ZingTruyen.Store

Bjyx 18 Can We Kiss Forever

Chúc mừng sinh nhật BXG 🎉🎉🎉

Category : Người sói × Bác sỹ thú y.
Niên thượng, OOC.

--

Cánh cửa phòng khám thú y bất thình lình bị tông ra một cách thô lỗ, gã đàn ông mặc bộ đồ cảnh sát bước vào, khuôn mặt đeo một biểu cảm hung hăng dữ tợn.

Lạy chúa, may mắn là cánh cửa tội nghiệp vẫn còn bám trụ vào cái bản lề.

Khách khứa bên trong phòng khám chỉ lác đác mấy người, bị dọa đến các cơ co rúm, vội vã lùi lại ép sát cơ thể vào tường, hai tay giơ lên đầu.

Phía bên kia, một thân thể cao gầy khoác áo blouse trắng phẳng phiu vẫn đang đứng quay lưng, bình tĩnh xem xét bệnh tình của một chú cún giống Corgi màu vàng óng.

Sau khi cẩn thận kiểm tra mức độ tổn thương cho cái chân bị thương của con vật, Sean cầm cây bút viết nhanh mấy dòng vào sổ khám bênh, không thèm nhấc mắt mà lên tiếng:

"Lần sau xin hãy nhẹ nhàng hơn một chút, thưa Ngài Yibo. Tôi không muốn khách hàng của mình nghĩ rằng tôi đã làm gì khuất tất đến mức bị cảnh sát viếng thăm, và, cực kỳ thường xuyên"

Sean chấm một cái dấu chấm đặc biệt mạnh vào cuốn sổ, sau khi kết thúc câu nói, làm thủng cả một cái lỗ nhỏ đen ngòm trên trang giấy.

Yibo cởi cái mũ trên đầu xuống, tùy tiện vứt vào góc tủ, một nụ cười càn rỡ kéo dãn cái miệng gã lên. Gã gật đầu tạ lỗi một cách qua loa với đám khách hàng đang sợ thót tim phía bên kia, sau đó sải bước chân mạnh mẽ, tiến lại sát bên vai Sean.

Gã kề vào cổ em, hít một hơi dài đầy mãn nguyện, biếng nhác lên tiếng:

"Nhớ em quá, cục cưng"

Sean thảy cho Yibo một cái nhìn sắc bén.

Nhưng gã sẽ đáp lại em bằng một nụ cười hí hửng, gã thích mê cái cách em bị mình trêu chọc đến ửng đỏ cả vành tai.

Sean khẽ lách người, lướt qua Yibo, đến gần một người phụ nữ trung niên đội một bộ tóc giả màu nâu óng xoăn tít cùng bộ lông mày bị tỉa quá trớn, nhã nhặn nói:

"Darcy hẳn là một đứa trẻ nghịch ngợm, phải không bà Lucilia. Vết thương ở chân phải phía sau sâu đến tận xương, thật là một trường hợp hiếm gặp. Tôi nghĩ là nó cần được theo dõi thêm một đêm để có thể quyết định xem xử trí theo cách nào thì hợp lý nhất. Bà không phiền nếu tôi giữ Darcy đến sáng hôm sau chứ, thưa quý bà?"

Khuôn mặt bà Lucilia trắng đen lẫn lộn, nhìn như một cái bánh kem nho được làm không cẩn thận lắm, và lớp cáu kỉnh tráng trên bề mặt trông có vẻ hơi quá tay:

"Tôi lấy gì để bảo đảm là Darcy sẽ không bị anh bỏ bê chứ, hả bác sỹ. Truyền hình đã không ngừng vạch ra vết nhơ của cái ngành này, và sự lơ là của các anh có thể khiến con gái tôi gặp nguy hiểm, không biết chừng"

Nụ cười trên khuôn mặt Sean không hề bị xê dịch đi chút nào. Em hất đầu về phía gã đàn ông đang ngồi xổm trêu chọc một chú mèo ở bên kia, khoan khoái nói:

"Đừng lo lắng, thưa bà. Bà hẳn là biết con mèo già của ngài Thị trưởng vẫn thường được tôi chăm sóc vào mỗi tháng, và đương nhiên là không có một chút phàn nàn trách cứ nào thốt ra từ miệng ông ấy. Hoặc là, nếu bà muốn, viên cảnh sát ở đằng kia sẽ làm chứng cho tình trạng của Darcy hôm nay, và nếu nó có bị tổn hại điều gì vào hôm sau, thì hẳn là tôi sẽ bị ghô cổ đi"

Sean huýt sáo một cái, và Yibo ở đằng kia lập tức ngẩng đầu, nhìn chằm chặp.

