ZingTruyen.Store

[Bình Tà] Chung Cực Bút Ký Chi Tà Đế Trọng Sinh

Chương 141 - 150

Hannnurluve

EDIT: HANNNURLUVE

Mị xin khẳng định mị dịch truyện này sẽ có một số câu khác với bản gốc do nếu dịch nguyên bản gốc sẽ khó hiểu câu văn không mượt nên có một số chỗ mị dịch khác để phù hợp văn phong hiện tại. Xin cảm ơn.

Xin nhắc lại không giống bản gốc 100%

...

Chương 141: Điểm Cuối Của Tôi

Sau khi tiếng chuông vang lên, Ngô Tà vội ra hiệu cho Trương Khởi Linh và Bàn Tử, để bọn họ theo mình nghĩ cách ra ngoài, không thể ở lại đây nữa.

Nếu tiếng chuông đã vang lên, họ không cần tận lực làm giảm chuyển động trong nước nữa. Vì vậy, Trương Khởi Linh và Bàn Tử dùng hết toàn lực chọc thủng cánh cửa gỗ một lỗ lớn, sau đó ba người từ lỗ lớn chui ra ngoài.

Sau khi ra khỏi tòa lâu, ba người tháo nút bịt tai ra, Ngô Tà nói:

-"Tiểu Ca, Bàn Tử, khí oxi không còn nhiều nữa, chúng ta nhanh đi lên đi."

-"Thiên Chân, vừa rồi quá nguy hiểm, nếu không phải chúng ta phản ứng đủ nhanh, lúc này e rằng đã sớm ảo giác không thể ra ngoài. Chúng ta vẫn là mau đi thôi."

Nhưng Trương Khởi Linh giống như không nghe bọn họ nói, bơi về phía trước ống xi-phông(*) không xa bị hút vào.

(*)虹吸 【hóngxī】giống kiểu vòi rồng á.

Ngô Tà sợ hãi la lên:

-"Tiểu Ca, dừng lại, nơi đó nguy hiểm, không thể đi vào!"

Nhưng Trương Khởi Linh giống như trúng tà, căn bản không nghe bọn họ nói.

Ngô Tà trơ mắt nhìn Trương Khởi Linh bị xi-phông thủy triều cuốn đi, cũng mặc kệ tất cả mà nhảy theo vào, sau đó trước mắt đột nhiên tối sầm, mất cảm giác!

Đợi khi Ngô Tà tỉnh lại lần nữa, phát hiện bản thân lại trở lại hoàn cảnh đời trước, trong một không gian nhỏ hẹp, nhìn thấy Trương Khởi Linh và Bàn Tử, khác biệt duy nhất chính là, hai người bọn họ lúc này chưa có râu.

Bàn Tử thấy Ngô Tà cuối cùng đã tỉnh lại.

-"Thiên Chân, cậu rốt cuộc đã tỉnh rồi. Cậu nếu không tỉnh lại, thật sự đã đem Tiểu Ca của chúng ta lo lắng đến bạc cả đầu rồi!"

-"Tiểu Ca, anh vừa rồi sao lại chạy về hướng đó? Anh có biết, nơi này rất nguy hiểm!" Ngô Tà

Trương Khởi Linh cúi đầu giống như đứa trẻ làm sai, nhẹ giọng nói:

-"Điểm cuối của tôi."

Ngô Tà đột nhiên nhớ ra, đời trước, trong trận huấn luyện ở Hoắc gia, Tiểu Ca đã từng nói câu này.

Sau đó, hắn mới hiểu được, trận huấn luyện ở Hoắc gia là mô phỏng Trương Gia Cổ Lâu, mà Trương Gia Cổ Lâu không phải nơi người sống ở, mà là một cái nghĩa trang, đó là đặc biệt dùng để lưu trữ thi thể người Trương gia.

Cho nên, Tiểu Ca mới nói, Trương Gia Cổ Lâu là điểm cuối của hắn. Chờ hắn trăm năm sau, cũng giống như liệt tổ liệt tông Trương gia, được đưa đến Trương Gia Cổ Lâu!

Ngô Tà mặc dù hiểu Tiểu Ca nói điểm cuối là có ý gì, nhưng đã trải qua đời trước khiến hắn đặc biệt kiêng kị câu nói này.

Lúc đó, ba người họ cũng bị nhốt ở trong núi, sau đó bị Mật Lạc Đà xung quanh tập kích, vì bảo vệ Ngô Tà, Tiểu Ca và Bàn Tử toàn thân bị thương nặng, thiếu chút nữa bỏ mạng ở đây.

Cho nên, Ngô Tà khi nghe thấy lời này, như thể như chịu phải đả kích lớn, đột ngột đứng dậy.

-"Tiểu Ca, anh nói nhảm cái gì vậy! Nơi này không phải điểm cuối của anh, cũng không phải điểm cuối của bất kì ai trong ba người chúng ta. Các cậu yên tâm, tôi nhất định sẽ đưa các cậu ra ngoài một cách an toàn!"

Trương Khởi Linh giống như chịu phải kinh hách, không ngừng lặp lại một câu:

-"Ngô Tà, may mà tôi không hại chết cậu!"

(Câu này dịch đúng sẽ là 'tôi không muốn hại chết cậu!' nhưng này là mình dịch theo truyện gốc nha~)

Ngô Tà nghe Trương Khởi Linh nói lời này, tức khắc lòng đau như cắt, đủ loại gặp gỡ kiếp trước kiếp này hiện lên trước mắt, hắn sụp đổ mà bổ nhào qua, ôm lấy Trương Khởi Linh hét lên:

-"Tiểu Ca, anh tỉnh, tỉnh!"

Ngô Tà lại quay đầu la to với Bàn Tử.

-"Bàn Tử, cậu nói, Tiểu Ca có phải vừa rồi bị chuông ảnh hưởng, thần chí vẫn chưa bình phục?"

Bàn Tử tự hỏi nửa ngày, tỏ vẻ có khả năng này.

-"Thiên Chân, cậu trước đừng gấp, chúng ta từ từ nghĩ cách."

-"Không còn thời gian nữa, nơi này có một loại quái vật, gọi Mật Lạc Đà, lực tấn công thập phần lợi hại. Nếu chúng ta ở lại đây lâu, sẽ bị bọn nó tìm được!"

Chương 142: Bản Đồ Kỳ Lân

Nhắc tào tháo, tào tháo đến.

Ngô Tà vừa nói đến Mật Lạc Đà, Trương Khởi Linh liền đứng dậy.

-"Tiểu Ca, anh phát hiện cái gì?" Ngô Tà

-"Tới rồi!" Trương Khởi Linh

-"Cái gì tới rồi?" Bàn Tử

-"Mật Lạc Đà." Ngô Tà

Lúc này, Ngô Tà cũng nghe thấy động tĩnh.

-"Bàn Tử, Tiểu Ca, thứ này không dễ đối phó, chỉ có thể giết chết rắn lông đen bên trong, tụi nó mới có thể biến mất hoàn toàn."

Bàn Tử nghe xong liền mắng:

-"Sao lại có rắn? Này không phải giống Ngọc Dũng trong Tây Vương Mẫu cung sao? Tây Vương Mẫu tay vươn cũng thật dài a!"

Nói tới đây, Bàn Tử đột nhiên cảm thấy có gì đó không đúng, lại vội nói với Ngô Tà:

-"Thiên Chân, cậu đừng hiểu lầm nha, tôi không có ý nói Tây Vương Mẫu không tốt. Chính là, này cũng quá gài bẫy người rồi!"

