Binh Ta Chung Cuc But Ky Chi Ta De Trong Sinh
EDIT: HANNNURLUVE
Mị xin khẳng định mị dịch truyện này sẽ có một số câu khác với bản gốc do nếu dịch nguyên bản gốc sẽ khó hiểu câu văn không mượt nên có một số chỗ mị dịch khác để phù hợp văn phong hiện tại. Xin cảm ơn.Xin nhắc lại không giống bản gốc 100%...Chương 391: Phan Tử Đến Rồi
Ngô Tà giả vờ nhìn xung quanh một vòng, rồi nói: -“Bọn chú hai vẫn chưa tới hả?” Sau đó, nhỏ giọng hỏi Tiểu Hoa. -“Hướng sáu giờ?” Tiểu Hoa gật đầu, cười: -“Ngô Tà, chú hai cậu đừng nói là đến bắt cậu về nhà lấy vợ nha?” Ngô Tà chán nản nói: -“Tiểu Hoa, cậu đừng có khịa tôi nữa. Tôi vẫn nghi ngờ, chú ấy nhận lệnh bà nội, tới bắt tôi về, cho nên mới chạy đến đâu tìm cậu giúp nè.” Tiểu Hoa giả vờ khó xử: -“Chuyện này hơi khó giải quyết, hai nhà Ngô Giải chúng ta rất thân nhau, chú hai cậu cũng là trưởng bối của tôi, tôi cũng không thể không kiêng nể mà giúp cậu chống lại trưởng bối mà.” Hai người vừa nói chuyện, vừa từ từ đến gần chiếc xe tải đang đậu. Ngô Tà còn nói: -“Thật là không ngờ, đường đường là Tiểu Cửu gia Giải gia, vậy mà cũng sợ lão cáo già chú hai tôi.” -“Hết cách rồi, rừng càng già càng cay, không phục không được.” Hai người đến gần chiếc xe, nhìn nhau ra hiệu, cùng lúc đưa tay ra, nắm tay nắm cửa xe mở ra. Lúc nhìn vào bên trong, đột nhiên nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc, hai người đồng thanh kêu lên: -“Phan Tử! Sao anh lại ở đây?” Ngô Tà -“Phan Tử, anh giở trò gì vậy?” Giải Vũ Thần Người trong xe, lại là Phan Tử, bên cạnh hắn còn có mấy gia hỏa, sau khi thấy hai người đến, lần lượt kêu lên: “Tiểu Tam gia, Hoa Nhi gia.” Phan Tử cười chào bọn họ: -“Tiểu Tam gia, Hoa Nhi gia, lâu rồi không gặp nha.” Nói xong, hắn xua tay, mấy gia hỏa lần lượt xuống xe. Ngô Tà và Tiểu Hoa lên xe ngầm hiểu đống cửa lại. -“Phan Tử, đây rốt cuộc là chuyện gì vậy? Sao anh dẫn người đến đây?” Ngô Tà Phan Tử cười khổ một tiếng: -“Tiểu Tam gia, tôi vốn là nhận được cuộc gọi của ngài, mới dẫn người đến đây. Nhưng bây giờ xem ra, ngài nếu đã không biết chuyện này, cuộc gọi đó xem ra là có vấn đề.” Ngô Tà nghe vậy, sửng sốt, truy hỏi: -“Là tôi dùng điện thoại gọi cho anh?” Phan Tử lắc đầu. -“Không phải. Là số lạ gọi đến.” -“Vậy thì tại sao anh chắc chắn, người ở đầu dây bên kia, chắc chắn là tôi.” -“Bởi vì người giả danh ngài nói, hắn tra được tin tức Tam gia, kêu tôi đến đây đợi hắn, chúng tôi đi đón Tam gia về nhà.” Ngô Tà đương nhiên biết, Phan Tử rất trung thành với chú ba, hai người từng hẹn nhau, chờ đến khi về già sẽ cùng sống trong viện dưỡng lão. Về sự biến mất của chú ba, Phan Tử khó chịu hơn ai hết. Giờ nghe thấy tin tức của chú ấy, đương nhiên sẽ dồn hết tất cả hi vọng đến tìm chú ấy. -“Người kia nhất định còn nói cái gì đó, khiến anh chắc chắn chú ba đang ở đây.” Ngô Tà -“Không sai, hắn nói hắn tìm thấy Chổi biến mất cùng Tam gia lúc đó, còn để Chổi nói mấy câu với tôi, tôi nghe giọng nói và khẩu khí của người đó, đúng thật là tiểu tử Chổi đó.” -“Vì vậy, anh tin lời hắn nói, dẫn gia hỏa chạy đến Tứ Xuyên?” Ngô Tà Phan Tử hổ thẹn gật đầu. -“Tiểu Tam gia, đều trách tôi không cẩn thận gì hết, mới rơi vào bẫy của người ta.” Ngô Tà an ủi hắn: -“Phan Tử, thật ra chuyện này cũng không thể trách anh. Nếu trách cũng chỉ có thể trách người đó quá hiểu anh. Hắn hẹn anh gặp mặt ở đâu, là ở khu dịch vụ này hả?” -“Phải, hắn nói đúng lúc có chuyện đi qua đây, liền hẹn tôi gặp mặt ở đây. Không ngờ, hắn nói không sai, tôi thực sự gặp ngài ở đây. Tiểu Tam gia, Hoa Nhi gia, các cậu chuẩn bị đi đâu thế?”Chương 392: Thời Gian Cấp Bách
Sau khi Ngô Tà nghe Phan Tử nói vậy, đổ mồ hôi lạnh, rốt cuộc là ai, biết rõ lịch trình mình sắp xếp như vậy, vả lại sớm đã gọi điện, thông báo cho Phan Tử và chú hai, để họ đến đây đuổi theo chặn đường mình? Người này làm như vậy, mục đích là gì? Ngăn cản mình đi núi Tứ Cô Nương? Sau khi nghe Phan Tử nói, họ đã chắc chắn, sau khi mình nhận được cuộc gọi của chú hai, tại sao cảm thấy chuyện đó có gì kì lạ. Đó là tại sao chú hai lại biết rõ lộ trình của mình như vậy, giống như trong đội mình có tai mắt của chú vậy. -“Phan Tử, chúng tôi muốn đi núi Tứ Cô Nương, anh với chú hai có liên lạc không?” Ngô Tà -“Mấy ngày nay không có liên lạc với Nhị gia. Đúng rồi, Tiểu Tam gia, vừa rồi tôi mới nghe thấy cậu và