Binh Ta Chung Cuc But Ky Chi Ta De Trong Sinh
EDIT: HANNNURLUVE
Mị xin khẳng định mị dịch truyện này sẽ có một số câu khác với bản gốc do nếu dịch nguyên bản gốc sẽ khó hiểu câu văn không mượt nên có một số chỗ mị dịch khác để phù hợp văn phong hiện tại. Xin cảm ơn.
Xin nhắc lại không giống bản gốc 100%...Chương 71: Nhị Bạch Ngô Gia
Khi Ngô Nhị Bạch vội dẫn người tới Ngô Sơn Cư, đã là lúc chạng vạng.-"Vương Minh, Tiểu Tà đâu?" Ngô Nhị Bạch-"Nhị gia, lão bản đang nằm trong phòng." Vương MinhVương Minh vội vàng dẫn đường cho Ngô Nhị Bạch.Bàn Tử và Trương Khởi Linh vẫn luôn phát sầu Ngô Tà hôn mê không tỉnh, thấy Vương Minh đưa Ngô Nhị Bạch vào.-"Nhị gia, hai vị này chính là bạn của lão bản, Bàn gia và Trương gia." Vương MinhBàn Tử vội đứng dậy.-"Nhị gia, chào ngài, tôi là Vương Bàn Tử." Vương Bàn TửTrương Khởi Linh ngồi ở đó, hướng Ngô Nhị Bạch gật đầu, mặc cho Bàn Tử nháy mắt thế nào, cũng không có ý định đứng dậy chào đón.Ngô Nhị Bạch nhìn thấy Trương Khởi Linh, trước kinh ngạc, nhưng rất nhanh khôi phục bình thường, cũng đối hắn gật đầu, xem như chào hỏi qua.Bàn Tử bối rối, thầm nghĩ: Tiểu Ca dáng vẻ hơi to đấy, chú hai của Ngô Tà, có tiếng là lão hồ ly, tuy rằng luôn ẩn thân phía sau màn, hiếm khi rời núi, nhưng người trên đường, lại không có ai không có mắt dám trêu chọc hắn.-"Vương Minh, cậu ra ngoài trước đi." Ngô Nhị Bạch-"Được rồi, Nhị gia." Vương MinhVương Minh như được đại xá, chạy nhanh như chớp ra khỏi phòng, cũng tri kỉ đóng cửa.-"Tiểu Tà bị thương ở đâu?" Ngô Nhị Bạch-"Cách tim nửa tấc, may mắn Ngô Tà mạng lớn!" Bàn Tử-"Không phải bị thương do đao?" Ngô Nhị BạchBàn Tử lắc lắc đầu.-"Vết thương do đạn bắn, cho nên mới không dám đi bệnh viện, bất quá miệng vết thương đã lành. Nhưng không biết vì sao vẫn luôn không tỉnh lại." Bàn Tử-"Vết thương do đạn bắn? Là ai làm nó bị thương? Đến tột cùng xảy ra chuyện gì?" Ngô Nhị Bạch-"Nhị gia, chúng tôi cũng rất khó hiểu. Ngô Tà cùng Trần Văn Cẩm vào vẫn ngọc, đi ra liền thành như vậy!" Bàn Tử-"chuyện này còn ai biết?" Ngô Nhị Bạch-"Cụ thể tình hình theo tôi và Tiểu Ca biết. Phan Tử chỉ biết Ngô Tà bị thương, cụ thể không rõ lắm." Bàn Tử-"Chuyện này đến đây thôi, đừng để người thứ tư biết." Ngô Nhị Bạch-"Ngài yên tâm, tôi và Tiểu Ca sẽ không nói với bất cứ ai về chuyện này." Bàn Tử-"Vết thương này đi bệnh viện xác thật có chỗ không tiện. Như vậy đi, ngày mai tôi tìm bác sĩ, tới Ngô Sơn Cư kiểm tra cho Tiểu Tà. Lần này, Tiểu Tà có thể trở lại, còn phải đa tạ các cậu." Ngô Nhị BạchNgô Nhị Bạch nói chuyện, trịnh trọng hướng hai người họ cúi người, Tiểu Ca còn tốt, không có phản ứng, nhưng đem Bàn Tử dọa sợ.-"Nhị gia, ngài khách sáo quá rồi. Chúng tôi cùng Ngô Tà là huynh đệ sinh tử, không có khả năng mặc kệ cậu ấy." Bàn Tử-"Có các cậu giúp đỡ Tiểu Tà, là phúc khí của nó." Ngô Nhị BạchĐúng lúc này, Vương Minh bên ngoài kêu.-"Bàn gia, có cuộc gọi, nói tìm ngài." Vương Minh-"Đến đây, đến đây. Nhị gia, tôi ra ngoài nghe điện thoại trước!" Bàn TửNgô Nhị Bạch vẫy vẫy tay, Bàn Tử xuống lầu nghe điện thoại.Trương Khởi Linh biết cuộc gọi này có lẽ là Ngô Nhị Bạch sắp xếp, mục đích là muốn đơn độc nói chuyện với mình.-"Có gì muốn nói, nói thẳng đi." Trương Khởi Linh-"Ngài còn nhớ tôi?" Ngô Nhị Bạch-"Ngươi già rồi!" Trương Khởi Linh-"Phải, mười mấy năm trôi qua, tôi đều già rồi! Nhưng ngài vẫn có dáng vẻ như vậy! Bất quá, trí nhớ ngài so với trước kia tốt hơn nhiều!" Ngô Nhị Bạch-"Sau khi rời Tháp Mộc Đà, tôi xác thực nhớ rất nhiều chuyện trước kia." Trương Khởi Linh-"Khi cha tôi còn sống, vẫn luôn cẩn tuân lời dặn của ngài năm đó, không để Ngô Tà nhúng tay vào những chuyện này. Ai, gia môn bất hạnh, sau khi cha qua đời, lão tam cứ luôn quậy muốn thay đổi cách thức, cuối cùng kéo Ngô Tà nhập cuộc. Là Ngô gia chúng tôi có lỗi với sự tín nhiệm của ngài, không thể tuân thủ lời hứa... " Ngô Nhị BạchChương 72: Hắn Biết Tất Cả
