[Bình Tà] Chung Cực Bút Ký Chi Tà Đế Trọng Sinh
Chương 321 - 330 (Kết Thúc, Tiểu Ca Chờ Tôi)
EDIT: HANNNURLUVE
Mị xin khẳng định mị dịch truyện này sẽ có một số câu khác với bản gốc do nếu dịch nguyên bản gốc sẽ khó hiểu câu văn không mượt nên có một số chỗ mị dịch khác để phù hợp văn phong hiện tại. Xin cảm ơn.Xin nhắc lại không giống bản gốc 100%...Chương 321: Nhị Gia Dò Đường
Nhị Nguyệt Hồng hỏi Quan Căn:-"Quan hộ vệ, nói cách khác những sinh vật đó chỉ nhận ra người Trương gia?"Ngô Tà gật đầu.-"Đây cũng chính là nguyên nhân tôi và Tộc Trưởng Đại Nhân vẫn luôn không muốn để các ngài bước vào nơi mạo hiểm như vậy. Bây giờ, Tôi đã nói rõ hết mọi chuyện rồi, mấy vị đương gia, nếu có người muốn đổi ý định, nhân lúc lối vào vẫn chưa mở vẫn còn kịp."Nhị Nguyệt Hồng mỉm cười.-"Tôi vẫn muốn cùng Tộc Trưởng Đại Nhân và Quan hộ vệ đi vào mở mang kiến thức."Hắc Bối Lão Lục vỗ cây đao đeo sau lưng mình.-"Có ông bạn già này ở đây, Lão Lục ngay cả địa ngục cũng dám vào." Hắc Bối Lão LụcHoắc Tiên Cô dùng tay vuốt mái tóc không nghe lời lên.-"Đến cũng đã đến rồi, vậy thì cứ vào xem thử đi. Tôi muốn xem xem, cơ quan của Trương gia cuối cùng có gì đặc biệt."Giải Cửu Gia mỉm cười nhẹ nói với Ngô Tà:-"Quan hộ vệ, nếu đã không có ai muốn thay đổi chủ ý, chúng ta cứ vào đi."Ngô Tà nhìn những người này cứ như bị ma nhập, cũng chỉ đành theo họ.-"Sau khi chúng ta vào, lối vào sẽ tự đóng lại. Cho nên, mọi người nhất định phải nghe theo mệnh lệnh của Tộc Trưởng, không được làm càn, nếu không thì không chỉ một mình các cậu, mà là tất cả chúng ta."Sau khi Ngô Tà nói xong, Trương Khởi Linh liền mở cơ quan lối vào.Theo đó là một tiếng động lớn, bức tường trước mặt họ thế mà từ từ di chuyển.Hóa ra toàn bộ bức tường, chính là một cách cửa, một cánh cửa lớn dẫn tới Diêm La Điện.Sau khi cửa mở, tình hình bên trong thoáng cái có thể nhìn thấy hết.Bên trong là phần mở rộng của hang động tự nhiên, xem ra bức tường này làm giả tường thật, được tổ tiên Trương gia tạo ra một cách nhân tạo. Ban đầu, không hề có bức tường này.Chiều rộng của hang động vẫn không thay đổi nhiều, cứ vậy kéo dài vào trong, bởi vì điều kiện ánh sáng, nên không thấy điểm cuối.Cách lối vào khoảng hai mươi mét, lấp đầy bằng những vại gốm, số lượng nhiều vô cùng, kéo dài đến độ sâu của hang động xa ngút tầm mắt.Khi chỉ còn cách vại gốm vài mét, Ngô Tà dơ tay, ra hiệu cả đội dừng lại.Hoắc Tiên Cô nhìn mấy vại gốm vật thể bên trong hình cầu có tóc giống như đầu người, không kiềm được lùi về sau mấy bước. Dù gan bà to đến cỡ nào, cũng là một nữ nhân, còn là một nữ nhân yêu cái đẹp, đột nhiên nhìn thấy thứ buồn nôn sởn tóc gáy này, suýt chút thì nôn rồi.-"Đây... đây là rốt cuộc là thứ gì? Quá buồn nôn rồi!" Hoắc Tiên CôGiải Cửu Gia nhìn những chiếc vại gốm, đột nhiên nhớ ra gì đó, lúc mấy gia hỏa thương vong bị khiêng ra, nhiều vết thương của họ đều mọc đầy tóc, không lẽ nguồn gốc của tóc, lại là mấy vại gốm này?-"Quan hộ vệ, đống tóc này, có phải sẽ hấp thu trên cơ thể con người tự mọc ra?" Giải Cửu GiaNgô Tà gật đầu.-"Vì vậy, thứ nhất là không được để bản thân bị thương chảy máu, nếu không tóc này sẽ mọc theo vết thương phát triển trong mạch máu, cho đến khi hút cạn máu ngài, biến ngài thành một đống tóc. Thứ hai đừng làm vỡ bất kì vại gốm nào, ở đây tồn tại thứ gì đó còn lợi hại hơn cả đống tóc này."-"Nếu không muốn là vỡ vại gốm mà vào trong hang, cũng không phải không có cách." Nhị Nguyệt HồngNgô Tà đã tận mắt nhìn thấy Tiểu Hoa làm sao thi triển công phu làm nhẹ cơ thể, chân không chạm đất mà đi qua những vại gốm trước mặt. Nếu Nhị Nguyệt Hồng là sư phụ Tiểu Hoa, mấy cái vại này dĩ nhiên không ngăn được ông.-"Những thứ này dĩ nhiên ngăn không được cao thủ như Nhị gia ngài. Vậy mời ngài đi trước, Nhị gia." Ngô TàNhị Nguyệt Hồng cũng không khách khí với Ngô Tà, chỉnh lại quần áo gọn gàng, hít một hơi thật sâu, nhảy về phía rãnh của hai bên tường, giống như hang động bên ngoài, trong các rãnh nhân tạo, lấp đầy thẻ tre.Chân trái Nhị Nguyệt Hồng chạm lên rãnh trên bức tường, sau đó nhảy lên mấy mét, sau đó lại rồi đu lên rãnh bên phải, lại nhảy thêm mấy mét, rất nhanh biến mất khỏi tầm mắt mọi người.Chương 322: Đại Xảo Nhược Chuyết*
