BJYX | BÊN KIA ĐƯỜNG THỦY TRIỀU (HOÀN)
Chương 54
Beta: Cloudiary95
----Lời của Tác Giả: Hi, nếu bạn nào đến tận khuya mới đọc mà lại đang trong trạng thái dễ xúc động thì xin lỗi nhé. Hai hôm nay mình bận quá, chỉ có thể đăng vào buổi tối, lại còn muộn thế này. Để không ảnh hưởng đến giấc ngủ, các bạn có thể để ban ngày đọc, hoặc đợi mình đăng nốt hai chương còn lại rồi đọc luôn một thể ha.Vương Nhất Bác nhớ lại giấc mơ tối qua.Hắn đứng trong một căn phòng nhỏ treo lơ lửng giữa không trung, căn phòng lắc lư dữ dội, như thể sắp rơi xuống bất cứ lúc nào.Cánh cửa ngay trước mắt, nhưng hắn thế nào cũng không mở ra được. Tiếng Tiêu Chiến vọng từ bên ngoài, từng tiếng một, mơ hồ mà xa xăm.Nghe giọng anh, tim hắn dần dần căng thắt lại.Quay đầu tìm quanh mấy vòng, lại chẳng thấy Tiêu Chiến đâu, không biết anh đi đâu mất rồi. Vương Nhất Bác hoảng loạn. Nơi này như một khoang tàu đóng kín treo giữa không trung, bốn bề chỉ có gió và trống rỗng, đến đứng vững cũng khó. Hắn không dám động đậy, sợ chỉ cần nhúc nhích một cái, cả căn phòng sẽ sụp đổ.Ngẩng đầu, hắn nhìn thấy ánh sáng. Hắn cố vươn tay nắm lấy, nhưng luồng sáng ấy mãi treo lơ lửng, không sao chạm tới.Tỉnh dậy thấy Tiêu Chiến đang ở ngay bên cạnh. Vương Nhất Bác mới nhẹ nhõm thở ra.Cánh tay trái bị anh gối lên, đã tê rần mất cảm giác. Hắn khẽ cử động người, không rút tay ra, chỉ nhìn anh vài giây, rồi an tâm nhắm mắt lại.Trời vừa hửng sáng.Trong phòng tắm, Vương Nhất Bác đứng trước gương, ngậm bàn chải trong miệng, vòi nước chảy mãi chưa khóa. Hắn nhìn chằm chằm bóng mình trong gương, ánh mắt trống rỗng.Vài giây sau, hắn khẽ rùng mình, cúi đầu súc miệng, tắt nước.Bên bếp vang lên tiếng nắp nồi khe khẽ. Cháo sôi sền sệt, lục bục nổi bọt, hơi nóng cuộn lên nhè nhẹ. Tiêu Chiến đứng trước bếp, thong thả quấy thìa, dáng lưng yên tĩnh như một bức tranh.Đó là buổi sáng khiến người ta muốn ngắm thêm vài lần.Vương Nhất Bác cúi xuống thay giày, cửa vừa mở nửa chừng lại quay vào, bước đến gần Tiêu Chiến, khẽ chạm môi vào bên má anh."Hôm nay em không thể đưa anh đi, anh đi một mình được chứ?""Nghe anh nói cứ như anh không biết tự lo ấy.""Em chỉ muốn kiếm cớ, để được hôn anh thêm một cái thôi." Vương Nhất Bác ngồi xổm, cười cợt, tay buông lỏng, dây giày vẫn chưa buộc.Tiêu Chiến cũng cười, kéo hắn dậy:
"Em buộc cho xong cái của mình là được. Anh bây giờ tự buộc giày được rồi." Vừa nói, ngón tay anh lướt qua lòng bàn tay hắn, nhẹ nhàng vẽ một trái tim.Tiêu Chiến khom xuống buộc giày cho hắn, nhưng vẫn vụng về. Vương Nhất Bác cũng ngồi xuống, nắm tay anh buộc cho xong, rồi lại giữ lấy tay anh mà buộc nốt đôi giày của anh.Hai người nhìn nhau mỉm cười, cùng đứng lên.Vương Nhất Bác ngẩng cổ, môi hơi chu, nhắm mắt lại.Tiêu Chiến ôm hắn, trán kề trán, đầu lưỡi chậm rãi lướt theo viền môi hắn. Vương Nhất Bác khẽ hé môi, để anh tiến vào.Đầu lưỡi chạm nhau, cả hai cùng run nhẹ, hít thở sâu chậm, kéo dài hơi thở. Trong khoảnh khắc ấy, hơi thở và hương vị hòa quyện, vòng quấn triền miên chẳng muốn dứt.Vương Nhất Bác ôm chặt lấy anh, tay vuốt dọc sống lưng xuống đến hông, khớp ngón tay khẽ cọ qua lại nơi eo, khiến cả hai dán sát thêm. Nụ hôn kéo dài, chẳng ai nỡ buông trước."Tối nay anh phải tăng ca.""Ừm." Vương Nhất Bác cọ nhẹ chóp mũi anh, "Anh sắp thành Tường Lâm Tẩu* rồi, nói đi nói lại bao lần. Anh không ở nhà, em ngồi một mình chịu không nổi. Em định qua xưởng dệt thu dọn chút đồ, rồi tối sẽ sang nhà ba mẹ, nói với họ chuyện trở về đội. Sáng mai em đến đón anh."(*Tường Lâm Tẩu: nhân vật trong truyện Lỗ Tấn, hay lải nhải, nhắc đi nhắc lại chuyện cũ.)"Vậy mai em đón anh, chúng ta cùng dọn.""Không cần, em đi hai chuyến xe là chở về hết."Tiêu Chiến gật đầu, biết rằng hắn thực ra không nỡ rời căn nhà ấy. Nhưng còn một tháng nữa là sẽ bị dỡ bỏ rồi. Anh nghĩ, có lẽ nên cùng hắn qua đó ở thêm một đêm.------Tiêu Chiến một mình ra cửa, kéo chặt quai ba lô, bước đến ga tàu điện. Xếp hàng, quẹt thẻ, xuống tầng, động tác thuần thục, nhịp bước lại hơi chậm.Nhưng đến lúc đứng yên trong toa, anh mới nhận ra mình có chút không quen.Rõ ràng khi mới đến thành phố này, mỗi ngày đều như thế: một mình dậy sớm, một mình đi tàu, một mình tìm đường. Đứng giữa đám đông, tay nắm lấy thanh vịn, mắt dừng ở màn hình quảng cáo phía trước, tất cả tiếng ồn và ánh đèn kia dường như thuộc về một thế giới chẳng hề liên quan đến mình.Không biết từ khi nào, Vương Nhất Bác đã trở thành điểm bắt đầu trong sinh hoạt của anh. Mỗi sáng đứng dưới nhà đợi anh, mỉm cười, che gió chắn mưa, đưa đi đón về, như thể sớm chiều đều có một chốn an yên để quay về.Ngay cả những tháng ngày căng thẳng triền miên trước kia, chỉ cần hắn trở lại, tiết tấu sinh hoạt của anh liền trở về bình thường.Có người cùng ăn cơm, dù không trò chuyện cũng chẳng gượng gạo, chỉ đơn giản đồng hành, những điều nhỏ nhặt ấy đã lấp đầy khoảng trống vốn trơ trọi trong đời anh, không còn phải dựa vào chuông báo thức và thời gian biểu để giữ cho cuộc sống không sụp đổ.Vậy mà hôm nay, chỉ là một buổi sáng không có Vương Nhất Bác bên cạnh, Tiêu Chiến lại có cảm giác mình rơi trở lại quá khứ, lặng lẽ đứng trong toa tàu, một thân một mình.Vai người xa lạ thỉnh thoảng khẽ chạm qua, khoang tàu lắc lư, anh thấy hơi choáng váng. Nhìn gương mặt bình thản phản chiếu trên kính cửa sổ, tim bỗng như bị rỗng đi một mảnh.Vương Nhất Bác đã nói, ngày mai sẽ đến đón anh. Nhưng sáng nay, dường như có một thói quen nào đó bị rút đi mất.Tiêu Chiến chợt nghĩ, ra là con người khi đã phụ thuộc vào người yêu, lại phi lý đến vậy. Dù không muốn yếu mềm mà mở miệng nói "anh nhớ em", nhưng từng tấc da thịt, từng hơi thở đều đang nói lên điều ấy. Dù chỉ xa nhau một giây, một giờ, một ngày, một đêm thôi, cũng đủ để thấy trống trải.-----Tan ca, vừa bước ra khỏi thang máy, điện thoại Tiêu Chiến reo. Anh nhìn màn hình, là cuộc gọi từ mẹ.Anh vừa nghe máy, vừa đẩy cửa phòng làm việc, nghe giọng mẹ vang lên, lại xoay người trở vào, ngồi xuống ghế."Chiến Chiến à, mấy tháng nay thấy con cứ quanh co né tránh, ba mẹ biết chuyện của hai đứa chưa có tiến triển gì, cũng không hay làm phiền, sợ con bực."Anh ngả lưng vào ghế, giọng vô thức dịu xuống:
"Mẹ, mẹ nói gì vậy? Con bực gì chứ? Có ba mẹ ủng hộ, con yên tâm hơn nhiều rồi. Con kể với Nhất Bác, lúc đó em ấy sững người, há hốc mồm, mặt ngố cực."Đầu dây bên kia vang lên tiếng cười sảng khoái:
"Nghe con nói thế, là làm lành rồi đúng không? Vậy ba mẹ mới yên tâm."Tiêu Chiến cười khẽ, cúi mắt nhìn viền bàn làm việc, giọng chậm lại:
"Vâng, bọn con hòa rồi. Mẹ, con thấy dạo này em ấy có gì đó không ổn. Trạng thái rất giống con hồi ấy, hay gặp ác mộng, kiểu ngủ mà không tỉnh nổi, sáng ra chắc cũng chẳng nhớ gì."Anh nhíu mày, ngón tay khẽ gõ mặt lưng điện thoại."Chiến Chiến, lúc con nói với ba mẹ những chuyện đó, chúng ta thực sự rất bất ngờ, cũng rất nể Nhất Bác. Những năm qua nó sống dưới áp lực như vậy, giờ sự việc vẫn chưa có kết quả, nếu bị chôn vùi thì trong lòng chắc chắn sẽ tiếc nuối. Nhưng mà không còn cách nào. Hai đứa đừng cố chấp nữa, an toàn mới là quan trọng, biết không?""Con hiểu rồi."Tuy đầu dây bên kia không thấy, Tiêu Chiến vẫn gật đầu thật mạnh."Con phải dành nhiều thời gian ở bên nó nhé. Tuy chỉ gặp Nhất Bác một lần, nhưng lần đó ba mẹ đã chuẩn bị kỹ, cố ý quan sát nó. Nhất Bác thương con, chúng ta đều thấy rõ. Nó chăm sóc con, là thể hiện trong những thói quen nhỏ nhặt nhất."Tiêu Chiến lắng nghe, khóe môi khẽ cong lên:
"Con biết, con cũng đang hết lòng yêu và quan tâm em ấy.""Xem ở chỗ con có quen bác sĩ tâm lý nào đáng tin, nhờ họ giúp Nhất Bác tháo gỡ dần, rồi sẽ ổn thôi. À còn nữa, có cần ba mẹ gặp bố mẹ Nhất Bác, ngồi nói chuyện một lần không?"Tiêu Chiến lập tức lắc đầu, giọng hạ thấp:
"Đừng, tuyệt đối đừng. Bố mẹ em ấy không dễ nói chuyện đâu. Mẹ, ba mẹ đừng lo, để con lo là được.""Chiến Chiến à, đừng dùng mấy trò vặt như lén đọc nhật ký đấy nhé, coi chừng phản tác dụng.""Rồi rồi, được rồi ạ." Tiêu Chiến cười cắt lời, đứng lên, siết chặt quai ba lô chuẩn bị ra ngoài:
"Con tự biết chừng mực."Cúp máy, anh đứng trước cửa tòa nhà, nắng xiên nghiêng rơi lên vai, hơi nóng. Anh liếc sang ngã tư đối diện, đèn đỏ vẫn sáng.Anh khẽ thở ra, lòng bàn tay hơi rịn mồ hôi, nhưng trong tim dần tĩnh lại.Lúc này, điện thoại trong tay run lên một cái.Tin nhắn của Vương Nhất Bác bật ra:"Đồ ngốc, ăn cơm chưa?"Tiêu Chiến bật cười, mím môi, nhanh chóng trả lời:"Cún con nhỏ, dọn dẹp xong chưa? Đừng bày bừa ra, làm theo những gì anh dạy hàng ngày ấy.""Anh mau ăn cơm cho tử tế đi, tối cũng thế, ăn xong thì chợp mắt một chút rồi hãy đi tăng ca, nghe chưa?""Ừ, anh đang trên đường đi ăn.""Không được đi với Sở Vân Thiên.""Ngốc, hôm nay cậu ta bận việc nhà không có mặt, đồ hay ăn giấm."Tiêu Chiến nhìn chằm chằm màn hình, khóe môi cong nhẹ, ánh mắt cũng thong thả hơn, nhét điện thoại vào túi, đi qua vạch đèn xanh.Hôm nay anh bỗng không muốn ăn ở nhà ăn bệnh viện nữa. Mỗi lần Vương Nhất Bác đến, bọn họ đều ăn ở quán Tứ Xuyên kia. Anh liền rẽ theo hướng đó."Bác sĩ Tiêu, xin chờ một chút."Tiêu Chiến quay đầu, thấy là Lý Kiện, theo phản xạ hơi sững lại.Anh suýt thì không nhận ra. Hôm nay Lý Kiện khác hẳn bộ dạng cà lơ phất phơ thường ngày, đứng thẳng tắp, thần sắc nghiêm nghị, như biến thành một người khác."Có thể mời bác sĩ Tiêu ăn một bữa cơm không?"Tiêu Chiến ngẩn người, rồi gật đầu.Lý Kiện đi trước, anh lặng lẽ theo sau. Suốt quãng đường cả hai đều im lặng, Lý Kiện chẳng định mở lời, bước chân lại nhanh, khiến Tiêu Chiến gần như có cảm giác mình bị kéo đi.Hôm nay Lý Kiện không mặc mấy bộ đồ sặc sỡ, cũng chẳng còn vẻ lưu manh. Quần áo chỉnh tề, trông giống như mặc của anh trai anh ta, Lý Vĩnh Thắng.Họ bước vào một quán mì.Tiêu Chiến liếc qua thực đơn, buông một câu nói đùa để xua đi bầu không khí căng thẳng:
"Anh em nhà cậu đúng là chẳng thể rời xa quán mì nhỉ."Lý Kiện ngồi xuống, im lặng một lát rồi bỗng lên tiếng:"Bác sĩ Tiêu, bấy lâu nay toàn để anh thấy tôi như một thằng khốn nạn, thật xin lỗi. Tôi biết mạng tôi lẽ ra đã phải dừng lại từ đêm hôm đó, trong con hẻm ấy. Cảm ơn anh đã cứu tôi. Sau này tôi bị đánh gãy chân, cũng là anh đã trả viện phí cho tôi."Tiêu Chiến khựng lại, hơi lúng túng mà cười:
"Cậu không sao chứ? Cậu nói nghiêm túc thế này, tôi còn chưa quen đâu."Lý Kiện lấy từ túi ra một chiếc USB, đẩy đến bên tay anh."Tôi và anh tôi mất cha mẹ từ nhỏ. Anh ấy lớn hơn tôi khá nhiều, khi đó chỉ mười tám, mười chín tuổi, chính anh ấy đã nuôi tôi khôn lớn. Tiếc là tôi chẳng ra gì, chỉ biết gây chuyện, tiêu tiền, mắc nợ."Tiêu Chiến nhìn chiếc USB trong tay, lại ngẩng đầu nhìn anh ta, không chen lời, chỉ chờ nghe hết."Anh tôi bị ung thư xương, giai đoạn cuối rồi. Anh ấy vẫn chưa chữa trị, anh cũng biết, là bởi vì ..."Nói đến đây, giọng Lý Kiện nghẹn lại, mu bàn tay gạt mạnh qua mắt:
"Bác sĩ Tiêu, anh nói xem, tại sao một kẻ như tôi lại có thể sống tốt đến giờ? Tại sao anh lại cứu tôi? Sao không để tôi chết đi?"Tiêu Chiến nhớ lại cảm giác trước kia, rằng Lý Vĩnh Thắng như mang bệnh nặng nào đó. Anh nhìn chiếc USB trong tay, tim đập loạn."Anh cậu trước đó tôi cũng từng nhắc anh ấy rồi.""Hẳn anh ấy khó qua khỏi tuần này. Bác sĩ Tiêu, anh ấy nhờ tôi đưa cho anh thứ này. Đây chính là cái anh luôn muốn, tôi cam đoan chưa từng mở xem."Sau khi Lý Kiện rời đi thật lâu, Tiêu Chiến vẫn chưa hoàn hồn.Anh trở lại văn phòng, trong lòng đầy xao động. Ngay từ lúc thấy dáng vẻ hôm nay của Lý Kiện, một nỗi chờ mong vô cớ đã đè nặng trong anh. Khi nghe đến "ung thư xương giai đoạn cuối", anh không khỏi xót xa và tiếc nuối cho người anh lặng lẽ gánh vác ấy.Chiếc USB còn nằm đó, bên cạnh tay. Tiêu Chiến nhớ đến giọng điệu chắc nịch của Lý Vĩnh Thắng hôm lần đích thân phủ nhận, trong lòng lại dao động.Lần này đưa USB, phần lớn có lẽ cũng chẳng phải bằng chứng gì thực chất, có khi chỉ là vài tư liệu anh ta tự thu thập, cho rằng quan trọng.Anh liếc qua USB, rồi khóa nó vào ngăn kéo, điều chỉnh lại tâm trạng, tiếp tục xử lý công việc.Tiêu Chiến không muốn phân tâm, ít nhất là lúc này.Mãi đến gần giờ tan ca buổi chiều, lúc đi ăn tối, quẹt thẻ qua cửa tự động, anh chợt nhớ đến sự thay đổi của Lý Kiện. Nếu Lý Vĩnh Thắng chỉ đưa chứng cứ bình thường, vì sao mãi đến giờ, trước lúc hấp hối mới đem ra?Đứng trong thang máy, tim anh lại rối loạn. Không kìm được, Tiêu Chiến lấy điện thoại gọi cho Vương Nhất Bác.Chuông reo thật lâu, không ai bắt.Anh nhìn màn hình, rồi thôi, không gọi lại lần nữa.Vương Nhất Bác từng nói tối nay sẽ về nhà cha mẹ để bàn chuyện. Tiêu Chiến nghĩ ngợi, rồi quyết định không quấy rầy.Năm giờ sáng, trời còn chưa hửng, bệnh viện chỉ có nhân viên vệ sinh và vài bác sĩ trực đêm đi lại.Tiêu Chiến lê bước mệt mỏi về văn phòng, vừa ngồi xuống ghế đã thở dài, cả người như muốn chìm vào lưng ghế. Anh xoa huyệt thái dương, toan nhắm mắt nghỉ chốc lát, thì bất chợt nhớ đến chiếc USB.Anh lấy nó ra, cắm vào máy tính.Ban đầu chỉ tùy tiện mở vài thư mục, mắt đã díp lại, ánh sáng màn hình khiến anh thấy chói. Vốn dĩ Tiêu Chiến không hy vọng gì.Nhưng giây tiếp theo, cả người anh chấn động.Tiêu Chiến nhìn chằm chằm màn hình, không chớp mắt. Anh mở thử một video, thân thể lập tức căng thẳng, mệt mỏi tan biến sạch.Anh dán mắt vào hình ảnh, con trỏ chuột nhảy loạn, hết mở tệp này đến tệp khác. Ngón tay run nhẹ, hơi thở cũng gấp gáp.Những thứ anh tưởng sẽ chẳng bao giờ xuất hiện, giờ lại bày ra rõ ràng trước mắt, một đoạn video về chiếc xe bị cải tạo, cùng tư liệu chi tiết của chiếc xe năm ấy và các chứng cứ liên quan.Da đầu Tiêu Chiến tê rần.Anh lau mồ hôi trên trán, mu bàn tay ướt mỏng, toàn bộ thần kinh căng chặt vào đống chứng cứ kia.Giờ phút này, Tiêu Chiến kích động đến luống cuống, đầu ngón tay vẫn run rẩy.Anh nhìn chằm chằm con trỏ nhấp nháy trên màn hình, đầu óc vận hành điên cuồng, cố sắp xếp lại mọi manh mối.Tiêu Chiến nhìn ra ngoài cửa sổ, chỗ đỗ xe trống không.Sáng sớm thế này, chắc hắn còn bận ở nhà cha mẹ. Thật ra điều anh mong nhất chính là Vương Nhất Bác có thể dành nhiều thời gian bên cha mẹ, hôm nay có đón mình hay không cũng không phải chuyện gấp gáp.Tiêu Chiến chần chừ một thoáng, cuối cùng quyết định không chờ nữa. Anh nôn nóng muốn tìm đội trưởng Lư, đem những thứ này giao ra, đó mới là việc quan trọng nhất lúc này.Anh cầm lấy USB, vừa định bước ra ngoài thì điện thoại chợt reo.Người gọi đến là Sở Vân Thiên.Điện thoại vừa kết nối, giọng đối phương đã như dội xuống:
"Cuối cùng anh cũng nghe máy! Anh đang ở đâu vậy?"Tiêu Chiến cau mày, đáp:
"Tôi làm sao? Đương nhiên là ở bệnh viện, vừa hết ca trực. Cậu quên rồi à?"Bên kia thở gấp, vài giây sau mới lắp bắp nói:
"Dọa tôi chết khiếp, tôi cứ tưởng anh về chỗ Vương Nhất Bác rồi, lại không chắc giờ anh ở đâu."Nghe ra giọng điệu khác thường, Tiêu Chiến hạ thấp giọng, nghiêm lại:
"Cậu rốt cuộc muốn nói gì? Đừng vòng vo.""Anh không biết sao?" Giọng Sở Vân Thiên căng thẳng, gần như ép xuống:
"Mấy tòa nhà khu nhà máy dệt vừa bị một kẻ điên cho nổ tung. Hắn tự nghiên cứu thuốc nổ, trả thù gia đình bạn gái cũ, làm cả tòa sập thành đống đổ nát, mấy tòa xung quanh cũng bị liên lụy."Tiêu Chiến sững lại, hơi thở như bị siết chặt, ngưng bặt nửa giây.Ba chữ "nhà máy dệt" nổ tung trong đầu, anh lập tức cứng đờ, tai ong ong."Cậu nói gì?" Giọng Tiêu Chiến khô khốc."Đợi tôi, tôi đến tìm anh!" Sở Vân Thiên hét lên trong điện thoại.Nhưng Tiêu Chiến đã chẳng nghe lọt nữa. Trong đầu anh chỉ còn lại tin nhắn của Vương Nhất Bác đêm qua: "Em yêu anh."Vương Nhất Bác nói sẽ đi nhà máy dệt thu dọn đồ, đáng lẽ đã xong từ sớm, buổi tối sẽ sang nhà cha mẹ, sáng nay lại hứa đến đón anh. Nhưng giờ tại sao hắn chưa xuất hiện?Nếu, nếu như Vương Nhất Bác căn bản chưa về nhà cha mẹ, mà vẫn ở căn nhà cũ sắp tháo dỡ kia thì sao?Tim Tiêu Chiến bỗng nặng trĩu như búa nện, từng nhát từng nhát đập vào lồng ngực, đau đến rạn vỡ.Anh lao ra khỏi văn phòng, bước chân lảo đảo, cuồng loạn chạy đi.Trong đầu hỗn loạn như tòa nhà vừa sập, chỉ còn đống vụn vỡ.Anh bắt đầu oán trách chính mình, trách suốt cả đêm nay, anh chỉ vùi vào hồ sơ phẫu thuật, phân tích bệnh án, và chiếc USB Lý Kiện đưa.Tiêu Chiến lại chẳng hề nghĩ nhiều hơn.Anh không xác nhận kỹ Vương Nhất Bác rốt cuộc đi đâu, không gọi thêm lần thứ hai, thậm chí một tin nhắn đơn giản "Em đến nhà cha mẹ chưa?" cũng chưa từng gửi đi.Trong đầu anh khi ấy chỉ toàn tưởng tượng cảnh giao bằng chứng, mọi sự thật sáng tỏ, Vương Nhất Bác sẽ mỉm cười ôm anh, hôn anh, hai người sẽ bắt đầu lại từ đầu.Anh vừa chạy vừa bấm điện thoại, hết lần này đến lần khác gọi số Vương Nhất Bác, nhưng vẫn không ai bắt. Đầu óc nóng bừng, chỉ còn ý nghĩ duy nhất, không sao đâu, em ấy nhất định đang ở nhà cha mẹ, có lẽ còn đang ngủ. Tiêu Chiến không ngừng tự trấn an.Anh bắt taxi, gần như nhảy xuống khi xe chưa kịp dừng hẳn.Chạy thẳng lên lầu, Tiêu Chiến điên cuồng nhấn chuông cửa nhà cha mẹ Vương Nhất Bác.Cửa mở ra, là mẹ Vương.Bà mặc đồ ở nhà, trên mặt không còn chút hiền hòa thường ngày, lông mày nhíu chặt, ánh mắt cảnh giác lạnh lùng.Cha Vương cũng đứng phía sau, sắc mặt nặng nề, hai tay khoanh trước ngực, như đang gắng nén giận.Không khí đột ngột đông cứng, cả thế giới như đổi khác.Tiêu Chiến ngẩn ra giây lát, cổ họng khô khốc:
"Bác trai, bác gái. Vương Nhất Bác có ở nhà không ạ?"Không ai trả lời.Mẹ Vương chỉ nhìn chằm chằm anh, ánh mắt rối rắm, đôi mắt sưng đỏ, còn vương giận dữ. Một lát sau, bà thấp giọng nói:
"Anh tìm nhầm rồi. Nó tối qua đã đi rồi. Chúng tôi không có thứ quái thai biến thái nào, lại còn thích đàn ông, làm con trai cả!"Cha Vương mặt mày u ám, quay đầu hừ lạnh một tiếng.Tiêu Chiến như bị bàn tay vô hình đè chặt ngực, nghẹn cứng cả hơi thở. Anh há miệng, một lúc lâu chẳng biết phải nói gì.Vương Nhất Bác tối qua đã công khai với gia đình rồi sao?Anh bỗng hiểu vì sao từ tối qua Vương Nhất Bác im lặng không liên lạc nữa, cũng hiểu sự im lặng sau câu "Em yêu anh".Tiêu Chiến chẳng nói một lời, quay người lao xuống cầu thang.Mẹ Vương gọi gì đó sau lưng anh, anh không nghe thấy.Cầu thang trước mắt như mờ đi thành một mảng, anh chỉ biết mình phải xác nhận — xác nhận xem Vương Nhất Bác có còn ở tòa nhà đó hay không.Tiêu Chiến hét tài xế chạy nhanh hơn, cảnh vật ngoài cửa sổ bị quăng lại phía sau, như những thước băng cũ nhảy từng ô một.Khi đến nhà máy dệt thì trời đã sáng rõ.Vạch cảnh báo được kéo rất xa, đèn chớp vẫn nhấp nháy; xe cứu hỏa, xe cứu thương, người mặc đồng phục chen chúc kín ngã tư.Tòa nhà xảy ra nổ nằm cạnh đó, nhưng tòa họ ở cũng một phần bị sập. Những thanh thép bị xoắn, khung cửa kính vỡ vụn, một mớ đổ nát.Tiêu Chiến liếc qua, thấy một miếng vải trắng bị gió vén hé, bên dưới lộ ra mảnh vụn của cái tủ gỗ bị bể. Anh đứng lặng người như nhìn thấy ác mộng.Trong không khí vương mùi khét nồng, dưới chân là lớp tro bụi mịn, gió thổi qua cũng còn nóng.Anh gần như không nhận ra nơi này đã từng như thế nào.Đó là chỗ họ từng cùng dọn dẹp, thay bóng đèn, quét tường.Vương Nhất Bác ở đâu?Tiêu Chiến bước chậm lại, đống đổ nát nằm như một vết thương khổng lồ ngay cuối tầm mắt.Ngoài vạch cảnh báo vài cảnh sát đeo khẩu trang đứng, nét mặt nghiêm nghị, làm dấu quyết liệt: "Lùi lại, không được tiến gần."Tiêu Chiến đứng ngoài vạch, như bị đóng đinh tại chỗ. Cổ họng anh khô cứng như nuốt lửa, anh không biết nếu Vương Nhất Bác không về căn hộ thì ngoài việc đứng ở đây chờ, anh còn có thể làm gì, ngủ ở đâu."Không thể nào, Vương Nhất Bác không có ở đây."Ánh chớp ấy làm anh sụp đổ theo bản năng.Lồng ngực co thắt mạnh, mọi thứ như bị nhồi bông, tiếng gọi xa gần, tiếng máy móc, bước chân ... tất cả đều bị lấp lại, anh không nghe rõ nữa, cũng không thể phát ra âm thanh.Trong khoảnh khắc đó chỉ còn cảm giác trống rỗng.Tiêu Chiến còn chưa kịp buồn, cảm xúc chưa kịp phản ứng, cơ thể đã mất đi trọng lượng. Dạ dày như bị một bàn tay siết, anh đứng im, cảm thấy mặt đất như lún xuống, như sắp bị chôn vùi."Nhất Bác, sao em lại như vậy? Chỉ cần đợi anh thêm chút nữa, anh chỉ thiếu chút nữa thôi, chỉ thiếu chút nữa thôi.""Em đến đây làm gì? Em đến đây làm gì cơ chứ?"Những câu nói tuôn ra thành tiếng nghẹn, là hơi thở bị ép ra, Tiêu Chiến mất tiếng. Cổ họng như rạch toạc, âm thanh mắc kẹt sâu trong họng, chỉ thấy môi run, nức nghẹn không phát ra tiếng.Miệng anh mở ra, khép lại, nước mắt như những hạt đứt dây rơi xuống nhưng anh nghe chẳng thấy tiếng nào. Anh quỳ xuống, hai tay chống lên đầu gối, mặt úp xuống.Anh muốn gọi tên Vương Nhất Bác, nhưng tiếng hét vỡ vụn trong xương cốt.Tiêu Chiến kéo lê đôi chân như đã bị chìm trong ý thức, cố bò ra, lại muốn tiến tới, thì bị ai đó túm lấy cánh tay.Là Sở Vân Thiên.Cậu ta thở hổn hển lao tới, người đầy mồ hôi, tay còn run:
"Anh điên rồi à? Đừng nhảy vào đó, đó là hiện trường vụ nổ! Anh vào được thì làm được gì chứ?"Tiêu Chiến không nhìn cậu, mắt dán chặt vào đống đổ nát.Sở Vân Thiên vừa gọi điện cho bố mẹ Vương Nhất Bác, cũng biết chuyện rồi nhìn thái độ của Tiêu Chiến, nghiến răng nói:
"Cậu ta chưa chắc đâu, có thể là đi nơi khác rồi."Tiêu Chiến giơ tay chỉ về phía xa, cử động chậm rãi.Sở Vân Thiên nhìn theo hướng tay anh, thấy trong đống đổ nát có xác xe của Vương Nhất Bác, cậu đứng khựng, im bặt, cả người như rơi xuống.Sở Vân Thiên ôm lấy anh."Đàn anh, sau này để em chăm sóc anh nhé," cậu nghẹn ngào, giọng thì thầm vào tai Tiêu Chiến, "Anh đừng như thế mà, em hứa không như vậy nữa."Tiêu Chiến không đáp, anh như vỏ bọc trống rỗng, ngồi đó, đôi mắt trống rỗng như không nhìn thấy thế gian.Ngay lúc đó, chiếc điện thoại trong túi bỗng rung lên.Một hồi, hai hồi, tiếng rung ngắn gọn, thật đến xương.Tiêu Chiến đứng nguyên không động.Sở Vân Thiên buông tay ra, cau mày nhìn anh cẩn thận.Tiêu Chiến cứng đờ rút điện thoại từ túi, đến mức còn chẳng kịp xem ai gọi. Anh vô thức úp máy vào tai, giống như phản xạ tự nhiên.Một giọng nói từ đầu bên kia khe khẽ vọng tới:"Tiêu Chiến, anh ở đâu? Cứu em."Cả người Tiêu Chiến như bị tia sét đánh, giật bắn một cái.Giọng đó yếu như tàn hơi, quen đến mức không thể quen hơn nữa.Đồng tử anh co lại, nét mặt vùn vụt trắng bệch, môi hé mở.Người bên kia tiếp tục nói, tiếng nhỏ như vụn vỡ theo gió:
"Em đang ở cái căn phòng nhỏ đang lắc lư, em cảm thấy mình sắp rơi xuống, em rất sợ."Căn phòng nhỏ? Lắc lư sắp rơi?Tiêu Chiến như bỗng bị châm lửa, bật đứng dậy, ánh mắt ngay lập tức tập trung, anh biết Vương Nhất Bác đang ở đâu.Cuối cùng anh thốt ra một câu thì thầm gần như khàn khàn:
"Vương Nhất Bác? Em nghe thấy anh không? Đừng sợ, anh đến ngay đây! Cố gắng chịu thêm chút nữa."
