Binh Ta Chung Cuc But Ky Chi Ta De Trong Sinh
EDIT: HANNNURLUVE
Mị xin khẳng định mị dịch truyện này sẽ có một số câu khác với bản gốc do nếu dịch nguyên bản gốc sẽ khó hiểu câu văn không mượt nên có một số chỗ mị dịch khác để phù hợp văn phong hiện tại. Xin cảm ơn.Xin nhắc lại không giống bản gốc 100%...Chương 171: Ơn Cứu Mạng
"Lụa Lỗ Hoàng có giá trị rất lớn, dù chỉ là bản dập của nó, nhưng nếu in dập rõ nét, cũng trị giá không ít tiền. Có điều thấy bọn họ căng thẳng như vậy, nếu lấy đi, có lẽ sẽ chuốc họa vào thân. Nếu không lấy, e là sẽ không bao giờ có cơ hội nữa. Ngay lúc này, tôi đã nổi lòng tham, tìm cơ hội không có người, lén giấu một phần lụa Lỗ Hoàng đi."-"Được nha, ông to gan thật, vậy mà dám trộm lụa Lỗ Hoàng, không sợ đắc tội với cửu môn sao?" Hoắc Tú Tú"Lúc đó không phải là nổi lòng tham sao? Tôi đâu có biết ở lại đó tận ba năm."-"Hừ, chẳng phải ông luôn miệng nói vì bà tôi sao? Bây giờ xem ra, ông là vì tiền mới đi đi?""Chắc chắn là vì bà cô rồi. Nhưng nhìn thấy lợi ích, có ai mà không làm chứ, cô nói có đúng không?""Tôi suy đi tính lại, cảm thấy sẽ không có vấn đề gì. Lụa Lỗ Hoàng này vốn có nhiều thiếu sót, hơn nữa cũng chưa ai đếm, dù thiếu một tờ cũng chẳng ai phát hiện, tôi còn tưởng có thể qua mặt được họ, không ngờ này hôm sau đã xảy ra chuyện."Ngày hôm sau, tất cả mọi người trong doanh trại đều bị lục soát chặt chẽ, bọn họ đương nhiên không tìm thấy gì cả, nhưng tôi bị đưa đến một cái lều. Trong đó có khoảng gần mười người, người đứng đầu ở đó tôi chưa từng gặp, trông rất là uy nghiêm. Tôi để ý một chi tiết, ngón trỏ bên phải của người đó dài rất bất thường!"Nghe đến đây, Giải Vũ Thần chợt nhớ ra điều gì đó.-"Ông nói, ngón trỏ tay phải của người đó cực kì dài?""Đúng, dài hơn nhiều so với người thường."-"Không lẽ là hắn? Hắn cũng tham gia lần hoạt động trộm mộ đó?" Giải Vũ Thần"Tiểu cửu gia, ngài chưa từng gặp người dẫn đầu chân chính hành động ở núi Tứ Cô Nương? Chuyện này không có khả năng, đã qua nhiều năm vậy, cũng không biết người đó còn trên đời không."-"Không có việc gì, ông tiếp tục nói.""Người đó hỏi tôi giấu sách lụa ở đâu, tôi dĩ nhiên không thể thừa nhận, nhưng chuyện kế tiếp xảy ra, khiến tôi cả đời khó quên, người đó vươn ngón tay dài đó ra, ấn nhẹ lên đầu tôi. Nhưng tôi cảm giác cả hộp sọ như sắp nứt ra, đành phải thành thật giao sách lụa ra."-"Vậy bọn họ tha cho ông sao?" Giải Vũ Thần"Đáng lẽ là chết chắc rồi, nhưng ai mà ngờ, Tiên Cô vậy mà hướng người dẫn đầu cầu tình giúp tôi, cầu hắn xem như ba năm qua tôi không có công lao cũng có khổ lao tha cho tôi một mạng."-"Bà tôi cầu tình, người đó liền đồng ý?""Người đó vốn đang do dự, nhưng lúc này một người trẻ tuổi bước vào, sau khi nhìn thấy tôi, cười hỏi tôi Đường Đường sao cậu chạy đến nơi này vậy, khi hắn biết chuyện gì đã xảy ra, liền đi đến trước mặt người dẫn đầu, ghé vào tai hắn nói nhỏ mấy câu, nói gì, tôi không nghe rõ, nhưng tôi suy đoán, hắn là đang cầu tình cho tôi."-"Ông quen người đó không?" Hoắc Tú Tú"Lúc đó tôi không quen biết, nhưng sau đó tôi lại thấy một người lớn lên trong giống hắn y như đúc."Nghe đến đây, Giải Vũ Thần và Hoắc Tú Tú đồng thời giật mình một cái, đồng thanh hỏi hắn:-"Ai?" Hoắc Tú Tú-"Ai?" Giải Vũ Thần"Ngô Tà."-"Ngô Tà? Ông chắc chắn?" Giải Vũ Thần"Dĩ nhiên, dáng vẻ ân nhân cứu mạng, tôi còn có thể nhớ sai sao?"-"Nói như vậy, bà tôi không bằng cái người giống hệt Ngô Tà, người đó trước mặt người dẫn đầu có mấy phần trọng lượng?""Chắc là có chuyện như vậy. Nhưng, đáng tiếc sau khi tôi trở lại Bắc Kinh, cũng không thể nói với người ta câu cảm ơn, đó là ân nhân cứu mạng! Ai... "Chương 172: Còn Có Một Cái
Kim Vạn Đường nói đến năm đó ở núi Tứ Cô Nương, người cứu hắn là một người giống hệt Ngô Tà.Giải Vũ Thần nghĩ lại thấy Ngô Tà hình như biết rất nhiều chuyện về vụ trộm mộ lớn nhất lịch sử, nhưng đối với chi tiết trong đó lại che giấu không chịu nói, chỉ nói muốn mình và Tú Tú tìm Kim Vạn Đường hoặc là Hoắc lão thái thái thăm dò.Một ý tưởng to gan chợt lóe trong đầu, người trẻ tuổi năm đó, chẳng lẽ chính là bản thân Ngô Tà? Hoặc là sư phụ Vân Thái, Trương Hải khách người được cho là giống hệt Ngô Tà?Hắn tất nhiên không biết, chỉ có đời trước Ngô Tà và Bàn Tử mới thích kêu Đại Kim Nha là Đường Đường, đương nhiên cũng không thể biết cái cách gọi này, khẳng định người kia chính là bản tôn Ngô Tà.-"Ông có biết tên người kia không?" Giải Vũ Thần"Tôi và ân nhân vội vã gặp mặt, nhưng nghe ý trong lời hắn, lại giống như biết tôi, cụ thể chuyện này thế nào, nhiều năm như vậy tôi cũng không hiểu!"