Bjyx Cam Nang Nuoi Duong Soi Nho
77. Ngày hôm sau, tổ truyền thanh có một buổi liên hoan. Từ lúc bắt đầu lên đường Vương Nhất Bác đã cảm thấy có cái gì là lạ. Mọi người đi ngang qua hình như cứ nhòm cậu rồi cười. Cứ thế đi được nửa đoạn đường, cuối cùng một em gái khóa dưới không nhịn được tò mò mới hỏi, "Tổ trưởng... Chuyện là, Tiêu Chiến là ai thế ạ?"Vương Nhất Bác: ? ? ? ?Cô bé mới liếc mắt nhìn 'thứ gì đó' trên lưng cậu, sau đó mới lấy xuống đưa cho Vương Nhất Bác xem. Đó là một mảnh giấy được dán lên bằng băng dính, trên đó ghi, 'Của một mình Tiêu Chiến'.Vương Nhất Bác: ...Quả nhiên là người này, cái kĩ năng học một đằng áp dụng một nẻo từ nhỏ đến lớn vẫn cứ y hệt như vậy.Vương Nhất Bác nhận lấy tờ giấy. Cậu lấy ví từ trong cặp, nhét tờ giấy vào, sau đó lại rút ra hai tờ 100 tệ đưa cho đàn em, "Mấy đứa đi đi. Anh chợt nhớ ra hôm nay có việc đột xuất, lần khác tụ tập sau nhé. Bữa này coi như anh mời." Cậu xoay người rời đi, được hai bước lại nói thêm, "À phải rồi, Tiêu Chiến là người yêu của anh.""Ồ? !" Ánh mắt xung quanh đồng loạt bắn thẳng về phía này. Đây chẳng phải là nam thần trong truyền thuyết hay sao, vừa cao ráo lại đẹp trai, giọng trầm hay đến điên đảo trời đất, vừa học năm nhất đã được nhận thực tập ở đài phát thanh thành phố. Nam thần vừa lên tiếng, trái tim của các chị em đã tan vỡ rơi đầy đất.Vương Nhất Bác vẫy tay chào rồi xoay người chạy đi.
78.Xưa nay Vương Nhất Bác vẫn không cảm thấy bản thân thích mùa thu cho lắm. Hình như cậu vẫn luôn đặc biệt thích mùa hè. Có lẽ là bởi vì mùa hè năm đó gặp được Tiêu Chiến cho nên cậu mới có cảm tình với mùa này hơn hẳn bình thường.Nhưng khi mùa thu đến rồi, Vương Nhất Bác đứng chờ Tiêu Chiến ở dưới sảnh bệnh viện, một lát sau thấy anh mặc một chiếc áo khoác len trắng chạy tới. Lúc đó cậu lại thấy mùa thu thật ra cũng không tồi.Giống như thỏ con đang sắp nhào vào lòng mình vậy...
*
*
*
78.Xưa nay Vương Nhất Bác vẫn không cảm thấy bản thân thích mùa thu cho lắm. Hình như cậu vẫn luôn đặc biệt thích mùa hè. Có lẽ là bởi vì mùa hè năm đó gặp được Tiêu Chiến cho nên cậu mới có cảm tình với mùa này hơn hẳn bình thường.Nhưng khi mùa thu đến rồi, Vương Nhất Bác đứng chờ Tiêu Chiến ở dưới sảnh bệnh viện, một lát sau thấy anh mặc một chiếc áo khoác len trắng chạy tới. Lúc đó cậu lại thấy mùa thu thật ra cũng không tồi.Giống như thỏ con đang sắp nhào vào lòng mình vậy...
*
*
*
*
*
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store