Binhao Ver Mang Thai Con Cua Chu Tra Nam
Tiệc đầy tháng này, vốn người Thành gia là ôm chê cười đến xem Chương Hạo, kết quả họ lại cười không nổi.
Đầu tiên là đứa nhỏ giống Chương Hạo, nhìn Thành Hàn Bân vì bé không kiêng nể làm tiệc đầy tháng, nhìn cha Thành mẹ Thành yêu thích đứa nhỏ, hoàn toàn là ở trước mặt mọi người nói, cho dù đứa nhỏ này là của Chương Hạo, không có bất kì quan hệ huyết thống gì với Thành gia họ, họ vẫn như cũ sẽ đối đãi với đứa nhỏ của cậu như của nhà mình.Nếu như thái độ này còn không đủ, ông cụ Thành bỗng nhiên xuất hiện ở trên tiệc đầy tháng, thì cho họ một kích chí mạng.Sau khi ông cụ Thành bị trúng gió, thì đã mờ dần trong tầm mắt mọi người, nhưng mọi người sẽ không quên người đã từng đứng đầu gia tộc nói một không nói hai, đanh thép uy nghiêm, cho dù ông bây giờ ngồi xe lăn, nói chuyện không lưu loát, nhưng không ít người thế hệ đi trước khi nhìn thấy ông, vẫn là sẽ phản xạ có điều kiện tim đập nhanh.Ông cụ này, lúc đầu thế nhưng có thể bởi vì không đồng ý chuyện con gái mình và Kỷ gia, trực tiếp cùng bà đoạn tuyệt quan hệ, diễn vai hung ác mấy năm không qua lại.Thế mà, trên tiệc đầy tháng, ông lại vui vẻ hòa nhã với Chương Hạo, cũng rất yêu thương với đứa nhỏ, còn đích thân đặt tên cho đứa nhỏ của cậu.Họ Thành.Như vậy thì, đồng nghĩa với thừa nhận với mọi người rằng đây là đứa nhỏ của Chương Hạo và anh, cùng với tuyên bố thái độ và bảo vệ của họ với Chương Hạo.Vốn những người đợi xem chuyện cười Chương Hạo mặt đều đau rát, tiệc đầy tháng còn chưa kết thúc, liền xám xịt rời đi.Chương Hạo trái lại không chú ý những người trong lòng tính toán này, cậu và họ vốn không có giao tiếp, cũng lười để ý họ nghĩ thế nào về cậu, sau khi kết thúc ở cử, cậu cuối cùng lại lấy được tự do, có thể muốn làm gì thì làm nấy.Thời kì cậu mang thai thì liên lạc với một vài bạn học đại học, dự tính làm một phòng làm việc gia công mỹ thuật, nhận tranh minh họa, vẽ tay, thiết kế bảng vẽ mặt phẳng, ảnh gốc game và phương diện nghiệp vụ khác.Thành tổng bỏ vốn, cậu làm ông chủ.Đây là phần sự nghiệp đầu tiên của Chương Hạo, cậu làm đến rất hăng hái, gần như đến tình trạng quên ăn quên ngủ.Thành tổng vốn cho rằng sau khi hết ở cử, anh có thể hằng đêm hát ca, ngày ngày lên bờ.Kết quả, Chương Hạo so với anh còn bận hơn, tăng ca thì thôi được rồi, hiếm khi về sớm, không phải ở với bảo bảo, chính là quấn lấy anh hỏi một vài chuyện phương diện kinh doanh công ty, sự nghiệp của vợ không thể không ủng hộ, anh chỉ đành nhịn xuống xung động lên bờ, nhẫn nại nói cho Chương Hạo về quản lý phương diện kinh doanh, đợi nói xong, Chương Hạo sớm đã buồn ngủ đến mở mắt không ra, anh chỗ nào còn nỡ giày vò cậu.Cứ như vậy, Thành tổng cảm thấy mình cũng sắp nhìn thành ninja rùa rồi.Hôm nay là thứ sáu, Thành Hàn Bân và Chương Hạo đều tan làm sớm, hiếm khi hôm nay Chương Hạo không có bất kì chỗ nào muốn xin chỉ dạy, tâm tư nhỏ của Thành tổng lại nhảy nhót lên.Thế nhưng, bảo bảo có lẽ cũng là một ngày không thấy cha, rất nhớ, vẫn luôn dính ở trên người Chương Hạo, ai ôm cũng không được.Bé bây giờ đã sáu tháng, rất biết nhận người, hơn nữa có thể nghe hiểu tiếng người.Bé thích nhất chính là cha Chương Hạo, thứ hai và ông bà nội và bà nội Lưu, cũng chính là dì Lưu, ông cố hơi nghiêm túc, hơn nữa bởi vì nguyên nhân thân thể, không thể ôm bé, cho nên ông cố và cha Thành Hàn Bân xếp ở sau cùng, chỉ có khi bốn người trước đều không ở, mới sẽ miễn cưỡng để cho họ ôm.Ngoại trừ lúc này, người khác đều đừng nghĩ bế bé, đụng vào bé một cái liền oa oa khóc lớn.