêu Chiến mặt đầy vô tội, nói có sách mách có chứng"Đúng vậy, có thù báo thù, có oán báo oán, gieo nhân nào gặp quả nấy, một câu chuyện hay thì phải có máu có thịt chớ!"Vương Nhất Bác vô lực hít sâu một hơi "... Sau này chuyện học tập của nhóc con, cậu không cần quan tâm."Anh thề rằng mình nghe ra được một ít ghét bỏ đầy vi diệu từ trong lời hắn.Nhưng là một tên học dốt vốn không định chuẩn bị cho nhóc con đi học, Tiêu Chiến suy nghĩ một hồi, cảm thấy mình cũng không có tổn thất gì.Vì vậy anh vòng vo đảo tròng mắt, làm bộ tiến tới bên cạnh Vương Nhất Bác"Vương tổng..."Hắn đắp kín chăn cho tiểu Toả nhi đã ngủ và nói "Còn có chuyện gì?"Tiêu Chiến lộ ra một nụ cười nịnh nọt, duỗi tay ra chỗ hắn "Chuyện là... Người khác đều có thưởng cuối năm, Thịnh Kinh entertainment có phát thưởng cuối năm không?"Vương Nhất Bác liếc nhìn anh một cái"Có."Tiêu Chiến vui vẻ ra mặt."Cậu không có.""???" Ơ WhyTiêu Chiến không phục "Tại sao tui lại không có?! Tui cũng khổ cực dọn gạch ở Thịnh Kinh một năm lận mà!"Vương Nhất Bác lắc đầu một cái "Cậu vi phạm quá nhiều hợp đồng, phòng tài vụ không dám tự tiện bồi thường, báo cho Dung Thịnh, Dung Thịnh lại thông báo cho mấy vị đại cổ đông. Mấy ngày trước tôi mới nhìn qua hạng mục tiền bồi thường cuối cùng."Anh rất nhức nhối hỏi "Cũng là bởi vì nhìn thấy tin tức tui lên giường bành bạch với anh mà tui mới vi phạm hợp đồng không phải sao?""..."Nhà họ Vương đã sớm giàu có ba đời, cũng được coi như là dòng dõi thư hương chân chính. Vương Nhất Bác từ nhỏ đã tiếp nhận giáo dục lễ nghi, vừa không nói bậy nói bạ, càng không theo đuổi những cái viển vông.Hết lần này tới lần khác anh nói chuyện không hề chú trọng lời nói, mở miệng là nói lời thô tục.Vương Nhất Bác bất đắc dĩ uốn nắn lời Tiêu Chiến"Nói chính xác, không phải là bởi vì... tin tức của chúng ta, mà là tin tức tạo cho cậu tác dụng phụ quá nặng. Cho nên mới khiến người ta tố cáo cậu vi phạm."Tiêu Chiến càng nghe càng cảm thấy tủi thân, hết sức khổ sở."Nhưng một mình tui không thể bốp bốp được mà... Tại sao không ai tìm anh gây phiền toái chứ!?""..."Bởi vì bọn họ không dám làm.Vương Nhất Bác nhìn cặp mắt sáng ngời của Tiêu Chiến, lại thấy nước mắt muốn rơi tới nơi, trong lòng mềm nhũn ra như nước."Được rồi, nếu như sau này cậu còn muốn quay phim, tôi sẽ cho người sắp xếp cho cậu một vị trí, được không?"Nước mắt cá sấu của Tiêu Chiến nói thu là thu "Có thật hong, có thật hong?"Rốt cuộc hắn đã nhận ra được mình bị lừa, nhưng cự tuyệt đến mép lại quẹo cong."...Thật."Tiêu Chiến có chút vui vẻ, anh cúi đầu tính toán một hồi, lại thận trọng ngẩng đầu lên."Vậy, tui có thưởng cuối năm hong?""