ZingTruyen.Store

[Binhao ver] Mang thai con của chú tra nam

Chương 26

motchuca

Chương Hạo cười xong, mới phát hiện bản thân nằm sấp ở trên bả vai Thành Hàn Bân, một tay khoác lấy cánh tay người ta, một tay túm lấy tay áo anh, gần như cả người đều dán ở trên người anh, thư thế muốn bao nhiêu thân mật có bấy nhiêu thân mật, lại trở nên xấu hổ.

Cậu lập tức buông ra Thành Hàn Bân, lại giấu đầu hở đuôi đi một bước về bên cạnh kéo ra khoảng cách với anh.

"..."

Thành Hàn Bân giận lại buồn cười, vừa rồi ở mật thất cũng không biết ai giả vờ sợ hãi ôm chặt cánh tay anh, bây giờ ngược lại biết xấu hổ rồi.

Nhưng Thành Hàn Bân không phản cảm với chút tâm cơ này của cậu, trái lại rất hưởng thụ.

Anh hỏi: "Còn muốn đi chỗ nào chơi?"

Chương Hạo ho khan một cái, nói: "Tối qua còn mua hai tấm vé xem phim."

Thành Hàn Bân nghe nói là xem phim, còn chưa thở phào nhẹ nhõm, lại nghe thấy Chương Hạo nhỏ giọng bổ sung một câu: "Đề tài khủng bố."

"...." Trên mặt Thành Hàn Bân xuất hiện lỗ hổng trong một giây.

Phim khủng gì cơ?

Tại sao trên thế giới này có nhiều thứ đồ chơi khủng bố kì lạ như vậy!

Nhân loại rảnh rỗi như vậy đi xây dựng vũ trụ đi, sớm di dân đến mặt trăng.

Chương Hạo lại lần nữa nhịn cười nhịn đến nội thương.

Hình tượng của Thành Hàn Bân ở trước mặt cậu vẫn luôn là dịu dàng ga lăng, lại là người mạnh mẽ không mất kiểm soát, Chương Hạo chưa từng thấy một mặt hoảng hốt thậm chí là sợ hãi như vậy của anh.

Hóa ra anh cũng không phải vô địch, anh cũng có điểm yếu, cũng sẽ sợ hãi.

Chương Hạo yêu chết loại cảm giác tương phản này của anh!

"Mấy giờ bắt đầu?" Tôn nghiêm của đàn ông khiến Thành tổng giả vờ mạnh mẽ bình tĩnh hỏi.

Không phải chỉ là xem phim khủng bố thôi sao.

Chỉ cần anh giả vờ không sợ hãi, sợ hãi liền không đuổi theo được anh.

Chương Hạo nhịn cười, nói: "Em đã hủy rồi, nghe nói bộ phim kia rất khủng bố, em sợ."

Thành Hàn Bân: "..."

Anh nghi ngờ bạn nhỏ đang ám chỉ anh.

Nhưng không cần đi xem phim khủng bố, trong lòng Thành Hàn Bân vẫn là thở phào, tất cả chuỗi sản nghiệp khủng bố trên thế giới này đều nên phá sản!

Hai người lại đổi hạng mục chơi khác, tránh khỏi tất cả nhân tố khủng bố, cuối tuần này trở nên rất vui vẻ.

Cho đến 9 giờ tối, Thành Hàn Bân mới đưa người trở về.

Xe đến cổng trường, Chương Hạo lề mà lề mề đeo lên cặp sách, cả ngày hôm nay trôi qua xác thực rất vui vẻ, cậu muộn màng phản ứng nếm ra một chút mùi vị không nỡ chia xa.

Trước đây, Kỷ Lâm mỗi lần đưa cậu về, cậu đều là xoay người liền đi, tuyệt không dây dưa, Kỷ Lâm từng tủi thân lên án cậu quá dứt khoác, cũng không có một chút lưu luyến, Chương Hạo còn cảm thấy thắc mắc, hai người đàn ông có cái gì hay để dán dính lấy nhau.

Bây giờ cậu hình như có hơi hiểu rõ tâm trạng lúc đó của Kỷ Lâm rồi.

Hóa ra cậu không phải không có loại tâm trạng này, chỉ là đối tượng không đúng mà thôi.

Nếu Thành Hàn Bân có tâm trạng giống gã lúc đó, thì chơi vui rồi.

Cậu nhịn không được nhìn Thành Hàn Bân, Thành Hàn Bân nhận ra ánh mắt của cậu, hỏi: "Sao vậy?"

"Thì..."