Đối với cái này, Thành Hàn Bân vừa tức vừa buồn cười, vật nhỏ này, hoàn toàn là đến để khắc anh."Bảo bảo, cha đi tắm, con chơi với cha lớn một lát được không?" Chương Hạo dỗ dành bé.Bé vùi đầu ở trong lòng Chương Hạo, không.Chương Hạo và Thành Hàn Bân nhìn nhau, Thành Hàn Bân vỗ mông nhỏ của bé: "Cha lớn mang con ra ngoài chơi."Mông bảo bảo nhúc nhích."Đi thăm mèo nhỏ."Bảo bảo lập tức từ trong lòng Chương Hạo thò ra, mắt sáng lấp lánh nhìn Thành Hàn Bân.Vật nhỏ này cũng không biết di truyền ai, giống như chó, vừa nghe đến ra ngoài chơi, thì sẽ chộn rộn.Trước đây Chương Hạo bọn họ có cứu một ổ mèo nhỏ, sau này dì Lưu và tài xế cùng nhau cố gắng, ở trong sân dựng một ổ mèo cho tụi nó, nhưng những con mèo này có lẽ quen hoang dã, không thích sống ổ mèo, chỉ mỗi lần đi qua đó tiếp ứng đút ăn, ăn xong liền chạy, có thể nói là điển hình rút x vô tình.Bảo bảo lần trước được mẹ Thành đẩy ra ngoài chơi, nhìn thấy ổ mèo kia, từ đó sản sinh hứng thú sâu sắc với chúng nó, vừa nói ra ngoài nhìn mèo, cho dù là người bé không biết, cũng bằng lòng bị bế.Đương nhiên, nếu là lừa bé, không nhìn thấy mèo, thằng nhóc sẽ không rớt nước mắt gào khan một trận, nhưng sẽ làm ầm ĩ với người ta."Muốn đi không?" Thành Hàn Bân giơ tay ra với bé.Bảo bảo không chút do dự nhào ra, để cho Thành Hàn Bân bế."Đi tắm đi." Thành Hàn Bân nhìn thời gian, 10 giờ tối, nghiêng người hôn lên gò má Chương Hạo một cái, nhỏ giọng nói: "Tắm rửa sạch sẽ một chút."Chương Hạo cảm thấy thần kinh cả người mình đều bị lời anh trêu chọc đến run lên, có hơi xấu hổ đẩy anh: "Nhanh đi."Thành Hàn Bân bế nhãi con, đứng lên đi.Dì Lưu đã nghỉ ngơi rồi, tầng dưới một mảnh an tĩnh, Thành Hàn Bân bế nhóc con, đi đến ổ mèo trong sân, thế nhưng vận may của Thành Hàn Bân chả ra sao cả, cả nhà mèo sớm ăn no đủ chạy đi chơi rồi, không ở trong ổ mèo.Bảo bảo mở to mắt tò mò nhìn xung quanh, nhìn nửa ngày, cũng không thấy mèo, cảm thấy mình bị cha lớn đùa giỡn, há miệng muốn gào.Thành tổng không có cách nào với ông nội nhỏ này, nhanh chóng dỗ dành nói: " Mèo nhỏ đi chơi rồi, cha mang con ra ngoài tìm được không?"Bảo bảo chớp chớp mắt, nghiêng đầu nhìn Thành Hàn Bân, dường như đang xác định cha bé phải hay chăng đang lừa bé.Thành Hàn Bân cảm thấy thằng nhãi nghiêng đầu vẫn là có chút đáng yêu, đưa tay nhéo mặt nhỏ mũm mĩm của bé, nói: "Bên ngoài không chỉ có mèo nhỏ, còn có chó nhỏ, muốn đi xem không?"Trong từ ngữ của vật nhỏ bây giờ chỉ biết mèo nhỏ, không hiểu chó nhỏ, nhưng bé không lại khóc ầm ĩ nữa, chắc là đồng ý với đề nghị của Thành Hàn Bân.Thành Hàn Bân bế bé, đi ra ngoài xem thử có thể gặp được mèo lưu lạc, lừa gạt ông nội nhỏ này.Khu biệt thư này của họ chất thải thực phẩm ném trong thùng rác nhiều, nuôi sống không ít mèo lưu lạc, bình thường Thành Hàn Bân ở trên xe trở về, thỉnh thoảng cũng có thể nhìn thấy bên ngoài cửa sổ có mèo lưu lạc xuyên qua, muốn tìm thấy một con mèo lưu lạc cũng không khó.Nhưng hôm nay những con