Tbc
----Lời của Tác Giả: Hi, nếu bạn nào đến tận khuya mới đọc mà lại đang trong trạng thái dễ xúc động thì xin lỗi nhé. Hai hôm nay mình bận quá, chỉ có thể đăng vào buổi tối, lại còn muộn thế này. Để không ảnh hưởng đến giấc ngủ, các bạn có thể để ban ngày đọc, hoặc đợi mình đăng nốt hai chương còn lại rồi đọc luôn một thể ha.Vương Nhất Bác nhớ lại giấc mơ tối qua.Hắn đứng trong một căn phòng nhỏ treo lơ lửng giữa không trung, căn phòng lắc lư dữ dội, như thể sắp rơi xuống bất cứ lúc nào.Cánh cửa ngay trước mắt, nhưng hắn thế nào cũng không mở ra được. Tiếng Tiêu Chiến vọng từ bên ngoài, từng tiếng một, mơ hồ mà xa xăm.Nghe giọng anh, tim hắn dần dần căng thắt lại.Quay đầu tìm quanh mấy vòng, lại chẳng thấy Tiêu Chiến đâu, không biết anh đi đâu mất rồi. Vương Nhất Bác hoảng loạn. Nơi này như một khoang tàu đóng kín treo giữa không trung, bốn bề chỉ có gió và trống rỗng, đến đứng vững cũng khó. Hắn không dám động đậy, sợ chỉ cần nhúc nhích một cái, cả căn phòng sẽ sụp đổ.Ngẩng đầu, hắn nhìn thấy ánh sáng. Hắn cố vươn tay nắm lấy, nhưng luồng sáng ấy mãi treo lơ lửng, không sao chạm tới.Tỉnh dậy thấy Tiêu Chiến đang ở ngay bên cạnh. Vương Nhất Bác mới nhẹ nhõm thở ra.Cánh tay trái bị anh gối lên, đã tê rần mất cảm giác. Hắn khẽ cử động người, không rút tay ra, chỉ nhìn anh vài giây, rồi an tâm nhắm mắt lại.Trời vừa hửng sáng.Trong phòng tắm, Vương Nhất Bác đứng trước gương, ngậm bàn chải trong miệng, vòi nước chảy mãi chưa khóa. Hắn nhìn chằm chằm bóng mình trong gương, ánh mắt trống rỗng.Vài giây sau, hắn khẽ rùng mình, cúi đầu súc miệng, tắt nước.Bên bếp vang lên tiếng nắp nồi khe khẽ. Cháo sôi sền sệt, lục bục nổi bọt, hơi nóng cuộn lên nhè nhẹ. Tiêu Chiến đứng trước bếp, thong thả quấy thìa, dáng lưng yên tĩnh như một bức tranh.Đó là buổi sáng khiến người ta muốn ngắm thêm vài lần.Vương Nhất Bác cúi xuống thay giày, cửa vừa mở nửa chừng lại quay vào, bước đến gần Tiêu Chiến, khẽ chạm môi vào bên má anh."Hôm nay em không thể đưa anh đi, anh đi một mình được chứ?""Nghe anh nói cứ như anh không biết tự lo ấy.""Em chỉ muốn kiếm cớ, để được hôn anh thêm một cái thôi." Vương Nhất Bác ngồi xổm, cười cợt, tay buông lỏng, dây giày vẫn chưa buộc.Tiêu Chiến cũng cười, kéo hắn dậy:
"Em buộc cho xong cái của mình là được. Anh bây giờ tự buộc giày được rồi." Vừa nói, ngón tay anh lướt qua lòng bàn tay hắn, nhẹ nhàng vẽ một trái tim.Tiêu Chiến khom xuống buộc giày cho hắn, nhưng vẫn vụng về. Vương Nhất Bác cũng ngồi xuống, nắm tay anh buộc cho xong, rồi lại giữ lấy tay anh mà buộc nốt đôi giày của anh.Hai người nhìn nhau mỉm cười, cùng đứng lên.Vương Nhất Bác ngẩng cổ, môi hơi chu, nhắm mắt lại.Tiêu Chiến ôm hắn, trán kề trán, đầu lưỡi chậm rãi lướt theo viền môi hắn. Vương Nhất Bác khẽ hé môi, để anh tiến vào.Đầu lưỡi chạm nhau, cả hai cùng run nhẹ, hít thở sâu chậm, kéo dài hơi thở. Trong khoảnh khắc ấy, hơi thở và hương vị hòa quyện, vòng quấn triền miên chẳng muốn dứt.Vương Nhất Bác ôm chặt lấy anh, tay vuốt dọc sống lưng xuống đến hông, khớp ngón tay khẽ cọ qua lại nơi eo, khiến cả hai dán sát thêm. Nụ hôn kéo dài, chẳng ai nỡ buông trước."Tối nay anh phải tăng ca.""Ừm." Vương Nhất Bác cọ nhẹ chóp mũi anh, "Anh sắp thành Tường Lâm Tẩu* rồi, nói đi nói lại bao lần. Anh không ở nhà, em ngồi một mình chịu không nổi. Em định qua xưởng dệt thu dọn chút đồ, rồi tối sẽ sang nhà ba mẹ, nói với họ chuyện trở về đội. Sáng mai em đến đón anh."(*Tường Lâm Tẩu: nhân vật trong truyện Lỗ Tấn, hay lải nhải, nhắc đi nhắc lại chuyện cũ.)"Vậy mai em đón anh, chúng ta cùng dọn.""Không cần, em đi hai chuyến xe là chở về hết."Tiêu Chiến gật đầu, biết rằng hắn thực ra không nỡ rời căn nhà ấy. Nhưng còn một tháng nữa là sẽ bị dỡ bỏ rồi. Anh nghĩ, có lẽ nên cùng hắn qua đó ở thêm một đêm.------Tiêu Chiến một mình ra cửa, kéo chặt quai ba lô, bước đến ga tàu điện. Xếp hàng, quẹt thẻ, xuống tầng, động tác thuần thục, nhịp bước lại hơi chậm.Nhưng đến lúc đứng yên trong toa, anh mới nhận ra mình có chút không quen.Rõ ràng khi mới đến thành phố này, mỗi ngày đều như thế: một mình dậy sớm, một mình đi tàu, một mình tìm đường. Đứng giữa đám đông, tay nắm lấy thanh vịn, mắt dừng ở màn hình quảng cáo phía trước, tất cả tiếng ồn và ánh đèn kia dường như thuộc về một thế giới chẳng hề liên quan đến mình.Không biết từ khi nào, Vương Nhất Bác đã trở thành điểm bắt đầu trong sinh hoạt của anh. Mỗi sáng đứng dưới nhà đợi anh, mỉm cười, che gió chắn mưa, đưa đi đón về, như thể sớm chiều đều có một chốn an yên để quay về.Ngay cả những tháng ngày căng thẳng triền miên trước kia, chỉ cần hắn trở lại, tiết tấu sinh hoạt của anh liền trở về bình thường.Có người cùng ăn cơm, dù không trò chuyện cũng chẳng gượng gạo, chỉ đơn giản đồng hành, những điều nhỏ nhặt ấy đã lấp đầy khoảng trống vốn trơ trọi trong đời anh, không còn phải dựa vào chuông báo thức và thời gian biểu để giữ cho cuộc sống không sụp đổ.Vậy mà hôm nay, chỉ là một buổi sáng không có Vương Nhất Bác bên cạnh, Tiêu Chiến lại có cảm giác mình rơi trở lại quá khứ, lặng lẽ đứng trong toa tàu, một thân một mình.Vai người xa lạ thỉnh thoảng khẽ chạm qua, khoang tàu lắc lư, anh thấy hơi choáng váng. Nhìn gương mặt bình thản phản chiếu trên kính cửa sổ, tim bỗng như bị rỗng đi một mảnh.Vương Nhất Bác đã nói, ngày mai sẽ đến đón anh. Nhưng sáng nay, dường như có một thói quen nào đó bị rút đi mất.Tiêu Chiến chợt nghĩ, ra là con người khi đã phụ thuộc vào người yêu, lại phi lý đến vậy. Dù không muốn yếu mềm mà mở miệng nói "anh nhớ em", nhưng từng tấc da thịt, từng hơi thở đều đang nói lên điều ấy. Dù chỉ xa nhau một giây, một giờ, một ngày, một đêm thôi, cũng đủ để thấy trống trải.-----Tan ca, vừa bước ra khỏi thang máy, điện thoại Tiêu Chiến reo. Anh nhìn màn hình, là cuộc gọi từ mẹ.Anh vừa nghe máy, vừa đẩy cửa phòng làm việc, nghe giọng mẹ vang lên, lại xoay người trở vào, ngồi xuống ghế."Chiến Chiến à, mấy tháng nay thấy con cứ quanh co né tránh, ba mẹ biết chuyện của hai đứa chưa có tiến triển gì, cũng không hay làm phiền, sợ con bực."Anh ngả lưng vào ghế, giọng vô thức dịu xuống:
"Mẹ, mẹ nói gì vậy? Con bực gì chứ? Có ba mẹ ủng hộ, con yên tâm hơn nhiều rồi. Con kể với Nhất Bác, lúc đó em ấy sững người, há hốc mồm, mặt ngố cực."Đầu dây bên kia vang lên tiếng cười sảng khoái:
"Nghe con nói thế, là làm lành rồi đúng không? Vậy ba mẹ mới yên tâm."Tiêu Chiến cười khẽ, cúi mắt nhìn viền bàn làm việc, giọng chậm lại:
"Vâng, bọn con hòa rồi. Mẹ, con thấy dạo này em ấy có gì đó không ổn. Trạng thái rất giống con hồi ấy, hay gặp ác mộng, kiểu ngủ mà không tỉnh nổi, sáng ra chắc cũng chẳng nhớ gì."Anh nhíu mày, ngón tay khẽ gõ mặt lưng điện thoại."Chiến Chiến, lúc con nói với ba mẹ những chuyện đó, chúng ta thực sự rất bất ngờ, cũng rất nể Nhất Bác. Những năm qua nó sống dưới áp lực như vậy, giờ sự việc vẫn chưa có kết quả, nếu bị chôn vùi thì trong lòng chắc chắn sẽ tiếc nuối. Nhưng mà không còn cách nào. Hai đứa đừng cố chấp nữa, an toàn mới là quan trọng, biết không?""Con hiểu rồi."Tuy đầu dây bên kia không thấy, Tiêu Chiến vẫn gật đầu thật mạnh."Con phải dành nhiều thời gian ở bên nó nhé. Tuy chỉ gặp Nhất Bác một lần, nhưng lần đó ba mẹ đã chuẩn bị kỹ, cố ý quan sát nó. Nhất Bác thương con, chúng ta đều thấy rõ. Nó chăm sóc con, là thể hiện trong những thói quen nhỏ nhặt nhất."Tiêu Chiến lắng nghe, khóe môi khẽ cong lên:
"Con biết, con cũng đang hết lòng yêu và quan tâm em ấy.""Xem ở chỗ con có quen bác sĩ tâm lý nào đáng tin, nhờ họ giúp Nhất Bác tháo gỡ dần, rồi sẽ ổn thôi. À còn nữa, có cần ba mẹ gặp bố mẹ Nhất Bác, ngồi nói chuyện một lần không?"Tiêu Chiến lập tức lắc đầu, giọng hạ thấp:
"Đừng, tuyệt đối đừng. Bố mẹ em ấy không dễ nói chuyện đâu. Mẹ, ba mẹ đừng lo, để con lo là được.""Chiến Chiến à, đừng dùng mấy trò vặt như lén đọc nhật ký đấy nhé, coi chừng phản tác dụng.""Rồi rồi, được rồi ạ." Tiêu Chiến cười cắt lời, đứng lên, siết chặt quai ba lô chuẩn bị ra ngoài:
"Con tự biết chừng mực."Cúp máy, anh đứng trước cửa tòa nhà, nắng xiên nghiêng rơi lên vai, hơi nóng. Anh liếc sang ngã tư đối diện, đèn đỏ vẫn sáng.Anh khẽ thở ra, lòng bàn tay hơi rịn mồ hôi, nhưng trong tim dần tĩnh lại.Lúc này, điện thoại trong tay run lên một cái.Tin nhắn của Vương Nhất Bác bật ra:"Đồ ngốc, ăn cơm chưa?"Tiêu Chiến bật cười, mím môi, nhanh chóng trả lời:"Cún con nhỏ, dọn dẹp xong chưa? Đừng bày bừa ra, làm theo những gì anh dạy hàng ngày ấy.""Anh mau ăn cơm cho tử tế đi, tối cũng thế, ăn xong thì chợp mắt một chút rồi hãy đi tăng ca, nghe chưa?""Ừ, anh đang trên đường đi ăn.""Không được đi với Sở Vân Thiên.""Ngốc, hôm nay cậu ta bận việc nhà không có mặt, đồ hay ăn giấm."Tiêu Chiến nhìn chằm chằm màn hình, khóe môi cong nhẹ, ánh mắt cũng thong thả hơn, nhét điện thoại vào túi, đi qua vạch đèn xanh.Hôm nay anh bỗng không muốn ăn ở nhà ăn bệnh viện nữa. Mỗi lần Vương Nhất Bác đến, bọn họ đều ăn ở quán Tứ Xuyên kia. Anh liền rẽ theo hướng đó."Bác sĩ Tiêu, xin chờ một chút."Tiêu Chiến quay đầu, thấy là Lý Kiện, theo phản xạ hơi sững lại.Anh suýt thì không nhận ra. Hôm nay Lý Kiện khác hẳn bộ dạng cà lơ phất phơ thường ngày, đứng thẳng tắp, thần sắc nghiêm nghị, như biến thành một người khác."Có thể mời bác sĩ Tiêu ăn một bữa cơm không?"Tiêu Chiến ngẩn người, rồi gật đầu.Lý Kiện đi trước, anh lặng lẽ theo sau. Suốt quãng đường cả hai đều im lặng, Lý Kiện chẳng định mở lời, bước chân lại nhanh, khiến Tiêu Chiến gần như có cảm giác mình bị kéo đi.Hôm nay Lý Kiện không mặc mấy bộ đồ sặc sỡ, cũng chẳng còn vẻ lưu manh. Quần áo chỉnh tề, trông giống như mặc của anh trai anh ta, Lý Vĩnh Thắng.Họ bước vào một quán mì.Tiêu Chiến liếc qua thực đơn, buông một câu nói đùa để xua đi bầu không khí căng thẳng:
"Anh em nhà cậu đúng là chẳng thể rời xa quán mì nhỉ."Lý Kiện ngồi xuống, im lặng một lát rồi bỗng lên tiếng:"Bác sĩ Tiêu, bấy lâu nay toàn để anh thấy tôi như một thằng khốn nạn, thật xin lỗi. Tôi biết mạng tôi lẽ ra đã phải dừng lại từ đêm hôm đó, trong con hẻm ấy. Cảm ơn anh đã cứu tôi. Sau này tôi bị đánh gãy chân, cũng là anh đã trả viện phí cho tôi."Tiêu Chiến khựng lại, hơi lúng túng mà cười:
"Cậu không sao chứ? Cậu nói nghiêm túc thế này, tôi còn chưa quen đâu."Lý Kiện lấy từ túi ra một chiếc USB, đẩy đến bên tay anh."Tôi và anh tôi mất cha mẹ từ nhỏ. Anh ấy lớn hơn tôi khá nhiều, khi đó chỉ mười tám, mười chín tuổi, chính anh ấy đã nuôi tôi khôn lớn. Tiếc là tôi chẳng ra gì, chỉ biết gây chuyện, tiêu tiền, mắc nợ."Tiêu Chiến nhìn chiếc USB trong tay, lại ngẩng đầu nhìn anh ta, không chen lời, chỉ chờ nghe hết."Anh tôi bị ung thư xương, giai đoạn cuối rồi. Anh ấy vẫn chưa chữa trị, anh cũng biết, là bởi vì ..."Nói đến đây, giọng Lý Kiện nghẹn lại, mu bàn tay gạt mạnh qua mắt:
"Bác sĩ Tiêu, anh nói xem, tại sao một kẻ như tôi lại có thể sống tốt đến giờ? Tại sao anh lại cứu tôi? Sao không để tôi chết đi?"Tiêu Chiến nhớ lại cảm giác trước kia, rằng Lý Vĩnh Thắng như mang bệnh nặng nào đó. Anh nhìn chiếc USB trong tay, tim đập loạn."Anh cậu trước đó tôi cũng từng nhắc anh ấy rồi.""Hẳn anh ấy khó qua khỏi tuần này. Bác sĩ Tiêu, anh ấy nhờ tôi đưa cho anh thứ này. Đây chính là cái anh luôn muốn, tôi cam đoan chưa từng mở xem."Sau khi Lý Kiện rời đi thật lâu, Tiêu Chiến vẫn chưa hoàn hồn.Anh trở lại văn phòng, trong lòng đầy xao động. Ngay từ lúc thấy dáng vẻ hôm nay của Lý Kiện, một nỗi chờ mong vô cớ đã đè nặng trong anh. Khi nghe đến "ung thư xương giai đoạn cuối", anh không khỏi xót xa và tiếc nuối cho người anh lặng lẽ gánh vác ấy.Chiếc USB còn nằm đó, bên cạnh tay. Tiêu Chiến nhớ đến giọng điệu chắc nịch của Lý Vĩnh Thắng hôm lần đích thân phủ nhận, trong lòng lại dao động.Lần này đưa USB, phần lớn có lẽ cũng chẳng phải bằng chứng gì thực chất, có khi chỉ là vài tư liệu anh ta tự thu thập, cho rằng quan trọng.Anh liếc qua USB, rồi khóa nó vào ngăn kéo, điều chỉnh lại tâm trạng, tiếp tục xử lý công việc.Tiêu Chiến không muốn phân tâm, ít nhất là lúc này.Mãi đến gần giờ tan ca buổi chiều, lúc đi ăn tối, quẹt thẻ qua cửa tự động, anh chợt nhớ đến sự thay đổi của Lý Kiện. Nếu Lý Vĩnh Thắng chỉ đưa chứng cứ bình thường, vì sao mãi đến giờ, trước lúc hấp hối mới đem ra?Đứng trong thang máy, tim anh lại rối loạn. Không kìm được, Tiêu Chiến lấy điện thoại gọi cho Vương Nhất Bác.Chuông reo thật lâu, không ai bắt.Anh nhìn màn hình, rồi thôi, không gọi lại lần nữa.Vương Nhất Bác từng nói tối nay sẽ về nhà cha mẹ để bàn chuyện. Tiêu Chiến nghĩ ngợi, rồi quyết định không quấy rầy.Năm giờ sáng, trời còn chưa hửng, bệnh viện chỉ có nhân viên vệ sinh và vài bác sĩ trực đêm đi lại.Tiêu Chiến lê bước mệt mỏi về văn phòng, vừa ngồi xuống ghế đã thở dài, cả người như muốn chìm vào lưng ghế. Anh xoa huyệt thái dương, toan nhắm mắt nghỉ chốc lát, thì bất chợt nhớ đến chiếc USB.Anh lấy nó ra, cắm vào máy tính.Ban đầu chỉ tùy tiện mở vài thư mục, mắt đã díp lại, ánh sáng màn hình khiến anh thấy chói. Vốn dĩ Tiêu Chiến không hy vọng gì.Nhưng giây tiếp theo, cả người anh chấn động.Tiêu Chiến nhìn chằm chằm màn hình, không chớp mắt. Anh mở thử một video, thân thể lập tức căng thẳng, mệt mỏi tan biến sạch.Anh dán mắt vào hình ảnh, con trỏ chuột nhảy loạn, hết mở tệp này đến tệp khác. Ngón tay run nhẹ, hơi thở cũng gấp gáp.Những thứ anh tưởng sẽ chẳng bao giờ xuất hiện, giờ lại bày ra rõ ràng trước mắt, một đoạn video về chiếc xe bị cải tạo, cùng tư liệu chi tiết của chiếc xe năm ấy và các chứng cứ liên quan.Da đầu Tiêu Chiến tê rần.Anh lau mồ hôi trên trán, mu bàn tay ướt mỏng, toàn bộ thần kinh căng chặt vào đống chứng cứ kia.Giờ phút này, Tiêu Chiến kích động đến luống cuống, đầu ngón tay vẫn run rẩy.Anh nhìn chằm chằm con trỏ nhấp nháy trên màn hình, đầu óc vận hành điên cuồng, cố sắp xếp lại mọi manh mối.Tiêu Chiến nhìn ra ngoài cửa sổ, chỗ đỗ xe trống không.Sáng sớm thế này, chắc hắn còn bận ở nhà cha mẹ. Thật ra điều anh mong nhất chính là Vương Nhất Bác có thể dành nhiều thời gian bên cha mẹ, hôm nay có đón mình hay không cũng không phải chuyện gấp gáp.Tiêu Chiến chần chừ một thoáng, cuối cùng quyết định không chờ nữa. Anh nôn nóng muốn tìm đội trưởng Lư, đem những thứ này giao ra, đó mới là việc quan trọng nhất lúc này.Anh cầm lấy USB, vừa định bước ra ngoài thì điện thoại chợt reo.Người gọi đến là Sở Vân Thiên.Điện thoại vừa kết nối, giọng đối phương đã như dội xuống:
"Cuối cùng anh cũng nghe máy! Anh đang ở đâu vậy?"Tiêu Chiến cau mày, đáp:
"Tôi làm sao? Đương nhiên là ở bệnh viện, vừa hết ca trực. Cậu quên rồi à?"Bên kia thở gấp, vài giây sau mới lắp bắp nói:
"Dọa tôi chết khiếp, tôi cứ tưởng anh về chỗ Vương Nhất Bác rồi, lại không chắc giờ anh ở đâu."Nghe ra giọng điệu khác thường, Tiêu Chiến hạ thấp giọng, nghiêm lại:
"Cậu rốt cuộc muốn nói gì? Đừng vòng vo.""Anh không biết sao?" Giọng Sở Vân Thiên căng thẳng, gần như ép xuống:
"Mấy tòa nhà khu nhà máy dệt vừa bị một kẻ điên cho nổ tung. Hắn tự nghiên cứu thuốc nổ, trả thù gia đình bạn gái cũ, làm cả tòa sập thành đống đổ nát, mấy tòa xung quanh cũng bị liên lụy."Tiêu Chiến sững lại, hơi thở như bị siết chặt, ngưng bặt nửa giây.Ba chữ "nhà máy dệt" nổ tung trong đầu, anh lập tức cứng đờ, tai ong ong."Cậu nói gì?" Giọng Tiêu Chiến khô khốc."Đợi tôi, tôi đến tìm anh!" Sở Vân Thiên hét lên trong điện thoại.Nhưng Tiêu Chiến đã chẳng nghe lọt nữa. Trong đầu anh chỉ còn lại tin nhắn của Vương Nhất Bác đêm qua: "Em yêu anh."Vương Nhất Bác nói sẽ đi nhà máy dệt thu dọn đồ, đáng lẽ đã xong từ sớm, buổi tối sẽ sang nhà cha mẹ, sáng nay lại hứa đến đón anh. Nhưng giờ tại sao hắn chưa xuất hiện?Nếu, nếu như Vương Nhất Bác căn bản chưa về nhà cha mẹ, mà vẫn ở căn nhà cũ sắp tháo dỡ kia thì sao?Tim Tiêu Chiến bỗng nặng trĩu như búa nện, từng nhát từng nhát đập vào lồng ngực, đau đến rạn vỡ.Anh lao ra khỏi văn phòng, bước chân lảo đảo, cuồng loạn chạy đi.Trong đầu hỗn loạn như tòa nhà vừa sập, chỉ còn đống vụn vỡ.Anh bắt đầu oán trách chính mình, trách suốt cả đêm nay, anh chỉ vùi vào hồ sơ phẫu thuật, phân tích bệnh án, và chiếc USB Lý Kiện đưa.Tiêu Chiến lại chẳng hề nghĩ nhiều hơn.Anh không xác nhận kỹ Vương Nhất Bác rốt cuộc đi đâu, không gọi thêm lần thứ hai, thậm chí một tin nhắn đơn giản "Em đến nhà cha mẹ chưa?" cũng chưa từng gửi đi.Trong đầu anh khi ấy chỉ toàn tưởng tượng cảnh giao bằng chứng, mọi sự thật sáng tỏ, Vương Nhất Bác sẽ mỉm cười ôm anh, hôn anh, hai người sẽ bắt đầu lại từ đầu.Anh vừa chạy vừa bấm điện thoại, hết lần này đến lần khác gọi số Vương Nhất Bác, nhưng vẫn không ai bắt. Đầu óc nóng bừng, chỉ còn ý nghĩ duy nhất, không sao đâu, em ấy nhất định đang ở nhà cha mẹ, có lẽ còn đang ngủ. Tiêu Chiến không ngừng tự trấn an.Anh bắt taxi, gần như nhảy xuống khi xe chưa kịp dừng hẳn.Chạy thẳng lên lầu, Tiêu Chiến điên cuồng nhấn chuông cửa nhà cha mẹ Vương Nhất Bác.Cửa mở ra, là mẹ Vương.Bà mặc đồ ở nhà, trên mặt không còn chút hiền hòa thường ngày, lông mày nhíu chặt, ánh mắt cảnh giác lạnh lùng.Cha Vương cũng đứng phía sau, sắc mặt nặng nề, hai tay khoanh trước ngực, như đang gắng nén giận.Không khí đột ngột đông cứng, cả thế giới như đổi khác.Tiêu Chiến ngẩn ra giây lát, cổ họng khô khốc:
"Bác trai, bác gái. Vương Nhất Bác có ở nhà không ạ?"Không ai trả lời.Mẹ Vương chỉ nhìn chằm chằm anh, ánh mắt rối rắm, đôi mắt sưng đỏ, còn vương giận dữ. Một lát sau, bà thấp giọng nói:
"Anh tìm nhầm rồi. Nó tối qua đã đi rồi. Chúng tôi không có thứ quái thai biến thái nào, lại còn thích đàn ông, làm con trai cả!"Cha Vương mặt mày u ám, quay đầu hừ lạnh một tiếng.Tiêu Chiến như bị bàn tay vô hình đè chặt ngực, nghẹn cứng cả hơi thở. Anh há miệng, một lúc lâu chẳng biết phải nói gì.Vương Nhất Bác tối qua đã công khai với gia đình rồi sao?Anh bỗng hiểu vì sao từ tối qua Vương Nhất Bác im lặng không liên lạc nữa, cũng hiểu sự im lặng sau câu "Em yêu anh".Tiêu Chiến chẳng nói một lời, quay người lao xuống cầu thang.Mẹ Vương gọi gì đó sau lưng anh, anh không nghe thấy.Cầu thang trước mắt như mờ đi thành một mảng, anh chỉ biết mình phải xác nhận — xác nhận xem Vương Nhất Bác có còn ở tòa nhà đó hay không.Tiêu Chiến hét tài xế chạy nhanh hơn, cảnh vật ngoài cửa sổ bị quăng lại phía sau, như những thước băng cũ nhảy từng ô một.Khi đến nhà máy dệt thì trời đã sáng rõ.Vạch cảnh báo được kéo rất xa, đèn chớp vẫn nhấp nháy; xe cứu hỏa, xe cứu thương, người mặc đồng phục chen chúc kín ngã tư.Tòa nhà xảy ra nổ nằm cạnh đó, nhưng tòa họ ở cũng một phần bị sập. Những thanh thép bị xoắn, khung cửa kính vỡ vụn, một mớ đổ nát.Tiêu Chiến liếc qua, thấy một miếng vải trắng bị gió vén hé, bên dưới lộ ra mảnh vụn của cái tủ gỗ bị bể. Anh đứng lặng người như nhìn thấy ác mộng.Trong không khí vương mùi khét nồng, dưới chân là lớp tro bụi mịn, gió thổi qua cũng còn nóng.Anh gần như không nhận ra nơi này đã từng như thế nào.Đó là chỗ họ từng cùng dọn dẹp, thay bóng đèn, quét tường.Vương Nhất Bác ở đâu?Tiêu Chiến bước chậm lại, đống đổ nát nằm như một vết thương khổng lồ ngay cuối tầm mắt.Ngoài vạch cảnh báo vài cảnh sát đeo khẩu trang đứng, nét mặt nghiêm nghị, làm dấu quyết liệt: "Lùi lại, không được tiến gần."Tiêu Chiến đứng ngoài vạch, như bị đóng đinh tại chỗ. Cổ họng anh khô cứng như nuốt lửa, anh không biết nếu Vương Nhất Bác không về căn hộ thì ngoài việc đứng ở đây chờ, anh còn có thể làm gì, ngủ ở đâu."Không thể nào, Vương Nhất Bác không có ở đây."Ánh chớp ấy làm anh sụp đổ theo bản năng.Lồng ngực co thắt mạnh, mọi thứ như bị nhồi bông, tiếng gọi xa gần, tiếng máy móc, bước chân ... tất cả đều bị lấp lại, anh không nghe rõ nữa, cũng không thể phát ra âm thanh.Trong khoảnh khắc đó chỉ còn cảm giác trống rỗng.Tiêu Chiến còn chưa kịp buồn, cảm xúc chưa kịp phản ứng, cơ thể đã mất đi trọng lượng. Dạ dày như bị một bàn tay siết, anh đứng im, cảm thấy mặt đất như lún xuống, như sắp bị chôn vùi."Nhất Bác, sao em lại như vậy? Chỉ cần đợi anh thêm chút nữa, anh chỉ thiếu chút nữa thôi, chỉ thiếu chút nữa thôi.""Em đến đây làm gì? Em đến đây làm gì cơ chứ?"Những câu nói tuôn ra thành tiếng nghẹn, là hơi thở bị ép ra, Tiêu Chiến mất tiếng. Cổ họng như rạch toạc, âm thanh mắc kẹt sâu trong họng, chỉ thấy môi run, nức nghẹn không phát ra tiếng.Miệng anh mở ra, khép lại, nước mắt như những hạt đứt dây rơi xuống nhưng anh nghe chẳng thấy tiếng nào. Anh quỳ xuống, hai tay chống lên đầu gối, mặt úp xuống.Anh muốn gọi tên Vương Nhất Bác, nhưng tiếng hét vỡ vụn trong xương cốt.Tiêu Chiến kéo lê đôi chân như đã bị chìm trong ý thức, cố bò ra, lại muốn tiến tới, thì bị ai đó túm lấy cánh tay.Là Sở Vân Thiên.Cậu ta thở hổn hển lao tới, người đầy mồ hôi, tay còn run:
"Anh điên rồi à? Đừng nhảy vào đó, đó là hiện trường vụ nổ! Anh vào được thì làm được gì chứ?"Tiêu Chiến không nhìn cậu, mắt dán chặt vào đống đổ nát.Sở Vân Thiên vừa gọi điện cho bố mẹ Vương Nhất Bác, cũng biết chuyện rồi nhìn thái độ của Tiêu Chiến, nghiến răng nói:
"Cậu ta chưa chắc đâu, có thể là đi nơi khác rồi."Tiêu Chiến giơ tay chỉ về phía xa, cử động chậm rãi.Sở Vân Thiên nhìn theo hướng tay anh, thấy trong đống đổ nát có xác xe của Vương Nhất Bác, cậu đứng khựng, im bặt, cả người như rơi xuống.Sở Vân Thiên ôm lấy anh."Đàn anh, sau này để em chăm sóc anh nhé," cậu nghẹn ngào, giọng thì thầm vào tai Tiêu Chiến, "Anh đừng như thế mà, em hứa không như vậy nữa."Tiêu Chiến không đáp, anh như vỏ bọc trống rỗng, ngồi đó, đôi mắt trống rỗng như không nhìn thấy thế gian.Ngay lúc đó, chiếc điện thoại trong túi bỗng rung lên.Một hồi, hai hồi, tiếng rung ngắn gọn, thật đến xương.Tiêu Chiến đứng nguyên không động.Sở Vân Thiên buông tay ra, cau mày nhìn anh cẩn thận.Tiêu Chiến cứng đờ rút điện thoại từ túi, đến mức còn chẳng kịp xem ai gọi. Anh vô thức úp máy vào tai, giống như phản xạ tự nhiên.Một giọng nói từ đầu bên kia khe khẽ vọng tới:"Tiêu Chiến, anh ở đâu? Cứu em."Cả người Tiêu Chiến như bị tia sét đánh, giật bắn một cái.Giọng đó yếu như tàn hơi, quen đến mức không thể quen hơn nữa.Đồng tử anh co lại, nét mặt vùn vụt trắng bệch, môi hé mở.Người bên kia tiếp tục nói, tiếng nhỏ như vụn vỡ theo gió:
"Em đang ở cái căn phòng nhỏ đang lắc lư, em cảm thấy mình sắp rơi xuống, em rất sợ."Căn phòng nhỏ? Lắc lư sắp rơi?Tiêu Chiến như bỗng bị châm lửa, bật đứng dậy, ánh mắt ngay lập tức tập trung, anh biết Vương Nhất Bác đang ở đâu.Cuối cùng anh thốt ra một câu thì thầm gần như khàn khàn:
"Vương Nhất Bác? Em nghe thấy anh không? Đừng sợ, anh đến ngay đây! Cố gắng chịu thêm chút nữa."
Tbc
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store