Binh Ta Chung Cuc But Ky Chi Ta De Trong Sinh
EDIT: HANNNURLUVE
Mị xin khẳng định mị dịch truyện này sẽ có một số câu khác với bản gốc do nếu dịch nguyên bản gốc sẽ khó hiểu câu văn không mượt nên có một số chỗ mị dịch khác để phù hợp văn phong hiện tại. Xin cảm ơn.Xin nhắc lại không giống bản gốc 100%...Chương 251: Không Đi Nữa
Trương Khởi Linh rất nhanh đã quay lại.Ngô Tà nghe tiếng hắn bước vào, nhìn về phía cửa, lại thấy hắn bưng chậu nước nóng, cầm khăn mặt đi vào.-"Nào, rửa tay trước khi ăn cơm." Trương Khởi Linh bưng chậu nước, để Ngô Tà rửa tay trước, lại đưa khăn mặt cho cậu.Ngô Tà vừa lau tay, vừa hỏi:-"Tiểu Ca, anh còn nuôi gà không?"Trương Khởi Linh lắc đầu.-"Không có. Trứng gà là người ở đây tặng."Ngô Tà cười hì hì.-"Thì ra là như vậy, thảo nào chỉ có một quả trứng."Trương Khởi Linh giống như nhìn thấu tiểu tâm tư của Ngô Tà.-"Trứng gà còn, sáng mai lại chưng cho cậu một trứng."-"Vậy thì ngại quá. Thời buổi này, trứng gà đúng là hàng hiếm."-"Cậu gầy như vậy, cần bồi bổ."Ngô Tà nhéo cánh tay Trương Khởi Linh, cười nói:-"Còn nói tôi, bản thân cậu cũng có mập đâu."-"Cơ thể tôi là khỏe mạnh."Cái trứng gà đó cuối cùng cũng vào bụng Ngô Tà, vẫn là Trương Khởi Linh lột vỏ trứng cho cậu.Bữa cơm này, Ngô Tà ăn đặt biệt ngon, cũng không biết là do gương mặt vô cùng anh tuấn hại nước hại dân của Muộn Du Bình ăn chung với cơm, hoặc là trù nghệ cao siêu của Trương Khởi Linh, túm lại, chuyện không vui cũng đã xảy ra rồi, Ngô Tà ăn no!-"Tiểu Ca, cơm nhà cậu ăn ngon quá, tôi no căng bụng!"Sau khi Ngô Tà ăn no, Ngô Tà thấy ấm người, vội xỏ giày xuống giường, chuẩn bị đi dạo trong sân.Mới đi tới cửa, lại bị Trương Khởi Linh đang dọn chén đũa ngăn lại.-"Lạnh, mặc áo vào."Trương Khởi Linh đưa áo bông của Ngô Tà cho cậu, Ngô Tà lại không chịu cầm, dang rộng hai tay, đợi người nào đó mặc cho mình.Trương Khởi Linh bất lực, chỉ đành hảo hảo hầu hạ thiếu gia nhà mình.Trương Khởi Linh mặc áo ngay ngắn cho Ngô Tà xong, cũng mặc áo bông đội mũ, rồi theo Ngô Tà một trước một sau ra khỏi cửa.Ngoài đường không có người dọn tuyết, Ngô Tà và Trương Khởi Linh đành phải tản bộ trong sân cho tiêu cơm, sau đó câu được câu không nói chuyện mấy chủ đề nhỏ nhặt.-"Tiểu Ca, anh đã sống ở đây hơn mười năm rồi phải không?"Trương Khởi Linh gật đầu.-"Mấy năm gần đây, cậu vẫn luôn theo tôi?"Ngô Tà mỉm cười che giấu sự chột dạ của mình.-"Cũng không phải luôn theo cậu. Chỉ là khi nhớ cậu, âm thầm chạy đến đây nhìn cậu. Chỉ vậy thôi."-"Tại sao?"Trương Khởi Linh có chút tức giận, người này rõ ràng vẫn luôn bên cạnh nhìn mình, nhưng từ trước tới nay không chịu lộ diện, không để mình biết sự tồn tại của cậu, tùy ý cho cỏ dại nhớ nhung ngày càng mọc tươi tốt, cho đến cuối cùng càng vượt khỏi tầm kiểm soát.Ngô Tà không ngờ Muộn Du Bình sẽ vì chuyện này mà tức giận, vội dỗ dành:-"Tiểu Ca, tôi biết cậu sẽ trách tôi, trách tôi tại sao không chịu ở bên cạnh anh. Thật ra, tôi chỉ là sợ, sợ mình sau khi gặp anh, lại không nỡ rời đi nữa. Anh cũng biết, tôi vốn dĩ không thuộc về thời đại này."-"Tôi từng đến cung Tây Vương Mẫu."-"Tôi biết, nhưng thời cơ chưa tới, anh không mở quan tài đứa bé được."Trương Khởi Linh gật đầu.-"Tôi chỉ muốn đi nhìn cậu."-"Đứa nhỏ ngốc, đều là tôi không tốt, tôi hứa với anh, về sau sẽ không đi nữa, có được không?"-"Thật?"-"Thật."Ngô Tà thầm nghĩ, lần này đi núi Tứ Cô Nương, ở lại liền ba năm. Ba năm sau, cậu sẽ dẫn Muộn Du Bình đi Tây Tạng, ở đó ngốc mười năm, thoát khỏi khoảng thời gian hỗn loạn đó. Sau khi trở về, liền có thể đi cung Tây Vương Mẫu đem mình lúc nhỏ ôm ra.Tuy nhiên, Ngô Tà không nghĩ đến là, thế sự luôn thay đổi, cậu cuối cùng vẫn không thể thực hiện lời hứa của mình, vẫn luôn ở bên cạnh Trương Khởi Linh.Chương 252: Sống Chung
Ngô Tà đi đường cả một ngày, thể lực không chịu nổi, sớm đã ngồi trên giường đất ngủ gật.Trương Kỳ Linh bưng một chậu nước ấm vào, thấy cậu như con sâu ngủ, dần dần chìm vào giấc ngủ, nụ cười trên môi càng sâu hơn.Không lâu trước đây, nam nhân này trước mặt mình như một vị thần, nam nhân này khiến Tộc Trưởng đời trước nhớ tới liền run như cầy sấy, sao lại giống như càng sống càng nhỏ lại?-"Vô Tà, tỉnh tỉnh."Trương Khởi Linh đặt chậu nước nóng xuống đất, nhẹ nhàng đẩy vai Ngô Tà.Kì thật mấy năm qua, Ngô Tà vẫn luôn rất cảnh giác, cũng chỉ có ở trước mặt Trương Khởi Linh, mới có thể thực sự thả lỏng.Cậu mở mắt ra, có chút không vui nói:-"Tiểu Ca, tôi buồn ngủ chết đi được."Trương Khởi Linh thấy người này ăn vạ, tính tình tốt liền ôm Ngô Tà xuống giường đất.-"Ngâm chân trước khi ngủ."Ngô Tà cũng không phản kháng, mặc hắn loay hoay, trong miệng nhẹ 'ừm' một tiếng, ra vẻ mình biết rồi.Trương Khởi Linh ôm cậu ngồi lên một cái ghế đẩu, để chân cậu ngâm trong nước nóng.