mèo này giống như đối đầu với anh, anh đi một vòng, cũng không gặp được một con, trái lại đi đến mức khiến nhãi con ngủ rồi.Thành tổng điên cuồng vui mừng.Chương Hạo tắm xong, đợi nửa ngày, đều không thấy hai cha con kia trở lại, đang muốn ra ngoài xem thử, kết quả vừa mở cửa phòng ra, nhìn thấy Thành Hàn Bân bế bảo bảo trở về.Thành Hàn Bân đưa tay ra hiệu xịt một cái với cậu, lại chỉ chỉ bảo bảo trong lòng, biểu thị bảo bảo đang ngủ.Chương Hạo hiểu ngầm trong lòng, nghiêng người để cho anh vào phòng ngủ trước, bản thân đóng cửa.Thành Hàn Bân đặt bảo bảo lên trường, đắp xong chăn, xoay đầy nhìn thấy Chương Hạo đi vào, nhịn không được nhướng mày.Quần áo Chương Hạo mặc trên người, vậy mà là áo sơ mi của anh.Vốn trong lòng Thành tổng tâm tư không đơn thuần một trận điên cuồng vui mừng, ngồi ở trên giường, kéo Chương Hạo qua, ôm vào trong lòng, đè thấp giọng nói: "Bạn nhỏ, em đây là đang quyến rũ anh sao?"Gò má Chương Hạo nóng lên, không dám nhìn ánh mắt quá mức trắng trợn của Thành Hàn Bân, nhỏ giọng nói: "Phải, anh thích không?"Thành tổng sắp thích chết rồi, hôn một cái lên gò má hơi đỏ của cậu.Chương Hạo đẩy anh: "Anh đi tắm trước đi đã."Thành Hàn Bân tên đã lên dây, nói: "Cùng nhau tắm.""Em vừa...này."Lời Chương Hạo còn chưa nói xong, Thành Hàn Bân trực tiếp bế ngang cậu lên, ôm vào phòng tắm.Đợi họ từ phòng tắm đi ra, đã là một tiếng sau, Chương Hạo vẫn là bị ôm ra, hai người đã rất lâu chưa say sưa như vậy, cả người cậu giống như con mèo thỏa mãn, cả người từ trên xuống dưới đều lộ ra uể oải lười biếng.Thành Hàn Bân đi xem bảo bảo, xác định nhóc con này còn đang ngủ say sưa, anh nằm nghiêng xuống bên cạnh Chương Hạo, đưa tay ra xoa gò má cậu, cười khẽ hỏi: "Có thỏa mãn không?"Chương Hạo khẽ lầm bầm.Kĩ thuật của Thành tổng so với trước khi cậu mang thai, chất lượng đã nhảy vọt.Thành Hàn Bân thấy cậu thỏa mãn như vậy, có được cảm giác thành tựu, anh sáp đến gần Chương Hạo, hôn lên vành môi cậu.Chương Hạo thấy mặt Thành Hàn Bân đến gần, lười biếng hỏi: "Làm gì?"Cái tay đang ở trong ổ chăn của Thành tổng bắt đầu không quy củ, cười hỏi: "Em nói xem?"Chương Hạo đẩy anh: "Không được, bảo bảo ở đây.""Anh vừa đi xem thử rồi, nó ngủ như một con heo nhỏ, sẽ không tỉnh."Chương Hạo vẫn là có hơi không yên tâm, chủ yếu là ở trước mặt con trai mình, rất mất tự nhiên.Nhưng tay của Thành Hàn Bân xác thực quá giỏi, phản kháng của Chương Hạo yếu ớt đến mức khiến anh không để ý, thân thể cậu so với miệng cậu thành thật hơn nhiều, trên miệng cậu còn đang phản kháng, thân thể đã ngoan ngoãn bị xâm phạm rồi.Cũng không biết qua bao lâu, bảo bảo ngủ như con heo nhỏ bỗng nhiên nhúc nhích, tiếp đó, bé hừ hừ hai tiếng, xuất hiện dấu hiệu sắp tỉnh rồi.Chương Hạo: "..."Thành Hàn Bân: "...""Hít, thả lỏng thả lỏng, con còn chưa tỉnh." Thành Hàn Bân hít hơi lạnh, vội vàng dỗ dành Chương Hạo.Chương Hạo cũng muốn thả lỏng, nhưng đứa nhỏ sắp tỉnh, ở trước mặt con trai, cậu sẽ để lại bóng ma tâm lý.Thành tổng cảm thấy nhãi con này trời sinh chính là đến để khắc anh, nhưng có một vài chuyện không phải nói anh muốn ngừng thì có thể ngừng, anh biết thằng nhãi này còn cần một khoảng thời gian nữa, dứt khoát lấy gối đầu ngăn cách tầm mắt của Chương Hạo và nhóc con, tăng nhanh tốc độ.