ZingTruyen.Store

[BJYX/CV] Tôi Thích Cậu Từ Rất Lâu Rồi | Tương Tử Bối

Chương 23.

truongkhanhnt

Trước trận thi đấu của TZG hai ngày, Vương Nhất Bác thu dọn hành lý chuẩn bị rời đi.

Huấn luyện viên ngồi bên cạnh khuyên anh: "Ở đây không được thoải mái à? Sao lại muốn quay về?"

Vương Nhất Bác không ngẩng đầu: "Ở đây quấy rầy mọi người huấn luyện."

Huấn luyện viên nói: "Đừng nói như vậy, có cậu ở đây còn giúp anh giám sát tụi nó ấy chứ."

"Em sắp thi rồi, không có thời gian để giúp bọn họ huấn luyện nữa." Giọng điệu của Vương Nhất Bác rất lạnh lùng.

Huấn luyện viên mắng anh một câu không lương tâm, đóng cửa lại hỏi: "Thật sự không có dự định quay trở lại chơi sao?"

Vương Nhất Bác rũ mắt, toàn bộ cảm xúc đều được giấu vào trong đôi mắt ấy, kéo dây kéo một cái: "Không có ý định."

Vương Nhất Bác khoác ba lô lên một bên vai bước ra khỏi phòng, nhìn thấy Lâm Hứa Hoán đang nằm trên ghế sô pha, cầm mũ bóng chày của anh nhìn tới nhìn lui, sau đó áp lại gần mặt mình hít một cái.

Vương Nhất Bác rút mũ từ trong tay hắn ra, cau mày: "Làm cái gì vậy?"

Lâm Hứa Hoán mở to hai mắt, vô tội nói: "Thì mua không được nên em mới muốn nhìn một chút mà. Ài, trên mũ anh có mùi gì vậy? Thơm thật đấy, không trách mấy hôm trước anh cứ cầm ngửi miết."

Những người khác đang nằm nghỉ ngơi nghe vậy đều cảm thấy quái lạ mà nhìn về phía họ.

Tay đột kích thả chân gà trên tay xuống: "Này này này, cho em ngửi thử với, anh xịt nước hoa lên đó à?"

Vương Nhất Bác không thèm để ý đến hắn, lấy mũ đội lên đầu: "Tôi về đây."

"Đợi chút đã." Huấn luyện viên gọi anh lại, đưa món đồ trong tay cho anh, là hai tấm vé vào cửa nội bộ, "Cầm cái này đi, chỗ ngồi ở ngay hàng đầu, nếu cậu muốn cũng có thể vào trong hậu trường."

Vương Nhất Bác nhìn logo của đội tuyển TZG được in trên vé, nhận lấy: "Cảm ơn."

Trở lại phòng ngủ, Vương Nhất Bác tiện tay ném ba lô lên bàn, lấy điện thoại ra chụp hai tấm vé vào cửa, gửi cho Tiêu Chiến.

[Tiêu Chiến]: Hả?

[Vương Nhất Bác]: Thứ bảy, trong nhà hàng thành phố, đón xe mất tầm hai mươi phút.

[Tiêu Chiến]: Được, tôi giúp cậu đăng lên trang cá nhân.

[Vương Nhất Bác]: ???

[Vương Nhất Bác]: Đăng gì cơ?

[Tiêu Chiến]: Không phải cậu muốn bán vé sao?

Vương Nhất Bác nhìn chằm chằm hai chữ kia vài giây, trực tiếp gọi điện thoại qua.

Điện thoại reo lên mấy lần đối phương mới bắt máy.

"Nhìn tôi có chỗ nào giống muốn bán vé lắm hả?" Vương Nhất Bác hỏi.

Tiêu Chiến sửng sốt một chút: "Tôi mới nhìn thấy Lâm Hứa Hoán đăng bài bán hai tấm vé, không phải là của cậu ta sao?"

Vương Nhất Bác: "..."

Lương mấy triệu* một năm mà còn đi bán vé, rốt cuộc Lâm Hứa Hoán có tật xấu gì vậy.

* Đơn vị nhân dân tệ (CNY), 1 triệu CNY ≈ 3,5 tỷ VND.

"Không phải bán vé." Vương Nhất Bác nói, "Mà là hẹn cậu đi xem đấu giải."

Lúc này Tiêu Chiến đang tô nét cho bản phác thảo, nghe vậy ngòi bút lập tức dừng lại, chớp mắt thật nhanh mấy cái.

"Cuối tuần không có tiết, tôi đến đón cậu, vé nội bộ không cần phải xếp hàng, chỗ nào xem không hiểu tôi cũng có thể giải thích." Vương Nhất Bác hỏi, "Đi được không?"