"Hửm?" Thành Hàn Bân dịu dàng nhìn cậu, đợi câu nói tiếp đoạn sau.

"Ngài muốn đi vào trường em không?"

Trên mặt Thành Hàn Bân tức khắc lộ ra một nụ cười, nói: "Được."

Đồng ý đến dứt khoát như vậy, anh chắc cũng có chút không nỡ, Chương Hạo thầm nghĩ, lại cảm thấy bản thân có hơi đáng ghét.

Thái độ Thành Hàn Bân thích cậu đã đủ rõ ràng, cậu sao còn đoán đến đoán lui suy tính thiệt hơn.

Giống y chang nữ sinh.

Chương Hạo nhanh chóng ném những suy nghĩ lung tinh kia ra sau đầu, cậu không muốn yêu đương liền yêu đến dè dặt, lỡ như giống Châu Ý thích váy, kia quá khủng bố rồi.

Thành Hàn Bân chưa từng vào trường Chương Hạo, vườn trường đại học tràn đầy hơi thở thanh xuân, vừa đi vào sẽ khiến người cảm thấy bản thân đều trẻ ra mấy tuổi.

Phong cảnh vườn trường rất đẹp, có mấy chỗ ở thành phố này đều là khu phong cảnh nổi tiếng, Chương Hạo giống như một hướng dẫn viên du kịch, giới thiệu các địa điểm đặc sắc của trường họ cho Thành Hàn Bân, Thành Hàn Bân không nhìn thấy cảnh đẹp gì, lực chú ý toàn bộ ở trên người Chương Hạo.

Bạn nhỏ có lẽ đã đến nơi quen thuộc, tinh thần thả lỏng, mặt mày hớn hở giới thiệu cho anh, so với thận trọng lúc bình thường, nhiều thêm mấy phần thoải mái tự nhiên.

Bạn nhỏ như thế này, so với bất kì phong cảnh nào đều rung động lòng người hơn.

"Hạo Hạo." Anh gọi cậu.

Chương Hạo đang lúc nét mặt phấn khởi giới thiệu gác chuông trường họ liền bị nghẹn lại.

Thành Hàn Bân bị bộ dáng của cậu chọc cười, anh hỏi: "Chơi cả ngày rồi, mệt không?"

Chương Hạo sững sờ, anh hỏi như vậy là có ý gì.

Lẽ nào anh đi dạo mệt rồi?

Hay là anh muốn về rồi?

Chương Hạo rất muốn nói không mệt, nhưng chân cậu xác thực rất mỏi, vốn đã thiếu rèn luyện, hôm nay thời gian lại đứng hơi nhiều, nếu không phải đối phương là Thành Hàn Bân, Chương Hạo sớm chống đỡ không nổi rồi.

Bỏ đi, cũng muộn như vậy rồi, ngày mai còn phải đi làm nữa.

Nghĩ như vậy, Chương Hạo gật đầu, nói: "Hình như có chút chút."

Thành Hàn Bân nghe vậy, giơ tay về phía cậu, nói: "Vậy muốn tôi dắt em đi không."

"..." Kinh ngạc vui mừng đến quá đột ngột, mắt Chương Hạo chớp chớp.

Lại chớp rồi chớp.

Thành Hàn Bân thấy phản ứng này của cậu, cho rằng cậu không bằng lòng, có hơi thất vọng, đang muốn thu tay về, bạn nhỏ bước một bước dài chạy đến, nắm lấy tay anh.

Bây giờ đã là cuối xuân rồi, thời tiết không nóng không lạnh vừa vặn, tay bạn nhỏ lại lạnh ngắt.

Tim Chương Hạo đập rất nhanh, rõ ràng cậu đã là 'người từng trải' từng yêu đương một lần rồi, lúc này chỉ là nắm tay, cậu giống như thằng nhóc mới lớn không có kinh nghiệm, kích động đến lòng bàn tay đều hơi hơi toát mồ hôi.

Cậu vừa ghét bỏ bản thân kém cỏi, vừa nhịn không được vui thích trong lòng, dùng lực kiềm chế rất lớn, mới không khiến cho khóe môi sánh vai với mặt trời trên trời.

Hai người ai cũng không nói chuyện, im lặng đi dưới bóng râm cây trên đường trường học, bên cạnh thỉnh thoảng có học sinh đi qua, nhìn thấy hai anh đẹp trai như vậy tay nắm tay, đều nhịn không được để ý nhìn nhiều mấy cái.

Yên tĩnh lại tốt đẹp.