-"Vậy ông cảm thấy người thanh niên đó cùng người dẫn đường, rốt cuộc là có quan hệ gì?" Giải Vũ Thần"Lúc tôi đi vào, phát hiện những người trong lều, bên trong bao gồm Tiên Cô, đối với người kia đều vô cùng kính trọng, hoặc cũng có thể nói là có chút sợ sệt, hắn đúng ở trong đó, bộ dạng của mấy người đó thở mạnh cũng không dám. Nhưng duy nhất chỉ có người trẻ tuổi này, tựa hồ căn bản không hề sợ người kia, ở trước mặt hắn rất tùy ý, một chút cũng không câu nệ."Giải Vũ Thần càng nghe càng cảm thấy, nếu người dẫn đầu đó, thật đúng là Trương Khởi Linh, vậy người trẻ tuổi đó rất có khả năng là Ngô Tà, mà không có khả năng là Trương Hải Khách.Dù sao Trương Hải Khách là người Trương gia, nói về trên dưới tôn ti, cho nên Trương Hải Khách thân là người Trương gia không có khả năng ở trước mặt Trương Khởi Linh cư xử tùy tiện như vậy.Nhưng mà, vào những năm 1960, Ngô Tà vẫn là một đứa trẻ ngủ say chưa tỉnh trong địa cung Tây Vương Mẫu, sao lại có khả năng lấy bộ dáng trưởng thành xuất hiện ở núi Tứ Cô Nương?Trừ phi trên đời này còn có một người giống y như đúc Ngô Tà!Người như vậy, thật có một người, chính là trong băng ghi hình, bò trên mặt đất trông giống hệt Ngô Tà ở viện điều dưỡng Golmud trong đoạn băng!Nghĩ đến đây, Giải Vũ Thần toát mồ hôi lạnh.Trên đời này, từ quá khứ qua hiện tại đến tương lai, đến tột cùng có bao nhiêu người giống Ngô Tà?Chẳng lẽ ngay từ đầu diện mạo khi lớn lên của họ như vậy, hay là có người cố ý?Nếu như có người cố ý, lại là vì cái gì? Không lẽ có liên quan đến thân thế của Ngô Tà?Để chứng thực suy đoán này, Giải Vũ Thần lại hỏi Kim Vạn Đường:-"Những người đó, trừ Tiên Cô, còn có người ông biết không? Tỷ như ông nội tôi, sư phụ tôi... Những người này, có ở đó không?""Lúc đó tôi vô cùng sợ hãi, cũng không dám nhìn kĩ những người xung quanh. Nhưng mà, cậu vừa nói, tôi mới nhớ ra, trong những người đó có vài người nhìn có chút quen, có lẽ chắc là mấy người Nhị gia Ngũ gia Cửu gia bọn họ."-"Đây là nói, ngay cả bà nội tôi, còn có ông nội Tiểu Hoa ca ca, ông nội Ngô Tà ca ca, sư phụ Tiểu Hoa ca ca, còn có mấy tiền bối cửu môn, khi gặp người dẫn đầu đó, cũng không dám quá tùy tiện, chính là người giống Ngô Tà ca ca, lại căn bản không sợ hắn. Xem ra mối quan hệ của hai người đó, so với người khác thân thiết hơn nhiều! Nghe được đáp án trong dự kiến, Giải Vũ Thần giống như lập tức hiểu ra cái gì.Tại sao Ngô Tà bị cửu môn chọn, tại sao chỉ cần là nơi Trường Khởi Linh từng đến, Ngô Tà cũng đều đã đi qua, tại sao Giải Liên Hoàn muốn thân phận Ngô Tam Tỉnh, ngốc ở Ngô gia mười mấy năm. Này chẳng qua là bởi vì, thế hệ người cửu môn, khi mình còn trẻ, đã gặp qua một người cùng Trương Khởi Linh quan hệ mật thiết, hơn nữa người này mười mấy năm sau giống y hệt Ngô Tà!Chương 173: Dường Như Đã Mấy Đời
Sau khi rời khỏi địa khẩu Vương Bát Khâu, Ngô Tà và Trương Khởi Linh bắt taxi đến khuôn viên cũ đại học Trường Sa.Ngô Tà vốn dĩ có thể dựa theo kí ức kiếp trước, trực tiếp đến ổ của Tiểu Mãn Ca lấy bản vẽ Dạng Thức Lôi, nhưng hắn luôn cảm thấy mình nên quay lại nơi cũ một lần nữa, luôn cảm thấy lần này sẽ là một cuộc gặp gỡ khác.Giống như bên trong có thể lực vô hình nào đó đẩy hắn, khiến hắn muốn tới nơi này lần nữa.Đứng bên ngoài bức tường phía sau đại học Trường Sa, nơi này là khuôn viên cũ, dưới ánh đèn đường mờ ảo, hai bóng người mờ mờ ảo ảo.-"Tiểu Ca, tôi tra rồi, nơi này là địa điểm cũ viện nghiên cứu khoa khảo cổ Trường Sa. Các tài liệu liên quan của hoạt động khảo cổ học năm 1976, vẫn còn được lưu trữ bên trong. Một lát nữa chúng ta âm thầm trèo tường vào, đừng để kinh động bảo vệ."Đời trước, cùng Ngô Tà tới nơi này là Vương Minh, khi đó Tiểu Ca, còn ở lại Ba Nãi bồi Bàn Tử.Lúc đó thân thủ của Ngô Tà và Vương Minh, căn bản không có khả năng dưới tình hình không kinh động bảo vệ, lặng lẽ không tiếng động mà đi vào khuôn viên trường, cho nên hai lần tới đều vội vàng đến vội vàng đi. Ngô Tà nhớ lại chuyện này, luôn cảm thấy mình đã bỏ lỡ manh mối quan trọng nào đó. Nhưng khi hắn dành thời gian đến nơi này lần nữa, lại phát hiện tất cả các tài liệu có liên quan đến đội khảo cổ đều đã biết mất.Cũng là nói, hắn khi đó vẫn luôn bị người khác theo dõi. Tất cả tư liệu hắn phát hiện, đều là người khác muốn cho hắn nhìn thấy, mà thứ không muốn để hắn nhìn thấy, rất nhanh bị người tiêu hủy.Cho nên, lần này trước khi đến, họ trước là đi một vòng lớn, ở nhà chú ba, nhà Phan Tử, cửa hàng chú ba, đi dạo địa khẩu Vương Bắt Khâu mấy nơi này cả một ngày, cuối cùng mới lén lút đích đến cuối cùng.Trương Khởi Linh ngẩng đầu nhìn tường vây trước mặt, nói với Ngô Tà:-"Tôi đi qua trước."Ngô Tà biết Muộn Du Bình có thói quen xung phong đi đầu, nghĩ thầm dù sao trong đó cũng không có nguy hiểm gì, không bằng dứt khoát nghe theo hắn.