BJYX | BÊN KIA ĐƯỜNG THỦY TRIỀU (HOÀN)
Chương 31 - Bất Ngờ
Beta: Cloudiary95
---"Gặp ác mộng gì thế? Sao lại bị dọa đến mức này?"Vương Nhất Bác đưa tay xoa dọc sống lưng anh từng chút một, bàn tay hắn ấm áp dịu dàng. Hắn cúi đầu nhìn thấy mồ hôi lạnh bên thái dương Tiêu Chiến, liền đứng dậy vào phòng tắm, làm ấm khăn mặt rồi mang ra."Anh ngủ không ngon à?"
Hắn ngồi xổm bên mép giường, tỉ mỉ lau mồ hôi trên trán và cổ anh, động tác vô cùng nhẹ nhàng, "Tối qua căng thẳng quá sao?""Không sao đâu."Tiêu Chiến vẫn còn chút dư âm của cơn mộng chưa tan, ngẩn người nhìn vào một điểm nơi đầu giường:
"Tôi ngủ vẫn luôn như vậy, thỉnh thoảng hay gặp ác mộng thôi, đã quen rồi."Anh nói ra nghe nhẹ tênh, nhưng vẻ mặt kia hoàn toàn không giống một người đã "quen rồi".Vương Nhất Bác liếc nhìn Tiêu Chiến một cái, như thể khẽ cười:
"Tôi đã bảo hai ta hợp nhau mà. Đúng lúc tôi lại là người giỏi mát-xa nhất."Nói xong, hắn đỡ anh ngồi dựa vào đầu giường, lấy lọ dầu mát-xa ra, xoa một chút lên lòng bàn tay. Mùi hương dịu nhẹ lập tức lan tỏa."Hôm nay để anh mở mang kiến thức tuyệt chiêu độc môn của tôi."Tiêu Chiến liếc xéo Vương Nhất Bác, tiện tay liếc chiếc đồng hồ đầu giường, giọng có chút bất đắc dĩ:
"Đã ba giờ sáng rồi, cậu mà mát-xa xong là tôi tỉnh luôn, cậu cũng khỏi ngủ."Anh vừa nói vừa vỗ vỗ tay hắn, rồi trở người nằm nghiêng, quay lưng lại:
"Tôi thật sự không sao, lát nữa là ngủ lại được thôi, tôi hay bị vậy lắm.""Anh không cần lo cho tôi, tôi thuộc kiểu đặt lưng xuống là ngủ."
Vương Nhất Bác nhíu mày, giọng mang theo chút cố chấp, "Chính vì anh cứ bỏ mặc bản thân như vậy, nên mới rơi vào vòng luẩn quẩn."Hắn cương quyết đỡ anh nằm sấp xuống, rồi ngồi bên cạnh bắt đầu xoa bóp."Phải nói là tay nghề của cậu cũng khá chuyên nghiệp đấy."
Cả người Tiêu Chiến thả lỏng, nằm úp, mắt nhắm nghiền."Đương nhiên rồi,"
Vương Nhất Bác khẽ nhướng đuôi mắt, đầy vẻ đắc ý,
"Bà ngoại tôi ngày trước thường mất ngủ, tôi đã đặc biệt học chút tay nghề từ một ông lang già trong khu tập thể.""Cậu hiếu thuận thật đấy." Tiêu Chiến lười nhác vừa tận hưởng vừa trêu hắn,
"Thế là tôi hưởng ké phúc của bà ngoại cậu rồi."Vương Nhất Bác bật cười khẽ, người thuận thế cúi xuống, hơi thở phả bên tai Tiêu Chiến, giọng có chút lém lỉnh:
"Anh sợ dùng thử tay nghề của tôi rồi sẽ không dứt ra được đúng không?"Tiêu Chiến vẫn nhắm mắt, lông mày khẽ nhướn lên, giọng lười nhác:
"Cậu cũng tự tin quá rồi đấy ha?""Đây gọi là có thực lực."
Hắn dùng ngón tay ấn nhẹ về phía vai gáy anh, đầu ngón tay ấm nóng, động tác trơn tru như nước chảy mây trôi."Dễ chịu không? Tiêu Chiến, anh làm vợ tôi đi, tôi đảm bảo cả đời anh sẽ không mất ngủ.""Cút."Miệng mắng thì mắng, nhưng khóe môi Tiêu Chiến đã sớm cong lên, giọng cười bị đè nén trong gối.Vương Nhất Bác được đà, cố ý chơi xấu, đột ngột đổi góc độ ngón tay, mạnh tay day vào huyệt."Á!" Tiêu Chiến hét lên một tiếng thảm thiết, người giãy nảy lên,
"Nhẹ thôi! Cậu mẹ nó rõ ràng cố ý!""Chứng tỏ chỗ này của anh bị tắc nghẽn nặng, phải dùng lực mạnh mới được."Vương Nhất Bác thản nhiên nói, giọng điệu nghiêm túc như một ông lang già:
"Thông thì không đau, đau thì không thông, anh hiểu không?"Vừa nói, hắn vừa tăng thêm lực, như thể đang đợi anh hét thêm một tiếng mới chịu dừng.Ngón tay Vương Nhất Bác nhịp nhàng xoa dọc theo thớ cơ, làm giãn hết những điểm căng cứng. Ban đầu chỉ là muốn trêu chọc, nhưng càng mát-xa, lực tay lại càng nhẹ nhàng, trở nên dịu dàng và tỉ mỉ, như làn sóng nước vỗ về vai gáy căng thẳng.Đến khi hắn ngẩng đầu nhìn, Tiêu Chiến đã không biết từ lúc nào khép mắt ngủ yên. Nhịp thở dần đều lại, đường nét bên mặt cũng trở nên thư giãn.Hắn dừng tay, khẽ thở dài, quỳ sát lại gần hơn chút nữa, gần đến mức có thể nhìn rõ mạch máu lấp ló dưới lớp mồ hôi mỏng nơi cổ anh. Vương Nhất Bác không kìm được đưa tay ra, đầu ngón tay vừa chạm vào làn da ấm nóng kia liền khựng lại, chỉ nhẹ nhàng vén lọn tóc rơi nơi sống mũi.Tiêu Chiến ngủ rất say, như thể đã hoàn toàn buông bỏ mọi đề phòng.Vương Nhất Bác chống tay vào mép giường, lòng bàn tay đặt ở sau lưng anh, cẩn thận xoay người anh lại:
"Đừng nằm sấp ngủ, ép tim đấy, lại mơ thấy ác mộng nữa bây giờ."Sau khi đắp chăn ngay ngắn, hắn nằm nghiêng xuống bên cạnh, ôm một chiếc gối đặt trước ngực, hai người cách nhau chưa đến nửa gang tay.Vương Nhất Bác quay mặt về phía gương mặt đang say ngủ kia, nhìn một lúc, nhịp thở cũng vô thức hòa vào hơi thở của anh, rồi từ từ nhắm mắt lại.Ánh trăng lặng lẽ, đêm sâu như nước, trong phòng chỉ còn lại sự dịu dàng bao bọc.-----Bảy giờ sáng, Tiêu Chiến tự nhiên tỉnh giấc.Anh có cảm giác như vừa từ đáy nước sâu nổi lên, bao căng cứng nơi sống lưng đã được ai đó nhẹ nhàng xoa dịu từng chút một. Cả người anh lún vào lớp nệm mềm mại, mang theo một sự thư thái hiếm thấy.Chưa bao giờ anh ngủ một giấc nào dễ chịu đến thế. Khi ý thức vừa tỏ, điều đầu tiên anh nghe thấy là một giọng nói mơ hồ vọng lại.Ban đầu Tiêu Chiến còn muốn nằm nán thêm một chút, nhưng tiếng cãi nhau đầy phiền não trong điện thoại của Vương Nhất Bác lại vọng tới, dù cách mấy phòng khách và ban công, vẫn truyền rõ vào tai anh. Tiêu Chiến lập tức mở mắt. Anh xoay người ngồi dậy, khoác tạm một chiếc áo, xỏ dép lê rồi bước ra khỏi phòng.Cửa ban công khép hờ, gió lạnh theo khe hở lùa thẳng vào nhà.Vương Nhất Bác quay lưng về phía phòng, đứng đó, vai căng cứng. Gió tháng Mười hai lạnh buốt đến thấu xương, vậy mà hắn chỉ đi dép lê, khoác một chiếc áo mỏng như không, áp điện thoại lên tai."Lúc nào mọi người người cũng cho mình là đúng, sao lại cứng đầu như vậy? Nghe con đi khám ở bệnh viện số Hai thì có gì không tốt? Đó là bệnh viện tam giáp**, so với cái bệnh viện nhà họ Sở còn không tốt hơn à?"