-"Ngươi vốn dĩ có thể ngăn cản Ngô Tam Tỉnh!" Trương Khởi LinhTrương Khởi Linh lạnh lùng hỏi.Ngô Lão Cẩu năm đó ban đầu muốn để Ngô Nhị Bạch tiếp quản việc kinh doanh của mình, lại bị Ngô Tam Tỉnh lỗ mãng hấp tấp một chân xen vào.Vì vậy, Ngô Nhị Bạch chỉ có thể lặng lẽ lui về hậu đài, bàn giao tất cả vấn đề rõ ràng cho Ngô Tam Tỉnh xử lí.Giống cẩu ngũ gia là người từng trải, duyệt nhân vô số(*), đối với nhi tử của mình càng rõ như lòng bàn tay. Người được chọn lý tưởng là lão nhị, mà không phải lão tam, chính là nói, lão nhị ở phương diện thiên phú cao hơn nhiều so với lão tam.(*)阅人无数 /yuè rén wú shù/ đã gặp nhiều người, tiếp xúc với nhiều người, có kinh nghiệm xã hội phong phú và có thể nhìn người rất chính xác.Nói cách khác, mặc kệ Ngô Tam Tỉnh quậy thế nào, chỉ cần Ngô Nhị Bạch chịu ra tay, liền nhất định có thể ngăn cản được hắn, không để hắn kéo Ngô Tà xuống nước.Nếu vậy kết quả cuối cùng, Ngô Tà vẫn là không chạy thoát vận mệnh của mình, điều đó có thể nói, Ngô Nhị Bạch dung túng Ngô Tam Tỉnh, trơ mắt nhìn Ngô Tà lạc vào ngã rẽ(*).(*)歧途 [qítú] ví với con đường sai lầm.Nghe lời Trương Khởi Linh nói, Ngô Nhị Bạch cười khổ một tiếng.-"Ngài nói không sai, tôi vốn dĩ có thể ngăn lão tam. Nhưng mà, lão tam nói việc này liên quan đến sự sống chết tồn vong của toàn bộ cửu môn, để tôi lấy đại cục làm trọng, tôi cũng đành phải thỏa hiệp. Bất quá, tôi lúc đó đã ra điều kiện, chính là khi Ngô Tà đổ đấu, nhất định phải nghĩ cách để ngài đi bên cạnh, bởi vì như vậy mới có thể bảo đảm an toàn của nó." Ngô Nhị Bạch-"Tôi khi đó không nhớ Ngô Tà." Trương Khởi Linh-"Chúng tôi lúc đó không nghĩ đến sự tình này, sau lại phát hiện người giống như căn bản không biết Ngô Tà, muốn thu tay lại, cũng đã không còn kịp rồi. 'Nó' khi đó đã theo dõi Ngô Tà, Ngô Tà đã không còn đường lui." Ngô Nhị Bạch-"Những chuyện này Ngô Tà đều biết." Trương Khởi Linh-"Tiểu Tà đều biết?" Ngô Nhị BạchTrương Khởi Linh gật gật đầu.-"Nó làm sao biết được?" Ngô Nhị BạchTrương Khởi Linh lại lắc đầu, tỏ ý bản thân cũng không rõ.-"Chuyện Ngô Tam Tỉnh và Giải Liên Hoàn, hắn cũng biết." Trương Khởi Linh-"Hóa ra Tiểu Tà đều biết tất cả mọi thứ. Chẳng trách thời điểm nó rời Hàng Châu, muốn dùng Vương Minh làm thuật che mắt, nó đây là đề phòng tôi! Nếu không phải tiểu tử Vương Minh diễn xuất quá kém, có lẽ lần này nó thật sự có thể giấu tôi." Ngô Nhị Bạch-"Ngô Tà nói, hắn không trách các ngươi. Nhưng tuyệt không để các ngươi tính kế và lợi dụng hắn nữa!" Trương Khởi Linh-"Ngô Tà ở nhà họ Ngô chúng tôi hơn hai mươi năm, tôi và Tam Tỉnh thật sự coi nó là người thân mình. Ngài cứ việc yên tâm, loại sự tình này, về sau tuyệt đối sẽ không phát sinh nữa!" Ngô Nhị Bạch-"Được, tôi tin các người lần cuối." Trương Khởi LinhNgô Nhị Bạch rời đi, Trương Khởi Linh không đứng dậy tiễn, thậm chí không nhìn lấy một cái.Ngày hôm sau, Ngô Nhị Bạch quả nhiên tìm bác sĩ đến kiểm tra cơ thể cho Ngô Tà.Kết quả kiểm tra thân thể Ngô Tà bình thường, về phần tại sao hôn mê lâu như vậy, bác sĩ nói bệnh nhân có thể tự mình không muốn tỉnh lại. Sở dĩ không muốn tỉnh lại, đương nhiên là bởi vì ai đó hoặc điều gì đó, là điều hắn không muốn đối mặt.Bác sĩ nói, trên kinh nghiệm lâm sàng, tình trạng này cũng không hiếm. Bệnh này, thuốc cũng không có hiệu quả.Phương pháp điều trị tốt nhất, chính là đưa người bệnh đến những nơi muốn đi mà chưa đi được, cũng có thể đi một nơi có non xanh nước biếc, cảnh vật tươi đẹp, không khí tươi mát ngốc một thời gian, chưa biết chừng có thể sẽ tỉnh lại!Bàn Tử nghe lời bác sĩ nói, liền chạy đi tra cứu thông tin, muốn tìm một ngôi làng nhỏ trên núi phong cảnh đẹp đẽ, đưa Ngô Tà dưỡng bệnh một thời gian, nhân tiện cho mình một kỳ nghỉ.Trương Khởi Linh lại nhớ tới một việc, trước đây Ngô Tà vẫn luôn giúp hắn tìm kí ức đã mất, muốn biết hắn đã trải qua những gì.Nếu như đem hắn đưa đến nơi mình từng ở trước đây, có thể hắn không nguyện ý tỉnh lại đâu!Chương 73: Đi Đến Ba Nãi
-"Tiểu Ca, cậu muốn đưa Ngô Tà đi đâu?" Bàn Tử-"Quảng Tây, Ba Nãi." Trương Khởi Linh-"Cậu có phải lại nhớ ra cái gì rồi? Nơi này trước kia cậu từng đi sao?" Bàn Tử-"Từng đi. Thích hợp Ngô Tà dưỡng bệnh." Trương Khởi Linh-"Được rồi, vậy chúng ta đi Ba Nãi." Bàn Tử-"Đừng để Ngô Nhị Bạch biết." Trương Khởi Linh-"Tại sao? Đó là chú hai Ngô Tà. Nha, không đúng, chú hai hiện tại cũng không phải thân sinh, tốt nhất nên đề phòng!" Bàn Tử-"Phòng nhân chi tâm bất khả vô(*)" Trương Khởi Linh(*)防人之心不可无 /fáng rén zhī xīn bù kě wú/ lòng đề phòng người không thể không có.-"Được nha, Tiểu Ca, lần đi cung Tây Vương Mẫu này, chúng ta đi không vô ích. Mặc dù Thiên Chân nằm xuống, trí nhớ cậu ngày càng tốt, nói cũng nhiều hơn. Cuối cùng không cô phụ sự kì vọng của Thiên Chân, trở lại nhân gian nha!" Bàn Tử-"Nhất định là Ngô Tà trở về thay đổi cái gì đó, mới có thể như vậy." Trương Khởi Linh-"Trở về? Trở về đâu?" Bàn Tử-"Cụ thể tôi cũng không rõ lắm." Trương Khởi Linh-"Cũng đúng, chuyện này chỉ có Ngô Tà rõ nhất, đợi cậu ấy tỉnh, tôi đi hỏi cậu ấy." Bàn TửVì giữ bí mật cho hành trình này, Bàn Tử và Tiểu Ca đưa Ngô Tà đi Bắc Kinh trước, thuận tiện gặp mặt Giải Vũ Thần.