..."Vương tiên sinh vô tình từ chối bạn học Tiêu. Hơn nữa còn lạnh nhạt thu hồi tầm mắt, đổi một tư thế cho bạn nhỏ Toả nhi ở trong ngực anh, giữ yên lặng cả quảng đường về nhà.Chiếc xe đắt tiền khiêm tốn dừng ở cửa tiểu khu cũ nát tồi tàn.Trước khi anh lại muốn xách gáy của Toả nhi thì Vương Nhất Bác đưa tay ôm bạn nhỏ trở lại, mở miệng nói."Sáng mai tôi sẽ đưa nó đi kiểm tra, tối nay không về với cậu."Tiêu Chiến nghe vậy thì hớn hở vui mừng "Vậy kiểm tra xong anh sẽ bỏ túi mang nhóc con đi sao?"Hắn hiển nhiên không quá thích loại giọng này của anh, nghiêm túc nói."Tiêu Chiến, cho dù tôi nhận nó thật, cậu cũng là một người ba của nó, tôi không hy vọng quá trình trưởng thành của nó có bất kỳ thiếu sót gì."Anh nhỏ giọng nói "Nhưng mà có hai người ba cũng quá đáng sợ đi..."Vương Nhất Bác mặt không cảm giác quét nhìn anh một cái. Tiêu Chiến yên lặng vẽ một cái băng dán ở ngoài miệng.Ông anh vệ sĩ kiêm tài xế một đường theo sau nhẫn nhục chịu khó vào phòng bếp lấy chăn nệm và đồ dùng hàng ngày của nhóc con, lại trở về tai nhìn mũi mũi nhìn tim.Ban đêm mùa đông không nghe được tiếng côn trùng kêu vang, giọng nói của hắn càng thêm rõ ràng. Có lẽ là bởi vì bóng đêm rất dài khiến người ta thêm kiên nhẫn, giọng hắn cũng tỏ ra nhẹ nhàng hơn."Tôi đưa nhóc con về trước, cậu ngủ sớm một chút, khóa kỹ cửa vào."Tiêu Chiến cởi áo khoác trên người ra, chỉ còn lại một cái áo sơ mi, lười biếng quay đầu lại phất phất tay với hắn.Lò sưởi trong phòng ở khu dân cư nhỏ này không tốt lắm, nhiệt độ trong phòng không ấm hơn bên ngoài được bao nhiêu, đứng một lát là có thể cảm thấy gió lạnh vù vù.Áo sơ mi trắng trên người anh đại khái là giặt nhiều, nếu nhìn kĩ còn thấy có chút ố vàng.Lại thêm áo sơ mi vốn mỏng, từ xa nhìn lại, thậm chí có thể thấy được vòng eo gầy dưới lớp áo sơ mi. Vào giờ phút này, vòng eo kia đang xoắn về phía sau, mềm mại mà đầy cám dỗ.Vương Nhất Bác phát hiện mình cũng chỉ là một người không có ngoại lệ, cực kì dễ dàng bị khiêu khích bởi một điểm này, tối nay dừng lại trên người anh hơi nhiều.Hắn ho khan một tiếng, úp mặt Toả nhi vào trong lòng mình, nhìn về phía Tiêu Chiến"Ngày mai tôi sẽ gọi cho Dung Thịnh, nếu như gần đây công ty có dự án tốt, sẽ sắp xếp cho cậu đi lộ mặt."Tiêu Chiến đang chuẩn bị đi vào nhà tính toán xem bao giờ mình mới gom đủ sáu trăm ngàn tiền vi phạm.Mặc dù rất không muốn kết giao, nhưng trên ti vi nói với anh đây là xã hội pháp trị.Phạm pháp sẽ bị bắt lại đó.Ánh mắt anh lập tức sáng quắc dòm qua hắn "Vậy có thể cho tui bao nhiêu tiền nha? Đến sáu trăm ngàn không?"Hắn từng bước một vứt vũ khí áo giáp dưới ánh mắt vô tội nhỏ yếu của Tiêu Chiến, cuối cùng liều mạng giữ được ranh giới cuối cùng, cứng rắn nói"Cậu bắt đầu lại, thu vào đương nhiên không bằng trước. Nhưng chỉ cần cậu cố gắng, ắt sẽ khá hơn thôi."Tiêu Chiến không hài lòng lắm với câu trả lời này, vì vậy nặn ra một nụ cười thương mại qua loa lấy lệ"Được rồi, cám ơn Vương tổng."Vương Nhất Bác còn muốn nói gì nữa, lại thấy anh lười biếng duỗi người. Áo