-"Tiểu Ca, vậy anh cẩn thận chút, sau khi anh vào đó, phát tín hiệu cho tôi."Trương Khởi Linh gật đầu, thả người nhảy lên tường, trong nháy mắt liền biến mất khỏi tầm mắt Ngô Tà.Chẳng mấy chốc, bên kia tường truyền đến vài tiếng gõ.Nghe thấy âm thanh, Ngô Tà để lộ ra nụ cười vui mừng, cái tên Muộn Du Bình học mấy thứ này thật nhanh, mình chẳng qua chỉ là đơn giản nói với hắn gõ gõ mấy cái cần thiết, hắn liền có thể vận dụng linh hoạt. Xem ra, lần sau gặp Bàn Tử, cũng đến dạy hắn.Mật mã gõ này là mười mấy năm sau, thiết tam giác ẩn cư ở làng mưa sáng tạo ra, là thuộc về phương thức trao đổi riêng biệt của thiết tam giác. Khi bọn họ đi địa cung Nam Hải Vương, phát huy tác dụng quan trọng.Hiện giờ lại theo Ngô Tà trọng sinh, mà bị đưa đến thời gian này, trở thành công cụ thay đổi quỹ đạo lịch sử.Ngô Tà gõ nhẹ lên tường hai cái, nói với Tiểu Ca mình sẽ nhanh chóng đến ngay. Sau đó dễ dàng nhảy qua tường, đáp xuống trước mặt Trương Khởi Linh.Vị trí Ngô Tà chọn vào trường, cách đó không xa với khuôn viên cũ năm đó khoa khảo cổ từng lưu trữ tư liệu, bởi vậy sẽ không lo lắng gặp phải bảo vệ tuần tra.Bước vào bên trong tòa nhà cũ này lần nữa, dọc theo bậc thang đi xuống, sẽ đi tới trước cửa dán giấy niêm phong.Chữ viết tay trên giấy niêm phong là kiểu chữ Sấu Kim Thể, lại lần nữa đập vào mắt Ngô Tà, thật là dường như đã mấy đời: niêm phong sở nghiên cứu khảo cổ ngày 6 tháng 7 năm 1990.-"Tiểu Ca, anh nhìn chữ này, có phải cảm thấy quen mắt không?"Chờ Trương Khởi Linh nhìn thấy mấy chữ đó, kinh ngạc mở to hai mắt:-"Cậu viết?"Chương 174: Yêu Ai Yêu Cả Đường Đi
Ngô Tà cười nói:
-"Tiểu Ca, anh xem ngày trên đó đi, ngày 6 tháng 7 năm 1990, khi đó tôi, vừa mới cùng ông nội tập viết chữ Sấu Kim Thể, viết còn chưa chuẩn như vậy đâu."
Nói đến đây, Ngô Tà nhớ tới, từ khi mình còn nhỏ học chữ Sấu Kim Thể, mà là chủ ý của ông nội, chẳng lẽ quả thật như Bàn Tử nói, dẫn mình nhập cuộc, không chỉ là chú ba và Giải Liên Hoàn, còn bao gồm cả người ông thương cậu nhất từ nhỏ?
Nhớ từ khi mình tỉnh lại, đã kể lại những chuyện mình đã trải qua sau khi đi vào vẫn ngọc cho Bàn Tử và Tiểu Ca, trong đó bao gồm cả chuyện hoạt động trộm mộ lớn nhất lịch sử, gặp được các vị đương gia thế hệ đầu tiên của lão cửu môn, cùng bọn họ ở chúng một khoảng thời gian.
Khi đó, Bàn Tử liền nói, trách không được lão cửu môn lại chọn mình, hóa ra nguồn gốc là từ đây. Chẳng lẽ, chân tướng sự việc, đúng như lời Bàn Tử nói? Vậy bọn họ sao lại đoán được mình là Tiểu Ngô Tà sau này?
Trương Khởi Linh cảm thấy những lời Ngô Tà nói không phải không có đạo lí, nhưng vẫn lấy ra một con dao nhỏ, cẩn thận bóc giấy niêm phong xuống, sau đó nhẹ nhàng dán nó sang một bên.
-"Tiểu Ca, anh hình như rất sợ làm rách giấy niêm phong này? Có phải là quá giống chữ của tôi, anh có chút yêu ai yêu cả đường đi nha?"
Trương Khởi Linh nhìn dưới giấy niên phong lộ ra ổ khóa bị hư, nhẹ giọng nói:
-"Ừm. Khóa hư rồi."
-"Thật đúng là. Anh nói, khóa bị hư rồi, dán niêm phong lại có thể chặn cái gì? Thật là khó hiểu."
-"Cố ý."
Ngô Tà cũng nghĩ đến khả năng này.
-"Tiểu Ca, anh nói có người cố ý phá khóa, là vì để chúng ta thuận tiện đi vào? Giấy niêm phong cũ dán trên cửa từ mười mấy năm trước, lại là ý gì?"
Trương Khởi Linh nhìn Ngô Tà thật sâu.
-"Thu hút sự chú ý."
Ngô tà nghe Trương Khởi Linh nói, bỗng nhiên bừng tỉnh.
Tạm thời bất kể giấy niêm phong này rốt cuộc có phải hắn viết hay không, nét chữ giống y như mình, đều đủ để thu hút toàn bộ sự chú ý của mình, do đó dẫn mình đến phương hướng mà người phía sau muốn.
-"Tiểu Ca, thời gian quý giá, không thể lãng phí thời gian trên giấy niêm phong này, chúng ta mau đi vào tìm tư liệu đi."
Trương Khởi Linh gật đầu, đẩy cửa, nhấc chân đi vào.
Bên trong quả thật là một phòng tài liệu, từng hàng ngang trên giá, chất đầy túi hồ sơ.
-"Tiểu Ca, anh tìm bên kia, tôi tìm bên này, xem có tài liệu liên quan đến tài liệu của đội khảo cổ năm 1976 không."
-"Được."
Giống như kiếp trước, hai người tìm nửa ngày, cũng không tìm được tài liệu liên quan đến năm 1976.
Ngô Tà lại nhìn thấy bức họa kia, nhớ tới cách cửa sau bức họa.