(*)大巧若拙 /dà qiǎo ruò zhuō/ người thông minh giả vụng vềNhị Nguyệt Hồng vào không bao lâu, Hoắc Tiên Cô liền nói với Ngô Tà:-"Tôi cũng đi thăm dò."-"Tiên Cô cẩn thận, nhớ hai điểm tôi đã nói."-"Được."Hai người hiếm thấy không khịa nhau, trái lại Trương Nhật Sơn nhìn có chút không quen.Hắn âm thầm hỏi Ngô Tà:-"Quan thiếu gia, cậu có vẻ không thích Hoắc đương gia cho lắm."-"Tôi thể hiện rõ tới vậy sao?"-"Còn chưa đủ rõ hả? Cậu đối với vị đương gia nào cũng khách khí, duy chỉ nói chuyện chua chát với bà ấy, tính tình bà ấy lại hiếu thắng, các cậu không cãi tay đôi mới là lạ đó."-"Về sau tôi sẽ chú ý hơn. Kì thật tôi không có xích mích gì với bà ấy, nếu phải truy cứu nguồn gốc, bất quá chỉ là yêu hận tình thù của thế hệ trước mà thôi."Trương Nhật Sơn nghe lời này, liền biết bên trong có câu chuyện. Nếu không phải hoàn cảnh lúc này không hợp để tám, hắn thật muốn hỏi cho rõ ràng.Không lâu sau, tiếng Nhị Nguyệt Hồng truyền tới.-"Ở đây có một động thất*."(*)洞室 trong hang có phòngNgô Tà và Trương Khởi Linh biết hoàn cảnh bên trong là cái gì, họ đã vào thăm dò không chỉ một lần.Nhớ tới khí làm người ta mất tiếng, Ngô Tà hét lên:-"Nhị gia, Tiên Cô, mau đeo mặt nạ phòng độc vào, khí trên trong có độc."Hắc Bối Lão Lục và Giải Cửu Gia không có công phu làm nhẹ người như Nhị Nguyệt Hồng và Hoắc Tiên Cô, nhưng bọn họ với tư cách là đương gia Cửu Môn, vẫn có cách để vào.Hắc Bối Lão Lục rút cây đao nặng sau lưng ra, nhảy lên lao về phía bên trái bức tường, nhưng bị Trương Nhật Sơn cản lại.-"Lục gia, dây trong túi ngài có dài không?"-"Dây thì một bó, nhưng có dài không thì không biết nữa, sao vậy, cần lấy dây làm cầu mới qua được hả?" Hắc Bối Lão LụcTrương Nhật Sơn gật đầu.-"Mấy người chúng tôi, đều không có bản lĩnh như ngài với Nhị gia. Vạn nhất ai đó không cẩn thận, làm vỡ vại gốm, kết quả thật không dám nghĩ tới."Hắc Bối Lão Lục suy nghĩ, đúng là chuyện này có thể xảy ra.Thế nên, Trương Nhật Sơn kêu đám gia hỏa đóng vài cái đinh lên trên bức tường ở lối vào hang động, đóng cố định một đầu dây.Hắc Bối Lão Lục cầm bó dây thừng thân pháp nhẹ nhàng một đường qua bên kia.Cuối cùng, mọi người bám theo sợi dây thừng đi qua vại gốm, đi vào trong căn phòng khiến người ta lạc giọng.May thay bọn họ đã chuẩn bị trước đầy đủ mặt nạ phòng độc, trái lại không xuất hiện hiện tượng mất giọng tập thể nữa.Mọi người đều rất hứng thú với cái dĩa sắt to như cái bàn, nhưng sau khi nghiên cứu nửa ngày trời, cũng chỉ phát hiện bên trên có vết máu lâu năm, còn có âm thanh như đồng hồ.Đương nhiên trùng trùng cơ quan bên dưới vẫn bị bọn họ phát hiện. Vì vậy, họ để lại một số người canh ở bên trên, những người do Trương Nhật Sơn dẫn dắt. Ngô Tà sắp xếp vậy, cũng là sợ ai đó có ý xấu, làm loạn đồ vật ở đây.Họ không hề biết cái đĩa sắt này dùng để làm gì, Ngô Tà cũng không có khả năng nói cho bọn họ biết bí mật Trương gia, nên cũng không nói gì, mặc bọn họ làm loạn.Sau khi phát hiện cơ quan gắn bên dưới do dòng nước của mạch nước ngầm làm động cơ chuyển động vĩnh viễn, cho dù là hiểu sâu biết rộng, bốn vị đương gia Cửu Môn đã làm việc ngầm mười mấy năm rồi, cũng không khỏi khâm phục trí tuệ của người Trương gia.-"Cũng chỉ có Trương gia mới có thể tạo ra cơ quan như vậy, đúng là đại xảo nhược chuyết, đại trí nhược ngu*." Nhị Nguyệt Hồng(*)大智若愚 /dàzhìruòyú/ người thông minh mang vẻ ngoài ngu ngơ khờ khạo. -"Cơ quan này trái lại đường nét độc đáo, nhưng chỉ có người Trương gia mới làm ra được, nhưng cũng không hẳn vậy. Trí tuệ của người xưa, mấy người chúng ta có thể hiểu được bao nhiêu?" Hoắc Tiên Cô-"Mặc dù tôi không biết nhiều về cơ quan này như Nhị gia và Tiên Cô, nhưng tốt xấu gì cũng có thể nhận ra được sự khác biệt. Cơ quan nhìn có vẻ chậm chạp, nhưng thật ra là tinh vi nhất. Quan trọng nhất, có thể tồn tại hành ngàn năm, trừ phi mạch nước ngầm này đột nhiên thay đổi dòng chảy. Nếu không cho dù mấy ngàn năm nữa trôi qua, cơ quan này vẫn sẽ hoạt động bình thường." Hắc Bối Lão LụcChương 323: Kích Hoạt Cơ Quan
Hang động ở núi Tứ Cô Nương, chẳng qua là mật thất cất giữ chìa khóa nghĩa trang* của bản thân người Trương gia.(*)Ám chỉ Trương Gia Cổ LâuMấy ngàn năm qua, mật thất này cũng không biết đã chuyển nhà mấy lần rồi. Nhưng mọi thứ ở đây vẫn không thay đổi. Tỷ như đĩa sắt bên trên, tỷ như dây xích sắt và các trang thiết bị liên quan ở bên dưới dưới.Mỗi lần di dời, họ chỉ cần tìm một ngọn núi có mạch nước ngầm chảy qua, sau đó chuyển mấy thứ này tới đây là được.Ngay từ khi Ngô Tà và Trương Khởi Linh một mình bước vào, đã nghiên cứu kĩ từng viên gạch cục đá sắt gỗ ở đây. Không hề phát hiện cơ quan nào gây chết người ở đây hết.Cho nên, Ngô Tà vẫn rất hoài nghi, tai nạn lần đó rốt cuộc xảy ra như thế nào, không lẽ thật sự là do mấy vại gốm gây ra sao. Nhưng bốn mươi năm sau cậu và Tiểu Hoa lại tới đây, rõ ràng mấy vại gốm không có bị làm vỡ nha.Nói vậy, hoặc là sinh vật gây chết người ẩn mình bên trong vại gốm, như là thi miết vương hoặc rắn mào gà, hoặc là trong hang động vẫn còn tồn tại không gian và nguy hiểm họ vẫn chưa phát hiện.Ngô Tà kéo Trương Khởi Linh vào một góc, nhỏ giọng nói với hắn:-"Tiểu Ca, chúng ta vẫn nên cẩn thận chút. Theo như tôi biết, lần này sẽ xảy ra biến cố lớn. Nhưng vẫn nghĩ không ra nguy hiểm này rốt cuộc đến từ đâu. Chúng ta vẫn nên chú ý hơn chút."Trương Khởi Linh gật đầu.