BJYX | BÊN KIA ĐƯỜNG THỦY TRIỀU (HOÀN)
Chương 42 - Em Yêu Anh
Beta: Cloudiary95
-----
Vương Nhất Bác quay người định rời đi."Cậu quay lại cho tôi!" Giọng quát giận dữ của Lư đội trưởng vang lên, như tiếng sấm nổ phía sau.Bước chân hắn khựng lại, nhưng không quay đầu."Từ chức hay quay lại đội, chưa bao giờ là chuyện cậu tự quyết." Lư đội nhanh chóng đuổi theo, đứng sau lưng hắn."Ngày cậu vào ngành, cậu đã tuyên thệ. Lời thề đó không phải chỉ nói chơi, mà đã khắc vào xương tủy. Đội cần cậu, cậu phải quay về, không có lựa chọn."Khóe môi Vương Nhất Bác khẽ nhếch, lạnh lùng:
"Con cứ không đấy! Ngay từ khi thầy mở miệng con đã hiểu rồi."Hắn quay lại, ánh mắt nhìn thẳng vào Lư đội."Con kính trọng thầy như cha. Những gì thầy làm cho con, con đều ghi nhớ. Nhưng việc thầy giúp Tiêu Chiến giải quyết mọi chuyện, nói cho cùng, là để đẩy anh ấy trở về cái quỹ đạo mà thầy cho là đúng. Như vậy, con cũng sẽ tự nhiên trở lại vị trí mà thầy cho là hợp lý."Nói đến đây, giọng Vương Nhất Bác chùng xuống, ánh mắt mất đi sự sắc bén."Con biết thầy sợ Triệu Tu Minh làm khó anh ấy, vì anh ấy không có chỗ dựa, dễ bị tổn thương. Con cũng sợ, giống như khi đầu tiên con sợ Triệu Tu Minh nghi ngờ con, liên lụy đến ba mẹ con."Hắn khẽ thở ra, nói thấp giọng:
"Nhưng nhiều khi, chúng ta bị chính những suy đoán của mình kéo lệch. Bao năm nay, con bị giả thuyết đó đẩy đi, càng ngày càng xa.""Con tưởng Tiểu Trì là bị Triệu Tu Minh hại... nhưng Vương Tiểu Trì..."Trong đáy mắt Vương Nhất Bác thoáng qua một cảm xúc hụt hẫng, đau âm ỉ như vết thương cũ đã khô nứt nhiều lần, đến mức đau cũng trở nên mờ nhạt.Một giọt nước mắt mắc nơi hàng mi, bướng bỉnh không chịu rơi. Đến khi hắn nhắm mắt, giọt lệ mới lặng lẽ trượt xuống, biến mất ở đường viền quai hàm."Thực ra Triệu Tu Minh đã biết Tiểu Trì chết từ lúc đầu tiên. Ông ta biết người có thể đe dọa ông ta đã mang bí mật xuống mồ. Vì thế bao năm nay, ông ta mới không tìm con nữa."Nói xong, khóe môi Vương Nhất Bác khẽ nhếch lên nụ cười nhạt lạnh.Giọng Lư đội trầm xuống:
"Chính vì vậy, khi vụ án Tạ Vũ vừa manh nha, ông ta lập tức áp sát cậu. Chúng ta không biết ông ta nắm được điều gì, nên tôi mới nhắc cậu phải cẩn thận.""Tạ Vũ căn bản không thể biết mấu chốt ân oán giữa con và Triệu Tu Minh, gã có thể nói cho Triệu Tu Minh điều gì? Gã chẳng qua là thấy con chắn ngang một con đường kiếm tiền của gã." Giọng Vương Nhất Bác lộ rõ sự thiếu kiên nhẫn.Giọng hắn chợt trầm xuống:
"Thầy, đừng kéo chuyện yêu đương của con vào đây. Giờ con đã thông suốt, con sẽ không vì những chuyện này mà lo lắng. Giới tính của chúng con thực ra lại là màu bảo hộ, chẳng ảnh hưởng đến ai cả."Lư đội nhíu mày, lộ vẻ khinh thường:
"Không ai nói cậu không được yêu đương. Nhưng không phải bây giờ và không phải với một người đàn ông."Ánh mắt Vương Nhất Bác lạnh hẳn:
"Yêu đàn ông thì không phải là yêu sao?"Lư đội khép mắt lại, cố kìm nén cảm xúc."Tôi không nhắm vào hai cậu." Giọng ông dịu xuống, "Mối quan hệ này có thể liên quan đến loại thuốc của Tạ Vũ. Tôi hiểu. Nhưng thứ tình cảm lệch lạc này, định mệnh là không đi được xa."Ông vỗ vai Vương Nhất Bác, tiếp tục:
"Bây giờ sự nghiệp của Tiêu Chiến đã khôi phục, các bệnh viện lớn tranh nhau mời cậu ấy, tiền đồ rộng mở. Cậu ấy sẽ kết hôn, có gia đình, sống cuộc sống bình thường."Đúng lúc này, điện thoại Vương Nhất Bác rung lên. Lợi dụng lúc Lư đội quay lưng, hắn liếc nhanh màn hình."My Meow" gửi một tin: "Vé anh đã mua rồi. Anh chọn tàu chậm, muốn bù lại tiếc nuối lần về nhà ăn Tết trước, cũng muốn cùng em từ từ ngắm phong cảnh dọc đường."Lư đội vẫn tiếp tục:
"Cậu cũng vậy! Đợi vụ án xong, cậu quay lại đội, trở về cuộc sống bình thường. Những gì cậu từng muốn, tôi đảm bảo cậu đều sẽ có."Vương Nhất Bác khẽ cười lạnh:
"Đó gọi là thuận theo dòng nước, không phải tình yêu."Giọng hắn nhẹ, nhưng đầy bướng bỉnh:
"Vậy nên thầy chỉ xem thường tình cảm của chúng con, còn những cái khác chỉ là cái cớ. Nhưng con đã nói rồi, sống phải có niềm hy vọng, hy vọng của con chính là anh ấy. Bảo con từ bỏ, con không làm được."Lư đội hừ lạnh: "Đó gọi là ích kỉ."Ánh mắt Vương Nhất Bác sắc như dao:
"Vậy thầy nói xem, thế nào mới gọi là vĩ đại?""Cậu không phải nói là cậu yêu cậu ấy sao?" Lư đội lạnh giọng,
"Được, tôi tin cậu là yêu. Nếu vậy, phải chịu được thử thách chứ? Nếu cậu ấy quay về Sơn Thành, có cuộc sống mới, quên cậu thì sao?"Giọng Vương Nhất Bác khựng lại.Lư đội tiến thêm một bước:
"Cậu dám cược không? Bây giờ cậu rời xa cậu ấy, tập trung hoàn thành mọi việc. Nếu sau này hai người vẫn nhớ thương nhau, tình cảm không đổi, đó mới là thật sự yêu. Bố mẹ cậu, tôi sẽ đích thân ra mặt."Khóe môi Vương Nhất Bác động đậy, giọng có chút tự giễu:
"Không cần! Con không cược! Yêu là phải nuôi dưỡng, đóa hoa không tưới nước thì đã héo từ lâu.""Cậu không dám!""Đúng, con không dám." Ánh mắt hắn kiên định, "Thì có sao?"Lư đội tức giận quay lưng, ôm mặt trầm ngâm hồi lâu.Nhân lúc đó, Vương Nhất Bác nhanh chóng nhắn lại một tin: "Cảnh đẹp đời này, chỉ muốn cùng My Meow thưởng thức."Lư đội quay lại, giọng hạ thấp:
"Tiểu Bác, vụ án của bác cả cậu vẫn chưa lật lại, đây mới là việc cậu cần làm nhất."Vương Nhất Bác bật cười khẽ:
"Thầy, đừng nâng vấn đề lên cao nữa. Con chỉ là người bình thường, không có chí lớn, cũng chẳng có lý tưởng cao xa. Năm đó thi cảnh sát, chỉ để bố con có thể nhìn con thêm một chút. Tầm mắt tôi hẹp, bây giờ trong mắt con chỉ có anh ấy. Bảo con chia tay, con không làm được.""Thằng hỗn láo!" Lư đội tát mạnh một cái, "Bao nhiêu năm dạy cậu, thành ra như thế này sao?"Vương Nhất Bác bị đánh lệch đầu sang một bên, dùng lưỡi chống vào má."802058.""Có mặt."Dãy số vừa vang lên, hắn theo bản năng đứng nghiêm, động tác liền mạch. Tiếp đó, Vương Nhất Bác bỗng phản ứng lại, chậm rãi buông tay xuống.Đội trưởng Lư khẽ cười hai tiếng:
"Đứa trẻ ngoan, trong xương cốt cậu vẫn nhớ mình là ai!"Giọng ông trở lại bình tĩnh:
"Manh mối Lý Vĩnh Thắng là bước đột phá quan trọng nhất hiện tại. Chỉ cần hắn giao ra video và chứng cứ, nhiệm vụ của cậu coi như hoàn thành. Cấp trên cũng nói rồi, chỉ cần giải quyết xong chuyện của Triệu Tu Minh, cậu sẽ được trở lại đội, quay về cuộc sống mà cậu nên có."Vương Nhất Bác khẽ cười:
"Chẳng phải thầy luôn nói con bốc đồng, suy nghĩ không chu toàn sao? Thầy nói đúng, con thật sự không hợp với công việc này. Nên com sẽ không quay lại nữa. Oan hay thù, ai thích điều tra thì điều tra."Sắc mặt Đội trưởng Lư chợt sầm xuống, giọng run lên: "Đồ hỗn xược!!"Ông bất ngờ túm lấy cổ áo Vương Nhất Bác, kéo hắn đi thẳng về phía trước, dừng lại ở rìa khu rừng phòng hộ. Ông chỉ tay về phía trước:
"Cậu biết tại sao tôi dẫn cậu đến đây không? Cậu tưởng thật sự là để cậu hét vài tiếng xả stress à?"Vương Nhất Bác hơi sững lại, nhìn theo hướng tay chỉ. Nơi này hắn chưa từng tới, hoàn toàn không hiểu gì.Đội trưởng Lư hít sâu:
"Đây là nơi bác cả Vương Đình Xuyên của cậu gặp chuyện."Ông nói chậm rãi, từng chữ như đè nặng:
"Ông ấy chết ở đây, hài cốt bị vụ nổ làm văng tung toé. Trong mộ mà cậu cúng bái, chỉ có bộ cảnh phục của ông ấy thôi!"Ánh mắt Vương Nhất Bác dõi theo, trong đầu hiện lên hình ảnh người đàn ông mặc cảnh phục, cúi xuống xoa đầu hắn. Đôi bàn tay ấy rất to, cũng rất ấm áp.Giọng Đội trưởng Lư hạ thấp:
"Tiểu Bác, tôi biết cậu không phải loại trẻ con như vậy. Không ai vì giận cha mẹ mà liều mạng thi vào trường cảnh sát, cũng không ai vì cãi nhau với thầy mà phủi bỏ mọi nỗ lực. Những năm qua cậu gánh vác, tôi đều thấy cả.""Trong xương cốt cậu có máu nóng, có chính nghĩa, cũng có tình yêu. Cậu không phải loại dễ dàng bỏ cuộc."Vương Nhất Bác im lặng, ngón tay vô thức siết chặt.Đội trưởng Lư nhìn hắn, giọng chậm rãi:
"Trước đây cậu từng nói, không bắt được Triệu Tu Minh thì bác cả của cậu sẽ không thể yên nghỉ. Tôi năm nào cũng đến đây, vì biết linh hồn ông ấy vẫn còn quanh quẩn ở đây. Ông ấy không cam lòng, chết quá oan ức."Ông quay lại, ánh mắt nặng nề:
"Đến đây, Tiểu Bác. Thật sự muốn bỏ cuộc sao? Vậy thì đứng đây, nói với bác cả của cậu rằng: cậu, Vương Nhất Bác, sẽ không làm nữa, để Triệu Tu Minh nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật."Vương Nhất Bác nhìn mảnh đất ấy, cảm giác nghẹn lại khó thở."Vì vậy, tôi nhìn ra, bất kể giữa cậu và cậu ta là tình cảm gì, tôi tin đó là thật. Chính vì tôn trọng cảm xúc ấy, biết cậu ta quan trọng với cậu, nên tôi mới âm thầm hỗ trợ, bảo đảm cậu ta bình yên trở về thế giới của mình. Hôm nay tôi đến là để báo với cậu: cậu sẽ chính thức trở thành tuyến ngầm, hoàn thành việc thu lưới với Triệu Tu Minh.""Dựa vào cái gì?!" Vương Nhất Bác ngẩng phắt lên, "Dựa vào cái gì!"Khoảnh khắc ai đó nhầm lẫn giữa tình bạn và tình yêu, tim hắn như bị đâm mạnh một nhát."Còn nhớ hôm con xin nghỉ việc, thầy bảo con nhịn, bảo con tin thầy. Con đã tin! Giờ nhân chứng vật chứng đều có, giao cho đội là đủ, thiếu con một người cũng chẳng sao! Con tin các người vẫn sẽ bắt được ông ta!"Đội trưởng Lư tưởng rằng cảm xúc đã được đẩy đến cực hạn, không ngờ Vương Nhất Bác vẫn như vậy, vẫn níu lấy Tiêu Chiến không buông, dù phải phủi bỏ mọi kiên trì trước đây.Ông thở dài, cuối cùng nói:
"Thật ra tôi để Tiêu Chiến rời đi là vì cậu ta bắt đầu tiếp cận Lý Vĩnh Thắng."Vương Nhất Bác sững người: "Ý thầy là gì?""Tôi luôn cho người theo dõi Lý Vĩnh Thắng, gần đây phát hiện Tiêu Chiến chủ động tiếp cận hắn. Có thể vì lần trước cậu ta cứu Lý Kiện, nên tò mò về mối quan hệ của các cậu. Sau này khi cậu thi hành nhiệm vụ, cậu ta chắc cũng nhận ra, nên mới tò mò về bí mật của cậu."Giọng Đội trưởng Lư trầm ổn:
"Cậu rất rõ kỷ luật nhiệm vụ, ngay cả với người thân thiết nhất cũng không thể tiết lộ chút thông tin nào và cậu đã làm rất tốt."Ông dịu giọng, mang theo chút lo lắng:
"Tôi không ngăn Tiêu Chiến. Vì một người chẳng biết gì, nếu bị nhắc nhở, chỉ càng tò mò hơn. Giờ chỉ còn cách để cậu ta rời đi, phân tán sự chú ý. Chúng ta tăng tốc, lấy chứng cứ từ Lý Vĩnh Thắng.""Tiểu Bác, giờ Triệu Tu Minh vẫn chưa nhận ra manh mối này, tuyệt đối không được mắc sai lầm. Nhưng nếu Tiêu Chiến cứ tiếp tục, sớm muộn Triệu Tu Minh cũng sẽ biết. Ông ta đa nghi, tàn nhẫn... Manh mối Lý Vĩnh Thắng là do hắn vô tình tiết lộ khi uống rượu. Chúng ta có được tin tức này, thì một ngày nào đó ông ta cũng sẽ biết. Chúng ta không còn thời gian."Vương Nhất Bác chưa từng nghĩ, người mỗi ngày nép trong lòng hắn làm nũng, quấn quýt như một chú mèo nhỏ, lại có thể lặng lẽ sau lưng điều tra về hắn.Lúc đó, trong lòng hắn dâng lên một cảm giác nguy hiểm, như thể có người kề dao vào cổ hắn, rồi muốn moi lấy trái tim gan bảo bối của mình."Vì sao thầy không nói sớm?""Chỉ sợ cậu quá kích động, một khi kích động lại chạy đi tìm cậu ta, cảnh cáo cái gì chứ!"Đội trưởng Lư trầm giọng nói:
"Cậu càng muốn bảo vệ cậu ta, cậu ta càng dễ nhận ra, cậu càng cảnh cáo, cậu ta càng tò mò, càng dễ gặp chuyện. Nếu thật sự muốn giữ cậu ta an toàn, thì bây giờ đừng nói gì cả, để cậu ta rời đi."Vương Nhất Bác đứng yên tại chỗ, hồi lâu không nói một lời.Hắn cuối cùng đã hiểu ý mấy câu đầu đội trưởng Lư nói, người mà hắn liều mạng muốn bảo vệ, đã vô thức bước vào vũng bùn mà hắn ra sức tránh xa.Mắt hắn hơi nhòe đi, giọng khàn gần như không nghe thấy:"Con biết rồi."Thế giới này luôn quá khắc nghiệt với những người tuân thủ quy tắc và có trách nhiệm, và hắn, vừa hay lại là người được chọn để gánh vác tất cả.Vương Nhất Bác vốn không phải người nghe lời, từ nhỏ đã kiêu ngạo, coi quy tắc là xiềng xích.Nhưng lúc này, hắn sẵn sàng tuân phục, không phải tuân phục mệnh lệnh, mà là tuân theo quy tắc duy nhất có thể giúp Tiêu Chiến được sống an toàn, sống tốt.Trên đường trở về, hắn ngả người trên ghế, đầu óc trống rỗng. Bên tai, là giọng nói đứt quãng, lạnh lẽo của đội trưởng Lư:"Cậu muốn ở bên cậu ta, rốt cuộc là một sự đam mê lệch lạc, hay là cậu thực sự có thể yêu một người đàn ông? Thời gian sẽ cho cậu câu trả lời!""Cậu không muốn nói chia tay, thì không cần phải nói chia tay.""Chỉ cần để cậu ta trở về với thế giới thuộc về mình.""Chỉ cần cậu không còn quấy rầy, rút khỏi cuộc sống của cậu ta.""Ai thiếu ai thì không thể sống được chứ?"Chia tay? Vương Nhất Bác khẽ lắc đầu, hắn không cần phải nói chia tay.Họ chưa bao giờ chính thức bắt đầu như một lời tuyên thệ, thì làm gì có chia tay?
Họ chỉ là lặng lẽ, trái tim đã sóng đôi từ lâu. Nhưng hắn không chắc, nếu không có sự nuôi dưỡng từ hắn, Tiêu Chiến có chờ hắn không?Tiêu Chiến từng nói, chẳng ai biết ngày mai sẽ thế nào, chỉ là dốc hết sức để yêu thương từng ngày.Vương Nhất Bác sẽ không bao giờ nói với Tiêu Chiến:
"Em không yêu anh."Hắn có thể rời đi, có thể lùi về một nơi rất xa, âm thầm bảo vệ, một mình chiến đấu.Nhưng chỉ cần người đó một ngày nào đó hỏi hắn một câu:"Em có yêu anh không?"Vương Nhất Bác nhất định sẽ trả lời:
"Em yêu anh."Câu nói này đã khắc vào tận xương tủy hắn, dù có lột da róc xương, đáp án này cũng không thay đổi.Hôm nay Tiêu Chiến tan làm muộn hơn thường ngày.Vương Nhất Bác không ngồi trong xe đợi như mọi khi. Hắn không thể bình tĩnh, cũng không muốn giả vờ bình tĩnh. Hắn dựa vào cửa xe, một tay đút túi, ngón tay vô thức mân mê móc chìa khóa, gió thổi rối tóc trên trán.Làm gì có ai khi sắp phải chia xa người mình yêu mà lại hoàn toàn thản nhiên? Nếu thật sự đủ yêu, lúc này hẳn phải khóc lóc thảm thiết, hoặc muốn chết.Không, hiện tại Vương Nhất Bác chỉ là một cái vỏ che chở, giúp người đó đứng nơi ánh sáng, trong suốt. Như chiếc chụp thủy tinh bao bọc bông hoa, lạnh lẽo nhưng ấm áp.Hắn vô thức liếc về phía cổng bệnh viện. Tiêu Chiến vừa bước ra, còn chưa đứng vững, đã vừa vẫy tay vừa chạy bước nhỏ về phía hắn.Khoảnh khắc đó, yết hầu Vương Nhất Bác khẽ động, ngực như bị thứ gì đó dịu dàng va vào.Tiêu Chiến chạy đến gần, khóe mắt cong sáng lên vì cười, tiện tay nhét vào miệng hắn một viên kẹo, giọng mang chút tự đắc và trẻ con:
"Cướp được đấy, bên đây mấy cô y tá nhanh tay lắm, suýt nữa bị họ lấy hết."Vương Nhất Bác ngậm kẹo không nói, chỉ nhìn anh vài giây, rồi khóe miệng từ từ cong lên.Gió vẫn thổi, nhưng cơn bồn chồn trong lòng hắn, lặng lẽ lắng xuống.———Vào ngày xuất phát, Tiêu Chiến chỉ đơn thuần coi đó là một chuyến đi du lịch.
Giống như những cặp tình nhân bình thường, cùng nhau ngồi xe, ngắm cảnh, nói vài câu chuyện phiếm.Nhưng thực tế không cho anh nhiều khoảng trống để lãng mạn.