Hoa Nhi gia nói, Nhị gia cũng đến?” -“Ừm, họ đang đợi chúng tôi ở phía sau không xa. Hiện tại chắc cũng đến khu phục vụ rồi. Phan Tử, người anh vừa dẫn đến trốn ở đây, có phải phát hiện gì rồi không?” Phan Tử gật đầu. -“Hôm qua chúng tôi đến đây, mãi đến vừa nãy, mới thấy bọn Hoa Nhi gia đến, tôi định chuẩn bị đi ra chào hỏi, thì phát hiện Hoa Nhi gia hình như nhìn thấy chúng tôi, sau đó thì ngài đến đây. Chuyện phía sau, ngài chắc là biết hết rồi.” Phan Tử xuất thân là lính, là người đã từng ra chiến trường đẫm máu, trực giác vô cùng nhạy bén. Nếu hắn đã nói ở đây không có gì đáng nghi, vậy thì có nghĩa là do mình suy nghĩ quá nhiều. Tiểu Hoa sau khi nghe hai người nói chuyện một hồi, rơi vào trầm tư, hồi lâu mới nói: -“Ngô Tà, tôi thấy, người gọi cho Phan Tử và Nhị gia, không hẳn là có ý đồ xấu gì đâu. Nếu người này thực sự có ý xấu, thì chắc chắn không chỉ đơn giản là gọi cho hai người họ như vậy đâu.” Ngô Tà suy nghĩ, cũng có lý. Sau đó nói với Phan Tử và Tiểu Hoa: -“Kế hoạch trước mắt, chỉ có thể binh đến tướng chặn nước đến đất ngăn, đi bước nào tính bước đó, thời gian của chúng ta có hạn, cũng không thể trì hoãn ở đây lâu hơn nữa. Nhưng mà, Phan Tử, Tiểu Hoa, chúng ta cần nói trước, lỡ như chú hai không phải đến giúp đỡ, mà là đến bắt tôi về nhà, hoặc là gây rối, các cậu không được thấy chết không cứu. Tiểu Ca và Bàn Tử, bọn Hạt Tử còn đang ở Ba Nãi chờ tin chúng ta truyền đến.” Tiểu Hoa cười: -“Cậu cứ yên tâm. Nhị gia ở giờ phút quan trọng, không thể nào đến gây rối hoặc bắt cậu về đâu. Bây giờ xem ra, họ chủ yếu là không yên tâm về cậu.” Phan Tử cũng nói: -“Tiểu Tam gia, ngài yên tâm, tôi đứng về phía ngài. Lỡ như ngài và Nhị gia không có chung tiếng nói, tôi tuyệt đối sẽ ủng hộ ngài.” -“Nếu đã như vậy, chúng ta đi ra gặp chú hai tôi đi. Họ chắc là đã đến đây rồi.” Ba người đi ra từ trong xe, hỏi gia hỏa bên ngoài: -“Thấy Nhị gia đến chưa?” “Phan gia, Nhị gia đến được một lúc rồi, nhưng vẫn chưa xuống xe. Có thể là gấp rút lên đường nên mệt mỏi.” Ngô Tà nghe lời này, liền không giữ bình tĩnh. -“Chú hai đang ở chiếc xe nào, mau dẫn tôi đi gặp chú.” Đến cạnh xe của Ngô Nhị Bạch, gia hỏa bên ngoài thấy cậu đến, đều đi qua chào hỏi: “Tiểu Tam gia.” “Tiểu Tam gia.” -“Chú hai tôi đâu?” “Nhị gia đang nghỉ ngơi trên xe. Tiểu Tam gia, Nhị gia mấy ngày nay chưa được nghỉ ngơi, bây giờ không dễ gì mới ngủ thiếp đi, ngài có thể lặng lẽ nhìn người, nhưng xin đừng đánh thức người.” Ngô Tà đến trước xe, nhìn mái tóc hoa râm của chú hai qua kính chắn gió, tựa lưng vào ghế ngủ ngon lành, mũi không khỏi chua xót, suýt rơi nước mắt. Cậu đột nhiên cảm thấy mình rất bất hiếu, chú hai đã có tuổi rồi, vẫn để chú vì chuyện của mình chạy đi chạy lại khắp nơi. Nhưng thời gian của họ cấp bách, không thể ở lại đây quá lâu, vậy nên sắp xếp chú hai thế nào đây?Chương 393: Chú Ba Ở Đâu
Ngô Tà thấy dáng vẻ mệt lã người của Ngô Nhị Bạch có chút tự trách, Tiểu Hoa nhìn ra được tâm tư của cậu, kéo cậu sang một bên, nhỏ giọng nói: -“Nhị gia dẫu sao cũng có tuổi rồi, không thể so với thanh niên chúng ta. Trước tiên vẫn nên để chú nghỉ ngơi một lát đi, chúng ta tận dụng thời gian này để suy nghĩ một số chuyện.” Họ đến xe Tiểu Hoa, Trương Nhật Sơn và Phan Tử cũng qua. Trương Nhật Sơn thấy Phan Tử cũng có chút tò mò. -“Tiểu Tam gia, cậu gọi Phan Tử đến khi nào vậy?” Ngô Tà cười khổ: -“Vấn đề này, tôi cũng muốn làm rõ nữa.” -“Có người giả danh cậu gọi cho Phan Tử, kêu hắn tới đây?” Trương Nhật Sơn -“Nhật Sơn, cậu nói đúng rồi. Vậy cậu nói xem, người này làm vậy, là có mục đích gì?” Trương Nhật Sơn cúi đầu trầm tư một lúc, không ngừng nghịch hai chiếc vòng trên tay, sau đó mới hỏi Phan Tử: -“Phan Tử, trước khi cậu đến đây, địa bàn bên đó có bất thường gì không?” -“Trương hội trưởng, địa bàn bên Trường Sa, từ lúc Tiểu Tam gia và Trương gia đến lần đó, không có còn ai dám cầm đầu gây sự nữa. Gần đây, cũng không phát hiện bất cứ tình huống bất thường nào. Họ đều bị Tiểu Tam gia dọa cho té đái, đâu còn dám gây rối gì nữa.” -“Nói vậy, loại trừ khả năng có người muốn dùng kế điệu hổ ly sơn đục nước béo cò. Nếu không phải nhắm vào cậu và địa bàn Ngô Tam Tỉnh để lại, vậy thì chính là nhắm vào Tiểu Tam gia mà đến.” Trương Nhật Sơn Tiểu Hoa nghe đến đây, hình như đột nhiên hiểu ra gì đó: -“Nếu đối phương