-"Dù có xảy ra chuyện gì, phải bảo vệ bản thân trước." Trương Khởi Linh-"Tôi biết. À đúng rồi, sau khi chúng ta rút, người Uông gia vẫn sẽ nghĩ cách vào đây, tổn thất lần này của bọn họ càng nặng nề hơn. Món quà để lại cho bọn họ, anh giấu xong chưa?"-"Xong rồi."Hai người vừa nói chuyện, vừa quan sát động tĩnh của mọi người. Mọi người đều đang dựa vào kinh nghiệm trước đây của mình, có người gõ nhẹ vách núi, có người tụ lại bên cạnh nghiên cứu cơ quan khổng lồ không ngừng, cũng có tụm năm tụm bảy tụm nói chuyện.Ngô Tà bỗng có cảm giác mấy người này đến đây để đi du lịch cho vui, ở đây nếu không có mộ thất cũng không có quan tài, thì chỉ là mật thất của Trương gia mà thôi, liền thu hút nhiều cao thủ đến, họ rốt cuộc có biết nơi này có giá trị gì không, có biết mục đích của cơ quan không.Con người đã quen sống theo bầy đàn, đi theo số đông là chuyện thuận theo tự nhiên. Mà kiểu đi theo mù quáng đúng là giống như ruồi mất đầu* bay loạn khắp nơi rất hại cho con người.(*)Một phép ẩn dụ cho một người nào đó đang đi xung quanh một cách điên cuồng.Giống như hoàn cảnh khi đó, những người đương gia Cửu Môn, không ai biết hang động này có ý nghĩa gì với người Trương gia, nhưng vẫn có một hai người do lòng hiếu kì thúc đẩy nhất quyết muốn mạo hiểm đi vào, không thiếu một số nhân tố tồn tại theo đàn.-"Tiểu Ca, dưới đây không có gì mới mẻ hết, cho bọn họ lên đi."-"Chờ một chút."-"Chờ cái gì?"-"Ở đây chắc chắn còn có lối đi khác."-"Chúng ta không phải đã tìm, nhưng không thấy gì? Chẳng lẽ trong số những người này lại có người biết nhiều chuyện Trương gia hơn anh hả?"-"Ừm, đừng quên người Uông gia."Ngô Tà đột nhiên hiểu ra, người Uông gia sở dĩ gấp vào vậy, khẳng định là nắm chắc nhiều thông tin có giá trị, sao cậu không nghĩ đến điều này chứ.-"Vậy anh sắp xếp Trương Nhật Sơn ở bên trên với bọn họ, cũng xuất phát từ nguyên nhân này sao?"Trương Khởi Linh gật đầu.-"Chúng ta lên thôi, sắp đến giờ rồi."Ngô Tà nói với các vị đương gia:-"Nhị gia, Lục gia, Tiên Cô, Cửu gia, ở dưới này cũng nhìn hết rồi, để tránh đêm dài lắm mộng, chúng ta vẫn nên mau lên trên đi."-"Dưới đây nếu nói còn có thứ gì chưa biết, cũng chỉ có dưới nước chưa có xuống xem nữa. Nhị gia, chúng ta có nên phái người xuống xem không?"-"Lục gia, dưới nước tôi và Tộc Trưởng đã kiểm tra rồi, lối vào dưới nước rất nhỏ, người lớn căn bản không qua được."-"Nếu đã như vậy, chúng ta nên lên trên đi."Trong lúc mọi người đang chuẩn bị đi lên men theo con đường ban đầu, một tiếng động lớn truyền khắp hang động, to đến mức tai họ sắp điếc luôn rồi. Ngô Tà lờ mờ nghe thấy bên trên có người đang kêu cứu mạng đang kêu chạy mau.Xem ra, người Uông gia cuối cùng cũng không nhịn được, kích hoạt cơ quan chết người.Chương 324: Lối Ra Ngầm
"Không hay rồi, chúng ta không lên được."Một gia hỏa vội chạy tới nói với Hắc Bối Lão Lục.-"Xảy ra chuyện gì?" Hắc Bối Lão Lục"Công tắc mở không được nữa."Hắc Bối Lão Lục chạy đi xem, phát hiện lối vào của bọn họ, quả nhiên mở không ra nữa. Cũng chính là nói, bọn họ bị nhốt ở bên dưới rồi.Bên trên không ngừng truyền tới tiếng la hét, Ngô Tà lo lắng cho Trương Nhật Sơn đang ở bên trên.-"Tiểu Ca, Nhật Sơn vẫn còn ở bên trên, làm sao đây?"-"Người khởi động cơ quan, muốn đem chúng ta nhốt ở đây. Dựa vào lối vào này lên không được nữa, nghĩ cách khác đi."Trong số những người ở đây, quen thuộc nhất với cơ quan lối vào mộ, chính là Trương Khởi Linh và Nhị Nguyệt Hồng.Bởi vậy, Ngô Tà liền đặt hết hi vọng lên người bọn họ.-"Nhị gia, thời gian cấp bách, ngài và Cửu gia phụ trách tìm kiếm xung quanh vách núi. Tôi với Tộc Trưởng lại xuống nước xem xét. Lục gia, Tiên Cô, các ngài phụ trách canh gác."Mọi người đáp ứng một tiếng, liền bắt đầu ai bận việc nấy.Nhị Nguyệt Hồng và Giải Cửu Gia từng bước tiến hành tìm kiếm trên bức tường, tạm thời không có phát hiện gì.Ngô Tà và Trương Khởi Linh đeo trang bị lặn, xuống nước lần nữa. Họ từng xuống nước, nhưng chỉ phát hiện một cửa hang nhỏ xíu, người căn bản không chui qua được. Lần này mang theo thiết bị lặn, liền có thể thoải mái lục lọi tìm kiếm.Đại khái sau khi ngâm mình trong nước nửa giờ, Trương Khởi Linh túm cánh tay Ngô Tà, Ngô Tà nhìn theo hướng hắn chỉ, liền phát hiện một hang động chỉ có thể cho một người qua.Hai người trao đổi ánh mắt, quyết định coi như còn nước còn tát, vào xem rồi nói.Vì thế, Trương Khởi Linh đằng trước, Ngô Tà đằng sau, hai người một trước một sau bơi vào.Hang động rất sâu, hai người bơi hơn mấy phút, mới đến một không gian rộng rãi hơn. Nước ở đây rất trong, nước cũng không sâu lắm, họ nổi lên mặt nước, Ngô Tà cởi mũ lặn ra, nói với Trương Khởi Linh:-"Tiểu Ca, ở đây có thể có lối ra khác, chúng ta tìm thử xem."-"Được."Ngô Tà phát hiện đây là mạch nước ngầm, chỉ là đường sông tương đối hẹp, dòng nước tương đối ổn định. Mép nước được bao phủ bởi nhiều loại thạch nhũ màu sắc khác nhau.Họ đi dọc theo mạch nước ngầm vài trăm mét, vẫn không phát hiện ra manh mối có ích nào.