ZingTruyen.Store

Binhao Ver Mang Thai Con Cua Chu Tra Nam

Chương Hạo cúi đầu nhìn cái bụng gồ lên của mình, do dự nói: "Mấy ngày này công việc của con bận không có thời gian rảnh..."

"Vậy khi nào mới có thời gian rảnh? Đợi đến lúc cậu và bạn trai cậu sắp đăng ký kết hôn thiếu sổ hộ khẩu mới có thời gian rảnh sao?"

Chương Hạo: "...."

Bà biết rồi!

"Mẹ..."

"Đừng gọi tôi! Ngày mai chúng tôi liền đến, gặp hay không cậu tự mình xem mà làm đi."

Nói xong, không đợi Chương Hạo nói chuyện, đối phương trực tiếp tắt điện thoại.

"Là mẹ chúng ta?"

Đợi sau khi Chương Hạo tắt điện thoại, Thành Hàn Bân hỏi.

Chương Hạo bị xưng hô này của anh chọc cười, nhưng nụ cười này trong chớp mắt lại mất đi, cậu thở dài, nói: "Bà biết chuyện của chúng ta rồi."

Thành Hàn Bân trái lại không bất ngờ, anh xoa xoa lưng Chương Hạo, an ủi nói: "Không sao, biết thì biết thôi, đây là chuyện sớm muộn."

Chương Hạo cau mày chặt hơn: "Em có nói với anh chưa, mẹ em bà ấy kì thị đồng tính."

Thành Hàn Bân: "...."

Anh thấy Chương Hạo vẫn luôn trốn tránh nói cho trong nhà cậu biết quan hệ của họ, anh cũng từng nghĩ các loại lý do, duy nhất chưa từng nghĩ mẹ cậu vậy mà kì thị đồng tính.

Cái này có hơi khó xử lý.

Nhưng, anh nói: "Bụng em đều lớn như vậy, đứa nhỏ cũng phá không được, bà ấy cũng không thể cưỡng chế chia cách chúng ta, dù sao anh không thể nào sẽ chia tay với em."

Nói xong, anh mạnh mẽ ôm lấy Chương Hạo, nửa bế cậu vào trong lòng.

Chương Hạo như vậy không dễ đi đường, tách tay anh ra, nói: "Bà ấy chắc chỉ sẽ tức giận một khoảng thời gian, khả năng can dự chuyện chúng ta không lớn lắm, bà ấy...bà ấy từ lúc em còn bé thì đối với em rất hờ hững, nếu không phải em lớn lên rất giống bà ấy, em thậm chí đều nghi ngờ em không phải con ruột của bà ấy."

Thành Hàn Bân đổi thành nắm lấy tay cậu: "Bà ấy không phải chỉ có một đứa con là em sao, sao sẽ đối xử hờ hững với em?"

Chương Hạo lắc đầu: "Em cũng không rõ lắm, hình như có quan hệ với cha em, nhưng chỉ cần em nhắc đến vấn đề này, bà liền không khống chế được cuồng loạn quá mức, em không dám kích thích bà ấy, cũng không dám hỏi."

Thành Hàn Bân một trận đau lòng.

Anh căn bản đã chắp vá ra cuộc sống thê lương trong mười mấy năm qua của Chương Hạo.

Lúc nhỏ không có cha, mẹ không thương, hơn nữa điều kiện kinh tế không phải rất tốt, chắc chắn không phải sống quá tốt, đoán chừng nơi ở cũng rất thô sơ, cho nên mới sẽ luôn nghĩ đến phòng lớn như vậy.

Mẹ cậu gả cho cha dượng, vốn cho rằng sắp trải qua ngày tháng tốt lành sống ở trong phòng lớn, kết quả nhìn thái độ tồi tệ của Trương Dung đối với cậu, và lúc học đại học tự mình kiếm học phí và chi phí sinh hoạt, không dùng một đồng của cha dượng cậu, hận không thể lập tức vạch ra giới hạn, liền biết cậu ở ngôi nhà đó, sống cũng không tốt.