Cái liếc mắt đầy soi mói của bà Lucilia quét qua Yibo ở phía bên kia, rồi vòng trở về khuôn mặt tươi cười chuẩn mực của Sean:

"Thôi được rồi. Nếu không phải bởi vì gặp trục trặc về vấn đề xe cộ, tôi đã đưa Darcy đến phòng khám lớn nhất Thành phố rồi. Liệu mà chăm sóc nó thật tốt, thưa bác sỹ"

Vừa dứt lời, bà ta vớ lấy cái túi trên bàn, vẫy tay chào Darcy một cái, xoay gót rời khỏi.

Sean lắc đầu cười, quay trở lại bên bàn giấy, tiếp tục bận bịu xem xét bệnh án.

Yibo lướt ngay lại bên cạnh em, khẽ thì thầm:

"Không cần nhiều lời như vậy đâu. Anh có thể trong một khắc khiến bà ta cuốn gói cút thẳng mà"

Sean nhướng mày, quay sang nhìn Yibo, nhàn nhạt nói:

"Kiếm miếng cơm giữa lòng Washington này đâu phải điều dễ dàng đâu, thưa ngài cảnh sát"

Yibo luồn bàn tay lạnh ngắt của gã qua tấm áo blouse, vuốt nhẹ bờ eo thon thả qua lớp vải, thả một câu hững hờ:

"Ừ thì, cục cưng à, em có thể nghỉ phứt cái công việc này đi, nếu em muốn, và tận hưởng những điều nhẹ nhàng khoan khoái hơn. Ví dụ như nằm sẵn trên giường và đợi tôi về vậy"

Bàn tay cầm bút của Sean run lên trong thoáng chốc, em liếc mắt, rít qua kẽ răng:

"Bỏ tay ra đi. Xung quanh vẫn còn có người đó"

Yibo xổ ra một tràng cười khúc khích, yên lặng sờ xuống hai quả đồi nhô lên bên dưới, trước khi rút bàn tay về.

Đã gần sáu giờ tối.

Yibo đói rồi.

Gã nhìn Sean vẫn còn miệt mài với công việc của mình, còn bản thân thì chỉ có thể thèm khát em trong tâm tưởng.

Một bà già vẫn chưa chịu rời khỏi cái lồng đựng của con mèo trắng lông dài của bả và trả lại sự riêng tư cho căn phòng.

Yibo huýt sáo, và cái đuôi lòi ra phía sau đang vẫy qua vẫy lại.

Sean há hốc mồm, thúc vào khuỷu tay gã, thốt lên:

"Ôi Chúa, anh đang làm cái quỷ gì vậy hả? Có người sẽ nhìn thấy đó"

Yibo nháy mắt, cười nói:

"Không sao mà, em yêu"

Ngay sau đó, bà già ở phía bên kia đứng dậy, cúi chào một cái rồi hướng về phía cánh cửa mà rảo bước ra ngoài.

Yibo nhếch mép cười hài lòng, rướn người khẽ hôn lên gò má Sean.

"Anh vừa làm gì vậy, Yibo?" Sean hỏi, sau khi bị kéo ngã vào lồng ngực rắn chắc của người tình.

"Chỉ là một liều thôi miên thôi, đừng lo lắng" Yibo đáp, áp môi mình lên tai Sean "Một mánh lới thông thường của tộc Người sói"

Sean lắc lắc đầu mỉm cười, trước khi bị người đối diện ép vào một nụ hôn sâu.

