(BJYX) (ABO) (EDIT) KHÓ VƯỢT QUA
Chương 32 - Có trà xanh không
Tỏa nhi nói làm Vương Nhất Bác vừa mừng vừa sợ, cảm xúc trong lòng khó có thể miêu tả, muốn hỏi bọn họ bao giờ tới, lại lo Tiêu Chiến sẽ hiểu lầm mình đang giục anh.
"Cậu có đang nghe không? Vương Nhất Bác?" Tuy rằng lễ tân không làm khó anh, nhưng cứ đứng thế thì cũng hơi xấu hổ, điện thoại bên kia lại chả phản ứng gì.Đột nhiên nghe được giọng Tiêu Chiến, Vương Nhất Bác mới sực tỉnh."Tôi đây, hai người đến thì nói với tôi một tiếng, tôi đi đón hai người."Thật ra Vương Nhất Bác muốn nói sẽ bảo Cao Phong đi đón, nhưng nghĩ một chút, vợ với con trai lần đầu tiên đến công ty, đương nhiên phải đích thân đi đón.Tỏa nhi duỗi tay muốn cướp lại điện thoại, Tiêu Chiến cũng theo đó đưa điện thoại cho nó, "Tỏa nhi với cha không được đi lên, tỷ tỷ lễ tân không quen biết bọn con.""Hai người đang ở dưới lầu?" Vương Nhất Bác pắp một phát đứng dậy, đầu gối đập cốp vào tủ, nhưng hắn bây giờ bất chấp đau đớn, vừa ôm điện thoại vừa đi ra ngoài."Tỏa nhi ngoan, ba ba lập tức tới đón con với cha."Vào thang máy, tín hiệu bị gián đoạn, điện thoại tự động tắt, Tỏa nhi trả điện thoại lại cho Tiêu Chiến, nói với lễ tân: "Chị lễ tân, ba ba sẽ xuống đón bọn em.""Thế hai người bây giờ qua sô pha bên kia ngồi có được không nào?" Tuy không quá tin tổng tài của bọn họ là ba ba của tiểu gia hỏa trước mặt, nhưng vẫn khách sáo bảo bọn họ sang bên cạnh chờ.Người ta khách khí, cô cũng không cần phải khiến người ta khó xử, nghĩ bọn họ không đợi được Vương Nhất Bác thì sẽ đi thôi.Nhưng điều khiến cô không ngờ chính là, vừa đưa hai người sang bên kia ngồi xuống, tổng tài nhà mình đã xuống, còn lập tức đi về phía bọn họ bên này."Cha, ba ba kìa!" Tỏa nhi vừa chỉ tay vào Vương Nhất Bác, vừa túm góc áo Tiêu Chiến.Tiêu Chiến ngước mắt, đối mắt với Vương Nhất Bác.Anh nhìn Vương Nhất Bác đến chỗ mình, càng tới càng gần, đến khi chính mình được ôm lấy, "Tiêu Chiến, cảm ơn."Tiếng cảm ơn này ở trong hàm chứa quá nhiều.Lễ tân sững sờ tại chỗ không biết làm sao, luống cuống tay chân che mắt Tỏa nhi, Tỏa nhi nghiêng đầu đòi xem, từ sô pha tụt xuống, dùng sức chen vào giữa hai người."Ba ba hư, không được ôm cha con."Tiêu Chiến cũng phản ứng được đây còn đang ở nơi công cộng, đẩy người đang ôm mình, "Cậu buông ra trước đã."Tuy còn chưa ôm đủ, nhưng Vương Nhất Bác cũng không thể không buông ra, khom người bế Tỏa nhi lên, nhìn về phía lễ tân."Đây là người yêu và con trai tôi, về sau trực tiếp để bọn họ đi lên."Khóe miệng Tiêu Chiến nhếch lên, đã người yêu rồi? Được một tấc lại tiến một thước mà cũng rất mượt nhé, anh không lên tiếng phản bác, anh nói cũng vô nghĩa, lễ tân cũng đâu có nghe anh."Vâng thưa Vương tổng."Lễ tân sau lưng toát đầy mồ hôi, nếu mà lúc nãy thái độ của mình có một tí không tốt thì bây giờ đã phải cuốn gói chạy lấy người rồi.Mãi cho đến khi Vương Nhất Bác vào thang máy, lễ tân mới cảm thấy thở được một hơi.Vào thang máy, Vương Nhất Bác tuy bế Tỏa nhi, nhưng ánh mắt vẫn luôn dán lên người Tiêu Chiến, cùng với người vừa nổi điên trong văn phòng như thể hai người khác nhau."Ba ba, con muốn đi xuống!" Tỏa nhi giãy hai cái chân đòi tụt xuống tự đứng, trên tây trang của Vương Nhất Bác trong nháy mắt đã có rất nhiều dấu giày.Tiêu Chiến nhíu mày, "Cậu thả nó xuống đi."Vừa được tự do, Tỏa nhi liền nắm tay Tiêu Chiến đứng môt bên, ngửa đầu nhìn Vương Nhất Bác nói, "Ba ba sức lớn, có thể giúp cha đánh người xấu.""Xảy ra chuyện gì?" Vương Nhất Bác tưởng Tiêu Chiến thật sự gặp chuyện gì, biểu cảm lập tức nghiêm trọng hẳn lên."Không có việc gì, cậu nghĩ vì sao nó tình nguyện gọi cậu là ba?"Tiêu Chiến nói thế, Vương Nhất Bác liền hiểu cả.Từ thang máy lên đến văn phòng Vương Nhất Bác, Hàn Hiểu xuyên qua kính văn phòng mình, nhìn rõ cả ba người.Người bên cạnh Vương Nhất Bác, chẳng phải hai người trong ảnh sao?