Nghĩ như vậy, Thành Hàn Bân đau lòng đưa cái tay đang nắm của cậu ở bên môi chạm chạm, nhỏ giọng nói: "Nếu anh sớm quen em thì tốt rồi."

Chương Hạo buồn cười nói: "Không cần nghĩ em quá thảm, thực ra em cũng như những đứa nhỏ nhà khác, mẹ em tuy bạo lực lạnh với em, nhưng chưa từng đánh em, ăn mặc cũng sẽ không thiếu phần em, còn cho em đi học."

Thành Hàn Bân nghe đến chỗ này trầm ngâm, anh cảm thấy trên người Chương Hạo chắc hẳn còn che giấu bí mật gì đó, bằng không thái độ của mẹ cậu sẽ không kì lạ vậy.

Anh hỏi: "Vậy ngày mai phải làm thế nào? Anh đi với em?"

Chương Hạo gật đầu, mẹ cậu không có nói không thể mang theo Thành Hàn Bân.

Cậu đỡ bụng nói: "Bà ấy chắc còn không biết em mang thai, em không biết bà ngày mai nhìn thấy sẽ là phản ứng gì, anh...mang theo mấy người."

Thành Hàn Bân hiểu ý của cậu, lập tức bảo Lão Kim trợ lý riêng đi sắp xếp.

Hôm sau, Chương Hạo chủ động hẹn mẹ Chương và cha dượng Trương Tung của cậu, lựa chọn địa điểm cũng là nhà hàng Thành Hàn Bân tự mình có cổ phần khống chế, chủ yếu là bây giờ bụng Chương Hạo căn bản giấu không được, cho nên Thành Hàn Bân phải lựa chọn nơi của mình mới yên tâm.

Vì để tránh nơi nhiều người nhiều phức tạp, xảy ra vấn đề gì, nhà hàng trực tiếp ngừng kinh doanh một ngày, chỉ tiếp đãi họ.

Chương Hạo và Thành Hàn Bân sớm thì đến rồi, Thành Hàn Bân bảo Lão Kim sắp xếp vệ sĩ giả thành nhân viên phục vụ và khách đến dùng cơm, như vậy thuận tiện nếu như xảy ra tình cảnh không hài hòa gì, có thể lập tức xuất hiện.

Không quá lâu, Trương Tung và mẹ Chương cũng đến, dưới sự hướng dẫn của nhân viên phục vụ, đi vào nhà hàng nơi của Chương Hạo bọn họ.

Trương Tung lớn hơn mẹ Chương mười tuổi, tóc mai hai bên đã trắng rất rõ ràng, ông không xấu, nhưng khá mập, bụng cũng to.

Tướng mạo mẹ Chương rất giống Chương Hạo.

Sống cuộc sống quý bà hào môn gần 10 năm, bà giống như đã trở thành quý bà sống trong nhung lụa, mỗi thứ trên người giá cả đều đắt, dáng vẻ đoan trang, không hiểu rõ bối cảnh của bà đều sẽ cảm thấy bà vốn dĩ xuất thân từ hào môn.

Bà đẹp, lại biết bảo dưỡng, đứng chung chỗ với Trương Tung, giống như cha và con gái.

"Bác trai, bác gái." Thành Hàn Bân đứng lên, lễ phép chào hỏi họ.

Mẹ Chương hờ hừng trả lời một tiếng, nhìn về phía Chương Hạo vẫn luôn ngồi.

Chương Hạo không có ý đứng lên, nói: "Mẹ, chú Trương, anh ấy là bạn trai con, Thành Hàn Bân."

Thành Hàn Bân gật đầu với họ: "Bác trai bác gái mời ngồi, hai vị vừa xuống máy bay, trước gọi món, chúng ta vừa ăn vừa nói?"