-"Tiểu Ca, anh nói xem có phải chưa từng có ai tới nơi này không, bằng không tổ tiên Trương gia các anh lẽ ra đã để lại cho anh kí hiệu nào đó."-"Ừ. Nhiều đời bàn giao chức vụ Tộc Trưởng, đều sẽ có dặn dò cụ thể, nhưng Lão Tộc Trưởng còn chưa kịp nói rõ đã qua đời rồi... "-"Hóa ra là như vậy. Bởi tôi nói, sao anh cái gì cũng không biết, thì ra là vẫn chưa bàn giao công việc xong xuôi."Đi tới đi lui, Ngô Tà bỗng phát hiện dưới mạch nước ngầm vậy mà có không ít cá.-"Tiểu Ca, ở đây có cá. Ở đây có nước có cá có không khí, cho dù nhất thời không tìm được lối ra, còn tốt hơn là cứ ở đó mà chờ chết. Như vậy đi, chúng ta trở lại nhìn xem trước, nếu như bên kia thật sự không tìm thấy lối ra, cứ để mọi người ở lại đây đi."-"Được."-"Chỉ là có một chuyện, tôi không yên tâm."-"Cậu nói Nhật Sơn?"-"Cũng không biết bên trên xảy ra chuyện gì, Nhật Sơn có thể ứng phó không?"-"Hắn là người Trương gia, thứ ở đây sẽ không làm hại hắn, yên tâm."-"Cũng phải. Lão tổ tông các anh thiết lập cơ quan sống phân biệt người ở đây, hắn có kì lân huyết, sẽ không sao. Đợi sau khi chúng ta tìm thấy lối ra, rồi đi tìm hắn cũng không muộn. Biết đâu hắn lại quay về trước cả chúng ta thì sao."Chương 325: Thương Vong Nghiêm Trọng
Chờ đến khi Ngô Tà và Trương Khởi Linh quay về lại đường cũ, lại phát hiện khoảng thời gian bọn họ rời đi, bọn Nhị gia ở đây lại xảy ra chuyện.Thi thể đầy đất, có thi thể bọn gia hỏa theo họ xuống, có cả xác của những con rắn mào gà biết nói tiếng người.-"Không tốt, Tiểu Ca, bọn Nhị gia xảy ra chuyện rồi."Ngô Tà nhìn tình huống này, liền bị dọa sợ, vừa khấn Nhị gia với bọn đương gia đừng xảy ra chuyện, vừa vội đi tìm người.Trương Khởi Linh dặn dò Ngô Tà một câu:-"Tiểu Tà, cẩn thận chút."Hai người chia ra tìm người, cuối cùng tìm thấy Nhị Nguyệt Hồng chỉ còn hơi thở thoi thóp trong góc, sau đó lần lượt tìm thấy Hoắc Tiên Cô và Hắc Bối Lão Lục.Tiếc là chưa tìm thấy Giải Cửu Gia.-"Tiểu Ca, mau, bọn họ bị rắn mào gà cắn, mau lấy thuốc!"May thay mấy người không bị cắn ở chỗ hiểm, đều vẫn còn thở.Sau khi Ngô Tà và Trương Khởi Linh mỗi người một tay tiêm thuốc cho bọn họ, lại cẩn thận tìm kiếm một lượt, vẫn không thấy bóng dáng Giải Cửu Gia.Ngô Tà đếm số người có mặt, ba vị đương gia cộng thêm những tên gia hỏa đã chết đều ở đây, chỉ thiếu mỗi Giải Cửu Gia.-"Giải Cửu Gia đi đâu vậy?" Ngô TàNgô Tà nghĩ nát óc cũng không hiểu, nhưng cậu tin Giải Cửu Gia sẽ không sao. Bởi vì ông ấy là người thận trọng nhất, hể có chuyện gì cũng có phương án dự phòng, trước đó sắp xếp xong đường lui, ông ấy nhất định là đang trốn ở nơi nào đó.Từng phát từng giây trôi qua, ba người vẫn chưa tỉnh lại, Giải Cửu Gia vẫn không thấy tung tích, Trương Khởi Linh lại nghe thấy tiếng gọi mình: "Tộc Trưởng, Tộc Trưởng... "Ngô Tà nghe thấy âm thanh này, dọa cho nhảy dựng.-"Tiểu Ca, là rắn mào gà, chúng nó có thể bắt chước giọng nói con người, dùng nó mê hoặc loài người. Chúng nó nhất định nghe thấy Nhật Sơn gọi anh là Tộc Trưởng, mới gọi theo."-"Tiểu Tà, cậu trước đây từng gặp loại rắn này?"-"Đúng vậy, lúc đi Tây Vương Mẫu cung, chúng tôi thường bị con rắn mào gà này đánh lừa. Đúng rồi, tôi nhớ ra một chuyện, vừa nãy ở bên trên có động tĩnh lớn như vậy, chẳng lẽ ở đây cũng có rắn mẫu hả?"-"Rắn mẫu?"-"Rắn mẫu là một con rắn khổng lồ, khi nó xuất hiện, những con rắn mào gà sẽ chạy mất dép."-"Ý cậu là, bởi vì rắn mẫu xuất hiện ở tầng trên, nên mấy con rắn mào gà này mới chạy xuống làm người bị thương?"-"Có khả năng này. Không đúng, nếu thật sự là rắn mẫu, vậy nó sợ rằng không nhất định bị người Trương gia mua chuộc, Nhật Sơn e là sẽ gặp nguy hiểm."Ngô Tà chợt nghĩ ra một cách, nếu đã là rắn mẫu ở Tây Vương Mẫu cung có thể dựa vào mùi máu mình nhận ra mình, thì rắn mẫu ở đây biết đâu cũng được, nhưng vấn đề bây giờ là mình không thoát ra được.Theo tiếng gọi "Tộc Trưởng, Tộc Trưởng", một đám rắn mào gà xuất hiện trước mặt Ngô Tà và Trương Khởi Linh.Trương Khởi Linh rút Hắc Kim Cổ Đao ra, muốn đi giết rắn, nhưng bị Ngô Tà cản lại.-"Tiểu Ca, để tôi đi."-"Cẩn thận."Ngô Tà tiến về phía trước mấy bước, rút Đại Bạch Chân Chó sau lưng ra, rạch một đường trên lòng bàn tay, sau đó vẩy máu lên đàn rắn.Trương Khởi Linh thấy hành động này của cậu liền giật mình, vội chạy tới, nắm lấy tay cậu, đau lòng mà nói:-"Băng bó trước đã."Ngô Tà cho phép Muộn Du Bình băng bó vết thương cho mình, ánh mắt vẫn luôn nhìn chằm chằm đám rắn mào gà.Quả nhiên không ngoài dự đoán của cậu, đám rắn này bị dọa sợ trước hành động của cậu, ngay sau đó giống như phát hiện ra cái gì, đã ngừng tiến về phía trước.Ngô Tà thấy bọn nó thật sự dừng lại rồi, cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.Có vẻ như mấy con rắn mào gà thực sự có thể phân biệt được máu của mình, cậu cất Đại Bạch Chân Chó vào vỏ, nói với Trương Khởi Linh:-"Tiểu Ca, không sao rồi, bọn chúng sẽ không làm hại chúng ta nữa."Trương Khởi Linh lúc này đã băng bó vết thương xong.-"Chúng nhận ra cậu."Ngô Tà gật đầu.Chương 326: Phu Nhân Uy Vũ
