ZingTruyen.Store

[Binhao ver] Mang thai con của chú tra nam

Chương 17

motchuca

Tiểu Tưởng: Nếu không ngài xem chiều nay ngài có tiện đến trong cửa hàng một chuyến không?

Thành Hàn Bân không cẩn thận lại đọc được một tin nhắn, kiềm chế khóe môi điên cuồng nhếch lên, khóa điện thoại đặt ở bên cạnh Chương Hạo.

Tim Thành tổng vốn đã tích tụ không vui cả một buổi trưa bỗng sáng tỏ thông suốt, bạn trai cũ bạn gái cũ cái gì, chỉ cần là thứ Chương Hạo tự mình thiết kế một điểm này thôi, Thành tổng cao quý đã được thể nghiệm đến sâu sắc.

Do sofa rạp chiếu phim của Thành gia lắp đặt xác thực quá thoải mái, Chương Hạo không cẩn thận thì ngủ đến có hơi lâu.

Lúc cậu mở mắt ra cảm thấy trước mắt một mảnh tối thui, trong nhất thời không biết đêm nay là đêm nào.

Giữa lúc mơ màng, cậu cho rằng đây là nửa đêm, bản thân đang ngủ trên giường kí túc xá, khép hờ mắt duỗi tay sờ điện thoại, muốn xem thời gian, sờ hai cái, sờ mấy cái, điện thoại không sờ được, ngược lại đụng phải một mảnh ấm nóng, ngón tay chống đến một vùng lồi lên.

Chương Hạo theo bản năng dùng ngón tay ấn xuống hai cái, chưa kịp phản ứng được đây là cái gì, tay liền bị một cái tay ấm nóng tóm lại.

"Tỉnh rồi." Thanh âm đàn ông trầm thấp ở trong bóng tối vang lên.

Chương Hạo: "..."

Ý thức của Chương Hạo cuối cùng cũng trở lại người, cậu lúc này mới nhớ đến bản thân đang cùng Thành Hàn Bân xem phim, nhưng nội dung bộ phim này đều là tình yêu quá mức nhàm chán, cậu liền ngủ mất tiêu.

Vậy vừa rồi cậu sờ đến là...?

Giống như hiểu rõ suy nghĩ của cậu, trong rạp chiếu phim vang lên một tiếng 'tích', trong rạp chiếu phim sáng lên ánh đèn ấm áp cũng không chói mắt, chiếu sáng cả căn phòng.

Chương Hạo ngước mắt, thì thấy cái tay bị Thành Hàn Bân tóm lấy đang ấn ở trên trái khế của người ta...

Chương Hạo nhanh chóng rút tay về ngồi lên, cười khan: "Tôi sao ngủ quên mất rồi, ha ha."

Thành Hàn Bân thấy cổ bạn nhỏ dần ửng đỏ, nói: "Phim quá nhàn chán, tôi cũng xem một hồi thì ngủ rồi."

Chương Hạo cầm lên điện thoại bên cạnh, nhìn thời gian, cũng hơn ba giờ rồi, cậu vậy mà không biết từ lúc nào đã ngủ hai tiếng, trên màn hình có tin nhắn wechat, là cửa hàng đặt làm kẹp cavat gửi đến.

Vốn sau khi Chương Hạo nhận được bút mực nước của Thành Hàn Bân, thì vẫn luôn xoắn xuýt trả lại quà gì cho anh, cho đến lúc nhìn thấy bài đăng trong vòng bạn bè kia của Thành Hàn Bân, mới có chủ ý.

Hôm qua cậu đến bên trong cửa hàng xem thử, hình dáng khá nhiều, nhưng Chương Hạo xem đến xem đi, đều không lựa được thứ thích hợp, hoặc chính là quá đơn giản đại chúng, hoặc chính là quá lòe loẹt, không phù hợp với khí chất của Thành Hàn Bân.

Thế nên cậu nảy sinh ý nghĩ tự mình thiết kế.