sơ mi theo tư thế vươn vai của anh kéo lên một góc, để lộ một phần eo trơn bóng nhẵn nhụi.Sau đó Tiêu Chiến ngồi xuống trên cái giường gỗ đơn sơ, thờ ơ che miệng."Vậy Vương tổng, ngủ ngon nha."Vương Nhất Bác đành phải nuốt lời muốn nói về "Ngủ ngon."Cửa phòng vừa mới đóng lại, anh liền như một làn khói nhảy từ trên giường xuống.Tiêu Chiến nằm trên cửa kính nhìn hắn ôm nhãi con lên xe, xe lại lái vào trong bóng đêm tối om, ngay cả vẻ mặt cũng trở nên vui mừng.Quá tốt!!!Bắt đầu từ hôm nay, anh chính là một con hồ ly không cần chăm sóc thú con, từ nay tùy ý có thể sinh hoạt ban đêm rồi!!!Từ lúc bắt đầu tu luyện trên núi, Tiêu Chiến đã quá hâm mộ loài người có thể sinh hoạt ban đêm. Muốn trêu ai thì trêu, muốn tán ai thì tán, quan trọng nhất là không cần chịu trách nhiệm.Có khi còn gặp được một tình iu tươi đẹp.Nói không chừng còn có thể gặp được hàng to xài tốt hơn cả Vương Nhất Bác nủa ka ka ka
Tiêu Chiến bày mấy cái kia ra, sau đó lạnh cóng run chân lẩy bẩy.Đang chuẩn bị hét to mấy câu giống ông anh Đông Bắc bên cạnh, đã thấy có một người đi ra từ con hẻm tờ mờ tối chật chội phía đối diện.Không đúng, là hai người mới đúng!!.Một lớn, một nhỏHàng hóa trong chợ đêm này phần lớn giá rẻ mà bình dân, càng chưa nói tới có phải hàng giả hay không. Khách hàng lui tới đa số cũng là những người trẻ tuổi đi làm công, mấy bà bác vì tiết kiệm mà đến nhặt đồ giá rẻ.Cứ như vậy, Vương Nhất Bác cả người âu phục, dáng người cao ngất cực kì vượt trội nhìn như hạc lạc giữa bầy gà vậy.Xa xa nhìn sang, đúng là còn dọa người hơn cả cảnh sát đô thị. Nhất là anh còn thấy được một tên nhóc con thản nhiên lắc lư trên tay Vương Nhất Bác.Trước quầy hàng vỉa hè còn có một cô gái trẻ tuổi đang chọn đồ, cô cầm một cái màu đỏ cùng một cái màu trắng hỏi anh."Ông chủ nhỏ, cậu nói xem tôi mua cái nào thì đẹp đây?"Tiêu Chiến đang suy nghĩ về hành động của hắn, bỗng chốc không dùng được đầu óc"Chắc chắn là đỏ rồi, đỏ tu luyện ba trăm năm."Cô gái trẻ tuổi sợ hết hồn "Hả?"Anh trong nháy mắt chối bay, cười vô cùng chân thành "Tôi thuận miệng bịa chuyện thôi! Quý cô xinh đẹp như vậy, giảm giá 5% cả hai cái cho cô được không?"Cô gái được Tiêu Chiến mồm miệng khen đến đỏ mặt, thật sự mua cả hai cái, lấy ví trả tiền cho anh"Không cần giảm giá! Ông chủ nhỏ vừa đẹp trai lại biết nói chuyện, chúc cậu làm ăn phát đạt nha."Tiêu Chiến ngừng một lát lại thành thạo thổi phồng, thổi đến mức cô gái trẻ vui vẻ rời đi. Anh cúi đầu xuống, lanh lẹ lôi ví ra, dùng ngón tay nhỏ dài trắng nõn bắt đầu đếm số tiền hôm nay.