Chương 22
Mấy hôm nay Vương Nhất Bác không chịu về nhà, nói là Tiêu Chiến đồng ý nuôi thêm một em bé rồi làm sao lại đổi ý muốn đuổi đi, thế là một đường vác balo mang theo đồ ở lì nhà anh.Sau bữa cơm tối, Tiêu Chiến ngồi check lại các công việc cần làm, Vương Nhất Bác mang đến một cốc nước ấm nói "Anh, ngày mai mẹ làm mâm cơm cuối năm, anh về nhà với em nhé?" Vương Nhất Bác ngồi trên sofa ôm eo Tiêu Chiến thì thầm.Tiêu Chiến có chút thất thần, mấy hôm nay công việc quá nhiều, còn chưa kịp nhìn lại lịch, thoắt cái đã hết năm, mặc dù không phải Tết nguyên đán nhưng một số nhà cũng sẽ làm buổi cơm cuối năm, nhà Vương Nhất Bác cũng thế."Nếu anh không thích vậy để hôm khác nhé, khi nào anh sẵn sàng thì..." Vương Nhất Bác lo anh khó xử ngại từ chối nên nhanh miệng nói thêm"Anh đang xếp lại lịch để ngày mai về sớm, chiều mai em đón anh sớm nhé, chúng ta đi mua ít quà cho ba mẹ nhé" Tiêu Chiến cũng có chút căng thẳng thôi chứ không phải chưa sẵn sàng."Được, mai em đón anh" Vương Nhất Bác ôm anh, lại hôn từ sofa đến tận cửa phòng, hai người lăng giường đến sắp qua ngày mới."Ây ya, em đừng để lại dấu, ngày mai phải sang nhà em còn gì"Vương Nhất Bác cứ không nghe lời "Đằng nào mẹ chẳng biết chứ, em muốn để người khác thấy""Mai anh còn gặp đối tác, còn chụp ảnh, nào....sao em như cún vậy, ...a...nhẹ thôi..."Kết quả vẫn là dùng kem che khuyết điểm cũng không thể mờ hết đi được dấu hôn. Tiêu Chiến về phương diện này triệt để bất lực. Vương Nhất Bác chưa bao giờ để ý đến mấy điều đó, hắn thích để lại dấu hôn trên khắp người anh, kể cả khi không làm tình cũng vẫn cố tình để lại dấu.Hắn cũng cố tình muốn anh để lại dấu hôn trên người hắn, đặc biệt là ở cổ, dấu hôn mờ đi rồi hắn lại lẽo đẽo muốn anh làm lại, càng đậm càng tốt. Tiêu Chiến hỏi hắn không sợ đồng nghiệp hay fan thấy sao, hắn nhún vai trả lời "Em muốn để bọn họ thấy, đám đồng nghiệp của em ganh tị đến điên lên rồi, còn fan thì cũng chỉ là fan thôi mà"Vương Nhất Bác đón anh từ sớm, hai người lượn hết một vòng trung tâm, mua vài món quà, lúc trên xe về nhà Tiêu Chiến cứ im lặng không lên tiếng."Sao thế, căng thẳng à?" Vương Nhất Bác nắm tay Tiêu Chiến hỏi"Có một chút lo lắng, anh từ nhỏ đến giờ đây là lần đầu tiên đến nhà người khác chơi, anh hơi hồi hộp"Vương Nhất Bác tròn mắt ngạc nhiên "Anh không đến nhà của bọn Lam Tịch chơi à?""Không, các dịp lễ anh toàn đi làm, từ trước đến giờ cũng chưa đến nhà bọn họ bao giờ, chỉ có vài lần cùng gia đình bọn họ ăn ở nhà hàng thôi""Đừng quá lo lắng, có em ở đây" Vương Nhất Bác bóp bóp tay anh an ủi"Đối với chuyện của chúng ta, ba mẹ em có phản ứng gì không vậy?""Ba mẹ em đều là những người hiện đại đấy, anh không nhớ đợt vừa rồi là mẹ chuẩn bị đồ ăn để em mang sang cho anh à"Vương Nhất Bác có chút buồn cười, Tiêu Chiến có nhiều biểu cảm phong phú khiến hắn thích thú không ngừng. Hắn là lần đầu tiên thấy anh căng thẳng đến như vậy, chốc chốc lại bĩu môi, phồng má, hỏi han hắn mấy câu như để tự trấn an mình.Về đến nhà cũng vừa hay đến bữa cơm, Tiêu Chiến vẫn giản dị như cũ, phong cách đơn giản hết mức có thể, chỉ là hôm nay anh không đeo kính.Nhà Vương Nhất Bác có một khoảng sân phía trước khá rộng, có nhiều cây cảnh, khắp sân đều có đèn cảnh quang màu vàng nhạt, là một căn biệt thự vuông không quá to cũng không phải nhỏ, là kiểu vừa đủ, từ bên ngoài nhìn vào đã cảm thấy ấm áp.Tiêu Chiến thấy lòng mình nhẹ hơn đôi chút, Vương Nhất Bác vuốt lưng anh mỉm cười nói vào thôi, Tiêu Chiến hít một hơi dài, ngẩng đầu cười tươi sánh vai theo hắn vào trong."Mẹ, con về rồi" Vương Nhất Bác vừa mở cửa đã thấy có người ở đó chờ sẵn rồi.Tiêu Chiến còn chưa kịp hồi hộp đã thẫn thờ mất mấy giây, giày cũng không thay ra, "Chú, Dì"Ba mẹ Vương cũng tròn mắt nhìn anh trong giây lát mới vội tiến đến nắm tay anh "Tiêu Chiến là con đấy à"Ba Vương nhanh tay xách