-"Tiểu Ca, tài liệu không có trong phòng này. Đến, chúng ta đêm bức họa này kéo qua đi."
Trương Khởi Linh đặt túi tài liệu trong tay xuống, cùng Ngô Tà di chuyển bức họa, lộ ả một cánh cửa.
-"Là mật thất." Trương Khởi Linh
Cửa không khóa, Trương Khởi Linh dùng tay đẩy liền mở.
Hai người bật đèn pin mang theo lên, bắt đầu tìm tài liệu trên kệ trong mật thất, mấy tập hồ sơ này tương đối cũ, một số là từ những năm 1950 và 1960, cũng có những năm 1970.
-"Tiểu Ca, mau xem, đây là năm 1976."
Trương Khởi Linh cầm đèn pin đi tới, cầm túi hồ sơ mở ra, bên trong không ít đồ, có mấy bức ảnh cũ, còn có một số giấy tài liệu.
Chương 175: Lại Là Tề Vũ
Ngô Tà lấy những bức ảnh này ra, đặt dưới đèn pin cẩn thận quan sát kĩ, phát hiện bức đầu tiên là hai cô gái, chính là Hoắc Linh và Trần Văn Cẩm.
-"Tiểu Ca, là Hoắc Linh và dì Văn Cẩm, cũng không biết các nàng là thật hay giả. Nhưng mà, câu hỏi này đợi chúng ta đến Bắc Kinh, có thể đi hỏi Tú Tú."
Những người mấy bức ảnh sau, Ngô Tà không quen biết, liền hỏi Trương Khởi Linh:
-"Tiểu Ca, anh lúc đó không phải cũng trong đội khảo cổ sao, vậy anh nhớ mấy người này không, bọn họ có phải thành viên trong đội khảo cổ không?"
Trương Khởi Linh cẩn thận nhìn nửa ngày, cuối cùng vẫn là lắc đầu.
-"Không ấn tượng."
Mấy giấy tờ tài liệu đó đều ghi chép lẻ tẻ, Ngô Tà lật xem nửa ngày, cũng không phát hiện ra thứ gì có giá trị. Nhưng khi hắn cầm tập tài liệu mảnh giấy ố vàng cuối cùng, lại lập tức ngây ngẩn cả người. Đây vốn dĩ là bản vẽ Dạng Thức Lôi được cho là ở ổ Tiểu Mãn Ca, sao lại xuất hiện trước mặt Ngô Tà.
-"Chú hai, quả thật có chú, vậy mà lừa con nhiều năm như vậy."
Đời trước, Ngô Tà và Vương Minh tới hai lần mới phát hiện manh mối có liên quan đến Tiểu Mãn Ca, cho nên đến chỗ của Tiểu Mãn Ca tìm thấy bản vẽ Dạng Thức Lôi.Hắn vẫn luôn cho rằng, đem vật trong túi hồ sơ lấy đi, đổi thành tự mình điền lí lịch ra vào trường là chú ba, cho rằng chú ba vẫn luôn âm thầm theo dõi nhất cứ nhất động của mình. Nhưng mà mãi cho đến lúc này mình và Tiểu Ca lặng lẽ đến, đánh đối phương một cái trở tay không kịp, mới phát hiện bản vẽ Dạng Thức Lôi kia vốn là cất trong túi hồ sơ này.Dựa theo phong cách làm việc của chú ba, hẳn là nên dẫn mình tới nơi này, tìm thấy bản vẻ là được, chắc chắn sẽ không vòng vo tam quốc cái gì mà Tiểu Mãn Ca. Cho nên, hắn đã kết luận người lấy đi tấm hình ở kiếp trước, chính là chú hai, mà không phải chú ba.Nhưng không có manh mối rõ ràng trong mấy tấm ảnh này. Chú hai tại sao phải vẽ rắn thêm chân?-"Tấm ảnh." Trương Khởi LinhNgô Tà nhìn vào trong túi hồ sơ, phát hiện bên trong quả nhiên có một tấm ảnh, chỉ là tấm ảnh bị nhòe, không nhìn thấy người trên ảnh, hắn vươn tay, lấy tấm ảnh ra, đưa đến trước mắt nhìn, lại chấn động:-"Tiểu Ca, người trong ảnh này, sao lại là tôi và anh? Lúc đó là năm 1976, tôi vẫn còn ngốc trong cung Tây Vương Mẫu đó!"Trương Khởi Linh cầm tấm ảnh nhìn, trầm giọng nói:-"Tề Vũ!"Ngô Tà quan sát kĩ hai người trong ảnh, bọn họ đều mặc đồ khảo cổ, người kia giống y như mình bộ dạng cười đến thực vui vẻ, Trương Khởi Linh bên cạnh hắn vậy mà khóe miệng để lộ nụ cười hiếm thấy.Thì ra dì Văn Cẩm nói không sai, Tiểu Ca ở trước mặt Tề Vũ đó cũng sẽ cười.Chẳng qua, dì Văn Cẩm vẫn nói dối. Cái gì là tạm thời gia nhập đội khảo cổ Tây Sa, nếu không hiểu nhiều lắm thì đáng để xem xét kĩ lưỡng.Thử nghĩ nếu hai lần đều trong một đội khảo cổ, giữa dì ấy và Tề Vũ sao lại không có sự hiểu biết cơ bản.-"Tiểu Ca, anh có chắc người này là Tề Vũ không?"Trương Khởi Linh gật đầu, nụ cười đó, ánh mắt đó, luôn khắc sâu trong lòng hắn, làm sao có thể sai được.Hắn nhìn mắt Ngô Tà thật lâu.-"Nụ cười của các cậu rất giống, còn có ánh mắt." Trương Khởi LinhNgô Tà nghe xong lời này, tròng lòng động một cái.-"Tiểu Ca, anh nói, chữ của Tề Vũ, có phải giống như tôi, cũng là Sấu Kim Thể?"Trương Khởi Linh lắc đầu.-"Không nhớ rõ."-"Ý tôi là nói, giấy niêm phong đó có thể hay không là do Tề Vũ viết?"Chương 176: Anh Muốn Làm Gì
Đội khảo cổ Tây Sa đã đến mộ dưới đáy biển Tây Sa vào năm 1983, sau đó ở dưới mộ dưới biển, bị người khác cho uống thi biết hoàn.
Sau khi tỉnh lại, họ bị đưa đến viện điều dưỡng Golmud ở Thanh Hải, bị theo dõi mấy năm.
Trần Văn Cẩm nói, sau khi Tề Vũ đến viện điều dưỡng Golmud, không bao lâu liền phát điên, nhưng khi đó Trương Khởi Linh không có trong viện điều dưỡng.