nhắm vào Ngô Tà, vậy thì chỉ có hai khả năng. Một là đến giúp đỡ, hai là đến gây sự.” Nghe đến đây, Phan Tử vội nói: -“Hoa Nhi gia, Tiểu Tam gia, Trương hội trưởng, tôi không phải đến đây để gây sự đâu.” Ba người nghe vậy, nhìn nhau mỉm cười, Ngô Tà nói: -“Nói như vậy, thì người giả danh tôi gọi cho Phan Tử, là đến để giúp đỡ. Nhưng mà nghĩ cũng phải, nếu hắn muốn phá đám, thì gọi nhiều người đến giúp đỡ làm gì.” Nói đến đây, Ngô Tà nhớ ra một điều quan trọng. -“Phan Tử, anh vừa mới nói Chổi thông báo với anh qua điện thoại?” -“Đúng, xác thật là giọng và khẩu khí của Chổi. Nhưng mà, hắn biến mất chung với Tam gia. Chúng tôi tìm mấy tháng rồi, cũng không tìm thấy bất kì manh mối nào.” -“Chổi cũng không có tin?” Ngô Tà -“Đúng, hắn ở Trường Sa có rất nhiều của, gia đình giàu có, nhưng từ sau khi rời Trường Sa, cũng chưa có ai từng thấy hắn.” -“Mấy tháng nay, gia sản nhà hắn, có động tĩnh gì không?” -“Không có, tất cả đều bình thường.” -“Vậy thì lạ quá. Tam gia vừa xảy ra chuyện, địa bàn của ông lập tức có người muốn tạo phản. Không lẽ tên Chổi này, còn có bản lĩnh hơn Tam gia, có thể dạy dỗ mấy người đó nghe lời. Cho dù người đứng đầu là hắn không ở đây, vẫn có thể trật tự và gọn gàng như vậy?” Ngô Tà nhớ đến đời trước, chú ba chậm chạp vẫn chưa lộ mặt, những tên lão đại ở địa bàn bắt đầu rục rịch không nghe lời, căn bản chẳng nể mặt Tiểu Tam gia là mình gì cả, còn nói cái gì mà Tiểu Tam gia không phải con trai Tam gia, kiểu đừng có chỉa mũi vào chuyện của họ. Nghĩ đến đây, cậu mạnh dạn đoán: -“Chổi rất có khả năng đã âm thầm về Trường Sa, giải quyết mọi chuyện một cách bí mật, cho nên thủ hạ hắn mới ngoan ngoãn như vậy.” Phan Tử nghĩ nghĩ, đúng là có khả năng này. Tam gia vẫn chưa lộ diện, nếu không phải Tiểu Tam gia đích thân xuất hiện xoay chuyển tình thế, chỉ dựa vào năng lực và uy tín của mình, không thể giúp cháu trai Khưu khốn kiếp tỉnh ngủ được. Nghĩ đến đây, hắn hào hứng nói: -“Chổi mất tích chung với Tam gia, nếu hắn đã về Trường Sa, vậy Tam gia có phải cũng ở Trường Sa không?”Chương 394: Thừa Nhận Thân Phận
Ngô Tà và Tiểu Hoa cảm thấy suy đoán của Phan Tử cũng không vô lí, nhưng khổ nỗi không có nhiều chứng cứ chính minh, chỉ đành tạm thời gác lại vấn đề này, tập trung vào vấn đề trước mắt. Ngô Tà nghĩ thầm, nếu là chú ba đứng ở đằng sau khống chế tất cả, vậy ở đời trước, chú tại sao không kêu Phan Tử và chú hai đến trước giúp đỡ mình và Tiểu Hoa? Chả lẽ bởi vì mình trọng sinh, mọi chuyện đã phát triển theo hướng khác so với đời trước? Nửa tiếng sau, Ngô Tà thấy Ngô Nhị Bạch nghỉ ngơi xong. Ngô Tà đi thẳng vào vấn đề, hỏi câu đầu tiên. -“Chú hai, thật sự là bà nội kêu ngài đến tìm con sao?” Ngô Nhị Bạch không ngờ đến cháu trai mở miệng, lại là câu này, hỏi ngược lại: -“Đương nhiên là nhận lệnh của lão thái thái, thay bà đến trông cháu trai bảo bối của bà. Bằng không, còn ai có thể mời chú hai con ra mặt?” Ngô Tà cười: -“Bà nội biết con đến làm gì không?” -“Bà lão nhân gia tuy tuổi tác đã cao, nhưng trong lòng rõ như ban ngày.” Ngô Nhị Bạch chỉ chỗ ngồi bên cạnh mình, tỏ ý Ngô Tà ngồi rồi từ từ nói. Lúc này, họ đang ở phòng khách sạn trong khu dịch vụ, chỉ có hai chú cháu họ, nói chuyện cũng tiện. -“Bốn mươi năm trước, ông nội con ở Tứ Xuyên ba năm, lúc về, suýt thì mất nửa cái mạng. Lão thái thái tuy không biết cụ thể lúc đó đã xảy ra chuyện gì, nhưng cũng biết nơi này nhất định cực kì nguy hiểm.” Nhắc đến vụ trộm mộ lớn nhất lịch sử, Ngô Nhị Bạch như có như không nhìn Ngô Tà tận mấy lần. Trương Khởi Linh từng nói với Ngô Tà, nói sở dĩ hắn đi con đường này, cố ý dẫn dắt chú hai và chú ba, thoát không khỏi liên quan. Mà lí do cơ bản khiến họ dẫn hắn vào con đường này, là vì trong vụ trộm mộ đó, để lộ thân phận của mình. Ngô Tà bây giờ là cao nhân to gan, nếu chú hai đã biết mình là Quan Căn năm đó, chi bằng thẳng thắn vạch trần mối quan hệ này thì hơn. -“Ý ngài là nói, bà nội vừa nghe con và Tiểu Hoa muốn đi Thành Đô du lịch, liền đoán được đích đến của con, giống với ông nội năm đó?” Ngô Nhị Bạch gật đầu. -“Đây chính là nguyên nhân chú đến đây. Tiểu Tà, con còn gì muốn hỏi không?” -“Chú hai, con không còn câu hỏi gì muốn hỏi ngài nữa. Nhưng ắt hẳn ngài cũng mang theo nghi ngờ đến phải không?” Ngô Nhị Bạch nghe lời này của Ngô Tà, liền biết, cậu của bây giờ, quả nhiên đã nhớ lại chuyện cũ năm đó. Nghĩ đến bối cảnh phức tạp sau lưng cháu trai mình, ông không nhịn được nghiêm nghị nói: -“Trước khi ông nội con qua đời, đặc biệt gọi chú đến bên cạnh, kể chú nghe một câu chuyện, còn dặn chú câu chuyện này để trong bụng, không được kể cho ai khác ngoài con ra.”Chương 395: Hóa Ra Là Vậy