Trước đây lúc cậu và Kỷ Lâm yêu nhau, cậu vốn cũng muốn vào sinh nhật gã tặng măng sét bản thân thiết kế cho gã, nhưng sau khi nhìn thấy quà cậu tặng gã chưa từng mang, liền cắt đứt suy nghĩ này.

Khe rãnh giữa cậu và Kỷ Lâm, giống như hàng hóa xa xỉ Kỷ Lâm tặng cho cậu, cậu dùng không được, cậu tặng quà cho Kỷ Lâm, Kỷ Lâm cũng nhìn không vừa mắt.

Giữa cậu và Kỷ Lâm chỉ là ngăn cách khe rãnh, giữa Thành Hàn Bân chính là rãnh trời, cũng không biết tự tin là từ chỗ nào đến, Chương Hạo luôn cảm thấy Thành Hàn Bân không giống với Kỷ Lâm.

Chương Hạo trả lời tin nhắn cho cửa hàng.

Chương Hạo: Thật xin lỗi bây giờ mới nhìn thấy tin nhắn, vậy đợi lát nữa tôi đi qua một chuyến.

Tiểu Tưởng trả lời tin nhắn rất nhanh: Được.

Thành Hàn Bân làm bộ không biết Chương Hạo đang trả lời tin nhắn với ai, liều mạng đè xuống chân mày muốn nhướng lên, cầm lên điều khiển từ xa, hỏi: "Còn muốn xem không? Có bộ phim chiến tranh khá hay."

"Có thể không xem được nữa, tôi phải về rồi, có bản thảo còn chưa vẽ xong."

"Đừng quá cực khổ, tôi bảo tài xế đưa cậu về."

"Không cần đâu, tôi trên đường còn phải đi xử lý chút chuyện, hôm nay cảm ơn ngài."

Thành Hàn Bân cười giơ tay ở trên đầu cậu vỗ vỗ, không miễn cưỡng cậu.

Đã là bạn nhỏ muốn cho anh kinh ngạc vui vẻ, anh đương nhiên phải giả vờ bộ dáng không biết.

Chương Hạo gọi xe, trước đi cửa hàng đặt làm kẹp cavat, cậu vốn cho rằng loại hoa văn do mình thiết kế sẽ rẻ hơn một chút so với quầy hàng bán ra, không ngờ đến phải đắt hơn.

"Thợ của chúng tôi đều là hạng nhất, thành phẩm tuyệt đối sẽ giống bản vẽ thiết kế này của ngài, ngài nếu như một lần muốn đặt làm năm cái, vậy tính cho ngài 2000, ngài xem như thế nào?" Tiểu Tưởng cười mỉm nói.

"..." Không như thế nào cả, một cái 400, cô sao không đi ăn cướp đi.

Chương Hạo chảy xuống giọt nước mắt của sự nghèo khổ.

Sớm biết cậu liền chỉ đặt hai cái thì được rồi.

Chương Hạo mím môi: "1800, có thể không?"

Cậu xác thực không biết trả giá.

"Cái này..." Tiểu Tưởng có chút khó xử: "Tôi phải cùng giám đốc chúng tôi thương lượng một chút, cô ấy hôm nay không ở trong cửa hàng, tôi gọi một cuộc điện thoại cho cô ấy, ngài đợi một lát."

Chương Hạo gật đầu, nếu như giám đốc cô không đồng ý, cậu liền nâng lên 1900.

Tiểu Tưởng và giám đốc của cô thương lượng năm phút, nét mặt khó xử quay lại.

Chương Hạo cho rằng không đồng ý, đang muốn nói 1900 có thể không, thì nghe thấy Tiểu Tưởng nói: "Vốn giám đốc chúng tôi sống chết không đồng ý, nói như vậy chúng tôi căn bản không có lời, nhưng tôi mài da miệng nói với cô ấy nửa ngày, nói cậu cam đoan sau này nhất định thường xuyên đến ủng hộ kinh doanh của chúng tôi, cô ấy mới miễn cưỡng đồng ý."

"..." Chương Hạo căn bản không biết mặc cả, nghe vậy ngập ngừng, cảm thấy chỗ nào đó không đúng lắm.

