ZingTruyen.Store

Binhao Ver Mang Thai Con Cua Chu Tra Nam

Kỷ Lâm sau đó không tiếp tục nói chuyện nữa, mải mê với công việc, thời gian buổi trưa, vậy mà đậu phộng đã bị gã và Kỷ Tùng nhổ được một mảnh ruộng lớn, đừng nói Chương Hạo bọn họ, ngay cả ông chú hằng năm làm việc trong ruộng đồng cũng dựng ngón cái với họ, bày tỏ họ rất giỏi giang.

Thế nhưng khen ngợi này hình như không thể khiến người quá vui vẻ?

Cơm trưa của ba người là ăn ở Thành gia, tuy mẹ Thành không muốn nhìn thấy họ, nhưng nể mặt ba người này cố gắng làm việc, cơm trưa làm rất phong phú.

Ăn xong cơm trưa, bên ngoài mặt trời đang chiếu rọi, mẹ Thành không mất nhân tính đến mức khiến họ dưới cái nắng chói chang đi làm việc, bằng không ba thiếu gia tiểu thư nhà giàu được nuôi chiều từ bé này chắc chắn sẽ bị say nắng, bà để người sắp xếp phòng cho họ nghỉ trưa.

Chương Hạo và Thành Hàn Bân cũng đi nghỉ ngơi.

Vừa vào phòng, Chương Hạo liền bị Thành Hàn Bân ôm eo, ấn ở trên ván cửa.

"Làm cái gì vậy?" Chương Hạo hỏi.

"Em nói xem thằng oát Kỷ Lâm kia phải hay không tà tâm chưa chết với em?"

Lại bắt đầu ăn giấm rồi, Chương Hạo bất lực nói: "Không có."

Nếu nói lúc Kỷ Lâm còn không biết cậu là bạn trai hiện tại của Thành Hàn Bân, còn có thể còn ôm một chút ảo tưởng về cậu, sau khi biết chắc hẳn liền hoàn toàn cắt đứt ý nghĩ này rồi.

Dù sao thoạt nhìn Kỷ Lâm rất sợ Thành Hàn Bân, cướp bạn trai của ai cũng không dám cướp của Thành Hàn Bân.

Cái này không phải tìm chết sao.

Thành Hàn Bân thế nhưng mờ mắt nhìn không rõ, hừ lạnh một tiếng nói: "Vậy nó cả buổi sáng liều mạng làm việc như vậy, không phải muốn biểu hiện thật tốt ở trước mặt em sao?"

"Vậy sao anh không cảm thấy anh ta là muốn biểu hiện ở trước mặt anh?"

"...." Thành Hàn Bân im lặng, hình như cũng có đạo lý.

Chương Hạo giơ tay, vòng qua cổ anh: "Hơn nữa, cho dù anh ta thật sự còn có ý gì đó với em, thì cả thân lẫn tâm của em đều là của anh, anh sợ cái gì, Thành tổng, một chút tự tin này với bản thân anh cũng sẽ không có chứ."

Thành Hàn Bân nói thẳng: "Nhìn phiền."

Chương Hạo: "...."

Chương Hạo cạn lời.

Vậy cậu có thể làm gì chứ.

Thành tổng dường như cũng cảm thấy bản thân có hơi vô cớ gây sự, thế là nói: "Cách xa những người Kỷ gia này ra!"

Một người hai người đều có ý định xấu.

Chương Hạo nhướng mày: "Lẽ nào anh không phải người Kỷ gia?"

Tuy anh họ Thành, nhưng cha anh là người Kỷ gia, tính thế nào cũng là một nửa người của Kỷ gia.

Thành Hàn Bân bế cậu, đặt cậu lên giường, nói: "Anh là người trong lòng của em."

Chương Hạo: "...."

Hít, lời tình thoại rất quê mùa.

Buổi chiều mẹ Thành chỉ để cho mấy người họ giúp ngắt đậu phộng lúc sáng nhỏ, không để cho Kỷ Lâm và Kỷ Tùng bọn họ xuống đất làm việc nhà nông nữa, không có làm khó với họ, buổi tối còn để họ mang không ít đậu phộng được rửa sạch đi, vốn trong lòng ba người ít nhiều đối với chuyện bà nội nhỏ để cho họ làm việc nhà nông có chút oán hận, bị nhét cho trái táo ngọt như vậy, lại kéo đầy độ thiện cảm.