Ngô Tà thẳng thắn thừa nhận với Ngô Nhị Bạch, mình chính là Quan Căn năm đó. Đồng thời, cũng nói ra nghi ngờ của mình. Nếu Ngô Nhị Bạch biết Quan Căn, đương nhiên cũng biết câu chuyện anh dũng của cậu năm đó, biết người vào hang động có thể an toàn đi ra, chỉ có người Trương gia và Quan Căn. Vậy vì sao Ngô Nhị Bạch lại vượt ngàn dặm xa xôi không ngại khó khăn mà theo tới đây? Không lẽ thật sự là miệng vàng lời ngọc của lão thái thái không thể làm trái. Ngô Tà không hề tin cái cớ này. Ngô Nhị Bạch không trả lời vấn đề này. -“Tiểu Tà, con thật sự là Quan Căn năm đó?” Ngô Tà gật đầu. -“Vậy con với Tộc Trưởng Trương gia Trương Khởi Linh, rốt cuộc có quan hệ gì?” Ngô Tà không chút do dự nói: -“Chú hai, quan hệ của con với Tiểu ca, nói đơn giản thì cũng đơn giản, nói phức tạp thì cũng phức tạp. Ngài muốn nghe đáp án nào?” -“Ông nội con nói, năm đó ông phát hiện, quan hệ giữa con với Tộc Trưởng không hề đơn giản, trên danh nghĩa là hộ vệ của hắn, nhưng thực ra hắn giống hộ vệ của con hơn. Vả lại, hành vi cử chỉ của con với hắn… quan hệ thân mật… cũng không giống như bạn bè hay anh em… “ Ngô Tà đối với sự hiểu biết sáng suốt của ông nội, thật sự khâm phục sát đất, chỉ là không biết các lão tiền bối Lão Cửu Môn năm đó, có phải đều nhìn rõ như vậy. May mà cậu bây giờ mặt dày, nói đến những chuyện riêng tư, cũng có thể mặt không đỏ tim không đập. -“Ông nội nói không sai, quan hệ của hai người tụi con, đúng như ông nói.” -“Tiểu Tà, lời con nói rốt cuộc là có ý gì?” Ngô Nhị Bạch bây giờ thật sự có chút không nhìn thấu cháu trai, da mặt còn dày hơn tường thành nữa. Ngô Tà thở dài. -“Chú hai, con không muốn nói thẳng ra quá, là vì chuyện này không thể để lộ được, ngài vẫn luôn là trưởng bối của con, chú hai của con. Nếu nói quá rõ chuyện này, sau này e rằng sẽ có chút rắc rối. Con sợ con kêu ngài tiếng chú hai nữa, ngài cũng không dám đồng ý.” Ngô Nhị Bạch đột nhiên nhớ đến thân thế Ngô Tà, nói tới nói lui, dòng máu chay trong người cháu trai cũng không phải của Ngô gia. Xem ra, chuyện này, nó đã sớm biết rồi. Nhưng ông không ngờ, lai lịch của Ngô Tà đặc biệt như vậy, cho nên Ngô Tà mới nói ra câu ông không dám đồng ý. -“Thì ra con đã sớm biết thân thế của mình.” Ngô Tà không hề muốn kể chi tiết thân thế của mình cho Ngô Nhị Bạch nghe, cậu sợ sẽ dọa lão nhân gia ông. -“Chú hai, ngài cũng biết, sau khi con vào vẫn ngọc, hôn mê một thời gian mới tỉnh lại.” Ngô Nhị Bạch gật đầu, nhớ lúc ở Ngô Sơn Cư, mình nói chuyện với Trương Khởi Linh, Trương Khởi Linh kêu ông sau này đừng can thiệp vào chuyện của Ngô Tà. -“Trong lần hôn mê đó, con biết thân thế mình. Chú hai, Ngô gia nuôi con hơn hai mươi mấy năm. Ngài yên tâm, cho dù họ thật của con là gì, con mãi mãi là người Ngô gia, điều này một chút cũng không thay đổi.” Ngô Tà đối với Ngô gia tình cảm sâu đậm, không có khả năng bởi vì biết thân thế của mình, liền không thừa nhận mình là người Ngô gia. -“Năm đó là Tiểu Ca đưa con đến Ngô gia, điểm này, chắc ngài cũng nghe ông nội nói rồi.” -“Không sai.” -“Đơn giản mà nói, con là tiểu chủ nhân của Trương gia, cũng là ý hợp tâm đầu lưỡng tình tương duyệt với Tiểu Ca.” Ngô Tà ôn hòa nhã nhặn và giọng điệu bình tĩnh nói ra không chỉ là sấm sét ngang tai, dù Ngô Nhị Bạch hiểu sâu biết rộng đa mưu túc trí, vẫn bị xịt keo cứng ngắt, cả buổi mới mới chậm chạp thở ra một hơi. -“Hóa ra là vậy. Chẳng trách chú Nhật Sơn đối xử cung kính với con như vậy.” Ngô Nhị Bạch gặp Trương Nhật Sơn, đều phải cung kính gọi một tiếng chú, ông vừa rồi tận tai nghe thấy, Trương Nhật Sơn gọi cháu trai mình là Tiểu Tam gia. Hóa ra chuyện là như vậy!Chương 396: Theo Kịp Thời Đại