Bên kia điện thoại rất yên tĩnh, Vương Nhất Bác cũng không nói chuyện, yên lặng chờ cậu trả lời.

Thật lâu sau đó, Vương Nhất Bác gấp hai tấm vé lại, vừa muốn nhét vào ba lô.

"Tôi biết rồi." Giọng nói của Tiêu Chiến rất nhẹ, "Tôi không phải con gái, cậu không cần phải đến đón tôi. Gặp ở trạm xe buýt được không?"

...

Đây là lần đầu tiên Tiêu Chiến đến hội trường thi đấu, hai người đi vào từ cửa sau, lúc này hội trường vẫn chưa có một ai.

Biết bọn họ muốn tới, Lâm Hứa Hoán đã sớm đến chào hỏi, rồi để bọn họ ngồi ở hậu trường một lúc.

Những tuyển thủ khác đều vô cùng nghiêm túc, thế nhưng TZG lại rất thoải mái, bọn họ đã quen với việc thi đấu quốc tế từ lâu rồi, tâm lý đã sớm được tôi luyện, đến khi Tiêu Chiến bước vào, thậm chí còn nhìn thấy tay đột kích đang liên tục lướt điện thoại.

"Muốn uống bao nhiêu nước thì cứ lấy đi, của nhà tài trợ, đều miễn phí hết." Huấn luyện viên nhìn Tiêu Chiến một cái, cười nói: "Vương Nhất Bác, biết tại sao cậu lại không theo đuổi được người ta không?"

Vừa nói xong câu này, cả hai đều khựng lại, động tác vặn nắp bình của Tiêu Chiến cũng bị ảnh hưởng.

Ngược lại Vương Nhất Bác vẫn rất bình tĩnh: "Tại sao?"

"Anh cho cậu hai tấm vé, là để cậu đưa cô bé kia tới, hai người ngồi cạnh nhau sẽ gia tăng tình cảm hơn, thế mà cậu lại... đưa Tiêu Chiến đến." Huấn luyện viên cười nói, "Đương nhiên không phải là không cho cậu ấy đến, nhưng cậu có thể tìm anh để lấy thêm tấm nữa mà."

Vương Nhất Bác không mặn không nhạt nói: "Có nhiều vé như vậy, cứ để cho Lâm Hứa Hoán làm giàu đi."

Lâm Hứa Hoán "Đệt" một tiếng: "Tấm vé đó là bạn em không rảnh đến xem, kêu em bán giùm chứ bộ!"

Huấn luyện viên mắng hắn: "Vậy cậu cũng không nên dùng acc chính để bán! Đã vậy còn bị chụp màn hình đăng ầm ầm trên Weibo nữa! Vô duyên vô cớ còn bị đẩy lên hot search!"

Nói chuyện phiếm vài câu, cả đội bắt đầu thảo luận chiến thuật cho trận đấu lát nữa.

Chiến thuật đã sớm được định sẵn từ lâu rồi, hiện tại chỉ cần bàn lại những chi tiết nhỏ mà thôi.

Vương Nhất Bác ngồi cạnh huấn luyện viên, bị nhắc đến tên thì ngẫu nhiên nói hai câu, còn thỉnh thoảng đưa ra một vài ý kiến ngắn gọn. Giọng điệu thờ ơ, nhưng ánh mắt lại rất nghiêm túc.

Hai người ngồi ở phòng nghỉ đợi một hồi, Vương Nhất Bác mới đứng dậy: "Người bên ban tổ chức đến quay video rồi, tôi dẫn cậu ấy ra ngoài."

Lần thi đấu này tổng cộng có mười sáu đội tuyển, bên trong phòng nghỉ cũng đã bắt đầu đầy ắp người, chỉ chừa ra một lối đi nhỏ hẹp.

Đi được nửa đường, Tiêu Chiến hỏi: "Trước đây cậu từng thi đấu rồi hả?"

"Không có." Vương Nhất Bác tùy ý nói, "Hai ngày trước khi ra sân thì rời đội."

Tiêu Chiến mím môi, không tiếp tục hỏi nữa.

Chỗ ngồi của bọn họ ở hàng thứ tư, không cần ngẩng đầu cũng có thể nhìn thấy được màn hình, lúc này những chỗ xung quanh đều đã ngồi kín người.

Các tuyển thủ ngồi xuống, MC bắt đầu giới thiệu từng đội một, lúc đọc tới tên đội tuyển TZG thì đột nhiên hô lên rất lớn, ngay khi ống kính lia đến TZG, Lâm Hứa Hoán còn nháy mắt vào máy quay nữa.