Chương Hạo nhìn đến mức chỉ có thể chậc lưỡi.

Cậu mới đầu còn cảm thấy mẹ Thành là một người ngốc bạch ngọt, bây giờ xem ra, ngốc bạch ngọt mới là cậu.

Mẹ Thành nhà người ta tâm cơ thế này...không hổ là mẹ của Thành Hàn Bân.

Cả ngày hôm nay Kỷ Dao giúp đỡ ngắt đậu phộng, cứ việc không có hoàn thành yêu cầu ngắt đầy cái thùng kia của chú nhỏ cô, nhưng trên tay thành công ma sát ra ba mụn nước, bây giờ trên bàn tay non mềm đều là băng cá nhân.

Nhưng cô không muốn đi, cơm chó cô còn chưa ăn đủ, rớt nước mắt.

"Đợi sau khi cậu xuống núi thì đến trong cửa hàng tôi chơi." Trước lúc sắp đi, Kỷ Dao luyến tiếc nói với Chương Hạo.

Cô làm thiết kế châu báu, bây giờ tự mình mở cửa hàng châu báu, bên trong có rất nhiều sản phẩm đều là tự cô đích thân thiết kế.

Trước đây cậu tặng kẹp cavat cho Thành Hàn Bân, sau này quản lý của cửa hàng châu báu kia đích thân liên lạc với cậu, nói họ rất thích mấy hình vẽ kia của cậu, muốn bỏ ra một số tiền lớn mua bản quyền cho cửa hàng sử dụng, nhưng bị Chương Hạo từ chối.

Đó là thứ có một không hai thuộc về Thành Hàn Bân.

Nhưng cái này khiến cho cậu sản sinh hứng thú với thiết kế, nếu cậu thiết kế châu báu hoặc phụ kiện đẹp, nếu bán bản quyền, chắc cũng có thể kiếm được rất nhiều tiền.

"Được, đợi tôi có thời gian rảnh thì đến." Chương Hạo nói.

Thành Hàn Bân: "...."

Các người coi như tôi chết rồi sao!

Kỷ Dao nhận được ánh mắt chết chóc của Thành Hàn Bân, lè lưỡi, vội nói: "Vậy tôi đi đây, bái bai."

Chương Hạo vẫy tay với cô: "Bái bai."

Họ lại ở trên núi sống mấy ngày, chớp mắt đã đến sinh nhật 22 tuổi của Chương Hạo.

Vốn nếu như cha Thành mẹ Thành không về, sinh nhật của Chương Hạo Thành Hàn Bân sẽ sắp xếp ở bên cậu, nhưng ý của mẹ Thành là nhân dịp sinh nhật của Chương Hạo, tổ chức cho cậu, mượn cơ hội này công bố thân phận của cậu với người của Thành gia và người ngoài.

Bằng không đợi qua lần này, bụng Chương Hạo quá rõ ràng, bản thân cậu đoán chừng đều ngại ngùng đi ra gặp người, càng không có cơ hội công bố nữa.

Chung quy không thể đợi đứa nhỏ sinh ra rồi mới lại công bố!

Hơn nữa đứa nhỏ này đến từ đâu cũng không thể công bố, không chừng còn truyền ra ngoài các loại lời đồn linh tinh.

Nên cho danh phận vẫn là phải cho sớm một chút.

Thành Hàn Bân đối với cái này không có ý kiến, Chương Hạo nghe nói phải làm tiệc sinh nhật, có hơi lo lắng hỏi: "Sẽ hay không quá long trọng? Nếu không thì hay là người nhà chúng ta cùng nhau trải qua thôi, những cái thân phận gì đó, con không để ý."

Cậu cùng Thành Hàn Bân sống qua ngày tháng, lại không phải cùng người Thành gia sống qua ngày tháng, công bố thân phận hay không, có quan hệ gì, tiệc sinh nhật cậu họ Thành Hàn Bân lần trước, không phải đã từng gặp phần lớn người Thành gia rồi sao.