Ông chủ Tiêu cực kì nghiêm túc với kho bạc nhỏ của mình, vừa kiểm tra từng số một, vừa nhỏ giọng lẩm bẩm"Hai mươi, sáu mươi, tám mươi..."Một giọng nói lãnh đạm trầm thấp chen vào "Kiếm được bao nhiêu rồi?"Tiêu Chiến hết sức phấn khởi "Ba trăm sáu!"Anh dương dương đắc ý đếm xong, ngẩng đầu lên một cái. Vương Nhất Bác đang đứng đối diện quầy hàng của anh.Tiểu Toả nhi ngồi đàng hoàng trên tay Vương Nhất Bác, được bọc trong cái áo bông thật dày, chỉ lộ ra một đôi mắt lanh lợi. Nhóc con trợn tròn mắt mặt đối mặt cùng Tiêu Chiến, mềm mại ê a kêu lên "Ba, ba!"Tiêu Chiến còn chưa kịp nói, đã nghe Vương Nhất Bác đáp thật thấp"Ừ.""???"Bởi vì vị trí chợ đêm có hạn, phía trước gian hàng chỉ có một khu nho nhỏ. Vì vậy, cách một tấm vải chống nước nhỏ hẹp, sau khi đến gần, Tiêu Chiến mới phát hiện hóa ra hắn cao hơn anh không ít.Quá đả kích lòng tự ái tổ tông hồ ly của anh rồi!!!Tiêu Chiến nhăn chóp mũi bị đông cứng đỏ bừng lên, không vui lắm nói"Nhường một chút, nhường một chút, anh chắn hết khách của tui rồi."Nhưng mà đã sắp đến giờ tan chợ, đã qua thời điểm náo nhiệt nhất của chợ đêm rồi. Vương Nhất Bác xoay người nhìn một cái, lại chuyển trở lại"Không có ai cả."Tiêu Chiến hừ một tiếng "Anh đứng ở chỗ này, không ai dám tới thì có!"Vương Nhất Bác không nói gì. Ban đêm ở ngoại ô cực kì lạnh. Hơn nữa vài ngày trước còn có một trận tuyết lớn, đến đêm tuyết tan, ngay cả đi giày đế dày đứng trên mặt đất còn cảm thấy lạnh đến tận xương.Dưới ánh đèn vàng nhạt màu, ngay cả đom đóm còn không thấy được ——Lại có thể thấy rõ khuôn mặt đỏ lên của anh. Trừ chóp mũi hồng hồng, còn có hai gò má ửng đỏ, khóe mắt đỏ ửng, cùng đôi môi đổ thắm.Vương Nhất Bác cảm thấy có chút khát, hắn chuyển tầm mắt đi, hỏi"Đây chính là nghề tay trái mà cậu mới phát triển sao?"Tiêu Chiến rúc cổ lại, định lùi cả người vào trong áo bông, sau đó phản bác"Có cái rắm, rõ ràng đã là nghề chính rồi."Hắn cau mày nói "Đừng nói bậy.""..."Tiêu Chiến thở dài than vãn "Đại lão gia, đại kim chủ, ông chủ lớn, ngài nhường đường một chút, để cho tui bán xong đống này được không? Hiếm thấy hôm nay làm ăn khấm khá đó"Lúc này Vương Nhất Bác mới nhìn thấy bảng quảng cáo bình thường nào đóHắn quét mắt qua, còn có chừng mười cá. Sau đó Vương Nhất Bác rất căm tức phát hiện, ánh mắt của mình vẫn không thể khống chế được mà nhìn lên người Tiêu Chiến.—— Tiêu Chiến cúi người xuống bày vật trên đất.—— Tiêu Chiến dậm chân.—— Tiêu Chiến hắt hơi một cái.Khóe mắt càng đỏ hơn, đáng thương giống như vật nhỏ bị bắt nạt vậy. Vương Nhất Bác lấy ví tiền ra, lấy máy tờ 100 tệ màu đỏ đưa cho anh"Hai mươi mốt cái, còn lại mười bảy cái, còn thừa....."Tiêu Chiến nhanh tay lẹ mắt nhét tiền vào trong túi, cười đến mức ngay cả ánh mắt cũng cong lên"Còn thừa làm tiền típ cho tui đúng không? Tui biết mấy người đều rất thích cho tiền típ mà!!""..."Vương Nhất Bác cũng thở dài "Cậu nhìn xem mình có chỗ nào đáng để cho tiền típ không?"Tiêu Chiến nghiêm túc suy nghĩ một phen, dò xét nói với ba ba kim chủ"Trời đông tuyết phủ, giữ vững cương vị, yêu nghề kính nghiệp, phục vụ nhân dân?""