Ngô Nhị Bạch lấy từ trong túi ra một sấp ảnh đưa cho Ngô Tà. -“Đây là trước khi chú đi, bà nội con kêu chú đưa cho con. Nếu con với Tộc Trưởng Trương gia, từ bốn mươi năm trước, đã lưỡng tình tương duyệt. Xem ra mấy tấm ảnh cũng không còn tác dụng nữa. Bất quá, dù sao là tâm ý của lão thái thái, con vẫn nên nhận đi.” Ngô Tà xem mấy bức ảnh, không ngoài dự đoán đầu là ảnh của mấy cô gái trẻ độc thân. Béo gầy có đủ, mỗi người một vẻ. -“Chú hai, chú nói nếu bà nội biết, người con thích là nam nhân, thì có đuổi con ra khỏi Ngô gia, không muốn nhận con là cháu nữa không?” Ngô Nhị Bạch nhìn đứa cháu vừa mới kiêu ngạo như vậy, vừa nhắc đến lão thái thái liền bắt đầu thấp thỏm không yên, cảm thấy đứa nhỏ này dù có bối cảnh thân thế hiển hách đến đâu, thì bản chất vẫn là đứa nhỏ đi theo sau lưng mình và lão tam hỏi đông hỏi tây. Ông vỗ vai Ngô Tà, cười nói: -“Con tốt nhất là nên xem hết ảnh đi, rồi hẵng hỏi vấn đề này. Những lời con muốn nói, đều nằm trong những bức ảnh này.” -“Không lẽ bà nội để lại lời nhắn sau bức ảnh?” Ngô Tà trải từng tấm ảnh lên bàn, cẩn thận quan sát mặt sau. -“Chú hai, sau ảnh đâu có chữ gì đâu, không lẽ con phải dùng lửa hơ lên mới có thể thấy hả?” Ngô Nhị Bạch cười mà không đáp, ngồi đó, nhìn cháu trai nói đùa. Thấy Ngô Tà lật đến tấm ảnh một chàng trai trẻ, sửng sốt, cầm bức ảnh lên nói với Ngô Nhị Bạch: -“Chú hai, bức này là ai vậy? Là gia hỏa nhà chúng ta hả? Sao chú lại để lẫn trong đây?” Ngô Nhị Bạch nhìn tấm ảnh chàng trai với nụ cười rạng rỡ trên môi, trêu cậu nói: -“Gia hỏa nhà chúng ta, đâu ra đẹp trai như vậy? Con lật ngược lại đi.” Ngô Tà lật ngược tấm ảnh nhìn, bên trên thật sự có mấy dòng chữ nhỏ rất đẹp, chính là nét chữ của bà nội: -“Tiểu Tà, con một mình ở bên ngoài phiêu bạt, bên cạnh không có người chăm sóc, lòng bà nội, luôn không yên. Cho nên, dù là trai hay gái, con cứ dẫn một người về đây cho bà xem nha!” Ngô Tà nhìn đến đoạn này, mắt chữ a mồm chữ o, ý của lão thái thái, là theo kịp thời đại hả? Phạm vi chọn cháu dâu của bà, có phải là quá rộng rồi không? -“Chú hai, đây thật sự là ý của bà nội? Đừng nói là ngài tìm người giả nét chữ của bà nội, đến dỗ cho con vui nha?” Ngô Nhị Bạch cười vỗ nhẹ vào trán Ngô Tà. -“Tiểu tử thúi, chú dù có rảnh rỗi, cũng không có can đảm đó đâu. Con cũng không phải không biết sự lợi hại của lão thái thái. Yên tâm đi, đây thật sự là ý của bà con. Đương nhiên, trong khoảng thời gian này cũng không thể thiếu công lao thổi gió của chú.” Ngô Tà nghe lời chú hai nói liền hiểu rõ. Nhất định là chú hai nhìn ra tâm tư mình, mới lo trước tính sau đánh tiếng trước với bà nội, không ngờ bà nội khá cởi mở, liền thỏa hiệp như vậy. -“Chú hai, cảm ơn chú. Đợi đến khi từ Quảng Tây về, con sẽ dẫn Tiểu Ca đi gặp bà nội. Cũng để bà nội yên tâm.” -“Cũng tốt. Bất quá, ở trước mặt bà nội con, con vẫn nên giả vờ nhưng không biết thân thế mình là tốt nhất.” -“Chú hai, con hiểu. Cho dù thế nào, con vẫn là con cháu Ngô gia, điểm này, ngài cứ việc yên tâm.” Hai người nói việc riêng xong, cuối cùng đến lượt việc chung. -“Chú hai, con đã thẳng thắn với ngài rồi. Tiếp theo, đến lượt ngài rồi phải không?” -“Con muốn biết gì?” -“Ngài với chú ba có phải vẫn giữ liên lạc không?”Chương 397: Sứ Mệnh Của Con
Đối với đứa cháu trai có trí nhớ Quan Căn này, Ngô Nhị Bạch không dám đối xử với cậu như lúc trước nữa. Càng huống hồ, cậu bây giờ là tiểu chủ nhân Trương gia, được toàn bộ Trương gia tôn trọng. Cho nên, sông có khúc, người có lúc. Tuy Ngô Tà nói, cậu mãi mãi là con cháu Ngô gia. Nhưng Ngô Nhị Bạch lại không dám đối xử với cậu bình thường như cháu trai mình nữa. -“Tiểu Tà, con yên tâm đi, chú ba con bây giờ rất tốt, hắn vẫn luôn âm thầm dõi theo con.” Ngô Tà nhớ đến chuyện chú ba thật giả, liền biết chú ba mà Ngô Nhị Bạch nói, là Giải Liên Hoàn. -“Chú hai, ngài nói là Giải Liên Hoàn mà. Con muốn hỏi là chú ba thật, đi đâu rồi? Vẫn trốn trong cống ngầm ở nhà chú ba hả?” Ngô Nhị Bạch không ngờ Ngô Tà ngay cả chuyện này cũng biết, sửng người nhìn cậu. -“Sao con biết chỗ đó?” -“Chú hai, điều con biết, còn nhiều hơn những chuyện này. Con còn biết, tại sao hai người dùng chung một thân phận. Tuy con thường không phân biệt được, bên cạnh con là chú ba hay là Giải Liên Hoàn, nhưng con biết họ đều đang chiến đấu vì cùng một mục tiêu. Cũng chính là sự hi sinh của họ trong bao năm qua, vì để tranh thủ thời gian trưởng thành của con… ” Ngô Tà không nói thêm nữa, cậu của bây giờ, đã trải qua nhiều chuyện, sự tò mò hay bất bình ban đầu đã không còn nữa, chỉ còn lại một ít cảm giác nhìn thấu rất cả thăng trầm. Sự hi sinh của ba đời Lão Cửu Môn, để đổi