Mẹ Thành nói: "Sắp xếp lộ mặt này vẫn là phải có, bằng không họ luôn cảm thấy các con chính là mối quan hệ bất chính, nếu không phải không kịp, dì còn muốn Thành Hàn Bân tranh thủ trước khi con sinh đứa nhỏ, tổ chức hôn lễ, mới sẽ không khiến con ấm ức."

Thành Hàn Bân cũng nói: "Đều giao cho mẹ đi, không sao cả, bà có thể sắp xếp thỏa đáng, không cần em nhọc lòng."

Đây là vấn đề cậu cần nhọc lòng hay không sao.

Chương Hạo chỉ là không muốn làm phiền người khác.

Họ đều nói như vậy, Chương Hạo cũng không thể vẫn luôn từ chối, làm phật lòng ý tốt của mẹ Thành.

Mẹ Thành cũng không lựa chọn đi khách sạn nào đó tổ chức tiệc sinh nhật, mà là trực tiếp sắp xếp địa điểm tổ chức ở đại trạch Thành gia.

Chương Hạo chưa từng đi đại trạch Thành gia, vốn cho rằng chính là đại trạch xa hoa, sự thực chứng minh nghèo nàn hạn chế sức tưởng tượng của cậu, đại trạch Thành gia, là do mười viện nhỏ kết hợp thành, có hơi giống lâm viên, chia thành nhà chính, nhà phụ và các khu nhà khác.

Nhà chính là nơi do gia chủ hiện tại sống, nhà phụ và các khu nhà khác thì do người các chi khác của Thành gia ở.

Vốn ông ngoại của Thành Hàn Bân sống ở nhà chính, sau này Thành Hàn Bân thượng vị, anh không muốn sống chung với những người Thành gia, cho nên nhà chính vẫn luôn trống không, nhưng khu nhà khác căn bản đều có người ở.

Nhưng tuy không có người sống, lại luôn có người quét dọn, bất cứ lúc nào cũng có thể vào ở.

Bên ngoài nhà chính nhìn rất cổ kính, bên trong lại trang trí sửa chữa rất xa hoa, chính là phong cách có hơi nghiêm túc, khiến người ở trong đó, có loại cảm giác áp bức không lý do, dù sao cũng không phải loại căn nhà lớn Chương Hạo thích.

"Thân thể không thoải mái sao?"

Thành Hàn Bân thấy Chương Hạo sau khi vào trong sân vẫn luôn không nói chuyện, đưa tay lên gọi bảo mẫu bưng đến một ly nước nóng cho cậu, hỏi.

"Không phải." Chương Hạo uống một hớp nước, nhỏ giọng nói: "Em đang nghĩ lúc đầu không biết tốt xấu là gì thì đã nhận định anh rồi."

Cậu cho rằng ngăn cách giữa cậu và Thành Hàn Bân là rảnh trời, sự thực ngăn cách của cậu và Thành Hàn Bân là dải ngân hà.

Nhìn xem những căn phòng Thành Hàn Bân sống, cậu nghèo đến nổi ngay cả một căn phòng đơn 2000 tệ cũng thuê không nổi, là như thế nào trèo cao lên được anh.

Thành Hàn Bân thấy cậu lại đang suy nghĩ bậy bạ, cười nói: "Lẽ nào không phải anh thấy sắc nổi lòng tham quấn vít lấy em?"

Chương Hạo: "..."

Thành Hàn Bân là một bá tổng, tình thoại nói ra dỗ dành người đều là chiêu cũ rích.

Rất khó tin, loại người này vậy mà solo từ trong bụng mẹ.

"Không cần nghĩ quá nhiều." Thành Hàn Bân đưa tay ra phủ lên bụng cậu: "Đối với anh mà nói, tiền tài dù nhiều, đều không bằng các em."

Anh nói các em, tự nhiên cũng bao gồm đứa nhỏ trong bụng Chương Hạo.

Chương Hạo nghĩ đến chấp nhất của người Thành gia đối với con nối dõi, xoay người nhìn về một hướng, đối mặt với Thành Hàn Bân, nói: "Anh, anh nói đợi đứa nhỏ sinh ra, những người Thành gia kia vốn tính xong bàn tính, sẽ hay không tức chết."

