Binhao Series Xuat Ngon Thanh Chuong
ta ghét hắn.thành thật mà nói, ta ghét cái kiểu người như thành hàn bân.cao ngạo, lạnh lùng, một bộ mặt như từ trong băng tuyết bước ra. đã vậy còn là binh bộ thượng thư, uy danh chấn triều, đi đến đâu là triều thần né đến đó, cứ như hắn là yêu quái trong chuyện dân gian, chỉ cần nhìn thôi đã muốn chạy lấy người.mỗi lần hắn nhìn ta bằng đôi mắt đó – đôi mắt như thể biết rõ ta đang nghĩ gì, muốn gì, giả vờ thế nào – là ta nổi hết cả da gà.là ghét thật đấy.ghét đến nỗi mỗi lần hắn gọi "trạng nguyên đại nhân", ta chỉ muốn lấy mũ trạng nguyên ném vào mặt hắn.thế mà không hiểu kiểu gì, hắn lại cứ thích đến gần ta.
ta vào kinh thi năm ngoái.thi xong định về quê luôn, ai ngờ chưa kịp ra khỏi thành thì bị quận chúa – theo vai vế là phu nhân của thúc thúc nhà ta – gọi vào phủ."đậu rồi, con trai à!" – bà nắm tay ta như bắt được bảo vật. "trạng nguyên! là trạng nguyên đấy! phải ở lại, vào triều làm quan, ta mới nở mày nở mặt được!""con không muốn..." – ta định nói thêm thì bà đã dúi cho ta bộ quan phục, ánh mắt long lanh như bắn ra dao găm."muốn hay không muốn gì! ngươi là họ chương, là người của quận chúa phủ! ta không có đứa cháu nào đậu trạng nguyên rồi lại bỏ về quê nuôi gà!"ta thấy bà run run cả người, đành ngậm miệng.
…nhưng nuôi gà thật sự đâu có gì sai?
vào triều rồi, phiền phức ập đến.quan trường không giống sách vở, càng không giống thư phòng của ta.ta thích viết văn, làm thơ, đôi khi pha chút rượu mai, ngồi dưới trăng than thở.nơi này thì sao?chưa đầy ba ngày đã có người tống ta một bản tấu bảo ta "dâng lời sai, ý tư hồ đồ, không đủ tư cách làm quan".ta xé nó làm bốn mảnh, gói trong túi thơm, gửi trả.
có lẽ vì thế mà ta bắt đầu nổi danh.nổi danh xong thì bị đưa về làm việc dưới trướng… binh bộ thượng thư.chính là hắn.thành hàn bân.kẻ mà ta ghét cay ghét đắng, kẻ mà… ta không thể hiểu nổi.
hắn không giống mấy tên quan khác.hắn không lấy lòng ai, cũng chẳng cười.hắn lạnh lùng.nhưng khi nhìn ta, hắn lại… không lạnh lắm.ta nhớ cái lần đầu gặp, hắn chỉ nhìn ta một cái, nhếch môi:"trạng nguyên mới vào triều, phong phạm không tệ. nhưng… hơi nhiều miệng."ta nghẹn.người khác khen ta tài, khen ta chữ đẹp, riêng hắn thì nói… ta nhiều miệng?ta suýt đạp vào chân hắn.vậy mà lần sau hắn lại mời ta về phủ uống trà.ta từ chối.lần sau nữa hắn sai người đưa ta một bản đồ quân sự cũ, trên đó có bút tích của một đại tướng mất tích nhiều năm.ta ngồi cả đêm đọc, suýt mê chữ mà quên ghét hắn.sáng hôm sau, hắn lại xuất hiện trước cửa phủ ta, nhẹ giọng bảo:"thích thì theo ta làm việc. không thích… cũng theo ta đi.""vì sao?""ta thích ngươi."ta suýt té ghế.
thành hàn bân, binh bộ thượng thư, từng chém đầu giặc phương bắc chỉ bằng một lệnh tay, lại thản nhiên nói với ta rằng hắn thích ta?mà thích kiểu gì, hắn chẳng nói.hắn có nắm tay ta đâu.có hôn đâu.có ai thích người khác mà cứ bắt người ta viết tấu chương từ sáng đến tối, rồi còn nhìn chằm chằm từng nét chữ như đang soi lưng ong?ta phát điên mất.