-"Bàn Tử, Trương câm, sao các cậu tới đây? Ngô Tà làm sao vậy?" Giải Vũ Thần-"Ngô Tà còn chưa tỉnh, vết thương đã lành gần hết. Chúng tôi chuẩn bị đưa cậu ấy đi du lịch cho khuây khỏa!" Bàn Tử-"Tôi ở đây có bác sĩ chuyên môn, để bọn họ kiểm tra cho Ngô Tà." Giải Vũ Thần-"Nhị gia đã tìm bác sĩ kiểm tra qua, nói thân thể không có vấn đề, có thể là nguyên nhân tâm lý, là bản thân cậu ấy không muốn tỉnh lại. Cho nên nha, chúng tôi dẫn hắn đi ra ngoài du lịch khuây khỏa hảo hảo tịnh dưỡng một thời gian, chưa biết chừng có ngày sẽ tỉnh lại!" Bàn Tử-"Vậy các cậu chuẩn bị đi đâu?" Giải Vũ Thần-"Tiểu Ca nhớ tới một nơi tốt, chính là có chút xa, là Quảng Tây Ba Nãi khu vực ngôi làng nhỏ trên núi." Bàn Tử-"Quảng Tây a, xác thực đủ xa , các cậu sao lại muốn đến đó?" Giải Vũ Thần-"Tiểu Ca của chúng tôi, ở đó có một ngôi nhà. Chúng tôi đến đó ở, cũng có thể tiết kiệm chút tiền!" Bàn Tử-"Nói đùa, cậu có thể thiếu tiền?" Giải Vũ Thần-"Hoa Nhi gia, tôi không thể so với ngài, nhà lớn nghiệp lớn(*), giàu có quyền lực. Cậu nhìn ba chúng tôi, Ngô Tà cả ngày nằm trên giường, Tiểu Ca lại lại ngày ngày canh bên cạnh cậu ấy, nơi nào cũng không chịu đi. Tất cả mọi chuyện, toàn bộ rơi xuống trên đầu tôi. Nếu tôi không tính toán lâu dài, tiết kiệm hết mức có thể, làm sao có thể sống qua ngày!" Bàn Tử(*)家大业大 /jiā dà yè dà/ gia đình lớn sự nghiệp lớn.-"Được rồi, cậu cũng đừng khóc trước mặt tôi. Ngô Tà là bạn từ nhỏ của tôi, hắn hiện tại gặp chuyện, tôi không thể không giúp, đây có một cái thẻ, cậu cầm xài trước đi, không đủ thì tìm tôi!" Giải Vũ Thần-"Hoa Nhi gia, này như thế thật là xấu hổ!" Bàn TửBàn Tử nói rằng hắn ngượng ngùng, lại mặt mài hớn hở lấy thẻ cất vào túi.Ba người ở Bắc Kinh vài ngày, Giải Vũ Thần mua vé máy bay đến Quảng Tây cho họ, lại tự mình tiễn họ lên máy bay, lúc sắp chia tay còn ngàn vạn dặn dò, để Bàn Tử và Trương Khởi Linh nhất định phải chiếu cố tốt Ngô Tà.Ngô Tà ngồi trên xe lăn bất tỉnh nhân sự, đối với bạn thân từ nhỏ này nghĩa nặng tình sâu cũng không cảm nhận được. Nhưng Bàn Tử lại cảm động quá mức, nói với Tiểu Ca Hoa Nhi gia trượng nghĩa!-"Tiểu Ca, Hoa Nhi gia đối với Ngô Tà thật là bạn thân! Trượng Nghĩa a!" Bàn Tử-"Ngô Tà từng nói, Giải Vũ Thần là quý nhân của cậu ấy!" Trương Khởi Linh-"Cậu ấy sao cái gì đều nói với cậu, tại sao lại không nói với tôi?" Bàn Tử-"Bởi vì cậu nói quá nhiều!" Trương Khởi Linh-"Không phải, Tiểu Ca, cậu có phải hay không bị Ngô Tà nhập xác rồi, sao hiện tại cậu nói chuyện càng ngày càng giống cậu ấy!" Bàn TửChương 74: Nhà Của Tiểu Ca
Bàn Tử chỉ biết đích đến là một thôn nhỏ ở vùng núi xa xôi hẻo lánh, vô luận thế nào cũng nghĩ tới, bây giờ đã là thế kỉ hai mươi mốt, thế nhưng giao thông vùng núi bất tiện như vậy.Bọn họ trước ngồi máy bay, lại chuyển xe buýt, sau khi xuống xe, lại ngồi một đoạn đường xe bò.Mùi tanh trên con bò, thiếu chút nữa đem Ngô Tà xông tỉnh.-"Tiểu Ca, anh nói phong cảnh nơi đây không khí trong lành, sao lại không nói đường đi gập ghềnh, núi này dốc quá! Tôi có bệnh sợ độ cao, ai da má ơi!" Bàn TửSau khi xuống xe bò, chỉ có thể dựa vào hai chân của chính mình.Nếu bình thường, bọn họ ba đại nam nhân, biện pháp đi trên đường núi như vậy, cũng không tính là gì.Nhưng vấn đề là, Ngô Tà vẫn là người đẹp ngủ trong rừng a!May mắn thay vết thương trên ngực đã lành.Trương Khởi Linh đem hắn gói lên lưng mình, một đường cõng hắn trèo đèo lội suối.Mà Bàn Tử, cũng không thể nhàn rỗi, vậy nên để hắn mang hành lí của ba người và xe lăn Ngô Tà ngồi.Cuối cùng khi chân Bàn Tử sắp không đi nổi, bọn họ đã đến đích.-"Coi như đã đến, không được, để tôi nghỉ ngơi đã." Bàn TửSau khi nghỉ ngơi một lát, bọn họ lại cõng Ngô Tà đến xem ngôi nhà trong kí ức của Tiểu Ca.Phát hiện nơi này đã sớm thành ngôi nhà cũ kĩ bỏ hoang, phỏng chừng mấy chục năm không có người ở, bên trong chất đầy các loại dụng cụ làm nông.