Biết Thành Hàn Bân tìm một người đàn ông không thể sinh con, không biết bao nhiêu người ở sau lưng tính toán chủ ý.

Những phe phái thân thiết với Thành Hàn Bân, tự nhiên hy vọng đứa nhỏ nhà mình làm con thừa tự của Thành Hàn Bân, thừa kế số tài sản khổng lồ.

Mà những người không hợp với Thành Hàn Bân, đoán chừng đã làm xong kế hoạch đợi anh già rồi, cướp đi thứ trong tay anh.

Thành Hàn Bân thấy vẻ mặt cậu như đang xem kịch hay, hỏi: "Lỡ sinh con gái thì sao?"

Chương Hạo: "Chúng ta là hai người đàn ông, có thể sinh con gái?"

Emmm....

Đây là câu hỏi nằm ngoài đề cương.

1

Mẹ Thành cũng là người từng làm bà chủ quản lý việc nhà, làm tiệc sinh nhật hoàn toàn không thành vấn đề, cứ việc chỉ có thời gian mấy ngày chuẩn bị ngắn ngủi, lại tổ chức tiệc sinh nhật đến cực kì long trọng.

Thành Hàn Bân bây giờ là gia chủ Thành gia, rất nhiều người đến nịnh nọt anh, cho nên rất nhiều người đến Thành gia, so với tiệc sinh nhật lần trước của cậu họ Thành Hàn Bân còn sôi nổi hơn nhiều.

Mấy người Tào Tuấn Duật đều ở thành phố này làm việc, Chương Hạo đều mời họ, kết quả mấy người này đang khai phá game mobi sắp đưa ra thị trường, bận đến ngay cả cơm cũng không có thời gian ăn, một người cũng không đến.

Cái khác, Chương Hạo cũng không có bạn rất tốt gì, nếu tự mình tổ chức, còn có thể mời một vài bạn học đại học, nhưng làm ở Thành gia, thì không cần thiết.

Sau khi màn đêm buông xuống, khách đến dần dần nhiều lên, Chương Hạo và Thành Hàn Bân tay khoác tay, từ tầng trên đi xuống, thu hút không ít ánh nhìn của người khác.

Có một vài người lần trước không tham dự tiệc sinh nhật của cậu họ Thành Hàn Bân, hôm nay nghe danh mà đến, nhìn thấy Chương Hạo, đều lộ ra nét mặt kinh ngạc hâm mộ.

Chương Hạo mặc âu phục được đặt may riêng, nhà thiết kế này cũng không biết thiết kế như thế nào, âu phục hoàn mỹ che đậy bụng lồi lên của cậu, nếu không tỉ mỉ nhìn, căn bản nhìn không ra bụng cậu to ra một vòng, thoạt nhìn giống công tử phong lưu có tài, thong dong thanh lịch, chả hề giống đứa nhỏ nhà nghèo như trong lời đồn.

Đứng cùng với Thành Hàn Bân, ai thấy cũng phải nói một câu rất xứng.

"Chú Thành!"

Họ vừa đến, thi có một giá đỗ nhỏ chạy đến, giọng sữa gọi người.

Thành Hàn Bân nhìn thấy nhóc, vốn trên mặt không có cảm xúc gì lại lộ ra nụ cười mỉm: "Là bé bánh trôi à."

"Ừm, chú Thành ôm ôm." Bé bánh trôi giơ hai cái tay mũm mĩm, làm nũng với Thành Hàn Bân.

Thành Hàn Bân bế nhóc lên.

Chương Hạo nhìn bé trai này cũng mặc âu phục, giống như một cục tuyết trắng, dễ thương đến mức khiến người muốn nhéo má, nhịn không được nói: "Bé rất đáng yêu."

Bé bánh trôi nhìn thấy Chương Hạo, mắt sáng lên, hai giơ hai cái tay ra, mềm mại nói: "Anh xinh đẹp, bế bế."

Chương Hạo: "...."

Trẻ con bây giờ đều không sợ người lạ như vậy sao?

Thành Hàn Bân giải thích cho cậu: "Bé là nhan khống, nhìn thấy người đẹp đều muốn ôm."