Sau khi đám rắn nhìn chằm chằm Ngô Tà và Trương Khởi Linh một lúc lâu, một số con rời khỏi đàn rắn, dọc theo lối vào khép kín leo lên.Không bao lâu, phía trên truyền tới tiếng Trương Nhật Sơn:-"Tộc Trưởng, các ngài có ở dưới không?"-"Nhật Sơn, tôi với Tiểu Ca không sao, cậu yên tâm. Tình hình bên đó thế nào rồi?"-"Vừa nãy có một con rắn khổng lồ xuất hiện, bọn gia hỏa đều bị giết, tôi cũng bị thương, nhưng không nghiêm trọng. Không biết đã xảy ra chuyện gì, con rắn lớn lại đột nhiên biến mất."-"Cậu có thể mở lối ra này được không, chúng tôi không mở nó được từ bên dưới."-"Được, tôi thử xem."Một lúc sau, Trương Nhật Sơn đã mở lối ra được từ phía trên. Ngô Tà và Trương Khởi Linh lần lượt đưa ba vị đương gia Cửu Môn hôn mê lên.Tình hình trên bên cũng tượng tự bên dưới, trừ Trương Nhật Sơn, không còn gia hỏa nào sống sót, cho dù là người Uông gia hay là người Cửu Môn, đều biến thành thi thể.-"Tiểu Ca, chúng ta nên quay lại con đường cũ, hay là đi ra từ đường thủy?"Trương Khởi Linh nghĩ nghĩ.-"Quay lại đường cũ."-"Được. Nhật Sơn, tôi giúp cậu xử lí vết thương trước."Sau khi Ngô Tà xử lí vết thương cho Trương Nhật Sơn xong, họ định đưa ba vị đương gia ra ngoài trước, sau đó quay lại tìm Giải Cửu Gia.May thay sợi dây họ buộc khi đến rất chắc chắn, ba người họ mỗi người cõng một người, cuối cùng thuận lợi ra ngoài.Khoảng khắc nhìn thấy ánh sáng ở cửa hang, Trương Nhật Sơn cảm thấy mình đúng thật là mạng lớn, ngay khi nhìn thấy sắp bị con rắn lớn giết chết, con rắn đó vậy mà quay người bỏ chạy, trải nghiệm này đúng là khiến hắn nghĩ trăm lần cũng không ra.Chờ đến khi đem mấy gia hỏa ở bên dưới leo xuống, rồi lại cõng từng người bị thương, Ngô Tà nói với Trương Nhật Sơn:-"Nhật Sơn, trên người cậu có vết thương, xuống trước đi. Tôi với Tộc Trưởng quay lại tìm Cửu Gia."-"Vết thương của tôi không đáng ngại, vẫn nên đi cùng các cậu. Phật gia phái tôi đến, chính là để bảo vệ Tộc Trưởng."-"Không cần, Tộc Trưởng để tôi bảo vệ là được rồi. Cậu đi xuống dưỡng thương trước đi."Cuối cùng, Trương Nhật Sơn vẫn phải đi xuống.Đến khi Ngô Tà và Trương Khởi Linh quay lại chỗ đĩa sắt lần nữa, lại bất ngờ phát hiện Giải Cửu Gia đang nằm hôn mê bất tỉnh trên mặt đất. Cậu mới vỡ lẽ, hóa ra Cửu gia không hề trốn đi, mà là bị đám rắn mào gà kéo đi. Nếu Ngô Tà và Trương Khởi Linh không đến kịp thời, ông sẽ trở thành nơi ký sinh cho những bé rắn mào gà rồi.Ngô Tà kiểm tra hơi thở Cửu gia, phát hiện người còn sống, vội tiêm thuốc giải nọc rắn cho ông. Sau đó nói với mấy con rắn mào gà thò đầu ra nhìn ở phía xa.-"Người này chúng tôi đưa đi, việc dọn dẹp sạch sẽ, giao cho các ngươi đó. Chúng ta sau này gặp lại!"Trương Khởi Linh nghe cậu lải nhải với đám rắn độc một lúc, cuối cùng không nhịn được ghẹo cậu:-"Tiểu Tà, không ngờ cậu còn có thể giao lưu với rắn."-"Tiểu Ca, anh có tin không, Cửu gia chính là bị bọn nó kéo đi, nếu như chúng ta đến chậm một bước, Nhị gia, Lục gia, Tiên Cô đều sẽ bị kéo vào hang rắn. Bây giờ tôi nói cho tụi nó biết, những thứ còn lại, chúng ta không cần nữa, đều cho chúng nó, chúng nó khẳng định rất vui đi."-"Vậy cậu có thể ra lệnh cho bọn nó, chờ đến khi có đám người tiếp theo đến, hảo hảo dạy dỗ bọn họ một chút không?"-"Được nha, Tiểu Ca, sao tôi không nghĩ tới điểm này chứ?"Lần này, Ngô Tà không nói với đám rắn mào gà nữa, mà nói về phía hang động, nói lớn:-"Ta biết ngươi đang ở đây, vừa nãy ta không biết ngươi cũng tới, làm bị thương bạn bè ta, ta cũng sẽ không trách ngươi. Ta có chuyện muốn giao cho ngươi làm, sau khi chúng ta đi, sẽ có một nhóm người tiến vào, những người đó là kẻ thù của ta. Ta ra lệnh cho ngươi, đến lúc đó dẫn theo những bé rắn thủ hạ của ngươi, dạy dỗ bọn họ cho thật tốt!"Sau khi Ngô Tà nói xong, phát hiện cả hang động rung chuyển một cái.-"Tiểu Ca, chúng ta đi thôi."Trương Khởi Linh lúc này đối với Thiếu Chủ kiêm Phu Nhân của hắn đúng là khâm phục sát đất, thì ra nhóm cơ quan sinh vật sống trong mật thất của Trương gia, cũng đều tuân theo mệnh lệnh của Thiếu Chủ!-"Phu Nhân uy vũ."-"Bình Tử thúi, da lại ngứa, phải không!"Chương 327: Bí Mật Gia Tộc
