ZingTruyen.Store

Bjyx Cv Ngu Tien Thi Ve Cua Tram Huong Pham Tu Ho

Ý nghĩ hỗn độn mà mở mắt, trước mắt là một mảnh mơ hồ.

"A?" Tiêu Chiến giật mình bật dậy, lại bị người đang ngủ say trong lòng gắt gao ôm chặt.

Trời ạ! Bọn họ cứ để thân người không mảnh vải như vậy mà đi ngủ!

Tiêu Chiến vội vàng nhìn ra ngoài cửa sổ - sắc trời đã gần về chiều, cũng may mặt trời vẫn còn chưa xuống núi, y liền thở dài nhẹ nhõm.

"Điện hạ..." Y nhẹ giọng gọi, người trong lồng ngực khẽ ậm ừ vài cái, ánh mắt chậm rãi mở ra.

"Ân...?" Vương Nhất Bác một bên dụi mắt một bên ngáp.

Tiêu Chiến chống thân mình ngồi dậy, tùy tiện lấy một chiếc áo khoác lên người hắn.

"Chúng ta phải trở về." Y vừa nói vừa nhặt quần áo hai người vứt trên mặt đất.

"Nga..." Vương Nhất Bác còn chưa tỉnh ngủ, tùy tiện để cho y giúp mình mặc quần áo vào.

Hai người sau khi đã mặc quần áo chỉnh tề, liền leo thang dây đi xuống.

Hai con ngựa vẫn ở chỗ cũ cúi đầu ăn cỏ, Tiêu Chiến nhanh chóng dắt chúng tới chỗ Vương Nhất Bác.

Vương Nhất Bác tựa hẳn trong lòng y mà làm nũng nói: "Ta muốn cùng ngươi đi chung một con ngựa à."

"Nga..." Tiêu Chiến cười khổ, hiện tại hắn lại biến trở về thành chúa làm nũng.

Hai người cùng ngồi trên ngựa của Tiêu Chiến, chậm rãi đi ra khỏi rừng cây. Vương Nhất Bác ngồi ở sau, Tiêu Chiến một tay điều khiển dây cương, một tay dẫn dắt con ngựa của Vương Nhất Bác.

"Chiến Chiến, tháng sau ngươi đã 'búi tóc' rồi đúng không?" Nhất Bác thân thiết ôm eo Chiến Chiến, đặt cằm lên vai y hỏi.

"Đúng vậy, tháng sau sẽ tròn mười sáu... Làm sao vậy?"

"Vậy ngươi phải về nhà ăn mừng sao?"

"Ân... Lần trước khi cha vào cung có dặn thần trở về."

Từ ngày đảm nhiệm chức thị vệ, Tiêu Chiến cũng rất ít về nhà mình, nhưng cũng được Vương Nhất Bác cho phép mỗi tháng được gặp mặt cha một lần. Sanh thần năm rồi y cũng ở Hoàng cung, bất quá lần này sanh thần mười sáu tuổi, nói cách khác là bước vào giai đoạn "trưởng thành", mang nhiều ý nghĩa đặc biệt, y cũng hy vọng có thể về nhà cùng đoàn tụ cha mẹ và tỷ tỷ.

Không biết Vương Nhất Bác bá đạo có thể chấp thuận hay không... Y cũng không dám ôm hy vọng quá lớn.

Ngay khi tâm trí y đã muốn đi vào cõi thần tiên, người phía sau đột ngột lên tiếng: "Ngươi muốn trở về sao?"

"A? Thần... Ân..."

"'Ân' cái gì? Muốn trở về thì cứ việc trở về."

"A?" Tiêu Chiến hoảng sợ, hắn như vậy mà sảng khoái chấp thuận khiến y thật sự bất ngờ.

"Ta nói, ta đáp ứng cho ngươi về nhà." Vương Nhất Bác lặp lại một lần nữa, trong lời nói có chứa tia nghịch ngợm.

Tiêu Chiến rất muốn xem một chút biểu tình hiện tại của hắn nên quay đầu lại, Vương Nhất Bác lại hướng mặt của y hôn một cái.