-"Tiểu Ca, tôi cuối cùng biết thân thế của cậu rồi." Bàn Tử-"Hở?" Trương Khởi Linh-"Hóa ra cậu là một nông dân, còn là một nông dân rất nghèo." Bàn Tử-"Không nhớ rõ." Trương Khởi Linh-"Tôi biết cậu sẽ nói vậy. Chính là, Tiểu Ca, nhà anh hiện tại không thể ở được, chúng ta nên tìm một nơi có thể ở mới được." Bàn Tử-"Được." Trương Khởi LinhVì vậy, sau khi bọn họ hỏi thăm, tìm đến nhà của một người gọi là A Quý, hắn chuyên môn tiếp khách du lịch để kinh doanh. Nhà A Quý cũng tương đương một gia đình nông dân, có thể bao ăn, bao ở, vui chơi."Lão bản, tôi là người sớm nhất trong thôn kinh doanh. Nhà chúng tôi nhiều phòng, đừng nói là ba người, dù là ba mươi người, cũng không thành vấn đề."Trương Khởi Linh đi cùng Ngô Tà, Bàn Tử ở lại nghe A Quý huyên thuyên.A Quý là người khôn ngoan trong việc kinh doanh. biết nói, lại biết làm việc, cùng Bàn Tử hai ngươi nói chuyện vô cùng ăn ý, còn rất hận vì gặp nhau quá muộn.A Quý có một cô con gái, gọi Vân Thái, lớn lên thập phần xinh đẹp. Bàn Tử từ lần đầu tiên nhìn thấy cô nương tươi tắn giản dị như vậy, không trách khỏi có chút rung động.-"Bàn lão bản, các anh cơm tối muốn ăn cái gì?" Vân Thái-"Vân Thái muội tử, gọi Bàn lão bản nghe xa lạ quá, về sau, em gọi tôi là Bàn ca đi." Bàn TửCác cô gái trong núi chất phác, không có quá nhiều khúc mắc, Vân Thái sau khi nghe Bàn Tử nói, liền dứt khoát sửa lại xưng hô.-"Bàn ca, người bạn bị bệnh của anh, phải làm cơm riêng sao?" Vân Thái-"Đúng vậy, Tiểu Thiên Chân đáng thương, bệnh lâu như vậy, cũng không thấy tốt, ngày thường chỉ có thể cho cậu ấy ăn chút cháo uống chút nước. Cậu ấy vốn dĩ lớn lên ốm, lần này tốt rồi, trực tiếp gầy thành một cây gậy!" Bàn Tử-"Vậy tôi nấu cho anh ấy một chén cháo gà cải xanh, anh cảm thấy thế nào?" Vân Thái-"Được a, em cứ đem hết bản lĩnh của mình ra, nếu có thể vỗ béo Tiểu Thiên Chân, tôi sẽ phát tiền thưởng cho em." Bàn Tử-"Tiền thưởng thì không cần đâu. Anh còn chưa nói, anh cùng vị hắc y lão bản muốn ăn gì?" Vân Thái-"Chúng tôi cũng không kén ăn, em làm mấy món đặc sản địa phương là được rồi!" Bàn TửChương 75: Khách Sạn Tân Nguyệt
Giải Vũ Thần sau khi đưa bọn Ngô Tà đi, liền nhận được cuộc gọi của Tú Tú.-"Tiểu Hoa ca ca, em có chút chuyện, muốn gặp mặt anh nói." Hoắc Tú Tú-"Được, anh một lát đi tìm em. Em đang ở đâu?" Giải Vũ Thần-"Khách sạn Tân Nguyệt." Hoắc Tú Tú-"Sao lại chạy đến đó?" Giải Vũ Thần-"Này không phải cho anh cơ hội mời khách sao?" Hoắc Tú Tú-"Được, em đợi đó, anh một hồi đến." Giải Vũ ThầnChờ Giải Vũ Thần đuổi tới nhà hàng Tân Nguyệt, tìm thấy Hoắc Tú Tú, nhàm chán đi dạo trong phòng. Vừa thấy Giải Vũ Thần mở cửa vào, tiểu cô nương đôi mắt lập tức sáng lên.-"Tiểu Hoa ca ca, anh cuối cùng đã đến rồi!" Hoắc Tú Tú-"Tú Tú, có chuyện gì vậy, lại gọi anh vội đến đây?" Giải Vũ Thần-"Anh xem cái này trước đã!" -"Ảnh? Đây có phải ảnh trong băng ghi hình của bà em? Có phải phát hiện manh mối không?"-"Đừng nhắc nữa, nói đến chuyện này, em liền muốn mắng người!"-"Làm sao vậy?"-"Ngày đó sau khi em và Ngô Tà ca ca chia tay ở Thanh Hải, em trở về Bắc Kinh."-"Sau đó?"-"Anh biết không, bà em đem băng ghi hình giấu rất kĩ."-"Giấu rất kĩ chẳng lẽ em không có cách?"-"Đương nhiên là không rồi. Dù em phí sức chín trâu mười hổ, cuối cùng khi bà ra ngoài, đem băng ghi hình cầm trên tay. Kết quả làm mừng hụt!"-"Nhiều băng ghi hình như vậy chẳng lẽ tất cả đều trống?"-"Cũng không phải tất cả đều trống. Em thật vất vả thấy được ở trong băng ghi hình, phát hiện dì em bò trên đất... Lúc đó, dọa em sợ chết!" -"Ngô Tà từng nói cậu ấy từng thấy trong băng ghi hình của A Ninh, thấy hình ảnh chính mình bò trên mặt đất."-"Vì vậy, em nghi ngờ trong này căn bản không có manh mối gì, mà đặc biệt dùng nó để kích thích bà em! Tất cả băng ghi hình, em đều đã xem qua, bên trong không có gì."-"Này có thể là bà em ra tay."-"Ý anh là, bà em đã xóa trước những manh mối có ích, hoặc là đã giấu, sau đó cố ý để em nhìn thấy, muốn để em từ bỏ?"Giải Vũ Thần gật gật đầu.-"Bỏ đi, đừng tức giận, nếu chúng ta đã tới rồi, hôm nay anh mời khách, muốn ăn cái gì, em tùy ý gọi!"-"Tiểu Hoa ca ca, vẫn là anh tốt nhất! Đúng rồi, manh mối đã bị chặt đứt, chúng ta tiếp theo phải đi đâu đây?"-"Trường Sa."-"Anh nói là nhà Ngô Tam Tỉnh, ai, không đúng, là nhà Giải Liên Hoàn?"-"Việc này không thể chậm trễ, chúng ta ăn xong lập tức xuất phát, đi Trường Sa!"Ngay khi bọn họ rời khỏi nhà hàng Tân Nguyệt, Doãn Nam Phong đến phòng Trương Nhật Sơn.-"Giải Vũ Thần và Hoắc Tú Tú đi rồi." Doãn Nam Phong-"Bọn họ muốn đi đâu?" Trương Nhật Sơn-"Trường Sa, nhà Ngô Tam Tỉnh."-"Xem ra chúng ta giúp hai bạn nhỏ này. Tìm người, đến trước bọn họ, đặt quả địa cầu này đến nhà Ngô Tam Tỉnh."-"Tại sao anh giúp bọn họ?"-"Đều là người cửu môn, hà tất phải làm theo ý mình? Nếu phật gia còn, cửu môn sao có thể biến thành như bây giờ, rời rạc lỏng lẻo, chia bầy chia phái, sao có thể được việc!"-"Họ nói Ngô Tà từ khi trở về từ Tháp Mộc Đà, vẫn luôn hôn mê bất tỉnh."-"Chuyện của Ngô Tà, tự nhiên có người quản, không cần chúng ta nhọc lòng. Huống hồ, có hắn luôn bên cạnh Ngô Tà, Ngô Tà muốn xảy ra chuyện cũng khó!"-"Người mà anh nói, là chỉ Trương câm?"-"Trương câm? Tên này thật ra rất chuẩn xác, bất quá tôi cũng không dám kêu hắn như vậy!"-"Trương câm cũng họ Trương, chẳng lẽ cũng là người Trương gia các anh?"Trương Nhật Sơn cười mà không nói, Doãn Nam Phong gây khó dễ cho hắn cũng không có biện pháp, chỉ đành từ bỏ.Chương 76: Manh Mối Mới
