Bjyx Edit Ket Hon Voi Papa Cua Be Con
Trước ngày về Trùng Khánh một tuần, Vương Nhất Bác kéo Tiêu Chiến vào trung tâm thương mại liều mạng một phen, ngay cả Cooper cũng được mua mấy bộ quần áo mới, lý do là vì cô bán hàng nói với Vương Nhất Bác là: "Bé con mặc thế này nhất định là ông bà sẽ rất thích!"
Tiêu Chiến nhìn dáng vẻ quét thẻ của Vương Nhất Bác mà huyệt thái dương của cậu cứ nảy không ngừng, hết lần này tới lần khác muốn ngăn Vương Nhất Bác lại, kết quả là lại bị Vương Nhất Bác ủy khuất nhìn đến mức cậu phải chịu thua."Anh chỉ muốn để lại ấn tượng tốt với ba mẹ thôi mà..." Trước khi Tiêu Chiến chuẩn bị mở miệng một lần nữa ngăn Vương Nhất Bác quẹt thẻ, Vương Nhất Bác lại quay đầu dùng ánh mắt ủy khuất bất an nhìn cậu."Ba mẹ em khẳng định sẽ rất thích anh mà!" Tiêu Chiến nhân cơ hội nhanh chóng lôi Vương Nhất Bác đi, không cho anh nhìn cái bút lông làm bằng ngọc Hòa Điền nữa, "Anh vừa đẹp trai lại có tiền, còn đối xử tốt với em, ba mẹ em đương nhiên sẽ thích anh.""Em biết anh muốn nói gì à?' Vương Nhất Bác lại kéo Tiêu Chiến sang một gian bán trà nhỏ, nhếch miệng nói với Tiêu Chiến."Em biết." Tiêu Chiến giữ chặt tay Vương Nhất Bác rồi lắc lư, "Nhưng tin em đi, ba mẹ em nhất định sẽ vô cùng vô cùng vô cùng thích anh."Vương Nhất Bác rất sợ ba mẹ Tiêu Chiến sẽ không thích anh, đổi lại là anh thì anh cũng không thích. Cậu con trai Omega vừa tốt nghiệp đại học xong phải mang thai hộ, đến khi sinh xong cũng không cho cậu nhìn mặt con một lần, thẳng đến khi đứa con này cần cấy ghép tủy thì Alpha kia mới tìm tới cửa, cho dù Vương Nhất Bác không ép buộc Tiêu Chiến, nhưng có phải đón nhận một trăm ánh nhìn khinh bỉ thì anh cũng đành nhận."Anh có hơi căng thẳng..." Vương Nhất Bác tiến lên một bước ôm eo Tiêu Chiến trong tiệm bán trà nhỏ vắng vẻ, "Lần đầu tiên gặp ba mẹ em, anh căng thẳng lắm..."Tiêu Chiến để mặc cho Alpha lộ ra vẻ nũng nịu ôm mình bởi vì căng thẳng, thẳng đến năm phút sau suýt nữa bị Alpha này ôm đến tắt thở cậu mới kháng cự."Vương Nhất Bác." Tiêu Chiến vỗ vỗ lưng Vương Nhất Bác, "Còn nhớ khi đó anh an ủi em thế nào không?"Vương Nhất Bác buông Tiêu Chiến ra, hơi nghi hoặc nhìn cậu."Con dâu xấu cũng phải gặp ba mẹ chồng, huống hồ anh cũng đâu có xấu." Tiêu Chiến học ngữ khí của Vương Nhất Bác lúc anh an ủi cậu, vỗ vỗ bả vai Vương Nhất Bác bắt đầu ngồi xuống dùng trà.Bị nói lại lời của chính mình khiến Vương Nhất Bác cũng phải cười thành tiếng, ngồi đối diện Tiêu Chiến bắt đầu pha trà.Lại cầm túi lớn túi nhỏ mang về nhà, Cooper đã sớm không còn kinh ngạc nữa rồi, bé chào papa và daddy rồi quay ra tiếp tục chơi với Dodge đến nhà bọn họ chơi mấy ngày."Em nói xem có thể mang Dodge đi theo không? Dodge cũng có thể lấy lòng người già đấy." Vương Nhất Bác nhìn Dodge đang trở thành cái gối tựa cho Cooper, sờ sờ cằm quay đầu hỏi Tiêu Chiến."Anh thích là được." Tiêu Chiến giật nhẹ khóe