**"Bệnh viện tam giáp" là cách phân loại bệnh viện ở Trung Quốc, chỉ các bệnh viện công tuyến trung ương, chất lượng cao nhất trong hệ thống y tế. Đây là kiểu bệnh viện "đầu ngành", giống như Chợ Rẫy hay Bạch Mai ở Việt Nam, muốn mổ hay điều trị ở đây phải xếp hàng rất lâu, thường chỉ tiếp nhận những ca phức tạp, nặng, cần chuyên gia hàng đầu.Giọng hắn đè rất thấp, cố nén cơn giận, nhưng từng chữ vẫn toát ra ngọn lửa bị nén chặt.Tiêu Chiến không bước lại gần, chỉ tựa vào khung cửa phòng ngủ, lặng lẽ lắng nghe, lông mày khẽ nhíu lại."Chuyên gia đã khuyên nên mổ, tại sao không chọn phương án đó? Là không tin chuyên gia hay là thấy xếp hàng phiền phức? Mấy chuyện đó đều không thành vấn đề, con sẽ lo, không cần mọi người bận tâm!"Bên kia điện thoại vọng lại một tiếng phản bác mơ hồ, Vương Nhất Bác không đáp, im lặng vài giây, rồi bật ra một tiếng cười lạnh."Con không đồng ý để ba đến Vân Khởi. Nhỡ đâu mổ không thành, sau này thật sự sẽ không đi lại được nữa."Tiêu Chiến nhận ra, đầu dây bên kia là mẹ hắn.Dù không rõ chi tiết cụ thể, nhưng đại khái là ba Vương muốn đến Vân Khởi để làm phẫu thuật. Việc Vương Nhất Bác rõ ràng không tin tưởng nơi đó cũng đủ khiến anh thấy trong lòng dậy sóng.Cuộc gọi kết thúc, Vương Nhất Bác đứng dựa vào cửa ban công hút một điếu thuốc, làn khói mang theo mỏi mệt mơ hồ tỏa ra từ kẽ tay hắn.Tiêu Chiến đứng một lát rồi quay vào nhà, lấy một chiếc áo lông vũ. Anh mở cửa ban công, khoác áo lên người hắn.Vương Nhất Bác quay lại, vừa chạm mắt Tiêu Chiến, cơn giận trong ánh mắt liền bị đè xuống, chỉ còn sót lại mỏi mệt và bất lực."Làm anh tỉnh à?"Tiêu Chiến lắc đầu, nhẹ giọng hỏi:
"Cậu đói không? Tôi đi nấu bữa sáng."Vương Nhất Bác nhìn anh mấy giây, trong đáy mắt dần lắng lại cơn bực bội, thay vào đó là ánh nhìn dịu dàng. Hắn vươn tay ôm lấy anh, hôn khẽ lên trán, khẽ "ừm" một tiếng.Bữa sáng diễn ra trong bầu không khí yên tĩnh đến có phần gượng gạo.Vương Nhất Bác chẳng có khẩu vị, thìa khuấy mấy vòng trong bát cũng chẳng ăn được bao nhiêu.Tiêu Chiến ngồi đối diện, suy nghĩ một lúc rồi hỏi: "Vừa nãy điện thoại là trong nhà xảy ra chuyện à?" Anh giả vờ không nhìn hắn, cúi đầu tiếp tục ăn cháo.Vương Nhất Bác khựng tay đang cầm đũa, chân mày hơi chau lại."Ba tôi bị vỡ sụn chêm, phải chống gậy đi lại. Ông ấy cũng từng nhắc đến việc phẫu thuật, nhưng chưa bao giờ quyết tâm làm. Tôi muốn đưa ông ấy đến bệnh viện công tam giáp, ông ấy lại không chịu."Tiêu Chiến nghe vậy khẽ thở dài, nuốt lại những lời sắp nói.Vương Nhất Bác cụp mắt, lẩm bẩm tiếp:
"Tôi đã đặt lịch khám chuyên gia xong xuôi, kết quả mẹ tôi lại thấy phiền, nói xếp hàng rắc rối. Còn ba tôi thì chẳng tin ai cả. Giờ chẳng biết nghe ba mẹ của Sở Vân Thiên nói gì, nhất quyết đòi đến Vân Khởi."Tiêu Chiến khựng lại, muỗng canh chạm vào thành bát phát ra tiếng lách cách, anh cố giữ giọng bình tĩnh:
"Thật ra Vân Khởi cũng có nhiều bác sĩ từ bệnh viện tam giáp được mời về, tay nghề cũng không tệ đâu."Vương Nhất Bác ngẩng lên nhìn Tiêu Chiến, cười khổ:
"Không phải vấn đề tin hay không.""Là ông ấy không tin tôi. Chỉ cần là tôi sắp xếp, ông ấy đều bác bỏ."
Hắn ngừng lại mấy giây, giọng hạ xuống."Thế cuối cùng ba cậu quyết thế nào rồi?"Vương Nhất Bác ngả người vào lưng ghế, cười lạnh:
"Họ đã sắp xếp xong hết rồi mới nói với tôi. Căn bản không phải hỏi ý kiến, mà là thông báo."Tiêu Chiến đẩy bát cháo về phía hắn, dịu giọng nói:
"Cậu ăn chút đi, để nguội mất ngon."Vương Nhất Bác cúi đầu nhìn bát cháo, im lặng mấy giây rồi gật đầu."Cậu yên tâm, tôi sẽ giúp cậu trông chừng. Sẽ nhờ viện trưởng Sở sắp xếp bác sĩ có chuyên môn cho chú."
Tiêu Chiến đưa tay, nhẹ nhàng vỗ mu bàn tay hắn một cái."Viện trưởng Sở?"
Vương Nhất Bác nheo mắt cười, vòng qua bàn ngồi xuống bên cạnh anh,
"Anh sợ tôi giận, nên mới cố ý gọi là viện trưởng Sở à?"Tiêu Chiến cười khổ lắc đầu,
"Cậu ấy là cấp trên của tôi, không gọi là viện trưởng thì gọi gì?""Được, tôi thích vậy!"
Vương Nhất Bác đưa ngón tay khẽ gõ vào sống mũi anh, trong mắt lộ ra chút đắc ý,
"Phải rồi, suýt nữa tôi quên mất anh đang làm ở Vân Khởi."Tiêu Chiến nghiêng người, nhẹ nhàng hôn lên môi hắn một cái.Vương Nhất Bác hơi sững lại, rồi lập tức hiểu ra.Hắn nắm lấy cổ tay Tiêu Chiến, kéo người lại gần, hai người trao nhau một nụ hôn sâu. Khóe môi hắn không kiềm được cong lên, nụ hôn như thiêu đốt cả lòng ngực,
"Có anh trông chừng cha vợ tương lai là tôi yên tâm rồi.""Vớ vẩn!" Tiêu Chiến khẽ gõ vào trán hắn một cái, khóe môi không giấu được ý cười.Ăn sáng xong, Vương Nhất Bác lái xe đưa Tiêu Chiến đến bệnh viện.Đèn đỏ sáng lên, hắn nghiêng đầu liếc nhìn ghế phụ:
"Anh tan làm lúc mấy giờ?""Nếu không phải tăng ca thì tầm sáu giờ, tăng ca thì thường sẽ báo trước."
Anh đang ngẩn người nhìn ra ngoài cửa sổ, đến khi trả lời mới quay đầu nhìn hắn một cái."Tan làm tôi đến đón." Vương Nhất Bác nhướng mày, cười nói.Tiêu Chiến gật đầu.Xe dừng trước cổng bệnh viện Vân Khởi, anh đóng cửa xe rồi lại vòng trở lại, đứng bên cửa nhìn Vương Nhất Bác:
"Nếu cậu bận thì không cần miễn cưỡng đâu. Trước lúc tan làm mà không thấy cậu tôi sẽ tự về."Vương Nhất Bác hừ một tiếng, ánh mắt mang theo ý cười lấp lánh:
"Sao có thể thế được?" Hắn gõ nhẹ lên vô lăng,
"Yên tâm, tôi nhất định đến sớm."Anh mím môi cười khẽ.Vương Nhất Bác nhìn theo bóng lưng Tiêu Chiến, cho đến khi anh đi khuất vào trong tòa nhà, hắn mới chậm rãi khởi động xe.Tiêu Chiến gần đến khoa thì thấy Sở Vân Thiên đứng chờ sẵn ở đầu hành lang, trông có vẻ đã đứng đó từ lâu."Hêiii, đàn anh!"