Sau đó, Tề Vũ liền biến mất một cách bí ẩn, Trần Văn Cẩm cũng không còn nghe tin tức về hắn nữa.
Nhưng mà, giấy niêm phong này viết ngày 6 tháng 7 năm 1990, lại là đã có chuyện gì xảy ra?
Đời trước, Ngô Tà từng thử viết chữ giống y hệt vậy, phát hiện chữ này không phải là người khác cố ý bắc chước, mà là chính mình viết.
Cậu đã kinh doanh bản dập nhiều năm, khả năng nhận dạng nét chữ, vẫn là khá tự tin.
Vả lại xét về năm, nếu nói bắt chước, cũng chỉ có thể là mình bắc chước người khác. Nhớ tới từ khi còn nhỏ ông nội đưa cho mình bản mẫu để mình luyện theo, Ngô Tà trong lòng cả kinh.
-"Tiểu Ca, anh nói, có thể có một loại khả năng, tôi và Tề Vũ không chỉ giống nhau, mà chữ cũng giống hệt, đều là Kim Sấu Thể, thậm chí là, tôi từ nhỏ luyện chữ này, vốn dĩ chính là hắn viết. Cho nên nói, không phải có người bắt chước nét chữ tôi, mà là tôi vẫn luôn bắt chước nét chữ Tề Vũ! Có lẽ, tôi sống trên đời này, vốn dĩ chỉ là vật thế thân cho hắn!"
Trương Khởi Linh nghe đến đây, có chút kích động kéo Ngô Tà vào trong lòng, lẩm bẩm nói:
-"Sẽ không, cậu là độc nhất vô nhị."
-"Tiểu Ca, dì Văn Cẩm nói không sai, anh ở trước mặt Tề Vũ đó, cũng sẽ cười đến vui vẻ như vậy."
Trương Khởi Linh bất lực cười:
-"Cậu ghen à?"
-"Vậy thì sao?"
Ngô Tiểu Phật Gia dám làm dám chịu, ở trước mặt Muộn Du Bình này, từ lâu đã không còn kiêng dè hình ảnh gì đó và mặt mũi câu hỏi nữa. Hắn rầu rĩ nói:
-"Tiểu Ca, nếu như sớm biết sẽ như vậy, tôi khi đó cho dù chết cũng không rời khỏi anh, để tránh có người lợi dụng lúc tôi vắng mặt, câu hồn của anh đi! Hừ!"
Ngô Tà nói đương nhiên là năm sáu mấy lần đó, sau khi hắn xuyên qua, vì cứu Trương Khởi Linh bị súng bắn bị thương, mới không thể không rời khỏi thời không đó, trở về hiện tại.
Trương Khởi Linh nhìn thấy người này vậy mà đi vào ngõ cụt, mấy tiếng trước đối phó với Khâu Bát hào quang tùy cơ ứng biến đã hoàn toàn biến mất, trong nháy mắt đã thành đứa trẻ ăn vạ làm nũng, không khỏi hơi hơi mỉm cười:
-"Ngô Tà, yên tâm!"
Ngô Tà nhớ tới Trương Khởi Linh trong bức ảnh tươi cười, liền giận sôi máu, hừ lạnh một tiếng:
-"Hừ, yên cái gì tâm, anh nói anh, một đại nam nhân, đẹp như vậy làm gì! Anh nói anh trêu chọc bao nhiêu người? Trước là Hoắc Linh, sau là Tề Vũ, còn có Vân Thái... "
-"Đều tại tôi, đừng tức giận, được không?"
Ngô Tà nhìn thấy Muộn Du Bình này dung túng mình tùy ý, vậy mà cũng không hề có ý không kiên nhẫn chút nào, tà hỏa trong lòng, dần dần biến mất, hắn duỗi tay ôm cổ Trương Khởi Linh, mổ nhẹ lên trán hắn một cái, cười nói:
-"Được thôi, thấy biểu hiện của anh không tồi, tôi không làm phiền anh nữa, chụt, đây là phần thưởng."
Vừa nói, lại chạm nhẹ môi Trương khởi Linh một cái, sau đó buông tay ra, chuẩn bị đi tìm manh mối khác.
Ngô Tà là nháo đủ rồi, nhưng Trương Khởi Linh không định buông cậu ra.
-"Ngô Tà, tôi không có."
-"Không có cái gì? Không phải, Tiểu Ca, anh buông tôi ra trước đã, anh... anh muốn làm gì?"
Chương 177: Tề Vũ Là Cậu
Ngô Tà thấy mặt Trương Khởi Linh đột nhiên đến gần, không khỏi hoảng sợ.
-"Tiểu Ca, có chuyện gì từ từ nói, chúng ta là quân tử động khẩu không động thủ. Nga, không đúng, nói nhầm rồi, nên là quân tử động thủ bất động khẩu. Nếu trong lòng anh không thoải mái, chúng ta có thể ra ngoài đánh một trận, thế nào? Nhưng anh ngàn vạn đừng cắn tôi! Được không?"
-"Không được."
...
Đến khi Trương Khởi Linh cuối cùng cũng chịu buông Ngô Tà ra, hắn lập tức che cổ mình kêu rên.
-"Muộn Du Bình, anh thật sự là chó a, như thế nào cũng phải cắn một cái."
Trương Khởi Linh nhìn dâu tây đỏ tươi trên cổ cậu, làm nở nụ cười, nếu hắn không dạy cho cậu chút bài học, tiểu gia hỏa này sẽ còn phải thường ăn giấm lâu năm của mình.
Không sai, hắn đã nhận định rồi, Tề Vũ kia chính là bản thân Ngô Tà sau khi xuyên qua.
-"Ngô Tà, cậu có bao giờ nghĩ về vấn đề này chưa?"
Ngô Tà che lại cổ, bộ dạng như thể có thể chạy trốn bất cứ lúc nào.
-"Tiểu Ca, vấn đề gì? Thân phận Tề Vũ sao?"
Xem ra, tiểu gia hỏa này đầu óc vẫn chưa rỉ sét, còn có thể xoay được.
-"Tề Vũ có thể hay không chính là Ngô Tà?"
-"Anh nói Tề Vũ rất có khả năng chính là bản thân tôi? Như anh vừa nói, cũng không phải không có khả năng nha. Tề Vũ trông giống tôi, chữ viết cũng giống, ngay cả sở thích đều giống nhau... "
-"Sở thích?"
-"Phải nha, anh không lẽ không nhìn ra, Tề Vũ cũng rất thích anh sao?"
Trương Khởi Linh hơi hơi mỉm cười:
-"Ừm."