ngày hôm đó, ta viết sai một chữ.một chữ thôi.chỉ là viết nhầm "sơn xuyên" thành "xuân sơn".thành hàn bân im lặng.hắn cầm bút, viết lại, nét chữ cứng như đao kiếm:“trạng nguyên đại nhân nên viết đúng, nếu không ta sẽ dạy lại ngươi… bằng tay.”ta nuốt nước miếng.nghĩ bụng, bằng tay là thế nào? dạy kiểu gì?…mà tại sao ta thấy… mặt mình nóng thế này?
ta ghét hắn.ghét đến mức không ngủ nổi mỗi khi hắn nhìn ta bằng ánh mắt đó.ánh mắt của một con sói, thấy thỏ đang giả bộ bình tĩnh giữa tuyết.mà càng ghét… ta lại càng không dám nói với hắn rằng,
…hình như ta không còn ghét hắn như trước nữa.
ta thề là ta chỉ vừa định ra ngoài hóng gió, cho đỡ nhức đầu sau ba canh giờ vắt óc viết tấu. thế mà vừa mới đẩy cửa viện, đã thấy một xe ngựa đen sì sì chắn ngay trước phủ ta.người đánh xe cúi đầu, giọng đều đều như đang thông báo chuyện mèo nhà ai đẻ:“binh bộ thượng thư đại nhân cho mời chương đại nhân đến phủ.”ta há miệng, chưa kịp nói “không rảnh” thì người kia đã dứt khoát:“ngài ấy bảo, nếu đại nhân không lên xe thì ngài ấy sẽ tự đến khiêng.”
ta có nên nói thêm là hắn từng khiêng một tên tham quan nặng hơn ta gấp đôi ném ra khỏi điện chỉ bằng một tay không?thế là ta im lặng trèo lên xe.
phủ thượng thư mùa này lại… thơ mộng một cách khó hiểu.ta không có ý định khen hắn, nhưng quả thật hoa lê trước cửa vừa nở, gió xuân vừa lướt qua, cảnh đẹp như tranh thủy mặc.tiếc là ta vừa bước xuống xe, cảnh đẹp ấy bị dập tắt ngay bởi khuôn mặt như đi ra từ giấc mơ tổn thương của thành hàn bân.hắn đứng dưới mái hiên, y phục đen viền bạc, tóc buộc cao, mắt nhìn thẳng vào ta như thể ta là bữa ăn xế.ta đứng hình.thượng thư đại nhân, đừng ăn ta.
hắn dẫn ta vào thư phòng.trên bàn, trải sẵn giấy bút, một góc còn đặt một chồng sách dày mà nhìn qua đã biết là… quân pháp.ta rùng mình.ta thề là ta chỉ giỏi thơ văn, mấy thứ "ba mươi sáu kế đánh vào tâm lý quân địch" này không phải chỗ ta chơi.hắn ngồi xuống ghế, ra hiệu cho ta ngồi đối diện.
ta toan mở miệng thì hắn đã nói, ngắn gọn, như lệnh bài đập xuống:“hôm nay ta dạy ngươi viết bản tấu không sai một chữ.”ta cắn môi.“không cần đâu… ta về phủ viết cũng được…”“viết ở đây.”“nhưng…”“ta giám sát ngươi.”ta thở dài. rồi cúi đầu.viết thì viết.nhưng vừa cầm bút, tay ta hơi run.không hiểu tại sao.có thể là vì hôm nay hắn ngồi quá gần? hay là… tại vì hắn cúi đầu sát ta như muốn đọc từng chữ ta viết trong lòng?ta viết nhầm.hắn không nói gì. chỉ lặng lẽ cầm tay ta – thật sự cầm tay ta, ngón tay thô ráp nắm lấy cổ tay ta nhẹ như vuốt ve.“chữ ‘chấn’ này nét ngang phải thẳng, nét gập không được mềm như tay ngươi.”“tay ta mềm thì sao,” ta lẩm bẩm, tim đập thình thịch. “trạng nguyên là để làm văn, không phải cầm kiếm.”hắn im lặng.rồi hắn cười nhẹ – một tiếng cười thấp và khàn – khiến ta nổi hết cả da gà.“vậy thì để ta dạy ngươi… cách viết mà không run tay.”ta toan hỏi “ngài dạy kiểu gì?” thì tay kia của hắn đã vòng ra sau lưng ta, kéo sát cả người ta vào lòng hắn.hơi thở ấm áp của hắn phả lên cổ ta.ta ngừng thở.“nếu ngươi viết sai lần nữa,” hắn nói sát tai, “ta sẽ trừng phạt.”ta lặng người.không phải vì sợ.mà vì… ta không biết hắn định “trừng phạt” kiểu gì.trong lòng bắt đầu hiện ra mười bảy kịch bản — kịch bản nào cũng khiến ta đỏ mặt tới mang tai.