miệng nói với Vương Nhất Bác, "Dodge làm sao được đi máy bay? Gửi vận chuyển sao?""Không biết." Vương Nhất Bác thành thật lắc đầu, "Đi máy bay riêng chắc không cần đâu nhỉ?"Tiêu Chiến ở trong bếp đang nghĩ xem tối nay ăn gì thì nghe được Vương Nhất Bác nói ra câu này, suýt chút nữa không đứng vững, thì ra dần quen với cuộc sống sinh hoạt thường ngày khiến cậu đã quên mất Alpha của mình là một đại gia, đại gia nhà cậu sẽ ở một lúc nào đó dùng một câu bình thường nào đó để nhắc nhở cậu.Mẹ ơi, con của mẹ thật sự được gả vào hào môn rồi...Ăn cơm tối xong Tiêu Chiến phải đấu tranh tâm lý một lúc lâu, cuối cùng vẫn quyết định nói với Vương Nhất Bác về vấn đề —— chỉ là đi gặp ba mẹ thôi có cần phải dùng đến máy bay tư nhân không?Tiêu Chiến vừa mở miệng, Vương Nhất Bác còn chưa nói gì thì Cooper đã hưng phấn nhào vào lòng Tiêu Chiến hỏi cậu, "Daddy! Chúng ta sẽ đi máy bay sao? Cooper chưa được ngồi máy bay bao giờ!!!"Tiêu Chiến ôm Cooper hoài nghi nhìn về phía Vương Nhất Bác, có chút không hiểu vì sao đại gia nhà cậu lại chưa từng cho bé con đi máy bay."Nó đang nói đến máy bay trên TV." Vương Nhất Bác mở miệng giải đáp nghi vấn của Tiêu Chiến, "Từ bé đến giờ nó đều ngồi máy bay riêng của nhà mình, chưa từng ngồi máy bay chung giống như trên TV, kiểu như ngồi kề nhiều người ý."Làm phiền rồi! Tiêu Chiến thầm nói một câu trong lòng."Cooper muốn ngồi máy bay như thế sao?" Tiêu Chiến xoa đầu Cooper hỏi con."Muốn ạ! Cooper chưa được ngồi máy bay ấy bao giờ!" Cooper gật đầu, đôi mắt to tròn chớp chớp nhìn về phía Tiêu Chiến, lại nhìn Vương Nhất Bác."Vậy lúc đi thì đi máy bay đó, lúc về thì ngồi máy bay nhà chúng ta." Vương Nhất Bác gật đầu, quyết định chấp thuận nguyện vọng nhỏ của con trai mình.Thời điểm ấy Tiêu Chiến vẫn chưa nghĩ ra, Dodge vậy mà phải ngồi cô đơn lẻ loi một mình trên máy bay riêng của nhà bọn họ.(vl =)))) tôi còn không bằng được một con Dodge =))) Hóa ra làm chó nhà hào môn cũng sướng thế này à?)Trùng Khánh không hổ là thành phố 5D trong truyền thuyết, Cooper dắt Dodge đi trên đường không ngừng cảm thán, bé cảm thấy rất thích thú.Ba mẹ Tiêu Chiến đều là giáo viên, Vương Nhất Bác sau khi nhìn thấy ba mẹ Tiêu Chiến thì rốt cuộc cũng hiểu vì sao Tiêu Chiến lại ưu tú như vậy."Con chào chú, con chào dì." Vương Nhất Bác có chút câu nệ chào hỏi ba mẹ Tiêu Chiến, Cooper vốn dĩ là một đứa trẻ sợ người lạ, bây giờ đã sớm bị thu hút bởi bánh kẹo mà ông bà ngoại chuẩn bị, còn nũng nịu được daddy bế đưa vào lòng ông bà ngoại."Nhất Bác nhanh tới đây ngồi đi." Ba mẹ Tiêu Chiến phất phất tay gọi anh mau chóng ngồi xuống.Ba mẹ Tiêu Chiến không hổ là giáo viên, khí chất tích lũy từ bao năm đọc sách dạy người đã trở nên vừa thân thiện vừa mang theo chút nghiêm túc."Tán Tán nói với dì là nó thích con, con cũng thích nó. Dì và ba nó cũng không có lý do gì để ngăn cản tình yêu của hai đứa, mặc dù hai