Sở Vân Thiên mắt tinh, vừa thấy anh đã chạy đến, vẻ mặt mang theo chút nôn nóng."Có chuyện gì vậy?" Tiêu Chiến kéo lại quai túi trên vai, thấy dáng vẻ thần bí kia, lông mày hơi nhíu lại."Đi, đến văn phòng tôi.""Làm gì?""Đi rồi sẽ biết." Sở Vân Thiên vừa cười vừa vỗ nhẹ lên vai anh.Tiêu Chiến bất đắc dĩ, thay áo blouse trắng rồi đi theo hắn vào văn phòng. Vừa đẩy cửa ra, bên trong đã có một cặp vợ chồng trung niên nhìn về phía cửa.Người đàn ông khí chất trầm ổn, tuy chỉ mặc thường phục nhưng ngồi rất ngay ngắn, cả người toát ra áp lực khiến người khác không dám xem nhẹ. Người phụ nữ thì đoan trang sắc sảo, nụ cười hiền hòa, ánh mắt lại sắc bén như có thể nhìn thấu lòng người."Đàn anh, đây là ba mẹ tôi." Sở Vân Thiên giới thiệu một cách nhẹ nhàng.Tiêu Chiến khựng lại một chút mới phản ứng kịp, lẩm bẩm nhỏ giọng:
"Sao cậu không nói trước?""Đừng căng thẳng, có phải tiếp đón lãnh đạo đâu. Ba mẹ tôi chỉ muốn gặp anh thôi."
Sở Vân Thiên cười.Tiêu Chiến bước chân hơi khựng lại, thấy Sở Chấn Bang đang ngồi thẳng tắp trên ghế gỗ mun bên cửa sổ, khí thế ấy khiến anh lập tức nhớ đến những vị giám khảo khó đối phó nhất hồi học viện y.Anh theo phản xạ đứng thẳng người hơn, lễ phép chào:
"Cháu chào chú ạ, chào cô ạ."Hai vị trưởng bối bước tới bắt tay Tiêu Chiến, trên mặt vẫn giữ nụ cười, ánh mắt lại âm thầm quan sát kỹ lưỡng.Tay Sở Chấn Bang to và chắc, giọng nói trầm ổn:
"Thằng nhóc Vân Thiên nhà bác suốt ngày nhắc đến cháu, hai bác nghe tên cháu cũng nhiều lắm rồi."Giang Phối Ninh liền tiếp lời với nụ cười tươi:
"Đúng vậy, nó bảo tay nghề cháu rất giỏi, tính cách lại điềm đạm, là thần tượng của nó đấy."Vừa nói vừa liếc con trai một cái đầy hàm ý.Tiêu Chiến khẽ gật đầu đáp lễ:
"Viện trưởng Sở, chú dì quá lời rồi ạ, cháu thật sự không dám nhận.""Thôi được rồi." Sở Vân Thiên xen vào, cười nói:
"Ba mẹ đừng dọa đàn anh nữa."Giang Phối Ninh trừng mắt lườm con trai, tiện tay kéo vạt áo hắn:
"Cái thằng này, sao mà cứ ngây ra thế."Bà quay lại, giọng lập tức trở nên ôn hòa:
"Tiểu Tiêu à, cháu chỉ lớn hơn Vân Thiên hai tuổi, đừng gọi nó là viện phó, nghe khách sáo lắm. Mấy đứa còn trẻ nên giao lưu nhiều hơn, gặp gỡ trò chuyện cũng tốt."Tiêu Chiến gật đầu, lưng vẫn giữ thẳng tắp.Mẹ Sở chậm rãi vào đề chính:
"Hôm nay tìm cháu, không phải để gây áp lực đâu, cháu đừng căng thẳng."Giọng bà bỗng đổi:
"Ba của Vân Thiên có một người bạn cũ, là hàng xóm lâu năm, nhìn Vân Thiên lớn lên, tình cảm rất thân thiết. Ông ấy bị bệnh đầu gối nhiều năm, trước giờ cứ sống chết không chịu phẫu thuật. Lần trước tụ họp, hai cha con nhà này cứ khen cháu mãi, nói đến mức ông ấy cũng động lòng."Bà vừa cười vừa vỗ vai anh:
"Ông ấy nói, nếu phải phẫu thuật, thì người đó nhất định phải là cháu. Còn chúng tôi thì tin tưởng cháu, chắc chắn không thành vấn đề."Yết hầu Tiêu Chiến khẽ chuyển động, giọng nói vẫn giữ vẻ dè dặt:
"Cháu mới đến Vân Khởi chưa lâu, nếu để cháu làm phẫu thuật chính, e là không thích hợp lắm."Anh từ chối thẳng, không vội vã nhận lời. Không phải anh không biết điều, mà là rất rõ ràng, trách nhiệm đằng sau chuyện này không chỉ đơn thuần là tay nghề."Không sao, người cũng sắp đến rồi, gặp mặt nói chuyện thêm cũng không muộn."
Giang Phối Ninh giọng ôn hòa, nhưng ngữ khí lại không cho phép cự tuyệt.Ánh mắt Tiêu Chiến thoáng gợn, một tia cảnh giác sâu kín chợt trỗi dậy, nhưng nhanh chóng bị anh đè xuống. Trên gương mặt vẫn là vẻ ôn hòa và ung dung như thường lệ.Bầu không khí trong phòng khách bỗng chững lại.Mấy lời xã giao gần như đã trao đổi xong, nhưng không khí lại chẳng nhẹ nhõm đi chút nào, ngược lại giống như con lắc đồng hồ treo lơ lửng giữa không trung, không động thì nặng nề, mà lay nhẹ cũng dễ ngượng ngùng.Mẹ Sở nhấp một ngụm trà, bất chợt nghiêng đầu nhìn anh, giọng có chút dò xét:
"Tiểu Tiêu, công việc bận như vậy, không biết cháu đã có bạn gái chưa?"Đúng lúc ấy, Sở Vân Thiên cúi đầu nghịch ly nước, bỗng nhiên ho khan một tiếng.Tiêu Chiến còn chưa kịp trả lời thì tiếng gõ cửa vang lên đúng lúc."Vào đi."Sở Vân Thiên đứng dậy, bước nhanh tới cửa, tay vừa chạm vào tay nắm, giữa mày mắt đã lộ ra vẻ căng thẳng vô thức.Cửa mở ra, là một đôi vợ chồng trung niên bước vào phòng.Người đàn ông cao lớn, dáng vẻ uy nghi, tuy chống một cây gậy đen nhưng mỗi bước đi vẫn vững chãi đầy lực. Ông chỉ đứng yên một chỗ, không nói một lời, liếc mắt một cái đã khiến người ta vô thức thẳng lưng căng người.Người phụ nữ khoác áo khoác sáng màu, trang điểm nhẹ nhàng gọn gàng, giữa mày mắt phảng phất vẻ lạnh lùng dè dặt. Bà không phải kiểu trưởng bối vừa vào cửa đã thân thiện niềm nở, nụ cười trên mặt nhạt và xa cách."Cháu chào bác trai, bác gái."Sở Vân Thiên bước nhanh lên đón, giọng nói nhẹ nhàng xen lẫn vẻ căng thẳng khó giấu, còn chủ động đỡ một tay."Mời ngồi."
Sở Vân Thiên nói xong liền quay đầu giới thiệu,
"đàn anh, đây là bác Vương, người sẽ làm phẫu thuật sụn chêm gối."Tiêu Chiến hơi khựng lại, chợt nhận ra người này hình như là ... Anh quay sang nhìn Sở Vân Thiên, đối phương khẽ nhún vai."Cháu chào bác trai, bác gái."