Khi ra khỏi lối vào hang động, Trương Khởi Linh đặt thứ gì đó ở cơ quan lối vào.-"Tiểu Ca, đây là món quà cuối cùng để lại cho Uông gia hả?"Trương Khởi Linh gật đầu.-"Nếu có ngươi dám tiến vào, bảo đảm có đi không về."-"Tiểu Ca, chúng ta đi thôi."Trương Khởi Linh cõng Giải Cửu Gia hôn mê bất tỉnh, Ngô Tà theo sau, cùng ra khỏi hang.Có vài người đợi họ ở ngoài, "Thủ Lĩnh Đại Nhân, giao Cửu gia cho chúng tôi đi."Trương Khởi Linh đặt Giải Cửu Gia xuống, giao cho một gia hỏa.-"Các cậu đưa Cửu gia về trại trước đi, tôi với Quan Căn theo sau.""Da, Thủ Lĩnh."Chờ đến khi bọn họ xuống mặt đất, thì trời đã tối rồi.Đoàn người dọc theo con đường nhỏ về trại, đã là lúc trăng lên cao.Năm vị đương gia Cửu Môn còn lại tụ lại một chỗ, đều đang lo lắng chờ họ quay về.-"Phật gia, chúng tôi quay về rồi." Ngô TàNgô Tà nhìn thấy bóng Trương Đại Phật Gia từ xa, nói.-"Tìm được Cửu gia chưa?" Trương Khải Sơn-"Tìm được rồi, chỉ là vẫn chưa tỉnh lại." Ngô TàNhóm gia hỏa đưa Cửu gia vào phòng y tế, nhân viên y tế vội cấp cứu một phen, mặc dù đêm đó vẫn chưa tỉnh lại, nhưng bác sĩ nói, nọc rắn đã giải, đã không còn nguy hiểm đến tính mạng. Mọi người cuối cùng mới thở phào nhẹ nhõm.Nhị Nguyệt Hồng, Hắc Bối Lão Lục, Hoắc Tiên Cô sớm được cứu chữa, lúc này đã tỉnh lại.Khi Ngô Tà đến hỏi thăm họ, họ đối với ân cứu mạng của Tộc Trưởng Trương gia và Quan hộ vệ khắc sâu trong lòng nghìn ân vạn tạ.-"Ơn cứu mạng của Tộc Trưởng Đại Nhân và Quan hộ vệ suốt đời không quên. Từ nay về sau, nhị vị có gì sai bảo thì cứ mở miệng, Nhị Nguyệt Hồng tôi nhất định sẽ dốc hết sức mình."-"Nhị gia khách khí quá rồi. Chúng tôi trước khi vào đã nói trước, tôi và Tộc Trưởng sẽ cố gắng hết sức bảo đảm an toàn cho các ngài. Không ngờ đến, chúng tôi vừa đi, lũ rắn độc đó liền nhân cơ hội thừa vắng mà vào, thật sự là không ngờ tới."-"Quan hộ vệ, mấy con rắn đó hình như biết bắt chước lời nói của con người, nhân cơ hội làm chúng tôi trở tay không kịp, chúng thực là xảo quyệt. Các cậu làm sao cứu chúng tôi khỏi miệng rắn?"Ngô Tà cười nói:-"Nhị gia đã hỏi, lẽ ra Quan Căn nên nói ra hết không được giấu giếm, nhưng chuyện này liên quan đến bí mật Trương gia, thứ cho Quan Căn không thể nói được."Ngô Tà đương nhiên không thể nói với Nhị Nguyệt Hồng, mấy con rắn nhận ra máu tôi, tôi nói gì nghe nấy, chỉ có thể nói đại một câu, để Nhị Nguyệt Hồng không truy hỏi thêm gì nữa.Nhị Nguyệt Hồng cũng không để bụng, chắp tay nói:-"Xin Quan hộ vệ thứ cho Nhị Nguyệt Hồng mạo muội rồi."-"Nhị gia trên người có vết thương, xin hãy nghỉ ngơi sớm, Quan Căn cáo lui trước."Sau khi Ngô Tà rời lều Nhị Nguyệt Hồng, lại đến lều Hắc Bối Lão Lục, Hắc Bối Lão Lục đang nhàm chán, thấy Ngô Tà vào, vội nói lời cảm ơn với cậu:-"Quan hộ vệ, Lão Lục đang định đi cảm ơn ân cứu mạng của cậu và Tộc Trưởng Đại Nhân đây."Ngô Tà vội đáp lễ:-"Lục gia, ngài khách khí quá rồi. Bây giờ cảm thấy thế nào?"-"Ngoài buồn nôn mệt mỏi, mọi thứ đều ổn. Cơ thể tôi khỏe mạnh, một chút độc rắn, không có gì nghiêm trọng."-"Không sao thì tốt, không sao thì tốt. Lục gia, ngài nên nghỉ ngơi sớm đi, hôm khác chúng ta lại nói chuyện."Hoắc Tiên Cô chung quy cũng là nữ nhân, nên có chút bất tiện. Đêm đó Ngô Tà không chạy đến thăm bà, chỉ cho người truyền lời tới bà, nói cho bà biết Giải Cửu Gia đã sớm được cứu ra, để bà yên tâm.Dừng ở đây, vụ trộm mộ lớn nhất lịch sử, coi như đã đến hồi kết.Họ đã tìm thấy thứ họ muốn tìm - lụa Lỗ Hoàng ghi lại bí mật gây sốc, nhưng cũng vì nó mà trả một cái giá quá đắt.Ba năm trước, khi mới đến núi Tứ Cô Nương, gia hỏa của các gia tộc có không dưới 200 người, bây giờ rời khỏi giảm hơn phân nửa, chỉ còn lát đát vài chục người.Chín vị đương gia trong đó bốn vị bị thương nặng, nếu không phải Trương Khởi Linh và Ngô Tà ra tay cứu giúp, bốn người này sợ rằng thành bốn bộ xương khô rồi.Khi rời trại, Trương Đại Phật Gia triệu tập mở cuộc họp Cửu Môn.Trong cuộc họp, tất cả mọi người đều phát hạ lời thề độc, khi còn sinh thời không được phép tiết lộ hành động này với bất kì ai.Ngô Tà và Trương Khởi Linh không tham gia hội nghị này. Ngay ngày thứ hai sau khi về trại, họ đã lặng lẽ rời đi.Chương 328: Kế Hoạch Mười Năm
Trước khi Ngô Tà và Trương Khởi Linh đi, đã gặp mặt Cẩu Ngũ Gia.Chú chó nhỏ Tiểu Hắc nay đã lớn lên thành Đại Hắc uy vũ, bất quá nó vừa thấy Ngô Tà thì vẫn như lúc nhỏ rầm rì nhõng nhẽo đòi ôm.Ngô Tà nhìn Muộn Du Bình một cái, cúi người, nhẹ vuốt ve bộ lông bóng mượt của nó, nói với nó:-"Tiểu Hắc, tao với Tiểu Ca phải đi rồi, chúng ta sau này gặp lại nha."Ngô Lão Cẩu cũng hỏi Trương Khởi Linh bên cạnh:-"Ngài muốn đi?"Trương Khởi Linh gật đầu.-"Chuyện ở đây đã xong, chúng tôi cũng nên đi rồi."-"Cũng phải, qua mấy ngày nữa, chúng tôi cũng phải đi. Các ngài định đi đâu? Nếu có thời gian, có thể đến Hàng Châu đi dạo."Trương Khởi Linh nhìn Ngô Tà và Tiểu Hắc cách đó không xa, khóe môi để lộ nụ cười, Hàng Châu sao, hắn nhất định sẽ đi, nhưng không phải bây giờ.-"Có cơ hội nhất định sẽ đi." Trương Khởi LinhSau khi Ngô Tà an ủi Tiểu Hắc xong, liền đi đến trước mặt ông nội.-"Ngũ gia, tôi với Tiểu Ca sắp phải đi rồi. Trước khi đi, có mấy câu cần chính miệng nói với ngài."Ngô Lão Cẩu biết bản lĩnh của Ngô Tà, giờ thấy cậu nói chuyện nghiêm túc với mình, liền biết có chuyện rất quan trọng, cũng nghiêm mặt nói:-"Quan hộ vệ mời nói."