lấy thời gian và cơ hội trưởng thành của Ngô Tà, đến khi đó Lão Cửu Môn mới triệt để thoát khỏi lời nguyền đó. Bây giờ sống lại một lần nữa, cậu chỉ muốn rút ngắn quá trình, kết thúc mọi chuyện càng sớm càng tốt, cùng Tiểu Ca và Bàn Tử, sống một cuộc sống bình thường. Đây mới là tâm nguyện lớn nhất trong hai đời của cậu. Ban đầu cậu không phải là người tham vọng lớn, chỉ là bị hoàn cảnh ép buộc, mới trở thành Ngô Tiểu Phật gia người người sợ hãi. -“Tiểu Tà, không ngờ, những gì con biết, vượt xa sự hiểu biết của chú. Bất quá, bây giờ tất cả đầu đã sắp kết thúc, những ngày cuối cùng đang đến. Sau cơn mưa, trời cuối cùng cũng sắp sáng rồi.” Nghe lời của Ngô Nhị Bạch, Ngô Tà chỉ lắc đầu, chỉ có cậu hiểu, ngày đó đến, không có nghĩa là trời sẽ sáng. Uông gia một ngày chưa diệt, thì Cửu Môn một ngày cũng chưa sáng. -“Chú hai, ngài sai rồi. Chú và Giải Liên Hoàn dùng hết tâm sức cả đời, nhưng đó chỉ là nó trên danh nghĩa mà thôi. Mà kẻ địch lớn nhất Cửu Môn chúng ta, lại vẫn luôn ẩn nấp đằng sau chưa hề lộ diện. Nhưng mà, không sao cả, đấu với họ, là sứ mệnh của con.” Nếu như nói, sứ mệnh Trương gia, là là bảo vệ chung cực và Ngô Tà. Thì sứ mệnh của Ngô Tà, là tiêu diệt Uông gia, để Trương gia và người Cửu Môn, đều sống một cuộc sống bình thường. Có lẽ, đây chính là nguyên nhân cậu tồn tại trên đời này! Ngô Nhị Bạch đương nhiên đã nghe Ngô Lão Cẩu kể về chuyện năm đó của Quan Căn và Trương Khởi Linh, chỉ huy bọn họ bắt được gián điệp Uông gia. Cho nên, đối với Uông gia không hề xa lạ. Nhưng mãi cho đến nay, Uông gia vẫn chưa công khai phát động tấn công Lão Cửu Môn, thay vào đó là ẩn thân trong bóng tối, giở một số thủ đoạn trong bí mật. Đến mức mà họ đều xem nhẹ sự tồn tại này. -“Tiểu Tà, ý con là nói, con có thể tiêu diệt gia tộc luôn ẩn nấp trong bóng tối?” Ngô Tà gật đầu. -“Nhưng con cần sự giúp đỡ của ngài, chú hai.” -“Tiểu Tà, trước đâu chú hai và chú ba xem nhẹ con, vẫn luôn coi con là một đứa nhỏ, mới giấu con một số chuyện. Đến bây giờ, chú mới hiểu, tụi chú đã sai đến mức nào.” Ngô Nhị Bạch cảm thấy những chuyện mình cố ý giấu giếm làm trước đây, nực cười như khoe đại kiếm trước mặt Quan Công.Chương 398: Ủy Thác Lời Tạm Biệt
Ngô Tà biết từ Ngô Nhị Bạch, rằng Giải Liên Hoàn nói cho ông biết, hoạt động lần này của bọn Ngô Tà vô cùng nguy hiểm, kêu ông và Phan Tử đến giúp đỡ. -“Chú hai, ngài và chú ba là biết một mà không biết hai. Không sai, hang động này đối với người khác mà nói, đúng là vô cùng nguy hiểm, trên cơ bản là có đi không về. Nhưng đối với con mà nói, không có mối đe dọa nào cả. Con đến đó, như đang trở về nhà mình.” Ngô Tà cuối cùng quyết định, để chú hai dẫn gia hỏa Ngô gia, đi Quảng Tây Ba Nãi, chi viện cho đội Tiểu Ca Bàn Tử, sẵn thăm người bạn cũ Cầu Đức Khảo. Cậu vẫn còn nhớ, đời trước, khi chú hai dẫn người đến đó cứu mình và Tiểu Ca Bàn Tử, đã giao thủ với Cầu Đức Khảo. Đối mặt với Cầu Đức Khảo, chú hai không hề mất thế hạ phong, rất là uy phong luôn. Giờ tuy nói Tiểu Ca và Cầu Đức Khảo đã đi đến bước hợp tác, nhưng lỡ như lão gia hỏa đó đột nhiên lật lọng, bọn Tiểu Ca sẽ rất bị động, nếu Ngô Nhị Bạch đi, cục diện sẽ hoàn toàn khác. Nghĩ đến đây, Ngô Tà nói với Ngô Nhị Bạch: -“Chú hai, như này đi. Ngài vất vả một chuyến, đi Quảng Tây Ba Nãi giúp Tiểu Ca và Bàn Tử đi. Khi họ đến, phát hiện Cầu Đức Khảo vẫn chưa đi. Tuy hai bên đã hợp tác, nhưng con vẫn có chút không yên tâm. Ngài nếu có thể đi qua đó trấn giữ, con cũng có thể yên tâm hơn rồi.” Ngô Nhị Bạch nghĩ nghĩ, Ngô Tà nói cũng có lý. Mình và Giải Liên Hoàn chỉ suy đoán từ hoạt động trộm mộ lớn nhất lịch sử, rằng nhóm đi núi Tứ Cô Nương vô cùng nguy hiểm, nhưng đã phớt lờ một điều, mấy vị đương gia Lão Cửu Môn khi đó có thể sống sót đi ra, đều là do cháu trai mình và Tộc Trưởng Trương gia hai người cứu ra. Nhưng ông vẫn có chút lo lắng: -“Tiểu Tà, dù cơ quan bên trong không thể làm gì được con. Nhưng chẳng phải vẫn có gia tộc đứng sau nhìn chằm chằm nơi này sao? Lỡ như họ gây bất lợi cho con thì sao?” Ngô Tà cười trấn an chú hai cậu nói: -“Chú hai, dù cho họ thật sự gây rối, không phải còn có Phan Tử và gia hỏa địa bàn Trường Sa mà? Nếu luận đánh nhau, người được Phan Tử dạy dỗ, đều là cao thủ. Ngài cứ yên tâm đi, chuyện bên này xong xuôi, tụi con sẽ nhanh chóng đến tập hợp với bọn