ZingTruyen.Store

Binh Thap Nhung Cau Chuyen Lum Lat

* Cảnh báo: Có H++, song tính, bán thú hoá,...

Lần đầu tiên thử dịch fic xôi thịt, có gì sai sót mong mọi người góp ý.

Bản dịch chỉ đúng khoảng 80%.

_____________________

Trần gia thôn toạ lạc ở chân một ngọn núi hẻo lánh không biết tên. Tuy không phải nơi bảo địa, nhưng thổ địa cũng coi là phì nhiêu, nói chung vẫn là chốn sơn thủy hữu tình. Nơi này con người nhiều thế hệ lấy canh tác mà sống, tổ tiên thời điểm chọn nơi đây làm chốn dừng chân đã khai khẩn được một phương đất hoang, con cháu hậu bối kế thừa tổ nghiệp, chỉ cần là chăm chỉ chịu làm, ở Trần gia thôn liền nói không khó sống.

Sáng sớm vùng núi một mạn sương mù bao phủ, mặt trời lười biếng mà đảo qua ngọn cây, tản ra nhu hoà vầng sáng. Lúc này thôn dân sớm đã thức dậy làm việc, mỗi nhà vài mẫu đồng ruộng bắt đầu một ngày lao động. Đồng ruộng, đường ruộng giao thông, xa xa thấp thoáng bóng dáng một thanh niên hiền hậu, làn da ngăm đen đang gánh nước đi tới, trên trán lấm tấm mồ hôi, hướng tới ngoài ruộng hô :" Phương thẩm, ta hôm qua đã đem gà người muốn mua trở về! Giữa trưa người cùng ta trở về một chuyến, ta giúp người bắt qua!"

Đang ở giữa ruộng nữ nhân vừa nghe, vội ngẩng đầu, hô trở lại :" Được rồi! Cảm ơn a! Ta một hồi làm xong liền qua."

Thanh niên được đáp lại, dùng tay chào hỏi, liền gánh thùng nước trở về ruộng của chính mình. Lúc này, nữ nhân đến hỗ trợ Phương thẩm nhịn không được mở miệng hỏi:" Ai, này có phải hay không chính là người thôn ngươi, Trần quả phu?"
( Quả phu = goá chồng)

" Đúng vậy " Phương thẩm thở dài: " Ai, cũng là cái mệnh khổ! "

Nguyên lai vừa mới đi qua này thanh niên tên gọi là Trần Thập, tuy rằng diện mạo bình thường, thân hình có đôi chút cường tráng, lại là một đứa trẻ sinh ra đã khác biệt. Đứa trẻ này là người song tính, cùng nữ tử gần giống nhau đều có thể sinh con, có thể gả chồng, ngoại trừ bộ phận sinh dục,  trên người còn có một số điểm khác biệt so với nam nhân bình thường. Trần Thập vốn dĩ cũng giống như những đứa trẻ song tính khác vốn đã sớm được gả cho người, nghe nói là một người họ Lý giữ chức thiếu khanh ở trong thành, không ngờ trong một lần trượng phu cậu ấy đuổi bắt đạo tặc phát sinh việc ngoài ý muốn đã bỏ lại Trần Thập mà đi. Trần Thập ở trong thành ngoài trượng phu không còn gì lưu luyến, để tang một đoạn thời gian sau liền về quê tiếp tục làm ruộng.