"Không cần thiết." Mẹ Chương ngồi xuống, cuối cùng mở miệng, giọng bà rất lạnh lùng cứng rắn, trực tiếp đi thẳng vào vấn đề nói: "Tôi sẽ không đồng ý hai người ở bên nhau."

Thành Hàn Bân: "...."

Thành Hàn Bân không ngờ đến anh còn có thể trải qua loại kịch bản này, dù sao anh từ nhỏ đều là đối tượng người khác tranh đoạt.

Chương Hạo ở dưới bàn kéo kéo ống tay áo anh, tỏ ý anh đừng nói chuyện, để cậu.

"Mẹ, con hiểu rõ mẹ có ý kiến với đồng tính, nhưng con là cong trời sinh, cho dù không ở cùng với anh ấy, con cũng không thể nào tìm phụ nữ, bởi vì con đối với phụ nữ không được."

Mẹ Chương nghe thấy lời của cậu, sắc mặt tái nhợt, ngay cả tay đều hơi run rẩy, dường như cậu thích đàn ông là chuyện rất đáng sợ.

Trương Tung ngồi bên cạnh bà chú ý thấy phản ứng của bà, nắm lấy tay bà, lo lắng hỏi: "Em không có việc gì chứ?"

Mẹ Chương lắc đầu, bày tỏ mình không có việc gì, lúc ngước mắt lên, lại là nét mặt hờ hững: "Nói chung tôi sẽ không đồng ý các người ở bên nhau, cậu nếu ở với cậu ta, thì đừng nhận tôi người mẹ này nữa."

Thành Hàn Bân muốn nói gì đó, bị Chương Hạo chặn lại.

Chương Hạo nói: "Nhưng nếu con không ở bên anh ấy, đứa nhỏ của con liền không có cha nữa."

Mẹ Chương 'soạt' một cái đứng lên: "Cậu nói cái gì?"

"Con mang thai rồi." Chương Hạo dưới sự nâng đỡ của Thành Hàn Bân đứng lên, lộ ra cái bụng của mình: "Đứa nhỏ đã hơn 26 tuần, không thể phá thai, chỉ có thể sinh ra."

Mắt Trương Tung cũng trợn to rồi.

Mang thai?

Đàn ông sao có thể sẽ mang thai?

Nhất định là ông nghe nhầm rồi, hoặc Chương Hạo đang nói giỡn.

"Cậu, cậu..." Mẹ Chương chỉ cậu, bỗng nhiên trước mắt tối sầm, ngất xỉu.

Chương Hạo vốn cho rằng bà chỉ sẽ cuồng loạn giống như trước đây, không ngờ đến sẽ trực tiếp ngất xỉu, người của Thành Hàn Bân cũng không quan tâm đóng giả nữa, nhanh tay nhanh chân đỡ bà đến phòng nghỉ ngơi.

Có người đút chút nước cho bà, mẹ Chương chắc chỉ là ngay tức thì hít thở không thuận, rất nhanh thì chậm rãi tỉnh lại.

Sau khi tỉnh, bà bắt đầu khóc, khóc rất dữ dội, Trương Tung vừa nhỏ giọng an ủi bà, vừa nói với Chương Hạo: "Hạo Hạo, nếu không thì con dẫn ngài Thành ra ngoài trước đi, đợi tâm tình mẹ con tốt lên rồi lại nói."

Chương Hạo cũng biết bà bây giờ có lẽ không muốn gặp mình, liền cùng Thành Hàn Bân ra ngoài.

"Đừng quá lo lắng, bà ấy chắc chỉ là ngay tức thì không thể tiếp nhận được, mới sẽ có phản ứng lớn như vậy." Ra khỏi phòng nghỉ ngơi, Thành Hàn Bân nắm lấy tay Chương Hạo, an ủi nói.

Chương Hạo thở dài nói: "Em không biết bà sẽ có phản ứng lớn như vậy."