Ồ....nhỏ như vậy thì biết nhan khống, có chút tiền đồ.

Chương Hạo sắp bị bé cute này làm thích chết rồi, thấy vẻ mặt bé cầu ôm ôm, nhịn không được đưa tay ra, bế bé qua.

Bé bánh trôi thành công được chú đẹp trai ôm, vẻ mặt thỏa mãn ôm lấy cổ cậu, lại đưa má đến gần Chương Hạo, được nước làm tới: "Anh hôn hôn."

Thành Hàn Bân: "....."

Thành tổng lập tức đen mặt, đứa nhỏ, cháu không cần quá đáng!

Đúng lúc này, một người phụ nữ đẹp đẽ sang trọng nhã nhặn đi đến, nói: "Con đó bé bánh trôi, mẹ vừa không nhìn một cái, tự mình lén lút chạy đi tìm chú Thành."

Bé bánh trôi không nhìn người phụ nữ, chỉ thiết tha mong chờ nhìn Chương Hạo, tư thế chú không hôn cháu cháu vẫn luôn nhìn chằm chằm chú.

Người phụ nữ nhìn thấy Chương Hạo, cũng là sững sờ, tiếp đó cười nói: "Anh Thành, đây chính là bạn đời của anh, lần trước anh em nói với em anh tìm một người đàn ông làm bạn đời, em còn có chút bất ngờ."

Thành Hàn Bân lịch sự gật đầu với cô, nói: "Ừm, người yêu của tôi, Chương Hạo, Hạo Hạo, đây là Tần Mạn, anh trai cô ấy là Tần Thương, em trước đây từng gặp."

Tần Thương? Không phải đối thủ một mất một còn kia của Thành Hàn Bân sao?

Chương Hạo nhớ ra rồi, hình như là cái người muốn liên hôn với Thành Hàn Bân!

Dựa theo cách nói của Thành Hàn Bân, vị Tần tiểu thư này cũng từng say mê anh, chỉ là anh không đáp lại cô, trực tiếp từ chối cô, sau này vị Tần tiểu thư này gả cho người khác làm vợ.

Chương Hạo nhìn nhìn đứa nhỏ được cậu bế đang đợi hôn, cùng với nụ cười dịu dàng của Tần Mạn, thầm nghĩ: Này không phải chiến trường thảm khốc tình địch gặp nhau sao.

Thoạt nhìn không giống với trong tưởng tượng lắm.

Nhưng, bây giờ đứng ở bên cạnh Thành Hàn Bân là cậu.

Thế là Chương Hạo trước tiên chào hỏi với cô: "Xin chào, cô Tần."

"Xin chào." Tần Mạn rất tự nhiên hào phóng: "Anh tôi lừa tôi nói là một người đàn ông bình thường, không ngờ đến là một anh đẹp trai, nhìn bé bánh trôi đều bị cậu làm cho say đắm."

Bé bánh trôi quá cố chấp ngước mặt: "Anh xinh đẹp hôn hôn."

Tần Mạn thấy con trai mình không có liêm sỉ như vậy, không thể không răn dạy nói: "Bé bánh trôi, không được không lễ phép như vậy."

Sắc đẹp trước mặt, bé tránh trôi mới không để ý mẹ bé.

Ngược lại là Thành Hàn Bân, hỏi: "Anh trai em cậu ta không đến?"

"Ảnh lát nữa sẽ đến." Tần Mạn hoang mang: "Hai anh không phải không hợp nhau sao?"

Hai người này vừa gặp nhau thì không phân rõ hiện trường liền cấu véo nhau, Tần Mạn không biết Thành Hàn Bân sao bỗng nhiên hỏi đến anh trai cô.

Thành Hàn Bân hừ lạnh.

Anh đương nhiên không phải nhớ Tần Thương, anh hận không thể để đối phương đời này đều biến mất ở trước mặt anh.

Chỉ là, người này lần trước đắc ý nói hắn sẽ có con trước anh, hai anh thua một trận, hôm nay không thể không trả lại một trận này.

Anh không chỉ thoát FA trước hắn, cũng có con trước hắn, liền hỏi hắn tức hay không tức!

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store