Đợi đến cuối cùng kết thúc, hai người đều thở phào, Chương Hạo cực tình vô tỉnh đẩy Thành tổng ra, tiếp đó cầm ra gối đầu ngăn trở tầm nhìn.Tiếp đó, cậu liền cùng với cục cưng đã hoàn toàn tỉnh lại, đối diện với ánh mắt không hề di chuyển nhìn chằm chằm chỗ họ.Bảo bảo chớp chớp mắt, vô tội lại tò mò nhìn cha mình.Chương Hạo: "...."Đệch!Chương Hạo có một loại lúng túng làm chuyện xấu bị đánh vỡ ở trước mặt, ngay cả bảo bảo cũng không ôm, trực tiếp kéo chăn, chôn cả người mình vào trong.Cậu không muốn làm người nữa.Thành Hàn Bân không ngờ đến da mặt cậu mỏng như vậy, nhóc con mới có bao lớn, hoàn toàn không hiểu những chuyện này, có xấu hổ như vậy sao?Bảo bảo thấy Chương Hạo vậy mà không ôm bé, lập tức đã không làm thì thôi, liền bắt đầu oa oa khóc lớn.Thành Hàn Bân ném đồ vào trong thùng rác, lại đưa tay đi lấy khăn giấy lau tay, thuận tay nhặt quần lên, lại đi phòng tắm rửa tay, mới đi qua ôm bé.Thế mà thằng nhóc căn bản không nể tình anh, được anh ôm khóc càng dữ dội hơn, vừa khóc còn vừa vùng vẫy khỏi cái ôm của Thành Hàn Bân, không biết còn cho rằng Thành Hàn Bân là người xấu nào đó lừa bán trẻ con.Thành Hàn Bân vỗ một cái trên cái mông nhỏ của bé, nói: "Đừng gào nữa, cha con em ấy ngủ rồi."Nhãi con mới không để ý anh, gào khóc muốn cha nhỏ ôm.Chương Hạo làm đà điểu, thấy đứa nhỏ khóc dữ dội như vậy, xác thực bất đắc dĩ, chỉ có thể từ trong ổ chăn thò đầu ra, nhãi con vừa thấy cậu, lập tức dùng cả tay lẫn chân thò về phía chỗ cậu.Chương Hạo ai oán trừng Thành Hàn Bân, mặc lên áo ngủ, bế đứa nhỏ qua.Thành tổng tự mình biết đuổi lý, 'khụ' một tiếng, nói: "Em ôm con một lát, anh đi pha sữa bột."Thành Hàn Bân pha xong sữa bột cho nhóc con, sau khi nhóc con được Chương Hạo ôm thì không khóc nữa, nhìn thấy sữa bột thì vui vẻ cười lên, đợi Thành Hàn Bân đưa núm vú đến bên miệng bé, nhóc con lập tức ôm lấy bình sữa, uống 'chép chép'.Thành Hàn Bân ngồi ở bên cạnh, nói: "Nhãi con không có lương tâm, sao lại có ý kiến lớn với cha như vậy."Anh suy ngẫm anh cũng không có làm gì với bé.Chương Hạo nói: "Anh nhìn anh vừa rồi, chỉ quan tâm mình sướng, còn dùng gối đầu chắn con, loại cha này, con có thể không có ý kiến sao?"Còn đang tức giận.Thành Hàn Bân nhịn cười, nói: "Lẽ nào em không sướng?"Chương Hạo mạnh miệng: "Không có."Thành Hàn Bân nói: "Chứng cứ trên khăn giấy đều còn ở trong thùng rác, em muốn xem thử không?""...."Chương Hạo bỗng chốc đỏ mặt: "Anh biến thái à."Thành Hàn Bân cũng chỉ là chọc cậu, bảo bảo chỉ là nửa đêm đói tỉnh thức dậy bù một bữa sữa, đợi uống sữa xong, bé cũng lại lần nữa ngủ mất.Chương Hạo tùy tiện dọn dẹp mình một lát, rất mệt, cũng rất nhanh ngủ mất.Thành Hàn Bân vừa rồi đổ mồ hôi, lại đi tắm một cái, lúc đi ra thấy một lớn một nhỏ đều ngủ rất ngon, hai cha con tướng mạo giống nhau, ngay cả tư thế ngủ đều rất có hiệu quả kì diệu.Trong lòng Thành Hàn Bân trở nên mềm mại, nằm lên giường, ở trên trán Chương Hạo và bảo bảo hôn một cái.Anh chưa từng nghĩ, đời này của mình còn có thể gặp được một người hợp ý anh như vậy, thích như thế, còn có kết tinh tình yêu.May mà anh không chịu tạm bợ, cũng không giống như rất nhiều người, tìm một người thích hợp liền kết hôn, mới để cho anh đợi được Chương Hạo.Đây là hai cục cưng của anh, không dễ gì có được, ngàn vàng không đổi.