Yibo là một con sói trưởng thành, và trông có vẻ luôn luôn đói khát.

Tuy nhiên, gã chỉ thèm thuồng một mình Sean.

Em là vết cắn sắc ngọt trong tim gã, kể từ lần chạm trán đầu tiên.

Vào một đêm mưa gió hơn một thập kỷ trước, Yibo đứng nơi rìa sáng chớp nhòe bên cạnh cửa phòng khám, với cái chân phải như sắp đứt lìa đến nơi.

Gã đã chạy thoát trong gang tấc, lưỡi hái của cái bọn hợm hĩnh tự xưng là, đúng vậy, thợ săn người sói và phù thủy.

Một cuộc đào thoát đầy ngoạn mục, với cái chân bị gãy lặc lìa.

Đêm đó, Yibo nợ Sean một mạng.

Và tất nhiên, gã rất rất vui lòng được dùng cả đời này để báo đáp Sean.

Đặc biệt là ở phương diện giường chiếu.

Yibo ngậm lấy bờ môi trơn nhẵn mượt mà của Sean, cái thứ mềm mại như một viên kẹo sữa, cắn ngập răng là có thể tức khắc tận hưởng được hương vị ngọt ngào đang tràn qua môi lưỡi.

Gã xoay vai em, chậm rãi dẫn em chìm vào tiết tấu của mình, như đang nhảy một điệu Jazz hâm nóng bầu không khí. Cánh cửa phòng khám bị Yibo dùng chân đóng sầm lại, và gã không quên với tay đến phía sau, khóa trái.

Bờ vai khẳng khiu như đôi cánh Thiên nga của Sean đang bị khóa chặt trong lồng ngực Yibo, áo blouse trắng níu lấy khuỷu tay một cách hững hờ.

Nụ hôn dài này có vẻ đã thành công đánh lạc hướng Sean khỏi đống công việc chồng trên bàn giấy, và bây giờ em đang cố níu lấy cái gáy Yibo, đòi hỏi nhiều thêm nữa.

Yibo cuốn cái lưỡi mềm đỏ au của Sean vào trong kẽ răng, để vị ngọt nị trôi tuột qua cuống họng, cất giấu vào bao tử.

Sean rên lên một tiếng nhỏ nhặt, nghiêng đầu giải thoát cho chính mình khỏi chuỗi va chạm môi lưỡi chạy dài không có điểm kết.

Yibo mỗi lần hôn đều trở thành một gã tham lam như vậy.

Quấn chặt lấy em như một cái kén, và mạnh mẽ rút hết oxy trong buồng phổi.

Sean tự kéo phăng cái áo khoác blouse vưỡng víu ra khỏi người mình, ngồi lên mặt bàn gỗ, hai chân quắp lấy eo Yibo chặt cứng.

Sean đã tháo dây cương cho Yibo rồi, và gã chẳng còn lý do gì để mà chần chừ không lao thẳng vào ngấu nghiến em.

Em quỳ xuống dưới đất, hai tay mở khóa quần gã, cậu em to khỏe hung hãn ngay lập tức quét qua gò má em một vệt nước dâm đãng.

Cái lưỡi nhỏ nhắn lặng lẽ đong đưa phía sau đôi môi màu rượu vang, và ngay sau đó, nó cuốn lấy cây hàng kích thước khủng trước mặt vào trong cuống họng.

"Đừng tham lam như vậy, em biết đấy, nó chỉ tổ khiến cổ họng em không chịu nổi thôi" Yibo vuốt ve gò má Sean khi em đang chật vật với cây gậy thịt nóng hổi ngốn đầy khoang miệng.

Sean như một chú mèo nhỏ nghe lời, cuộn lại thành một cục bông dưới sàn, ngoan ngoãn liếm từng ngụm rất nhỏ nhặt, đầu lưỡi đỏ au xoáy vào đầu khấc một cách tinh tế.

Yibo bắn ra trong khoang miệng Sean, em khẽ nhăn mày, đám tinh dịch nghẹn ứ kéo em vào một tràng ho sặc sụa.