-"Nhưng mà, tôi chỉ ngốc đến năm 1960 đã trở lại a. Tề Vũ chính là năm 1976 mới xuất hiện mà. Trong khoảng mười năm là gì?"
Ngô Tà vừa nói, đầu vừa bay nhanh chuyển động.
-"Tôi có thể thông qua vẫn ngọc xuyên trở về một lần, thì nhất định có cách trở về lần hai lần ba... "
Ngô Tà đột nhiên nhớ ra, vẫn ngọc không chỉ Tây Vương Mẫu cung mới có, trong núi Ba Nãi cũng không thiếu thứ đồ đó. Chẳng lẽ trong tương lai vào một thời điểm nào đó, đi vào Trương Gia Cổ Lâu, sau đó lại một lần nữa xuyên về?
-"Cho nên nói, năm 1976 và 1983 còn có 1990 giấy niêm phong Tề Vũ viết, đều là bản thân tôi? Phi, mất mặt quá!"
Ngô Tà nghĩ đến, mình vừa mới ăn giấm Tề Vũ nửa ngày, vậy mà tự mình ăn giấm mình, chẳng phải là trò cười sao? Thật là không còn mặt mũi gặp người mà!
-"Tiểu Ca, anh có phải đã sớm nghĩ đến khả năng này không?"
Trương Khởi Linh gật đầu thừa nhận, Ngô Tà tức khắc tạc mao.
-"Sao anh không nói sớm, nhìn tôi tự mình ăn giấm mình, rất thú vị sao?"
Trương Khởi Linh cười cười.
-"Thú vị."
-"Anh, thật là lẽ nào có lí đó! Hừ!"
Ngô Tà tức giận chạy đi tìm tài liệu khác, quyết định không để ý tới Muôn Du Bình xấu xa đó.
Trương Khởi Linh cũng theo hắn lục lọi nửa ngày, cuối cũng vẫn không phát hiện được tư liệu có giá trị gì.
-"Bỏ đi, không tìm nửa, dù sao tôi cũng sẽ xuyên trở về, đến lúc đó tất cả đáp án sẽ có lời giải. Mắt thấy trời đã gần sáng, chúng ta mau ra khỏi đây đi."
-"Được."
Sau khi bọn họ từ mật thấy đi ra, lại đem bức họa để lại vị trí ban đầu, che cánh cửa mật thất lại.
Đi ra ngoài cửa lớn, Trương Khởi Linh đóng cửa lại, lại không đem giấy niêm phong dán lại chỗ cũ, mà cẩn thận gấp nó lại, bỏ vào ba lô.
-"Tiểu Ca, anh muốn đem giấy niêm phong đi hả?"
-"Ừm, đi thôi."
-"Bời vì là tôi viết sao?"
-"Đúng, chữ Tiểu Tà, phải hảo hảo giữ lại."
Nghe được xưng hô này của Trương Khởi Linh, Ngô Tà ớn lạnh một trận.
-"Muộn Du Bình, anh không được gọi tôi như vậy?"
-"Tại sao?"
-"Bời vì, tôi lớn rồi, không phải trẻ con nữa."
-"Nhưng ở trong lòng tôi, vĩnh viễn là đứa trẻ không lớn."
-"Phi, anh có thể đừng buồn nôn như vậy không?"
-"Không thể."
-"..."
Chương 178: Tộc Trưởng Phu Nhân
Kể từ khi Tiểu Ca và Ngô Tà đi, trong núi Ba Nãi liền đổ mưa lớn.Cũng may trước khi mưa lớn, Bàn Tử và Hắc Nhãn Kính nghe lời khuyên của Vân Thái trở về làng.Mấy ngày nay, ngày ngày Bàn Tử ngồi ngốc trong nhà ăn không ngồi rồi, trên người rất nhanh đều muốn mốc luôn rồi.Ngày hôm nay, hắn ngồi dưới mái hiên tán gẫu với Hắc Nhãn Kính.-"Hạt Tử, chờ sau khi tôi về hưu, tôi sẽ đến đây dưỡng lão, không khí trong núi trong lành, dưỡng người a. Cậu xem, thân hình mập mạp của tôi, có phải lại tăng rồi không?"-"Bàn Tử, Ngô Tà đã nhiều lần nhắc nhở cậu, phải giảm cân, phải giảm cân. Cậu thì tốt rồi, nhân lúc hắn không ở, làm cho mình béo thêm còn không nói, còn coi đây là tự hào. Chờ Ngô Tà trở lại, xem hắn làm sao tẩn cậu!"Vân Thái ôm theo một rổ rau đi vào, đúng lúc nghe lời Hắc Nhãn Kính nói, cũng phụ họa theo.-"Đúng nha, Hắc gia nói không sai. Bàn ca, cơm trưa hôm nay, anh ăn ít một chén đi. Bằng không, tôi không thể giải thích với Ngô sư thúc."Lời Vân Thái nói, Bàn Tử tự nhiên là không dám không nghe.-"Muội tử, tôi nghe em, giữa trưa ăn ít lại. Nhưng mà, tôi cho em một đề nghị nha, chờ Thiên Chân và Tiểu Ca trở lại, em phải đổi xưng hô."-"Đổi xưng hô gì?"-"Em gọi Tiểu Ca là sư thúc thì không có vấn đề gì, nhưng về phần Thiên Chân, không cần thiết gọi hắn là sư thúc đâu."-"Không gọi sư thúc, không lẽ em kêu anh ấy là Thiên Chân lão bản sao?"-"Dĩ nhiên không phải. Chỉ bằng quan hệ của hai ta, kêu Thiên Chân lão bản nghe xa cách lắm. Chưa nói còn một tầng quan hệ với Tiểu Ca. Em nha, lần sau gặp Thiên Chân, kêu hắn sư thúc mẫu là được. "-"Bàn ca, Ngô sư thúc rõ ràng là nam nhân, sao tôi phải gọi hắn là sư thúc mẫu a?"