..."Hắn không thể nhịn được nữa, quay người sang "Được rồi, dẹp quầy đi, Toả nhi không chịu ngủ, cậu đến dỗ nó đi."Lúc này Tiêu Chiến mới nhớ tới buổi tối mỗi ngày anh đều kể chuyện cho Tiểu Tỏa nhi nghe.Đây là anh nhìn thấy trên kênh giáo dục trong ti vi của loài người, nói là có lợi cho sự phát triển trí não của trẻ em, có thể đào tạo đứa trẻ phát triển toàn diện.Nhưng mà anh nhẫn nhịn nuôi dưỡng hai mươi ngày qua, Toả nhi vẫn còn chưa mọc đuôi.Không nói nữa!!Loài người đều là lỗ đuýt lớn.Tiêu Chiến vừa nghĩ, vừa nhìn trong túi còn dư lại mười mấy cái đuôi hồ ly, quyết định nhìn vào tiền tài thế lực của hắn nên chỉ dành nghe theo.Anh qua loa kéo túi lên, đứng dậy chạy tới chỗ Vương Nhất Bác"Chờ một chút, chờ tui một chút!"Tiêu Chiến đi theo phía sau ba ba Vương Nhất Bác lên xe ngồi, lại xoay người để túi đeo lưng ra trước mặt, ngáp một cái thật to.Tiểu Toả nhi ngồi ở trong lòng hắn cũng học anh ngáp một cái như đúc, đưa tay ra dụi mắt buồn ngủ, sau đó không nháy mắt nhìn chằm chằm Tiêu Chiến.Nhóc con còn rất nhỏ, ngồi ở trong lòng người lớn lảo đảo lắc lư.Vương Nhất Bác thấy Tiêu Chiến hoàn toàn không có ý nhúc nhích, chỉ đành phải đưa tay bế Toả nhi lên"Tối nào nó cũng tự mình ngủ sao?"Anh đổi một tư thế ngồi thoải mái hơn, vừa suy nghĩ cách kiếm tiền mới cho ngày mai, vừa tự mình giãi bày"Tui nào không thể có trách nhiệm như vậy chứ! Mỗi ngày tui đều kể chuyện trước khi ngủ cho nó nghe đó."Từ khi tiếp xúc với đứa trẻ tới bây giờ, hắn chưa hề thấy anh giống một vị phụ huynh có con nhỏ chút nào hết.Vì vậy, nghe được câu chuyện trước khi ngủ, Vương Nhất Bác hiếm khi cảm thấy Tiêu Chiến cũng được coi là có chút lương tâm.Hắn vỗ nhè nhẹ lưng tiểu Toả, rất ôn nhu nói"Ba nhỏ kể chuyện cho con, nghe xong thì ngoan ngoãn ngủ, có được không?"Nhãi con cũng không biết nghe có hiểu không, đưa ra đầu ngón tay mập mạp nhét vào trong miệng.Hắn lấy tay nó lại nói "Không được ngậm tay, bẩn.""Xí, có cái gì không vệ sinh chứ?"Tiêu Chiến ngoẹo đầu nhìn Vương Nhất Bác giáo dục con trai, không đồng ý phản bác"Liếm không phải là sạch rồi sao? Lại thuận lợi, còn nhanh nữa."Lúc anh còn là một con tiểu hồ ly chưa biết tu luyện, ba mẹ anh đã dạy anh liếm móng vuốt rồi.Tiêu Chiến vì để chứng thực câu nói của mình, tiện tay liền đưa một ngón lên, hơi mở miệng. Ngón tay của anh khác với ngón tay mập mạp của Toả nhi, mềm mại trắng nõn, móng tay cắt tỉa gọn gàng.Đốt ngón tay chậm rãi đưa vào trong đôi môi ướt át. Tiếp đó lại bị đôi môi đỏ tươi ngậm lấy.Dừng chốc lát, mới chậm rãi rút từ bên trong ra.Vương Nhất Bác thậm chí thấy được sự trơn bóng trên đầu ngón tay kia, giống như mập mờ kéo theo vệt nước.Dù sao bây giờ Tiêu Chiến cũng là thân thể phàm thai, từ buổi sáng đến Thịnh Kinh entertainment thẳng đến buổi tối bày sạp chợ đêm, ngựa không ngừng võ móng bôn ba một ngày trời, quả thực rất mệt mỏi a.Anh biếng nhác tựa vào ghế bọc bằng da, giọng nói cũng mang theo mấy phần khàn khàn"Nhìn một chút đi, sạch sẽ chứ?"Tầm mắt Vương Nhất Bác dừng lại trên đầu ngón tay trắng nõn, hồi lâu sau mới trầm thấp nói"Trẻ con còn ở bên cạnh, quấy rối cái gì.""