-"Có ba chuyện cần ngài làm. Chuyện thứ nhất, nếu Phật gia và các vị đương gia khác hỏi chúng tôi đi đâu, ngài chỉ cần nói không biết là được. Chuyện thứ hai, về phần tư liệu tôi viết về Uông gia, làm phiền ngài giao cho Phật gia. Xin chuyển lời tới hắn, chuyện sống chết mất còn của Cửu Môn, tuyệt đối không được phép chủ quan. Thứ ba, không lâu sau, trong ngoài Cửu Môn sẽ có xảy ra chuyện lớn, ngài nên lên kế hoạch nhanh chóng dứt ra càng sớm càng tốt."Ngô Lão Cẩu nghiêm túc cầm lấy cuộc tư liệu Ngô Tà giao cho ông, rồi cất đi.-"Quan hộ vệ xin cứ yên tâm."Nhìn hai người xoay người đi, Cẩu Ngũ gia lại rất không nỡ.-"Hai vị đi đường bảo trọng, sau này nếu tôi có chỗ có ích, ngàn vạn đừng khách khí."Khi Ngô Tà và Trương Khởi Linh đi, trời còn chưa sáng.Vì không muốn quấy rầy mọi người, họ không dẫn theo lừa, mà mỗi người đeo một cái túi rời đi.Ngô Tà nói đùa với Trương Khởi Linh:-"Tiểu Ca, anh nói chúng ta bây giờ có giống đang trốn cha trốn mẹ đi không?"Trương Khởi Linh cười điểm nhẹ trán cậu:-"Giống, rất giống."Bọn họ nán lại thôn trang đã từng ở, đã gần trưa rồi.-"Tiểu Ca, chúng ta nghỉ ngơi ở đây chút đi, ăn trưa xong rồi đi."-"Được."Trong thôn có một quán ăn nho nhỏ, họ ở đó tùy ý ăn một ít, rồi tiếp tục lên đường.Họ không vội đi ngay, mà cứ vừa đi vừa nghỉ, tầm qua nửa tháng sau, đã đến giao lộ lúc đầu tách ra với Trương Hải Thanh.Ngô Tà biết rõ diễn biến lịch sử, ngay từ khi đến trại, đã đặt ra cho mình và Trương Khởi Linh kế hoạch mười năm.Bởi vì cậu biết rõ, mười năm loạn lạc kế tiếp, cho dù họ trở về Bắc Kinh, hay ở lại Thành Đô, đều sẽ bị cuốn vào bên trong.Vì vậy, Ngô Tà nghĩ tới một nơi, đó là Mêdog* Tây Tạng, là nơi Tiểu Ca được sinh ra, mẹ anh Bạch Mã an nghỉ ở đó. Quan trọng nhất, đó là nơi tránh xa trần thế, họ có thể sống yên bình suốt mười năm sóng gió ở đó.(*)墨脱 một huyện ở Tây Tạng.Khi Ngô Tà đề cập kế hoạch này với Trương Khởi Linh, Trương Khởi Linh cũng không chút suy nghĩ liền đồng ý. Anh biết rõ nơi đó hơn Ngô Tà, càng nhớ từng ngọn cây hòn đá ở đó, đó là quê hương anh hằng mơ ước được trở về.Chương 329: Hải Thanh Thật Hay Giả
Ngay khi Ngô Tà vừa thấy Trương Hải Thanh tới đón họ, cậu liền có cảm giác có gì đó không đúng, chưa đợi cậu suy nghĩ kĩ nguyên do của cảm giác này, Trương Hải Thanh cung cung kính kính hành đại lễ với Trương Khởi Linh: "Tộc Trưởng, Quan thiếu gia, đi đường vất vả rồi."Ngô Tà hơi nghi ngờ hỏi hắn:-"Hải Thanh, sao cậu tới đây?"Trương Hải Thanh vẫn dùng giọng Tứ Xuyên không chuẩn nói với Ngô Tà, "Quan thiếu gia, là Tộc Trưởng dặn tôi đến đón các cậu."Ngô Tà quay đầu hỏi Trương Khởi Linh:-"Tiểu Ca, là thật hả?"Trương Khởi Linh gật đầu.Ngô Tà thầm nghĩ hóa ra là Muộn Du Bình dặn trước Trương Hải Thanh, xem ra mình nghĩ nhiều rồi.Lên đường đi thêm mấy ngày, cuối cùng đến một khách sạn nhỏ cạnh ga xe lửa vào một buổi hoàng hôn sau cơn mưa, họ định nghỉ ngơi ở đây hai ngày, sau đó chuyển tới Tây Tạng.Mọi thứ trong khách sạn vẫn như trước, như thể thời gian ba năm này chưa từng tồn tại.Nhớ đến đoạn thời gian hưởng tuần trăng mật ở đây, Ngô Tà cảm thấy như thời gian trôi qua lâu như một thế kỉ.-"Quả nhiên là ẩn cư nhàn nhã quên ngày tháng, quay đầu đã ngàn năm!" Ngô TàCòn phải nói, từ khi cậu xuyên tới đây, thời gian hàng ngàn năm cứ vậy mà vội vã trôi qua. Cậu thậm chỉ không còn nhớ những ngày tháng trước khi gặp Muộn Du Bình đã trải qua như thế nào nữa. Giống như lần này cậu xuyên tới chỉ vì Muộn Du Bình mà đến, những ngày tháng không có hắn đều chỉ có một màu đơn điệu.Đêm đó, hai người vẫn nghỉ ngơi ở căn phòng đó.Đi nhiều ngày như vậy, Ngô Tà thực sự rất mệt, sau khi đánh răng rửa mặt xong liền lên giường nằm quất một giấc.Trương Khởi Linh nhìn khuôn mặt Ngô Tà mang theo nụ cười đi ngủ, để lộ ra nụ cười từ tận đáy lòng. Hắn đưa tay chạm vào tóc Ngô Tà, tóc cậu luôn mềm mại như vậy, giống như con người cậu, tuy bình thường mỏ hơi hỗn, nhưng tâm cậu vĩnh viễn mềm mại nhất.Khi hắn đang định lên giường nghỉ ngơi, lại nghe thấy tiếng gõ cửa, không phải phòng của họ, là cửa lớn khách sạn. Tiếng bên ngoài rất ồn ào, giống như rất nhiều người đang đến. Trương Khởi Linh nhận ra có chuyện rồi, vội đánh thức Ngô Tà:-"Tiểu Tà, mau tỉnh."Ngô Tà mở mắt ra, đột ngột ngồi dậy.-"Tiểu Ca, xảy ra chuyện gì vậy?"Cậu vừa nói vừa xuống giường mặc áo, lấy Đại Bạch Chân Chó từ trên tường xuống, Trương Khởi Linh cũng chuẩn bị sẵn sàng.-"Ngoài cửa lớn có người, có lẽ xông đến chỗ chúng ta." Trương Khởi Linh-"Chó Uông gia đuổi tới?"-"Không rõ."-"Họ chắc chắn muốn bắt anh, Tiểu Ca, anh đi trước, chúng ta hẹn nhau ở Mêdog."