Nhưng nét mặt Tiểu Tưởng xác thực quá chân thành, cậu cắn môi dưới, nói: "Cảm ơn cô nhiều."

"Không cần cảm ơn không cần cảm ơn, ngày nay, sau khi khách hàng các anh vui vẻ mới sẽ thường xuyên đến ủng hộ kinh doanh của chúng tôi, nếu ngài bằng lòng, vậy tôi mở xx cho ngài, ngài phải trả trước một nửa tiền đặt cọc."

Chương Hạo gật đầu: "Ừm."

Sau mười phút, Chương Hạo nắm chặt xx đi ra khỏi cửa hàng, lần đầu tiên mặc cả thì mặc cả được 200, trong lòng Chương Hạo rất vui.

Cậu vừa đi không bao xa, phía sau truyền đến một trận thanh âm tiếng giày chạy theo.

Không bao lâu, một cô gái đi đến bên cạnh cậu, cười hì hì hỏi: "Bé đẹp trai, cậu vừa ở trong cửa hàng đặt làm cái gì?"

Chương Hạo nghiêng đầu, nhận ra cô gái này vừa rồi cũng ở trong cửa hàng xem phụ kiện, cậu thường xuyên bị người bắt chuyện, sớm đã quen loại tình huống này: "Đặt kẹp cavat cho bạn trai tôi."

Khụ khụ, dù sao sớm muộn đều là bạn trai cậu, thì xưng hô dự chi trước thời hạn thôi.

Vốn bắt chuyện đến một bước này, người bình thường hoặc là nét mặt kinh ngạc, hoặc xấu hổ nói hai câu rồi rời đi.

Cô gái này lại chỉ là ngừng bước chân một chút, lập tức nói: "Ồ ồ, nhưng vừa rồi tôi nghe cậu cùng cô kia nói chuyện, cậu hiển nhiên là bị bẫy rồi."

Chương Hạo: "?"

"5 cái kẹt cavat căn bản không đáng giá 1800, lại không phải đính vàng, cậu nghe cô ta mặc cả cái gì mà giám đốc sống chết không đồng ý, chính là vì để cậu sản sinh áy náy trong lòng, cảm thấy bản thân mua đáng giá rồi, sau này muốn mua loại này thì nhớ đến cô ta, biến thành khách hành coi tiền như rác của cô ta."

Chương Hạo: "....?"

"Tôi mua rất nhiều đồ, rất nhiều cô gái bán hàng đều là dùng chiêu này, thấy cậu còn nhỏ, còn là sinh viên đại học, ăn một cú ngã để nhớ lâu, sau này đừng lại bị bẫy nữa."

Chương Hạo: "..."

Lúc này đây, Chương-đơn thuần-nam sinh viên đại học-Hạo tâm hồn bị tổn hương đến cực điểm.

Thực ra cậu vừa rồi cảm thấy không đúng lắm, nhưng Tiểu Tưởng kia diễn thật sự rất tốt, Chương Hạo liền cảm thấy bản thân nghĩ nhiều rồi.

Bây giờ nghĩ lại, cậu cảm thấy bản thân không thông minh lắm.

Chương Hạo đang suy tư cần đi trả hàng hay không, điện thoại cầm trong tay rung lên, Chương Hạo lấy ra xem.

Mẹ.

"Vậy tôi đi trước, tạm biệt." Chị gái nhỏ nhìn thấy cậu có điện thoại, liền biết điều rời đi.

Chương Hạo thấy trên màn hình nhảy ra hiển thị có điện thoại gọi đến, tay cậu chậm rãi siết chặt, cuối cùng nhắm mắt, lựa chọn nhận điện thoại.

"Mẹ."

"Ừm." Giọng nữ rất lạnh nhạt, dường như đầu bên kia điện thoại không phải con trai bà, mà là một người xa lạ: "Hôm nay anh trai con đi công tác đến chỗ các con, chú con muốn nó mang chút đồ trong nhà cho con, nhớ đi lấy."

Anh trai trong miệng mẹ Chương, là con trai lớn của cha dượng cậu Trương Trình.