Trường Sa, nhà Ngô Tam Tỉnh.-"Tiểu Hoa ca ca, nơi này cái gì cũng không có." Hoắc Tú Tú-"Nhưng chậu hoa này, vừa được tưới nước." Giải Vũ Thần-"Có thể là dì giúp việc tưới đi?" Hoắc Tú Tú-"Chậu hoa này là của nhà anh, vốn là một cặp, cái kia còn ở Giải gia." Giải Vũ Thần-"Tiểu Hoa ca ca, xem ra, Giải Liên Hoàn vẫn còn nhớ anh." Hoắc Tú Tú-"Chậu hoa này là ông nội anh để lại, ông ta nhớ là cửu gia!" Giải Vũ ThầnNghe Giải Vũ Thần nói lời này, Tú Tú không nói nên lời, đành phải nói sang chuyện khác.-"Tiểu Hoa ca ca, ý anh là Giải Liên Hoàn đã trở lại?" Hoắc Tú TúGiải Vũ Thần gật gật đầu.Bọn họ trong chiếc máy tính cũ, phát hiện ba tiếng trước đã có người xóa hết dữ liệu. Mặc dù không xác định có phải Giải Liên Hoàn quay lại tự mình làm hay không, nhưng người này nhất định biết bí mật của Ngô Tam Tỉnh và Giải Liên Hoàn.-"Manh mối có giá trị hẳn đã sớm bị hắn xóa từ lâu. Bất quá, manh mối không quan trọng trong mắt người khác, đối với chúng ta, rất có thể sẽ hữu dụng với chúng ta. Chúng ta vẫn là hảo hảo tìm xem." Giải Vũ ThầnCuối cùng, Giải Vũ Thần tại tủ sách của Giải Liên Hoàn, phát hiện một cuốn sổ tay, trong đó có một tờ bị người khác xé xuống.Giải Vũ Thần nhờ một người bạn giúp đỡ khôi phục trang bị xé. phát hiện nơi này hẳn là Tương Tây.Sau đó Giải Vũ Thần và Hoắc Tú Tú đến một nơi gọi là kênh nước Dực thành ở Cổ Trượng Tương Tây.Giải Vũ Thần ở trong thủy đạo phát hiện một cái quan tài ngâm trong nước, hơn nữa là quan tài bọc nước thép còi hít, nghe nói chỉ có tay người Trương gia mở được quan tài này.Vì vậy, họ phỏng đoán, Trương đại phật gia năm đó từng đi qua, mở chiếc quan tài còi, lấy đi thứ bên trong.Sau khi trở về Bắc Kinh, bọn họ lại tới nhà hàng Tân Nguyệt. Lần này, là muốn nghe một chút sự tình của Trương đại phật gia năm đó, nhưng Trương Nhật Sơn từ chối gặp họ, chỉ để Doãn Nam Phong truyền cho một câu.-"Không biết." Doãn Nam PhongHoắc Tú Tú tức giận bất bình rời khởi nhà hàng Tân Nguyệt, cảm thấy Trương Nhật Sơn nói không biết chuyện của phật gia, thật là trợn mắt nói dối, thật quá đáng!-"Chuyện cửu môn không phải cũng chỉ có Trương Nhật Sơn biết, hắn không muốn nói, chúng ta hỏi người khác." Giải Vũ ThầnGiải Vũ Thần tìm được lão nhân Hà lão cửu môn, hỏi ông ta.-"Ngài biết kênh nước Dực thành ở Cổ Trượng Tương Tây không?" Giải Vũ Thần"Ta biết, cậu muốn hỏi cái gì?"-"Năm đó phật gia và nhị gia, có phải từng đến đó?" Giải Vũ Thần"Rồi.""Vậy có phải họ mang về thứ gì từ nơi đó không?" Giải Vũ Thần"Chuyện này tôi không rõ. Đồ phật gia mang về, bình thường đều giao cho nhà nước, phần còn lại, đặt ở khách sạn Tân Nguyệt, còn vật khác, riêng biệt đem đến mật thất."-"Mật thất của phật gia có phải hay không cũng không còn nữa?" Hoắc Tú Tú"Với tính cách thận trọng của phật gia, gian mật thấu này hẳn không nhanh như vậy mai danh ẩn tích!"-"Vẫn là Hà lão ngài tốt nhất, không như Nhật Sơn gia gia, gì cũng không chịu nói, còn đặc biệt nhờ Doãn lão bản nói với chúng tôi, ông ấy nói không biết." Hoắc Tú Tú"Nguyên văn câu nói của hội trưởng Trương là gì?"-"Không biết. Chính là nói không biết." Hoắc Tú Tú"Thông tin của hội trưởng Trương khả năng giấu trong ba từ(*) này, không... biết... "(*) vì tiếng trung có ba chữ là 不知道.-"Ông ấy nói không biết, nhất định là đề cập đến địa chỉ mật thất. Mật thất này, năm đó nhất định có vị trí chính xác, nhưng hiện tại mấy chục năm trôi qua, sớm đã cảnh còn người mất, chỉ sợ khó tìm! Cho nên chúng ta tìm bản đồ cũ, so sánh với bản đồ hiện tại... " Giải Vũ ThầnCuối cùng, bọn họ so sánh bản đồ cũ mới, thấy một đường gần giống long mạch, phỏng đoán ra vị trí đại khái.-"Hoắc Tú Tú gọi tới, bọn họ đã tìm được vị trí 'không biết'." Doãn Nam Phong-"Không ngờ bọn họ tìm ra được!" Trương Nhật Sơn-"Bất quá, bọn họ nói phạm vi rộng quá, vị trí cụ thể của mật thất nhất thời chưa tìm được." Doãn Nam Phong-"Đây là trắng trợn thông báo tin tức! Vậy như bọn họ mong muốn đi!" Trương Nhật Sơn-"Anh thật sự đã quen với đám tiểu bối này." Doãn Nam Phong-"Không có biện pháp, người già rồi, đều như thế! Đợi khi cô đến tuổi của tôi, rất có thể bảo vệ tiểu bối nhiều hơn tôi!" Trương Nhật SơnChương 77: Đưa Cậu Về Nhà