Ngô Tà cười cười, không nói gì. Muốn nói lừa gạt người, mặc kệ là Chu Mục Vương, Tây Vương Mẫu, còn có tổ tiên Trương gia, đều là lừa gạt lẫn nhau, còn đặc biệt lừa gạt con cháu đời sau của mình!

-"Cẩn thận, bọn chúng sắp tới rồi!" Ngô Tà

Ngô Tà vừa dứt lời, trên vách đá đột nhiên hiện ra một vết nứt, một con quái vật hình người toàn thân màu xanh lá, từ bên trong đi ra!

Không đợi Ngô Tà và Bàn Tử ra tay, Trương Khởi Linh dành trước đánh nhau với Mật Lạc Đà, cũng may hắn vẫn luôn mang theo Hắc Kim Cổ Đao tùy thân, lúc này phát huy công dụng.

Trương Khởi  Linh và Mật Lạc Đà đánh nhau bốn năm hiệp, đem rắn lông đen trong Mật Lạc Đà ép ra.

Ngay lúc đó, Trương Khởi Linh dơ dao trong tay, cắt đôi con rắn,

Cùng lúc, thêm hai con Mật Lạt Đà phá vách đi ra, Ngô Tà và Bàn Tử mỗi người nhận một con.

Đại Bạch Chân Chó trong tay Ngô Tà, cũng là danh đao được truyền lại, đối phó với gia hỏa này, hoàn toàn không thành vấn đề.

Ngô Tà và Bàn Tử gần như đồng thời giải quyết Mật Lạc Đà.

Bàn Tử vừa định khoe khoang một chút, lại phát hiện tình huống không đúng.

-"Thiên Chân, cậu nói thứ này rất nhiều?"

-"Đúng, đầy núi, nhiều không đến xuể." Ngô Tà

-"Kia còn chơi bóng. Tiểu Ca, cậu nói tổ tông nhà cậu cũng không chừa cho cậu một đường sống sao?" Bàn Tử

Lúc này, bọn họ đều nghe thấy xung quanh vách núi truyền đến động tĩnh đáng sợ, là âm thanh Mật Lạc Đà sắp sửa tới nơi này, hơn nữa lần này số lượng cực kì kinh người!

Trong lúc nguy cấp, Ngô Tà bỗng nhiên nhớ tới một chuyện.

-"Tiểu Ca, mau cởi áo ra." Ngô Tà

Trương Khởi Linh mặc dù có chút không hiểu nguyên do, nhưng vẫn ngoan ngoãn cởi áo ra.

Do vừa rồi đánh nhau kịch liệt, thân nhiệt tăng cao, hình xăm kỳ lân trên người hắn đã sớm hiện ra.

Bàn Tử lấy một tay che mắt, giả vờ xấu hổ.

-"Thiên Chân, đã là lúc nào rồi, cậu vẫn còn sắc tâm không bỏ!"

Ngô Tà không khách khí tát Bàn Tử một cái, chửi hắn.

-"Mọi người đều là nam nhân, cậu giả bộ ngượng ngùng như vậy, cũng không chê buồn nôn. Nhanh qua đây, cùng xem xem."

-"Xem cái gì?" Bàn Tử

-"Hình xăm kỳ lân, còn có thể xem cái gì!"

-"Không lẽ hình xăm trên người Tiểu Ca là bản đồ."

Bàn Tử mặc dù thích nói nhảm, nhưng một khi gặp phải đại sự, không hàm hồ chút nào, thường thì có thể nhìn thấy bản chất của mọi thứ đi thẳng vào vấn đề.

-"Coi như cậu thông minh. Cậu nhìn thấy đấy, đây là vị trí hiện tại của chúng ta. Nơi này có một lối đi, đi qua lối đi này, chúng ta liền có thể ra ngoài." Ngô Tà

Bàn Tử tặc lưỡi khen ngợi:

-"Tổ tiên Trương gia, thật đủ tri kỉ. Chúng ta nhanh ghi nhớ tuyết đường này đi, cùng nhau xông ra ngoài!"

-"Tuyến đường tôi đã nhớ kĩ rồi." Ngô Tà

Ngô Tà vừa nói, vừa giúp mặc lại áo cho Tiểu Ca.

-"Tiểu Ca, Bàn Tử, chúng ta đi thôi." 

-"Đi, đánh con mẹ nó!" Bàn Tử

Chương 143: Ảo Ảnh Tỉnh Lại

Cả ba đi theo đường chỉ rõ trên hình xăm trên người Trương Khởi Linh, một bên đánh với Mật Lạc Đà, một bên đi về phía trước.

Nhưng lần này có rất nhiều Mật Lạc Đà, dần dần, trước là Ngô Tà, sau là Bàn Tử, đều đánh có chút kiệt sức.

Mà Trương Khởi Linh vẫn luôn xông lên phía trước, cũng đã bị thương nặng!

Ngô Tà lần theo kí ức kiếp trước, tìm thấy phía trước lối ra bị lấp kín, liều mạng đập nát vách ngăn.

-"Tiểu Ca, Bàn Tử, các cậu lại kiên trì một chút, lối ra sẽ lập tức được phá ra!"

Đợi Ngô Tà cuối cùng lòng như lửa đốt phá ra được lối ra, xoay người tìm Bàn Tử và Trương Khởi Linh, lại phát hiện hai người đều đã rơi vào hoàn cảnh vô cùng nguy hiểm.

Bàn Tử đang bị hai con Mật Lạc Đà tấn công, đã là đỡ trái hở phải, liên tục gặp nguy hiểm.

Mà Trương Khởi Linh bên kia lại có ba con Mật Lạc Đà, chưa kể hắn sớm đã bị thương nặng.

Nhìn thấy cảnh này, đầu óc Ngô Tà ong ong một hồi, vì sao bản thân cẩn thận tính toán mọi thứ hết sức, vẫn là liên lụy hai người họ.

Cũng may Tiểu Ca nói, cùng lắm thì mình bồi hắn cùng đám quái vật này đồng quy vu tận, nhưng Vân Thái còn ở bên ngoài chờ Bàn Tử!

Trong nháy mắt, trong đầu Ngô Tà hiện lên một chút suy nghĩ, hắn quyết định cứu Bàn Tử trước.

-"Bàn Tử, chịu đựng, tôi tới đây!"

Ngô Tà vừa hét vừa lao về phía Bàn Tử, vung Đại Bạch Chân Chó trong tay dùng sức chém ra, chém đôi một con Mật Lạc Đà đang đấm vào ngực Bàn Tử.

Cùng lúc đó, Bàn Tử cũng đã giải quyết một con Mật Lạc Đà khác.

-"Thiên Chân, tôi... không được rồi! Cậu mau đi cứu Tiểu Ca!"

Ngô Tà không rảnh quan tâm đến Bàn Tử đang đặt mông ngồi dưới đất, lại phi thân về phía con Mật Lạc Đà bên cạnh Trương Khởi Linh.

Ngô Tà nhìn thấy Trương Khởi Linh lúc này toàn thân đầy máu, máu trên người tí tách nhỏ xuống đất.

-"Tiểu Ca!" Ngô Tà

Ngô Tà một đao chém hạ Mật Lạc Đà vừa mới đấm vào bụng Trương Khởi Linh.