Cùng với Trương Dung khắp nơi luôn nhắm vào cậu hoàn toàn không giống, Trương Trình đối với cậu tuyệt đối được coi như là một người anh cả hợp quy cách, trước đó lúc cậu còn học cấp ba, Trương Trình đi công tác về, mang quà cho Trương Dung cũng sẽ không quên mang cho cậu, Trương Dung vì vậy tức giận không biết bao nhiêu lần.

Thậm chí cậu đến chỗ này học đại học bốn năm, Trương Trình đến chỗ này công tác, cũng sẽ tìm cớ mượn cớ mẹ cậu gửi đồ cho cậu, đến trường học gặp cậu.

Cho đến sau này, có một lần cậu không cẩn thận nghe thấy cha dượng nói chuyện với Trương Trình, Trương Trình dùng lời nói lạnh lùng chưa từng có nói: "Ba nếu là dám chia cho mẹ con họ dù chỉ 1% cổ phần, con liền có cách khiến họ vĩnh viễn biến mất ở trước mặt ba."

Chương Hạo là một người rất ít khi dùng ác ý phỏng đoán người khác, càng chưa từng suy nghĩ đến một xu nào của Trương gia, nếu không mấy năm đại học đều không đụng đến thẻ cha dượng cho cậu, mà là bản thân tự kiếm học phí phí sinh hoạt, lời này của Trương Trình quả thực buồn cười.

Chương Hạo thật sự không muốn gặp Trương Trình, nói: "Con cái gì cũng không thiếu, không cần thiết."

"Đây là tâm ý của chú con, chú con chưa từng có lỗi với con, con muốn phật lòng ông ấy như vậy sao?"

Chương Hạo im lặng một lát, nói: "Vậy mẹ bảo anh ta đặt ở chỗ bảo vệ trường con đi."

"Con tự mình đi nói với nó, cứ vậy đi, cúp."

Lời mẹ Chương vừa dứt, trong điện thoại truyền đến tiếng máy bận, hiển thị cuộc gọi đã kết thúc.

Chương Hạo nắm điện thoại, tìm ra phương thức liên lạc của Trương Trình, nhìn số điện thoại kia nửa ngày, cuối cùng cũng không ấn gọi.

Ngày mai đến công ty lại xem thử đi, Trương Trình đoán chừng cũng phải đến công ty thị sát.

Một ngày tâm tình tốt đẹp do Thành Hàn Bân mang đến, bị một cuộc điện thoại phá hỏng sạch sẽ, Chương Hạo thậm chí có chút hồn bay phách lạc về đến kí túc xá.

Tào Tuấn Duật có lẽ là đã đi hẹn hò rồi không ở kí túc xá, Chương Hạo mở máy tính, lấy ra giá vẽ, dùng phương thức vẽ tranh khiến bản thân bình tĩnh lại.

Chuyện của Trương gia giống như một vòng gai, cắt không đứt để ý thì sẽ rối loạn, cậu lại không thể dứt khoát một dao cắt thành hai cùng bên kia đoạn tuyệt quan hệ.

Rất phiền.

Đơn hàng trên tay bây giờ của Chương Hạo khá đơn giản, trời mới hơi tối liền vẽ xong, vẽ tranh là sự nghiệp cậu thích nhất, vẽ xong một tia uất ức quấn quýt ở trong lòng cũng tản đi, cậu mở ra weibo, tìm đến người đặt bản thảo, gửi tin nhắn cá nhân bản sơ thảo cho cô.

Chương Hạo vì nhận đơn hàng, mở ra một tài khoản weibo, thường xuyên PO tác phẩm của mình lên, do phác họa của cậu đẹp, khiếu thẩm mỹ lại rất phù hợp với thế giới 2D các cô gái yêu cầu, bốn năm tích lũy, đã có một chút tên tuổi, weibo cũng có mấy chục vạn fans.

Bây giờ cậu nhận đơn cũng căn bản đến từ weibo.