???"Tiêu Chiến chỉ làm mẫu, quấy rối chỗ nào. Thân thiện phổ cập khoa học bị hắn vô tình đánh gãy, Tiêu Chiến cực kì đau lòng, càng thêm uể oải dựa vào ghế, lại ngáp một cái nho nhỏ.Vương Nhất Bác ngồi một lát, lại không nhịn được nhìn anh bên cạnh.
Sau đó phát hiện, Tiêu Chiến có vẻ không chuẩn bị tiếp tục chọc ghẹo anh nữa.Là bởi vì mới vừa mới bị cự tuyệt sao?Hắn không nhịn được nghi ngờ có phải vừa rồi mình nói nặng lời quá hay không, suy nghĩ một chút, tìm một đề tài lần nữa"Cậu hay kể cho nó chuyện gì?"Tiêu Chiến nhìn qua sang tiểu Toả nhi cũng đang buồn ngủ. Anh cố gắng nâng mắt lên nhìn nhãi con một cái"Mấy chuyện liên quan đến động vật nhỏ á, anh ôm nó chắc vào, tôi kể một chuyện dỗ nó ngủ."Sau đó Tiêu Chiến bắt đầu chịu trách nhiệm kể chuyện."Ngày xưa... Sau núi trong có một con gấu chó, dáng vẻ của nó quá xấu, luôn bị một đám sói xám bắt nạt.""Sau đó, gấu chó lớn đi vào trong núi sâu, hỏi hồ ly lão tổ làm sao mới không bị bắt nạt.""Hồ ly lão tổ nói ngươi phải chăm chỉ tu luyện..."Tiêu Chiến gật gù cái đầu như gà mổ thóc, lại thanh tỉnh một chút, tiếp tục nói"Đúng, chăm chỉ tu luyện... Chờ tu luyện thành gấu chó tinh thì trở lại giết hết đám sói xám.""..."Hắn nghĩ, quả nhiên anh không nên ôm bất kỳ mong đợi gì với anh. Đây là chuyện thiếu nhi gì chứ, nó chả khác gì chuyện kinh dị là bao.Cũng không biết tiểu Toả nhi có nghe hiểu không. Lúc Vương Nhất Bác cúi đầu nhìn nó, nó lại cười ngây thơ với hắn, lộ ra đống lợi đỏ không có tí răng nào....Vương Nhất Bác quyết định sau này vẫn nên tự làm mọi chuyện thì hơn"Ngày nào cậu cũng kể cho nó mấy thứ này sao?"Tiêu Chiến mặt đầy vô tội, nói có sách mách có chứng"Đúng vậy, có thù báo thù, có oán báo oán, gieo nhân nào gặp quả nấy, một câu chuyện hay thì phải có máu có thịt chớ!"Vương Nhất Bác vô lực hít sâu một hơi "... Sau này chuyện học tập của nhóc con, cậu không cần quan tâm."Anh thề rằng mình nghe ra được một ít ghét bỏ đầy vi diệu từ trong lời hắn.Nhưng là một tên học dốt vốn không định chuẩn bị cho nhóc con đi học, Tiêu Chiến suy nghĩ một hồi, cảm thấy mình cũng không có tổn thất gì.Vì vậy anh vòng vo đảo tròng mắt, làm bộ tiến tới bên cạnh Vương Nhất Bác"Vương tổng..."Hắn đắp kín chăn cho tiểu Toả nhi đã ngủ và nói "Còn có chuyện gì?"Tiêu Chiến lộ ra một nụ cười nịnh nọt, duỗi tay ra chỗ hắn "Chuyện là... Người khác đều có thưởng cuối năm, Thịnh Kinh entertainment có phát thưởng cuối năm không?"Vương Nhất Bác liếc nhìn anh một cái"Có."Tiêu Chiến vui vẻ ra mặt."Cậu không có.""