Dưới tình thế cấp bách, Ngô Tà liều mạng áp dụng đấu pháp giết một nghìn địch thua tám trăm(*).

(*)伤敌一千,自损八百 /sha di yi qian zi sun ba bai/ nghĩa là ngoài mặt thì ám chỉ đánh địch, tuy giết địch một nghìn cũng thua tám người, tổn thất của hai bên không chênh lệch bao nhiêu. Có nghĩa là nếu bạn đánh trực diện với người khác, không chỉ đối phương bị tổn thất nặng nề mà cả hai bên đều bị thiệt hại. 

Sau khi giết chết một con Mật Lạc Đà, sau lưng mình cũng bị con Mật Lạc Đà khác đập mạnh.

Cơ thể Mật Lạc Đà cứng ngắt như ngọc thạch, nắm đấm đó sắc bén tự nhiên.

Ngô Tà tránh không kịp đòn tấn công, bị Mật Lạc Đà đánh trúng.

-"Ngô Tà!" Trương Khởi Linh

Đồng thời cơ thể Ngô Tà ngã xuống, tuyệt vọng nhìn thấy rất nhiều Mật Lạc Đà lần lượt từ trong vách đi ra.

Xem ra lần này ông trời không đứng về phía thiết tam giác bọn họ, vận may bọn họ chỉ đến đây thôi!

-"Bàn Tử, Tiểu Ca!"

Tiếng Ngô Tà la khàn giọng vang vọng bên trong làng Dao dưới nước.

Bàn Tử bị tiếng la bi thương đánh thức tâm trí đã lạc mất, mở mắt ra nhìn thấy, hóa ra mình và Ngô Tà Tiểu Ca vẫn còn dưới đáy hồ trong làng Dao, vẫn còn trong căn nhà đầy chuông lục giác, mọi thứ vừa rồi, chỉ là ảo giác do chuông đồng gây ra!

-"Bà nội nó, thì ra lại là mấy cái chuông giở trò quỷ!" Bàn Tử

Bàn Tử một mặt âm thầm may mắn, một mặt nhớ tới chuyện đã xảy ra trong ảo giác. Hóa ra, ảo giác của hắn là Vân Thái bị tên vai dốc độc chết, mình lại không có cách cứu nàng...

-"Cũng may tất cả đều không phải là sự thật!" Bàn Tử

Lúc này, Trương Khởi Linh cũng tỉnh lại, nghe Ngô Tà không ngừng kêu tên mình và Bàn Tử, liền biết hắn còn chưa tỉnh lại.

-"Ngô Tà, tỉnh tỉnh, mau tỉnh lại!" Trương Khởi Linh

Trương Khởi Linh ôm lấy cơ thể không ngừng run rẩy của Ngô Tà, gọi hắn mau tỉnh lại.

Bàn Tử cũng bơi đến trước mặt Ngô Tà, dùng sức vỗ vỗ mặt hắn, kêu hắn:

-"Ngô Tà, cậu tỉnh lại, mở mắt ra nhìn xem, tôi và Tiểu Ca để hảo hảo ở trước mặt cậu nè!" 

Hai người họ dằn vặt nửa ngày, Ngô Tà mới từ từ thoát khỏi ảo giác, mở mắt ra.

-"Bàn Tử, Tiểu Ca, các cậu đều không sao! Thật tốt quá!"

Thấy Tiểu Ca và Bàn Tử hoàn hảo không hao tổn gì bên cạnh mình, Ngô Tà khóc vì hạnh phúc!

Hóa ra, tất cả vừa rồi, chẳng qua chỉ là ảo giác chuông đồng gây ra!

May mắn, đó chỉ là một cái ảo giác!

Chương 144: Thoát Khỏi Nguy Hiểm

Ba người ban đầu hết hồn, đến lúc này mới phát hiện, nút bịt tai họ đang bịt, không biết từ khi nào sớm đã biến mất!

-"Nút bịt tai của tôi sao lại không thấy? Thiên Chân, Tiểu Ca, nút bịt tai của các cậu cũng biến mất rồi!"

Ngô Tà nhớ đến cảnh tượng trong ảo giác, nghĩ đến hành động ba người họ tự mình tháo bịt tai xuống, trong lòng đột nhiên giật mình, không lẽ ảo giác ngay từ đầu là thật sao?

-"Chúng ta trước phân tích một chút, rốt cuộc là từ khi nào rơi vào ảo giác. Tôi nhớ đầu tiên qua nút bịt tai, mơ hồ nghe thấy tiếng chuông, sau đó chúng ta ra tay phá cửa... " Ngô Tà

Nếu như ba người họ hiện tại vẫn còn ở trong căn phòng treo đầy chuông, điều đó có nghĩa là kể từ khi chuông vang, bọn họ rơi vào ảo giác mà không hề hay biết.

Nghe Ngô Tà nói đạo lí, Bàn Tử lắp bắp kinh hãi, mở đầu ảo giác này, vậy mà mở đầu ảo giác giống mình như đúc.

-"Thiên Chân, mở đầu chuyện của tôi, sao lại giống y hệt của cậu! Chỉ là sau khi ra ngoài, chúng ta trở lại trên mặt đất, lại biết Vân Thái bị tên vai dốc bắt cóc... "

Ngô Tà nghe ảo giác của Bàn Tử, nhớ lại sự tình kiếp trước. Lúc đó Vân Thái bị tên vai dốc bắt cóc rồi hại chết. Lại nhớ đến ảo giác của mình trải qua cũng vô cùng chân thực. Liền có một suy đoán lớn mật, hẳn là ảo giác của ba người họ, đều liên quan đến những việc đã trải qua kiếp trước? Vậy thì, ảo giác của Tiểu Ca lại là gì?

-"Tiểu Ca, anh có phải cũng rơi vào ảo giác không?" Ngô Tà

Trương Khởi Linh gật đầu.

-"Vậy mở đầu ảo giác của anh, cũng giống như chúng tôi sao?" Ngô Tà

Trương Khởi Linh lại gật đầu, nhưng không chịu mở miệng nói ra ảo giác mình đã trải qua.

-"Tiểu Ca, để tôi đoán xem anh đã thấy gì nha. Anh có phải thấy mình tiến vào Trương Gia Cổ Lâu không?" Ngô Tà

Trương Khởi Linh lắc đầu, Ngô Tà không từ bỏ tiếp tục truy vấn:

-"Vậy anh có phải nhìn thấy chúng ta ở Bắc Kinh đại náo khách sạn Tân Nguyệt?"

Trương Khởi Linh lại kiên định mà lắc đầu.

Bàn Tử lại khó hiểu mà hỏi:

-"Thiên Chân, cậu cũng nghe nói đến khách sạn Tân Nguyệt?"

Ngô Tà trong lòng giật mình, cảm thấy như mình sắp tiết lộ bí mật, chỉ đành kiên trì đến cùng nói:

-"Đương nhiên, khách sạn Tân Nguyệt là tài sản nhà của phu nhân Phật Gia Doãn Tân Nguyệt, tôi thân là đời sau của lão cửu môn, sao có thể không biết chứ!"

-"Nói vậy cũng đúng. Vậy sao cậu nói, chúng ta đại náo khách sạn Tân Nguyệt?" Bàn Tử

-"Tôi chỉ đoán mò thôi, Bàn Tử, cậu hôm nay sao tích cực vậy!"