Tiêu Chiến vừa mở lời, tim liền đánh mạnh một nhịp.Chuyện mà sáng nay Vương Nhất Bác còn lo lắng, anh không ngờ tới lại xảy ra thật. Người sẽ trực tiếp làm phẫu thuật cho cha hắn lại chính là anh.Càng ngoài dự đoán hơn là, lần đầu tiên gặp ba mẹ Vương Nhất Bác lại rơi vào một tình huống như thế này. Đầu óc Tiêu Chiến lập tức rối tung, không sao kiểm soát nổi.Đường nét ngũ quan của cha Vương trầm ổn sâu sắc, ánh mắt sắc bén ổn định, ngay cái nhìn đầu tiên, Tiêu Chiến đã nhận ra bóng dáng quen thuộc ẩn hiện trong cốt cách kia, Vương Nhất Bác có rất nhiều nét giống ông.Còn khí chất lạnh lẽo điềm tĩnh kia, lại giống mẹ hơn. Cái cảm giác xa cách lặng lẽ, như tầng băng dưới mặt nước, tưởng là dịu dàng, kỳ thực khó mà tiếp cận.Tiêu Chiến thu lại ánh nhìn, cổ họng khẽ chuyển động, cố gắng giữ cho giọng nói bình tĩnh.Đây không còn là một ca mổ thông thường.Người anh sắp mổ, là đầu gối của cha Vương Nhất Bác. Trong tay Tiêu Chiến bỗng chốc trĩu nặng một trọng trách chưa từng có."Thật đúng là tuổi trẻ tài cao." Ba Vương mỉm cười mở lời, giọng nói ôn hòa,
"Nghe chú Sở khen cháu không biết bao nhiêu lần. Cháu có tự tin với ca mổ này không? Bác muốn nghe ý kiến của cháu."Tiêu Chiến khẽ nén một hơi thở, đè xuống mọi cảm xúc rối ren đang cuộn trào."Dạ, thưa bác, hôm nay cháu vừa mới biết chuyện này." Anh dè dặt nói,
"Cháu sẽ mau chóng chuẩn bị phương án phẫu thuật, rồi sẽ báo cáo lại chi tiết cho bác. Nếu bác thấy ổn thì mình sắp xếp lịch mổ sau, bác thấy thế được không ạ?"Vương Đình Hải gật đầu, dịu giọng đáp:
"Được."Tiêu Chiến cũng khẽ gật đầu, lòng bàn tay đã rịn một lớp mồ hôi mỏng.Sau khi hẹn xong lần gặp tiếp theo, các bậc trưởng bối lần lượt rời đi.Phải mất một lúc lâu sau, Tiêu Chiến mới dần dần thoát khỏi cảm giác kinh ngạc đến ngẩn ngơ khi nãy.Đợi đến khi Sở Vân Thiên đóng cửa lại, giữa mày anh lập tức trầm xuống, giọng thấp đi một tông, mang theo lửa giận:
"Sao cậu không nói trước với tôi là bố mẹ cậu sẽ đến? Còn sắp cho tôi mổ cho ba của Vương Nhất Bác nữa? Cậu có ý gì?"Sở Vân Thiên bị cơn giận bất ngờ của anh làm cho sửng sốt."Anh đừng nóng vội mà." Giọng cậu ta hơi bất đắc dĩ,
"Tôi thật sự không biết hôm nay họ sẽ tới, là bố mẹ tôi đột ngột xuất hiện trong văn phòng tôi đấy. Lúc đó tôi cũng hoảng mà, lại còn bắt ra tận cửa đón anh nữa.""Thế còn ba của Vương Nhất Bác?" Tiêu Chiến cố kìm nén.Sở Vân Thiên thở dài, gãi đầu:
"Chuyện đó anh đừng nghe mẹ tôi nói, thực ra là ba tôi uống chút rượu rồi nói chuyện với ba của Nhất Bác. Nhắc đến anh, nói hơi nhiều một chút. Ai ngờ đâu ba của cậu ta lại cứ nhất quyết đòi anh mổ chứ."Giọng nói Sở Vân Thiên mang theo chút bất lực pha lẫn vẻ như đang cười khổ, ánh mắt có phần né tránh.Tiêu Chiến chăm chú nhìn, cố gắng đọc ra một chút manh mối nào đó trên nét mặt kia.Sở Vân Thiên xòe tay ra, khẽ cười:
"Sao, đàn anh không tin à? Tôi sắp xếp những thứ này thì được gì chứ?"đàn anh, vừa rồi phản ứng của anh, căng thẳng quá rồi đấy."
Giọng cậu ta bỗng có chút trêu chọc không rõ ý,
"Lấy thái độ chuyên nghiệp của anh ra là được chứ gì?"Tiêu Chiến khẽ nhíu mày,
"Cậu cho tôi cơ hội chủ trì ca mổ, tôi rất cảm kích, tôi cũng đủ tự tin. Tôi chỉ cảm thấy chuyện này cậu nên bàn trước với tôi một tiếng.""Nhưng bình thường mình làm việc có bao giờ cần bàn bạc mới làm đâu?"
Sở Vân Thiên hơi nhướng mày,
"Sao đến ca phẫu thuật cho ba của hắn lại phải đặc biệt thông báo?"Tiêu Chiến khựng lại, mím môi, cuối cùng không nói thêm gì, chỉ nhẹ giọng đáp:
"Tôi biết rồi."Sở Vân Thiên nhìn anh, giọng hòa hoãn hơn:
"đàn anh, e là hôm nay anh phải tăng ca rồi. Nhưng tôi sẽ cùng anh nghiên cứu phương án."Tiêu Chiến khẽ gật đầu, xoay người rời khỏi văn phòng viện trưởng. Ánh đèn hành lang chiếu lên gương mặt anh, khiến lớp lặng im trong đôi mày đôi mắt lại càng rõ nét.Anh cúi đầu lấy điện thoại, đầu ngón tay do dự mấy giây trên màn hình, cuối cùng nhắn cho Vương Nhất Bác một tin:"Tối nay chắc tôi phải tăng ca, cậu đừng đến."Tiêu Chiến tắt màn hình, dồn tâm trí vào công việc. Tới khi tan ca, không hiểu ma xui quỷ khiến thế nào, anh lại khẽ liếc xuống dưới, liền thấy chiếc xe quen thuộc đang đậu ở góc khuất gần cổng bệnh viện.Anh ngẩn người, trong lòng bỗng trỗi lên một niềm vui nhẹ nhàng khó nói.Liếc nhìn quanh hành lang, chưa thấy bóng Sở Vân Thiên, anh liền đẩy cửa bước vào thang máy, chuẩn bị xuống lầu nói một câu với Vương Nhất Bác.Trời về chiều, bóng người trong bệnh viện đã thưa thớt. Y tá trực chia nhóm nhỏ bàn giao ca trực ở trạm điều dưỡng, vài bác sĩ khoác áo blouse trắng sải bước đi ngang qua hành lang, dáng vẻ vội vã.Đèn khu cấp cứu vẫn sáng, nơi ấy như một góc duy nhất trong tòa nhà còn thức giấc giữa đêm.Tiêu Chiến rảo bước băng qua sảnh chính, vòng qua cửa tự động, làn gió lùa qua khiến anh đưa tay vuốt mái tóc loà xoà trước trán.Xe của Vương Nhất Bác quả nhiên vẫn đậu nguyên chỗ cũ.Tiêu Chiến bước tới, đứng cạnh cửa sổ xe, giơ tay gõ nhẹ hai cái lên kính. Cửa kính từ từ hạ xuống, anh cúi người, hạ giọng, cố tỏ vẻ không kiên nhẫn:
"Không phải đã nói đừng đến rồi sao? Cậu còn tới đây làm gì?"Vương Nhất Bác khẽ hừ một tiếng, một tay đỡ lấy đầu anh, tay kia nắm cổ áo kéo anh vào trong xe, hôn mạnh một cái.Bị bất ngờ, Tiêu Chiến sững người, sau đó hoảng hốt quay đầu nhìn quanh:
"Cậu điên à? Đây là trước cổng bệnh viện đó!"Khóe môi Vương Nhất Bác treo nụ cười đắc ý, tựa người vào ghế lái, giọng lười biếng:
"Nhìn anh hoảng chưa kìa, có ai đâu."Tiêu Chiến chẳng còn cách nào với hắn, chỉ có thể thấp giọng lầm bầm một câu:
"Đừng có làm loạn, đáng ghét."Ánh mắt hai người giao nhau dưới ánh đèn vàng mờ, hơi thở giao hòa, vương chút mờ ám dịu dàng.Tiêu Chiến khẽ xao động, lời muốn nói đã đến bên môi nhưng vẫn không thốt ra được. Anh muốn nói với Vương Nhất Bác rằng, đêm nay anh tăng ca không phải vì chuyện gì khác, mà là đang chuẩn bị phương án phẫu thuật cho ba hắn.Nhưng anh không biết, liệu Vương Nhất Bác có đủ tin tưởng anh hay không. Hắn bề ngoài có vẻ đối đầu với ba mình, nhưng hiển nhiên trong lòng lại vô cùng để tâm.Huống chi, Tiêu Chiến sớm đã không còn là bác sĩ của bệnh viện công hạng ba nữa.Anh không thể đoán được, sau khi mổ dao này, mối quan hệ giữa hai người sẽ xảy ra thay đổi gì. Hay là, sẽ không thể quay lại như trước nữa.Trên một khung cửa sổ tầng lầu kia, có một bóng người đứng thẳng lặng lẽ, mặt không cảm xúc nhìn chằm chằm về phía họ. Mọi chuyện vừa xảy ra, đều lọt cả vào trong mắt người ấy rõ ràng như ban ngày.