Yibo gấp gáp ôm lấy Sean, vuốt vuốt lưng em, nhỏ giọng an ủi:

"Xin lỗi em, nhẽ ra tôi nên rút ra trước khi..."

Em lắc đầu, đôi môi vương đầy tinh dịch chuyển qua âu yếm dái tai Yibo:

"Đừng, em có thể lựa chọn nhả ra mà, nhưng em thích được ngậm lấy, ừm, mọi thứ của anh"

Yibo khẽ cười một tiếng, hôn lên gò má hồng hào của Sean, kéo cái áo sơmi và chiếc quần âu tuột khỏi thân thể em.

Đầu nhũ hoa xinh xắn tựa nụ hoa chớm nở đang rung rinh mỉm cười.

Sean cắn môi, tự vặn vẹo núm vú trước ngực mình, nhỏ giọng rót vào tai Yibo một câu:

"Chỗ này, anh hãy cảm nhận nó đi, bằng môi"

Yibo làm sao có thể khước từ thỉnh cầu ngọt ngào này. Gã ấn môi mình vào nụ hoa hồng trên ngực Sean, răng nanh sắc nhọn cạ lên đầu vú, đầu lưỡi vấn vít miếng thịt hồng hào đang trở căng phồng trong miệng.

Sean rên khẽ, như một mẩu bánh mỳ mềm nhũn vụn vặt rải đầy không khí.

Bàn tay Yibo trượt qua bờ mông căng đầy, dừng bước ở lỗ huyệt liên tục đóng mở đã tràn trề nước tự bao giờ.

"Ồ, một đầm lầy nhỏ"

Yibo trêu chọc Sean, và khoái chí nhìn khuôn mặt em dâng lên một tầng hồng đượm lan tràn.

Gã nhả đầu vú trước ngực em ra, hai tay mơn trớn bờ lưng mượt mà, bên dưới đỡ lấy cậu em đã cứng ngắc, đâm thẳng vào lỗ nhỏ, bắt đầu một cuộc rượt đuổi dài hơi.

Sean hét lên một tiếng, cảm nhận một cách rõ ràng rằng bên trong mình đang nứt toác ra.

Lũ chó mèo nhốt trong lồng nghe thấy tiếng thét của Sean, bắt đầu kêu gào inh ỏi.

Yibo ném cho chúng một ánh mắt hung dữ, nhe răng nanh, gầm gừ đe dọa.

Tiếng kêu gào lập tức im bặt.

Gã như một con sói đầu đàn, kiểm soát kẻ thù, khống chế con mồi.

Cả cơ thể Sean bị lực đâm đẩy về phía trước, còn Yibo thì không ngừng kéo em về phía mình, khống chế em trong những cú đâm dài.

Yibo có một điểm nhìn riêng mà gã cực kỳ ưng ý, đó là bờ mi dài mềm mại vương vụn nước, cùng với đôi môi đỏ mọng hơi vểnh ra đang không ngừng gọi tên mình.

Cực kỳ trần trụi và thỏa mãn.

Yibo đẩy nhanh tốc độ của cuộc rượt đuổi, để người Sean ngã hẳn ra bàn, thúc vào với tốc độ nhanh khủng khiếp.

Gã nắm lấy chân em đặt lên vai mình, cổ chân thon nhỏ mảnh mai này dường như có thể sẽ nát vụn trong tay gã bất cứ lúc nào, nếu gã không kiểm soát được chính mình.

Mồ hôi của Sean nhỏ xuống từ cằm em, làm ướt đẫm bộ cảnh phục của Yibo.

Sean vẫn luôn phàn nàn về việc em ra mồ hôi nhiều như thế nào, và tất nhiên, những lúc làm tình thế này, cả cơ thể em như thể làm từ nước.

Có tiếng lạch cạch phát ra từ phía bên ngoài, rồi một giọng nói thốt ra đằng sau cánh cửa:

"Sean? Cậu có ở đấy không?"

Là Cypher.

Sean giật mình tỉnh dậy từ trong cơn mê, nhớ ra rằng mình có một cái hẹn với cậu chàng tóc vàng ngoài kia.