Ngô Tà thật sự không nghĩ ra được, Trương Khởi Linh rốt cuộc thấy cái gì, ngay khi đang chuẩn bị bỏ qua, lại nghe Trương Khởi Linh nói:

-"Gần giống như cậu thấy."

Ngô Tà sửng sờ nghe, không lẽ rơi vào ảo giác, cũng có thể tâm hữu linh tê(*) mà giống?

(*)心有灵犀 /xīn yoǔ líng xī/ người có lòng thì suy nghĩ giống nhau, thường dùng để chỉ tình cảm giữa nam và nữ.

-"Được rồi, Thiên Chân, Tiểu Ca, khí oxi của chúng ta sắp dùng hết rồi, nếu không muốn vây chết ở chỗ này, vẫn nên nhanh tìm cách ra khỏi chỗ này."

Ngô Tà và Trương Khởi Linh nghe Bàn Tử nói, trong lòng đều giật mình, bọn họ sao lại dưới tình huống nguy hiểm như vậy, thảo luận về mấy cái chủ đề không quan trọng? Những chuyện này căn bản có thể ra ngoài rồi nói mà!

Chẳng lẽ mặc dù bọn họ từ trong ảo giác tỉnh lại, nhưng tiếng chuông vẫn có thể mê hoặc lòng người?

Ba người nghĩ đến đây, đồng thời nổ ra, giống như trong ảo giác của Ngô Tà vậy, đạp một cái lỗ trên cửa, chui ra ngoài!

Cho đến khi an toàn bơi đến vùng nước bên ngoài làng Dao, ba người mới xem như thở phào nhẹ nhõm.

Lần này, chung quy vẫn là vận may bọn họ tốt, may mắn Bàn Tử kịp thời tỉnh lại, bằng không hậu quả không thể tưởng tượng.

Chương 145: Tiểu Hoa Ghen Tị

Giải Vũ Thần đứng bên hồ, nhìn chằm chằm vào mặt nước cũng không chớp mắt.

Hắc Nhãn Kính ngồi chiếc ghế cách đó không xa, trong tay ăn một hộp cơm chiên thịt heo xào ớt xanh.

Ăn, ăn, hắn bỗng nhiên có chút ăn không vô.

Bọn Ngô Tà đã lặn xuống đáy hồ đã mấy tiếng rồi, nhưng vẫn chưa nổi lên mặt nước.

Vài người ở lại trong trại, Hắc Nhãn Kính, Giải Vũ Thần, Hoắc Tú Tú, Vân Thái, đều rất lo lắng cho sự an toàn của bọn họ.

Giải Vũ Thần và Hoắc Tú Tú thậm chí còn định tự mình xuống nước, đi tiếp ứng bọn họ, nhưng bị Hắc Nhãn Kính ngắn cản xuống dưới.

Trước khi Ngô Tà xuống nước, đã từng dặn dò Hắc Nhãn Kính, nói tình huống dưới nước phức tạp, dù cho ba người họ không thể kịp thời quay lại, cũng nhất định nghĩ cách ngăn cản, không thể để Tiểu Hoa và Tú Tú mạo hiểm xuống nước. Hắn nói, nơi này là địa bàn của Trương gia, có Tiểu Ca đây, bọn họ có gặp phải nguy hiểm, cũng có thể kịp thời thoát thân, nhưng bọn Tiểu Hoa xuống thì không chắc!

Hắc Nhãn Kính không phải không lo lắng cho sự an toàn của bọn Ngô Tà, nhưng đã nhận sự ủy thác phải làm hết sức mình, hắn nếu đã đáp ứng với Ngô Tà, liền nhất định sẽ đem người ngăn lại, không thể Tiểu Hoa và Tú Tú đi mạo hiểm!

Hắc Nhãn Kính thở dài, đặt chiếc đũa trong tay xuống, đứng lên, đi đến trước mặt Giải Vũ Thần.

-"Hoa Nhi gia, cho dù cậu có nhìn cái hồ này lủng lỗ, đám Ngô Tà cũng chưa lên, vẫn là chưa lên. Thời gian cũng không còn sớm nữa, tôi thấy cậu cũng đói bụng đi, đây, chúng ta đi ăn trước đã."

Hắc Nhãn Kính lôi kéo người túm đến ghế ngồi xuống.

Giải Vũ Thần bởi vì lo lắng cho Ngô Tà, tâm tình vốn dĩ không tốt, nhìn thấy trên bàn Hắc Nhãn Kính đang ăn dở cơm chiên thịt heo xào ớt xanh, ngửi thấy mùi ớt xanh đáng ghét, càng thêm tức giận hơn.

Hắn dùng lực hất tay Hắc Nhãn Kính:

-"Bỏ tay bẩn ra! Tôi đã nói, không ăn ớt xanh!"

Hắc Nhãn Kính biết hắn là lo lắng cho Ngô Tà, cũng không so đo với hắn, hắn tốt tính đẩy phần cơm ăn dở của mình sang một bên, lại lấy ra một phần cơm chiên khác chưa mở.

-"Như đã nói, muốn mời cậu ăn cơm chiên thịt heo xào ớt xanh không có ớt xanh, hộp này là tôi đặc biệt làm đó, không có thêm ớt xanh, nếu không, cậu thử xem sao?"

Tục ngữ nói, đưa tay không đánh người tươi cười, huống chi Hắc Nhãn Kính ở trên đường cũng là nổi danh có tiếng, hắn có thể hòa nhã hạ mình đối với Giải Vũ Thần như vậy, Giải Vũ Thần vẫn là không tiện làm quá đáng.

Giải Vũ Thần buộc mình không nghĩ đến chuyện của Ngô Tà nữa, sau đó có chút ghét bỏ nhận hộp cơm, lại cầm lấy đôi đũa Hắc Nhãn Kính đưa, yên lặng mà ăn.

Hắc Nhãn Kính nói không sai, bên trong thực sự không thả ớt xanh, Giải Vũ Thần cũng không ghét cà rốt và khoai tây bào sợi, ăn vào hương vị cũng không tồi.

-"Thế nào? Hương vị có ổn không?"

-"Cũng được!"

Có thể để Giải gia Giải cửu gia tâm cao khí ngạo nhận xét nói ra hai chữ này, Hắc Nhãn Kính đã là thụ sủng nhược kinh.

-"Nếu cậu thích, sau này, tôi sẽ thường làm cho cậu ăn, thế nào?"

Giải Vũ Thần liếc nhìn Hắc Nhãn Kính một cái, không lạnh không nóng mà nói:

-"Chẳng ra sao cả."

Hắc Nhãn Kính biết, Giải Vũ Thần vừa rồi tức giận chuyện mình không cho hắn xuống nước, liền nhân cơ hội giải thích:

-"Hoa Nhi gia, cậu cũng biết, không để cậu và Tú Tú xuống nước, là quyết định của Ngô Tà, tôi chỉ là được hắn giao phó, giúp trông chừng các cậu."

Giải Vũ Thần hừ một tiếng:

-"Hạt Tử, Ngô Tà là đồ đệ của cậu, nên là đồ đệ nghe sư phụ đi? Sau lại đến cậu, sự tình lại trái ngược! Cậu nói, cậu sao lại nghe lời Ngô Tà nói vậy?"

Giải Vũ Thần có chút ít ghen tị mà chất vấn Hắc Nhãn Kính:

-"Chẳng lẽ trong lòng cậu, Ngô Tà nói đều là đúng, tôi nói đều là sai sao?