rốt cuộc ta viết sai thêm hai lần.không phải cố tình.chỉ là… ngón tay hắn quá nóng, môi hắn quá gần, hơi thở hắn quá hỗn loạn.trừng phạt thì… hắn bảo là sẽ “giữ ta lại phủ tối nay, dạy thêm giờ.”ta run thật rồi.ta đâu có đem theo quần áo…mà tại sao ta bắt đầu thấy… có một chút hưng phấn?
ta ghét hắn.ghét thật.ghét đến mức tim ta đập loạn mỗi lần hắn lại gần, mỗi lần hắn cầm tay ta, và mỗi lần hắn kề môi sát cổ ta mà thổi hơi nói ‘trừng phạt’.hôm đó, ta ở lại phủ thượng thư đến tận canh ba.không phải vì viết xong.mà là vì… mỗi lần ta viết sai, hắn lại tiến sát thêm một chút.và ta — ta lại viết sai thêm.
nếu thượng thư đại nhân thật sự muốn dạy ta học…
vậy sao trong giấc mơ đêm đó, hắn lại cởi áo ta trước?
ta tỉnh dậy.ánh nắng xuyên qua cửa sổ phủ thượng thư, chiếu thẳng vào… một cái áo màu trắng vắt hờ trên bình phong.à, cái áo đó là của ta.nhưng sao nó lại ở kia?ta từ từ ngồi dậy, chăn đắp ngang eo. người hơi mỏi, tay hơi đau, lưng thì… không nói cũng biết.rồi ký ức đêm qua ập về. từng đoạn từng đoạn, giống như bị nhét vào óc bằng chày gỗ: – bàn tay hắn trượt trên lưng ta.– lời hắn thì thầm vào tai, gọi ta là “học trò không ngoan.”– và ta... ta hình như còn cắn hắn một phát vì tức.ngón tay ta đưa lên môi.sưng.chắc là vì cắn quá mạnh.ta khẽ chửi thầm: “tên điên đó…”đang định rón rén đứng dậy đi tìm lại cái áo của mình thì cửa mở.người bước vào là hắn.thành hàn bân.vẫn áo đen thêu bạc, tóc vẫn buộc cao gọn gàng. không giống người vừa “ép học trò học thêm suốt đêm” tí nào.hắn nhìn ta một cái, ánh mắt vừa lạnh vừa buồn cười:“tỉnh rồi à?”ta im lặng.vì không biết nên trả lời “vâng” hay “xin ngài đừng cởi áo ta nữa.”rồi hắn gật đầu ra phía sau:“đã sai người đi đặt may mấy bộ áo mới cho ngươi. hôm qua lúc ngươi ngủ, áo cũ rách rồi.”ta nghẹn họng.ai ngủ?! ta không ngủ! là ngài làm ta bất tỉnh thôi!!!hắn lại nói tiếp, bình thản như đang bàn chính sự:“lưng ngươi yếu thật. mới dùng một lần đã bầm hết. lần sau nhớ nói trước để ta dịu tay.”…
ta muốn chết. ngay. lập. tức.
ta khoác tạm áo ngoài, được hắn dẫn ra nhà ăn.bữa sáng gồm cháo sen, bánh hấp, và… một ánh mắt cứ soi chằm chằm vào gáy ta.ta nhịn.ta vẫn là trạng nguyên. ta phải giữ thể diện.mãi tới khi ăn gần xong, hắn mới thản nhiên hỏi:“hôm nay có định về phủ không?”ta khựng lại.“… tất nhiên là có. ta còn công vụ.”“vậy đêm nay có về không?”ta suýt sặc cháo.“ý ta là,” hắn nói, mắt không rời khỏi cái thìa trong tay ta, “có muốn học tiếp không? bài hôm qua còn dở dang.”ta đỏ mặt.cháo sen đột nhiên nhạt hơn nước lã.rồi hắn ghé sát lại, giọng rất khẽ, rất trầm:“lần sau, ta sẽ dạy ngươi cách viết không chỉ bằng tay.”phụt.ta phun cháo vào tay áo mình.thành hàn bân vẫn cười, nhẹ nhàng lấy khăn lau cho ta, giọng chậm rãi:“lại phải may thêm một bộ nữa rồi.”
ta ghét hắn.ghét cái cách hắn ung dung mà đùa cợt, cái cách hắn thản nhiên mà trêu ta đỏ mặt, và ghét nhất là cái cách ta không tài nào phản bác được câu nào.mà càng ghét… ta lại càng thấy ngực mình nóng như có lửa.
ta rời phủ thượng thư, vừa đi vừa hứa với lòng mình:
sẽ không bao giờ quay lại nữa!…
nếu hắn không gọi.