-"Nước có nóng không?"Thẳng đến lúc này, Ngô Tà mới coi như là tỉnh táo lại, cậu điều chỉnh tư thế trước, để bản thân ngồi thoải mái hơn chút, mới hài lòng khen người.-"Nước nóng vừa phải. Tiểu Ca, không ngờ nha, cậu chăm sóc người khác, vẫn rất cẩn thận."Trương Khởi Linh cười cười.Kể từ khi Ngô Tà xuất hiện trong sinh mệnh Muộn Du Bình, hắn đã bị lão Tộc Trưởng xem như người kế nhiệm mà bồi dưỡng. Nếu đã là Tộc Trưởng đời tiếp theo, có ai dám kêu hắn phục vụ chứ?Cho nên, thật sự chăm sóc một người, hắn vẫn là lần đầu tiên.Ngô Tà nhìn nụ cười của Trương Khởi Linh, trong lòng chợt rung động.-"Tiểu Ca, mấy năm nay, anh đã kết hôn chưa?"Trương Khởi Linh lắc đầu, không hiểu sao tư duy Ngô Tà lại nghĩ vậy, đột nhiên lại hỏi?Ngô Tà nhẹ nhõm thở ra. Cũng may, mình không đến trễ. Nếu tên Muộn Du Bình nhân lúc mình không ở đây, lén lút cưới vợ sinh con, lại dẫn theo Tiểu Muộn Du Bình mọi chuyện sau đó chắc chắn sẽ hơi phiền phức.-"Cũng may, cũng may."Trong lòng nghĩ, cậu thật sự đã nói ra như vậy.Trương Khởi Linh vừa nghe câu này, hai mắt sáng lên, chẳng lẽ tâm tư người này cũng giống mình? Nhưng hắn lại không dám nói ra. Bởi vì hắn đã hẹn với người đó, muốn đi xa một thời gian, đi lần này không biết bao giờ mới có thể quay lại. Hắn không muốn để Ngô Tà đợi mình vô ích ở đây.Ngô Tà sau khi nghe mình buộc miệng nói ra, suýt chút nữa cắn trúng lưỡi mình, vội rút lại lời nói:-"Ừm, Tiểu Ca, anh đừng hiểu lầm. Ý tôi là nói, anh nếu đã không lấy vợ, cũng không có sinh ra Tiểu Bình Tử. Với thân phận Đại Tộc Trưởng của anh, đương nhiên cũng không có ai dám kêu anh phục vụ. Cho nên, tôi thật may mắn khi được Trương Đại Tộc Trưởng chăm sóc một hồi."-"Học từ cậu."Muộn Du Bình vẫn nói ít hiểu nhiều như mọi khi, không chịu nói thêm một chữ nào.Nhưng Ngô Tà biết, hắn chỉ là lúc nhỏ, khoảng thời gian sống chúng với mình, hơi thắc mắc mà nói:-"Chứng mất trí nhớ của anh, không phải là tốt hơn rồi đi. Chuyện mười mấy năm trước, còn có thể nhớ rõ chuyện này?"Trương Khởi Linh lắc đầu.-"Rất nhiều chuyện, là sau khi gặp cậu, mới nhớ ra."-"Ha ha ha, thật không nghĩ tới, hóa ra tôi còn có chức năng này!"Ngô Tà nhếch miệng cười.-"Thật sự."Trương Khởi Linh nghiêm túc nói.Buổi tối khi ngủ, Ngô Tà sợ lạnh, cuối cùng tìm được một cái gối ấm áp bằng thịt người, tuy rằng gối ôm hơi cứng, cậu vẫn cảm thấy mỹ mãn ngủ một giấc.Trước khi tiến vào mộng đẹp, cậu lẩm bẩm một câu.-"Tiểu gia tôi hôm nay rốt cuộc được làm thiếu gia một hồi rồi. Ừm, hầu hạ không tồi, tôi rất vừa lòng!"Trương Khởi Linh khẽ bất lực nhìn chăm chú con bạch tuộc trong lòng mình nửa ngày trời, nhẹ nhàng vỗ lưng cậu, giống như lúc trước người này dỗ mình ngủ.Cửu biệt trùng trùng*, vui mừng khôn siết, hắn vốn cho rằng tối nay nhất định sẽ mất ngủ, nhưng cũng rất nhanh liền tiến vào mộng đẹp.(*)久别重逢 gặp lại nhau sau một thời gian dài xa cách.Hóa ra, bọn họ là liều thuốc ngủ của nhau!
Chương 253: Vẫn Luôn Rất Tuyệt
Sáng sớm hôm sau, khi Ngô Tà tỉnh dậy, phát hiện bên cạnh không có người.-"Tiểu Ca, Tiểu Ca."Kêu hai tiếng, không ai trả lời. Trong lòng Ngô Tà hơi hoảng, người này không phải chơi trò mất tích với mình chứ, một mình lén chạy đi Tứ Xuyên?Nghĩ tới khả năng này, cậu vội đứng dậy mặc y phục mang giày, vừa mang giày xong, cửa bị bên ngoài nhẹ đẩy vào, Muộn Du Bình ló đầu nhìn vào, thấy Ngô Tà ăn mặc chỉnh tề, dọa cho hoảng sợ.-"Cậu muốn đi?"Ngô Tà thấy người đã trở lại, tảng đá trong lòng cuối cùng cũng đặt xuống đất.-"Tiểu Ca, sáng sớm tinh mơ, anh chạy đi đâu, tôi còn tưởng anh lại chạy rồi?"Trương Khởi Linh nghe lời Ngô Tà nói, thầm nghĩ sao lại cho là mình lại chạy chứ, cũng không biết người ném mình chạy đi liền mười mấy năm rốt cuộc là ai?-"Tôi chỉ đi mua gà."-"Mua gà làm gì?"-"Hầm canh gà."Ngô Tà vỗ trán, người này thật có ý định thực hiện lời hứa, làm đồ ăn ngon cho mình, bồi bổ cơ thể cho mình.-"Tiểu Ca, tôi còn tưởng anh nói giỡn, không ngờ anh lại coi là thật. Thật ra thì, cơ thể tôi rất khỏe, thật sự không cần bồi bổ gì đâu."Trương Khởi Linh không trả lời cậu.-"Sao lại kêu lại chạy nữa? Tôi trước đây từng chạy hả?"Vừa nhắc tới chuyện này, Ngô Tà liền cảm thấy uất ức.-"Đúng. Chờ khi tôi lớn lên, chúng ta lại gặp nhau, anh liền thành chuyên gia mất tích, động một tí là chơi trò mất tích. Lần lâu nhất, anh lại rời đi mười năm!"-"Tôi khi đó không nhớ cậu hả?"Ngô Tà gật đầu, chỉ vào đầu hắn nói:-"Tiểu Ca, anh nói chứng mất trí nhớ của anh, liệu có trở nên càng ngày càng nghiêm trọng theo độ tuổi tăng lên, giống bệnh alzheimer*?"(*)老年痴呆 Bệnh thường gặp ở người già, sau khi mắc bệnh tính cách có thể thay đổi, khả năng ghi nhớ và phán đoán giảm sút.-"Tôi không biết."-"Dù sao, 40 năm sau, chúng ta lại gặp nhau, anh vẫn không nhận ra tôi."