Chương 146: Bình An Trở Về

Hắc Nhãn Kính nghe liên tiếp hàng loạt một số câu hỏi khá là chua của Giải Vũ Thần, không những không tức giận, ngược lại mặt mày hớn hở lại gần trước mặt hắn.

-"Hoa Nhi gia, cậu không phải là ăn giấm của Ngô Tà đi?"

Giải Vũ Thần nói xong, cũng đã cảm thấy có gì đó không ổn. Mình không phải là vẫn luôn lo lắng về sự an toàn của Ngô Tà sao? Sao lại nói với Hạt Tử mấy chuyện lung tung vô lý này? Không lẽ mình thật sự có chút ghen tị với Ngô Tà?

Trong lòng hắn đang loạn, thì bỗng nhiên, lại nghe thấy Hắc Nhãn Kính nửa đùa nửa thật hỏi lại,  không biết nghĩ tới cái gì, gương mặt đẹp trai vậy mà đỏ hết lên, đỏ lên tới tai và cổ!

Hắc Nhãn Kính tâm tư rất thông minh lanh lợi, nhìn thấy tình cảnh này, trong lòng sớm đã như gương.

Nhưng hiểu lại hiểu, nhưng Hắc Hạt Tử lại càng biết, đóa Giải Ngữ Hoa này, từ trước đến nay tâm khẩu bất nhất(*), trong nóng ngoài lạnh. Trước vẫn là nên tiếp cận từng bước một, từ từ dỗ dành a.

(*)心口不一 /xīnkǒu bù yī/ kiểu suy nghĩ trong lòng và ngoài miệng khác nhau á.

Trước khi Giải Vũ Thần thẹn quá hóa giận, Hắc Nhãn Kính thức thời mà thay đổi chủ đề:

-"Kỳ thật, tôi ngăn cản cậu, không cho cậu xuống nước, càng là vì tốt cho cậu, mà không phải chỉ là nghe Ngô Tà nói."

Giải Vũ Thần nghe xong lời này, nhớ tới những lời của Giải Liên Hoàn vì tốt cho mình, tức giận làm ầm lên:

-"Các người đều nói là vì tốt cho tôi, vì tốt cho tôi, chuyện gì cũng không muốn cho tôi biết, nhưng cuối cùng cái gì nên biết cái gì không nên biết, còn không phải đều biết tất cả rồi sao!"

Hắc Nhãn Kính cũng không vội, cười nói:

-"Cậu trước đừng nổi nóng, tôi hiện giờ biết cái gì đều nói cho cậu, nghĩa khí không?"

Giải Vũ Thần hừ lạnh một tiếng.

-"Trương câm chân chính là người Trương gia, điểm này cậu biết đi. Hơn nữa theo tôi suy đoán, hắn ở Trương gia địa vị cũng không thấp, nếu không phải mất trí nhớ, khẳng định là biết cách vào Trương Gia Cổ Lâu. Điểm này, cậu không có ý kiến sao?" Hắc Nhãn Kính

Giải Vũ Thần lắc đầu, thừa nhận suy đoán của hắn là đúng.

-"Nhưng vấn đề bây giờ là, Trương câm mất trí nhớ, không biết đường đi!" Giải Vũ Thần

-"Trương câm mất trí nhớ, không phải còn Ngô Tà sao? Cậu cho là cửu môn vì sao lại chọn Ngô Tà?" Hắc Nhãn Kính

-"Lão cửu môn ở thế hệ của chúng tôi chọn Ngô Tà, còn không phải là vì hắn và Trương Khởi Linh có quan hệ sao? Cậu đừng quên, hắn là chính tay Trương Khởi Linh ôm đến Ngô gia, giao cho Ngũ gia nuôi nấng! Hơn nữa Ngô Tà thật sự biết rất nhiều bí mật mà chúng ta không biết. Nhưng hắn dù sao cũng không phải người Trương gia, lối vào Trương Gia Cổ Lâu đó, hắn còn không biết!"

-"Tuy rằng Ngô Tà không nói rõ, nhưng cậu cảm thấy Trương câm vào Tây Vương Mẫu cung, ôm Ngô Tà ra, là ngẫu nhiên phát sinh sao?"

Nghe Hắc Nhãn Kính nói lời này, Giải Vũ Thần bỗng nhiên giật mình.

Về thân thế ly kỳ của Ngô Tà, mặc dù Ngô Tà đã tự mình thừa nhận, nhưng lại không có nói, tại sao Trương Khởi Linh ôm hắn ra khỏi Tây Vương Mẫu cung. Giải Vũ Thần còn tưởng rằng đây là một sự trùng hợp, cũng không muốn nghĩ quá sâu về nó. Lần này Hắc Hạt Tử nhắc nhở, mới cảm thấy có gì đó không ổn.

-"Cậu là nói, chuyện này là có người cố ý sắp đặt?" Giải Vũ Thần

-"Đúng vậy, ở đâu có sự trùng hợp như vậy. Cậu nghĩ nha, tất cả nơi ở Trương Gia Cổ Lâu, cũng đều có dấu vết Tây Vương Mẫu cung, này chẳng lẽ cũng là trùng hợp sao?"

-"Nói vậy, tất cả đều do Tây Vương Mẫu an bài?"

-"Cũng không nhất định là Tây Vương Mẫu, cậu đừng quên còn có Mục thiên Tử Cơ Mãn, ông ta chính là cha ruột của Ngô Tà!"

-"Cũng chính là nói, chuyện này nếu như không phải Tây Vương Mẫu an bài, thì chính là Chu Mục Vương an bài, dù sao bọn họ đều là người thân của Ngô Tà, sẽ không hại hắn. Đợi đã, này không phải là nói, Trương gia là người của Tây Vương Mẫu hoặc là Chu Mục Vương?"

-"Hoa Nhi gia của tôi thật thông minh, có chút liền thấu. Không sai, chính là ý này."

-"Khó trách cậu nói, cho dù Trương Khởi Linh không vào được Trương Gia Cổ Lâu, Ngô Tà không nhất định cũng không vào được!"

-"Được rồi, những gì có thể nói hay không thể nói tôi đều nói hết rồi, nên giờ hẳn là yên tâm rồi đi!"

Giải Vũ Thần định nói gì đó phản bác, không chờ mở miệng, nhìn thấy giữa hồ nổi lên ba người, chính là Ngô Tà, Trương Khởi Linh và Bàn Tử.

Chương 147: Khắc Tinh Của A Ninh

Sau khi ra khỏi làng Dao, Ngô Tà lại nhìn thấy lối vào dẫn bằng xi-phông, nghĩ đến tình cảnh trong ảo giác, hắn không khỏi khẩn trương mà nhìn chằm chằm Trương Khởi Linh, sợ hắn xuất thần, thế nào cũng muốn tiến vào dẫn bằng xi-phông.

May thay ảo giác cũng chỉ là ảo giác, khác với hiện thực.

Trương Khởi Linh không những không có ý định đi vào dẫn bằng xi-phông, mà đối với Ngô Tà khẩn trương hề hề nói:

-"Yên tâm!"

Nghe Trương Khởi Linh nói, trái tim nhỏ bé của Ngô Tà mới thật sự nằm yên. Hắn không muốn lại gặp mấy con Mật Lạc Đà đáng sợ đó, thứ này cho hắn bóng ma rất lớn.