…hoặc nếu hắn không cầm bút mà nói:“lại đây. ta còn chưa dạy xong chữ ‘ái’.”
triều sớm.ta cúi đầu bước vào đại điện, tay cầm bản tấu trình thẳng lên long án.hôm nay ta bị lệnh mang giúp quận chúa một tờ tấu liên quan đến lễ nghi—chuyện nhỏ thôi. chỉ cần đi vào, cúi đầu, trình lên, lui xuống.nhưng đời không bao giờ “chỉ cần”.vừa quỳ gối hành lễ, tờ tấu trượt khỏi tay, rơi phạch xuống sàn đá lạnh ngắt.ta đờ người. sau lưng là thái tử điện hạ đang lén nhét hạt dưa vào tay áo. phía đối diện là… thành hàn bân – binh bộ thượng thư, người từng ôm ta mấy đêm liền, và cũng là kẻ từng ghé tai thì thầm những lời làm người khác không ngủ được cả tháng.hắn bước tới, nhặt bản tấu lên.vẫn bộ trường bào màu mực, vẫn ánh mắt chẳng ai đoán được hắn đang nghĩ gì.rồi hắn giơ bản tấu, quay sang nhìn hoàng thượng:“bẩm bệ hạ, chữ viết tấu chương này… chưa được vững vàng, nét cuối yếu, mực chưa liền tay. e rằng người viết vẫn cần được rèn luyện thêm.”ta chết lặng.hắn không nói tên ta.nhưng ánh mắt hắn lại nhìn thẳng ta, như thể cả triều đều mờ nhạt còn ta là chấm đen giữa trời tuyết.thái tử bên cạnh suýt sặc hạt dưa, quay sang thì thào:“chương hạo huynh, nét cuối là chỗ nào thế? ta thấy nét nào cũng rung mà?”ta nghiến răng.thành hàn bân thì đưa bản tấu lại, cúi đầu rất nhỏ:“nếu trạng nguyên bận việc, tối nay có thể đem giấy bút tới phủ ta, ta sẽ dạy lại.”ta run tay nhận bản tấu.mà run không phải vì sợ.là vì hắn nói vậy ngay giữa triều đình! ngay trước mặt các đại thần!ta về phủ mà cảm giác như chân không chạm đất.
tối đến, ta sai người chuẩn bị bút mực, cố viết lại bản tấu ấy. nhưng cứ tới nét cuối, tay ta lại trượt.nhớ tới giọng hắn:“nét cuối phải chắc, mạnh, phải giữ được lực…”ta lặng người.không phải do tay ta yếu. là do lòng ta loạn.
tối muộn, có người gõ cửa thư phòng.là người của phủ thượng thư, đưa tới một phong thư:"nét cuối vẫn chưa tốt. nếu học trò còn chưa hiểu, xin mời đến phủ để ta… cầm tay viết lại."ta mở thư, mặt đỏ bừng.sau lưng, thái tử không biết từ đâu chui vào, vừa cười vừa nói:“trạng nguyên huynh, có phải chữ ngài viết không ra vì thiếu người giữ tay không?”ta suýt đập hắn bằng nghiên mực.
ta biết ta không nên đến.ta là trạng nguyên, là người đứng đầu khoa cử, là họ hàng bên phu quân của quận chúa.nhưng ta vẫn bước chân tới phủ thượng thư, trong tay không mang bút, chỉ mang… một cơn giận không tên, và một trái tim đập không đúng nhịp.
phủ thượng thư, đêm mồng mười.trời lạnh. lạnh tới mức ta suýt quay xe ngay từ cổng. nhưng gã gia nhân kia mặt không đổi sắc mời ta vào, nói rằng:“thượng thư đại nhân đang chờ trạng nguyên trong thư phòng. lò sưởi đã nhóm, trà cũng đang hâm ấm.”trời lạnh, lòng lại nóng.là nóng vì tức.vì không hiểu ta bị cái gì.một câu “tay chưa có lực” mà khiến ta bỏ cả mặt mũi tới tận phủ người ta giữa khuya?ta còn chưa kịp định hình, đã bị một bóng áo đen từ thư phòng bước ra, đích thân đẩy cửa:“tới rồi à.”giọng hắn.thành hàn bân.ta chưa kịp cúi người, hắn đã cầm lấy cổ tay ta, kéo thẳng vào thư phòng.