Tbc
---"Gặp ác mộng gì thế? Sao lại bị dọa đến mức này?"Vương Nhất Bác đưa tay xoa dọc sống lưng anh từng chút một, bàn tay hắn ấm áp dịu dàng. Hắn cúi đầu nhìn thấy mồ hôi lạnh bên thái dương Tiêu Chiến, liền đứng dậy vào phòng tắm, làm ấm khăn mặt rồi mang ra."Anh ngủ không ngon à?"
Hắn ngồi xổm bên mép giường, tỉ mỉ lau mồ hôi trên trán và cổ anh, động tác vô cùng nhẹ nhàng, "Tối qua căng thẳng quá sao?""Không sao đâu."Tiêu Chiến vẫn còn chút dư âm của cơn mộng chưa tan, ngẩn người nhìn vào một điểm nơi đầu giường:
"Tôi ngủ vẫn luôn như vậy, thỉnh thoảng hay gặp ác mộng thôi, đã quen rồi."Anh nói ra nghe nhẹ tênh, nhưng vẻ mặt kia hoàn toàn không giống một người đã "quen rồi".Vương Nhất Bác liếc nhìn Tiêu Chiến một cái, như thể khẽ cười:
"Tôi đã bảo hai ta hợp nhau mà. Đúng lúc tôi lại là người giỏi mát-xa nhất."Nói xong, hắn đỡ anh ngồi dựa vào đầu giường, lấy lọ dầu mát-xa ra, xoa một chút lên lòng bàn tay. Mùi hương dịu nhẹ lập tức lan tỏa."Hôm nay để anh mở mang kiến thức tuyệt chiêu độc môn của tôi."Tiêu Chiến liếc xéo Vương Nhất Bác, tiện tay liếc chiếc đồng hồ đầu giường, giọng có chút bất đắc dĩ:
"Đã ba giờ sáng rồi, cậu mà mát-xa xong là tôi tỉnh luôn, cậu cũng khỏi ngủ."Anh vừa nói vừa vỗ vỗ tay hắn, rồi trở người nằm nghiêng, quay lưng lại:
"Tôi thật sự không sao, lát nữa là ngủ lại được thôi, tôi hay bị vậy lắm.""Anh không cần lo cho tôi, tôi thuộc kiểu đặt lưng xuống là ngủ."
Vương Nhất Bác nhíu mày, giọng mang theo chút cố chấp, "Chính vì anh cứ bỏ mặc bản thân như vậy, nên mới rơi vào vòng luẩn quẩn."Hắn cương quyết đỡ anh nằm sấp xuống, rồi ngồi bên cạnh bắt đầu xoa bóp."Phải nói là tay nghề của cậu cũng khá chuyên nghiệp đấy."
Cả người Tiêu Chiến thả lỏng, nằm úp, mắt nhắm nghiền."Đương nhiên rồi,"
Vương Nhất Bác khẽ nhướng đuôi mắt, đầy vẻ đắc ý,
"Bà ngoại tôi ngày trước thường mất ngủ, tôi đã đặc biệt học chút tay nghề từ một ông lang già trong khu tập thể.""Cậu hiếu thuận thật đấy." Tiêu Chiến lười nhác vừa tận hưởng vừa trêu hắn,
"Thế là tôi hưởng ké phúc của bà ngoại cậu rồi."Vương Nhất Bác bật cười khẽ, người thuận thế cúi xuống, hơi thở phả bên tai Tiêu Chiến, giọng có chút lém lỉnh:
"Anh sợ dùng thử tay nghề của tôi rồi sẽ không dứt ra được đúng không?"Tiêu Chiến vẫn nhắm mắt, lông mày khẽ nhướn lên, giọng lười nhác:
"Cậu cũng tự tin quá rồi đấy ha?""Đây gọi là có thực lực."
Hắn dùng ngón tay ấn nhẹ về phía vai gáy anh, đầu ngón tay ấm nóng, động tác trơn tru như nước chảy mây trôi."Dễ chịu không? Tiêu Chiến, anh làm vợ tôi đi, tôi đảm bảo cả đời anh sẽ không mất ngủ.""Cút."Miệng mắng thì mắng, nhưng khóe môi Tiêu Chiến đã sớm cong lên, giọng cười bị đè nén trong gối.Vương Nhất Bác được đà, cố ý chơi xấu, đột ngột đổi góc độ ngón tay, mạnh tay day vào huyệt."Á!" Tiêu Chiến hét lên một tiếng thảm thiết, người giãy nảy lên,
"Nhẹ thôi! Cậu mẹ nó rõ ràng cố ý!""Chứng tỏ chỗ này của anh bị tắc nghẽn nặng, phải dùng lực mạnh mới được."Vương Nhất Bác thản nhiên nói, giọng điệu nghiêm túc như một ông lang già:
"Thông thì không đau, đau thì không thông, anh hiểu không?"Vừa nói, hắn vừa tăng thêm lực, như thể đang đợi anh hét thêm một tiếng mới chịu dừng.Ngón tay Vương Nhất Bác nhịp nhàng xoa dọc theo thớ cơ, làm giãn hết những điểm căng cứng. Ban đầu chỉ là muốn trêu chọc, nhưng càng mát-xa, lực tay lại càng nhẹ nhàng, trở nên dịu dàng và tỉ mỉ, như làn sóng nước vỗ về vai gáy căng thẳng.Đến khi hắn ngẩng đầu nhìn, Tiêu Chiến đã không biết từ lúc nào khép mắt ngủ yên. Nhịp thở dần đều lại, đường nét bên mặt cũng trở nên thư giãn.Hắn dừng tay, khẽ thở dài, quỳ sát lại gần hơn chút nữa, gần đến mức có thể nhìn rõ mạch máu lấp ló dưới lớp mồ hôi mỏng nơi cổ anh. Vương Nhất Bác không kìm được đưa tay ra, đầu ngón tay vừa chạm vào làn da ấm nóng kia liền khựng lại, chỉ nhẹ nhàng vén lọn tóc rơi nơi sống mũi.Tiêu Chiến ngủ rất say, như thể đã hoàn toàn buông bỏ mọi đề phòng.Vương Nhất Bác chống tay vào mép giường, lòng bàn tay đặt ở sau lưng anh, cẩn thận xoay người anh lại:
"Đừng nằm sấp ngủ, ép tim đấy, lại mơ thấy ác mộng nữa bây giờ."Sau khi đắp chăn ngay ngắn, hắn nằm nghiêng xuống bên cạnh, ôm một chiếc gối đặt trước ngực, hai người cách nhau chưa đến nửa gang tay.Vương Nhất Bác quay mặt về phía gương mặt đang say ngủ kia, nhìn một lúc, nhịp thở cũng vô thức hòa vào hơi thở của anh, rồi từ từ nhắm mắt lại.Ánh trăng lặng lẽ, đêm sâu như nước, trong phòng chỉ còn lại sự dịu dàng bao bọc.-----Bảy giờ sáng, Tiêu Chiến tự nhiên tỉnh giấc.Anh có cảm giác như vừa từ đáy nước sâu nổi lên, bao căng cứng nơi sống lưng đã được ai đó nhẹ nhàng xoa dịu từng chút một. Cả người anh lún vào lớp nệm mềm mại, mang theo một sự thư thái hiếm thấy.Chưa bao giờ anh ngủ một giấc nào dễ chịu đến thế. Khi ý thức vừa tỏ, điều đầu tiên anh nghe thấy là một giọng nói mơ hồ vọng lại.Ban đầu Tiêu Chiến còn muốn nằm nán thêm một chút, nhưng tiếng cãi nhau đầy phiền não trong điện thoại của Vương Nhất Bác lại vọng tới, dù cách mấy phòng khách và ban công, vẫn truyền rõ vào tai anh. Tiêu Chiến lập tức mở mắt. Anh xoay người ngồi dậy, khoác tạm một chiếc áo, xỏ dép lê rồi bước ra khỏi phòng.Cửa ban công khép hờ, gió lạnh theo khe hở lùa thẳng vào nhà.Vương Nhất Bác quay lưng về phía phòng, đứng đó, vai căng cứng. Gió tháng Mười hai lạnh buốt đến thấu xương, vậy mà hắn chỉ đi dép lê, khoác một chiếc áo mỏng như không, áp điện thoại lên tai."Lúc nào mọi người người cũng cho mình là đúng, sao lại cứng đầu như vậy? Nghe con đi khám ở bệnh viện số Hai thì có gì không tốt? Đó là bệnh viện tam giáp**, so với cái bệnh viện nhà họ Sở còn không tốt hơn à?"