???" Ơ WhyTiêu Chiến không phục "Tại sao tui lại không có?! Tui cũng khổ cực dọn gạch ở Thịnh Kinh một năm lận mà!"Vương Nhất Bác lắc đầu một cái "Cậu vi phạm quá nhiều hợp đồng, phòng tài vụ không dám tự tiện bồi thường, báo cho Dung Thịnh, Dung Thịnh lại thông báo cho mấy vị đại cổ đông. Mấy ngày trước tôi mới nhìn qua hạng mục tiền bồi thường cuối cùng."Anh rất nhức nhối hỏi "Cũng là bởi vì nhìn thấy tin tức tui lên giường bành bạch với anh mà tui mới vi phạm hợp đồng không phải sao?""..."Nhà họ Vương đã sớm giàu có ba đời, cũng được coi như là dòng dõi thư hương chân chính. Vương Nhất Bác từ nhỏ đã tiếp nhận giáo dục lễ nghi, vừa không nói bậy nói bạ, càng không theo đuổi những cái viển vông.Hết lần này tới lần khác anh nói chuyện không hề chú trọng lời nói, mở miệng là nói lời thô tục.Vương Nhất Bác bất đắc dĩ uốn nắn lời Tiêu Chiến"Nói chính xác, không phải là bởi vì... tin tức của chúng ta, mà là tin tức tạo cho cậu tác dụng phụ quá nặng. Cho nên mới khiến người ta tố cáo cậu vi phạm."Tiêu Chiến càng nghe càng cảm thấy tủi thân, hết sức khổ sở."Nhưng một mình tui không thể bốp bốp được mà... Tại sao không ai tìm anh gây phiền toái chứ!?""..."Bởi vì bọn họ không dám làm.Vương Nhất Bác nhìn cặp mắt sáng ngời của Tiêu Chiến, lại thấy nước mắt muốn rơi tới nơi, trong lòng mềm nhũn ra như nước."Được rồi, nếu như sau này cậu còn muốn quay phim, tôi sẽ cho người sắp xếp cho cậu một vị trí, được không?"Nước mắt cá sấu của Tiêu Chiến nói thu là thu "Có thật hong, có thật hong?"Rốt cuộc hắn đã nhận ra được mình bị lừa, nhưng cự tuyệt đến mép lại quẹo cong."...Thật."Tiêu Chiến có chút vui vẻ, anh cúi đầu tính toán một hồi, lại thận trọng ngẩng đầu lên."Vậy, tui có thưởng cuối năm hong?""..."Vương tiên sinh vô tình từ chối bạn học Tiêu. Hơn nữa còn lạnh nhạt thu hồi tầm mắt, đổi một tư thế cho bạn nhỏ Toả nhi ở trong ngực anh, giữ yên lặng cả quảng đường về nhà.Chiếc xe đắt tiền khiêm tốn dừng ở cửa tiểu khu cũ nát tồi tàn.Trước khi anh lại muốn xách gáy của Toả nhi thì Vương Nhất Bác đưa tay ôm bạn nhỏ trở lại, mở miệng nói."Sáng mai tôi sẽ đưa nó đi kiểm tra, tối nay không về với cậu."Tiêu Chiến nghe vậy thì hớn hở vui mừng "Vậy kiểm tra xong anh sẽ bỏ túi mang nhóc con đi sao?"Hắn hiển nhiên không quá thích loại giọng này của anh, nghiêm túc nói."Tiêu Chiến, cho dù tôi nhận nó thật, cậu cũng là một người ba của nó, tôi không hy vọng quá trình trưởng thành của nó có bất kỳ thiếu sót gì."Anh nhỏ giọng nói "Nhưng mà có hai người ba cũng quá đáng sợ đi..."Vương Nhất Bác mặt không cảm giác quét nhìn anh một cái. Tiêu Chiến yên lặng vẽ một cái băng dán ở ngoài miệng.