trong phòng quả nhiên ấm.nến cháy vàng, trên án đặt bút và giấy tuyên thành loại tốt.“ngồi.”hắn ra lệnh, như thể ta là học trò hắn thật.ta liếc mắt:“đại nhân định thật sự… chỉ dạy?”“ừ.”rồi hắn ngồi sau lưng ta, không hỏi không rằng, ôm cả người ta vào lòng, tay luồn qua eo ta để chồng lên mu bàn tay phải của ta.“cầm bút đi.”trời ơi.ta cảm giác gáy mình đỏ đến phát sáng.hắn dùng giọng trầm thấp, nói ngay sát tai:“lực không phải ở đầu bút. là ở cổ tay. cầm chắc, chặt hơn một chút… đúng rồi. vậy đó.”ta run như lá.“ngài… ngài lùi ra một chút được không?”ta lí nhí nói.“ngươi run, ta phải giữ. lỡ tay lệch nét, ngày mai lại phải đến viết lại nữa.”lý do không thể phản bác được.nhưng… trời ơi… ai đời “giữ tay” mà đặt cả cằm lên vai người ta như vậy??ta viết một nét.hắn sửa tay ta, ép viết lại.mỗi lần sai là mỗi lần hắn ghé sát hơn, thở nhẹ vào cổ ta, nói mấy lời khiến tim ta đập sai nhịp.“trạng nguyên có học qua cách… giữ vững bút lúc tay mềm chưa?”ta gào thét trong lòng: tay mềm là tại ai??
viết tới nét cuối cùng, tay ta run không chịu được. hắn giữ tay ta thật chặt, hơi thở nóng rực:“ngươi viết ra được một nét mạnh, dứt khoát… là phải tin ta.”“tin cái gì…”“tin rằng dù có run tới đâu, ta cũng sẽ giữ được tay ngươi. không cho rơi. không để đổ.”tim ta bịch một cái.hắn buông tay, ta suýt lảo đảo ngã vào ngực hắn.thành hàn bân mỉm cười, nghiêng đầu hỏi:“nét cuối hôm nay… có lực chưa?”ta đỏ bừng cả mặt.lúc ta đứng dậy định lui ra, hắn gọi lại:“à, còn một chuyện.”ta xoay người.“mai triều sớm, có buổi duyệt binh. ngươi cũng đi.”“ta không phải binh bộ—”“ta không bảo ngươi tham dự. ta bảo ngươi đứng đó… để cho ta nhìn.”ta nghẹn.“là... nhìn gì...?”hắn cười.“nhìn xem tay ngươi… có còn run nữa không.”
ta không muốn tới.ta thề, ta không muốn tới.từ nhỏ tới lớn, ta sợ nhất là những thứ ồn ào náo nhiệt, đặc biệt là mấy cái cảnh tướng sĩ vung đao vung kiếm giữa quảng trường. lúc nào cũng hô hào, lúc nào cũng ngựa hí, bùn đất bay lên cả vạt áo.vậy mà vì một câu “ngươi cũng đi”, ta thức dậy từ canh tư, chép lại bài văn trị quốc đêm qua còn chưa xong, rồi vội vội vàng vàng lên triều.cũng chẳng hiểu để làm gì.chỉ đứng đấy. cho hắn nhìn.mà ta đứng cũng rất xa, sau cả ba hàng quan viên. không hiểu hắn lấy cái lý gì mà thấy ta được.ta nghĩ thế… cho tới khi nghe một người bên cạnh hỏi nhỏ:“cái người mặc cẩm bào màu phấn hồng kia là ai?”là ta.ta mặc phấn hồng.ta thề là ta chỉ lựa đại vì trời sáng quá sớm, mà vừa mở rương ra đã bị cái bộ này rơi vào mặt.mà không ngờ nó… lòi ra giữa rừng áo lam áo tím. như một cái kẹo trong nồi lẩu.bên cạnh ta, là thái tử thẩm tuyền duệ.hắn đứng cao hơn ta nửa cái đầu, nghiêng mắt liếc liếc:“phấn hồng… trạng nguyên?”ta nuốt nước bọt:“điện hạ nhìn nhầm rồi. đây là… đào lão thạch.”“ồ. ta lại tưởng là sắc môi thoa đêm qua.”…ta muốn độn thổ ngay lập tức.
