ZingTruyen.Store

Bjyx Lao Dai Tha Cho Toi Di

CHAP 4 : ÉP BUỘC

Thuốc mê Tố Cảnh Nhàn cho Tiêu Chiến uống quá nhiều , cậu ngủ hết một ngày mới tỉnh .

Mắt chạm vào trần nhà trắng , có vài họa tiết màu bạch kim sáng lóa , cây đèn chùm nhỏ lấp lánh ngay phía trên khiến Tiêu Chiến có chút mơ hồ .

Cậu ngồi dậy với thân thể nhức mỏi , đầu đau đến mức muốn nứt ra . Bàn tay lại có chút xót nhẹ , Tiêu Chiến đưa lên xem thử .

Vết thương đã được băng bó cẩn thận .

Chuyện hôm qua Tiêu Chiến tạm thời chưa nhớ gì cả , cậu nhìn xung quanh một vòng căn phòng này , nó không quá lớn nhưng mọi thứ đều có nét gì đó xa hoa , khác hẳn với những nơi Tiêu Chiến từng sống trước đây .

Chính vì xa hoa như thế nên Tiêu Chiến mới không quen , giường rất êm nhưng cậu cũng không dám nằm lâu mà bước xuống đứng một góc .

Bấy giờ liền có người đi vào , cánh cửa bật một tiếng khiến cho Tiêu Chiến cũng phải giật mình theo .

Tú bà mang vẻ mặt tươi cười , tay cầm một chiếc quạt phe phẩy nhìn Tiêu Chiến nói . - " Ngủ có ngon không ? " .

Tiêu Chiến nhớ ra mình đã từng gặp người phụ nữ này , người ta hỏi cũng chỉ gật đầu .

Tú bà . - " Bây giờ cậu sẽ sống ở đây , Tố Cảnh Nhàn đã đem cậu tới đây rồi không có nhà nữa phải ngoan ngoãn " .

Tiêu Chiến bỗng ngơ ngẩn , chuyện hôm qua bấy giờ mới ùn ùn quay lại . Ánh mắt Tiêu Chiến khẽ động môi run nhẹ nói . - " Đây là đâu....".

Tú bà . - " Quan bar , cậu đang ở tầng thượng hạng nhất đấy , tôi rất ưu ái tặng cho cậu căn này làm phòng ".

Tiêu Chiến sửng sốt . - " Không...không cần đâu...món quà này tôi không thể nhận , cho tôi về nhà !! ".

Tú bà . - " Tôi không cho không cậu , phải làm việc mới có được ".

Tiêu Chiến rơi nước mắt lắc đầu . - " Không cần....làm việc cũng không cần...tôi muốn ra khỏi đây...".

Tú bà thu quạt , mặt sầm lại . - " Lựa chọn không nằm ở cậu nghe rõ chưa ? Đã tới đây thì phải biết nghe lời , nếu không nghe thì đừng trách bà già này độc ác ".

Tiêu Chiến bị quát liền bật lùi ra sau , chân đứng không vững phải bám tay vào thành tủ . - " Không thể...không có lý do chính đáng...các người làm vậy là phạm pháp ".

Tú bà mất kiên nhẫn vì sự ngang bướng của Tiêu Chiến liền nói hẳn ra . - " Nói Tố Cảnh Nhàn đưa mày đến đây chi bằng nói bà ta bán mày , tao không muốn vòng vo mất thời gian , tao sẽ nuôi không mày một tháng , sau một tháng bắt đầu làm việc trả lại tiền , nếu có dư thì số tiền đó sẽ là của mày tao không lấy ".

Tiêu Chiến vẫn lắc đầu . - " Không muốn...không thích...bà thả tôi ra đi...tôi sẽ kiếm tiền trả nợ ".

Tú bà . - " Không có cái ngưỡng ấy đâu , ngoan ngoãn thì tao cho sống không thì sống không bằng chết ".