**"Bệnh viện tam giáp" là cách phân loại bệnh viện ở Trung Quốc, chỉ các bệnh viện công tuyến trung ương, chất lượng cao nhất trong hệ thống y tế. Đây là kiểu bệnh viện "đầu ngành", giống như Chợ Rẫy hay Bạch Mai ở Việt Nam, muốn mổ hay điều trị ở đây phải xếp hàng rất lâu, thường chỉ tiếp nhận những ca phức tạp, nặng, cần chuyên gia hàng đầu.Giọng hắn đè rất thấp, cố nén cơn giận, nhưng từng chữ vẫn toát ra ngọn lửa bị nén chặt.Tiêu Chiến không bước lại gần, chỉ tựa vào khung cửa phòng ngủ, lặng lẽ lắng nghe, lông mày khẽ nhíu lại."Chuyên gia đã khuyên nên mổ, tại sao không chọn phương án đó? Là không tin chuyên gia hay là thấy xếp hàng phiền phức? Mấy chuyện đó đều không thành vấn đề, con sẽ lo, không cần mọi người bận tâm!"Bên kia điện thoại vọng lại một tiếng phản bác mơ hồ, Vương Nhất Bác không đáp, im lặng vài giây, rồi bật ra một tiếng cười lạnh."Con không đồng ý để ba đến Vân Khởi. Nhỡ đâu mổ không thành, sau này thật sự sẽ không đi lại được nữa."Tiêu Chiến nhận ra, đầu dây bên kia là mẹ hắn.Dù không rõ chi tiết cụ thể, nhưng đại khái là ba Vương muốn đến Vân Khởi để làm phẫu thuật. Việc Vương Nhất Bác rõ ràng không tin tưởng nơi đó cũng đủ khiến anh thấy trong lòng dậy sóng.Cuộc gọi kết thúc, Vương Nhất Bác đứng dựa vào cửa ban công hút một điếu thuốc, làn khói mang theo mỏi mệt mơ hồ tỏa ra từ kẽ tay hắn.Tiêu Chiến đứng một lát rồi quay vào nhà, lấy một chiếc áo lông vũ. Anh mở cửa ban công, khoác áo lên người hắn.Vương Nhất Bác quay lại, vừa chạm mắt Tiêu Chiến, cơn giận trong ánh mắt liền bị đè xuống, chỉ còn sót lại mỏi mệt và bất lực."Làm anh tỉnh à?"Tiêu Chiến lắc đầu, nhẹ giọng hỏi:
"Cậu đói không? Tôi đi nấu bữa sáng."Vương Nhất Bác nhìn anh mấy giây, trong đáy mắt dần lắng lại cơn bực bội, thay vào đó là ánh nhìn dịu dàng. Hắn vươn tay ôm lấy anh, hôn khẽ lên trán, khẽ "ừm" một tiếng.Bữa sáng diễn ra trong bầu không khí yên tĩnh đến có phần gượng gạo.Vương Nhất Bác chẳng có khẩu vị, thìa khuấy mấy vòng trong bát cũng chẳng ăn được bao nhiêu.Tiêu Chiến ngồi đối diện, suy nghĩ một lúc rồi hỏi: "Vừa nãy điện thoại là trong nhà xảy ra chuyện à?" Anh giả vờ không nhìn hắn, cúi đầu tiếp tục ăn cháo.Vương Nhất Bác khựng tay đang cầm đũa, chân mày hơi chau lại."Ba tôi bị vỡ sụn chêm, phải chống gậy đi lại. Ông ấy cũng từng nhắc đến việc phẫu thuật, nhưng chưa bao giờ quyết tâm làm. Tôi muốn đưa ông ấy đến bệnh viện công tam giáp, ông ấy lại không chịu."Tiêu Chiến nghe vậy khẽ thở dài, nuốt lại những lời sắp nói.Vương Nhất Bác cụp mắt, lẩm bẩm tiếp:
"Tôi đã đặt lịch khám chuyên gia xong xuôi, kết quả mẹ tôi lại thấy phiền, nói xếp hàng rắc rối. Còn ba tôi thì chẳng tin ai cả. Giờ chẳng biết nghe ba mẹ của Sở Vân Thiên nói gì, nhất quyết đòi đến Vân Khởi."Tiêu Chiến khựng lại, muỗng canh chạm vào thành bát phát ra tiếng lách cách, anh cố giữ giọng bình tĩnh:
"Thật ra Vân Khởi cũng có nhiều bác sĩ từ bệnh viện tam giáp được mời về, tay nghề cũng không tệ đâu."Vương Nhất Bác ngẩng lên nhìn Tiêu Chiến, cười khổ:
"Không phải vấn đề tin hay không.""Là ông ấy không tin tôi. Chỉ cần là tôi sắp xếp, ông ấy đều bác bỏ."
Hắn ngừng lại mấy giây, giọng hạ xuống."Thế cuối cùng ba cậu quyết thế nào rồi?"Vương Nhất Bác ngả người vào lưng ghế, cười lạnh:
"Họ đã sắp xếp xong hết rồi mới nói với tôi. Căn bản không phải hỏi ý kiến, mà là thông báo."Tiêu Chiến đẩy bát cháo về phía hắn, dịu giọng nói:
"Cậu ăn chút đi, để nguội mất ngon."Vương Nhất Bác cúi đầu nhìn bát cháo, im lặng mấy giây rồi gật đầu."Cậu yên tâm, tôi sẽ giúp cậu trông chừng. Sẽ nhờ viện trưởng Sở sắp xếp bác sĩ có chuyên môn cho chú."
Tiêu Chiến đưa tay, nhẹ nhàng vỗ mu bàn tay hắn một cái."Viện trưởng Sở?"
Vương Nhất Bác nheo mắt cười, vòng qua bàn ngồi xuống bên cạnh anh,
"Anh sợ tôi giận, nên mới cố ý gọi là viện trưởng Sở à?"Tiêu Chiến cười khổ lắc đầu,
"Cậu ấy là cấp trên của tôi, không gọi là viện trưởng thì gọi gì?""Được, tôi thích vậy!"
Vương Nhất Bác đưa ngón tay khẽ gõ vào sống mũi anh, trong mắt lộ ra chút đắc ý,
"Phải rồi, suýt nữa tôi quên mất anh đang làm ở Vân Khởi."Tiêu Chiến nghiêng người, nhẹ nhàng hôn lên môi hắn một cái.Vương Nhất Bác hơi sững lại, rồi lập tức hiểu ra.Hắn nắm lấy cổ tay Tiêu Chiến, kéo người lại gần, hai người trao nhau một nụ hôn sâu. Khóe môi hắn không kiềm được cong lên, nụ hôn như thiêu đốt cả lòng ngực,
"Có anh trông chừng cha vợ tương lai là tôi yên tâm rồi.""Vớ vẩn!" Tiêu Chiến khẽ gõ vào trán hắn một cái, khóe môi không giấu được ý cười.Ăn sáng xong, Vương Nhất Bác lái xe đưa Tiêu Chiến đến bệnh viện.Đèn đỏ sáng lên, hắn nghiêng đầu liếc nhìn ghế phụ:
"Anh tan làm lúc mấy giờ?""Nếu không phải tăng ca thì tầm sáu giờ, tăng ca thì thường sẽ báo trước."
Anh đang ngẩn người nhìn ra ngoài cửa sổ, đến khi trả lời mới quay đầu nhìn hắn một cái."Tan làm tôi đến đón." Vương Nhất Bác nhướng mày, cười nói.Tiêu Chiến gật đầu.Xe dừng trước cổng bệnh viện Vân Khởi, anh đóng cửa xe rồi lại vòng trở lại, đứng bên cửa nhìn Vương Nhất Bác:
"Nếu cậu bận thì không cần miễn cưỡng đâu. Trước lúc tan làm mà không thấy cậu tôi sẽ tự về."Vương Nhất Bác hừ một tiếng, ánh mắt mang theo ý cười lấp lánh:
"Sao có thể thế được?" Hắn gõ nhẹ lên vô lăng,
"Yên tâm, tôi nhất định đến sớm."Anh mím môi cười khẽ.Vương Nhất Bác nhìn theo bóng lưng Tiêu Chiến, cho đến khi anh đi khuất vào trong tòa nhà, hắn mới chậm rãi khởi động xe.Tiêu Chiến gần đến khoa thì thấy Sở Vân Thiên đứng chờ sẵn ở đầu hành lang, trông có vẻ đã đứng đó từ lâu."Hêiii, đàn anh!"