buổi duyệt binh bắt đầu.binh sĩ đi ngang.thái tử còn đang luyên thuyên về chuyện ngựa nào trong doanh trại dễ cưỡi, thì ta cảm thấy…ánh mắt.cái thứ không có hình dáng, không có trọng lượng, nhưng lại khiến gáy ta lạnh toát.ta quay đầu, và bắt gặp mắt hắn.thành hàn bân.hắn đứng trên khán đài cao nhất, không biết đã nhìn bao lâu.trên tay cầm quạt gỗ đen, gõ nhẹ vào lòng bàn tay, nụ cười nhàn nhạt.nhưng ánh mắt đó…lột sạch y phục ta. ngay giữa ban ngày.
ta quay đi.nhưng vài giây sau, hắn vẫn nhìn.một.hai.ba.bốn.ta chịu không nổi, quay lại lần nữa.thành hàn bân… giơ tay lên, búng nhẹ vào vành quạt.âm thanh cốc một cái.giống như gõ vào đầu ta.ta ngơ ngác.hắn cười, nhép môi nói nhỏ —
ta không nghe được tiếng, nhưng nhìn miệng thì là:“ngồi yên. đừng lăng xăng.”…ta đâu có lăng xăng gì??
sau khi duyệt binh kết thúc, thái tử vỗ vai ta:“huynh dạo này đi đứng giống chim sẻ vậy.”“hử…?”“bay đi đâu, cũng thấy ánh mắt ai đó đuổi theo.”ta muốn cãi, nhưng đúng.rất đúng.thành hàn bân nhìn ta như muốn ăn tươi nuốt sống.mà… cái ánh mắt đó… ta cũng chẳng ghét.ta sợ.nhưng cũng…tim đập hơi nhanh.
ta không thích uống rượu.nói đúng hơn là, ta không chịu được rượu.một chén vào là mặt đỏ, hai chén vào là tai hồng, ba chén vào… ta không còn biết trời trăng gì nữa.vậy mà trong cái yến tiệc này, ta bị chuốc ít nhất mười chén.ai bảo ta là trạng nguyên mới, ai cũng muốn chúc mừng, ai cũng muốn “giao lưu vài câu văn thơ”. mà thật ra là ép ta uống như trâu.ta né qua trái thì bị kẹp bên phải, mà quay đầu lại thì… thành hàn bân đang ngồi dựa lưng, chân bắt chéo, mắt nhìn ta như đang xem kịch.ta lén bĩu môi.cái đồ không có lương tâm.ta bị ép uống mà hắn không thèm ra tay cứu.ta ráng lết khỏi bàn tiệc, kiếm cớ đi rửa mặt.vừa bước ra khỏi chính điện, gió đêm thổi tới làm đầu óc ta quay vòng vòng.ta vin vào cột đá, chưa kịp thở, thì sau lưng có ai đó áp sát.tay vòng qua eo ta.ta lập tức quay đầu lại —
chưa kịp mắng, thì hơi thở nóng như lửa áp lên cổ.“trạng nguyên đại nhân…”
thành hàn bân.hắn đứng ngay sát sau ta.“uống nhiều rượu như vậy, muốn say hay là muốn được ta bế về giường?”ta nghẹn lời, cả cổ như bị nghẽn rượu.“thành… thành đại nhân! đây là trong cung, là yến tiệc…”“vậy thì sao? ngươi tưởng ta không dám động vào ngươi?”hắn ghé sát tai ta, nói khẽ từng chữ, mà từng chữ như giọt mực thấm sâu vào giấy trắng.“có biết từ khi ngươi mặc áo phấn hồng đứng giữa triều, ta đã muốn… gỡ từng lớp ra xem có ngọt như màu sắc không?”ta run.không phải vì sợ, mà vì toàn thân ta bắt đầu nóng.
cả đầu lưỡi cũng tê lại, như bị bỏng.“ngươi nói xem… trạng nguyên như ngươi, nếu bị đè lên cái bàn đầy sách vở kia mà làm ra chuyện không sạch sẽ… thì có mất danh tiếng không?”ta ngẩng đầu định mắng —
hắn đã hôn ta.một nụ hôn vừa mạnh bạo vừa sâu.cắn nhẹ môi dưới, rồi lại dùng lưỡi mà mút lấy rượu còn sót trong miệng ta.ta chới với, một tay bám vào ngực hắn, nhưng hắn vẫn không lùi.“ngươi giỏi văn, ta giỏi võ.vậy thì đêm nay… ta đọc thân thể ngươi, như ngươi từng đọc sách thánh hiền.chữ nào cũng rõ, cũng sâu… mà không ai dám quên.”