Yibo có vẻ không vừa ý với cuộc viếng thăm đáng nguyền rủa này. Gã hơi nghiến răng, không hề giảm đi sức mạnh của đừng cú đâm rút.

Sean cố nhịn không thốt ra một tiếng rên dài, và Yibo giúp em chặn nó lại ngay tức khắc bằng một nụ hôn.

Cái bóng đen đổ lên cánh cửa của Cypher vẫn còn đang chần chừ chưa rời đi.

Lại thêm một tiếng động phát ra, nhưng là ở bên trong căn phòng.

Tiếng chuông điện thoại nằm trong túi áo blouse vứt dưới sàn đang reo inh ỏi, và kết thúc sau đó khi không ai bắt máy.

Cypher đã dùng hết sự kiên nhẫn của gã tối nay, và bực bội ra về với một cú cho leo cây ngoạn mục.

Yibo tách khỏi môi Sean, đồng thời rút dương vật ra khỏi cơ thể em, để em có thể thở một hơi. Nụ hôn lúc nãy quá dài, và nó làm em mất hết sức lực.

Gã đỡ em vào lồng ngực mình, di chuyển lên tầng hai, tiến vào phòng ngủ.

Yibo đặt Sean xuống giường, xoay em lại, đút vào từ phía sau. Hai tay gã xoa nắn bờ mông mát mẻ và trơn nhẵn.

Trông như hai miếng jelly, hoặc thứ gì đó từa tựa thế, gã tự cảm thán.

Từng cú thúc vào khuấy tan tiếng thở dốc trườn ra từ cái miệng nhỏ nhắn của Sean, tưới lên khuôn mặt em một lớp đê mê ngập ngụa sắc tình.

Tuyến tiền liệt ngậm lấy vuốt ve cây hàng đang hung hãn chọc khuấy bên trong, tựa như cực kỳ trân trọng sự khăng khít mê hoặc này.

Dương vật to lớn mạnh bạo, động huyệt mềm mại ấm áp.

Thật tuyệt, một sự kết hợp hoàn hảo mà chẳng cần đến sự nhúng tay của Chúa.

Tiếng ngân nga trong cổ họng Sean trở nên rõ mồn một, khi thằng em của Yibo cà lên điểm nhạy cảm bên trong vách ruột.

Gã liên tục thúc mạnh, dùng hành động để cho em biết rằng, sự sung sướng tột đỉnh này không chỉ diễn ra trong một khoảnh khắc. Gã là một con chiến mã dai sức, và sẽ đẩy em xuống vực thẳm điên dại của tình dục.

Ôi không.

Sean quá tuyệt.

Yibo tự thì thầm với chính mình trong tâm tưởng.

Sau những đợt ra vào cực kỳ dài và mạnh bạo, sự thoải mái quá mức như đang thúc vào mạn sườn, làm Yibo sung sướng đến mức gầm lên. Tinh dịch màu trắng đục tưới lên thành động, được bờ mông căng tròn của Sean ôm trọn lấy.

Yibo ôm lấy Sean như muốn ngất lịm trong vòng tay, hôn lên trán em, thì thào:

"Xin lỗi, cục cưng của anh. Em hẳn là mệt lắm"

Sean khép hờ con ngươi đã đỏ ngầu vì nước mắt, không tìm ra được điểm hối lỗi nào trong mắt Yibo, chỉ thấy một nụ cười thỏa mãn đang lộ ra.

Sau khi tắm rửa sạch sẽ, Sean được đặt gọn gàng vào trong ổ chăn, còn Yibo thì nhận trọng trách làm cơm tối.

Sean nằm trên giường, khó nhọc hồi tưởng lại bàn ăn kinh hoàng mà Yibo từng xắn tay vào làm, đính kèm một cái bếp không thể nào hoang tàn hơn.

Hẳn rồi, đâu thể mong đợi gì về tay nghề nấu nướng của một con sói.

Và vì vậy, bất chấp sự đau đớn mãnh liệt đang nghiền qua cái eo, Sean ngồi phắt dậy, gọi với vào trong:

"Yibo, đừng!!!"

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store