Sở Vân Thiên mắt tinh, vừa thấy anh đã chạy đến, vẻ mặt mang theo chút nôn nóng."Có chuyện gì vậy?" Tiêu Chiến kéo lại quai túi trên vai, thấy dáng vẻ thần bí kia, lông mày hơi nhíu lại."Đi, đến văn phòng tôi.""Làm gì?""Đi rồi sẽ biết." Sở Vân Thiên vừa cười vừa vỗ nhẹ lên vai anh.Tiêu Chiến bất đắc dĩ, thay áo blouse trắng rồi đi theo hắn vào văn phòng. Vừa đẩy cửa ra, bên trong đã có một cặp vợ chồng trung niên nhìn về phía cửa.Người đàn ông khí chất trầm ổn, tuy chỉ mặc thường phục nhưng ngồi rất ngay ngắn, cả người toát ra áp lực khiến người khác không dám xem nhẹ. Người phụ nữ thì đoan trang sắc sảo, nụ cười hiền hòa, ánh mắt lại sắc bén như có thể nhìn thấu lòng người."Đàn anh, đây là ba mẹ tôi." Sở Vân Thiên giới thiệu một cách nhẹ nhàng.Tiêu Chiến khựng lại một chút mới phản ứng kịp, lẩm bẩm nhỏ giọng:
"Sao cậu không nói trước?""Đừng căng thẳng, có phải tiếp đón lãnh đạo đâu. Ba mẹ tôi chỉ muốn gặp anh thôi."
Sở Vân Thiên cười.Tiêu Chiến bước chân hơi khựng lại, thấy Sở Chấn Bang đang ngồi thẳng tắp trên ghế gỗ mun bên cửa sổ, khí thế ấy khiến anh lập tức nhớ đến những vị giám khảo khó đối phó nhất hồi học viện y.Anh theo phản xạ đứng thẳng người hơn, lễ phép chào:
"Cháu chào chú ạ, chào cô ạ."Hai vị trưởng bối bước tới bắt tay Tiêu Chiến, trên mặt vẫn giữ nụ cười, ánh mắt lại âm thầm quan sát kỹ lưỡng.Tay Sở Chấn Bang to và chắc, giọng nói trầm ổn:
"Thằng nhóc Vân Thiên nhà bác suốt ngày nhắc đến cháu, hai bác nghe tên cháu cũng nhiều lắm rồi."Giang Phối Ninh liền tiếp lời với nụ cười tươi:
"Đúng vậy, nó bảo tay nghề cháu rất giỏi, tính cách lại điềm đạm, là thần tượng của nó đấy."Vừa nói vừa liếc con trai một cái đầy hàm ý.Tiêu Chiến khẽ gật đầu đáp lễ:
"Viện trưởng Sở, chú dì quá lời rồi ạ, cháu thật sự không dám nhận.""Thôi được rồi." Sở Vân Thiên xen vào, cười nói:
"Ba mẹ đừng dọa đàn anh nữa."Giang Phối Ninh trừng mắt lườm con trai, tiện tay kéo vạt áo hắn:
"Cái thằng này, sao mà cứ ngây ra thế."Bà quay lại, giọng lập tức trở nên ôn hòa:
"Tiểu Tiêu à, cháu chỉ lớn hơn Vân Thiên hai tuổi, đừng gọi nó là viện phó, nghe khách sáo lắm. Mấy đứa còn trẻ nên giao lưu nhiều hơn, gặp gỡ trò chuyện cũng tốt."Tiêu Chiến gật đầu, lưng vẫn giữ thẳng tắp.Mẹ Sở chậm rãi vào đề chính:
"Hôm nay tìm cháu, không phải để gây áp lực đâu, cháu đừng căng thẳng."Giọng bà bỗng đổi:
"Ba của Vân Thiên có một người bạn cũ, là hàng xóm lâu năm, nhìn Vân Thiên lớn lên, tình cảm rất thân thiết. Ông ấy bị bệnh đầu gối nhiều năm, trước giờ cứ sống chết không chịu phẫu thuật. Lần trước tụ họp, hai cha con nhà này cứ khen cháu mãi, nói đến mức ông ấy cũng động lòng."Bà vừa cười vừa vỗ vai anh:
"Ông ấy nói, nếu phải phẫu thuật, thì người đó nhất định phải là cháu. Còn chúng tôi thì tin tưởng cháu, chắc chắn không thành vấn đề."Yết hầu Tiêu Chiến khẽ chuyển động, giọng nói vẫn giữ vẻ dè dặt:
"Cháu mới đến Vân Khởi chưa lâu, nếu để cháu làm phẫu thuật chính, e là không thích hợp lắm."Anh từ chối thẳng, không vội vã nhận lời. Không phải anh không biết điều, mà là rất rõ ràng, trách nhiệm đằng sau chuyện này không chỉ đơn thuần là tay nghề."Không sao, người cũng sắp đến rồi, gặp mặt nói chuyện thêm cũng không muộn."
Giang Phối Ninh giọng ôn hòa, nhưng ngữ khí lại không cho phép cự tuyệt.Ánh mắt Tiêu Chiến thoáng gợn, một tia cảnh giác sâu kín chợt trỗi dậy, nhưng nhanh chóng bị anh đè xuống. Trên gương mặt vẫn là vẻ ôn hòa và ung dung như thường lệ.Bầu không khí trong phòng khách bỗng chững lại.Mấy lời xã giao gần như đã trao đổi xong, nhưng không khí lại chẳng nhẹ nhõm đi chút nào, ngược lại giống như con lắc đồng hồ treo lơ lửng giữa không trung, không động thì nặng nề, mà lay nhẹ cũng dễ ngượng ngùng.Mẹ Sở nhấp một ngụm trà, bất chợt nghiêng đầu nhìn anh, giọng có chút dò xét:
"Tiểu Tiêu, công việc bận như vậy, không biết cháu đã có bạn gái chưa?"Đúng lúc ấy, Sở Vân Thiên cúi đầu nghịch ly nước, bỗng nhiên ho khan một tiếng.Tiêu Chiến còn chưa kịp trả lời thì tiếng gõ cửa vang lên đúng lúc."Vào đi."Sở Vân Thiên đứng dậy, bước nhanh tới cửa, tay vừa chạm vào tay nắm, giữa mày mắt đã lộ ra vẻ căng thẳng vô thức.Cửa mở ra, là một đôi vợ chồng trung niên bước vào phòng.Người đàn ông cao lớn, dáng vẻ uy nghi, tuy chống một cây gậy đen nhưng mỗi bước đi vẫn vững chãi đầy lực. Ông chỉ đứng yên một chỗ, không nói một lời, liếc mắt một cái đã khiến người ta vô thức thẳng lưng căng người.Người phụ nữ khoác áo khoác sáng màu, trang điểm nhẹ nhàng gọn gàng, giữa mày mắt phảng phất vẻ lạnh lùng dè dặt. Bà không phải kiểu trưởng bối vừa vào cửa đã thân thiện niềm nở, nụ cười trên mặt nhạt và xa cách."Cháu chào bác trai, bác gái."Sở Vân Thiên bước nhanh lên đón, giọng nói nhẹ nhàng xen lẫn vẻ căng thẳng khó giấu, còn chủ động đỡ một tay."Mời ngồi."
Sở Vân Thiên nói xong liền quay đầu giới thiệu,
"đàn anh, đây là bác Vương, người sẽ làm phẫu thuật sụn chêm gối."Tiêu Chiến hơi khựng lại, chợt nhận ra người này hình như là ... Anh quay sang nhìn Sở Vân Thiên, đối phương khẽ nhún vai."Cháu chào bác trai, bác gái."