Đầu tiên là đứa nhỏ giống Chương Hạo, nhìn Thành Hàn Bân vì bé không kiêng nể làm tiệc đầy tháng, nhìn cha Thành mẹ Thành yêu thích đứa nhỏ, hoàn toàn là ở trước mặt mọi người nói, cho dù đứa nhỏ này là của Chương Hạo, không có bất kì quan hệ huyết thống gì với Thành gia họ, họ vẫn như cũ sẽ đối đãi với đứa nhỏ của cậu như của nhà mình.Nếu như thái độ này còn không đủ, ông cụ Thành bỗng nhiên xuất hiện ở trên tiệc đầy tháng, thì cho họ một kích chí mạng.Sau khi ông cụ Thành bị trúng gió, thì đã mờ dần trong tầm mắt mọi người, nhưng mọi người sẽ không quên người đã từng đứng đầu gia tộc nói một không nói hai, đanh thép uy nghiêm, cho dù ông bây giờ ngồi xe lăn, nói chuyện không lưu loát, nhưng không ít người thế hệ đi trước khi nhìn thấy ông, vẫn là sẽ phản xạ có điều kiện tim đập nhanh.Ông cụ này, lúc đầu thế nhưng có thể bởi vì không đồng ý chuyện con gái mình và Kỷ gia, trực tiếp cùng bà đoạn tuyệt quan hệ, diễn vai hung ác mấy năm không qua lại.Thế mà, trên tiệc đầy tháng, ông lại vui vẻ hòa nhã với Chương Hạo, cũng rất yêu thương với đứa nhỏ, còn đích thân đặt tên cho đứa nhỏ của cậu.Họ Thành.Như vậy thì, đồng nghĩa với thừa nhận với mọi người rằng đây là đứa nhỏ của Chương Hạo và anh, cùng với tuyên bố thái độ và bảo vệ của họ với Chương Hạo.Vốn những người đợi xem chuyện cười Chương Hạo mặt đều đau rát, tiệc đầy tháng còn chưa kết thúc, liền xám xịt rời đi.Chương Hạo trái lại không chú ý những người trong lòng tính toán này, cậu và họ vốn không có giao tiếp, cũng lười để ý họ nghĩ thế nào về cậu, sau khi kết thúc ở cử, cậu cuối cùng lại lấy được tự do, có thể muốn làm gì thì làm nấy.Thời kì cậu mang thai thì liên lạc với một vài bạn học đại học, dự tính làm một phòng làm việc gia công mỹ thuật, nhận tranh minh họa, vẽ tay, thiết kế bảng vẽ mặt phẳng, ảnh gốc game và phương diện nghiệp vụ khác.Thành tổng bỏ vốn, cậu làm ông chủ.Đây là phần sự nghiệp đầu tiên của Chương Hạo, cậu làm đến rất hăng hái, gần như đến tình trạng quên ăn quên ngủ.Thành tổng vốn cho rằng sau khi hết ở cử, anh có thể hằng đêm hát ca, ngày ngày lên bờ.Kết quả, Chương Hạo so với anh còn bận hơn, tăng ca thì thôi được rồi, hiếm khi về sớm, không phải ở với bảo bảo, chính là quấn lấy anh hỏi một vài chuyện phương diện kinh doanh công ty, sự nghiệp của vợ không thể không ủng hộ, anh chỉ đành nhịn xuống xung động lên bờ, nhẫn nại nói cho Chương Hạo về quản lý phương diện kinh doanh, đợi nói xong, Chương Hạo sớm đã buồn ngủ đến mở mắt không ra, anh chỗ nào còn nỡ giày vò cậu.Cứ như vậy, Thành tổng cảm thấy mình cũng sắp nhìn thành ninja rùa rồi.Hôm nay là thứ sáu, Thành Hàn Bân và Chương Hạo đều tan làm sớm, hiếm khi hôm nay Chương Hạo không có bất kì chỗ nào muốn xin chỉ dạy, tâm tư nhỏ của Thành tổng lại nhảy nhót lên.Thế nhưng, bảo bảo có lẽ cũng là một ngày không thấy cha, rất nhớ, vẫn luôn dính ở trên người Chương Hạo, ai ôm cũng không được.Bé bây giờ đã sáu tháng, rất biết nhận người, hơn nữa có thể nghe hiểu tiếng người.Bé thích nhất chính là cha Chương Hạo, thứ hai và ông bà nội và bà nội Lưu, cũng chính là dì Lưu, ông cố hơi nghiêm túc, hơn nữa bởi vì nguyên nhân thân thể, không thể ôm bé, cho nên ông cố và cha Thành Hàn Bân xếp ở sau cùng, chỉ có khi bốn người trước đều không ở, mới sẽ miễn cưỡng để cho họ ôm.Ngoại trừ lúc này, người khác đều đừng nghĩ bế bé, đụng vào bé một cái liền oa oa khóc lớn.