gia đình chúng ta có khoảng cách chênh lệch rõ ràng, nhưng dì tin hai đứa sẽ ở bên nhau vượt qua mọi chướng ngại, đúng không?" Sau khi ăn cơm mẹ Tiêu ngồi xuống bên cạnh Vương Nhất Bác, ngữ khí nhu hòa lại nghiêm túc nói."Vâng ạ, chúng con sẽ cùng đi với nhau đến cuối đời." Vương Nhất Bác nghiêm túc gật đầu."Ban đầu là dì và chú làm liên lụy đến Tán Tán, đây là số tiền mà chú dì đã dành dụm được trong mấy năm nay, mặc dù không nhiều, nhưng dì tin là Tán Tán cũng hi vọng có thể bình đẳng sống chung với con." Mẹ Tiêu đưa cho Vương Nhất Bác một tấm thẻ, không hổ là tình mẹ con, lần đầu tiên gặp mặt đã đưa cho anh một tấm thẻ.Vương Nhất Bác run tay nhận thẻ ngân hàng mà mẹ vợ đưa cho, lại run run nhét vào ví da."Chiếc nhẫn này là khi dì và ba Tán Tán kết hôn được nhà nội cho, hiện giờ đưa cho con cầm đi." Mẹ Tiêu lấy một cái hộp nhỏ từ trong túi ra, bên trong có một chiếc nhẫn vàng, không có bất kì hoa văn gì, hoặc nói nó là một cái vòng vàng thì hợp lý hơn."Cái này..." Vương Nhất Bác hoảng hốt nhận lấy hộp nhẫn, thế này tức là anh được công nhận rồi sao?"Con đường sau này các con đều phải tự mình đi rồi." Mẹ Tiêu cổ vũ nhìn Vương Nhất Bác đưa tay nhận lấy, chờ Vương Nhất Bác nhận lấy rồi mới vỗ vỗ vai anh, xoay người đi tìm người bạn già của mình và Cooper.Trong nháy mắt đó Vương Nhất Bác đột nhiên không kiềm chế nổi khát vọng muốn tạo một gia đình với Tiêu Chiến, thậm chí quên mất một nửa nghi thức cầu hôn mà anh đã chuẩn bị, anh nắm hộp nhẫn trong tay chạy vào phòng ôm chặt Tiêu Chiến."Tiêu Chiến, chúng ta kết hôn đi."
Tiêu Chiến nhìn dáng vẻ quét thẻ của Vương Nhất Bác mà huyệt thái dương của cậu cứ nảy không ngừng, hết lần này tới lần khác muốn ngăn Vương Nhất Bác lại, kết quả là lại bị Vương Nhất Bác ủy khuất nhìn đến mức cậu phải chịu thua."Anh chỉ muốn để lại ấn tượng tốt với ba mẹ thôi mà..." Trước khi Tiêu Chiến chuẩn bị mở miệng một lần nữa ngăn Vương Nhất Bác quẹt thẻ, Vương Nhất Bác lại quay đầu dùng ánh mắt ủy khuất bất an nhìn cậu."Ba mẹ em khẳng định sẽ rất thích anh mà!" Tiêu Chiến nhân cơ hội nhanh chóng lôi Vương Nhất Bác đi, không cho anh nhìn cái bút lông làm bằng ngọc Hòa Điền nữa, "Anh vừa đẹp trai lại có tiền, còn đối xử tốt với em, ba mẹ em đương nhiên sẽ thích anh.""Em biết anh muốn nói gì à?' Vương Nhất Bác lại kéo Tiêu Chiến sang một gian bán trà nhỏ, nhếch miệng nói với Tiêu Chiến."Em biết." Tiêu Chiến giữ chặt tay Vương Nhất Bác rồi lắc lư, "Nhưng tin em đi, ba mẹ em nhất định sẽ vô cùng vô cùng vô cùng thích anh."Vương Nhất Bác rất sợ ba mẹ Tiêu Chiến sẽ không thích anh, đổi lại là anh thì anh cũng không thích. Cậu con trai Omega vừa tốt nghiệp đại học xong phải mang thai hộ, đến khi sinh xong cũng không cho cậu nhìn mặt con một lần, thẳng đến khi đứa con này cần cấy ghép tủy thì Alpha kia mới tìm tới cửa, cho dù Vương Nhất Bác không ép buộc Tiêu Chiến, nhưng có