So với Trương Tung mới đầu nghe thấy cậu mang thai thì nét mặt hoang mang, phản ứng này của mẹ Chương, rõ ràng là biết đàn ông có thể mang thai, lẽ nào bà không muốn mình sinh đứa nhỏ?

Thế nhưng cũng không nên như vậy chứ.

Chương Hạo nghĩ không thông bà hơn 20 năm qua đều không quản mình, tại sao sẽ cố chấp với chuyện cậu tìm bạn trai như vậy.

Cho dù kì thị đồng tính, cậu đều nói cậu đối với phụ nữ không được, mẹ cậu vẫn là không đồng ý, thậm chí dùng đoạn tuyệt quan hệ mẹ con để uy hiếp cậu.

Chung quy không thể nào không hài lòng Thành Hàn Bân chứ?!

Chương Hạo ánh mắt nghi ngờ nhìn về phía Thành Hàn Bân, lẽ nào mẹ cậu cũng là sợ Thành Hàn Bân và cậu địa vị chênh lệch lớn, sợ anh vứt bỏ mình?

"Sao vậy?" Thành Hàn Bân thấy cậu trầm ngâm nhìn mình, hỏi.

"Không có gì." Chương Hạo nghiêng đầu qua một bên.

Có tiền cũng không phải lỗi của Thành Hàn Bân.

Hai người ở bên ngoài đợi một lát, cửa phòng nghỉ cuối cùng mở ra, Trương Tung đi ra, Chương Hạo vội hỏi: "Mẹ con bà thế nào rồi?"

"Em ấy bảo con đi vào, em ấy có lời muốn nói với con." Trương Tung nói xong, lại nhìn bụng cậu.

Hiển nhiên còn chưa tiếp nhận được chuyện đàn ông có thể mang thai.

"Ồ...."

Chương Hạo đứng lên, vừa muốn đi vào phòng nghỉ ngơi, bị Thành Hàn Bân kéo lại, Chương Hạo an ủi vỗ vỗ mu bàn thay anh, bày tỏ không có chuyện gì.

"Anh ở bên ngoài cửa, có chuyện gì em lúc nào cũng có thể gọi anh." Thành Hàn Bân đỡ cậu đến cửa phòng nghỉ ngơi, nói.

"Ừm, được."

Chương Hạo nói xong, đẩy ra cửa phòng nghỉ, nhìn mẹ Chương đã bình tĩnh lại, dựa vào trên giường phòng nghỉ, khóe mắt có vệt nước mắt chưa lau khô, bà vốn trang điểm rất khéo léo, do khóc một trận, đã trôi rồi.

Chương Hạo mới phát hiện, khóe mắt bà, cũng đã có nếp nhăn dày đặc rồi.

Bảo dưỡng dù tốt, chung quy chống đỡ không nổi ăn mòn của năm tháng.

Chương Hạo đóng cửa lại, gọi một tiếng: "Mẹ."

Mẹ Chương thấy cái bụng cao lớn của cậu, tiếp đó nghiêng đầu qua một bên, dường như không muốn nhận cái xưng hô này của cậu.

Chương Hạo đi qua, ngồi xuống cái ghế ở bên cạnh giường.

Mẹ cậu hờ hững với cậu, cậu cũng không thể nào đối với bà có cảm tình quá mức nhiệt liệt, mẹ con hai người không nói gì với nhau.

Sau một lát, mẹ Chương mở miệng trước: "Cậu biết ta tại sao chán ghét đồng tính luyến ái như vậy không?"

Chương Hạo thuận theo lời của bà hỏi: "Tại sao?"

"Bởi vì cha cậu." Mẹ Chương hít sâu một hơi, nói: "Lúc ta mang thai cậu, ông ấy làm với người đàn ông khác."

Chương Hạo không biết còn có nội tình này, kinh hãi há to miệng.