-"Sao có thể? Sao tôi lại quên cậu chứ?"Trong những năm qua, Trương Khởi Linh mất trí nhớ vô số lần, điều đầu tiên mỗi lần hắn nhớ đến khẳng định là Ngô Tà, đó là người đau lòng ôm hắn còn nhỏ bơ vơ vào lòng, là nam nhân đó vì hắn đánh đập tàn nhẫn tộc nhân Trương gia.Làm sao hắn có thể quên được hơi ấm duy nhất trên đời?Ngô Tà thấy hắn đau khổ và tự trách, vội an ủi hắn:-"Tiểu Ca, anh cũng đừng tự trách. Anh mặc dù không nhận ra tôi, nhưng anh vẫn luôn bảo vệ tôi. Lúc đó, thân thủ tôi rất kém, nếu không có anh với Bàn Tử một đường che chở, tôi sớm đã chết trong mộ rồi. Căn bản không thể tới được đây."Trương Khởi Linh dùng ánh mắt dò hỏi Ngô Tà, giống như muốn hỏi Ngô Tà, có phải là đang dỗ mình vui vẻ không.-"Thật ra, bây giờ nghĩ lại, cho dù lúc đó anh không nhớ tôi là ai, những vẫn có một sức mạnh nào đó, làm anh cảm thấy rằng tôi là người quan trọng nhất trong cuộc đời anh. Vì vậy, từ lúc chúng ta gặp nhau bắt đầu, anh vẫn luôn bảo vệ tôi, liều mạng cứu tôi vô số lần, cuối cùng cũng là vì bảo vệ tôi mà rời khỏi tôi, lần đó đi liền là 10 năm."-"Mười năm sau thì sao?"-"Mười năm sau, tôi thay anh giải quyết tất cả phiền toái với kẻ thù, tìm anh trở lại. Tiểu Ca, anh nói, tôi có phải rất tuyệt không?"-"Cậu vẫn luôn rất tuyệt."Lúc ăn sáng, Ngô Tà quả nhiên ăn được món giờ ăn tối hôm qua, Trương Khởi Linh hứa làm trứng trưng. Món trứng trưng* núng na núng nính, rưới lên chút dầu mè, chưa kể hấp dẫn đến thế nào.(*)Đây là hình món trứng trưng, mềm mềm ăn ngon lắm á.
Chương 254: Cổ Đao Giết Gà
Sau khi ăn sáng xong, Trương Khởi Linh vội giết gà, chuẩn bị hầm canh gà.Ngô Tà thấy thấy hắn dùng dụng cụ giết gà, thiếu chút nữa cười ra bửa sáng.-"Tiểu Ca, anh dùng Hắc Kim Cổ Đao giết gà hả?"Trương Khởi Linh dùng ánh mắt nghi hoặc nhìn Ngô Tà, giống như không hiểu, có cái gì mắc cười.-"Ha ha ha, Tiểu Ca, có phải đây gọi là giết gà bằng dao mổ trâu không?"Trương Khởi Linh lại nghiêm túc giải thích với Ngô Tà:-"Đao này chưa giết trâu, chỉ chặt củi."(Ngô Tà giờ đang thấy nhứt nhứt cái đầu=)))Ngô Tà đau lòng giựt Hắc Kim Cổ Đao từ tay Trương Khởi Linh.-"Bảo bối, chủ nhân của em không biết trân trọng em, lại dùng bảo vật vô giá như em, làm mấy công việc nặng nọc giết gà chẻ củi, em cứ đi theo anh, anh chỉ để em chặt bánh tông thôi."-"Cậu thích đao này?"-"Đương nhiên."-"Tặng cậu."-"Hào phóng như vậy. Nhưng mà đao của anh nặng lắm, tôi dùng tốn sức, anh vẫn là giữ lại cho mình dùng đi."Đại khái là dùng Hắc Kim Cổ Đao giết gà quá quý giá, Ngô Tà cảm thấy canh gà bửa trưa hôm đó đặc biệt thơm, đó là bữa ăn ngon nhất mà cậu từng a trong đời!Khi Ngô Tà kể chuyện Tiểu Ca lấy Hắc Kim Cổ Đao giết gà, làm Bàn Tử cười đến không thở được.-"Thiên Chân, cậu có phải nói linh tinh không dạ? Tiểu Ca, vậy mà lại dùng Tiểu Hắc Kim giết gà!"Trương Hải Khách và Trương Nhật Sơn ngại sự uy nghiêm của Tộc Trưởng Đại Nhân, cuối cùng cũng không nhịn cười được nữa, xém chút nội thương luôn rồi.Lại nghe Ngô Tà miêu tả bữa ăn thơm ngon, cũng không nhịn được nữa.-"Tộc Trưởng, bửa nào rảnh ngài lại dùng Hắc Kim Cổ Đao chỉ giết gà, chúng ta cũng thử món canh gà thơm ngon nhất trên đời mà năm đó Tiểu Tam Gia từng ăn nhé?" Trương Hải KháchTrương Khởi Linh không phản ứng gia hỏa vì ăn mà có thể không cần mạng, Ngô Tà lại nói với Trương Hải Khách:-"Hải Khách, cậu đừng có mơ giữa ban ngày nữa, Tộc Trưởng các cậu chỉ có thể vì tôi rửa tay nấu canh thôi. Nếu cậu thật sự muốn uống canh gà, thì tự hầm đi, Hắc Kim Cổ Đao có thể cho cậu mượn dùng. Nhưng có thể cầm động được hay không, phải xem bản lĩnh của bản thân cậu rồi."Nhìn thấy Trương Hải Khách bị Ngô Tà tàn nhẫn đả kích, Trương Nhật Sơn rất mừng là mình không có mở miệng.-"Tiểu Tam Gia, các cậu bắt đầu đi Tứ Xuyên khi nào?" Trương Nhật SơnNgô Tà không cần nghĩ ngợi mà trả lời:-"Sau tết nguyên tiêu*, chúng tôi lên đường về phía nam."(*)元宵节 /yuánxiāo jié/ Tết Nguyên Tiêu là một trong những ngày lễ truyền thống quan trọng nhất của Trung Quốc, còn có tên gọi khác là "Hội hoa đăng" hay "Lễ hội đèn lồng". Hàng năm, Tết này được tổ chức vào ngày rằm tháng giêng âm lịch.Theo dòng kí ức, Ngô Tà hình như đã trở lại sân nhỏ băng tuyết ngập tràn.Lúc cậu đến đây, là mùng sáu tháng giêng. Khi rời đi, là mười sáu tháng giêng. Hai người sống trong sân nho nhỏ, hai người sống ở đây suốt mười ngày.Thời gian mười ngày, nói dài không dài, nói ngắn cũng không ngắn. Đủ cho họ sắp xếp rất nhiều chuyện rõ ràng, lên kế hoạch cho con đường phía trước.Ngày tết nguyên tiêu, Trương Khởi Linh cũng biết lấy đâu ra mấy dây pháo, bùm bùm nổ nửa ngày.Ngô Tà bịt tai, cười tít mắt nhìn Trương Khởi Linh tự mình châm lửa đốt pháo đỏ rực, nhìn tia lửa không ngừng đốt cháy, đốt từng chuỗi dây pháo.-"Tia lửa, có thể cháy lan cả thảo nguyên, hóa ra đó là sự thật." Ngô TàTối hôm đó, sau khi ăn tối xong, họ bắt tay làm ra hai chiếc đèn khổng minh*, tự tay châm lửa, để bọn nó mang theo nguyện vọng tốt đẹp của hai người từ từ bay lên bầu trời.(*)孔明灯 /kǒngmíngdēng/ hình ảnh nè.