Đối với cái này, Thành Hàn Bân vừa tức vừa buồn cười, vật nhỏ này, hoàn toàn là đến để khắc anh."Bảo bảo, cha đi tắm, con chơi với cha lớn một lát được không?" Chương Hạo dỗ dành bé.Bé vùi đầu ở trong lòng Chương Hạo, không.Chương Hạo và Thành Hàn Bân nhìn nhau, Thành Hàn Bân vỗ mông nhỏ của bé: "Cha lớn mang con ra ngoài chơi."Mông bảo bảo nhúc nhích."Đi thăm mèo nhỏ."Bảo bảo lập tức từ trong lòng Chương Hạo thò ra, mắt sáng lấp lánh nhìn Thành Hàn Bân.Vật nhỏ này cũng không biết di truyền ai, giống như chó, vừa nghe đến ra ngoài chơi, thì sẽ chộn rộn.Trước đây Chương Hạo bọn họ có cứu một ổ mèo nhỏ, sau này dì Lưu và tài xế cùng nhau cố gắng, ở trong sân dựng một ổ mèo cho tụi nó, nhưng những con mèo này có lẽ quen hoang dã, không thích sống ổ mèo, chỉ mỗi lần đi qua đó tiếp ứng đút ăn, ăn xong liền chạy, có thể nói là điển hình rút x vô tình.Bảo bảo lần trước được mẹ Thành đẩy ra ngoài chơi, nhìn thấy ổ mèo kia, từ đó sản sinh hứng thú sâu sắc với chúng nó, vừa nói ra ngoài nhìn mèo, cho dù là người bé không biết, cũng bằng lòng bị bế.Đương nhiên, nếu là lừa bé, không nhìn thấy mèo, thằng nhóc sẽ không rớt nước mắt gào khan một trận, nhưng sẽ làm ầm ĩ với người ta."Muốn đi không?" Thành Hàn Bân giơ tay ra với bé.Bảo bảo không chút do dự nhào ra, để cho Thành Hàn Bân bế."Đi tắm đi." Thành Hàn Bân nhìn thời gian, 10 giờ tối, nghiêng người hôn lên gò má Chương Hạo một cái, nhỏ giọng nói: "Tắm rửa sạch sẽ một chút."Chương Hạo cảm thấy thần kinh cả người mình đều bị lời anh trêu chọc đến run lên, có hơi xấu hổ đẩy anh: "Nhanh đi."Thành Hàn Bân bế nhãi con, đứng lên đi.Dì Lưu đã nghỉ ngơi rồi, tầng dưới một mảnh an tĩnh, Thành Hàn Bân bế nhóc con, đi đến ổ mèo trong sân, thế nhưng vận may của Thành Hàn Bân chả ra sao cả, cả nhà mèo sớm ăn no đủ chạy đi chơi rồi, không ở trong ổ mèo.Bảo bảo mở to mắt tò mò nhìn xung quanh, nhìn nửa ngày, cũng không thấy mèo, cảm thấy mình bị cha lớn đùa giỡn, há miệng muốn gào.Thành tổng không có cách nào với ông nội nhỏ này, nhanh chóng dỗ dành nói: " Mèo nhỏ đi chơi rồi, cha mang con ra ngoài tìm được không?"Bảo bảo chớp chớp mắt, nghiêng đầu nhìn Thành Hàn Bân, dường như đang xác định cha bé phải hay chăng đang lừa bé.Thành Hàn Bân cảm thấy thằng nhãi nghiêng đầu vẫn là có chút đáng yêu, đưa tay nhéo mặt nhỏ mũm mĩm của bé, nói: "Bên ngoài không chỉ có mèo nhỏ, còn có chó nhỏ, muốn đi xem không?"Trong từ ngữ của vật nhỏ bây giờ chỉ biết mèo nhỏ, không hiểu chó nhỏ, nhưng bé không lại khóc ầm ĩ nữa, chắc là đồng ý với đề nghị của Thành Hàn Bân.Thành Hàn Bân bế bé, đi ra ngoài xem thử có thể gặp được mèo lưu lạc, lừa gạt ông nội nhỏ này.Khu biệt thư này của họ chất thải thực phẩm ném trong thùng rác nhiều, nuôi sống không ít mèo lưu lạc, bình thường Thành Hàn Bân ở trên xe trở về, thỉnh thoảng cũng có thể nhìn thấy bên ngoài cửa sổ có mèo lưu lạc xuyên qua, muốn tìm thấy một con mèo lưu lạc cũng không khó.Nhưng hôm nay những con mèo này giống như đối đầu với anh, anh đi một vòng, cũng không gặp được một con, trái lại đi đến mức