Thi đấu vừa mới bắt đầu, Vương Nhất Bác thoáng nghiêng qua, nhỏ giọng: "Bọn họ muốn chiếm hết khu dưới bên phải, rồi chặn đầu cầu."

Tiêu Chiến dừng lại, một lát sau mới phản ứng được Vương Nhất Bác đang giải thích cho mình: "Thi đấu mà cũng chặn cầu sao?"

"Cũng tùy, phải xem bo nữa, bo thu vào thì sẽ tính bước tiếp theo, còn không được nữa thì sẽ bắn nhau ở chỗ khác, giống nhau cả thôi." Vương Nhất Bác nhìn Lâm Hứa Hoán sắp chạm mặt các tuyển thủ của đội tuyển khác, nói: "TZG đã bắt đầu hành động."

Sau mười giây, màn hình hiện ra thông báo Lâm Hứa Hoán tiêu diệt đối thủ.

Tiêu Chiến nói: "Cậu rất tin tưởng cậu ấy."

"Địa hình này cậu ta đã luyện mấy buổi tối rồi, là chuyện cách đây vài ngày trước." Vương Nhất Bác nói, "Có là heo thì cũng sẽ mạnh lên."

Tiêu Chiến: "..."

Cậu thậm chí còn nghe thấy những cô gái ngồi bên cạnh Vương Nhất Bác bật cười một cái.

Vương Nhất Bác cũng nghe thấy, càng đè giọng nói nhỏ lại hơn.

Trận này TZG bắn vẫn được, khu bên phải dưới cùng đã bị bọn họ quét sạch, nhưng đáng tiếc về sau vòng bo không tốt, chỉ giành được hạng ba.

Nghe giải thích của Vương Nhất Bác, không ngờ Tiêu Chiến lại có thể xem hiểu được hết. Cậu tiếc nuối nhíu mày, vừa muốn mở miệng.

"Ừm..." Một giọng nữ dịu dàng vang lên, "Tôi cảm thấy cậu bình luận rất hay, cậu là bình luận viên dự bị sao? Có thể cho tôi xin WeChat của cậu được không, về sau... chúng ta có thể cùng nhau chơi game."

Là cô gái ngồi bên cạnh Vương Nhất Bác bắt chuyện.

Tiêu Chiến yên lặng ngậm miệng, ngả người ra sau ghế.

Vương Nhất Bác nói: "Không được."

Nữ sinh: "Hả? Tại sao?"

"Người tôi yêu đang ở đây, bị em ấy nhìn thấy thì không hay cho lắm." Vương Nhất Bác nhẹ nhàng ném ra một câu.

Tiêu Chiến: "..."

Nữ sinh: "... Quấy rầy rồi."

Trận thi đấu thứ ba, ống kính chuyển đến góc nhìn của một tuyển thủ trong đội tuyển khác, nhóm bình luận viên liên tục luyên thuyên về người này tận một phút đồng hồ, đều là khen ngợi, bảo hắn là một tuyển thủ toàn diện hiếm thấy, còn nói sẽ lập tức bắt kịp Lâm Hứa Hoán của TZG.

Đối phương cũng không phụ sự mong đợi của mọi người, dưới tầm mắt chăm chú của nhóm bình luận viên mà một mình giết hai tên địch, giành thắng lợi với giọt máu cuối cùng.

"Phản ứng rất nhanh." Vương Nhất Bác nhàn nhạt đánh giá, "Đúng là không tệ, nhưng so với Lâm Hứa Hoán thì vẫn kém hơn."

Tiêu Chiến ừm một tiếng: "Cũng không hay bằng cậu."

Vương Nhất Bác hiếm thấy sững sờ, mấy giây sau, anh hỏi: "Tôi với Lâm Hứa Hoán ai chơi hay hơn?"

Tiêu Chiến đang chăm chú xem thi đấu, nghĩ gì nói đó: "Cậu."

"Tại sao?"

Tiêu Chiến dừng lại: "Không biết, tự dưng cảm thấy... là cậu."

Vương Nhất Bác "Ừm" một tiếng, chống tay lên tay vịn, đặt cằm lên, đôi mắt trong bóng tối lờ mờ khẽ cong một chút.

Trận đấu kết thúc, tổng điểm của TZG tạm thời đứng thứ hai.

Tiêu Chiến xem chưa đã, đứng dậy cùng những người xung quanh, chuẩn bị rời khỏi hội trường.

Vừa đi được mấy bước, bỗng dưng nghe thấy bên cạnh truyền đến một tiếng hét kinh ngạc, có một cô gái đang la lên một cái tên.

Tiêu Chiến ngẩn ra, cậu đã từng nghe qua cái tên này, hình như là tên của một nam minh tinh.