-"Bởi vì cậu ấy tương lai là tộc trưởng phu nhân của các cô nha, cô nếu cảm thấy xưng hô sư thúc mẫu quá khó đọc, trực tiếp kêu hắn là tộc trưởng phu nhân cũng không tồi." Hắc Nhãn Kính -"Đúng nha, sao tôi lại có thể quên chuyện này. Hai người họ đã thừa nhận rằng họ là một cặp trước mặt chúng ta." Vân TháiĐúng lúc này, điện thoại Bàn Tử reo lên:-"Thiên Chân, cậu và Tiểu Ca đang ở đâu vậy? Chuẩn bị khi nào trở lại nha? Cậu là không biết, gần đây trong núi ngày nào cũng mưa, chúng tôi muốn đi đâu cũng không được, thật là chán đến hỏng rồi."Ngô Tà bên kia nghe Bàn Tử lải nhải, cảm giác hết sức thân thiết. Hắn hiện tại cả ngày quậy với Muộn Du Bình, hắn chán đến sắp hỏng rồi, còn đừng nói là thường bị cắn mấy cái!Ngô Tà theo bản năng sờ cổ mình, trong lòng sợ hãi nhìn ra bên ngoài.Khi hắn và Tiểu Ca trở lại nhà chú ba, trời đã sáng rồi.Bọn họ tùy tiện ngủ đại một giấc, Ngô Tà ngủ nông, rất nhanh đã tỉnh.Hắn thấy Trương Khởi Linh vẫn chưa tỉnh, hắn lặng lẽ ra khỏi phòng, đi đến thư phòng, gọi điện cho Bàn Tử.-"Bây giờ chúng tôi ở Trường Sa, tạm thời ở nhà chú ba."-"Các cậu đi Trường Sa? Có gặp Phan Tử hay không? Hắn gần đây sống thế nào?"-"Hôm qua mới gặp mặt Phan Tử, còn đi nhìn địa khẩu chú ba, thay chú ba dạy dỗ thủ hạ không quy củ.. "-"Yo, Tiểu Thiên Chân, được nha, dám đánh nhau với người khác. Có tốt hay không, cậu và Tiểu Ca có bị chịu thiệt không, có cần ca ca giúp các cậu đi chút giận không?"-"Thôi đi, Bàn Tử. Có Tiểu Ca đích thân ra tay, còn có thể có có chuyện bất bình gì sao?"-"Cũng phải ha, tôi sao lại quên Tiểu Ca chứ. Tiểu Ca chính là cao thủ đánh đến thiên hạ vô địch nha."-"Bàn Tử, cậu đừng chỉ lo vuốt mông ngựa Tiểu Ca, dẫu hắn cũng không nghe được. Tôi nói với cậu nha, tôi dự định hai ngày nữa đi Bắc Kinh một chuyến, cậu và Hạt Tử cũng cùng tới đây đi, chúng ta cùng nhau làm đại sự kinh thiên động địa đi."Chương 179: Xem Ai Lợi Hại
Bàn Tử vừa nghe được cuối cùng cũng có chuyện để làm rồi, hơn nữa còn đi Bắc Kinh, đó chính là địa bàn của mình nha, lúc đó liền nhiệt huyết sục sôi lên:-"Thiên Chân, cậu có phải ở Trường Sa tìm được thứ gì tốt không, muốn đi Bắc Kinh tìm người mua hả? Nếu thật là như vậy, cậu không được tìm người khác, Bàn Tử tôi bao hết của cậu!"-"Thật là để cậu đoán đúng rồi, tôi ở Trường Sa phát hiện một bảo bối. Chờ các cậu đến Bắc Kinh, thả gió ra đi, người mua tự nhiên sẽ đến tìm chúng ta. Ngoài ra, tôi nghe nói khách sạn Tân Nguyệt mấy ngày nữa sẽ có phiên đấu giá, món đấu giá có một thứ là bảo vật gia truyền của nhà Tiểu Ca... "-"Được, Thiên Chân, có vẻ như lần này chúng ta sẽ làm chuyện lớn, đây lại là mua lại là bán. Vật đồ nhà Tiểu Ca của chúng ta, dĩ nhiên không thể để rơi vào tay người ngoài, chúng ta cho dù cướp cũng phải đoạt lại!"Bàn Tử lớn lên là người ở Bắc Kinh, lại xuất thân kinh doanh đồ cổ, đối với nhà hàng Tân Nguyệt đương nhiên không lạ, hắn có chút lo lắng mà nói:-"Nhưng mà, Thiên Chân, chủ nhân khách sạn Tân Nguyệt không dễ chọc đâu, đây là tài sản của phu nhân Doãn Tân Nguyệt Trương Đại Phật Gia. Bây giờ Phật Gia tuy rằng đã sớm không còn, nhưng uy lực vẫn còn... "Nghe Bàn Tử rõ là thiếu tự tin nói, Ngô Tà mỉm cười:-"Bàn Tử, sao vừa nhắc đến khách sạn Tân Nguyệt, cậu liền kinh sợ rồi?"-"Thiên Chân, không phải tôi sợ, là bối cảnh khách sạn Tân Nguyệt quá mạnh, chúng ta thật là không chọc nổi!"-"Chúng ta chọc không nổi, không lẽ Tiểu Ca cũng chọc không nổi sao?"-"Đúng nha, tôi sao lại quên Tiểu Ca nữa rồi. Dù Trương Đại Phật Gia lợi hại, cũng là người Trương gia, vẫn phải nghe lời của tộc trưởng, càng đừng nói là hậu nhân của hắn. Như vậy, tôi liền yên tâm rồi. Ôm đùi Tiểu Ca, chỉ có chúng ta ức hiếp người khác, không có đạo lí người khác ức hiếp chúng ta."Ngô Tà nghe Bàn Tử đang nghĩ điều tốt đẹp, nhớ tới tình cảnh đời trước thiết tam giác đại náo khách sạn Tân Nguyệt cướp quỷ tỉ, nở nụ cười nhạt, lẳng lặng nghe Bàn Tử bên kia làm việc vô ích.-"Đúng rồi, Thiên Chân, Tiểu Ca bên cạnh cậu sao?"Ngô Tà ngẩng đầu nhìn thoáng qua cửa thư phòng, hạ giọng nói:-"Tối qua chúng tôi ra ngoài một chuyến, về đến nhà trời đã sáng rồi, Tiểu Ca giờ còn chưa thức đâu."-"Được nha, Tiểu Thiên Chân, bản lĩnh lớn rồi, dám đem Tiểu Ca ra ngoài lêu lỏng!"-"Bàn Tử, cậu nói nhảm gì đó, chúng tôi đi làm chính sư, đâu ra lêu lỏng cái gì chứ."-"Ai, dù sao tôi cũng không ở bên cạnh các cậu, các cậu thật sự muốn làm cái gì đó, tôi cũng không nhìn thấy được."-"Bàn Tử chết tiệt, giữ miệng cậu sạch sẽ chút đi, hai đại nam nhân chúng tôi, có thể làm gì."Ngô Tà nghĩ đến đánh dấu trên cổ mình, có chút chột dạ mắng Bàn Tử.