"Điện hạ..." Y đột nhiên cảm thấy không thích hợp.

Tiêu Chiến dĩ nhiên không nhìn thấy được, ánh mắt Vương Nhất Bác ở góc độ nào đó toát ra một âm mưu khó lường, hắn chỉ giảo hoạt cười to.

"Ha hả... Không cần cảm tạ ta." Hắn ôm chặt Tiêu Chiến, mặt nghiêng qua, thoải mái tựa vào cổ của y.

Mặt trời đã gần xuống núi, ngựa đón ánh nắng buổi chiều tà, chậm rãi trở về Hoàng cung.

Vào ngày sanh thần Tiêu Chiến, Vương Nhất Bác giữ đúng lời hứa cho xe ngựa đưa y trở lại nhà mình - phủ Trấn Nam tướng quân.

Một thời gian dài không gặp con mình, Tiêu phu nhân vô cùng mừng rỡ mà ôm lấy y, hôm nay cũng có tỷ tỷ của Tiêu Chiến cùng tỷ phu y trở về nhà. Buổi sáng, cả nhà tụ họp cùng nhau vui vẻ ăn bữa cơm đoàn viên.

Trong bữa ăn, Tiêu phu nhân không ngừng gắp đồ ăn cho Tiêu Chiến, phụ thân và tỷ tỷ cũng ân cần hỏi thăm y, mọi người nói chuyện gia đình, không khí thật hòa thuận. Tiêu Chiến đã lâu không cảm nhận được tình cảm thân thiết ấm áp, cảm thấy không còn hứng thú trở lại Hoàng cung.

"Chiến Chiến, ăn nhiều một chút, đây là món sườn xào chua ngọt con thích nhất, chính là do mẹ tự tay làm cho con." Tiêu phu nhân chỉ lo gắp thêm đồ ăn cho con trai mà quên mất là mình cũng phải ăn.

"Đa tạ mẫu thân, người cũng ăn đi." Tiêu Chiến hiếu thuận nói.

"Được, ngoan." Tiêu phu nhân vui mừng cười, đứa con này tuy rằng tính cách đã có phần trưởng thành, tuy nhiên ở trong mắt mẫu thân, y vĩnh viễn vẫn là tiểu hài tử nhất mực được cưng chiều.

Tiêu Chấn Hải đặt chén rượu xuống hỏi: "Chiến Chiến, điện hạ dặn con chừng nào trở về?"

"A... điện hạ nói con có thể ở lại hai ngày cũng không có vấn đề gì." Tiêu Chiến nuốt vào một ngụm cơm trả lời.

"A... Nhưng dù sao con cũng là thị vệ của điện hạ, cũng không nên tùy tiện ở lại nhà quá lâu, ngày mai nên..."

Tiêu Chấn Hải còn chưa nói xong, Tiêu phu nhân đã hung hăng ngắt lời: "Cái gì mà trở về? Đứa con này thật vất vả mới trở về một lần, đương nhiên phải ở lại vài ngày mới được."

"Mẹ, không có việc gì đâu." Chiến Chiến xấu hổ cười, chuyển hướng phụ thân nói: "Điện hạ muốn con trước ngày mốt trở về là được."

"Được, vậy ngày mốt trở về đi." Tiêu Chấn Hải gật đầu.

"Lại trở về..." Tiêu phu nhân bắt đầu oán giận, nói liên miên: "Tuy rằng có thể làm thị vệ cho điện hạ là rất quang vinh... Chẳng lẽ con cứ như vậy mà ở trong cung? Hơn nữa... cơ hội thăng quan tiến chức cũng rất khó."

Phụ tử Tiêu Chiến im lặng, nhưng tỷ phu y lại nói chen vào: "Đúng vậy, con cũng thấy có điểm không ổn, năng lực Chiến Chiến không thua kém gì so với nhạc phụ, nếu ra chiến trường giao tranh một lần chắc chắn sẽ gặt hái được thành công."

"Mẹ không muốn Chiến Chiến đi đánh giặc..." Tiêu phu nhân giải thích.