phải đón nhận một trăm ánh nhìn khinh bỉ thì anh cũng đành nhận."Anh có hơi căng thẳng..." Vương Nhất Bác tiến lên một bước ôm eo Tiêu Chiến trong tiệm bán trà nhỏ vắng vẻ, "Lần đầu tiên gặp ba mẹ em, anh căng thẳng lắm..."Tiêu Chiến để mặc cho Alpha lộ ra vẻ nũng nịu ôm mình bởi vì căng thẳng, thẳng đến năm phút sau suýt nữa bị Alpha này ôm đến tắt thở cậu mới kháng cự."Vương Nhất Bác." Tiêu Chiến vỗ vỗ lưng Vương Nhất Bác, "Còn nhớ khi đó anh an ủi em thế nào không?"Vương Nhất Bác buông Tiêu Chiến ra, hơi nghi hoặc nhìn cậu."Con dâu xấu cũng phải gặp ba mẹ chồng, huống hồ anh cũng đâu có xấu." Tiêu Chiến học ngữ khí của Vương Nhất Bác lúc anh an ủi cậu, vỗ vỗ bả vai Vương Nhất Bác bắt đầu ngồi xuống dùng trà.Bị nói lại lời của chính mình khiến Vương Nhất Bác cũng phải cười thành tiếng, ngồi đối diện Tiêu Chiến bắt đầu pha trà.Lại cầm túi lớn túi nhỏ mang về nhà, Cooper đã sớm không còn kinh ngạc nữa rồi, bé chào papa và daddy rồi quay ra tiếp tục chơi với Dodge đến nhà bọn họ chơi mấy ngày."Em nói xem có thể mang Dodge đi theo không? Dodge cũng có thể lấy lòng người già đấy." Vương Nhất Bác nhìn Dodge đang trở thành cái gối tựa cho Cooper, sờ sờ cằm quay đầu hỏi Tiêu Chiến."Anh thích là được." Tiêu Chiến giật nhẹ khóe miệng nói với Vương Nhất Bác, "Dodge làm sao được đi máy bay? Gửi vận chuyển sao?""Không biết." Vương Nhất Bác thành thật lắc đầu, "Đi máy bay riêng chắc không cần đâu nhỉ?"Tiêu Chiến ở trong bếp đang nghĩ xem tối nay ăn gì thì nghe được Vương Nhất Bác nói ra câu này, suýt chút nữa không đứng vững, thì ra dần quen với cuộc sống sinh hoạt thường ngày khiến cậu đã quên mất Alpha của mình là một đại gia, đại gia nhà cậu sẽ ở một lúc nào đó dùng một câu bình thường nào đó để nhắc nhở cậu.Mẹ ơi, con của mẹ thật sự được gả vào hào môn rồi...Ăn cơm tối xong Tiêu Chiến phải đấu tranh tâm lý một lúc lâu, cuối cùng vẫn quyết định nói với Vương Nhất Bác về vấn đề —— chỉ là đi gặp ba mẹ thôi có cần phải dùng đến máy bay tư nhân không?Tiêu Chiến vừa mở miệng, Vương Nhất Bác còn chưa nói gì thì Cooper đã hưng phấn nhào vào lòng Tiêu Chiến hỏi cậu, "Daddy! Chúng ta sẽ đi máy bay sao? Cooper chưa được ngồi máy bay bao giờ!!!"Tiêu Chiến ôm Cooper hoài nghi nhìn về phía Vương Nhất Bác, có chút không hiểu vì sao đại gia nhà cậu lại chưa từng cho bé con đi máy bay."Nó đang nói đến máy bay trên TV." Vương Nhất Bác mở miệng giải đáp nghi vấn của Tiêu Chiến, "Từ bé đến giờ nó đều ngồi máy bay riêng của nhà mình, chưa từng ngồi máy bay chung giống như trên TV, kiểu như ngồi kề nhiều người ý."Làm phiền rồi! Tiêu Chiến thầm nói một câu trong lòng."Cooper muốn ngồi máy bay như thế sao?" Tiêu Chiến xoa đầu Cooper hỏi con."Muốn ạ! Cooper chưa được ngồi máy bay ấy bao giờ!" Cooper gật đầu, đôi mắt to tròn chớp chớp nhìn về phía Tiêu Chiến, lại nhìn Vương Nhất Bác."Vậy lúc đi thì đi máy bay đó, lúc về thì ngồi máy bay nhà chúng ta." Vương Nhất Bác gật đầu, quyết định chấp thuận nguyện vọng nhỏ của con trai mình.Thời điểm ấy Tiêu Chiến vẫn chưa nghĩ ra, Dodge vậy mà phải ngồi cô đơn lẻ loi một mình trên máy bay riêng của nhà bọn họ.