Chương 255: Một Lời Đã Định
Ngày 16 tháng 1 năm 1963, Trương Khởi Linh và Ngô Tà rời khỏi ngôi làng nhỏ xa xôi, bước vào hành trình về phía nam.Bọn họ trước trong trời đông tuyết phủ, bất chấp cơn gió Bắc buốt giá, đi bộ hơn nửa ngày trời, mới được ga xe lửa nho nhỏ ở thị trấn địa phương.Ga tàu này, mỗi ngày đều có một chuyến xe lửa màu xanh đi thủ đô Bắc Kinh, Trương Khởi Linh mấy ngày trước đã đến đây một chuyến, mua hai vé xe đi Bắc Kinh.Bời vì vừa qua mười lăm tháng giêng, người ra đường không nhiều, nhà ga vắng tanh.Nói là sảnh chờ, thực chất chỉ là một căn nhà mái bằng thô sơ, để khoản chừng mười mấy băng ghế gỗ.Trương Khởi Linh đỡ Ngô Tà bước vào.Đi quãng đường xa như vậy, Ngô Tà cảm giác chân không phải của mình nữa, cái eo già cả cũng rất mệt sắp gãy rồi. Bởi vậy, đoạn đường cuối, nếu không phải có Trương Khởi Linh đỡ cậu, cậu e là mình sẽ ngồi ì trên tuyết không đi nữa.Trương Khởi Linh vốn muốn cõng cậu, nhưng Ngô Tà ngại sĩ diện, sống chết không chịu, Trương Khởi Linh bất đắc dĩ, đành phải đỡ thiên tuế lão nhân từng bước đến sảnh đợi xe.Tìm một góc không có người xung quanh ngồi xuống, Ngô Tà mới thở phào nhẹ nhõm, đấm cái eo già than phiền với Trương Khởi Linh:-"Tiểu Ca, anh nói, tôi có phải già thật rồi hông, sao thể lực so với cậu kém nhiều vậy? Anh nhìn hơn nửa ngày đi bộ, anh thì như một người bình thường, tôi lại thiếu chút nằm sấp xuống tuyết không dậy nổi. Haizz, không phục thì không được mà!"Trên khuôn mặt lạnh lùng của Trương Khởi Linh, lộ ra nụ cười nhàn nhạt. Vô Tà của hắn cũng không còn là nam nhân từ trên trời rơi xuống như một vị thần nữa, cậu ở trước mặt mình không hề phòng bị để lộ ra diện mạo vốn có, thiên chân vô tà* không cảnh giác, hoạt bát cởi mở nói nhiều.(*)天真无邪 /tiānzhēn wú xié/ ngây thơ trong sáng.Ngô Tà quay đầu nhìn chăm chú nụ cười nhàn nhạt của Trương Khởi Linh nửa ngày, mới có chút kinh ngạc nói:-"Tiểu Ca, anh cười lên rất đẹp nha, nhất định có thể làm mê mẩn một đám mỹ nữ. Thành thật khai nhận, mười mấy năm qua, thật sự không có mỹ nữ nào có thể lọt vào mắt anh hả? Anh thật sự chưa tìm được người yêu hở?"Trương Khởi Linh biết Ngô Tà lại đang nhõng nhẻo, nhưng cũng may hắn sống chung mười ngày, đã tìm được điểm yếu của Ngô Tà, biết cách ứng phó với cậu hiệu quả nhất:-"Mười mấy năm qua, tôi vẫn luôn tìm cậu khắp nơi."Ngô Tà nghe lời này, lập tức á khẩu nửa ngày không ồn ào nữa.Bình Tử ngốc này, nhanh như vậy đã tìm được chiêu đối phó với mình. Nhưng chiêu này đối với mình mà nói thử lần nào cũng trúng. Ai, ai kêu mình bỏ rơi phụ lòng* con cái nhà người ta, tổn thương người ta tâm hồn trong sáng của trẻ thơ, giờ nghĩ lại việc làm khi đó thật là đuối lý a!(*)负心汉 /fùxīn hàn/ Nó có nghĩa là một người đàn ông đùa giỡn với tình yêu của người khác, bỏ rơi một người phụ nữ si mê và không quan tâm đến tình cảm của mình.Ngô Tà cuối cùng đành phải nhượng bộ:-"Bình Tử, xin lỗi. Nếu có thể làm lại từ đầu, tôi nhất định sẽ ở bên cạnh anh, nhìn anh trưởng thành."Trương Khởi Linh nghe câu này, sự ủy khuất tràn ngập trên mặt đột nhiên tan thành mây khói.-"Cậu nói lời giữ lời?"-"Đương nhiên. Tôi thiếu gia nhà anh, chính là miệng vàng lời ngọc, nhất ngôn cửu đỉnh, nhất ngôn ký xuất, tứ mã nan truy*!"(*)一言既出 驷马难追 /Yī yán jì chū, sì mǎ nán zhuī/ Một lời nói ra bốn ngựa khó theo, một lời nói ra như bát cháo hoa đổ xuống đất.Nghe Ngô Tà cố ý nghiền ngẫm từng chữ để làm mình vui vẻ, nụ cười trên mặt Trương Khởi Linh càng sâu hơn nữa.-"Vậy một lời đã định, không được hối hận."Ngô Tà nghe xong lời này, sau lưng đột nhiên có chút lạnh, luôn có một loại cảm giác bị người này tính kế.Nghĩ đến đây, tục ngữ có câu, nói nhiều ắt có sai lầm. Mình vốn dĩ không phải người nói nhiều, đều tại tên Bàn Tử thối lảm nhảm, sống chung với nhau lâu như vậy, mình vậy mà bị hắn lây bệnh.Nói đến đây, cậu thật có chút nhớ Bàn Tử rồi.Khi đoàn tàu màu xanh bốc khói trắng chậm rãi thổi còi vào ga, Ngô Tà cũng gần như nghỉ ngơi đủ rồi. Sau khi tàu dừng lại, bọn họ mang theo hành lí lên tàu.Chương 256: Ai Đáng Tin Nhất