chú.” Sau khi hai chú cháu bàn bạc xong, lập tức chia thành hai nhóm, Ngô Nhị Bạch dẫn người về Thành Đô trước, rồi đi Quảng Tây Ba Nãi. Ngô Tà Tiểu Hoa và Phan Tử tiếp tục đi về hướng núi Tứ Cô Nương. Trước khi đi, Ngô Nhị Bạch gọi Phan Tử qua một bên, căn dặn hắn nói: -“Phan Tử, thay tôi và lão tam bảo vệ tốt Tiểu Tà.” -“Nhị gia, ngài cứ yên tâm, chỉ cần có Phan Tử tôi ở đây, nhất định sẽ đem Tiểu Tam gia không thiếu một sợi tóc dẫn đến trước mặt ngài.” -“Có lời này của cậu, thì tôi yên tâm rồi. Tiểu Tà tuy đã lớn, bản lĩnh cũng lớn, nhưng trong mắt tôi và lão tam, nó vĩnh viễn là một đứa trẻ, để nó đối mặt với những nguy hiểm này, là điều mà chúng tôi không hề muốn thấy. Nếu có khả năng, chúng tôi cũng muốn bảo vệ nó cả đời. Đáng tiếc, năng lực chúng tôi có hạn… ” -“Nhị gia, tâm trạng của ngài và Tam gia, Phan Tử tôi đặc biệt có thể hiểu. Còn có, nếu Tam gia bây giờ không tiện liên lạc với tôi, vậy xin ngài giúp tôi chào hỏi hắn, cũng kêu hắn chú ý cơ thể, đừng liều mạng nữa, dẫu sao người cũng không còn trẻ nữa.” -“Được, lời của cậu, tôi sẽ giúp cậu chuyển đi.” Hai người nói xong, vừa thấy Trương Nhật Sơn đối diện đi qua, Ngô Nhị Bạch vội cung kính gọi: -“Chú Nhật Sơn.” Trương Nhật Sơn cười: -“Nhị Bạch à, cậu thì thầm với Phan Tử xong chưa?” -“Chú Nhật Sơn, ngài vẫn hài hước như vậy.”Chương 399: Cản Ngô Tà
Phan Tử và Trương Nhật Sơn chào hỏi xong, liền rời đi. Trương Nhật Sơn nói với Ngô Nhị Bạch: -“Nhị Bạch, cậu nếu muốn dẫn người đi Ba Nãi, sự an nguy của Tộc Trưởng chúng tôi phải làm phiền cậu nhiều rồi.” -“Chú Nhật Sơn, ngài khách khí quá rồi. Hai nhà chúng ta nào có phân biệt. Vừa nãy Tiểu Tà đã đích thân thừa nhận với tôi, nó và Tộc Trưởng các chú là lưỡng tình tương duyệt, còn nói sau khi kết thúc chuyện này, sẽ dẫn hắn về gặp lão thái thái nhà chúng tôi.” -“Ai da, đây là hỉ sự lớn nha. Xem ra, chúng tôi sau khi về cũng nên chuẩn bị hôn sự cho Tộc Trưởng Đại Nhân rồi.” -“Chú Nhật Sơn, chuyện này, Trương gia các chú sẽ có người đứng ra phản đối không?” Trương Nhật Sơn cười: -“Chuyện Tộc Trưởng và Thiếu Chủ quyết định, ai có gan đứng ra phản đối chứ. Nhị Bạch, cậu cứ yên tâm đi, hai người bọn họ, ở Trương gia chúng tôi, là tồn tại cao nhất, không có ai dám làm gì đâu.” -“Vậy thì tôi yên tâm rồi.” Ngô Nhị Bạch trong lòng có chút bồn chồn, rõ ràng cháu trai nhà mình là tiểu chủ nhân Trương gia, ngay cả Tộc Trưởng Trương gia cũng phải lễ độ cung kính với cậu. Nói ra thì hôn sự của hai người, sao mình lại cảm thấy không nỡ như khuê nữ sắp xuất giá? Có phải là thật sự già rồi, dễ đa sầu đa cảm. Haizz, năm tháng thật là không tha cho ai! Sau khi tạm biệt Ngô Nhị Bạch, bọn Ngô Tà tiếp tục khởi hành đi núi Tứ Cô Nương. Trên đường, Ngô Tà nhắn tin cho Bàn Tử, nói chuyện Ngô Nhị Bạch dẫn người đến Ba Nãi. Bàn Tử và Tiểu Ca lúc này đang ở trong trại bờ hồ, đang nghiên cứu tấm dạng thức lôi trong tay. Họ chuẩn bị nghỉ ngơi thêm hai ngày, rồi vào núi tìm lối vào Trương gia Cổ Lâu. -“Tiểu Ca, Thiên Chân nhà cậu không yên tâm về cậu, tìm chú hai cậu ấy đến đây rồi.” Trương Khởi Linh cau mày hỏi: -“Ngô Nhị Bạch sắp tới?” Vương Bàn Tử gật đầu. -“Ừa, chú ấy vốn chạy đến tìm Tiểu Thiên Chân, muốn giúp đỡ cháu trai. Nhưng Thiên Chân cảm thấy, chúng ta ở đây cần thêm nhân thủ. Nên kêu chú ấy đến đây.” Hạt Tử đúng lúc ở bên cạnh họ, nghe xong liền ngắt lời: -“Câm à, nếu Nhị gia đến, tôi có phải không cần ở lại bên ngoài không?” Trương Khởi Linh kiên quyết lắc đầu. -“Không được, Hạt Tử, cậu vẫn phải ở lại, đợi Nhị gia đến, nói cho ông ấy biết, nhất định phải cản Ngô Tà vào Trương gia Cổ Lâu.” Trương Khởi Linh Vương Bàn Tử nghe Trương Khởi Linh nhiều lần nói với Hạt Tử, không thể để Ngô Tà vào Trương gia Cổ Lâu, không nhịn được có chút hiếu kì. -“Tiểu Ca, cậu tại sao lại sợ Tiểu Thiên Chân vào Trương gia Cổ Lâu chứ. Không lẽ là sợ thể chất mở quan tài trúng bánh tông, một khi vào, liền đánh thức hết lão tổ tông Trương gia?” Trương Khởi Linh không muốn trả lời câu hỏi vô vị của Bàn Tử. Hạt Tử cũng nói ra thắc mắc của mình: -“Câm, tôi nghe nói khi ở Tây Vương Mẫu cung, cậu cũng từng cản Ngô Tà vào vẫn ngọc, cuối cùng cũng không thành công. Kết quả sau khi cậu ấy vào, xuyên đến 3000 năm trước mới trở lại. Bây giờ, cậu lại quyết định cản cậu ấy vào Trương gia Cổ Lâu, chả lẽ trong Trương gia Cổ Lâu, tồn tại thứ tương tự khối ngọc của Tây Vương Mẫu cung?” Bàn Tử nghe lời này của Hạt Tử, ánh mắt sáng lên. -“Hạt Tử, cậu nói, đúng là có khả năng này. Thể chất Tiểu Thiên Chân đặc biệt, nếu vào vẫn ngọc của Tây Vương Mẫu cung sẽ xuyên không, nếu đến gần nơi khác khối ngọc, biết đâu cũng có tác dụng. Cậu nói tổ tiên Trương gia vì sao lại chọn nơi nghĩa trang của mình ở nơi khỉ ho cò gáy này chứ, có lẽ ở đó thật sự có khối ngọc lớn hơn khối ngọc ở Tây Vương Mẫu cung.”Chương 400: Đều Là Lỗi Của Tôi