Tiêu Chiến không hay theo dõi các nghệ sĩ cho lắm, nhưng người có thể khiến cho cậu nhớ tên... đều rất nổi.

Ví dụ như người này, mới vừa bị phát hiện, trong sân đã lập tức náo động không nhỏ, những người ra sau chen lấn về hướng này thì không nói làm gì, nhưng ngay cả mấy người đã ra ngoài rồi cũng lần theo đường cũ quay ngược trở vào trong, hiện trường lập tức mất kiểm soát.

Tiêu Chiến bị người khác đẩy về phía trước, bỗng nhiên có một cô gái từ phía sau mở livestream lên, liên tục rít gào: "A a a!!! Là anh ấy! Là anh ấy! Anh ấy cũng đến xem thi đấu a a a!"

Tiêu Chiến kêu lên mấy tiếng "Nhường đường một chút.", đều bị lọt thỏm giữa những tiếng thét chói tai kia, hét đến đầu cậu đều vang ong ong cả lên.

Một bàn tay ở trong dòng người vững vàng nắm lấy cậu.

Đầu tiên là nắm chặt cổ tay, sau đó dời xuống, dắt tay cậu. Cảm nhận được sức mạnh của đối phương, Tiêu Chiến theo bản năng nắm lại, ngẩng đầu tìm chủ nhân của bàn tay ấy...

Là Vương Nhất Bác.

Vương Nhất Bác cũng không quay đầu lại tiếp tục dẫn cậu đi, Tiêu Chiến chỉ có thể nhìn thấy đằng sau gáy của anh.

Hai bàn tay đang nắm lấy nhau bỗng nhiên bắt đầu nóng lên, Tiêu Chiến hơi nới lỏng một chút lực, trái lại Vương Nhất Bác càng siết chặt hơn.

Âm thanh rít gào bên tai đều bị tiếng tim đập nhấn chìm.

Một đường đi tới cửa bán vé, bị gió lạnh bên ngoài thổi vào, Tiêu Chiến vội vã muốn rút tay lại.

Không thành công.

Nhưng vừa mới động đậy, lại khiến cậu nhận ra được một chuyện rất xấu hổ... lòng bàn tay của cậu đổ đầy mồ hôi.

Tiêu Chiến cầm bút vẽ rất lâu cũng chưa bao giờ bị chảy mồ hôi tay, hiện tại rõ ràng chỉ mới nắm tay có mấy phút.

"Vương Nhất Bác." Tiêu Chiến nói, "... Chúng ta đã ra ngoài rồi."

"Ừm." Ánh mắt Vương Nhất Bác đặt ở quầy bán vé.

Tiêu Chiến còn muốn nói tiếp cái gì đó, chỉ thấy Vương Nhất Bác nhướng mày, rút ra một tờ khăn giấy từ hộp giấy trên bàn.

Sau đó cúi đầu, nắm lấy đầu ngón tay của Tiêu Chiến, giúp cậu lau tay.

Tại nơi ngón tay chạm vào nhau giống như bị lửa đốt, đốt thẳng một đường đến lỗ tai của Tiêu Chiến, thiêu cậu đến nửa ngày mới nhớ tới việc cần phải rút tay lại.

Chuông điện thoại vang lên, là bạn cùng phòng gọi tới, Tiêu Chiến nhìn thấy cuộc gọi này cứ như gặp cứu binh, vội vã bắt máy.

"Alo." Tiêu Chiến nắm điện thoại di động, ánh mắt đảo qua nơi khác, "... Sót đồ ở phòng ngủ sao? Gấp à... Muốn lấy bây giờ luôn? Tôi biết rồi, cậu chờ một chút, hai mươi phút nữa tôi về tới."

Cậu mới vừa cúp điện thoại, Vương Nhất Bác đã giơ tay vẫy một chiếc taxi.

"Đi thôi."

Về tới trường học, Vương Nhất Bác cúi đầu trả lời tin nhắn của Lâm Hứa Hoán, đẩy cửa phòng ngủ ra.

Bạn cùng phòng của anh đang ngồi ở trên ghế, khoanh tay, không hề động đậy nhìn chằm chằm máy tính, trên màn hình là giao diện của Weibo, còn có một cái thông báo video đã kết thúc. Nghe thấy tiếng mở cửa, hắn cũng không có phản ứng.

Vương Nhất Bác cởi mũ xuống đặt lên trên bàn.

"Vương Nhất Bác." La Thanh Sơn phá vỡ yên tĩnh, hỏi: "Cậu và Tiêu Chiến là quan hệ như thế nào?"

[Hết chương 23]

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store