Ngoài cửa sổ là cơn mưa xối xả, như thể có người dốc cả con sông Ngân Hà xuống. Nước mưa nghiêng nghiêng trượt qua cửa kính xe, làm mờ hết mọi khung cảnh.Anh nhìn ra ngoài, lúc đầu còn đầy hứng thú, nhưng dần dần im lặng, có chút hụt hẫng.Đúng lúc anh cúi đầu ngẩn người, Vương Nhất Bác từ phía sau bất ngờ đưa tay qua khe ghế, ngón tay khẽ chạm vào hông bên phải của anh.Nếu là người khác, chắc sẽ trừng mắt ngạc nhiên, giữa chốn đông người, em làm gì vậy?Nhưng Tiêu Chiến hiểu. Chỉ cần khẽ động ngón tay, anh sẽ biết Nhất Bác muốn làm gì.Nhất Bác đang tìm tay anh. Từ phía sau đưa sang, chỉ để ở một góc không ai chú ý mà nắm lấy bàn tay kia của anh.Ẩn giấu, gần gũi, vô cùng thân mật, lại như một lời tuyên thệ giữa nơi đông người. Vương Nhất Bác luôn như thế, khiến anh cảm thấy rất yên lòng.Họ ngồi ở hai hàng ghế đối diện nhau, chỉ có hai người, và một người phụ nữ với một cô gái khoảng mười mấy tuổi ngồi phía đối diện.Trông giống mẹ con. Nhưng chỉ là thoạt nhìn vậy, bởi giữa họ hoàn toàn không có sự thân mật.Người mẹ mang theo bao lớn bao nhỏ, vừa lên xe đã nhanh chóng mở túi ni-lông, bày ra cả bàn đầy đồ ăn vặt và quà: từ hộp cơm gấp, mô hình đồ chơi, cho đến một lọ mận muối tự tay làm.Vừa bày vừa nói, giọng dịu dàng và rất dè dặt.Nhưng cô bé kia từ đầu đến cuối không hề liếc nhìn. Cô ngồi thẳng, mắt luôn hướng ra ngoài cửa sổ, dù ngoài kia chỉ là bóng mưa mờ ảo cũng không quay lại.Cô không phản ứng gì, cũng không từ chối. Sự xa cách ấy, còn lạnh hơn cả từ chối. Nó là một khoảng cách vô hình, như bức tường dựng giữa hai người.Mưa quá to, ngoài cửa sổ chẳng thấy cảnh đẹp gì.Vương Nhất Bác và Tiêu Chiến ngồi kề nhau, bàn tay lặng lẽ đan chặt giữa khe ghế. Ánh mắt cả hai rơi vào hai mẹ con đối diện."Cất đi đi!" Giọng cô bé chứa lửa giận khó kìm, "Mẹ mua mấy con búp bê Barbie này, còn đống đồ linh tinh này nữa..."Cô liếc đống quà trải đầy trên bàn, giọng lạnh xuống:
"Mẹ có khái niệm gì về tuổi của con không?"Người phụ nữ sững lại, tay khựng giữa chừng, miệng túi vẫn mở, giọng vẫn dịu dàng, cẩn thận:
"Có bé gái nào không thích Barbie đâu? Đây là những món mẹ thấy mấy đứa nhỏ khác thích, nên mẹ cất từng chút một... nghĩ rằng một ngày có thể tự tay tặng con."Cô gái cười lạnh:
"Con bỏ chơi từ lâu rồi. Lúc thật sự cần, con bị người ta chửi là không có mẹ, bị xô đẩy, bị cô lập, mẹ ở đâu?"Mắt người phụ nữ lập tức đỏ hoe, vội vàng giải thích:
"Mẹ không cố ý, khi đó là tai nạn, mẹ không ngờ sẽ làm lạc mất con. Con gái à, lúc mẹ tìm được con, con không biết mẹ vui thế nào. Mẹ chỉ muốn bù lại tất cả những gì thuộc về từng giai đoạn tuổi của con. Ai bắt nạt con? Con nói cho mẹ biết, mẹ sẽ đi tìm họ ngay!"Cô gái cắn môi, mãi mới khẽ nói:
"Còn có ích gì nữa? Những năm đó đã qua rồi.""Có ích, đương nhiên là có ích." Một giọng nói xen vào, Tiêu Chiến quay đầu, nhẹ giọng:
"Cô bé, nếu là anh, anh sẽ nhận những món quà này."Vương Nhất Bác nghiêng đầu nhìn anh.Đôi mắt Tiêu Chiến long lanh, ánh sáng chan chứa, giọng nói ôn hòa nhưng kiên định không thể chối cãi.Anh mỉm cười với cô bé, như dùng cách dịu dàng nhất, không hề công kích, nhẹ nhàng xóa tan không khí căng thẳng và nặng nề.Vương Nhất Bác nhìn anh, trong lòng bỗng dấy lên chút bất an.Vẻ đẹp như thế này thật sự có thể mãi mãi thuộc về Vương Nhất Bác sao?"Em thật may mắn, ít nhất vẫn còn cơ hội gặp lại mẹ. Bà ấy không vắng mặt, bà ấy đang dùng cách của mình để bù đắp."Giọng Tiêu Chiến rất nhẹ, nhưng từng chữ rơi thẳng vào tim Nhất Bác:
"Những món quà này không chỉ là đồ chơi, mà là từng chút một nỗi nhớ của bà ấy dành cho em suốt bao năm qua."Tiêu Chiến nhìn cô bé, giọng dịu hơn:
"Không phải ai cũng có cơ hội này. Nếu em không biết trân trọng, hạnh phúc sẽ bị chính tay em đẩy ra xa."Cô gái bỗng cười lạnh, giọng khinh bỉ:
"Anh thích Barbie à? Vậy tất cả cho anh! Cho hết! Em chẳng cần!"Cô hất lời, mỉa mai:
"Anh hiểu cái gì, đồ thần kinh. Bà ấy còn nói sẽ đi tìm mấy người từng bắt nạt em hồi nhỏ? Nghe thấy không? Nực cười!""Nếu bà ấy thật sự có máy du hành thời gian, thì nên giữ em thật chặt từ đầu, đừng để mất em!" Mắt cô đỏ hoe, nhưng khóe môi vẫn giữ nụ cười khinh miệt.Vương Nhất Bác nhìn Tiêu Chiến, trong đầu tự vẽ ra cảnh anh bị người khác bắt nạt, lại nhớ tới việc mình từng làm, liền cúi đầu.Hình ảnh Tiêu Chiến đội tai thỏ bị đẩy, bị chế giễu, yếu ớt như tờ giấy bị gió thổi, hiện ra rõ ràng. Nhất Bác nhớ lại chuyện mình đã làm hôm đó, lòng chợt trĩu xuống, ánh mắt dần dần cúi thấp.Hắn chợt nhớ một chuyện nhỏ nhặt.Từ lúc ban đầu cần hai mươi phút mát-xa mới ngủ, rồi mười phút, đến đêm cuối cùng, chỉ cần một phút là Tiêu Chiến đã ngủ.Đó là sự thả lỏng hoàn toàn, là cảm giác yên tâm.Vương Nhất Bác vô thức, không kìm được khẽ nói:
"Chúc mừng anh, Tiêu Chiến.""Gì cơ?" Tiêu Chiến vốn đang chú ý vào cô gái, nghe tiếng hắn liền quay lại nhìn, bóp nhẹ tay hắn:
"Em nói gì? Không nghe rõ."Vương Nhất Bác khựng lại, rồi lắc đầu: "Ồ, không có gì."Hắn không nói thêm, chỉ âm thầm nói trong lòng:
"Giấc ngủ ngon đã quay lại với anh rồi, Tiêu Chiến. Anh sẽ không cần mát-xa nữa..."Tbc
----
-----
Vương Nhất Bác quay người định rời đi."Cậu quay lại cho tôi!" Giọng quát giận dữ của Lư đội trưởng vang lên, như tiếng sấm nổ phía sau.Bước chân hắn khựng lại, nhưng không quay đầu."Từ chức hay quay lại đội, chưa bao giờ là chuyện cậu tự quyết." Lư đội nhanh chóng đuổi theo, đứng sau lưng hắn."Ngày cậu vào ngành, cậu đã tuyên thệ. Lời thề đó không phải chỉ nói chơi, mà đã khắc vào xương tủy. Đội cần cậu, cậu phải quay về, không có lựa chọn."Khóe môi Vương Nhất Bác khẽ nhếch, lạnh lùng:
"Con cứ không đấy! Ngay từ khi thầy mở miệng con đã hiểu rồi."Hắn quay lại, ánh mắt nhìn thẳng vào Lư đội."Con kính trọng thầy như cha. Những gì thầy làm cho con, con đều ghi nhớ. Nhưng việc thầy giúp Tiêu Chiến giải quyết mọi chuyện, nói cho cùng, là để đẩy anh ấy trở về cái quỹ đạo mà thầy cho là đúng. Như vậy, con cũng sẽ tự nhiên trở lại vị trí mà thầy cho là hợp lý."Nói đến đây, giọng Vương Nhất Bác chùng xuống, ánh mắt mất đi sự sắc bén."Con biết thầy sợ Triệu Tu Minh làm khó anh ấy, vì anh ấy không có chỗ dựa, dễ bị tổn thương. Con cũng sợ, giống như khi đầu tiên con sợ Triệu Tu Minh nghi ngờ con, liên lụy đến ba mẹ con."Hắn khẽ thở ra, nói thấp giọng:
"Nhưng nhiều khi, chúng ta bị chính những suy đoán của mình kéo lệch. Bao năm nay, con bị giả thuyết đó đẩy đi, càng ngày càng xa.""Con tưởng Tiểu Trì là bị Triệu Tu Minh hại... nhưng Vương Tiểu Trì..."Trong đáy mắt Vương Nhất Bác thoáng qua một cảm xúc hụt hẫng, đau âm ỉ như vết thương cũ đã khô nứt nhiều lần, đến mức đau cũng trở nên mờ nhạt.Một giọt nước mắt mắc nơi hàng mi, bướng bỉnh không chịu rơi. Đến khi hắn nhắm mắt, giọt lệ mới lặng lẽ trượt xuống, biến mất ở đường viền quai hàm."Thực ra Triệu Tu Minh đã biết Tiểu Trì chết từ lúc đầu tiên. Ông ta biết người có thể đe dọa ông ta đã mang bí mật xuống mồ. Vì thế bao năm nay, ông ta mới không tìm con nữa."Nói xong, khóe môi Vương Nhất Bác khẽ nhếch lên nụ cười nhạt lạnh.Giọng Lư đội trầm xuống:
"Chính vì vậy, khi vụ án Tạ Vũ vừa manh nha, ông ta lập tức áp sát cậu. Chúng ta không biết ông ta nắm được điều gì, nên tôi mới nhắc cậu phải cẩn thận.""Tạ Vũ căn bản không thể biết mấu chốt ân oán giữa con và Triệu Tu Minh, gã có thể nói cho Triệu Tu Minh điều gì? Gã chẳng qua là thấy con chắn ngang một con đường kiếm tiền của gã." Giọng Vương Nhất Bác lộ rõ sự thiếu kiên nhẫn.Giọng hắn chợt trầm xuống:
"Thầy, đừng kéo chuyện yêu đương của con vào đây. Giờ con đã thông suốt, con sẽ không vì những chuyện này mà lo lắng. Giới tính của chúng con thực ra lại là màu bảo hộ, chẳng ảnh hưởng đến ai cả."Lư đội nhíu mày, lộ vẻ khinh thường:
"Không ai nói cậu không được yêu đương. Nhưng không phải bây giờ và không phải với một người đàn ông."Ánh mắt Vương Nhất Bác lạnh hẳn:
"Yêu đàn ông thì không phải là yêu sao?"Lư đội khép mắt lại, cố kìm nén cảm xúc."Tôi không nhắm vào hai cậu." Giọng ông dịu xuống, "Mối quan hệ này có thể liên quan đến loại thuốc của Tạ Vũ. Tôi hiểu. Nhưng thứ tình cảm lệch lạc này, định mệnh là không đi được xa."Ông vỗ vai Vương Nhất Bác, tiếp tục:
"Bây giờ sự nghiệp của Tiêu Chiến đã khôi phục, các bệnh viện lớn tranh nhau mời cậu ấy, tiền đồ rộng mở. Cậu ấy sẽ kết hôn, có gia đình, sống cuộc sống bình thường."Đúng lúc này, điện thoại Vương Nhất Bác rung lên. Lợi dụng lúc Lư đội quay lưng, hắn liếc nhanh màn hình."My Meow" gửi một tin: "Vé anh đã mua rồi. Anh chọn tàu chậm, muốn bù lại tiếc nuối lần về nhà ăn Tết trước, cũng muốn cùng em từ từ ngắm phong cảnh dọc đường."Lư đội vẫn tiếp tục:
"Cậu cũng vậy! Đợi vụ án xong, cậu quay lại đội, trở về cuộc sống bình thường. Những gì cậu từng muốn, tôi đảm bảo cậu đều sẽ có."Vương Nhất Bác khẽ cười lạnh:
"Đó gọi là thuận theo dòng nước, không phải tình yêu."Giọng hắn nhẹ, nhưng đầy bướng bỉnh:
"Vậy nên thầy chỉ xem thường tình cảm của chúng con, còn những cái khác chỉ là cái cớ. Nhưng con đã nói rồi, sống phải có niềm hy vọng, hy vọng của con chính là anh ấy. Bảo con từ bỏ, con không làm được."Lư đội hừ lạnh: "Đó gọi là ích kỉ."Ánh mắt Vương Nhất Bác sắc như dao:
"Vậy thầy nói xem, thế nào mới gọi là vĩ đại?""Cậu không phải nói là cậu yêu cậu ấy sao?" Lư đội lạnh giọng,
"Được, tôi tin cậu là yêu. Nếu vậy, phải chịu được thử thách chứ? Nếu cậu ấy quay về Sơn Thành, có cuộc sống mới, quên cậu thì sao?"Giọng Vương Nhất Bác khựng lại.Lư đội tiến thêm một bước:
"Cậu dám cược không? Bây giờ cậu rời xa cậu ấy, tập trung hoàn thành mọi việc. Nếu sau này hai người vẫn nhớ thương nhau, tình cảm không đổi, đó mới là thật sự yêu. Bố mẹ cậu, tôi sẽ đích thân ra mặt."Khóe môi Vương Nhất Bác động đậy, giọng có chút tự giễu:
"Không cần! Con không cược! Yêu là phải nuôi dưỡng, đóa hoa không tưới nước thì đã héo từ lâu.""Cậu không dám!""Đúng, con không dám." Ánh mắt hắn kiên định, "Thì có sao?"Lư đội tức giận quay lưng, ôm mặt trầm ngâm hồi lâu.Nhân lúc đó, Vương Nhất Bác nhanh chóng nhắn lại một tin: "Cảnh đẹp đời này, chỉ muốn cùng My Meow thưởng thức."Lư đội quay lại, giọng hạ thấp:
"Tiểu Bác, vụ án của bác cả cậu vẫn chưa lật lại, đây mới là việc cậu cần làm nhất."Vương Nhất Bác bật cười khẽ:
"Thầy, đừng nâng vấn đề lên cao nữa. Con chỉ là người bình thường, không có chí lớn, cũng chẳng có lý tưởng cao xa. Năm đó thi cảnh sát, chỉ để bố con có thể nhìn con thêm một chút. Tầm mắt tôi hẹp, bây giờ trong mắt con chỉ có anh ấy. Bảo con chia tay, con không làm được.""Thằng hỗn láo!" Lư đội tát mạnh một cái, "Bao nhiêu năm dạy cậu, thành ra như thế này sao?"Vương Nhất Bác bị đánh lệch đầu sang một bên, dùng lưỡi chống vào má."802058.""Có mặt."Dãy số vừa vang lên, hắn theo bản năng đứng nghiêm, động tác liền mạch. Tiếp đó, Vương Nhất Bác bỗng phản ứng lại, chậm rãi buông tay xuống.Đội trưởng Lư khẽ cười hai tiếng:
"Đứa trẻ ngoan, trong xương cốt cậu vẫn nhớ mình là ai!"Giọng ông trở lại bình tĩnh:
"Manh mối Lý Vĩnh Thắng là bước đột phá quan trọng nhất hiện tại. Chỉ cần hắn giao ra video và chứng cứ, nhiệm vụ của cậu coi như hoàn thành. Cấp trên cũng nói rồi, chỉ cần giải quyết xong chuyện của Triệu Tu Minh, cậu sẽ được trở lại đội, quay về cuộc sống mà cậu nên có."Vương Nhất Bác khẽ cười:
"Chẳng phải thầy luôn nói con bốc đồng, suy nghĩ không chu toàn sao? Thầy nói đúng, con thật sự không hợp với công việc này. Nên com sẽ không quay lại nữa. Oan hay thù, ai thích điều tra thì điều tra."Sắc mặt Đội trưởng Lư chợt sầm xuống, giọng run lên: "Đồ hỗn xược!!"Ông bất ngờ túm lấy cổ áo Vương Nhất Bác, kéo hắn đi thẳng về phía trước, dừng lại ở rìa khu rừng phòng hộ. Ông chỉ tay về phía trước:
"Cậu biết tại sao tôi dẫn cậu đến đây không? Cậu tưởng thật sự là để cậu hét vài tiếng xả stress à?"Vương Nhất Bác hơi sững lại, nhìn theo hướng tay chỉ. Nơi này hắn chưa từng tới, hoàn toàn không hiểu gì.Đội trưởng Lư hít sâu:
"Đây là nơi bác cả Vương Đình Xuyên của cậu gặp chuyện."Ông nói chậm rãi, từng chữ như đè nặng:
"Ông ấy chết ở đây, hài cốt bị vụ nổ làm văng tung toé. Trong mộ mà cậu cúng bái, chỉ có bộ cảnh phục của ông ấy thôi!"Ánh mắt Vương Nhất Bác dõi theo, trong đầu hiện lên hình ảnh người đàn ông mặc cảnh phục, cúi xuống xoa đầu hắn. Đôi bàn tay ấy rất to, cũng rất ấm áp.Giọng Đội trưởng Lư hạ thấp:
"Tiểu Bác, tôi biết cậu không phải loại trẻ con như vậy. Không ai vì giận cha mẹ mà liều mạng thi vào trường cảnh sát, cũng không ai vì cãi nhau với thầy mà phủi bỏ mọi nỗ lực. Những năm qua cậu gánh vác, tôi đều thấy cả.""Trong xương cốt cậu có máu nóng, có chính nghĩa, cũng có tình yêu. Cậu không phải loại dễ dàng bỏ cuộc."Vương Nhất Bác im lặng, ngón tay vô thức siết chặt.Đội trưởng Lư nhìn hắn, giọng chậm rãi:
"Trước đây cậu từng nói, không bắt được Triệu Tu Minh thì bác cả của cậu sẽ không thể yên nghỉ. Tôi năm nào cũng đến đây, vì biết linh hồn ông ấy vẫn còn quanh quẩn ở đây. Ông ấy không cam lòng, chết quá oan ức."Ông quay lại, ánh mắt nặng nề:
"Đến đây, Tiểu Bác. Thật sự muốn bỏ cuộc sao? Vậy thì đứng đây, nói với bác cả của cậu rằng: cậu, Vương Nhất Bác, sẽ không làm nữa, để Triệu Tu Minh nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật."Vương Nhất Bác nhìn mảnh đất ấy, cảm giác nghẹn lại khó thở."Vì vậy, tôi nhìn ra, bất kể giữa cậu và cậu ta là tình cảm gì, tôi tin đó là thật. Chính vì tôn trọng cảm xúc ấy, biết cậu ta quan trọng với cậu, nên tôi mới âm thầm hỗ trợ, bảo đảm cậu ta bình yên trở về thế giới của mình. Hôm nay tôi đến là để báo với cậu: cậu sẽ chính thức trở thành tuyến ngầm, hoàn thành việc thu lưới với Triệu Tu Minh.""Dựa vào cái gì?!" Vương Nhất Bác ngẩng phắt lên, "Dựa vào cái gì!"Khoảnh khắc ai đó nhầm lẫn giữa tình bạn và tình yêu, tim hắn như bị đâm mạnh một nhát."Còn nhớ hôm con xin nghỉ việc, thầy bảo con nhịn, bảo con tin thầy. Con đã tin! Giờ nhân chứng vật chứng đều có, giao cho đội là đủ, thiếu con một người cũng chẳng sao! Con tin các người vẫn sẽ bắt được ông ta!"Đội trưởng Lư tưởng rằng cảm xúc đã được đẩy đến cực hạn, không ngờ Vương Nhất Bác vẫn như vậy, vẫn níu lấy Tiêu Chiến không buông, dù phải phủi bỏ mọi kiên trì trước đây.Ông thở dài, cuối cùng nói:
"Thật ra tôi để Tiêu Chiến rời đi là vì cậu ta bắt đầu tiếp cận Lý Vĩnh Thắng."Vương Nhất Bác sững người: "Ý thầy là gì?""Tôi luôn cho người theo dõi Lý Vĩnh Thắng, gần đây phát hiện Tiêu Chiến chủ động tiếp cận hắn. Có thể vì lần trước cậu ta cứu Lý Kiện, nên tò mò về mối quan hệ của các cậu. Sau này khi cậu thi hành nhiệm vụ, cậu ta chắc cũng nhận ra, nên mới tò mò về bí mật của cậu."Giọng Đội trưởng Lư trầm ổn:
"Cậu rất rõ kỷ luật nhiệm vụ, ngay cả với người thân thiết nhất cũng không thể tiết lộ chút thông tin nào và cậu đã làm rất tốt."Ông dịu giọng, mang theo chút lo lắng:
"Tôi không ngăn Tiêu Chiến. Vì một người chẳng biết gì, nếu bị nhắc nhở, chỉ càng tò mò hơn. Giờ chỉ còn cách để cậu ta rời đi, phân tán sự chú ý. Chúng ta tăng tốc, lấy chứng cứ từ Lý Vĩnh Thắng.""Tiểu Bác, giờ Triệu Tu Minh vẫn chưa nhận ra manh mối này, tuyệt đối không được mắc sai lầm. Nhưng nếu Tiêu Chiến cứ tiếp tục, sớm muộn Triệu Tu Minh cũng sẽ biết. Ông ta đa nghi, tàn nhẫn... Manh mối Lý Vĩnh Thắng là do hắn vô tình tiết lộ khi uống rượu. Chúng ta có được tin tức này, thì một ngày nào đó ông ta cũng sẽ biết. Chúng ta không còn thời gian."Vương Nhất Bác chưa từng nghĩ, người mỗi ngày nép trong lòng hắn làm nũng, quấn quýt như một chú mèo nhỏ, lại có thể lặng lẽ sau lưng điều tra về hắn.Lúc đó, trong lòng hắn dâng lên một cảm giác nguy hiểm, như thể có người kề dao vào cổ hắn, rồi muốn moi lấy trái tim gan bảo bối của mình."Vì sao thầy không nói sớm?""Chỉ sợ cậu quá kích động, một khi kích động lại chạy đi tìm cậu ta, cảnh cáo cái gì chứ!"Đội trưởng Lư trầm giọng nói:
"Cậu càng muốn bảo vệ cậu ta, cậu ta càng dễ nhận ra, cậu càng cảnh cáo, cậu ta càng tò mò, càng dễ gặp chuyện. Nếu thật sự muốn giữ cậu ta an toàn, thì bây giờ đừng nói gì cả, để cậu ta rời đi."Vương Nhất Bác đứng yên tại chỗ, hồi lâu không nói một lời.Hắn cuối cùng đã hiểu ý mấy câu đầu đội trưởng Lư nói, người mà hắn liều mạng muốn bảo vệ, đã vô thức bước vào vũng bùn mà hắn ra sức tránh xa.Mắt hắn hơi nhòe đi, giọng khàn gần như không nghe thấy:"Con biết rồi."Thế giới này luôn quá khắc nghiệt với những người tuân thủ quy tắc và có trách nhiệm, và hắn, vừa hay lại là người được chọn để gánh vác tất cả.Vương Nhất Bác vốn không phải người nghe lời, từ nhỏ đã kiêu ngạo, coi quy tắc là xiềng xích.Nhưng lúc này, hắn sẵn sàng tuân phục, không phải tuân phục mệnh lệnh, mà là tuân theo quy tắc duy nhất có thể giúp Tiêu Chiến được sống an toàn, sống tốt.Trên đường trở về, hắn ngả người trên ghế, đầu óc trống rỗng. Bên tai, là giọng nói đứt quãng, lạnh lẽo của đội trưởng Lư:"Cậu muốn ở bên cậu ta, rốt cuộc là một sự đam mê lệch lạc, hay là cậu thực sự có thể yêu một người đàn ông? Thời gian sẽ cho cậu câu trả lời!""Cậu không muốn nói chia tay, thì không cần phải nói chia tay.""Chỉ cần để cậu ta trở về với thế giới thuộc về mình.""Chỉ cần cậu không còn quấy rầy, rút khỏi cuộc sống của cậu ta.""Ai thiếu ai thì không thể sống được chứ?"Chia tay? Vương Nhất Bác khẽ lắc đầu, hắn không cần phải nói chia tay.Họ chưa bao giờ chính thức bắt đầu như một lời tuyên thệ, thì làm gì có chia tay?
Họ chỉ là lặng lẽ, trái tim đã sóng đôi từ lâu. Nhưng hắn không chắc, nếu không có sự nuôi dưỡng từ hắn, Tiêu Chiến có chờ hắn không?Tiêu Chiến từng nói, chẳng ai biết ngày mai sẽ thế nào, chỉ là dốc hết sức để yêu thương từng ngày.Vương Nhất Bác sẽ không bao giờ nói với Tiêu Chiến:
"Em không yêu anh."Hắn có thể rời đi, có thể lùi về một nơi rất xa, âm thầm bảo vệ, một mình chiến đấu.Nhưng chỉ cần người đó một ngày nào đó hỏi hắn một câu:"Em có yêu anh không?"Vương Nhất Bác nhất định sẽ trả lời:
"Em yêu anh."Câu nói này đã khắc vào tận xương tủy hắn, dù có lột da róc xương, đáp án này cũng không thay đổi.Hôm nay Tiêu Chiến tan làm muộn hơn thường ngày.Vương Nhất Bác không ngồi trong xe đợi như mọi khi. Hắn không thể bình tĩnh, cũng không muốn giả vờ bình tĩnh. Hắn dựa vào cửa xe, một tay đút túi, ngón tay vô thức mân mê móc chìa khóa, gió thổi rối tóc trên trán.Làm gì có ai khi sắp phải chia xa người mình yêu mà lại hoàn toàn thản nhiên? Nếu thật sự đủ yêu, lúc này hẳn phải khóc lóc thảm thiết, hoặc muốn chết.Không, hiện tại Vương Nhất Bác chỉ là một cái vỏ che chở, giúp người đó đứng nơi ánh sáng, trong suốt. Như chiếc chụp thủy tinh bao bọc bông hoa, lạnh lẽo nhưng ấm áp.Hắn vô thức liếc về phía cổng bệnh viện. Tiêu Chiến vừa bước ra, còn chưa đứng vững, đã vừa vẫy tay vừa chạy bước nhỏ về phía hắn.Khoảnh khắc đó, yết hầu Vương Nhất Bác khẽ động, ngực như bị thứ gì đó dịu dàng va vào.Tiêu Chiến chạy đến gần, khóe mắt cong sáng lên vì cười, tiện tay nhét vào miệng hắn một viên kẹo, giọng mang chút tự đắc và trẻ con:
"Cướp được đấy, bên đây mấy cô y tá nhanh tay lắm, suýt nữa bị họ lấy hết."Vương Nhất Bác ngậm kẹo không nói, chỉ nhìn anh vài giây, rồi khóe miệng từ từ cong lên.Gió vẫn thổi, nhưng cơn bồn chồn trong lòng hắn, lặng lẽ lắng xuống.———Vào ngày xuất phát, Tiêu Chiến chỉ đơn thuần coi đó là một chuyến đi du lịch.
Giống như những cặp tình nhân bình thường, cùng nhau ngồi xe, ngắm cảnh, nói vài câu chuyện phiếm.Nhưng thực tế không cho anh nhiều khoảng trống để lãng mạn.