Đúng lúc này, điện thoại trong túi Chương Hạo vang lên, cũng không biết là người nào không biết điều, ở giờ phút này gọi điện thoại cho cậu.

Một cánh tay khác không bị nắm lấy lấy ra điện thoại, nhìn hiển thị gọi đến, nét cười treo khóe môi bỗng chốc biến mất không còn gì.

Hiển thị gọi đến: Chú Trương.

---Cha dượng của cậu.

Cậu có hơi không muốn nghe máy.

Đúng lúc này, cảm thấy trên tay trống rỗng—tay Thành Hàn Bân buông ra rồi, Chương Hạo còn chưa kịp dâng lên cảm xúc hụt hẫng, thấy anh chỉ chỗ không xa có một căn tin nói: "Tôi đi mua hai chai nước, em đợi tôi một lát."

Đây là cố tình tránh né.

Chương Hạo lần đầu tiên thấy người săn sóc như vậy, trong lòng vừa thoải mái vừa vui vẻ, thực ra không có gì là Thành Hàn Bân không thể nghe, bản thân cậu cho rằng là người không thẹn với lòng, cho nên không sợ bị Thành Hàn Bân biết những chuyện không hay trong nhà cậu.

Nhưng hành động của Thành Hàn Bân lại khiến cậu nhận được cảm giác được tôn trọng, gật đầu nói: "Được."

Thành Hàn Bân rời đi, Chương Hạo nhận điện thoại: "Chú Trương."

"Aiz, Tiểu Hạo, chú không quấy rầy con chứ?" Trương Tung hỏi.

"Không có, chú có chuyện gì sao?"

"Cũng không có chuyện gì, chính là đã lâu không liên lạc với con, muốn gọi điện thoại cho con, con sắp tốt nghiệp rồi nhỉ, sau khi tốt nghiệp có tính toán gì chưa?"

Chương Hạo đá chiếc lá rụng dưới chân, nói: "Nếu không có gì ngoài ý muốn đi làm ở công ty bạn con, đã nói xong rồi."

"Như vậy à, az, đầu năm chú đi bệnh viện kiểm tra sức khỏe, ba cao đều có hơi cao, bác sĩ nói chú không thích hợp mệt nhọc quá độ, chú tính toán về hưu, nhưng sự nghiệp nhà chúng ta làm quá lớn, anh cả con nó một mình gánh vác không hết, Dung Dung...Dung Dung con cũng biết, Trí Liên để nó quản đến rối loạn hết lên, cho nên, Tiểu Hạo, con có thể trở về không, chia một phần trách nhiệm sự nghiệp của chú."

Ba cao: chỉ máu nhiễm mỡ cao, đường huyết quá cao, cao huyết áp.

Chương Hạo vểnh môi dưới, bên tai lại vang lên câu nói lúc đầu của Trương Trình "Cha nếu là dám chia cho mẹ con họ dù chỉ là 1% cổ phần, con liền có cách khiến họ vĩnh viễn biến mất ở trước mặt cha", cảm thấy cả nhà này có chút buồn cười.

Cậu thật sự không có hứng thú gì với cổ phần, sự nghiệp, tài sản của Trương gia, cho dù ăn trấu nuốt rau, cũng tuyệt đối không muốn một xu nào của nhà họ.

Nhưng những người này, chính là không chịu buông tha cậu.

Ngay cả trên hộ khẩu Trương gia đều không có cậu, thất phu là hoài bích kì tội, cậu ngay cả ngọc đều không có, thì có tội rồi.

*Nguyên văn là: Thất phu vô tội, hoài bích kỳ tội - 匹夫无罪,怀璧其罪 - pǐ fū wú zuì,huái bì qí zuì (thất phu (dân thường) vốn không có tội gì, nhưng vì trong người mang theo ngọc bích mà thành tội. Ý đen là mang theo tài bảo dễ chuốc họa; nghĩa ẩn dụ là do có tài năng, lý tưởng mà bị hại. Xuất xứ Xuân thu Tả truyện, có một câu chuyện dài lắm kèm theo)

Chương Hạo nói: "Xin lỗi, cháu ngoại trừ vẽ tranh, đối với tất cả cái khác đều dốt đặc cán mai, cũng không có hứng thú hiểu biết, ngài tìm người khác đi."

"Nhưng chú không tin được người khác, cháu trước trở về thử xem được không, coi như là giúp chú."

Thanh âm của Trương Tung rất chân thành, Chương Hạo cau mày, lời từ chối đến bên miệng, lại nói không ra.