Tốc độ tàu hỏa những năm 1960 với đường sắt cao tốc thế kỉ 21 hoàn toàn khác nhau. Từ thị trấn nhỏ hẻo lánh nơi Trương Khởi Linh sống, đến thủ đô Bắc Kinh hơn một ngàn km, ngồi xe lửa mất hai ngày hai đêm.May thay Trương Khởi Linh nhìn xa trông rộng, sợ Ngô Tà chê mệt, mua vé giường nằm, bằng không ngồi hai ngày hai đêm, Ngô Tà cảm thấy hai chân mình chắc bỏ luôn, eo già cũng sắp gãy rồi.Trên tàu, Ngô Tà mang theo hai cuốn sách, lúc nào nhàm chán, thì lấy ra xem.Cậu đeo mắt kính, cầm quyển sách ngồi bên cửa sổ, tâm tư lại không biết bay tới đâu rồi.Trương Khởi Linh cầm ly nước ấm quay lại, đặt xuống cạnh cậu.-"Nghĩ gì đó?"-"Nghĩ đến những người bạn cũ ở Bắc Kinh, Tiểu Hoa a, Bàn Tử a,... Tiếc là, bọn họ bây giờ đều chưa sinh ra. Ai, tôi bây giờ, một người cô đơn, cô độc lạnh lẽo a!"-"Tôi ở đây."-"Nếu không phải tôi không yên tâm anh, tôi đã quay về từ lâu rồi."-"Tôi biết."-"Tôi nhớ ra rồi, có một người bạn cũ bây giờ chắc là vẫn đang ở Bắc Kinh."-"Ai?"-"Đại Kim Nha*, Kim Vạn Đường, tôi với Bàn Tử gọi ông ấy là Đường Đường. Nhưng mà, lão tiểu tử này không thành thật, lần đầu tiên tôi theo chú ba và anh đi Thất Tinh Lỗ Vương cung, chính là bị ông ta lôi kéo bằng sách lụa thời Chiến Quốc."(*)大金牙 kim nha là răng vàng nha.-"Đó là sau khi cậu lớn lên, chúng ta lần đầu gặp mặt hả?"-"Cũng không tính là lần đầu. Chắc là lần thứ hai gặp mặt đi. Chúng ta lần đầu tiên gặp mặt là ở dưới lầu chỗ chú ba tôi, lúc đó tôi chỉ lướt qua anh, không nhìn rõ bộ dáng anh, chỉ nhớ Hắc Kim Cổ Đao trên lưng anh."-"Nói như vậy, hẳn nên cảm ơn ông ấy."-"Tiểu Ca, anh nói có lý đấy. Nếu không có Đại Kim Nha xuất hiện ở Ngô Sơn Cư của tôi, dẫn tôi đi Thất Tinh Lỗ Vương cung, chúng ta cũng không có khả năng lại làm quen nhau. Nói ra thì, tôi còn thiếu lão tiểu tử kia một ân tình."-"Tình nghĩa này còn cần hả?"-"Thật ra cũng không cần nữa, tôi sau này suy xét mấy chuyện này, thấy chắc cũng là được người khác giao phó, tiền cà phê khẳng định lấy không thiếu."-"Vậy quên đi."Ngô Tà bưng ly nước lên, uống một ngụm ấm cổ họng, lại hỏi Trương Khởi Linh:-"Tiểu Ca, chúng ta nếu đã không muốn đi chung với bọn Hoắc Tiên Cô, tại sao không ở nhà thêm mấy ngày? Dù sao thời gian cũng không quá trễ."Trương Khởi Linh nhìn bên ngoài cửa sổ, đoàn tàu vẫn đang chạy về phía Đông Bắc, bên ngoài một mảnh trắng xóa, chói mắt mà đơn điệu.-"Tôi không tin họ. Chúng ta đi trước xem."Ngô Tà thầm nghĩ, sau khi Tiểu Ca mất trí nhớ, khi nhìn thấy Hoắc Tiên Cô quỳ xuống trước mặt mình, hắn cũng nói câu như vậy 'tôi không tin bà'. Người Cửu Môn rốt cuộc đã làm gì với Tiểu Ca, mới khiến hắn khi đang mất trí nhớ chỉ dưới tình huống dựa vào trực giác, liền biết bà ta không đáng tin?-"Tiểu Ca, Hoắc Tiên Cô kia, chúng ta quả thực phải đề phòng chút. Nhưng mà, trong Cửu Môn ít nhất có một người đáng tin, là ông nội của tôi. Nếu anh không tin ông ấy, cũng sẽ không đưa tôi đến Ngô gia, để tôi lớn lên với thân phận Ngô Tà."Trương Khởi Linh gật đầu.Nếu Ngô Tà trên danh nghĩa là người Ngô gia, như vậy hắn đối với Ngô lão cẩu đương nhiên cũng khách sáo chút, dù sao cũng là người một nhà a.-"Về phần Trương Đại Phật Gia, tôi không biết lần này hắn liệu có đích thân ra trận không, nhưng hắn ít nhất sẽ phái một người có thể đại diện hắn đến Tứ Xuyên trước. Người này có lẽ chúng ta đều quen."-"Không lẽ là Nhật Sơn?"Ngô Tà từng nói với Trương Khởi Linh, Trương Nhật Sơn vẫn đang bên cạnh Trương Khải Sơn, làm phó quan của hắn, là người trung thành thân cận nhất của hắn, nên chắc là đáng tin.Chương 257: Nhập Vai
Hai ngày sau, đoàn tàu cuối cùng cũng đến địa phận Bắc Kinh.Ngô Tà ngồi bên cửa sổ, nhìn ra ngoài cửa sổ nhìn những con đường, nhà cửa sắp tới cũng như hàng cây trơ trụi ven đường, đưa tay chọt chọt Trương Khởi Linh đang ngồi ngủ gật bên cạnh nói:-"Tiểu Ca, mau tỉnh lại, xe lửa đến Bắc Kinh rồi, chúng ta phải chuẩn bị xuống xe."Trương Khởi Linh mở mắt ra, nhìn thoáng qua cửa sổ, thấp giọng nói:-"Còn nửa giờ nữa."Nói xong liền nhắm mắt lại đi gặp Chu Công*.(*)Thời Cổ Đại, Chu Công là một tước vị của nhà Chu, người làm chức này thường là người phụ tá cho Chu Vương trị vì thiên hạ. Vị Chu Công đầu tiên trong lịch sợ họ Cơ tên Đán (khoảng 1100 trước Công Nguyên), cũng còn gọi là Thúc Đán, là con thứ tư của Chu Văn Vương Cơ Xương và là công thần khai quốc nhà Chu trong lịch sử Trung Quốc. Ông có công giúp Chu Vũ vương Cơ Phát lập ra nhà Chu, giành quyền thống trị Trung Hoa từ tay nhà Thương.Sau khi Chu Vũ Vương chết, Cơ Đán đã giúp Tân vương là Chu Thành vương xây dựng và phát triển nhà Chu. Hình ảnh của ông tiêu biểu cho tấm lòng trung quân phò chúa, không sinh dị tâm, thường được hậu thế về sau nhắc đến cùng với Y Doãn nhà Thương. Nhà Chu dưới sự nhiếp chính của ông đã vươn lên thành một nước mạnh mẽ, tạo tiền đề cho công cuộc xây dựng nên nền Văn minh Trung Hoa rực rỡ về sau. Công lao to lớn của Cơ Đán với sự phát triển của Văn minh Trung Hoa khiến người ta gọi ông bằng chức vụ là Chu Công, quên đi cái tên Cơ Đán, khiến cho nhiều người lầm tưởng Chu Công là tên thật của ông.Ông là một chính trị gia, một nhà quân sự tài ba và nhà tư tưởng kiệt xuất của giai đoạn đầu thời Tây Chu, được tôn là người đặt nền móng cho Nho học sau này. Ông cũng là một trong những bậc thánh nhân thời cổ đại mà Khổng Tử sùng kính nhất đời.