Ngoài cửa sổ là cơn mưa xối xả, như thể có người dốc cả con sông Ngân Hà xuống. Nước mưa nghiêng nghiêng trượt qua cửa kính xe, làm mờ hết mọi khung cảnh.Anh nhìn ra ngoài, lúc đầu còn đầy hứng thú, nhưng dần dần im lặng, có chút hụt hẫng.Đúng lúc anh cúi đầu ngẩn người, Vương Nhất Bác từ phía sau bất ngờ đưa tay qua khe ghế, ngón tay khẽ chạm vào hông bên phải của anh.Nếu là người khác, chắc sẽ trừng mắt ngạc nhiên, giữa chốn đông người, em làm gì vậy?Nhưng Tiêu Chiến hiểu. Chỉ cần khẽ động ngón tay, anh sẽ biết Nhất Bác muốn làm gì.Nhất Bác đang tìm tay anh. Từ phía sau đưa sang, chỉ để ở một góc không ai chú ý mà nắm lấy bàn tay kia của anh.Ẩn giấu, gần gũi, vô cùng thân mật, lại như một lời tuyên thệ giữa nơi đông người. Vương Nhất Bác luôn như thế, khiến anh cảm thấy rất yên lòng.Họ ngồi ở hai hàng ghế đối diện nhau, chỉ có hai người, và một người phụ nữ với một cô gái khoảng mười mấy tuổi ngồi phía đối diện.Trông giống mẹ con. Nhưng chỉ là thoạt nhìn vậy, bởi giữa họ hoàn toàn không có sự thân mật.Người mẹ mang theo bao lớn bao nhỏ, vừa lên xe đã nhanh chóng mở túi ni-lông, bày ra cả bàn đầy đồ ăn vặt và quà: từ hộp cơm gấp, mô hình đồ chơi, cho đến một lọ mận muối tự tay làm.Vừa bày vừa nói, giọng dịu dàng và rất dè dặt.Nhưng cô bé kia từ đầu đến cuối không hề liếc nhìn. Cô ngồi thẳng, mắt luôn hướng ra ngoài cửa sổ, dù ngoài kia chỉ là bóng mưa mờ ảo cũng không quay lại.Cô không phản ứng gì, cũng không từ chối. Sự xa cách ấy, còn lạnh hơn cả từ chối. Nó là một khoảng cách vô hình, như bức tường dựng giữa hai người.Mưa quá to, ngoài cửa sổ chẳng thấy cảnh đẹp gì.Vương Nhất Bác và Tiêu Chiến ngồi kề nhau, bàn tay lặng lẽ đan chặt giữa khe ghế. Ánh mắt cả hai rơi vào hai mẹ con đối diện."Cất đi đi!" Giọng cô bé chứa lửa giận khó kìm, "Mẹ mua mấy con búp bê Barbie này, còn đống đồ linh tinh này nữa..."Cô liếc đống quà trải đầy trên bàn, giọng lạnh xuống:
"Mẹ có khái niệm gì về tuổi của con không?"Người phụ nữ sững lại, tay khựng giữa chừng, miệng túi vẫn mở, giọng vẫn dịu dàng, cẩn thận:
"Có bé gái nào không thích Barbie đâu? Đây là những món mẹ thấy mấy đứa nhỏ khác thích, nên mẹ cất từng chút một... nghĩ rằng một ngày có thể tự tay tặng con."Cô gái cười lạnh:
"Con bỏ chơi từ lâu rồi. Lúc thật sự cần, con bị người ta chửi là không có mẹ, bị xô đẩy, bị cô lập, mẹ ở đâu?"Mắt người phụ nữ lập tức đỏ hoe, vội vàng giải thích:
"Mẹ không cố ý, khi đó là tai nạn, mẹ không ngờ sẽ làm lạc mất con. Con gái à, lúc mẹ tìm được con, con không biết mẹ vui thế nào. Mẹ chỉ muốn bù lại tất cả những gì thuộc về từng giai đoạn tuổi của con. Ai bắt nạt con? Con nói cho mẹ biết, mẹ sẽ đi tìm họ ngay!"Cô gái cắn môi, mãi mới khẽ nói:
"Còn có ích gì nữa? Những năm đó đã qua rồi.""Có ích, đương nhiên là có ích." Một giọng nói xen vào, Tiêu Chiến quay đầu, nhẹ giọng:
"Cô bé, nếu là anh, anh sẽ nhận những món quà này."Vương Nhất Bác nghiêng đầu nhìn anh.Đôi mắt Tiêu Chiến long lanh, ánh sáng chan chứa, giọng nói ôn hòa nhưng kiên định không thể chối cãi.Anh mỉm cười với cô bé, như dùng cách dịu dàng nhất, không hề công kích, nhẹ nhàng xóa tan không khí căng thẳng và nặng nề.Vương Nhất Bác nhìn anh, trong lòng bỗng dấy lên chút bất an.Vẻ đẹp như thế này thật sự có thể mãi mãi thuộc về Vương Nhất Bác sao?"Em thật may mắn, ít nhất vẫn còn cơ hội gặp lại mẹ. Bà ấy không vắng mặt, bà ấy đang dùng cách của mình để bù đắp."Giọng Tiêu Chiến rất nhẹ, nhưng từng chữ rơi thẳng vào tim Nhất Bác:
"Những món quà này không chỉ là đồ chơi, mà là từng chút một nỗi nhớ của bà ấy dành cho em suốt bao năm qua."Tiêu Chiến nhìn cô bé, giọng dịu hơn:
"Không phải ai cũng có cơ hội này. Nếu em không biết trân trọng, hạnh phúc sẽ bị chính tay em đẩy ra xa."Cô gái bỗng cười lạnh, giọng khinh bỉ:
"Anh thích Barbie à? Vậy tất cả cho anh! Cho hết! Em chẳng cần!"Cô hất lời, mỉa mai:
"Anh hiểu cái gì, đồ thần kinh. Bà ấy còn nói sẽ đi tìm mấy người từng bắt nạt em hồi nhỏ? Nghe thấy không? Nực cười!""Nếu bà ấy thật sự có máy du hành thời gian, thì nên giữ em thật chặt từ đầu, đừng để mất em!" Mắt cô đỏ hoe, nhưng khóe môi vẫn giữ nụ cười khinh miệt.Vương Nhất Bác nhìn Tiêu Chiến, trong đầu tự vẽ ra cảnh anh bị người khác bắt nạt, lại nhớ tới việc mình từng làm, liền cúi đầu.Hình ảnh Tiêu Chiến đội tai thỏ bị đẩy, bị chế giễu, yếu ớt như tờ giấy bị gió thổi, hiện ra rõ ràng. Nhất Bác nhớ lại chuyện mình đã làm hôm đó, lòng chợt trĩu xuống, ánh mắt dần dần cúi thấp.Hắn chợt nhớ một chuyện nhỏ nhặt.Từ lúc ban đầu cần hai mươi phút mát-xa mới ngủ, rồi mười phút, đến đêm cuối cùng, chỉ cần một phút là Tiêu Chiến đã ngủ.Đó là sự thả lỏng hoàn toàn, là cảm giác yên tâm.Vương Nhất Bác vô thức, không kìm được khẽ nói:
"Chúc mừng anh, Tiêu Chiến.""Gì cơ?" Tiêu Chiến vốn đang chú ý vào cô gái, nghe tiếng hắn liền quay lại nhìn, bóp nhẹ tay hắn:
"Em nói gì? Không nghe rõ."Vương Nhất Bác khựng lại, rồi lắc đầu: "Ồ, không có gì."Hắn không nói thêm, chỉ âm thầm nói trong lòng:
"Giấc ngủ ngon đã quay lại với anh rồi, Tiêu Chiến. Anh sẽ không cần mát-xa nữa..."Tbc
----
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store