Nếu như là Trương Trình, thậm chí đổi thành mẹ cậu, cậu đều có thể không hề do dự từ chối.

Nhưng, đối phương cứ là Trương Tung.

Lúc nhỏ, trong nhà cậu nghèo, học vẽ tranh lại rất tốn tiền, hơn nữa nhìn không thấy tương lai, mẹ cậu căn bản không bằng lòng tiêu tiền oan này để cậu học, Chương Hạo bề ngoài không nói, nhưng đáy lòng thực ra khát vọng rất lớn với học vẽ tranh.

Cho đến có một ngày, mẹ Chương giống như bỗng nhiên thông suốt, không những đăng ký lớp cho cậu, còn hào phòng mua cho cậu một bộ dụng cụ vẽ tranh, khiến cậu cuối cùng có cơ hội cầm lên bút vẽ, thực hiện giấc mơ của mình.

Sau này, Chương Hạo mới biết, những tiền này, toàn bộ đều là Trương Tung giúp đỡ.

Tuy tiền thứ đồ này rất dung tục, nhưng xác thực có khoản tiền này của Trương Tung, cậu mới có thể đi trên con đường hội họa này.

Có thể khoản tiền này với Trương Tung mà nói, chính là cho đứa nhỏ tiền tiêu vặt một tháng đơn giản như vậy, nhưng với Chương Hạo mà nói, đây là bắt đầu mơ uớc của cậu.

Cho nên, trước đây Trương Tung hy vọng cậu đến Trí Liên thực tập, cậu mặc dù rất không muốn, cũng đồng ý.

Chương Hạo không cách nào vong ân phụ nghĩa.

Nhưng, cậu cũng không cách nào đồng ý, với lại không nói không biết Trương Trình sẽ đối phó cậu như thế nào, cậu về thành phố C rồi, Thành Hàn Bân sẽ phải như thế nào?

Yêu xa?

Hay là...chia tay?

Cuộc gọi cứ như vậy im lặng hồi lâu, cuối cùng, Trương Tung trước lùi một bước nói: "Như vậy đi, dù sao cách thời gian tốt nghiệp cũng còn có mấy tháng, cháu trước suy nghĩ cho kĩ, được không?"

"Ồ..." Chương Hạo không tình nguyện đồng ý.

Bên này, phòng sách Trương gia, Trương Tung hài lòng tắt máy.

Trương Trình vẫn luôn không lên tiếng lập tức hỏi: "Như thế nào?"

"Nó đồng ý với cha trước suy nghĩ lại."

"Vậy quá tốt rồi." Trương Trình thở phào, hắn liền biết, chỉ cần cha hắn ra mặt, Chương Hạo không cách nào từ chối: "Cảm ơn cha."

"Trước đừng vội cảm ơn cha." Trương Tung ném điện thoại lên giá sách: "Con tại sao bỗng nhiên muốn gọi nó về, con sẽ không giấu tâm tư đối phó gì đó với nó chứ?"

Trương Trình trợn trắng mắt nói: "Con đối phó với nó làm gì, con lại không phải Trương Dung."

"Vậy là nguyên nhân gì, đừng cùng cha kéo lý do con quản không hết, con có mấy cân mấy lượng cha đều rõ."

Trương Trình nghe vậy, trong đầu hiện lên cảnh Chương Hạo nắm lấy ống tay áo Thành Hàn Bân, huyết áp bỗng chốc có hơi cao.

Hắn khuyên không nổi Chương Hạo, chỉ có thể dùng chiêu gậy đánh uyên ương này.

Phương thức trói buộc đạo đức ti tiện là có hơi ti tiện, nhưng dùng được thì được.

Dù sao Chương Hạo đã có thái độ thù địch khá lớn với hắn, hắn cũng không để ý đối phương có bao nhiêu hận hắn.

Trương Trình thừa nhận bản thân có hơi biến thái, hắn thích bộ dáng người khác ghét hắn lại làm không được gì hắn.

Nhưng hắn lựa chọn không nói cho Trương Tung biết, cha hắn biết mẹ kế của hắn khẳng định phải biết, hắn không muốn họ xen vào.

Nghĩ như vậy, Trương Trình nói: "Đương nhiên là vì mở rộng thêm giang sơn, anh em một lòng một dạ mới có thể đồng tâm."

Trương Tung: "..."

Anh em con không bị con chọt một dao đã coi như rất nhân từ rồi.