Vừa dứt câu bà ta liền bung quạt phe phẩy mấy cái cho bớt giận , loại người ương ngạnh như Tiêu Chiến bà ta gặp không ít vì vậy cách cưỡng chế tốt nhất là dùng đòn tâm lý .

Thật ra bà ta cũng không muốn làm vậy , nhưng nếu muốn Tiêu Chiến ngoan ngoãn ở lại thì chỉ còn cách này .

Tiêu Chiến tinh thần suy sụp , bởi không nghĩ rằng Tố Cảnh Nhàn có thể vứt cậu đến cái nơi xó xỉnh này , cho dù có thiếu tiền con người có lương tâm cũng không làm vậy .

Đúng là cái tốt của người ta dành cho cậu chỉ là vì lợi ích...

Tiêu Chiến ngã ngồi xuống đất , răng nghiến lại nước mắt chảy rơi liên tục . - " Không muốn...bà giết tôi đi...".

Tú bà . - " Giết mày thì hóa ra tao cho không tiền mụ ta à ? Đừng mong nghĩ đến cái chết , tao mất tiền mua mày về không phải để mày chết đâu ".

Nói xong tú bà liền phẩy quạt đi ra ngoài , còn không quên kêu vài bải tiêu vào quan sát Tiêu Chiến , những thứ gì có thể trở thành hung khí đều được mang ra ngoài hết .

Phải kiểm soát Tiêu Chiến hai tư trên hai tư , ăn không xong thì đánh cho đến khi chịu ăn .

Tú bà vừa ra ngoài đã có một tên khác đến ngó vào phòng . - " Òa " .

Tú bà . - " Thanh Thanh ! Đừng có bắt nạt nó ".

Hắn dáng người nhỏ nhỏ , khuôn mặt xinh đẹp mê hoặc , hẳn tên Thẩm Thanh Thanh .

- " Ai ? Là ai ? Bà quên tôi rồi , có đồ chơi mới liền chả quan tâm tôi ".

Tú bà . - " Cậu đủ kinh nghiệm rồi tôi quan tâm cậu làm gì ? Nó còn non nớt được lòng khách nhớ chú ý nó chứ đừng bắt nạt nó , doanh số tháng này tăng nhưng không bằng ngày trước đâu đấy !! ".

Thanh Thanh . - " Bà đang trách tôi đấy à ? Không có tôi quán bar này của bà sớm sập rồi , mấy năm nay có danh tiếng liền quên mất ai đã cho bà được an nhàn ?? ".

Tú bà che quạt nửa miệng , chậc một tiếng . - " Biết rồi , Thẩm thiếu gia công của ngài to nhất ".

Thanh Thanh . - " Còn cần bà nói ? Tôi mà không vì chạy trốn cha , tôi đã chả ở cái chỗ này đâu ".

Tú bà . - " Thế cậu muốn thế nào ? Nó là người mới đừng có động vào nó ".

Thanh Thanh hừ một tiếng chậm rãi đáp . - " Tôi thèm vào mà động thằng nhóc đó , nhìn bà tôi còn không đoán ra bà định để nó thay chân tôi ? ".

Tú bà nhìn vào bên trong , sau đó kéo Thẩm Thanh Thanh đi ra một đoạn nói . - " Cậu có kinh nghiệm rồi thì sau này làm mối đi , chấp nhặt gì một đứa bé , tiền có thiếu đâu mà lo ".

Thanh Thanh . - " Nói thế còn nghe được , nhưng mà...nó có vẻ ngang ngạnh nhỉ ? ".

Tú bà chợt mỉm cười . - " Ngang ngạnh các ông lớn cũng rất thích , nó cũng chưa đủ tuổi lớn nên nuôi béo ra một chút cho đầy đặn ".

Thanh Thanh . - " Có mối đấy , Mạc thiếu gia rất thích loại nhỏ nhỏ đáng yêu như thế này , tôi có quen biết xem giới thiệu cho hắn cũng được , vừa giàu lại là người của Vương Gia !! ".