Tiêu Chiến vừa mở lời, tim liền đánh mạnh một nhịp.Chuyện mà sáng nay Vương Nhất Bác còn lo lắng, anh không ngờ tới lại xảy ra thật. Người sẽ trực tiếp làm phẫu thuật cho cha hắn lại chính là anh.Càng ngoài dự đoán hơn là, lần đầu tiên gặp ba mẹ Vương Nhất Bác lại rơi vào một tình huống như thế này. Đầu óc Tiêu Chiến lập tức rối tung, không sao kiểm soát nổi.Đường nét ngũ quan của cha Vương trầm ổn sâu sắc, ánh mắt sắc bén ổn định, ngay cái nhìn đầu tiên, Tiêu Chiến đã nhận ra bóng dáng quen thuộc ẩn hiện trong cốt cách kia, Vương Nhất Bác có rất nhiều nét giống ông.Còn khí chất lạnh lẽo điềm tĩnh kia, lại giống mẹ hơn. Cái cảm giác xa cách lặng lẽ, như tầng băng dưới mặt nước, tưởng là dịu dàng, kỳ thực khó mà tiếp cận.Tiêu Chiến thu lại ánh nhìn, cổ họng khẽ chuyển động, cố gắng giữ cho giọng nói bình tĩnh.Đây không còn là một ca mổ thông thường.Người anh sắp mổ, là đầu gối của cha Vương Nhất Bác. Trong tay Tiêu Chiến bỗng chốc trĩu nặng một trọng trách chưa từng có."Thật đúng là tuổi trẻ tài cao." Ba Vương mỉm cười mở lời, giọng nói ôn hòa,
"Nghe chú Sở khen cháu không biết bao nhiêu lần. Cháu có tự tin với ca mổ này không? Bác muốn nghe ý kiến của cháu."Tiêu Chiến khẽ nén một hơi thở, đè xuống mọi cảm xúc rối ren đang cuộn trào."Dạ, thưa bác, hôm nay cháu vừa mới biết chuyện này." Anh dè dặt nói,
"Cháu sẽ mau chóng chuẩn bị phương án phẫu thuật, rồi sẽ báo cáo lại chi tiết cho bác. Nếu bác thấy ổn thì mình sắp xếp lịch mổ sau, bác thấy thế được không ạ?"Vương Đình Hải gật đầu, dịu giọng đáp:
"Được."Tiêu Chiến cũng khẽ gật đầu, lòng bàn tay đã rịn một lớp mồ hôi mỏng.Sau khi hẹn xong lần gặp tiếp theo, các bậc trưởng bối lần lượt rời đi.Phải mất một lúc lâu sau, Tiêu Chiến mới dần dần thoát khỏi cảm giác kinh ngạc đến ngẩn ngơ khi nãy.Đợi đến khi Sở Vân Thiên đóng cửa lại, giữa mày anh lập tức trầm xuống, giọng thấp đi một tông, mang theo lửa giận:
"Sao cậu không nói trước với tôi là bố mẹ cậu sẽ đến? Còn sắp cho tôi mổ cho ba của Vương Nhất Bác nữa? Cậu có ý gì?"Sở Vân Thiên bị cơn giận bất ngờ của anh làm cho sửng sốt."Anh đừng nóng vội mà." Giọng cậu ta hơi bất đắc dĩ,
"Tôi thật sự không biết hôm nay họ sẽ tới, là bố mẹ tôi đột ngột xuất hiện trong văn phòng tôi đấy. Lúc đó tôi cũng hoảng mà, lại còn bắt ra tận cửa đón anh nữa.""Thế còn ba của Vương Nhất Bác?" Tiêu Chiến cố kìm nén.Sở Vân Thiên thở dài, gãi đầu:
"Chuyện đó anh đừng nghe mẹ tôi nói, thực ra là ba tôi uống chút rượu rồi nói chuyện với ba của Nhất Bác. Nhắc đến anh, nói hơi nhiều một chút. Ai ngờ đâu ba của cậu ta lại cứ nhất quyết đòi anh mổ chứ."Giọng nói Sở Vân Thiên mang theo chút bất lực pha lẫn vẻ như đang cười khổ, ánh mắt có phần né tránh.Tiêu Chiến chăm chú nhìn, cố gắng đọc ra một chút manh mối nào đó trên nét mặt kia.Sở Vân Thiên xòe tay ra, khẽ cười:
"Sao, đàn anh không tin à? Tôi sắp xếp những thứ này thì được gì chứ?"đàn anh, vừa rồi phản ứng của anh, căng thẳng quá rồi đấy."
Giọng cậu ta bỗng có chút trêu chọc không rõ ý,
"Lấy thái độ chuyên nghiệp của anh ra là được chứ gì?"Tiêu Chiến khẽ nhíu mày,
"Cậu cho tôi cơ hội chủ trì ca mổ, tôi rất cảm kích, tôi cũng đủ tự tin. Tôi chỉ cảm thấy chuyện này cậu nên bàn trước với tôi một tiếng.""Nhưng bình thường mình làm việc có bao giờ cần bàn bạc mới làm đâu?"
Sở Vân Thiên hơi nhướng mày,
"Sao đến ca phẫu thuật cho ba của hắn lại phải đặc biệt thông báo?"Tiêu Chiến khựng lại, mím môi, cuối cùng không nói thêm gì, chỉ nhẹ giọng đáp:
"Tôi biết rồi."Sở Vân Thiên nhìn anh, giọng hòa hoãn hơn:
"đàn anh, e là hôm nay anh phải tăng ca rồi. Nhưng tôi sẽ cùng anh nghiên cứu phương án."Tiêu Chiến khẽ gật đầu, xoay người rời khỏi văn phòng viện trưởng. Ánh đèn hành lang chiếu lên gương mặt anh, khiến lớp lặng im trong đôi mày đôi mắt lại càng rõ nét.Anh cúi đầu lấy điện thoại, đầu ngón tay do dự mấy giây trên màn hình, cuối cùng nhắn cho Vương Nhất Bác một tin:"Tối nay chắc tôi phải tăng ca, cậu đừng đến."Tiêu Chiến tắt màn hình, dồn tâm trí vào công việc. Tới khi tan ca, không hiểu ma xui quỷ khiến thế nào, anh lại khẽ liếc xuống dưới, liền thấy chiếc xe quen thuộc đang đậu ở góc khuất gần cổng bệnh viện.Anh ngẩn người, trong lòng bỗng trỗi lên một niềm vui nhẹ nhàng khó nói.Liếc nhìn quanh hành lang, chưa thấy bóng Sở Vân Thiên, anh liền đẩy cửa bước vào thang máy, chuẩn bị xuống lầu nói một câu với Vương Nhất Bác.Trời về chiều, bóng người trong bệnh viện đã thưa thớt. Y tá trực chia nhóm nhỏ bàn giao ca trực ở trạm điều dưỡng, vài bác sĩ khoác áo blouse trắng sải bước đi ngang qua hành lang, dáng vẻ vội vã.Đèn khu cấp cứu vẫn sáng, nơi ấy như một góc duy nhất trong tòa nhà còn thức giấc giữa đêm.Tiêu Chiến rảo bước băng qua sảnh chính, vòng qua cửa tự động, làn gió lùa qua khiến anh đưa tay vuốt mái tóc loà xoà trước trán.Xe của Vương Nhất Bác quả nhiên vẫn đậu nguyên chỗ cũ.Tiêu Chiến bước tới, đứng cạnh cửa sổ xe, giơ tay gõ nhẹ hai cái lên kính. Cửa kính từ từ hạ xuống, anh cúi người, hạ giọng, cố tỏ vẻ không kiên nhẫn:
"Không phải đã nói đừng đến rồi sao? Cậu còn tới đây làm gì?"Vương Nhất Bác khẽ hừ một tiếng, một tay đỡ lấy đầu anh, tay kia nắm cổ áo kéo anh vào trong xe, hôn mạnh một cái.Bị bất ngờ, Tiêu Chiến sững người, sau đó hoảng hốt quay đầu nhìn quanh:
"Cậu điên à? Đây là trước cổng bệnh viện đó!"Khóe môi Vương Nhất Bác treo nụ cười đắc ý, tựa người vào ghế lái, giọng lười biếng:
"Nhìn anh hoảng chưa kìa, có ai đâu."Tiêu Chiến chẳng còn cách nào với hắn, chỉ có thể thấp giọng lầm bầm một câu:
"Đừng có làm loạn, đáng ghét."Ánh mắt hai người giao nhau dưới ánh đèn vàng mờ, hơi thở giao hòa, vương chút mờ ám dịu dàng.Tiêu Chiến khẽ xao động, lời muốn nói đã đến bên môi nhưng vẫn không thốt ra được. Anh muốn nói với Vương Nhất Bác rằng, đêm nay anh tăng ca không phải vì chuyện gì khác, mà là đang chuẩn bị phương án phẫu thuật cho ba hắn.Nhưng anh không biết, liệu Vương Nhất Bác có đủ tin tưởng anh hay không. Hắn bề ngoài có vẻ đối đầu với ba mình, nhưng hiển nhiên trong lòng lại vô cùng để tâm.Huống chi, Tiêu Chiến sớm đã không còn là bác sĩ của bệnh viện công hạng ba nữa.Anh không thể đoán được, sau khi mổ dao này, mối quan hệ giữa hai người sẽ xảy ra thay đổi gì. Hay là, sẽ không thể quay lại như trước nữa.Trên một khung cửa sổ tầng lầu kia, có một bóng người đứng thẳng lặng lẽ, mặt không cảm xúc nhìn chằm chằm về phía họ. Mọi chuyện vừa xảy ra, đều lọt cả vào trong mắt người ấy rõ ràng như ban ngày.
Tbc
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store