"Như vậy sao... Thế ít nhất đi thi võ trạng nguyên xem sao?" Tỷ phu nói.

Tiêu Chấn Hải trầm thấp mở miệng: "Được rồi, ta cũng muốn nói điều này..."

"Lão gia?"

"Nhạc phụ đại nhân?"

Mọi người chăm chú lắng nghe.

"Chiến Chiến, đợi thêm một thời gian ngắn nữa, ta sẽ xin chỉ thị của Hoàng thượng cho con theo ta tòng quân."

Tiêu Chiến chợt nhớ tới lời của Vương Nhất Bác - "Ta không cho phép ngươi rời khỏi ta."

... Bản thân y cũng thực không muốn cùng hắn chia cách...

Y trầm mặc không nói.

Tuy rằng không tán thành cho đứa con trai duy nhất nhập ngũ, nhưng chủ gia đình đã mở miệng, Tiêu phu nhân cũng không thể nói gì hơn.

"Chiến Chiến? Con cảm thấy như thế nào?" Tiêu Chấn Hải hỏi.

Tiêu Chiến hiểu rõ lập trường của mình, cuối cùng nói: "Ân... Con... Nếu Hoàng thượng đáp ứng, con đương nhiên sẽ nghe theo lời phụ thân cùng người ra chiến trường..."

Tiêu Chấn Hải vừa lòng gật đầu.

Thấy không khí có vẻ nặng nề, tỷ phu tìm cách hòa giải mà nâng chén rượu lên mời: "Được rồi, hôm nay là ngày vui, Chiến Chiến, chén này tỷ phu mời đệ."

"Đa tạ tỷ phu." Tiêu Chiến cười cùng hắn chạm cốc, sau đó tới lượt tỷ tỷ cũng gia nhập, không khí lúc này mới trở nên sôi nổi hẳn lên.

"Đúng rồi." Tỷ phu bỗng nhiên nghĩ đến điều gì đó, nói: "Chiến Chiến đã trưởng thành rồi, có phải cũng nên đi 'học tập' một chút?"

"A?"

Mọi người không biết hắn ám chỉ điều gì.

"Nhạc phụ đại nhân... Chính là 'cái kia' nha..." Hắn quơ quơ bình rượu hoa nói.

Tiêu Chấn Hải ban đầu hơi sửng sốt, sau một lúc lâu, rốt cuộc cũng hiểu được.

"Ha hả... Con là chỉ 'cái kia'." Ông nhìn đứa con trai, cười vẻ "không có hảo ý".

"Đúng vậy, chọn ngày không bằng gặp ngày, đêm nay nhất định phải đi. Nghe nói 'nơi đó' rất không tồi." Tỷ phu nói.

"Tốt, tốt, phải đi 'nơi đó'."

Bọn họ hiểu ý cười lớn.

Còn lại ba người không hiểu ra sao, hoàn toàn không rõ hai người họ đang ám hiệu gì với nhau.

***

"Ha ha ha ha..."

"Đại gia, ngài uống nhiều một chút, rượu này không tệ đâu."

"Được được... Ân, không tệ."

"Ha ha..."

Tiêu Chiến thân thể cứng ngắc, ngồi như đóng đinh trên ghế.

Cả phòng tràn ngập mùi rượu và son phấn, hòa lẫn trong đó chính là âm thanh trêu đùa cười cợt của những cặp đôi nam nữ.

Y không thể tưởng được phụ thân và tỷ phu nói "học tập" một chút thì ra là loại sự tình này!

Hôm đó đêm vừa xuống, hai người họ thần bí dẫn Tiêu Chiến ra ngoài, dĩ nhiên là muốn dẫn y tới kỹ viện nổi tiếng nhất kinh thành - Hương Phẩm lâu!

Phụ thân còn hẹn vài thúc bá bạn bè đến, bọn họ thuê một cái phòng nhỏ, gọi vài cô nương xinh đẹp, cứ như vậy mà vui vẻ.