Ba Nãi này, tuy rằng hẻo lánh, nhưng những ngọn núi những con sông càng đẹp hơn.Nữ nhi Vân Thái của thôn trưởng A Quý, là người đẹp miền núi điển hình.Tiểu cô nương làn da trắng nõn, ngũ quan tinh xảo, một đôi mắt to tròn ngập nước, dường như nói có thể giống nhau. Nhìn Bàn Tử xuân tâm nảy mầm(*). Có thời gian là chạy đến cạnh tiểu cô nương nhà người ta bắt chuyện.(*)春心萌动 [chūn xīn méng dòng] Thường dùng để chỉ một chàng trai hay cô gái ở tuổi mới lớn, một cảm giác về sự bắt đầu của tình yêu.Trương Khởi Linh không buồn để ý cô nương người ta đẹp hay xấu, toàn bộ tinh thần hắn đặt hết lên người Ngô Tà.Kể từ khi đến đây, hắn mỗi ngày đều đẩy Ngô Tà quanh ngôi nhà cũ nát hắn trước đây từng sống.Thời tiết tốt, hắn sẽ đem Ngô Tà đặt ở bãi đất trống dưới lầu, để cậu phơi nắng. Tự mình ngồi bên cạnh, sửa sang dọn dẹp ít đồ vật cũ trong nhà.Trước đây đều là Ngô Tà vây quanh Trương Khởi Linh lải nhải hỏi đông hỏi tây, hiện tại tên Muộn Du Bình này bất kể ngày đêm lải nhải nói chuyện bên cạnh Ngô Tà.(Tự nhiên thấy thương quá à hazz...)-"Ngô Tà, ba mươi năm trước, tôi từng sống ở đây mấy năm." Trương Khởi Linh-"..." Ngô TàTrương Khởi Linh sau khi nói xong, theo thói quen dừng lại, như đang đợi Ngô Tà hỏi.Nhưng để hắn thất vọng, Ngô Tà lúc này vẫn không nói chuyện, như cũ nặng nề mà ngủ, mí mắt cũng không nhúng nhích.Kể từ khi Ngô Tà hôn mê, Trương Khởi Linh đã thích nghi với cách giao tiếp hiện tại.Vì vậy, sau khi dừng lại một chút, hắn lại tiếp tục nói.-"Nếu cậu tỉnh, có lẽ sẽ hỏi, nơi này có phải quê của tôi? Kỳ thật, vấn đề này tôi cũng rất muốn biết, nhưng hiện tại vẫn là không nhớ ra." Trương Khởi LinhTrương Khởi Linh nói chuyện, trong tay sửa cái sọt bị hỏng lấy từ nhà ra.-"Cái sọt này lúc ấy là tôi tự mình đan, Ngô Tà. Cậu vẫn luôn chê cười tôi, nói tôi trong sinh hoạt khẳng định khuyết tật ở cấp độ thứ chín, gì cũng không biết làm. Thật ra lời này nói không đúng. Tôi không phải không biết làm, chỉ là nhiều năm như vậy một mình đã thành thói quen, rất nhiều việc có thể chấp nhận liền chấp nhận, chỉ là lười làm thôi!" Trương Khởi Linh(Mới thấy Tiểu Ca nói nhìu vậy đó chèn, đúng là ai cũng có ngoại lệ chỉ là bạn có phải người đó hay không....)Ngô Tà an tĩnh ngồi trên xe lăn, sau khi nghe lời Trương Khởi Linh nói, mí mắt khẽ động.Trương Khởi Linh nói chuyện, vẫn luôn nhìn chằm chằm Ngô Tà, chính là muốn xem xem cậu đối với lời mình nói, có phản ứng không.Nhìn thấy cảnh này, kích động nắm chặt tay Ngô Tà.-"Ngô Tà, cậu nhất định nghe được những gì tôi nói, phải không?" Trương Khởi LinhNhưng mặc hắn lay động thế nào, mí mắt Ngô Tà chung quy vẫn không nhúng nhích một cái.Nhưng Trương Khởi Linh biết rõ, vừa rồi không phải là mình hoa mắt, mà thực sự lời mình nói với Ngô Tà, có phản ứng.Vì vậy, hắn kìm nén cơn bão trong lòng, tiếp tục nói với Ngô Tà.-"Nếu cậu có thể nghe lời tôi nói, vậy tôi tiếp tục nói tiếp chuyện vừa rồi." Trương Khởi LinhTrương Khởi Linh buông cái sọt xuống, nắm tay Ngô Tà, ngữ khí bình tĩnh nói.-"Kỳ thật những năm qua, tôi vẫn luôn không một mình, bởi vì cậu vẫn luôn trong tiềm thức của tôi. Tôi cũng là gần đây mới nhớ, cậu chính là hơi ấm duy nhất tôi khi còn nhỏ gặp được."Trương Khởi Linh nói đến đây, có chút xúc động tình đem bàn tay lạnh băng của Ngô Tà, đem tới môi mình, nhẹ nhàng hôn lên đó.-"Lúc ấy, tôi bị người lớn trong tộc hạ mộ lấy máu, là cậu xuất hiện đem tôi cứu ra. Khi đó, cậu giống như vậy hôn tay bị thương của tôi... "Hắn một bên vừa nói, một bên xem bàn tay còn lại của mình, nhìn nhìn, phảng phất trên đó còn lưu lại hơi ấm của Ngô Tà năm đó.-"Tuy rằng trí nhớ tôi rất kém, sớm đã quên bộ dạng cậu từ lâu. Nhưng tôi vẫn luôn nhớ tới đôi mắt của cậu. Cho nên, cậu giả làm Quan Căn, cùng tôi luận võ, tôi liền không muốn làm cậu bị thương. Vì vậy, lần đầu tiên chúng ta đến Thất Tinh Lỗ Vương cung, tôi sẽ vô thức muốn bảo vệ cậu...Cậu từng nói, tôi biến mất trên thế giới này, ít nhất cậu sẽ phát hiện. Cũng như vậy, nếu như một ngày cậu lạc đường, tôi cũng sẽ đưa cậu về nhà! Tuy tôi không biết có phải nhà ban đầu của tôi hay không, nhưng nơi này là nơi duy nhất có thể gọi là nhà, cho nên, tôi đưa cậu trở lại đây!"...Bất tri bất giác, mặt trời chiều lại ngã về phía tây, chạng vạng mặt trời đầy mây đỏ.Trương Khởi Linh đóng cửa nhà, đẩy Ngô Tà về hướng nhà A Quý!