Tú bà vừa nghe đến Vương Gia liền hơi lạnh người , nhưng chỉ nói . - " Mạc thiếu thì không được , cậu ta ngang bướng chỉ sợ trái ý hắn một cái là coi như chỗ này của tôi cũng không còn đâu , tìm người khác đi ".

Thanh Thanh . - " Bà đúng là không dám liều gì cả , không thử sao biết được ".

Tú bà . - " Tôi đang đi cách an toàn , cho nó làm mấy làn đã khi nào đủ khả năng thì mới tính đến chuyện mồi chài các ông lớn , cậu đừng than nữa , lão Giang còn đang tìm cậu kìa ".

Thanh Thanh . - " Chán rồi , vợ lão sắp đến tận cửa đòi giết tôi rồi kìa , đây chả thèm nữa ".

Tú bà chỉ biết thở dài , không quản nổi không muốn quản nữa , thích làm gì thì làm .

Tiêu Chiến ở trong đó được một ngày , không ăn cũng bị nhét cho ăn , bọn chúng thật sự hung hãn vô cùng .

Đến ngủ Tiêu Chiến cũng không dám , chỉ co người trong góc ánh mắt sợ hãi cảnh giác .

Mãi cho đến rạng sáng ngày hôm sau không chịu được mới thiếp đi được một chút .

Nhưng mà chưa được bao lâu bên tai nghe được tiếng bật cửa liền sợ hãi mở mắt , miệng nuốt xuống một hơi lạnh chuẩn bị tinh thần .

Người vào lại là Thẩm Thanh Thanh .

Tiêu Chiến không biết anh ta , cậu sợ người ngoài càng không dám ho he nửa lời , trực tiếp đem mình làm người tàng hình . Đáng tiếc vừa vào đã gây sự chú ý , Thẩm Thanh Thanh nhìn thấy Tiêu Chiến rụt rè sợ hãi liền nói . - " Em tên Tiêu Chiến đúng không " .

Tiêu Chiến không đáp .

Thẩm Thanh Thanh đặt vài món ăn lên bàn , sau đó kéo ghế ngồi xuống nói . - " Mấy tên bảo tiêu đó hung hãn làm em đau rồi , mau lại đây ăn chút gì đi bỏ bụng đói không tốt đâu ".

Tiêu Chiến vẫn khép nép không chịu ra , Thẩm Thanh Thanh lại dùng nụ cười sáng rực của mình nói . - " Em sợ sao ? Không cần sợ anh không làm hại em ".

Thẩm Thanh Thanh thấy Tiêu Chiến im lặng nói . - " Nếu em ngại anh ở đây thì thôi vậy anh ra ngoài ".

Tiêu Chiến chỉ nhìn hắn chứ không nói gì , cứ thế để Thẩm Thanh Thanh ra ngoài thật .

Cậu rất sợ hãi lòng tốt của người ta chỉ dành cho cậu vì mục đích cá nhân , chính vì cảnh giác điều này cậu không dám tin ai cả , cơm trên bàn tuy ngon nhưng Tiêu Chiến nuốt không trôi cho nên lại ngồi về chỗ cũ .

Bức ảnh của gia đình cậu vẫn còn ở nhà...

Nếu có nó ở đây hẳn là Tiêu Chiến sẽ đỡ sợ hãi hơn một chút .

Cha mẹ là tất cả với Tiêu Chiến , không có họ ai cũng khinh thường cậu . Tuy không nhớ rõ ngày trước họ làm công việc gì , nhưng là rất vĩ đại...

Ba cậu rất giỏi , mẹ cũng vậy...

Thế nhưng họ mất rồi...

Tiêu Chiến nhớ bọn họ , cậu vẫn là một đứa trẻ trong lúc sợ hãi vẫn không kìm được mà nức nở một câu . - " Con sợ.... " .