Người trong thôn sau đó cũng không ai nhắc lại chuyện này, chỉ là có một số đại thẩm nhìn Trần Thập từ nhỏ đến lớn đau lòng thay cậu, ở nơi không nhìn thấy âm thầm chiếu cố cậu ấy. Trần Thập cũng là cái người có ơn tất báo. Mỗi lần vào thành buôn bán, cậu thường xuyên giúp đỡ mấy vị đại thúc, đại thẩm chân cẳng không tiện mang vác vài thứ. Trưởng bối muốn cho cậu tiền, cậu còn không nhận. Nhưng nếu đổi thành vài con cá hay mấy quả trứng gà cậu liền vui vẻ đồng ý. Bởi vậy Trần Thập ở trong thôn thanh danh vẫn luôn rất tốt. Nếu là có người trong thôn mang ý tốt thử mai mối cho cậu ấy, Trần Thập vẻ mặt liền khó xử gượng ép cho qua với lý do không buông bỏ được trong lòng vị kia phu quân, chờ qua mấy năm nữa lại nói tiếp. Người trong thôn xem vẻ mặt cậu ngày thường tuy hiện không ra, mỗi lần đi qua nhìn cậu làm việc lại là thái độ buồn rầu, ủ dột, cũng không khuyên bảo nữa, dần dà liền từ bỏ.

Chỉ là không biết vì sao, Trần Thập trong khoảng thời gian này trên mặt tươi cười nhiều lên. Mấy vị đại thẩm ban đầu còn tưởng cậu đã buông bỏ chấp niệm, ở trong thành tìm được một lang quân tốt, sau khi lén lút nghe ngóng mới biết được thì ra ngốc tử này chỉ là nhặt được một con đại bạch miêu, đem về trong nhà nuôi như bảo bối, khiến mấy vị đại thẩm ngày đó bát quái dở khóc dở cười một phen. Chỉ là nhìn Trần Thập trên mặt mỗi ngày cười nhiều thêm, họ cũng mừng thay cho cậu.

Này đại bạch miêu nói đến cũng rất kì lạ, cực hiểu tính người, mỗi lần đều ghé vào đầu vai Trần Thập cùng cậu ra ruộng. Trần Thập xuống đất canh tác, nó liền nhẹ nhàng từ trên vai cậu nhảy xuống, thẳng tắp, ngồi xổm, mắt hướng thẳng, nghiêm túc mà quan sát xanh mướt mảnh ruộng. Ánh mặt trời rải rác khắp thửa ruộng, râu mèo phiêu phiêu trong gió, mèo trắng đứng đắn mà xem kĩ xung quanh mình hết thảy, màu trắng da lông như được mạ một tầng nhung kim, kiêu ngạo như một vị quân vương đang quan sát lãnh thổ của mình.

Mèo trắng ngày thường còn giúp Trần Thập cắn rớt những cỏ mọc lộn xộn trên ruộng, một cái tát chụp chết đĩa lớn cùng các loại côn trùng linh tinh. Làm xong lại kiêu ngạo hướng Trần Thập đi tới, ý bảo cậu lấy khăn lau chân trước dơ bẩn cho mình.

Thời gian lâu dần, mọi người đều biết Trần Thập nuôi một con thú thủ hộ, đi ngang qua cũng trêu đùa cậu vài câu, nói từ ngày có đại bạch miêu khí sắc cậu càng ngày càng tốt, Trần Thập tuổi trẻ mỗi lần nghe vậy đều là sắc mặt hồng hồng mà cười ngây ngô. Nhưng cũng đích xác, từ ngày mèo trắng đến nhà Trần Thập, Trần Thập sắc mặt mỗi ngày so với mỗi ngày càng hồng nhuận thêm, thân mình so với lúc vừa mới trở lại thôn cũng tốt hơn không ít, cả người như là ngâm trong nước cam lộ dễ chịu giống nhau. Ai không biết nhìn đến còn tưởng trong nhà cậu có nam nhân đang ở, mỗi ngày đều hảo hảo hầu hạ cậu.
( Nước cam lộ: là nước trong sạch, tinh khiết giúp người thoải mái. Ở đây ý nói Trần Thập trông như vừa làm chuyện ân ái 😊)