Bàn Tử ở bên cạnh nhìn hai người tương tác, nhớ đến Vân Thái đang đợi mình ở trên, nói với Ngô Tà:

-"Thiên Chân, Vân Thái đang ở trên đợi tôi, cậu và Tiểu Ca còn không nhanh lên, tôi không đợi các cậu đâu."

-"Tiểu Hoa nhất định cũng sốt ruột chờ, chúng ta đi nhanh lên một chút." Ngô Tà

Quả nhiên Ngô Tà vừa nổi lên mặt nước, liền nghe tiếng kêu của Giải Vũ Thần:

-"Ngô Tà, cậu không sao chứ?"

Chiếc thuyền chở họ xuống nước vẫn luôn đậu ở giữa hồ, chống thuyền là hai người của Giải gia đem trang bị lên, nhìn thấy bóng dáng Ngô Tà và Trương Khởi Linh Bàn Tử, hai người cũng kích động mà kêu to: "Tiểu tam gia, tiểu tam gia!"

Ngô Tà và Trương Khởi Linh Bàn Tử cùng nhau lên thuyền, tháo mặt nạ ra, lớn tiếng nói với Giải Vũ Thần trên bờ:

-"Tiểu Hoa, cậu yên tâm, chúng tôi đều ổn."

Trương Khởi Linh ngồi bên cạnh Ngô Tà, nghe tiếng hét hai người ở xa, ánh mắt ảm đạm, nhưng rất nhanh đã trở lại bình thường.

Có người quan tâm Ngô Tà, đó không phải là những gì mình hi vọng sao? Vì sao thật sự nhìn thấy cảnh này, trong lòng lại có chút không thoải mái?

Trương Khởi Linh não bị mất trí, có chút không hiểu rõ.

Lúc này, Bàn Tử cũng nhìn thấy Vân Thái và Tú Tú vừa chạy tới bên hồ, kích động vẫy vẫy tay mình.

-"Vân Thái muội tử, tôi trở về rồi."

Động tĩnh doanh trại bọn Ngô Tà, kinh động người Cầu Đức Khảo bên kia.

-"Lão bản, Ngô Tà bọn họ đã trở lại. Chúng ta có nên đi qua nhìn xem." A Ninh

Cầu Đức Khảo nhìn thấy bọn Ngô Tà nhanh như vậy đã trở lại, liền biết bọn họ cũng không thể vào Trương Gia Cổ Lâu. Nhưng bọn Ngô Tà có thể nguyên vẹn đi ra, cũng chứng minh, bọn họ có năng lực tiến vào trong Trương Gia Cổ Lâu.

Trước đây, Cầu Đức Khảo không biết đã mất bao nhiêu người có năng lực trong hồ này, hơn nữa đều là sống không thấy người chết không thấy xác, mất tích một cách bí ẩn.

Cho nên, Cầu Đức Khảo nghi ngờ đáy hồ nhất định có cơ quan lợi nào đó, mới có thể khiến người có đi không về.

"Ngươi với bọn họ là bạn cũ, đi qua xem một chút cũng tốt, ta sẽ không qua đó. Ngô Tà giống như không thích ta."

-"Vâng, lão bản." A Ninh

Vì chỉ là đi qua xem tình hình, cho nên A Ninh không dẫn theo ai hết, một người với hai tay trắng đi tới doanh trại Ngô Tà.

Tú Tú nhìn thấy A Ninh đến, nói với Ngô Tà:

-"Ngô Tà ca ca, A Ninh lại tới rồi, có muốn em giúp anh đuổi cô ta đi không?"

Ngô Tà vừa mới lên bờ, mệt mỏi rã rời, thật sự không có tâm tình đối phó với A Ninh.

-"Tú Tú, vậy vất vả cho em rồi."

Tú Tú được Ngô Tà cho phép, kéo Vân Thái đang nói chuyện với Bàn Tử đi.

-"Bàn ca, cho em mượn Vân Thái tỷ tỷ một lát ha."

-"Ai, em nha đầu này sao có thể như vậy, tôi và Vân Thái muội tử còn chưa kịp nói mấy câu đâu." Bàn Tử

Tú Tú mặc kệ Bàn Tử chịu hay không, kéo Vân Thái đi, chỉ còn lại Bàn Tử đáng thương, một mình ở đó lẩm bẩm:

-"Thiên Chân, cậu cũng không quản Hoắc Tú Tú, ngày ngày chiếm đoạt Vân Thái, một chút cũng không chịu buông."

Ngô Tà cười an ủi hắn:

-"Bàn Tử, lần này Tú Tú có việc cần làm. Cậu xem, ai tới?"

Bàn Tử nhìn về phía Tú Tú và Vân Thái rời đi.

-"Yo, kia không phải là A Ninh sao? Cô ta sao lại tới nữa? Cậu để Tú Tú và Vân Thái đối phó A Ninh?" Bàn Tử

Ngô Tà gật đầu.

-"Có đôi khi, giữa phụ nữ và phụ nữ giải quyết vấn đề càng dễ hơn. Tỷ như A Ninh, trước kia ba chúng ta không đánh bại được một mình cô ta, nhưng từ khi Tú Tú đến đây, cô ta lại không chiếm được chút lợi nào." Ngô Tà

-"Cậu còn phải nói, thật đúng là có chuyện này. Xem ra, Tú Tú xác thật là khắc tinh của A Ninh rồi!" Bàn Tử

Chương 148: Ba Nữ Nhân

Đối phó với Ngô Tà ở quá khứ, A Ninh rất tự tin.

Đối phó với Ngô Tà ở hiện tại, A ninh là có chút đau đầu.

Nhưng khi đối mặt với Hoắc Tú Tú, A Ninh lại đành bó tay.

Cho nên, A Ninh nhìn thấy Tú Tú mỉm cười vui vẻ đi về phía mình, thật muốn trực tiếp nhảy xuống hồ bên cạnh hoặc là quay đầu trở về.

Nhưng cô cũng là người không đạt được mục đích không bỏ qua, chưa thấy quan tài chưa đổ lệ, sao có thể dễ dàng rút lui như vậy.

Hoắc Tú Tú kéo tay Vân Thái, cố ý chặn đường A Ninh, gương mặt vô tội mà nói:

-"Yo, đây không phải là A Ninh tỷ tỷ sao? Chị là tới tìm tôi chơi sao?" 

Vân Thái nghe giọng mềm mại không ngớt của Tú Tú, nếu không phải kìm nén, phỏng chừng có thể cười ra tiếng.

Mấy ngày nay ở chung với nhau, nàng chính là đã lĩnh giáo sâu sắc bản lĩnh của Tú Tú. Thật không hổ là tiểu thư xuất thân từ đại gia tộc, thật là muốn văn có văn muốn võ có võ, muốn giả ngây thơ cũng là nàng, ngang ngược vô lí cũng là nàng.

A Ninh trừng mắt nhìn Tú Tú và Vân Thái trước mắt mình gần như sắp nổi nóng.

-"Ai là tỷ tỷ của cô! Tôi đến đây để tìm Ngô Tà, mau tránh sang một bên." A Ninh

Vân Thái thấy A Ninh ăn nói không khách khí như thế, cũng có chút tức giận, nàng vẫn luôn coi Tú Tú như muội muội, sao có thể để cô ta ở trước mặt mình, bị người khác bắt nạt được. Càng huống hồ, nàng vẫn luôn nhớ kĩ A Ninh từng gây thù với Bàn Tử.

Vân Thái đẩy Tú Tú ra sau lưng mình, ưỡn ngực đối mặt với cơn tịnh nộ của A Ninh.