Một người xuất chúng như vậy khiến cho ai ai cũng mong muốn được diện kiến. Chính vì vậy câu nói "kiến Chu Công khứ liễu" được ra đời. Nó có ý là nằm mơ để gặp được Chu Công, nhưng muốn mơ thì phải ngủ => "đi gặp Chu Công" = "đi ngủ" đó các bạn.-"Sao cái gì anh cũng biết dị? Xem ra, thành Bắc Kinh này mười mấy năm qua anh đến cũng không ít ha!"Ngô Tà nhỏ giọng lẩm bẩm, nhìn Trương Khởi Linh bơ mình, cũng dừng lại.Ngô Tà nhìn đồng hồ trên cổ tay mình, bắt đầu tính giờ.Trương Khởi Linh nói không sai, xe lửa cuối cùng cũng đến trạm, quả nhiên là chuyện nửa tiếng sau.Ngô Tà lần này đã hạ chủ ý, không gọi Trương Khởi Linh xuống xe nữa, cậu muốn xem xem, hắn có thể ngủ tới bao lâu.Gia hỏa này từ khi lên tàu, ngoại trừ lúc ăn cơm với đi vệ sinh, trên cơ bản đều ngủ gật, số lần bồi mình nói chuyện phiếm đếm trên đầu ngón tay, đúng là quá đáng ghét.Ngô Tà giống như là oán phụ, ở đó lén lút nói xấu Muộn Du Bình bên cạnh.Nói cũng lạ, xe lửa vừa dừng, Trương Khởi Linh tự động mở mắt ra, nhìn Ngô Tà bên cạnh có chút ngạc nhiên, nói câu khiến Ngô Tà vô cùng khó chịu.-"Quan Căn, từ giờ trở đi, chú ý thân phận, lời nói và việc làm."Quan Căn là biệt danh của Ngô Tà trong hành động lần này, cậu bên ngoài dùng thân phận tùy tùng Trương Khởi Linh.Ngô Tà cho rằng, thân phận này sau khi tới núi Tứ Cô Nương mới dùng tới, không ngờ bản thân bắt đầu từ giờ, liền phải nhập diễn rồi.Tuy rằng trong lòng không thích thân phận tay sai này, nhưng thân phận thật của cậu lại không thể để người ngoài biết.Trước đừng nói tới thân phận Vương Tử Tây Chu, nếu bị thế nhân sau này biết được, liệu có đưa cậu tới viện nghiên cứu giải phẫu hảo hảo nghiên cứu không đây?Chỉ riêng bên ngoài nói cậu là thân phận cháu trai lớn của Cửu Môn Ngũ gia Ngô lão cẩu, nếu bị người khác biết, cũng sẽ có vô số rắc rối tìm tới cậu.Cho nên, cậu chỉ có thể là người của Tộc Trưởng Trương gia.Hơn nữa lần này đi liền ba năm, nếu như dùng thuật dịch dung, bởi vì ở thời gian dài, cũng sợ sẽ để lộ sơ hở.Vì vậy, bọn họ quyết định không dịch dung, lấy diện mạo sẵn có xuất hiện, thân phận sao, tùy tùng khác họ của Trương Khởi Linh.Tại sao không nói thẳng cậu là người Trương gia, bởi vì cậu không có ngón tay dài bất thường, võ công cũng không phải của Trương gia, cậu không phải họ Trương càng đáng tin hơn chút.Ngô Tà không cam tâm tình nguyện trả lời:-"Dạ, Tộc Trưởng Đại Nhân."Sau đó đứng dậy lấy hành lí của hai người xuống, đeo lên lưng.Trương Khởi Linh đối với phản ứng của Ngô Tà có chút bất ngờ, hắn cho rằng Ngô Tà sẽ làm nũng với mình, ít nhất cũng sẽ lẩm bẩm mấy câu, oán giận một lát.Nhưng cậu lại có thể lập tức nhập diễn, kỉ luật nghiêm minh, sức hành động nhanh đến kinh người.Trương Khởi Linh nghĩ thầm, xem ra mình thật sự đã xem nhẹ gia hỏa này, thực ra nội tâm cậu vẫn là nam nhân giống như vị thần giết tất cả người Trương gia trong nháy mắt! Mình đã bị bộ dáng như chim non nép vào lòng người của cậu trong mười mấy ngày qua đánh lừa.Trương Khởi Linh nghĩ đến, người này dù sao cũng là thiếu chủ Trương gia, chịu hạ thân phận giả làm tùy tùng của mình, thật sự là ủy khuất cậu rồi, liền nắm chặt tay Ngô Tà, giải thích một câu:-"Kinh thành là lãnh thổ của họ, sau khi xuống xe, sợ có tai mắt."Ngô Tà biết hắn nói có ý gì, nhưng cậu vẫn muốn tìm cách bù đắp, cậu ghé sát tai Trương Khởi Linh, nói nhỏ:-"Tôi biết, yên tâm, kỹ năng diễn xuất của tôi rất tốt. Chẳng qua, anh phải bồi thường cho tôi mới được."-"Được."Trương Khởi Linh sẵn sàng đồng ý.-"Sau này ở trước mặt người khác, tôi nghe anh, là tùy tùng của anh. Nhưng khi không có người, anh phải nghe tôi, để tôi khi dễ lại mới được."-"Không thành vấn đề."Trương Khởi Linh dứt khoát nói.-"Chúng ta một lời đã định nha." Ngô Tà.