Giá như có ai đó đưa cánh tay ra cứu giúp , Tiêu Chiến muốn nắm lấy mà dời khỏi đây cho dù có đối mặt nguy hiểm cậu cũng không muốn làm công việc đồi bại này , trao thân cho kẻ khác mặc người sỉ nhục .

Nếu phải sống cuộc đời như vậy , thà chết đi cho xong .

Liên tiếp mấy ngày hôm sau Thẩm Thanh Thanh đều đến , hắn dịu dàng dỗ Tiêu Chiến cũng khiến cậu nói được vài câu . Nhét cho Tiêu Chiến ăn một vài món cho khỏi chết đói .

Nói thật lúc nhìn thấy Tiêu Chiến Thẩm Thanh Thanh gần như không tin vào mắt mình .

Cậu ta còn nhỉ nhưng nét mặt phi thường xinh đẹp , nếu lớn lên và ăn đầy đủ không biết còn muốn lấn ướt người khác bao nhiêu nữa .

Chỉ sợ cái quán này chẳng ai nhớ nổi hắn là ai , chỉ nhớ nơi này có Tiêu Chiến .

Hắn cũng có cút ghen tị , thế nhưng cũng vẫn muốn nuôi lớn nó cho khách , tiền kiếm được sẽ không nhỏ , Thẩm Thanh Thanh cũng không muốn nằm dưới kẻ nào nữa , rất mệt mỏi .

Dùng nó mà đếm tiền cũng tốt .

Tiêu Chiến khá nhút nhát , hắn tiếp cận không được liền phải giữ khoảng cách mất mấy ngày mới lấy được chút lòng tin của cậu .

Tuy nhiên nó vó vẻ không còn muốn tin ai tuyệt đối nữa , rất khó mà thuần phục .

Thẩm Thanh Thanh hôm đó đến , hắn giở mặt nghiêm túc ngồi xuống bên cạnh Tiêu Chiến , mạnh dạn đề bạt một chuyện táo bạo . - " Em muốn thoát khỏi đây không ? " .

Tiêu Chiến vừa nghe liền ngẩng đầu , ánh mắt kinh ngạc lắm . - " Dạ.... ".

Không ngoài dự đoán .

Thẩm Thanh Thanh mỉm cười nói . - " Ừm , ý anh là đưa em ra khỏi đây...anh thấy em khổ quá cũng...xót lắm ".

Dứt câu Thẩm Thanh Thanh bắt đầu với giọng ủy khuất . - " Anh giống em...là bị bán vào đây , bất đắc dĩ vì quá nghèo cho nên mới phải làm công việc này , mụ già đó nói anh chăm sóc em nhưng mà mấy ngày nay thấy em anh cũng đau lòng ".

Tiêu Chiến cúi mặt , cậu có nên tin không ? .

Khuôn mặt đó nói rằng không đáng tin , nhưng trong hoàn cảnh này người đưa ra cọng dây cứu mạng , dù mỏng manh Tiêu Chiến cũng muốn nắm . - " Bằng cách nào... ".

Thẩm Thanh Thanh tiến gần Tiêu Chiến khiến cậu giật lùi về sau tránh đi , khuôn mặt kinh ngạc .

Thẩm Thanh Thanh cũng bất ngờ , hắn chớp nhẹ mắt . - " Anh...anh làm em sợ sao ? Xin lỗi ! " .

Tiêu Chiến thấy mình phản ứng thái quá liền thu hồi lại , nhưng mà cũng tận lực tránh xa Thẩm Thanh Thanh nói . - " Anh ngồi đó nói là được... ".

Thanh Thanh . - " Tháng sau có cơ hội , hai chúng ta cược một ván đi ".

Tiêu Chiến . - " Cược...anh muốn cược gì ".

Thẩm Thanh Thanh . - " Tháng sau bà ta cùng mấy người nữa tới Quảng Đông , canh gác lỏng lẻo chúng ta nhân lúc đo chạy đi...thành công năm mươi năm mươi , nếu em muốn đi thì nói với anh để anh chuẩn bị ".

