ZingTruyen.Store

(Bình Tà) Dấu ấn của Enigma

CHAP 2 - Tín Hiệu Từ Hang Đá Sập

HanagakiSara

Sáng hôm sau, Ngô Tà tỉnh dậy vì ánh nắng lọt qua khe bạt chiếu thẳng vào mắt. Cả đêm trước, cậu không ngủ ngon: những tiếng rung dưới lòng đất, vệt sáng kỳ lạ trên da Trương Khởi Linh… tất cả khiến cậu không yên.

Cậu bật dậy ngay khi thấy Trương Khởi Linh đứng cách đó vài mét, đang kiểm tra lại trang bị như thể không hề có gì đặc biệt xảy ra.

"Tiểu Ca," Ngô Tà gọi nhỏ, "cơ thể anh hôm qua… có gì lạ không?"

Trương Khởi Linh nhìn sang. Vẫn bình tĩnh, vẫn khó đọc.

"Không."

Ngô Tà nheo mắt lại. "Nhưng lúc đó da anh phát sáng, như có phản ứng với cái tiếng rung dưới đất."

Cậu mong chờ một lời giải thích, nhưng Trương Khởi Linh chỉ đeo nốt bao tay rồi nói:

"Xuống hang thì sẽ rõ."

Câu trả lời quen thuộc đến mức Ngô Tà chỉ có thể thở dài. Nhưng chính sự chắc chắn của Trương Khởi Linh lại khiến cậu cảm thấy yên tâm hơn.

Họ tiến vào miệng hang thứ ba – nơi bản đồ cổ đánh dấu bằng ký hiệu lạ. Không khí lạnh tràn ra như từ một thế giới khác.

Từ rất sâu bên trong, vang lên tiếng “rắc” nhỏ… rồi cả mặt đất rung nhẹ.

Ngô Tà lập tức nhìn sang Trương Khởi Linh. Và đúng như cậu đoán, vệt sáng ấy lại xuất hiện – lần này rõ hơn, như những đường nét mờ chạy dọc cổ tay anh.

"Anh lại phát sáng rồi!" Ngô Tà hốt hoảng thì thầm.

Trương Khởi Linh nhìn xuống cánh tay mình, ánh sáng phản chiếu nhạt trên mặt anh nhưng không gây bất kỳ cảm xúc rõ ràng nào.

"Không đau. Không nguy hiểm." Anh kết luận.

"Không nguy hiểm với anh thôi chứ!" Ngô Tà lùi lại nửa bước. "Nhỡ nó là loại phản ứng với thứ gì đó trong hang thì sao?"

Không trả lời, Trương Khởi Linh bỗng bước nhanh lên trước, như thể cảm nhận được gì đó. Anh chạm vào vách đá. Cùng lúc, ánh sáng trên da anh dao động mạnh, và những ký hiệu khắc sâu trong khối đá… sáng lên theo.

"Trời ơi…" Ngô Tà bị chặn cổ họng vì bất ngờ.

Các ký tự cổ từ từ hiện ra hình dạng hoàn chỉnh, tựa như bản đồ lộ tuyến. Chúng nối lại thành một đường dẫn thẳng xuống khu vực sâu nhất của hang.

"Tiểu Ca, cái này là phản ứng với anh đúng không? Vậy nghĩa là trong này… có thứ liên quan đến anh?"

"Lúc trước từng có," Trương Khởi Linh nói. "Kỷ ức cũ."

"Anh nhớ ra gì không?"

"Không."

Dù câu trả lời đơn giản, Ngô Tà vẫn cảm giác được một điều:
Khởi Linh đang bị gọi đến đây.

Và điều đó khiến cậu lạnh sống lưng hơn cả gió trong hang.

Cả hai tiến sâu hơn. Đường hang dẫn xuống một khoang rộng. Các cột đá dựng đứng như những người khổng lồ canh gác.

Bỗng nhiên—

ẦMMMMM!

Một chấn động mạnh khiến bụi đá rơi xuống như mưa. Ngô Tà mất thăng bằng.

Ngay khoảnh khắc ấy, Trương Khởi Linh kéo cậu vào người mình, tay còn lại chống xuống mặt đất để giữ ổn định.

"Đừng tách ra," anh nói, giọng thấp.

Ngô Tà gật đầu, tim đập loạn nhịp không phải vì sợ mà vì độ bất ngờ.

Khi mặt đất ngừng rung, phía trước họ xuất hiện một lối đi mới hoàn toàn không có trong bản vẽ.

Nhưng điều khiến Ngô Tà đông cứng chính là ký hiệu trên vách đá:
Nó giống hệt hình dạng ánh sáng vừa xuất hiện trên da Trương Khởi Linh.

"Tiểu Ca…" Ngô Tà lắp bắp. "Cái này là… cùng nguồn với anh."

Trương Khởi Linh chạm nhẹ lên ký hiệu. Ánh sáng trên tay anh hòa vào nó như hai mảnh ghép khớp hoàn toàn.

"Đi tiếp," anh nói.

Nhưng Ngô Tà cảm thấy rõ ràng:
Cả chuyến thám hiểm này không còn là“đi tìm đáp án lịch sử” nữa.
Mà là đi tìm sự thật về chính Trương Khởi Linh.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store