Chương 78: Nhanh Chóng Tỉnh Lại
Vân Thái thấy Trương Khởi Linh đẩy Ngô Tà trở lại, vội cười chào đón.-"Trương lão bản, ngài đã trở lại. Đây, để tôi giúp ngài đẩy Ngô Lão Bản!" Vân TháiTiểu cô nương nói, định giúp đẩy xe lăn, lại bị Tiểu Ca né tránh.-"Không cần." Trương Khởi LinhBàn Tử đang nấu cơm nhìn thấy, vội nói với Vân Thái.-"Vân Thái muội tử, Tiểu Ca quá lo lắng cho Ngô Tà, cậu ấy không cố ý nhằm vào em, em ngàn vạn đừng để trong lòng a!" Bàn Tử-"Bàn ca, em biết, không sao đâu. Em chỉ là thấy Trương lão bản chăm sóc Ngô lão bản cả ngày, sợ anh ấy mệt, muốn giúp anh ấy." Vân Thái-"Muội tử, em yên tâm, việc nhỏ này, không làm cậu ấy mệt đâu. Đừng nhìn Tiểu Ca chúng tôi lớn lên gầy, thể lực đó, rất tốt!" Bàn TửÁnh mắt Vân Thái vẫn luôn nhìn theo bóng dáng Trương Khởi Linh, Bàn Tử nhìn cảm thấy trong lòng hơi khó chịu.-"Vân Thái muội tử, giúp anh mang đĩa đầu gà lại đây." Bàn Tử-"Được rồi, Bàn ca." Vân TháiTrù nghệ Bàn Tử xác thực không tồi, mùi gà xào tỏa ra khắp nơi, Vân Thái rốt cuộc dời sự chú ý từ Tiểu Ca sang cái nồi.-"Bàn ca, anh thật lợi hại, món gà xào này thật thơm!" Vân Thái-"Tất nhiên, nếu trù nghệ tôi không tốt, có thể một thân đầy thịt sao? Một lát khi ăn cơm, em ăn nhiều chút, xem em gầy như vậy!" Bàn Tử-"Bàn lão bản, ngài cùng Trương lão bản, Ngô lão bản, ba người các anh, là bạn rất tốt sao?" Vân Thái-"Đương nhiên rồi. Ba người bọn anh, là huynh đệ vào sinh ra tử nhiều lần! Đợi khi có thời gian, anh sẽ kể em nghe chuyện làm anh hùng của ba anh em bọn anh." Bàn Tử-"Hóa ra tốt. Ngô lão bản rốt cuộc mắc bệnh gì? Tôi thấy anh dường như không sốt ruột lắm!" Vân Thái-"Cậu ấy a, cũng không thể xem là bệnh, chính là sau khi bị thương, vẫn luôn không tỉnh lại. Bất quá, có một chuyện, em nói sai rồi. Cậu ấy vẫn luôn không tốt, lòng tôi sao có thể không vội!" Bàn Tử-"Tôi không nhìn ra anh vội chỗ nào!" Vân Thái-"Muội tử, lo lắng, không nhất thiết phải thể hiện trên mặt. Em nói bọn tôi chỉ có ba người, một người cả ngày nằm trên giường, một người như mất nửa linh hồn, cả ngày mất hồn mất vía. Chỉ còn tôi là người còn lại, nếu tôi để mình cả ngày mặt ủ mày ê. Làm sao có thể sống qua ngày?" Bàn Tử-"Đâu cũng là một lí do. Bất quá, tôi thấy Trương lão bản đối với Ngô lão bản thật tốt!" Vân Thái-"Còn không phải sao! Thiên Chân là thịt đầu quả tim của Tiểu Ca, hắn không tốt với cậu ấy, mới là lạ!" Bàn Tử-"Có huynh đệ tốt như các anh, Ngô lão bản thật hạnh phúc!" Vân Thái-"Đó là đương nhiên." Bàn TửBàn Tử nói Tiểu Ca một khắc cũng không chịu rời khỏi Ngô Tà, không hề là nói suông, mà là nói thật.Trương Khởi Linh ngoại trừ đi vệ sinh, những lúc khác, dù là ăn hay ngủ, Ngô Tà đều ở trước mắt mới được.Cho nên, hắn thường ở trong phòng, cùng Ngô Tà một mình ăn cơm, không ăn cùng bọn Bàn Tử Vân Thái.Bất quá, Bàn Tử xào bát thịt gà, đem qua cho Tiểu Ca một chén.-"Tiểu Ca, tối nay thịt gà là tôi xào, một lát cậu nếm thử, chắc chắn cậu sẽ thích. Cơm buổi trưa, tôi thấy cậu có vẻ không thích món bún ốc Vân Thái làm. Cho nên a, món gà xào này đặc biệt làm cho cậu!" Bàn Tử-"Bàn Tử, cảm ơn cậu!" Trương Khởi Linh-"Chúng ta là huynh đệ, khách khí cái gì!" Bàn Tử-"Tôi thấy cậu, hình như rất thích Vân Thái." Trương Khởi Linh-"Phải a, Tiểu Ca, đều để cậu nhìn thấy rồi!" Bàn Tử-"Chúc cậu sớm ngày tâm tưởng sự thành(*)." Trương Khởi Linh(*)心想事成 /xīn xiǎng shì chéng/ muốn gì được đó.-"Tiểu Ca miệng vàng lời ngọc, tôi liền mượn cát ngôn(*) của ngài." Bàn Tử(*)吉言 /jí yán/ lời hay ý đẹp.-"Nếu Ngô Tà biết, cũng sẽ chúc phúc cậu." Trương Khởi Linh-"Này thì không chắc, Thiên Chân nếu biết, không chừng sẽ mắng tôi 'trâu già rặm cỏ non'! Tuy nhiên, dù bị ai mắng, tôi cũng nhận, Thiên Chân, cậu mau tỉnh lại. Nếu cậu không tỉnh, hai anh em chúng tôi, đều sắp điên lên rồi!" Bàn TửChương 79: Phát Hiện Bức Ảnh
Từ ngày đó, Trương Khởi Linh đối với phản ứng của Ngô Tà, Trương Khởi Linh mặc gió mặc mưa đưa Ngô Tà tới nhà mình ngốc ở đó, thiếu điều muốn ăn ở chỗ này.Bàn Tử thỉnh thoảng sẽ cùng đến, bất cứ khi nào, Trương Khởi Linh tập trung nói chuyện với Ngô Tà, Bàn Tử đi xung quanh tìm kiếm vật quý giá.Hôm nay, mưa nhỏ, Trương Khởi Linh vẫn kiên quyết đưa Ngô Tà đến đây ngốc, Bàn Tử không yên tâm, nên theo đến đây.Ba người đều mặc áo tơi(*) do dân tộc Dao địa phương đặc chế, ba người giống như lão đánh cá, Trương Khởi Linh cõng Ngô Tà trên lưng, Bàn Tử cõng xe lăn trên lưng, hai người chân trước chân sau đi về phía nhà sàn (nhà TKL).(*)Áo tơi (Hán Tự: Soa y 蓑衣) hoặc áo lá là cách gọi một loại áo khoác hờ để tránh mưa nắng của người Á Đông từ xưa, nay vẫn còn được dùng tuy ít hơn.