Tiêu Chiến ngờ nghệch .

Lại dễ dàng như vậy sao ? .

Thẩm Thanh Thanh như muốn đặt thêm lòng tin liền nói . - " Anh có quen một vì khách cũ , hắn rất tốt có thể giúp chúng ta...anh không muốn sống thế này nữa...vì thấy em giống anh cho nên anh mới... " .

Tiêu Chiến tin thật .

Cậu đang cố gắng đặt lòng tin vào Thẩm Thanh Thanh...

- " Nhưng... ".

Thẩm Thanh Thanh đột nhiên nắm lấy tay Tiêu Chiến . - " Nếu em muốn đi thì chúng ta cùng đi , ngoài em ra còn vài đứa trẻ khác , họ đồng ý rồi...nếu không đi không còn cơ hội nữa đâu ".

Tiêu Chiến . - " Thật.....thật sao ? ".

Thẩm Thanh Thanh . - " Có trời có đất chứng giám....".

Tiêu Chiến bỗng rút tay lại , lùi về góc tường không nói gì .

Thẩm Thanh Thanh gần như là mất kiên nhẫn rồi , thế nhưng vẫn phải cố giữ nét mặt bình tĩnh nói . - " Nếu không muốn bị thương thì em mau ăn cơm đi , ít nhất cho đến tháng sau em phải có một chút sức khỏe , chúng ta sẽ phải chạy rất xa nên nếu em không có sức thì không chạy được đâu ".

Tiêu Chiến nhìn Thẩm Thanh Thanh , chỉ nhìn thôi .

Xem có đáng tin hay không , thế rồi vẫn sợ hãi úp mặt vào đầu gối .

Thẩm Thanh Thanh bất lực , mặt mày xám tro đứng dậy lẳng lặng ra ngoài , vừa đóng cửa lại đã chửi một tiếng . - " Mẹ kiếp ! Lại phải đi dỗ một thằng oắt con ăn cơm ".

- " Cậu Thẩm ! Có khách đang đợi đi thôi ".

Thẩm Thanh Thanh bực dọc la . - " Biết rồi ! Lắm mồm lắm miệng tôi cắt lưỡi anh bây giờ ".

Dứt câu hắn liền bỉ đi mặc xác Tiêu Chiến , Thẩm Thanh Thanh chỉ làm theo ý tú bà , có kết quả hay không phải dựa vào Tiêu Chiến .

Tú bà cũng xót ruột , sau hôm đó Tiêu Chiến vẫn bị ép mới chịu ăn , cả người bị đánh đến bầm .

Cậu tất nhiên chưa thể tin Thẩm Thanh Thanh , người ta dùng lòng tốt với cậu đều có dụng ý cả...

Làm sao mà lại có người rủ lòng thương cậu được , họ chỉ vì lợi ích cá nhân thôi . Càng nghĩ Tiêu Chiến càng dễ khóc , môi bị sứt máu ngấm nước mắt xót vô cùng , đầu cũng đau nữa .

Bảo tiêu bên ngoại đánh rất mạnh , mà Tiêu Chiến thì yếu , cậu chịu không nổi .

Mấy hôm sau Thẩm Thanh Thanh cũng đến , anh ta mang cơm cho cậu nhưng không nói gì nhiều , Tiêu Chiến cũng cảm thấy đói thế nhưng nuốt không nổi thứ đồ ăn đó cho nên cứ nhịn .

Nhịn đến mất sức mà ngất đi được người ta đem lên giường chuyền nước .

Tú bà với Thẩm Thanh Thanh đứng ở hai bên đầu giường với vẻ mặt ngán ngẩm , Thẩm Thanh Thanh nói trước . - " Ngang không phải loại vừa đâu , bà tính thế nào ".