Chương 258: Tộc Trưởng Trúng Tà
Trương Khởi Linh và Ngô Tà từ khi ra ngoài, liền có một người đàn ông trung niên đến đón họ: "Xin hỏi, hai vị là đồng chí Tiểu Trương và đồng chí Quan Căn phải không?"Ngô Tà gật đầu.-"Không sai, tôi chính là Quan Căn.""Là như thế này, tôi là hỏa kế* khách sạn Hồng Tinh, Trương lão bản bảo tôi đến đón hai vị đi."(*)伙计 /huǒjì/ nhân viên, người làm thuê.-"Được, làm phiền rồi. Chúng ta đi thôi."Ngô Tà nghe đối phương nói lão bản họ Trương, liền biết là người Trương gia phái tới đón mình và Tiểu Ca, nhưng không biết là người chi nào của Trương gia.Nhưng, cậu thấy bộ dáng Trương Khởi Linh không hề ngạc nhiên chút nào, cũng lười bận tâm đến.Hai người theo hỏa kế bảy cong tám rẽ đến khách nhỏ nằm sâu trong hẻm, bảng hiệu khách sạn có viết 4 chữ lớn 'khách sạn Hồng Tinh', trên cửa treo lá cờ tiểu hồng bay trong gió.Ngô Tà nghĩ thầm Trương lão bản mở khách sạn thoạt nhìn, khá yêu nước đấy.Ngô Tà theo sau lưng Trương Khởi Linh, thái độ một tùy tùng đủ tư cách, bề ngoài thái độ tôn kính với Trương Khởi Linh. Đợi sau khi Trương Khởi Linh và Ngô Tà bước vào, hỏa kế quay người đóng cửa lại. Sau đó cung kính hướng về Trương Khởi Linh quỳ xuống hành đại lễ: "Trương Hải Tinh bái kiến Tộc Trưởng Đại Nhân."Trương Khởi Linh gật đầu.Trương Hải Tinh từ dưới đất đứng dậy, nghe thấy Tộc Trưởng Đại Nhân hỏi:-"Phòng sắp xếp xong chưa?""Đã sắp xếp xong, tôi đây sẽ dẫn ngài đi."Trương Khởi Linh quay đầu, nói với Ngô Tà:-"Quên nói với cậu, đây là nơi liên lạc của Trương gia ở Bắc Kinh, khách sạn chỉ là bình phong, không kinh doanh với bên ngoài."Nếu đã là địa bàn Trương gia, vậy chứng minh nơi này an toàn, Ngô Tà cảm thấy, mình cuối cùng cũng có thể xoay người làm chủ nhân rồi.Cậu cởi hành lí trên lưng xuống, ném cho Trương Khởi Linh.-"Hành lí này khá nặng, mệt chết tiểu gia rồi."Trương Hải Tinh chưa từng nhìn thấy điệu bộ như vậy, người Trương gia họ khi nhìn thấy Tộc Trưởng không phải lễ độ cung kính thì thở mạnh cũng không dám, tùy tùng này rốt cuộc là người nào, lại to gan lớn mật, dám đem hành lí ném cho Tộc Trưởng.Điều khiến hắn ngạc nhiên nhất không phải chuyện này, mà là Tộc Trưởng lại thuận theo nhận hành lí, còn nói với tùy tùng:-"Buổi tối ngâm chân với nước nóng cho đỡ mệt, tôi xoa bóp cho cậu nữa, hảo hảo ngủ một giấc, ngày mai sẽ tốt thôi."-"Bây giờ tôi chỉ muốn lên giường nằm, một chút cũng không muốn động."Ngô Tà tiếp tục ăn vạ, đứng im trong sân.Trương Khởi Linh 3 phần bất lực 7 phần như ba ném hành lí cho Trương Hải Tinh.-"Cầm."Sau đó đi đến bên cạnh Ngô Tà, ngồi xổm xuống.-"Lên đi."Ngô Tà muốn chính là kết quả này, tự nhiên sẽ không khách khí, cậu quen cửa quen nẻo nằm lên lưng Trương Khởi Linh, nhất quyết để Trương gia Đại Tộc Trưởng cõng vào phòng, trực tiếp đặt lên giường.Trương Hải Tinh người chứng kiến mọi chuyện sốc đến mức con ngươi sắp rớt ra ngoài, Tộc Trưởng có phải trúng tà rồi không?Nhưng Trương gia quy củ nghiêm ngặt, hắn lại không phải Trương Hải Khách, căn bản không có gan đem vấn đề của mình hỏi ra.Ai, lại một người Trương gia đáng thương sắp nghẹn đến nội thương rồi!Trương Hải Tinh đặt đồ xuống, liền bị Tộc Trưởng đuổi ra khỏi phòng. Cho nên, không thấy được càng làm hắn trố mắt hợp với tình cảnh.Trương Khởi Linh đặt Ngô Tà lên giường xong, lại phục vụ chu đáo cởi giày và áo bông lớn bên ngoài, cầm chăn trên giường nhẹ đắp lên người.Trong phòng đốt giường đất, không hề cảm thấy lạnh.Ngô Tà được Trương Khởi Linh hầu hạ rất thoải mái, lại thêm nhiệt độ xung quanh đột nhiên tăng cao, càng có chút mơ màng muốn ngủ.Chương 259: Như Vậy Khá Tốt
Trương Khởi Linh nhìn bộ dáng nhỏ của Ngô Tà vừa mệt vừa lười, tảng băng cứng trong lòng dần dần tan thành một vũng nước xuân.Nhiều năm trôi qua, nam nhân này đã thành tâm ma của Trương Khởi Linh từ lâu, hắn khao khát cậu, nhớ nhung cậu, cho dù mất trí nhớ bao nhiêu lần, đều không quên được cậu!Trương Khởi Linh vốn dĩ cho rằng, tất cả tình cảm của mình đối với nam nhân này, chẳng qua chỉ xem cậu là ân nhân và người thân. Bởi vì tất cả sự ấm áp mà hắn có thể nhớ khi còn nhỏ, đều là người này cho.Hắn nghĩ rằng, sở dĩ người này có động lực là không ngừng trở nên mạnh mẽ, là bởi vì tấm gương sức mạnh, là vì một ngày nào đó có thể có cơ hội báo ân.Thẳng đến khi hai người gặp nhau lần nữa, hắn mới phát hiện mặt khác của nam nhân đó, thiên chân vô tà và dựa dẫm mình ẩn dấu dưới vẻ ngoài cường đại.Hóa ra, không chỉ là Tiểu Bình Tử ỷ lại thiếu chủ, thiếu chủ của hắn cũng ỷ lại Tiểu Bình Tử.Mãi đến giờ khắc này, hắn mới bừng tỉnh đại ngộ.Thì ra mình không phải vì muốn báo đáp ân nhân cứu mạng ơn dưỡng dục, chỉ là muốn có đủ năng lực níu giữ cậu lại, không cho phép cậu lại rời đi, chỉ muốn có năng lực bảo vệ cậu một đời thiên chân, chỉ muốn hảo hảo mà yêu cậu che chở cậu để cậu một đời bình an vô lo.Trương Khởi Linh sau khi hiểu ra tâm tư mình trên mặt để lộ ra nụ cười, hắn ở trong lòng suy ngẫm, hắn sẽ không bao giờ cho phép thiếu chủ của hắn Vô Tà của hắn bỏ rơi mình lần nào nữa.Cậu uể oải nằm trên giường nhắm mắt nghỉ ngơi, cho nên không phát hiện sự thay đổi của Trương Khởi Linh, hoàn toàn không biết rằng thân phận của mình và tình hình sắp xảy ra biến hóa long trời lở đất.Đầu cậu có chút choáng, lắc lư trên xe lửa hai ngày hai đêm, cho dù xuống tàu, vẫn cảm thấy đầu mình vẫn đang choáng.