Chương 80: Uy Hiếp Ngô Tà
Ngoại từ bức ảnh Trương Khởi Linh chụp một mình bên ngoài, còn có một bức ảnh tương đối rõ ràng, vậy mà là Trần Văn Cẩm, giống y như đúc Trần Văn Cẩm cùng họ ở Tây Vương Mẫu cung.-"Ai da, Tiểu Ca, cậu xem, này không phải là dì ba Ngô Tà sao?"-"Trần Văn Cẩm!"-"Đúng vậy, xem niên địa bức ảnh này, so với ảnh cậu còn muộn hơn."-"Những năm bảy mươi."-"Trần Văn Cẩm hẳn là chạc tuổi Ngô Tam Tỉnh, sáu mấy năm, chúng tôi vẫn còn là đứa trẻ, bảy mấy năm thật không sai biệt lắm, nhìn cách ăn mặc này, hình như là ở dưới đất?"-"Đội khảo cổ."-"Đúng, đội khảo cổ. Cậu nhìn tấm ảnh nhóm này lần nửa, mặc dù không biết cái nào là Trần Văn Cẩm, nhưng cô ấy hẳn là ở bên trong này, bởi vì hoàn cảnh bức ảnh nhóm này giống cùng Trần Văn Cẩm giống nhau."-"Đây là cô ta."-"Được a, Tiểu Ca, thị lực tốt nha!"Trương Khởi Linh đối với câu ca ngợi của Bàn Tử, không tỏ vẻ gì, Bàn Tử đã quá quen, cũng không bận tâm.-"Tiểu Ca, có vẻ như đội khảo cổ dưới đáy biển Tây Sa năm 1983, không phải là điểm xuất phát của Trần Văn Cẩm, hẳn là lúc này mới đúng! Cũng không biết Hoắc Linh và Ngô Tam Tỉnh Giải Liên Hoàn bọn họ có ở đây không?"-"Hoắc Linh hẳn là ở đây."Trương Khởi Linh chỉ vàongười trong bức ảnh nói với Bàn Tử.-"Xem ra Ngô Tam Tỉnh và Giải Liên Hoàn không ở đây!"-"Trần Văn Cẩm ở đây, Ngô Tam Tỉnh cũng ở đó."-"Kia thật ra, sự si tình của Ngô Tam Tỉnh đối với Trần Văn Cẩm, hắn nếu không muốn đi theo, này mới không bình thường."Buổi trưa trở về ăn cơm, cũng may mưa đã tạnh.Bàn Tử đem toàn bộ tấm ảnh thu vào ba lô, nói.-"Đợi Ngô Tà tỉnh lại, cho cậu ấy xem, không chừng cậu ấy có thể nhận ra thêm vài người nửa!"Khi ăn cơm, Bàn Tử cũng phát hiện một bức ảnh cũ nhà A Quý, vậy mà là Trần Văn Cẩm và người dao ở địa phương chụp chung.-"Chú A Quý, nhà chú có bức ảnh còn mới. Người trong bức ảnh là ai vậy?""Ồ, đây là lịch sử vinh quang của gia đình chúng tôi. Đây là cha tôi, khi đó tôi còn nhỏ. Người phụ nữ này là người đội khảo cổ."-"Đội khảo cổ? Nơi này của các chú đội khảo cố đã từng đến? Chuyện đó xảy ra khi nào?""Năm 1976, khi đó, cha tôi phụ trách đón tiếp đội khảo cổ này."Bàn Tử hướng A Quý hỏi thăm ít chuyện năm đó, mới biết được, lúc đó Trần Văn Cẩm bọn họ, hoạt động của đội khảo cổ tiến hành trong nửa năm tại hồ nước cách đây không xa.Ngày hôm sau, họ lại mang Ngô Tà đến nhà sàn.Trương Khởi Linh đột nhiên nhớ tới một chuyện, hắn cùng Bàn Tử lật giường gỗ trong phòng, phát hiện dưới gầm giường có một cái hộp nhỏ.-"Yo, Tiểu Ca, cậu nơi này còn có giấu bảo bối!"-"Đừng đụng, thứ này chẳng lành."Bàn Tử giật mình.-"Đã là điều chẳng lành, thì sao lại giấu dưới gầm giường?"-"Không nhớ rõ."-"Được, quả nhiên tôi đối với trí nhớ của cậu, không thể ôm hy vọng gì."Trong lúc hai người đang nói chuyện, ngoài cửa sổ có tiếng động, Trương Khởi Linh hoảng sợ.-"Ngô Tà!" Trương Khởi LinhTrương Khởi Linh lao về phía Ngô Tà đang ở bên cửa sổ, nhưng vẫn chậm một bước.Cửa sổ đột nhiên bị phá vỡ, một bóng đen tiến vào, người đó kéo Ngô Tà ngồi trên xe lăn: "Đừng qua đây, bằng không tôi giết hắn!"Vương Bàn Tử thấy, đó là người đàn ông che mặt bằng khăn đen, người đó có vai dốc.-"Tiểu mao tặc từ đâu ra, ngươi dám giở trò trước mặt Bàn gia, còn không mau buông Thiên Chân ra!"-"Mau buông hắn ra!"...2023.4.23Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store