Tiêu Chiến được "phân phối" cho một cô nương tên là Hiểu Điệp, nghe nói nàng là kỷ nữ nổi tiếng ở đây, tuổi so với y cũng không lớn hơn bao nhiêu, kinh nghiệm phòng the khẳng định là rất "cao thâm".

Nàng mặc trên người chiếc áo lụa xanh biếc mỏng manh, không ngừng mời rượu Tiêu Chiến, thân thể càng lúc dựa càng gần y.

Tiêu Chiến mồ hôi lạnh ứa ra, chỉ dám dịu dàng từ chối, thân mình một tí cũng không dám cử động. Ngồi đối diện với y chính là phụ thân và tỷ phu, khí sắc vui vẻ mỗi người ôm một cô nương, rượu mời tới đều không từ chối, chính xác là đang làm "mẫu" cho Tiêu Chiến làm theo.

"Chiến Chiến, không cần khách sáo như vậy, Hiểu Điệp cô nương sẽ không ăn thịt đệ đâu, nàng thực sự là một nữ nhi hiền lành." Tỷ phu ha ha cười.

"Ha ha..." Tiêu Chiến không biết phải trả lời làm sao, đành phải miễn cưỡng cười vài tiếng đáp trả.

"Kìa Tiêu công tử, uống chén này đi." Hiểu Điệp cười duyên rót ra chén rượu.

"Ách... Được." Tiêu Chiến rốt cuộc cố mà uống xuống, trong lòng thành tâm cầu khấn cho y sống sót qua hết khoảng thời gian này

***

Trăng lên cao chiếu sáng đêm đen.

Một vài thị vệ hộ tống một chiếc kiệu hoa dừng lại trước cổng phủ Trấn Nam tướng quân.

Thị vệ gác cổng thấy thế liền hỏi: "Người nào?"

Một thị vệ cao lớn bước đến, đưa ra một kim bài để chứng minh thân phận: "Chúng ta là do Thái tử điện hạ phái tới, muốn gặp Tiêu thị vệ."

"A..." Bảo vệ cửa thấy rõ chữ trên mặt kim bài, đúng là người trong Hoàng cung, hắn thành thật trả lời: "Thật xin lỗi, lão gia và công tử đã ra ngoài."

"Ra ngoài?" Thị vệ giật mình, chạy đến bên cạnh cửa kiệu, ghé sát vào thì thầm vào bên trong vài lời.

Bởi vì khoảng cách quá xa, người gác cổng cũng nghe không rõ hắn nói cái gì, chỉ đứng đó tò mò đoán xem thân phận của người bên trong kiệu.

Nhận được câu trả lời, thị vệ đi đến người gác cổng hỏi: "Như vậy xin hỏi, Tiêu công tử đã đi nơi nào? Chúng ta có việc gấp muốn tìm gặp."

"Việc gấp sao? Ngươi có muốn chúng ta thông báo cho lão gia không?" Người gác cổng có chút khẩn trương.

"Không cần, chỉ cần nói cho chúng ta biết địa chỉ, chúng ta sẽ tự tìm đến nơi."

Người kia vội vàng thật thà đáp: "Lão gia hình như đã cùng công tử đi 'Hương Phẩm lâu'."

"Tốt, đa tạ ngươi."

Thị vệ rời đi, trở lại cỗ kiệu báo cáo cho người ở bên trong.

"Hương phẩm lâu? Là nơi nào?" Một tiếng nói thanh thúy truyền ra.

"Thưa điện hạ." Thị vệ thấp giọng đáp, "Đó là kỹ viện nổi danh nhất tại kinh thành."

"Là kỹ viện sao?" Âm vực phát ra từ bên trong dường như cao hơn.

"Đúng vậy."

"Hay lắm... Lập tức đưa ta tới đó." Giọng nói âm trầm vang lên, có phần tức giận.

"Vâng." Thị vệ đứng thẳng thân mình, khoát tay chặn lại, hô: "Khởi kiệu."

Kiệu phu cẩn thận nâng kiệu lên, bì bõm bì bõm xuất phát.

ӂ֓ӂ֓ӂ֓ӂ֓ӂ֓ӂ

[Hết chương 4]

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store