Trương Khởi Linh ngồi bên cạnh, nghe Bàn Tử và Hạt Tử phân tích rõ ràng rành mạch, trong lòng mâu thuẫn vô cùng. Mấy ngày nay, hắn lần lượt nhớ lại rất nhiều chuyện, trong đó hầu hết đều có liên quan đến chuyện sau khi Ngô Tà xuyên không. Nhưng hắn lại không nói với Ngô Tà câu nào, bởi vì nếu như có thể, hắn không muốn để Tiểu Tà của hắn phải trải qua những chuyện này lần nữa. Hắn biết, những chuyện này, đối với mình mà nói, là quá khứ không muốn nhớ lại. Nhưng đối với Ngô Tà mà nói, đó là tương lai chưa từng trải qua, vì thời điểm đó vẫn chưa đến. Sau khi đến Ba Nãi lần nữa, hắn lại có cảm giác, họ cách thời gian càng ngày càng gần. Vì thế, hắn nhạy bén nhận ra, tất cả mọi người đều muốn vào Trương gia Cổ Lâu thăm dò nó, đối với Ngô Tà mà nói, khối ngọc ở Tây Vương Mẫu cung, có thể đưa cậu quay về quá khứ. Mà mỗi lần Ngô Tà quay về quá khứ, mục đích chỉ có một, là bảo vệ Muộn Du Bình thời điểm đó. Trương Khởi Linh lúc này vô cùng căm ghét chứng mất trí nhớ của mình, nếu hắn không quên những chuyện đã qua, không quên Quan Căn chính là Ngô Tà, Tề Vũ cũng là Ngô Tà. Vậy thì, Trương Khởi Linh hắn dù là liều chết, dù Trương gia thật sự sắp biến mất, hắn cũng sẽ không để Ngô Tà bị cuốn vào vòng xoáy này nữa. Ngô Tà vốn dĩ có thể được Ngô gia bảo vệ, vô lo vô nghĩ sống hết một đời, làm một người bình thường, có được hạnh phúc và phiền não của người thường. Hắn vốn dĩ có thể bảo vệ cậu một đời thiên chân, nhưng vì mất trí nhớ hết lần này đến lần khác, mà phạm sai lầm hết lần này đến lần khác, từng bước đưa Tiểu Tà của hắn dẫn vào cục diện này. Nghĩ đến đây, Trương Khởi Linh đau khổ ôm đầu mình, không ngừng lẩm bẩm một mình: -“Đều là lỗi của tôi, đều là lỗi của tôi.” Hành động bất thường của Trương Đại Tộc Trưởng người luôn lạnh nhạt hiếm khi thể hiện cảm xúc, đã khiến Bàn Tử và Hạt Tử đang mặt mày hớn hở dọa cho nhảy dựng. Bàn Tử vội nhảy qua, ôm Trương Khởi Linh đang run rẩy không ngừng, lo lắng hỏi: -“Tiểu Ca, cậu sao vậy? Cậu đừng dọa tôi mà. Nếu cậu có bất trắc gì, tôi làm sao ăn nói với Tiểu Thiên Chân đây.” Hạt Tử nói với Bàn Tử đang bị dọa cho luống cuống tay chân: -“Bàn Tử, cậu bình tĩnh trước đi, Câm không sao đâu. Hắn có thể là đang nhớ lại chuyện gì đó, tâm trạng nhất thời kích động.” Bàn Tử nghe lời Hạt Tử nói, nghĩ đến câu “đều là lỗi của tôi”, lập tức bừng tỉnh. -“Haizz, Tiểu Ca với Thiên Chân, đúng là một đôi uyên ương mệnh khổ mà. Không cần hỏi, chắc chắn là vì Tiểu Thiên Chân, Tiểu Ca mới thành như vậy. Cũng không biết, hắn lại nhớ ra chuyện gì, mới đau lòng và tự trách như vậy. Chả lẽ Tiểu Ca từng ở sau lưng Tiểu Thiên Chân, vụng trộm hẹn hò với tiểu cô nương nào đó?” Hạt Tử nghe Bàn Tử càng nói càng hoang đường, nhắc nhở hắn nói: -“Bàn Tử, cẩn thận họa từ miệng mà ra, người cậu nhiều chuyện, là Trương Câm và Tiểu Tam gia.” Bàn Tử mới không sợ hai vị gọi là nhận vậy lớn này, nhưng lại lo lắng tâm trạng Tiểu Ca, nên cùng Hạt Tử, đỡ người về lều, đặt lên giường, để hắn nghỉ ngơi thật tốt, bình phục lại tâm trạng kích động. Hai người họ không dám cách Trương Khơi Linh quá xa, lại sợ cách quá gần, sẽ ảnh hưởng đến quá trình hồi phục của hắn, thế là ngồi xổm trước của lều tâm sự mỏng. -“Hạt Tử, cậu với Hoa Nhi gia… có tiến triển gì không?” Hắc Hạt Tử cười ha ha. -“Đồ đệ ngoan của tôi đã gọi Hoa Nhi là sư nương rồi, cậu nói có tiến triển gì không hả, Bàn Tử?” Bàn Tử dơ ngón cái, nói với Hạt Tử: -“Không hổ là cậu. Hoa Nhi gia không giống với Tiểu Thiên Chân của chúng tôi, từ nhỏ đã làm đã làm đương gia, khí chất mạnh mẽ. Cậu có thể thu phục được đóa hoa cao lãnh này, thật là làm người ta bái phục. Lợi hại! Lợi hại!” … 2024.04.27 Chúc các bạn nghỉ lễ vui vẻ nha🫶 Đăng tận hai chap nè, giỏi chưa🫰Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store