-"Tiểu Ca, sao tôi cảm giác như giường với phòng rung hoài vậy, chẳng lẽ xảy ra động đất hả?"Ngô Tà ôm đầu nói với Trương Khởi Linh.Cậu dĩ nhiên biết đây là ngồi xe lửa quá lâu, lí do là vì vừa xuống tàu vẫn chưa quen được. Nhưng cậu cứ không nhịn được muốn làm nũng ăn vạ xin sự chú ý từ Bình Tử của cậu.Lời của Ngô Tà làm dòng suy nghĩ của Trương Khởi Linh trở về thực tại, khóe môi nhếch lên, biết Ngô Tà là đang nhõng nhẽo với mình. Hắn khi đó mới hiểu được tâm ý của mình đối với Ngô Tà, cũng không biết nên bắt đầu như thế nào, Ngô Tà vừa hay cho hắn một cơ hội tốt.Vì vậy, Trương Khởi Linh liền bắt lấy cơ hội này, thuận theo sườn núi mà xuống khỏi lưng lừa* ngồi ở mép giường, vươn tay nhẹ nhàng ôm người này vào trong lòng, hắn xoa xoa hai bên huyệt thái dương, đồng thời dịu dàng thắm thiết nhìn chăm chú đôi mắt to của Ngô Tà, cười hỏi:(*)顺坡下驴 thuận pha hạ lư, nghĩa là thuận theo sườn núi mà xuống khỏi lưng lừa. Là một câu ẩn dụ cho việc mượn cơ hội để xuống đài.-"Như vậy có đỡ hơn chút nào chưa?"Ngô Tà không ngờ, Muộn Du Bình này vậy mà có thể làm loại hành động này, tiểu tâm tư của mình chẳng lẽ bị hắn nhìn thấu?Cậu chợt có cảm giác trộm gà không thành còn mất nắm gạo, trêu chọc Tiểu Bình Tử không thành trái lại bị hắn trêu ghẹo vô lí.Nhưng mà, cậu rất nhanh liền nghĩ phá quán tử phá suất*, dù sao đời trước đời này quá khứ hiện tại tương lai lâu như vậy tới nay, mình ở trước mặt Muộn Du Bình chuyện mất mặt cũng làm mấy lần rồi, mặt mũi Ngô Tiểu Phật Gia cậu ở trước mặt Trương Khởi Linh bị chó ăn lâu ròi. Vẫn là nhân lúc còn sớm chấp nhận số phận đi!(*)破罐子破摔 được ăn cả ngã về không, bất cần, tùy tiện.Ngô Tà không hề tỏ ra yếu thế mà vươn hai tay ra, vòng qua cổ Trương Khởi Linh, dùng sức lôi người này xuống, hai người gần như mặt đối mặt mắt đối mắt, Ngô Tà cười ngọt ngào:-"Như vậy, quả thực tốt hơn nhiều."Chương 260: Hiểu Chưa
Thấy người này lại không biết sống chết mà tán tỉnh mình, Trương Khởi Linh thật muốn không chút do dự mà đẩy người này lên giường, giải nỗi khổ tương tư của mình mười mấy năm.Nhưng kiêng dè thân phận thiếu chủ và ân nhân của người này, trước khi xác nhận tâm ý đối phương, hắn chung quy vẫn không dám đi trước một bước.-"Thiếu chủ, cậu đừng như vậy."Từ tận đáy lòng Ngô Tà nghe Muộn Du Bình gọi mình như vậy, như thể hai chữ thiếu chủ này làm hai người họ sinh ra cảm giác xa cách và cảm giác rào cản. Mà đây chính là điều mà Ngô Tà sợ nhất.Cậu mang theo kí ức kiếp trước mà đến, đương nhiên biết Muộn Du Bình cuối cùng sẽ thích mình, dụ dỗ khiến mình đồng ý làm Tộc Trưởng Phu Nhân của Trương gia bọn họ. Bởi vậy gia quy người Trương gia chỉ có thể kết hôn với người trong tộc mới bị xóa bỏ.Ngô Tà khi đó, còn nghĩ rằng Trương Khởi Linh khoảng thời gian nảy sinh cảm giác khác với mình, là mười năm ở trong Thanh Đồng Môn. Nhưng khi cậu nhìn thấy trạng thái ánh mắt bây giờ của Trương Khởi Linh, đôi mắt đỏ hoe, khàn giọng nhắc mình cậu là thiếu chủ, hắn không thể vượt qua. Mới hiểu được, thì ra sự ràng buộc của họ đã tồn tại từ rất lâu trước khi họ gặp nhau lần này.Nghĩ đến đây, Ngô Tà có chút tức giận quát:-"Thiếu cái gì chủ? Tôi không phải đã nói với anh từ lâu rồi sao, đừng gọi tôi là thiếu chủ gì nữa, gọi tôi Ngô Tà! Tại sao kêu đừng gọi như vậy, tôi cứ nhất quyết gọi? Lúc anh còn nhỏ, tôi còn thường xuyên ôm anh chạy chơi khắp nơi, lúc đó cũng không thấy anh thẹn thùng như vậy, sao bây giờ lại không được?"Ngô Tà vờ hung dữ dạy người, lời nói ra, lại là giọng nhẹ nhàng, Trương Khởi Linh nghe thấy càng đỏ mắt tai nóng khó mà tự kiểm soát.-"Khi đó tôi còn nhỏ, bây giờ khác rồi."-"Khác thế nào? Còn không phải là Tiểu Bình Tử, trưởng thành Đại Bình Tử, nhưng vẫn muộn* như vậy, suốt cả ngày không nói được mấy câu, đều làm tôi sắp muộn chết rồi!"(*)闷 /mēn/ im hơi lặng tiếng.Ngô Tà làm bộ không hiểu ý Trương Khởi Linh, cậu muốn xem xem, Muộn Du Bình Tử có thể nói ra cái gì.Trương Khởi Linh kìm nén nửa ngày, cuối cùng nói ra:-"Ngô Tà, cậu xác định muốn vậy?"Ngô Tà tiếp tục giả vờ hồ đồ.-"Vậy là sao, anh nói rõ cho tôi!"-"Cậu thật không hiểu?"-"Không hiểu."Trương Khởi Linh thật sự hết cách, nói:-"Đây đều là cậu bức tôi."Ngô Tà vừa nghe giọng điệu này, liền biết mình chơi quá trớn rồi, vội tự cứu:-"Tiểu Ca, anh muốn làm cái gì, bình tĩnh...... a...... "Lời nói kế tiếp, theo khuôn mặt tuấn tú của Trương Khởi Linh từ từ tiến lại gần, bị chặn trong miệng Ngô Tà....Rất lâu sau đó, Trương Khởi Linh mới buông Ngô Tà gần như tắt thở ra, sau đó cười hỏi Ngô Tà:-"Lần này tôi nói hiểu chưa?"Ngô Tà nhìn gương mặt xinh đẹp cùng yêu nghiệt như nhau, còn có nụ cười ngàn năm hiếm gặp trên mặt hắn, thật muốn đưa tay tát hắn một cái ghia, chửi một câu 'Đồ lưu manh, dám kiếm hời ăn đậu hũ của tiểu gia!' nhưng cuối cũng vẫn không nỡ xuống tay được.Haizz, mình tận tâm nuôi lớn con sói con này, coi như bị nó cắn lại một cái, vẫn không nỡ đến cạnh nó, phải làm sao đây?-"Hiểu cmn á! Anh tên nhóc ranh này, đủ lông đủ cánh, bản lĩnh lớn, liền dám khi dễ tôi rồi, phải không?"Ngô Tà mượn sức ngồi dậy, chỉ vào mũi Trương Khởi Linh chửi.Trương Khởi Linh cũng không giận, nụ cười trên mặt càng sâu hơn.Ngô Tà lúc này, từ môi đến khuôn mặt, thậm chí cả tai và cổ đều đỏ bừng. Ánh mắt cậu mơ màng, quần áo lộn xộn, còn không hề tự giác mà ngồi trên giường giương nanh múa vuốt đe dọa mình.Tình cảnh này, thật là tuyệt!...2023.10.10Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store