một người say như ta… thật sự không nên được dẫn về phủ của người ta thầm thích.mà người ta đó, lại còn là binh bộ thượng thư, là tên miệng ngọt hơn cả đường mật, mà tay chân thì không biết lễ giáo là gì.ta nhớ lúc hắn bế ta từ trong kiệu xuống, ta còn gào lên:"ngài… ngài định làm gì ta!"hắn chỉ cười, cười cái kiểu mà mọi tế bào đạo đức của ta đều muốn đập nát.“làm bài thi.”ta trừng mắt.“bài… bài thi gì chứ…”“bài thi thể xác, chủ đề: ‘trạng nguyên có bao nhiêu cách để nỉ non tên ta khi ở dưới thân ta’.”ta nín thở.trước khi kịp phản ứng, ta đã bị áp sát vào tường, triều phục bị kéo bung từng lớp.“chữ nghĩa nằm trên giấy, nhưng hương sắc… phải học bằng miệng.”hắn nói xong câu đó thì liếm nhẹ lên cổ ta, một đường từ yết hầu tới xương quai xanh.ta suýt nữa bật khóc.ta là trạng nguyên, là thân thuộc của quận chúa!mà lúc này… lại đang nằm dưới người hắn, bị hôn đến choáng váng, hai tay bị hắn ghì lại trên đỉnh đầu.“thành… thành đại nhân… ngài… dừng lại…”“không được gọi ta là đại nhân. ta không muốn nghe ngươi lễ phép.”hắn ghé sát, môi chạm trán ta.“gọi ta là hàn bân.”ta run giọng.“… hàn bân…”hắn cong môi, nụ cười như thể vừa trúng trạng nguyên thứ hai — là chính ta.“ngoan lắm. bắt đầu học bài nào.”rồi ta không còn nhớ rõ bao nhiêu lần ta bị hắn bắt đọc đi đọc lại một chữ “hàn bân”… như thể tên hắn là bài khóa bắt buộc, còn ta là học trò bị bắt chép phạt trên giường.
ta chưa từng nghĩ bản thân sẽ có ngày mặc ngoại sam của binh bộ thượng thư mà về phủ.mà quan trọng hơn, là ta không còn ngồi kiệu, ta ngồi lòng hắn.“đừng ngọ nguậy nữa.” – hắn dặn ta, bàn tay tà mị của hắn còn đặt ngay eo ta, như thể chỉ cần ta nghiêng một li, hắn sẽ dựng ngay cái giường mới trên kiệu.ta thì đỏ mặt, còn đám thị vệ ngoài kiệu thì giả mù.về đến phủ, hạ nhân nhìn ta – trạng nguyên danh giá của triều đình, người vừa đoạt bảng vàng, nay lại từ phủ thượng thư về, mặt mày đỏ bừng, y phục chẳng giống ai...…mọi người đều hiểu mà chẳng ai nói.
ta bước vào phòng, ngồi phịch xuống đệm, tay chống cằm, nghĩ đến cái cảnh đêm qua mà mặt đỏ đến tận vành tai. hắn hôn như thiêu cháy, lại vừa nói mấy lời khiến tim ta đập như trống hội.“ngươi có biết người ta tốn bao nhiêu bạc để được gọi là trạng nguyên lang không? ta thì chỉ tốn một đêm. mà còn có thể gọi theo bao nhiêu kiểu, từ nhẹ nhàng đến… run rẩy.”
ta lật người, úp mặt vào gối, hét khẽ một tiếng.có tiếng gõ cửa.ta quát:“không tiếp khách!”ngoài cửa lại vang lên giọng quen như hơi thở mà đáng ghét như nọc rắn:“ta không phải khách, ta là người sắp làm rể phủ trạng nguyên.”ta ném gối vào cửa.“ngài đừng nói bậy! ai… ai làm rể phủ ta chứ!”cửa bật mở, thành hàn bân mặc thường phục, tay cầm hộp điểm tâm. hắn đặt hộp lên bàn, nhìn ta bằng ánh mắt mà hôm qua từng khiến ta nói "hàn bân" hơn 19 lần.“ta.”ta lắp bắp:“ngài… không được tự tiện gọi tên ta!”“chẳng phải tối qua ngươi kêu đến rơi nước mắt sao?”ta che mặt.hắn lại gần, ghé sát tai ta, hơi thở hắn nóng như cồn rượu:“tối nay muốn học tiếp tiết gì? ta đã chuẩn bị sẵn đề thi…”