Trương Trình mở ra cửa phòng sách chuẩn bị đi ra, trước lúc sắp đi, lại nghĩ đến cái gì đó, nói: "Đúng rồi, con lát nữa gửi cho cha một phần báo cáo kiểm tra sức khỏe, qua hai ngày nữa cha lại gửi cho Chương Hạo, đừng quên nha."

Trương Tung tức nghẹn: "Con hố ông già con phải không?"

Trương Trình đã nhanh chóng chuồn ra bên ngoài cửa, chỉ có một câu 'cảm ơn cha' mơ hồ thoảng vào.

***

Thành Hàn Bân mua xong nước trở về, nhìn thấy bạn nhỏ cảm xúc sa sút nhìn điện thoại, anh đặt nước trong tay dán lên mặt cậu, Chương Hạo cảm thấy trên mặt lành lạnh, bị dọa một cái, nhìn rõ đó là chai nước suối Thành Hàn Bân đưa đến, mới miễn cường cười một cái với anh, nhận lấy.

"Sao vậy?" Thành Hàn Bân thanh âm trầm thấp hỏi.

Chương Hạo lắc đầu, vặn mở nắp chai nước uống một hơi, nói: "Thời gian không sớm nữa, ngài cần phải trở về hay không?"

"Được." Thành Hàn Bân thấy cậu không muốn nói, không miễn cưỡng, nói: "Tôi trước đưa em về kí túc xá."

Chương Hạo buồn rầu nói: "Em tiễn ngài, lỡ lát nữa ngài tìm không được đường ra ngoài nữa."

Thành Hàn Bân bị cậu chọc cười, ở trên đầu cậu búng một cái, nói: "Em cho rằng ai cũng mù đường giống như em."

"..."

Mù đường thì như thế nào, mù đường vẫn có thể dựa vào bản lĩnh tìm được bạn trai đẹp trai còn không mù đường nhé.

Nghĩ đến ba chữ bạn trai, Chương Hạo vốn tâm tình chuyển tốt một chút lại đột nhiên sa sút.

Rất phiền á.

"Đi thôi." Thành Hàn Bân lại lần nữa nắm tay cậu: "Đi bên nào."

Chương Hạo cảm nhận được độ ấm trên tay, nhịn không được siết chặt ngón tay, thấp giọng nói: "Bên này."

Chỗ này cách kí túc xá Chương Hạo không xa, năm phút thì đến.

Lúc sắp chia tay, Thành Hàn Bân nhìn bạn nhỏ rũ mí mắt, bộ dáng chán nản bơ phờ, vẫn là nhịn không được hỏi: "Em phải hay không đụng phải phiền phức gì rồi?"

"Ừm, nhưng, qua mấy ngày nữa em lại thẳng thắng với ngài có thể không?" Chương Hạo thẳng thắng nói.

Cậu không muốn giấu Thành Hàn Bân, nhưng cảm xúc bây giờ của cậu rất loạn, phải về vuốt kĩ, lại suy nghĩ như thế nào nói với Thành Hàn Bân.

Bằng không ai biết Thành Hàn Bân sẽ làm ra chuyện gì.

Nói như thế nào thì hai nhà bây giờ có quan hệ hợp tác, bản thân Chương Hạo đã ở trong hạng mục này, biết Trí Liên bên này rất nhiều người đều vì hạng mục này trả ra rất nhiều tâm huyết.

Cậu không muốn bởi vì chuyện riêng của cậu, làm đến mức hợp tác không vui vẻ, lãng phí tâm huyết của người khác.

Vừa nghĩ như vậy, Chương Hạo cảm thấy bản thân hình như giống Tô Đát Kỷ hại nước hại dân á.

"Được, về đi, đừng nghĩ quá nhiều, nghỉ ngơi sớm một chút." Thành Hàn Bân xoa xoa đầu cậu.

Chương Hạo ngoan ngoãn đi lên lầu.

Thành Hàn Bân vốn rất lo lắng cho bạn nhỏ, kết quả trên đường trở về, anh nhìn thấy avatar wechat của bạn nhỏ đổi rồi, đổi thành một con hồ ly, còn phối thêm một hàng chữ nhỏ: Nếu như xinh đẹp cũng là một loại sai, vậy tôi sai đến quá vô lý.

Thành Hàn Bân: "...?"

Ồ, anh hiểu rồi.

Nhất định là Kỷ Lâm thằng ôn con kia lại quấy rầy cậu rồi.

Kỷ Lâm đang ở trong quán bar cùng đám bạn uống rượu chia tay, chuẩn bị lao tới nước ngoài chim không thèm ỉa đi công tác đột nhiên hắt xì một cái.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store