Thường nói nam nhân giống nhau đều là thích những người như vậy thân nhẹ mảnh mai. Đàn ông độc thân trong thôn thấy Trần Thập, tuy cậu có chút cao lớn thô kệch, vẫn là lặng lẽ chảy nước miếng. Cũng khó trách, Trần Thập dáng người một ngày so với một ngày đĩnh bạt, trong khoảng thời gian này quần áo cũng có vẻ chật hơn, gương mặt thịt dần dần đẫy đà, ngực thế nhưng cũng căng phồng, vải thô gắt gao bọc phía dưới rắn chắc mỹ diệu thân mình, mỗi khi cong lưng lao động, đều có thể dễ dàng nhìn đến thịt mông mượt mà đường cong, cả người tỏa ra một cỗ ánh sáng nhu hoà như là được người hảo hảo yêu thương một phen. Trong thôn, nhóm các đại thẩm dần dần nghi ngờ, mấy người đàn ông độc thân cũng trộm khua môi múa mép sau lưng.

Mọi lời bàn tán cứ tiếp diễn cho đến khi có một tên lưu manh đến trước mặt Trần Thập nói lời không đứng đắn. Trần Thập mặt trầm xuống, lẳng lặng nhìn tên lưu manh đang giương nanh múa vuốt trước mắt, không nói một lời. Tên kia còn tưởng rằng cậu sợ hãi, càng không kiêng nể gì, vừa nói vừa cởi thắt lưng, còn tưởng duỗi tay tiến lên sờ. Không lường trước Trần Thập khấp khởi miệng, xoay người giơ lên cuốc làm nông nhằm thẳng hướng tên kia đánh tới, vừa hung hăng đánh vừa hét :" Cứu mạng! Cứu mạng! Có lưu manh giở trò đồi bại!"

Chỉ một tiếng kêu liền gọi tất cả mọi người trong thôn cùng chạy đến, mấy vị nữ tử đi tìm gậy gộc xông tới nhằm hướng tên lưu manh mà đánh, đánh đến hắn kêu cha gọi mẹ một bên mấy vị đại thẩm cũng tức tới run tay, nhấc lên sào tre hung hăng bổ về phía tên lưu manh kia, đem cái tên hỗn trướng không có mặt này đánh đến mắt đầy sao xẹt. Mọi người hợp nhau đem hắn trói lại nhốt vào phòng chứa củi, tính toán bỏ đói hắn mấy ngày để hắn thông suốt não bộ.

Một hồi bận rộn cũng đã đến đêm. Ban đêm để tiết kiệm tiền, thôn dân phần lớn ở lúc chạng vạng liền đã ăn cơm, buổi tối ngã đầu liền ngủ, qua một chốc lát lại đến bình minh. Bởi vậy cũng không có người biết trong đêm tối, tại nhà vị Trần quả phu lại phát ra sột sột soạt soạt động tĩnh cùng những âm thanh ái muội.

Trong phòng Trần Thập hắt lên ánh sáng mỏng manh, bị cỏ tranh cùng giấy cửa sổ che mất, càng làm giảm đi sự chú ý của những nhà xung quanh. Nếu hiện tại có người trộm dùng tay hướng giấy cửa sổ chọc một lỗ nhỏ, chắc chắn sẽ bị cảnh tượng trong nhà doạ đến cứng đơ tại chỗ. Chỉ thấy đại bạch miêu ban ngày uy nghiêm nằm ở trong lòng Trần Thập lúc này đang vươn lưỡi liếm khuôn mặt cậu. Sau vài đòn liền tránh thoát sự ôm ấp của người bên cạnh, nhảy đến trên mặt đất, xương cốt phát ra "lạch cạch" đáng sợ tiếng vang, trên mặt đất hắc khí lấy tốc độ kinh người cuồn cuộn kéo đến, cuối cùng từ giữa đám khí là một bóng người cao lớn bước ra. Nhưng kia thân ảnh đều không giống như con người bình thường, mái tóc màu trắng như tuyết, trên đầu là một đôi tai dài mượt mà, phía sau còn lấp ló một chiếc đuôi mèo thô dài, đôi tay khoẻ khoắn với khớp ngón tay thon dài, bên trên còn treo một bộ vuốt sắc nhọn, phản chiếu lấp lánh.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store