(vl =)))) tôi còn không bằng được một con Dodge =))) Hóa ra làm chó nhà hào môn cũng sướng thế này à?)Trùng Khánh không hổ là thành phố 5D trong truyền thuyết, Cooper dắt Dodge đi trên đường không ngừng cảm thán, bé cảm thấy rất thích thú.Ba mẹ Tiêu Chiến đều là giáo viên, Vương Nhất Bác sau khi nhìn thấy ba mẹ Tiêu Chiến thì rốt cuộc cũng hiểu vì sao Tiêu Chiến lại ưu tú như vậy."Con chào chú, con chào dì." Vương Nhất Bác có chút câu nệ chào hỏi ba mẹ Tiêu Chiến, Cooper vốn dĩ là một đứa trẻ sợ người lạ, bây giờ đã sớm bị thu hút bởi bánh kẹo mà ông bà ngoại chuẩn bị, còn nũng nịu được daddy bế đưa vào lòng ông bà ngoại."Nhất Bác nhanh tới đây ngồi đi." Ba mẹ Tiêu Chiến phất phất tay gọi anh mau chóng ngồi xuống.Ba mẹ Tiêu Chiến không hổ là giáo viên, khí chất tích lũy từ bao năm đọc sách dạy người đã trở nên vừa thân thiện vừa mang theo chút nghiêm túc."Tán Tán nói với dì là nó thích con, con cũng thích nó. Dì và ba nó cũng không có lý do gì để ngăn cản tình yêu của hai đứa, mặc dù hai gia đình chúng ta có khoảng cách chênh lệch rõ ràng, nhưng dì tin hai đứa sẽ ở bên nhau vượt qua mọi chướng ngại, đúng không?" Sau khi ăn cơm mẹ Tiêu ngồi xuống bên cạnh Vương Nhất Bác, ngữ khí nhu hòa lại nghiêm túc nói."Vâng ạ, chúng con sẽ cùng đi với nhau đến cuối đời." Vương Nhất Bác nghiêm túc gật đầu."Ban đầu là dì và chú làm liên lụy đến Tán Tán, đây là số tiền mà chú dì đã dành dụm được trong mấy năm nay, mặc dù không nhiều, nhưng dì tin là Tán Tán cũng hi vọng có thể bình đẳng sống chung với con." Mẹ Tiêu đưa cho Vương Nhất Bác một tấm thẻ, không hổ là tình mẹ con, lần đầu tiên gặp mặt đã đưa cho anh một tấm thẻ.Vương Nhất Bác run tay nhận thẻ ngân hàng mà mẹ vợ đưa cho, lại run run nhét vào ví da."Chiếc nhẫn này là khi dì và ba Tán Tán kết hôn được nhà nội cho, hiện giờ đưa cho con cầm đi." Mẹ Tiêu lấy một cái hộp nhỏ từ trong túi ra, bên trong có một chiếc nhẫn vàng, không có bất kì hoa văn gì, hoặc nói nó là một cái vòng vàng thì hợp lý hơn."Cái này..." Vương Nhất Bác hoảng hốt nhận lấy hộp nhẫn, thế này tức là anh được công nhận rồi sao?"Con đường sau này các con đều phải tự mình đi rồi." Mẹ Tiêu cổ vũ nhìn Vương Nhất Bác đưa tay nhận lấy, chờ Vương Nhất Bác nhận lấy rồi mới vỗ vỗ vai anh, xoay người đi tìm người bạn già của mình và Cooper.Trong nháy mắt đó Vương Nhất Bác đột nhiên không kiềm chế nổi khát vọng muốn tạo một gia đình với Tiêu Chiến, thậm chí quên mất một nửa nghi thức cầu hôn mà anh đã chuẩn bị, anh nắm hộp nhẫn trong tay chạy vào phòng ôm chặt Tiêu Chiến."Tiêu Chiến, chúng ta kết hôn đi."
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store