-"A Ninh, cô đúng là rượu mời không uống, muốn uống rượu phạt. Tú Tú khách khách khí khí mà gọi cô một tiếng tỷ tỷ, cô lại đối xử lỗ mãng với em ấy như vậy, thật là vô lễ."

Đối với Hoắc Tú Tú, bởi vì biết xuất thân của cô, A Ninh có vài phần kiêng kị.

Nhưng đối với nha đầu thôn quê Vân Thái này, A Ninh từ trước đến nay đều không để trong mắt.

Nhìn thấy Vân Thái vậy mà dũng cảm bước ra, bộ dáng xuất đầu lộ diện vì Hoắc Tú Tú, A Ninh tức giận cười:

-"Ha ha ha ha... từ khi nào, A Ninh tôi lưu lạc đến nông nỗi này, bị hai con nhóc ranh chặn đường."

Hoắc Tú Tú tránh ở sau lưng Vân Thái, lại như cũ không phải là đèn đã cạn dầu.

Nàng chỉ vào A Ninh, giả bộ sợ hãi mà kêu lên:

-"Cô... cô đến cuối cùng muốn cái gì? Ngô Tà ca ca và Tiểu Hoa ca ca bọn họ đang nhìn ở đằng sau, cô nếu dám đụng đến một cọng lông của tôi, xem bọn họ sẽ đối phó với cô như thế nào!"

-"Làm sao, giờ biết sợ rồi hả?" A Ninh

-"Cô nữ nhân điên này, ai sợ cô hả! Sợ cô chính là chó con." Hoắc Tú Tú

A Ninh hét lạnh với Vân Thái một tiếng:

-"Vân Thái, cô tránh ra không?"

Vân Thái lại không sợ cô ta, đại khái cho rằng A Ninh không dám động thủ, dù sao đây là địa bàn của nhà mình, đội hỗ trợ cách đó không xa.

-"Không tránh, Tú Tú coi tôi như tỷ tỷ, tôi cũng coi em ấy như muội muội ruột, không cho phép cô làm hại em ấy." Vân Thái

A Ninh thất sự không thể nhịn được nữa, nếu dùng lời nói với hai nha đầu này, vậy đành phải động thủ.

-"Cô tự mình tìm chết, cũng không thể trách tôi." A Ninh

A Ninh nói xong, một quyền đánh ra, thẳng đến huyệt thái dương của Vân Thái.

Tú Tú sau lưng Vân Thái cũng không nghĩ đến nữ nhân này nói đánh liền đánh, muốn ra tay giúp đỡ, cũng đã không còn kịp rồi.

Tú Tú nhớ đến lời Ngô Tà bảo mình bảo vệ Vân Thái, sợ tới mức la lên một tiếng:

-"Vân Thái tỷ tỷ!"

Không ngờ là, một quyền của A Ninh lại không thể đánh trúng Vân Thái, mà nàng lại dễ dàng tránh được.

Sau khi Vân Thái tránh được một quyền của A Ninh, không những không sợ mà lui ra sau, mà còn trực diện nghênh đón A Ninh, vung tay vào mặt A Ninh, hơn nữa đánh một cái, vững chắc mà đánh A Ninh không hề đề phòng một cái tát vang dội.

Cho đến lúc này, Tú Tú và A Ninh mới bỗng nhiên tỉnh ngộ, thì ra Vân Thái biết võ, hơn nữa công phu cũng không tệ lắm!

Chương 149: Cùng Một Nguồn Gốc

Cách đó không xa, Ngô Tà và Bàn Tử vẫn luôn theo dõi tình hình của bọn Tú Tú bên kia.

Bàn Tử đương nhiên là lo lắng cho Vân Thái muội tử của hắn, Ngô Tà lại ôm một loại tâm lí xem kịch, vừa uống nước, vừa câu được câu không mà tán gẫu với Bàn Tử.

-"Bàn Tử, cậu đối với Vân Thái người ta là nghiêm túc sao?"

-"Thiên Chân, tôi thật sự thích Vân Thái, không lẽ cậu không nhìn ra sao?"

-"Nếu cậu xác thực là mình thật lòng thích, vậy chúng ta cùng nhau xem một vở kịch hay đi."

Bàn Tử thấy Ngô Tà một bộ dạng thần bí.

-"Tôi nói Thiên Chân, cậu rốt cuộc có ý gì, không lẽ Vân Thái có vấn đề gì sao? Còn có, cậu khi nào thành Ngô bán tiên(*) rồi, nhìn xem dáng vẻ hiện tại của cậu, làm chính mình giống như thần côn(*)."

(*)半仙  coi như đã tu được thành tiên một nửa.

(*)神棍  là những người tuyên bố rằng họ có thể làm trung gian liên lạc giữa linh hồn của người chết và con người. , Họ kiếm tiền hoặc lợi dụng từ việc khiến mọi người tin vào yêu sách của họ.

Ngô Tà dùng bình nước trong tay gõ vào trán Bàn Tử một cái.

-"Cậu cái tên Bàn Tử chết tiệt này, cậu mới là thần côn, cả nhà cậu đều là thần côn! Cậu chưa từng nghe nói, ba nữ nhân thành một đài diễn(*) sao? Cậu xem, bên kia không phải là đúng ba nữ nhân sao." Ngô Tà

(*) kiểu giống bên mình là ba người phụ nữ họp thành cái chợ á.

Bàn Tử chợt nhận ra.

-"Thì ra cậu nói muốn xem kịch là ý này."

-"Vậy cậu cho rằng là ý gì?"

-"Tôi cho rằng, cậu nói Vân Thái có vấn đề."

Ngô Tà cười cười không nói, hắn vốn dĩ chính là có ý này, nhưng nhìn thấy dáng vẻ bao che cho con của Bàn Tử, trước vẫn là không nên nói, để hắn tự mình nhìn đi, dù sao tận mắt thấy mới tin.

Bọn họ tuy rằng không nghe thấy ba cô gái kia nói cái gì, nhưng nhìn nét mặt của họ, cũng biết Tú Tú là cố ý chọc tức A Ninh, khi nhìn thấy Vân Thái đem Tú Tú ra sau bảo vệ, Bàn Tử liền có chút đứng ngồi không yên.

-"Thiên Chân, nữ nhân A Ninh đó là người điên, tôi sợ cô ta làm hại Vân Thái, vẫn là đi qua xem đi."

Bàn Tử mới vừa đứng dậy, đã bị Ngô Tà túm lấy.

-"Bàn Tử, cậu yên tâm, tuy rằng nha đầu Tú Tú tuổi còn nhỏ, nhưng luận mưu kế luận công phu, A Ninh còn không phải đối thủ của nàng, Vân Thái sẽ không có chuyện gì."

-"Nhưng tôi cảm thấy không yên tâm, Thiên Chân, cậu buông tôi ra... "

Không chờ Bàn Tử nói xong, tình hình xảy ra bên đó đã lật ngược, trước là A Ninh bị Vân Thái cứng rắn tát một cái, sau đó hai người liền đánh nhau.

Nhìn đến đây, ánh mắt Ngô Tà lộ ra chút tàn nhẫn: Vân Thái quả nhiên có vấn đề, nhưng cô ta rốt cuộc người phe nào? Là người của Trương Khởi Linh giả, hay là thật sự là người Trương gia, hay là người Uông gia?

Nghĩ đến đây, hắn cũng ngồi không yên, kéo Trương Khởi Linh đi về phía bọn họ.