Ông anh vệ sĩ kiêm tài xế một đường theo sau nhẫn nhục chịu khó vào phòng bếp lấy chăn nệm và đồ dùng hàng ngày của nhóc con, lại trở về tai nhìn mũi mũi nhìn tim.Ban đêm mùa đông không nghe được tiếng côn trùng kêu vang, giọng nói của hắn càng thêm rõ ràng. Có lẽ là bởi vì bóng đêm rất dài khiến người ta thêm kiên nhẫn, giọng hắn cũng tỏ ra nhẹ nhàng hơn."Tôi đưa nhóc con về trước, cậu ngủ sớm một chút, khóa kỹ cửa vào."Tiêu Chiến cởi áo khoác trên người ra, chỉ còn lại một cái áo sơ mi, lười biếng quay đầu lại phất phất tay với hắn.Lò sưởi trong phòng ở khu dân cư nhỏ này không tốt lắm, nhiệt độ trong phòng không ấm hơn bên ngoài được bao nhiêu, đứng một lát là có thể cảm thấy gió lạnh vù vù.Áo sơ mi trắng trên người anh đại khái là giặt nhiều, nếu nhìn kĩ còn thấy có chút ố vàng.Lại thêm áo sơ mi vốn mỏng, từ xa nhìn lại, thậm chí có thể thấy được vòng eo gầy dưới lớp áo sơ mi. Vào giờ phút này, vòng eo kia đang xoắn về phía sau, mềm mại mà đầy cám dỗ.Vương Nhất Bác phát hiện mình cũng chỉ là một người không có ngoại lệ, cực kì dễ dàng bị khiêu khích bởi một điểm này, tối nay dừng lại trên người anh hơi nhiều.Hắn ho khan một tiếng, úp mặt Toả nhi vào trong lòng mình, nhìn về phía Tiêu Chiến"Ngày mai tôi sẽ gọi cho Dung Thịnh, nếu như gần đây công ty có dự án tốt, sẽ sắp xếp cho cậu đi lộ mặt."Tiêu Chiến đang chuẩn bị đi vào nhà tính toán xem bao giờ mình mới gom đủ sáu trăm ngàn tiền vi phạm.Mặc dù rất không muốn kết giao, nhưng trên ti vi nói với anh đây là xã hội pháp trị.Phạm pháp sẽ bị bắt lại đó.Ánh mắt anh lập tức sáng quắc dòm qua hắn "Vậy có thể cho tui bao nhiêu tiền nha? Đến sáu trăm ngàn không?"Hắn từng bước một vứt vũ khí áo giáp dưới ánh mắt vô tội nhỏ yếu của Tiêu Chiến, cuối cùng liều mạng giữ được ranh giới cuối cùng, cứng rắn nói"Cậu bắt đầu lại, thu vào đương nhiên không bằng trước. Nhưng chỉ cần cậu cố gắng, ắt sẽ khá hơn thôi."Tiêu Chiến không hài lòng lắm với câu trả lời này, vì vậy nặn ra một nụ cười thương mại qua loa lấy lệ"Được rồi, cám ơn Vương tổng."Vương Nhất Bác còn muốn nói gì nữa, lại thấy anh lười biếng duỗi người. Áo sơ mi theo tư thế vươn vai của anh kéo lên một góc, để lộ một phần eo trơn bóng nhẵn nhụi.Sau đó Tiêu Chiến ngồi xuống trên cái giường gỗ đơn sơ, thờ ơ che miệng."Vậy Vương tổng, ngủ ngon nha."Vương Nhất Bác đành phải nuốt lời muốn nói về "Ngủ ngon."Cửa phòng vừa mới đóng lại, anh liền như một làn khói nhảy từ trên giường xuống.Tiêu Chiến nằm trên cửa kính nhìn hắn ôm nhãi con lên xe, xe lại lái vào trong bóng đêm tối om, ngay cả vẻ mặt cũng trở nên vui mừng.Quá tốt!!!Bắt đầu từ hôm nay, anh chính là một con hồ ly không cần chăm sóc thú con, từ nay tùy ý có thể sinh hoạt ban đêm rồi!!!Từ lúc bắt đầu tu luyện trên núi, Tiêu Chiến đã quá hâm mộ loài người có thể sinh hoạt ban đêm. Muốn trêu ai thì trêu, muốn tán ai thì tán, quan trọng nhất là không cần chịu trách nhiệm.Có khi còn gặp được một tình iu tươi đẹp.Nói không chừng còn có thể gặp được hàng to xài tốt hơn cả Vương Nhất Bác nủa ka ka ka
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store