sau đêm “luyện chữ” với thượng thư đại nhân thành hàn bân, ta thấy thân thể mình có dấu hiệu… hỏng hóc mà không rõ nguyên do.sáng hôm sau, còn chưa kịp mở mắt đã nghe tiếng bước chân gấp gáp, rồi “cục cục” có người gõ cửa phòng.mở mắt nhìn thì thấy không ai khác ngoài thái tử thẩm tuyền duệ với bộ mặt tò mò như đang tìm hiểu một bí mật quốc gia.“trạng nguyên huynh, ta nghe hạ nhân nói, tối qua ngươi với thượng thư đại nhân luyện chữ rất muộn?” – thái tử khẽ cười, ánh mắt long lanh.ta đỏ mặt, muốn trốn luôn trong chăn.“thái tử đừng hiểu lầm, đó là… luyện chữ thi cử thôi!” ta vội nói.thái tử cười phá lên:“ngươi nói ‘luyện chữ’ mà trông như đang đấu kiếm, lại còn nghe tiếng rên khẽ, đúng là ta chưa từng thấy trạng nguyên nào… lạ lùng như ngươi.”thực ra, ta cũng không biết nên gọi “luyện chữ” kia là gì nữa. mỗi lần thành hàn bân “chấm bài” là tim ta đập loạn cả lên, người thì nóng ran, tay chân bủn rủn, mà còn đau âm ỉ như có ai đang nghịch ngợm từng khớp xương.mà quan trọng là, mỗi lần luyện vậy, ta chỉ muốn hét lên: “thượng thư đại nhân, ngài thật… biến thái.”nhưng hắn lại cười, nắm lấy tay ta, bảo:“thế ngươi muốn luyện chữ kiểu nào? ta có thể dạy từ nhẹ nhàng đến cực đoan, miễn là ngươi thích.”và thế là cuộc luyện chữ chưa bao giờ có hồi kết bắt đầu, với thái tử thì tò mò, với ta thì ngượng đỏ mặt và… mê mệt không chịu nổi.
sau mấy tháng luyện chữ sống dở chết dở với thượng thư đại nhân, cuối cùng ta cũng thi lại khoa bảng. đêm trước ngày thi, hàn bân ôm ta từ sau lưng, thì thầm bên tai:"lần này thi xong, ta sẽ vào cung tâu với thánh thượng... cưới ngươi."ta nghe xong, suýt nghẹt thở vì xúc động… cũng có phần nghẹt thở vì cái tay của hắn chưa yên vị một chỗ nào.rồi khoa thi diễn ra. ta lên bảng vàng lần thứ hai, trở thành trạng nguyên hai nhiệm kỳ, hệt như được trời định.thái tử thẩm tuyền duệ là người đứng đầu ban giám khảo, cười toe toét trao cho ta cái ấn trạng nguyên, còn ghé tai trêu:“tân trạng nguyên đại nhân à, ngươi luyện chữ kiểu gì mà thành tài vậy? hay ta cũng nên xin bái thầy một bữa.”ta muốn độn thổ.vài hôm sau, thượng thư đại nhân quả thật vào cung, trước mặt bách quan, trịnh trọng quỳ xuống, dâng biểu cầu hôn.thánh thượng nhìn ta, nhìn hắn, nhìn bản tấu rồi bật cười:“thôi thì hai ngươi đều là người có công với triều đình, lại ‘luyện chữ’ hợp ý nhau. trẫm ban hôn!”ta suýt té xỉu tại chỗ, còn thành hàn bân… mỉm cười như hồ ly đã câu được gà con.
đêm động phòng, ta mặc hồng y đỏ rực, ngồi giữa giường lớn như cái bánh bao bị dâng lên đĩa. thành hàn bân bước vào, không nói không rằng, chỉ dùng ánh mắt nhìn ta như muốn ăn sống nuốt tươi.ta lắp bắp:“thượng thư đại nhân, ngài... ngài định làm gì...”hắn cởi ngoại sam, tiện tay tắt đèn, ôm ta vào lòng:“đêm nay không luyện chữ nữa.”ta thở phào.hắn ghé sát tai ta, giọng khàn khàn:“hôm nay ta sẽ... chép kinh.”và rồi đêm ấy, ta được “chép” đến mức không nhớ nổi sáng hôm sau còn là ai. duy chỉ có tiếng rên nhẹ, tiếng thở dốc và tiếng cười cợt nhả xen lẫn thỏa mãn vẫn vang vọng trong căn phòng tân hôn.
ta hỏi hắn:“sau này nếu ta không làm trạng nguyên nữa, ngài có còn thích ta không?”hắn bế ta đặt lên đùi, cúi đầu hôn nhẹ lên trán:“ngươi là bài văn duy nhất đời ta không thể phê bình, chỉ có thể giữ bên người, chép lại từng dòng, từng nét, suốt cả đời.”
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store