Ai biết lời tiếp theo của mẹ Chương lại càng khiến cậu kinh hãi hơn: "Người đàn ông kia, là cậu của cậu, em trai ruột của ta."

Chương Hạo: "...."

Chương Hạo: "???"

Má nó là đây là mối tình tay ba loạn luận kinh dị gì vậy!

"Lúc đó ta mang tai cậu, bảy tháng, bị ta bắt gian đến trên giường, cậu biết cha cậu nói gì với ta không?"

Chương Hạo theo bản năng hỏi: "Nói gì?"

"Ông ấy nói với ta, ông ấy gặp được Chương Gia Kỳ, mới biết cái gì là yêu, mới trải nghiệm được yêu một người là mùi vị gì, ông ấy nói xin lỗi ta, nhưng ông ấy không cách nào yêu ta, bảo ta tác thành cho họ, hơn nữa..."

Mẹ Chương nói đễn chỗ này, vùi mặt vào trong vai tay: "Chương Gia Kỳ cũng đã mang thai đứa nhỏ của ông ấy."

Nói xong, mẹ Chương nghẹn ngào đau khổ khóc lên, hiển nhiên chuyện xưa này, tạo thành thương tổn tâm lý không thể phai nhòa cho bà.

Chương Hạo từng nghĩ rất nhiều lý do mẹ cậu không thích mình, thậm chí sau khi cậu biết mình có thể mang thai, nghi ngờ cậu là con trai của người cậu đã mất của mình, giải thích như vậy có thể hiểu được tại sao cậu sẽ giống mẹ, vì sao bà lại không thích mình, dù sao cũng không phải con ruột, có thể còn trì hoãn bà tái hôn.

Duy nhất chưa từng nghĩ, mẹ cậu bị phản bội tạo thành vết thương tâm lý nghiêm trọng như vậy.

Chương Hạo sâu sắc tự trách vì cách nghĩ này của mình.

Cậu đi qua, nghĩ lại nghĩ, đưa tay ôm lấy người phụ nữ đang đau khổ khóc lóc, cũng chảy nước mắt nói: "Xin lỗi, con không biết chân tướng sự việc là như vậy, xin lỗi, mẹ."

Chồng ngoại tình trong lúc mình mang thai, đối tượng ngoại tình còn là người thân của mình, đứa nhỏ còn đã đến tháng không thể phá, chỉ nghĩ thôi, đều có thể cảm nhận được sự tuyệt vọng của mẹ Chương.

Cho nên, bà mới hờ hững với mình, bởi vì nhìn thấy mình, đều sẽ nhớ đến chuyện quá khứ khiến bà không muốn nhớ lại.

Một lát sau, cảm xúc mẹ Chương dần dần bình ổn lại, Chương Hạo hỏi: "Sau đó thì sao?"

"Bởi vì ta bị kích thích quá lớn, thiếu chút nữa sinh non, chỉ có thể nằm ở trong bệnh viện dưỡng thai, hơn nữa có bệnh trầm cảm trước khi sinh, ông ta đoán chừng sợ ta tự xác, tạm thời nói với ta đã cắt đứt với cậu của cậu, toàn tâm toàn ý ở bệnh viện với ta, còn lừa ta đứa nhỏ trong bụng cậu của cậu đã bị phá rồi."

"Kết quả có một tối, cậu của cậu bỗng nhiên gọi điện thoại đến nói, bụng nó không biết tại sao rất đau, lúc đó ta mới biết đứa nhỏ căn bản không có phá, ông ta vừa nghe thì lộ ra nguyên hình, cũng mặc kệ ta chết hay không, vội vàng lái xe đi, kết quả ở trên đường đưa người đến bệnh viện xảy ra tai nạn."

"Kết quả sao." Mẹ Chương lạnh lùng cười một tiếng, trong thanh âm đầy là vui sướng méo mó: "Cậu không có cha rồi."

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store