Đuôi lông mày hơi nhướng, Hàn Hiểu lẩm bẩm nói: "Có ý tứ."Trong văn phòng có sô pha, Vương Nhất Bác bảo Cao Phong xuống mua sữa cho Tỏa nhi, lại hỏi Tiêu Chiến, "Anh muốn uống trà hay cà phê?""Có trà xanh không?" Tiêu Chiến cười như không cười mà nhìn Vương Nhất Bác.Nghe ra anh một lời hai ý, Vương Nhất Bác nhếch miệng, "Có phải đồ uống hay không phải đồ uống đều không có, công ty chỉ có hồng trà.""Thế hồng trà đi, có điều tôi vẫn thích uống trà xanh hơn một chút."Tiêu Chiến không quá thích uống cà phê, cứ cảm thấy uống xong trong miệng có vị gì đó không nói nên lời, hơn nữa cũng không giải khát tốt như trà."Lát nữa tôi sẽ bảo Cao Phong mua về để sẵn ở công ty." Ý của Vương Nhất Bác là ngầm hy vọng Tiêu Chiến thường xuyên đến.Thực ra hôm nay tới công ty Vương Nhất Bác là nhất thời nổi hứng, anh chính là muốn nhìn một chút xem bên cạnh Vương Nhất Bác có người nào có tâm tư không minh bạch hay không, lỡ có thì anh cũng phải chuẩn bị tâm lý cho tốt.Đều là người minh bạch, Tiêu Chiến nhéo mặt Tỏa nhi."Về sau nếu cha với cha nuôi tan làm muộn, bảo xe đưa đón đưa con đến chỗ ba ba con trước có được không?"Tỏa nhi nhăn cái mặt nhỏ, thoạt nhìn không quá tình nguyện."Tỏa nhi không thể đi tìm cha nuôi sao?""Nhưng mà cha nuôi phải đi bắt người xấu nha, Tỏa nhi mà đến chỗ cha nuôi sẽ gặp rất nhiều rất nhiều người xấu đó."Nhẹ nhàng bị "gài", Tỏa nhi ngoan ngoãn đồng ý tan học sẽ đến chỗ này."Vậy vất vả Vương tổng chuẩn bị cho con trai ngài một ít đồ chơi và đồ ăn vặt, còn phải dạy nó đọc chữ, nếu mà cậu bận thì cứ để xe đưa đón chở nó đến bệnh viện, đừng giao cho người khác, Cao Phong cũng không được."Tuy rằng bây giờ Tỏa nhi đã quen biết Cao Phong, nhưng quen biết và tín nhiệm là hai chuyện khác nhau."Thế lát nữa cùng đi siêu thị nhé?""Được, cho tôi tờ giấy với cây bút, tôi dạy Tỏa nhi vẽ tranh, cậu bận chuyện của cậu đi." Tiêu Chiến sợ hôm nay mà nói tiếp, Vương Nhất Bác sẽ không chỉ được một tấc đòi thêm một thước như thế, mà phải lấn đến một trượng.Cao Phong cầm sữa về, Tiêu Chiến đang ngồi trên sô pha dạy Tỏa nhi vẽ tranh, Vương Nhất Bác đang xem số liệu phân tích mà bên thị trường đưa lên."Có phải cắm ống hút không con?"Tỏa nhi thấy sữa mắt sáng long lanh, hai tay nhận lấy, nhìn Cao Phong cười, "Cảm ơn Cao Phong thúc thúc, Tỏa nhi tự mình biết cắm ống hút ạ ~""Tỏa nhi nợi hại quá!" Cao Phong làm ra vẻ kinh ngạc, giơ ngón cái với Tỏa nhi.Vương Nhất Bác nhìn sang, ánh mắt trở nên hết sức dịu dàng.Ở bệnh viện thì không được tháng năm tĩnh hảo như thế, Cố Ngụy vừa đi làm đã phải cấp cứu cho một người bệnh trở nặng đột ngột, đến tận bây giờ mới hở ra được một chút.Nhắn tin trả lời Trần Vũ, lại nghĩ tới Tiêu Chiến hôm nay đến Vương thị.【anh trai em không ở công ty kim ốc tàng kiều đấy chứ?】【Tiêu Chiến hôm nay đang đi kiểm tra đột kích rồi đấy】Trần Vũ cảm thấy mình không theo kịp tiến độ, mới hôm qua còn nói cái gì trích tuyến thể, hôm nay đã đến công ty tuần tra, đây là kiểm tra trước yêu đương sau sao?【không tàng gì cả, anh ấy chỉ thích Tiêu Chiến】【tức là có người thích anh trai em】Không thể không nói Cố Ngụy rất nói bắt trọng điểm, nhưng anh cũng không thấy đây là nguy cơ gì, xét cho cùng trong mắt anh, không ai có thể so với Tiêu Chiến.【anh trai em còn đòi trích cả tuyến thể vì Tiêu Chiến rồi】【ai thích ảnh còn quan trọng sao?】【anh trai em hiểu rất rõ trái tim mình】【ảnh thật sự đang dùng mạng mà theo đuổi Tiêu Chiến】Cảm giác Trần Vũ đã nói hết lời, Cố Ngụy trả về một cái thủ thế OK, lại rúc đầu vào công việc, cứu tử phù thương, một khắc cũng không thể trì hoãn.
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store