Tú bà . - " Ép cho ra bã , mất một khoản tiền lớn thì phải kiếm được lời , không để nó chết là được ".

Thẩm Thanh Thanh . - " Thế thì bà đánh nó làm gì ? Chả được tích sự gì , loại này không ăn cứng chỉ ăn mềm thôi , càng bạo càng dễ chết ".

Tú bà . " Cậu cho nó ăn mềm chưa đủ sao ? Còn có cách khác à ? " .

Thẩm Thanh Thanh . - " Cách thì không có , nhưng dụ nó thì được , ít nhất thì để cho nó tin tôi , bà đừng động vào nó nữa ! Mồi này tôi thầu ".

Tú bà . - " Chia cho rõ ràng , tôi bảy cậu ba ".

Thẩm Thanh Thanh . - " Bà keo kiệt thế ? ".

Tú bà . - " Bà già này cũng chỉ được hưởng ba trong bảy phần , những chi tiêu khác không phải góp sao ? Lời như thế chỉ có một mình cậu thôi ".

Thẩm Thanh Thanh bĩu môi .

Tiêu Chiến bất tỉnh thêm ba ngày nữa , đầu óc chậm chạp không còn chút minh mẫn nào , đến bây giờ thì không thấy đói nữa , chỉ thấy đau thôi .

Mấy tên bảo tiêu ngồi trong phòng trông Tiêu Chiến nhưng cũng rất thoải mái , họ mở csr TV lên theo dõi tin tức , vẻ mặt kẻ nào kẻ đấy khinh khỉnh ".

- " Vương Gia dạo này bành trướng ghê quá , lại thêm vụ nữa rồi ".

- " Ảnh hưởng đến chúng ta sao ? Gió chiều nào thì bay chiều ấy , trước đây Lão Hoàng muốn đặt chân vào chẳng phải đi lấy lòng lão hay sao , bây giờ là Vương Gia thì thuận theo thôi ".

- " Lưu Vũ Đại Nhân xuống tay quá tàn bạo , một đêm mà đã thanh tẩy xong khu đó rồi , cũng nhanh đấy chứ ? ".

- " Đó là điều tất nhiên " .

Tiêu Chiến nằm trên giường mơ hồ nghe thấy , lại là Vương Gia .

Nửa tháng nay cái tên Vương Gia này liên tục luẩn quẩn trong đầu Tiêu Chiến , cậu vó từng quen biết đến Vương Gia hay sao....

Không ! Kẻ tầm thường như cậu sao có thể liên quan đến họ , hơn nữa những người đó không phải người tốt...

Tiêu Chiến bỗng dưng nhớ đến ánh mắt của kẻ hôm đó nhìn cậu , thâm hiểm đến đáng sợ . Nhìn như chỉ là vô tình , thậm chí là hồi hộp nhưng mỗi khi nhớ đến đều khiến cậu rùng mình .

TV vẫn chiếu đủ mọi tin tức về cuộc thảm sát trong khu mà cậu ở , Tiêu Chiến lẳng lặng ngồi dậy . Hai tên kia quá chăm chú cũng không để ý Tiêu Chiến .

Cậu cũng nhìn TV một chút , nhưng đầu đau buốt mắt cũng mờ phải nhìn lúc lâu mới rõ hình , mà cứ chớp mắt là y như rằng không thấy gì nữa .

Hình ảnh đầu tiên Tiêu Chiến nhìn thấy sau khi cậu nhận diện được xung quanh là con ngõ ra khỏi nhà , người đến vây kín , băng rôn cảnh sát đã quây kín lại khu đó .

Máu trên tường đỏ thẫm , xác người được đậy khăn trắng đang được khiêng đi , tia mắt Tiêu Chiến căng ra , môi run nhẹ bàn tay không tự chủ được đưa lên miệng nín chặt .

Quá kinh khủng...

Quá tàn bạo...

Họ giết người như vậy hay sao...?


4 . 4 . 2022

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store