mấy hộp quà thay cho anh "Nào nào, thay dép đi đã, vào trong cho ấm, tốt quá rồi tốt quá rồi"Vương Nhất Bác còn chưa kịp hiểu tình hình trước mắt, biểu cảm của ba người bọn họ vượt xa ngoài tưởng tượng của hắn. Cũng nhanh chóng thay dép theo vào trong.Ba mẹ Vương chuẩn bị riêng cho Tiêu Chiến một đôi dép mới, là đôi dành riêng cho anh. Tiêu Chiến phát hiện mỗi người trong nhà đều có một đôi riêng, đôi này của anh là đặc biệt chuẩn bị, trong lòng lại lén ấm áp rồi."Nào nào, ngồi xuống đây, đi xe có mệt không, có lạnh không, đến là được rồi, còn quà cáp cái gì, mau uống miếng nước ấm đi nào" Mẹ Vương kéo anh ngồi xuống sofa ở phòng khách, luôn tay bóp bóp lấy bàn tay anh nói."Dạ Dì, không mệt ạ, trong xe cũng ấm lắm, không lạnh đâu ạ" Tiêu Chiến cười tươi nhìn mẹ Vương, cái dáng vẻ căng thẳng lúc bay đi đâu mất rồi, Vương Nhất Bác ngồi ở phía đối diện nhìn anh đầy nghi hoặc.Ba Vương ngồi xuống bên cạnh anh vỗ vỗ vào cánh tay anh "Chàng trai dạo này bận lắm à, không còn thấy ghé thăm ông bà già này nữa nha""Dạ, con vừa rồi mới có chuyến công tác ở nước ngoài, cũng khá bận nên chưa ghé được. Con,..." Tiêu Chiến gãi gãi đầu trả lời, trên môi ý cười vẫn chưa ngớt."Con cái gì mà con, thằng bé này, sớm biết là con, Dì sẽ bắt Nhất Bác đưa con về từ sớm hơn nữa cơ, nào Dì nhìn xem xem, đẹp trai sáng lạn thế này làm sao lại nhìn trúng thằng nhóc nhà Dì chứ, nó một góc còn chả bằng con, thật đáng tiếc a" mẹ Vương vừa nói vừa liếc về phía Vương Nhất Bác.Mà Vương Nhất Bác ở phía đối diện vẫn một mặt đầu dấu chấm hỏi. Còn chưa kịp mở miệng, Vương Tiểu Lâm từ trên lầu đi xuống đã lên tiếng trước "Về rồi đấy à" lúc ngồi xuống sofa cũng nhìn Tiêu Chiến đầy ngạc nhiên "Chàng trai xinh đẹp, là cậu đấy, trùng hợp như vậy"Tiêu Chiến lại cười cười cúi đầu chào chị "Lâm tỷ""Mọi người có vẻ như là đều biết nhau trước hết rồi, chuyện này có thể làm rõ một chút với con được không" Vương Nhất Bác thật sự là chịu hết nổi cái tình cảnh trước mặt bèn lên tiếng chen vào.Vương Tiểu Lâm nhìn hắn cười tươi rói hất cằm nói "Anh chàng đẹp trai Tiêu Chiến này là khách của cửa hàng nhà chúng ta, từng đến quán mấy lần rồi, hay trò chuyện cùng ba mẹ, chị nghe ba mẹ kể và cũng gặp hai lần ở quán" nói xong còn giơ tay đánh một cái thật mạnh vào vai hắn "Đã bảo em là thường xuyên ra quán phụ giúp ba mẹ một chút đi, đến cả chuyện này còn không biết, thật là"Tiêu Chiến từng gặp Vương Tiểu Lâm hai lần, lúc đó cô vừa đến quán trùng hợp anh chuẩn bị ra về liền được mẹ Vương giới thiệu. Lần sau là một buổi chiều mưa lớn, Vương Tiểu Lâm mang theo một chiếc bánh được mẹ Vương mới học xong đến nhờ anh thử và đánh giá.Vương Nhất Bác bây giờ mới ngớ người, kỳ thực hắn chẳng mấy khi ra quán phụ ba mẹ, nguyên do là cứ mỗi lần ra quán thì Fan của hắn lại kéo đến vây lấy, hắn không thích ồn ào, nên cũng chẳng ghé nữa, với cả hắn cũng không thích bánh ngọt.Tiêu Chiến nhìn mặt hắn cười cười. Cô bé A Ly 5 tuổi, từ nãy đến giờ ngồi bên cạnh mẹ vẫn luôn tròn mắt nhìn về phía anh, Tiêu Chiến nhìn về phía bé mỉm cười, giơ tay vẫy vẫy chào bé.Cô bé cũng mạnh dạn đưa tay vẫy vẫy lại, một lúc sau còn nói "Chú đẹp trai", cả nhà nhìn cô bé cười lớn.Nghe nói bên nhà anh rể của Vương Nhất Bác cũng có buổi tiệc nhỏ nên không ghé qua đây được, Vương Tiểu Lâm là vì nghe nói em trai mình đưa người về mới đặc biệt mang theo A Ly sang đây, để chồng tự lực cánh sinh bên nhà nội rồi, còn ôm theo cháu trai 2 tuổi về bên kia chơi với ông bà.Mẹ Vương quả thực nấu đồ ăn rất ngon, bà dựa theo lời Vương Nhất Bác nói mà chuẩn bị toàn món Tiêu Chiến thích, anh cảm động từ tận đáy lòng. Trong suốt buổi ăn không hề có cái khoảng cách người ngoài và người nhà, bọn họ thật tâm đối đãi với anh giống như với hai chị em họ. Tiêu Chiến cứ cười mãi không thôi.
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store