-"Không được, muốn đi thì cùng đi."Người ở bên ngoài ồn ào cả lên, rất nhanh sẽ xông tới đây, Trương Hải Thanh hớt ha hớt hải chạy lên lầu: "Tộc Trưởng, không hay rồi... "Vừa nhìn thấy Trương Hải Thanh, sự bất an của Ngô Tà lại xuất hiện. Cậu kéo Trương Khởi Linh ra sau lưng mình.-"Hải Thanh, cậu còn nhớ hai anh em lớn lên với cậu không?" Ngô TàTrương Hải Thanh nghe lời này, rõ ràng sửng người một cái, nhưng rất nhanh liền phản ứng lại: "Đương nhiên nhớ, Quan thiếu gia, sao ngài đột nhiên nhắc tới bọn họ vậy?"Thấy phản ứng của hắn, trong lòng Ngô Tà đã rõ, Trương Hải Thanh này là giả.Trương Hải Thanh và Trương Hải Tinh, Trương Hải Khách, Trương Khởi Linh bốn người cùng nhau lớn lên, mà chuyện này chỉ có bốn người họ biết, sau này Ngô Tà cũng biết, người ngoài không hề biết.Mà Trương Hải Thanh rõ ràng không biết chuyện này, nếu không đã sớm nói ra tên hai người.Ngô Tà nhẹ vỗ tay mấy cái, Trương Hải Thanh không hiểu, nhưng sắc mặt Trương Khởi Linh đột nhiên thay đổi, hắn đá Trương Hải Thanh văng ra, kéo Ngô Tà từ cửa sổ nhảy ra ngoài.Chương 330: Tiểu Ca Chờ Tôi
Trương Hải Thanh sau khi bị Trương Khởi Linh đá văng ra, liền biết thân phận mình đã bại lộ, lập tức nhảy dựng lên, đuổi theo ra ngoài.Lúc này người bên ngoài đã xông vào."Lục soát." Tên cầm đầu là một thanh niên mặc quân phục, tay cầm súng có hai ngón tay dài khác thường, nhưng không biết người này rốt cuộc là người Trương gia hay người Uông gia."Bọn họ chạy từ cửa sổ.""Đuổi theo."Những người này sau khi đuổi theo một con phố, phát hiện Trương Hải Thanh không dậy nổi ngã trên đất.Người thanh niên dừng lại, đặt tay dưới mũi thử, lắc đầu, liền dẫn người đi.Trương Khởi Linh và Ngô Tà không quen với đường xá con hẻm ở đây, chạy một hồi phát hiện trước mặt đã không còn đường nào để đi.Trương Khởi Linh kéo Ngô Tà nhảy một cái, nhảy vào một đại viện gần đó.Trong viện rất hoang vắng, cỏ mọc không qua người.Trương Khởi Linh kéo Ngô Tà trốn trong bụi cỏ, truy binh đằng sau rất nhanh đã đến bên ngoài bức tường.-"Đi." Trương Khởi LinhHai người chạy đến viện khác, vừa định ra ngoài, lại nghe thấy bên ngoài có người đang nói: "Đốt sáng hết lên cho lão tử, bên trên có lệnh, nếu thả người này đi, chúng ta ai cũng không thể sống sót.""Dạ, trưởng quan."-"Tiểu Ca sao có nhiều người đuổi theo chúng ta vậy? Anh nói rốt cuộc là ai muốn mạng chúng ta?"-"Trương Hải Thanh giả cũng có ngón tay dài."-"Nói vậy, không phải người Trương gia mà chính là người Uông gia?"Trương Khởi Linh nặng nề gật đầu.Trương gia và Uông gia đều có bối cảnh chính phủ, người Trương gia bổn gia không thể truy sát Tộc Trưởng, nếu có thì chỉ có Trương Đại Phật Gia hoặc dứt khoác là đám chó Uông gia.Dưới tình huống khẩn cấp, họ cản bản không có thời gian đi phân tích vấn đề này.-"Tiểu Ca, người họ muốn tìm chắc chắn là anh. Như vậy đi, tôi ra ngoài dụ chúng trước, anh nhân cơ hội... "Không đợi Ngô Tà nói xong, Trương Khởi Linh đã bịt miệng cậu lại.-"Đừng nói nữa, cậu đừng có nghĩ tới việc bỏ tôi lại một mình."-"Được rồi, chúng ta cùng xông ra."Ngô Tà vừa nói xong, liền cảm giác được Trương Khởi Linh ấn mạnh vào gáy mình.-"Đừng, Muộn Du Bình... "Trương Khởi Linh đỡ cơ thể Ngô Tà từ từ khụy xuống, đem cậu giấu vào một nơi kín đáo.-"Ngô Tà, xin lỗi, bảo trơ mắt nhìn cậu xảy ra chuyện tôi không làm được."Sau khi Trương Khởi Linh thu xếp Ngô Tà đang hôn mê xong, quay người nhảy ra khỏi đại viện.Bên ngoài truyền đến tiếng va chạm vũ khí.Chờ đến khi Ngô Tà từ từ tỉnh lại, chỉ cảm thấy xung quanh yên tĩnh đến kì lạ, Trương Khởi Linh và đám người truy sát bọn họ không biết đã sớm biến mất.-"Tiểu Ca, chờ tôi."Lúc này trong lòng Ngô Tà sự an nguy của Trương Khởi Linh, không sợ bất cứ thứ gì nữa, chạy như điên ra cửa sau viện.Quả nhiên không ngoài dự đoán, cửa lớn mở toang, có mấy thi thể nằm bên ngoài. Cậu dọc theo dấu vết đánh nhau một đường chạy như điên, dần rời khỏi đường phố phồn hoa, đến một con hẻm nhỏ hẻo lánh.Dưới ánh trăng mờ ảo, cậu thấy một đám người đang đi tới. Trong đó có một người trên người đầy máu, bị mấy người đó vây lại, nhìn kĩ lại, chính là Trương Khởi Linh đang bị trọng thương. Khoảng khắc Ngô Tà nhìn thấy Muộn Du Bình, trái tim như bị bóp nghẹn. Tiểu Bình Tử của cậu sao có thể chịu khổ như vậy, sao có thể để đám cặn bã này bắt đi?Cậu nghĩ cũng không nghĩ, xông về phía đám người đó."Người nào?""Cản hắn lại.""Ai da, đau chết tôi rồi!"Sự xuất hiện đột ngột của Ngô Tà, đánh cho đám người này trở tay không kịp. Đội hình vốn đã có chút xơ xác không còn cái gì rồi, sau khi Ngô Tà đánh bất ngờ xé xác, rất nhanh đã lao tới trước mặt Trương Khởi Linh.-"Tiểu Ca, cậu sao rồi? Mau tỉnh lại, tôi tới đón cậu về nhà đây!"...2024.03.17Gần 8000 từ rụng tay lun rồi, edit khúc này gây cấn ghia lun á trời, rảnh được mấy ngày nên mị tranh thủ edit nè, thấy mị giỏi hông mau khen mị đi~~Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store