-"Tiểu Ca, anh hảo hảo nhìn xem, công phu của Vân Thái, với Trương gia của các anh có giống không?" Ngô Tà

Trương Khởi Linh nghe lời Ngô Tà nói, dùng ánh mắt nghi hoặc nhìn hắn một cái, cũng không nói gì, đi hắn cùng nhau đi đến phía bọn họ.

Bọn Bàn Tử và Tiểu Hoa đương nhiên cũng đến.

Tú Tú nhìn thấy Ngô Tà đi tới, vội tới trước mặt hắn tranh công.

-"Ngô Tà ca ca, diễn xuất vừa rồi của em thế nào?"

Ngô Tà một bên nhìn Vân Thái và A Ninh giao thủ, một bên khen ngợi Tú Tú.

-"Tú Tú thật lợi hại!"

Bọn Bàn Tử và những người khác, đến lúc này mới hiểu được, thì ra những chuyện này, đều là do Ngô Tà sắp xếp, mục đích đại khái là muốn thăm dò một chút nội tình của Vân Thái.

Bàn Tử vẫn luôn cho rằng, Vân Thái chỉ là tiểu cô nương cần mình bảo vệ, lại không nghĩ đến, bản lĩnh đánh nhau của nàng vậy mà không thua kém gì mình.

Thì ra, Vân Thái vẫn luôn cẩn thận che giấu thực lực thật sự của mình, hình tượng xuất hiện trước mặt mình là một nữ tử yếu đuối cần sự che chở của nam nhân. Cũng là nói, nàng vẫn luôn lừa gạt mình!

Nghĩ đến đây, trong lòng Bàn Tử thật là ngũ vị tạp trần(*), ngọt bùi cay đắng mọi thứ không thiếu, căn bản không biết tư vị gì.

(*)五味杂陈 /wǔ wèi zá chén/ ngọt mặn đắng chua cay cùng lúc, ý chỉ cảm giác phức tạp hỗn độn.

Trương Khởi Linh không dời mắt nhìn chằm chằm Vân Thái nửa ngày, nói với Ngô Tà:

-"Cùng một nguồn gốc."

Chương 150: Bị Tẩy Não Rồi

Ngô Tà nghe Trương Khởi Linh nói, càng thêm khẳng định về suy đoán của mình khi ở làng Dao dưới nước.

Nhìn hai người đang đánh nhau, Ngô Tà nói với Bàn Tử:

-"Bàn Tử, cậu để mắt một chút, đừng để Vân Thái bị A Ninh làm chịu thiệt. Tiểu Ca, anh đi với tôi."

Mặc dù Vân Thái vẫn luôn che giấu thực lực, lừa Bàn Tử, nhưng Bàn Tử thật lòng thích cô nương này.

Cho nên sau một hồi ngũ vị tạp trần, Bàn Tử vẫn là không yên tâm, nhưng Vân Thái bị chịu thiệt, lời của Ngô Tà vừa vặn chạm đến trong lòng.

-"Thiên Chân, cậu yên tâm đi, tôi sẽ không để Vân Thái xảy ra chuyện đâu."

Ngô Tà và Trương Khởi Linh rời khỏi tầm mắt mọi người.

Giải Vũ Thần hỏi Hoắc Tú Tú.

-"Tú Tú, em với Tú Tú thương lượng hảo? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"

Tú Tú cười nói với Giải Vũ Thần:

-"Tiểu Hoa ca ca, cảm giác không biết chuyện gì là như thế nào? Ai nói với anh chuyện gì, cũng không chịu nói với em. Mỗi lần ra cửa, cũng không chịu mang em theo cùng."

Giải Vũ Thần thấy bộ dạng Tú Tú muốn tính sổ với mình, không thể nhịn cười.

-"Sao lại không mang theo em? Lần trước đi Thanh Hải, lần này tới Ba Nãi, không phải đều dẫn em theo sao?"

Tú Tú hứ một cái.

-"Hứ, hai lần này anh không thể ném em ra, còn không phải bởi vì lời của Ngô Tà ca ca, lại không phải anh đại phát thiện tâm."

Đối mặt với Tú Tú, Giải gia tiểu cửu gia cũng không có biện pháp, chỉ đành tự thừa nhận.

-"Được rồi, Tú Tú, sẽ không có lần sau, như vậy được không?"

-"Gần được. Em đây liền nói cho anh biết, nhưng anh không thể nói với người khác."

Giải Vũ Thần gật đầu.

Hoắc Tú Tú kéo hắn sang một bên, nhỏ giọng nói về nhiệm vụ mà Ngô Tà giao cho nàng về Vân Thái.

Sau khi Giải Vũ Thần nghe xong, nói với Tú Tú:

-"Tú Tú, em có nghĩ tới hay không, Ngô Tà lần này để em đến đây, rốt cuộc là vì cái gì?"

-"Em đương nhiên biết a, Ngô Tà ca ca đã sớm nói với em rồi. Anh ấy là vì chuyện của Vân Thái, mới muốn để anh đưa em đến đây."

-"Em không giận cậu ấy sao?"

-"Em vì sai lại tức giận chứ?"

-"Bởi vì cậu ấy đang lợi dụng em."

-"Lợi dụng? Sao lại có thể được. Rõ ràng là Ngô Tà ca ca tin tưởng mới đem chuyện quan trọng như vậy giao cho em làm."

Giải Vũ Thần không nói nên lời hỏi trời xanh, mạch não của đứa nhỏ này giống như không giống quá giống mình.

-"Được rồi, cậu ấy thật sự là tin tưởng em, ngay cả anh cũng giấu!"

Giải Vũ Thần chua chát mà nói, hiển nhiên đối với chuyện Ngô Tà gạt mình, có chút không cao hứng.

-"Tiểu Hoa ca ca, Ngô Tà ca ca nói, có những chuyện, bọn con gái tụi em làm, sự bán công bội(*), so với nam nhân các anh mạnh hơn nhiều."

(*)事半功倍 [shìbàngōngbèi] Kết quả công việc thu được hơn công sức bỏ ra hoặc dự định ban đầu.

"Đúng, đúng, lời Ngô Tà ca ca của em nói đều là đúng. Các người một câu hai câu, đều bị Ngô Tà tẩy não rồi sao?"

...

Ngô Tà và Trương Khởi Linh đến bên hồ cách xa mọi người, Ngô Tà nhìn mặt hồ, nói với Trương Khởi Linh:

-"Tiểu Ca, anh có còn nhớ võ công của tên vai dốc không?"

Trương khởi Linh gật đầu.

-"Không giống." Trương Khởi Linh

Nghe câu này, Ngô Tà rốt cuộc thở phào nhẹ nhõm.

Mặc dù kiếp trước của hắn đã trải qua biết được, tên vai dốc tuy rằng cũng gọi là Trương Khởi Linh, nhưng chỉ là trùng hợp trùng tên trùng họ mà thôi, cùng Trương gia không có bất luận quan hệ gì. Cho nên, võ công của hắn với Trương gia hẳn là không giống nhau.

Nếu võ công của Vân Thái là do tên vai dốc dạy, không hẳn là võ của Trương gia.

Hiện tại xem ra, Vân Thái dùng chính là võ của Trương gia, nàng hoặc là hậu nhân của Trương gia, hoặc là người Trương gia đã dạy nàng, hoặc là cả hai.

...

2023.06.29

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store