khiến nhãi con ngủ rồi.Thành tổng điên cuồng vui mừng.Chương Hạo tắm xong, đợi nửa ngày, đều không thấy hai cha con kia trở lại, đang muốn ra ngoài xem thử, kết quả vừa mở cửa phòng ra, nhìn thấy Thành Hàn Bân bế bảo bảo trở về.Thành Hàn Bân đưa tay ra hiệu xịt một cái với cậu, lại chỉ chỉ bảo bảo trong lòng, biểu thị bảo bảo đang ngủ.Chương Hạo hiểu ngầm trong lòng, nghiêng người để cho anh vào phòng ngủ trước, bản thân đóng cửa.Thành Hàn Bân đặt bảo bảo lên trường, đắp xong chăn, xoay đầy nhìn thấy Chương Hạo đi vào, nhịn không được nhướng mày.Quần áo Chương Hạo mặc trên người, vậy mà là áo sơ mi của anh.Vốn trong lòng Thành tổng tâm tư không đơn thuần một trận điên cuồng vui mừng, ngồi ở trên giường, kéo Chương Hạo qua, ôm vào trong lòng, đè thấp giọng nói: "Bạn nhỏ, em đây là đang quyến rũ anh sao?"Gò má Chương Hạo nóng lên, không dám nhìn ánh mắt quá mức trắng trợn của Thành Hàn Bân, nhỏ giọng nói: "Phải, anh thích không?"Thành tổng sắp thích chết rồi, hôn một cái lên gò má hơi đỏ của cậu.Chương Hạo đẩy anh: "Anh đi tắm trước đi đã."Thành Hàn Bân tên đã lên dây, nói: "Cùng nhau tắm.""Em vừa...này."Lời Chương Hạo còn chưa nói xong, Thành Hàn Bân trực tiếp bế ngang cậu lên, ôm vào phòng tắm.Đợi họ từ phòng tắm đi ra, đã là một tiếng sau, Chương Hạo vẫn là bị ôm ra, hai người đã rất lâu chưa say sưa như vậy, cả người cậu giống như con mèo thỏa mãn, cả người từ trên xuống dưới đều lộ ra uể oải lười biếng.Thành Hàn Bân đi xem bảo bảo, xác định nhóc con này còn đang ngủ say sưa, anh nằm nghiêng xuống bên cạnh Chương Hạo, đưa tay ra xoa gò má cậu, cười khẽ hỏi: "Có thỏa mãn không?"Chương Hạo khẽ lầm bầm.Kĩ thuật của Thành tổng so với trước khi cậu mang thai, chất lượng đã nhảy vọt.Thành Hàn Bân thấy cậu thỏa mãn như vậy, có được cảm giác thành tựu, anh sáp đến gần Chương Hạo, hôn lên vành môi cậu.Chương Hạo thấy mặt Thành Hàn Bân đến gần, lười biếng hỏi: "Làm gì?"Cái tay đang ở trong ổ chăn của Thành tổng bắt đầu không quy củ, cười hỏi: "Em nói xem?"Chương Hạo đẩy anh: "Không được, bảo bảo ở đây.""Anh vừa đi xem thử rồi, nó ngủ như một con heo nhỏ, sẽ không tỉnh."Chương Hạo vẫn là có hơi không yên tâm, chủ yếu là ở trước mặt con trai mình, rất mất tự nhiên.Nhưng tay của Thành Hàn Bân xác thực quá giỏi, phản kháng của Chương Hạo yếu ớt đến mức khiến anh không để ý, thân thể cậu so với miệng cậu thành thật hơn nhiều, trên miệng cậu còn đang phản kháng, thân thể đã ngoan ngoãn bị xâm phạm rồi.Cũng không biết qua bao lâu, bảo bảo ngủ như con heo nhỏ bỗng nhiên nhúc nhích, tiếp đó, bé hừ hừ hai tiếng, xuất hiện dấu hiệu sắp tỉnh rồi.Chương Hạo: "..."Thành Hàn Bân: "...""Hít, thả lỏng thả lỏng, con còn chưa tỉnh." Thành Hàn Bân hít hơi lạnh, vội vàng dỗ dành Chương Hạo.Chương Hạo cũng muốn thả lỏng, nhưng đứa nhỏ sắp tỉnh, ở trước mặt con trai, cậu sẽ để lại bóng ma tâm lý.Thành tổng cảm thấy nhãi con này trời sinh chính là đến để khắc anh, nhưng có một vài chuyện không phải nói anh muốn ngừng thì có thể ngừng, anh biết thằng nhãi này còn cần một khoảng thời gian nữa, dứt khoát lấy gối đầu ngăn cách tầm mắt của Chương Hạo và nhóc con, tăng nhanh tốc độ.