Chương Hạo thích phương thức giao lưu trên mạng, con gái thế giới 2D cũng rất đơn thuần không quá nhiều bẫy, không giống chị gái bán hàng hôm nay, Chương Hạo nghĩ đến liền tức.

Cậu sau đó ở trên wechat hỏi Tiểu Tưởng có thể trả đơn hàng không, đối phương trực tiếp nói chỗ họ chỉ hỗ trợ đổi hàng, không hỗ trợ trả hàng, cậu đã nộp tiền cọc, nếu như muốn trả đơn hàng thì tiền cọc cũng không trả lại, Chương Hạo thiếu chút ói máu.

Hố cha rồi!

Sau khi Chương Hạo gửi bản sơ thảo, lại bắt đầu xem tin nhắn cá nhân, tin nhắn cá nhân của cậu rất nhiều, cậu bình thường chỉ liếc sơ qua, có trả lời tư vấn xuống đơn, cái khác xem tình huống trả lời lại.

Cậu đọc hai tin, thì có một tài khoản tư vấn vấn đề xuống đơn.

Mạnh Tử Nha có cá: Xin chào.

Mạnh Tử Nha có cá: Xin hỗi nếu tôi muốn xuống đơn, phải xuống như thế nào?

Chương Hạo rất ít thấy cô gái trịnh trọng xuống đơn như vậy, ngón tay động đậy, trả lời.

Lộc Ẩm: Bắn yêu thương.JPG

Lộc Ẩm: Xin hỏi cậu yêu cầu tranh như thế nào? (oωo)

Bên kia đúng lúc đang online, rất nhanh thì trả lời lại.

Mạnh Tử Nha có cá: Xem weibo cậu, sở trường của cậu là vẽ donghua vẽ nhân vật?

Chương Hạo cảm thấy người này kì lạ, con gái thế giới 2D bình thường, không phải đều thích nói nhân vật anime sao.

Nhưng khách hàng là thượng đến, kì lạ thế nào Chương Hạo đều từng đụng phải rồi, kính nghiệp trả lời lại.

Lộc Ẩm: Gần như là vậy, cái khác cũng có thể, xem yêu cầu của bạn (~ ̄▽ ̄)~

Mạnh Tử Nha có cá: Ồ, loại này có thể sao?

Mạnh Tử Nha có cá: [Hình ảnh]

Chương Hạo mở hình ảnh, đối phương gửi là một bức tranh hoa sen nở rộ trong hồ, đối diện là một cái đình, còn có khắc cột vẽ xà ngang, thoạt nhìn giống kết cấu phim truyền hình cổ trang cảnh đẹp yên tĩnh, cứ việc kĩ thuật chụp ảnh không thế nào cả, nhưng cũng không ảnh hưởng đến cảm giác đẹp.

Lộc Ẩm: Có thể, bảng vẽ tay kĩ thuật số.

Mạnh Tử Nha có cá: Ừm, đều được.

Mạnh Tử Nha có cá: Cái này của tôi rất quan trọng, cậu không cần qua loa, chậm rãi vẽ cho tôi, tôi không cần gấp.

Mạnh Tử Nha có cá: Phương diện giá cả tôi sẽ không bạc đãi cậu, cậu cho tôi số tài khoản, tôi trước chuyển cho cậu 5000 tiền cọc.

Chương Hạo: "..."

Lộc Ẩm: Bạn sẽ không phải... Thành tổng chứ?

Một bên khác, Thành Hàn Bân không ngờ đến nhanh như vậy thì bị Chương Hạo nhìn thấu, có hơi chán nản.

5000 tệ đặt cọc rất nhiều sao, bây giờ một bức tranh tùy tiện thôi đều là trên vạn rồi.

Anh muốn cho bà xã tương lai chút tiền thôi mà, sao khó như vậy.

Thành Hàn Bân mặt không cảm xúc gõ chữ.

Mạnh Tử Nha có cá: (Nghi ngờ) Thành tổng là ai?

Mạnh Tử Nha có cá: /(//·/ω/·//)/ đáng ghét, người ta vẫn là sinh viên nhóa~~~

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store