-"Tiểu Thiên Chân, tôi chỉ thuận miệng nói vậy thôi, cậu kích động cái gì hả."Bàn Tử bừng tỉnh đại ngộ mà nói:-"Không lẽ, cậu vậy mà sắc đảm bao thiên(*), thật là nhận Tiểu Ca rồi? Không đúng, liền theo giá trị sức mạnh của Tiểu Ca, như thế nào cũng không có khả năng là ở phía dưới nha. Thiên Chân, không phải là cậu đã bị Tiểu Ca ăn sạch rồi đi?"(*)色胆包天 /sè dǎn bāo tiān/ chỉ một người háo sắc.Nghe thấy Bàn Tử nghĩ gì nói đó, Ngô Tà cảm thấy sống lưng chợt lạnh, mặc dù chưa đến mức như Bàn Tử nói, nhưng cái tên Muộn Du Bình động một tí là cắn hắn mấy cái, để lại mấy cái đánh dấu, nếu để Bàn Tử thấy được, còn không biết hình ảnh trong đầu sẽ khó coi tới mức nào!-"Cậu cái tên Bàn Tử chết tiệt, sao lại xem thường Tiểu Gia vậy! Hừ, một ngày nào đó, tôi sẽ để cho cậu biết, tôi và Tiểu Ca, rốt cuộc ai lợi hại!"Chương 180: Dẫn Vân Thái Theo
Ngô Tà và Bàn Tử hai người nấu cháo điện thoại một lúc, Ngô Tà hỏi Bàn Tử:-"Bàn Tử, Vân Thái ở nhà sao?"Nhắc tới Vân Thái, Bàn Tử lập tức lấy lại tinh thần, hắn nhìn xung quanh nhà bếp một lúc, cười nói:-"Cô ấy đang ở trong bếp nấu cơm. Thiên Chân, cậu sợ tôi lưu luyến Vân Thái, để tôi dẫn cô ấy cùng đi Bắc Kinh?"-"Đúng vậy, chúng ta nếu là anh em tốt, tôi còn không biết trong lòng cậu suy nghĩ cái gì sao, cậu chẳng lẽ không muốn dẫn theo Vân Thái tới Bắc Kinh xem ngôi nhà ọp ẹp của cậu?"-"Thiên Chân, cậu đừng nói với tôi, cậu đúng là từng nghĩ vậy. Nhưng mà, tôi còn chưa chính thức cầu hôn Vân Thái với chú A Quý, liền đem cô nương người ta về nhà, có phải không tốt lắm không?"Ngô Tà không ngờ rằng cao lớn thô kệch như Bàn Tử, vậy mà vẫn là nam nhân truyền thống bảo thủ như vậy, không khỏi nhổ nước bọt hắn.-"Phi, cậu cái tên đầu óc bảo thủ, trách không được vẫn luôn sống độc thân."Vừa nghe lời này, Bàn Tử không vui rồi.-"Tôi nói Tiểu Thiên Chân, cậu mới thoát độc thân được mấy ngày, đã bắt đầu coi thường cẩu độc thân rồi. Còn có mặt mũi nói tôi, tôi nếu không phải đầu óc bảo thủ, có thể làm cẩu độc thân hơn 3000 năm sao?"Ngô Tà nghe ngụy biện xong, lập tức liền bị tức cười:-"Bàn Tử, cậu lại không phải không biết, tôi hơn 3000 năm đó làm gì... Bỏ đi, không tranh luận với cậu cái này nữa. Chúng ta nói chính sự đi."Ngô Tà thay đổi ngữ khí vô cùng trịnh trọng nói với Bàn Tử:-"Bây giờ, cho cậu hai con đường, hoặc là hiện tại liền đi bày tỏ, sau đó dẫn người cùng nhau về Bắc Kinh. Hoặc là đưa điện thoại cho Vân Thái, tôi trực tiếp để cô ấy tới Bắc Kinh. Hai chọn một, cậu xem làm đi."Bàn Tử nghe được lời nói trí mạng của Ngô Tà, vẫn có chút không thể thích nghi.-"Hey yo, Tiểu Thiên Chân, đúng là ba ngày không gặp mở mang tầm mắt nha. Khi nào trở nên ngầu như vậy."Ngữ khí không chút khách khí như vậy của Ngô Tà, xem cái câu cẩu đọc thân ba ngàn năm mà hoàn toàn đắc tội với hắn.-"Nói ít lại, nhanh chọn, đừng lãng phí tiền điện thoại của tôi."-"Tôi... tôi vẫn là không dám bày tỏ, thôi vậy, vẫn là để Vân Thái nhận điện thoại đi, cậu trực tiếp nói với cô ấy đi, dù sao cậu cũng là sư thúc mẫu của cô ấy, lời cậu nói cô ấy không dám không nghe đâu."Ngô Tà nghe đến từ sư thúc mẫu này, ngọn lửa vừa mới dập xuống, lại bất ngờ bùng cháy trở lại.-"Sư thúc mẫu cái gì, Bàn tử chết tiệt, cậu nói rõ ràng cho tôi!"-"Ngại quá, nói lỡ lời."Bàn Tử che miệng lại, làm bộ hối hận nói:-"Thiên Chân, cậu xin bớt giận trước đã. Cái xưng hô này cũng không phải là tôi bịa ra, là sư phụ cậu nói đó."-"Hạt Tử nói?"-"Đúng, hắn vừa mới ở chỗ này nói, nói Vân Thái gọi Tiểu Ca là sư thúc, nên chắc là gọi cậu là sư thúc mẫu á, gọi tộc trưởng phu nhân cũng được!"-"Hạt Tử đang ở đâu?"-"Vừa rồi hắn còn ở đây, sao bây giờ lại không có bóng người rồi!"-"Hạt Tử chết tiệt cái lão vô lễ này, Hạt Tử thối, xem tôi lần tới gặp hắn, có lột da hắn không?"-"Thiên Chân, cậu tức đến hồ đồ rồi, vậy mà muốn khi sư diệt tổ."-"Bàn Tử, cậu phân xử cho tôi, trên đời này có sư phụ nào hại đồ đệ không? Tôi đúng là mắt mù rồi, mới bái hắn làm sư phụ."-"Thiên Chân, dù sao bây giờ Hạt Tử cũng không ở đây, hắn không nhận được điện thoại của cậu, bằng không cậu hảo hảo mắng hắn một trận cho xả giận. Như vậy đi, bây giờ tôi đi tìm Vân Thái, cậu nói chính sự trước đi. Cậu để Vân Thái đi Bắc Kinh, khẳng định là có chuyện muốn dặn dò cô ấy làm phải không?"-"Không sai, tôi xác thực cần cô ấy giúp tôi làm một việc rất quan trọng."...2023.07.12Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store