Đợi đến cuối cùng kết thúc, hai người đều thở phào, Chương Hạo cực tình vô tỉnh đẩy Thành tổng ra, tiếp đó cầm ra gối đầu ngăn trở tầm nhìn.Tiếp đó, cậu liền cùng với cục cưng đã hoàn toàn tỉnh lại, đối diện với ánh mắt không hề di chuyển nhìn chằm chằm chỗ họ.Bảo bảo chớp chớp mắt, vô tội lại tò mò nhìn cha mình.Chương Hạo: "...."Đệch!Chương Hạo có một loại lúng túng làm chuyện xấu bị đánh vỡ ở trước mặt, ngay cả bảo bảo cũng không ôm, trực tiếp kéo chăn, chôn cả người mình vào trong.Cậu không muốn làm người nữa.Thành Hàn Bân không ngờ đến da mặt cậu mỏng như vậy, nhóc con mới có bao lớn, hoàn toàn không hiểu những chuyện này, có xấu hổ như vậy sao?Bảo bảo thấy Chương Hạo vậy mà không ôm bé, lập tức đã không làm thì thôi, liền bắt đầu oa oa khóc lớn.Thành Hàn Bân ném đồ vào trong thùng rác, lại đưa tay đi lấy khăn giấy lau tay, thuận tay nhặt quần lên, lại đi phòng tắm rửa tay, mới đi qua ôm bé.Thế mà thằng nhóc căn bản không nể tình anh, được anh ôm khóc càng dữ dội hơn, vừa khóc còn vừa vùng vẫy khỏi cái ôm của Thành Hàn Bân, không biết còn cho rằng Thành Hàn Bân là người xấu nào đó lừa bán trẻ con.Thành Hàn Bân vỗ một cái trên cái mông nhỏ của bé, nói: "Đừng gào nữa, cha con em ấy ngủ rồi."Nhãi con mới không để ý anh, gào khóc muốn cha nhỏ ôm.Chương Hạo làm đà điểu, thấy đứa nhỏ khóc dữ dội như vậy, xác thực bất đắc dĩ, chỉ có thể từ trong ổ chăn thò đầu ra, nhãi con vừa thấy cậu, lập tức dùng cả tay lẫn chân thò về phía chỗ cậu.Chương Hạo ai oán trừng Thành Hàn Bân, mặc lên áo ngủ, bế đứa nhỏ qua.Thành tổng tự mình biết đuổi lý, 'khụ' một tiếng, nói: "Em ôm con một lát, anh đi pha sữa bột."Thành Hàn Bân pha xong sữa bột cho nhóc con, sau khi nhóc con được Chương Hạo ôm thì không khóc nữa, nhìn thấy sữa bột thì vui vẻ cười lên, đợi Thành Hàn Bân đưa núm vú đến bên miệng bé, nhóc con lập tức ôm lấy bình sữa, uống 'chép chép'.Thành Hàn Bân ngồi ở bên cạnh, nói: "Nhãi con không có lương tâm, sao lại có ý kiến lớn với cha như vậy."Anh suy ngẫm anh cũng không có làm gì với bé.Chương Hạo nói: "Anh nhìn anh vừa rồi, chỉ quan tâm mình sướng, còn dùng gối đầu chắn con, loại cha này, con có thể không có ý kiến sao?"Còn đang tức giận.Thành Hàn Bân nhịn cười, nói: "Lẽ nào em không sướng?"Chương Hạo mạnh miệng: "Không có."Thành Hàn Bân nói: "Chứng cứ trên khăn giấy đều còn ở trong thùng rác, em muốn xem thử không?""...."Chương Hạo bỗng chốc đỏ mặt: "Anh biến thái à."Thành Hàn Bân cũng chỉ là chọc cậu, bảo bảo chỉ là nửa đêm đói tỉnh thức dậy bù một bữa sữa, đợi uống sữa xong, bé cũng lại lần nữa ngủ mất.Chương Hạo tùy tiện dọn dẹp mình một lát, rất mệt, cũng rất nhanh ngủ mất.Thành Hàn Bân vừa rồi đổ mồ hôi, lại đi tắm một cái, lúc đi ra thấy một lớn một nhỏ đều ngủ rất ngon, hai cha con tướng mạo giống nhau, ngay cả tư thế ngủ đều rất có hiệu quả kì diệu.Trong lòng Thành Hàn Bân trở nên mềm mại, nằm lên giường, ở trên trán Chương Hạo và bảo bảo hôn một cái.Anh chưa từng nghĩ, đời này của mình còn có thể gặp được một người hợp ý anh như vậy, thích như thế, còn có kết tinh tình yêu.May mà anh không chịu tạm bợ, cũng không giống như rất nhiều người, tìm một người thích hợp liền kết hôn, mới để cho anh đợi được Chương Hạo.Đây là hai cục cưng của anh, không dễ gì có được, ngàn vàng không đổi.
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store