ZingTruyen.Store

Bien Hinh

Chương Một

Nỗi sợ hãi thường trực luôn lởn vở trong tâm trí Caitlin Paine khi lần đầu đến nhập học ở một ngôi trường mới. Có quá nhiều điều làm cô thấy lo lắng, như việc gặp gỡ bạn học, gặp giáo viên mới, rồi học ở những khu sảnh đường xa lạ. Và còn những mối bận tâm vụn vặt khác, như là một tủ đựng đồ mới, mùi vị, thanh âm của nơi mới đến. Hơn hết, là những ánh nhìn tò mò làm cô thấy không thoải mái. Cô cảm thấy những người ở nơi mới đến luôn chăm chăm nhìn mình, điều này càng khiến cô muốn khép kín hơn. Nhưng dường như mọi thứ không
chiều theo ý cô.

Caitlin không hiểu sao mình dễ bị chú ý đến vậy. Chiều cao một mét sáu lăm cũng chưa phải là ấn tượng, cùng mái tóc và đôi mắt nâu (dáng vóc và cân nặng bình thường). Ở độ tuổi mười tám cô cảm thấy mình giống như bao cô gái khác với nhan sắc không quá nổi trội, chỉ là trông có vẻ già dặn hơn đôi chút.

Có những thứ khác. Cô biết, trong sâu thẳm, cảm nhận thấy mình khác biệt, những thứ mà khiến mọi người luôn phải nhìn lại. Nhưng cô chưa mường tượng chính xác là gì.

Nếu điều gì tệ hại hơn ngày đầu tiên nhập trường, thì chính là giai đoạn giữa kỳ, sau khi mọi người đã có mối gắn kết. Hôm nay, trong ngày đầu tiên đến ngôi trường này, một ngày giữa tháng Ba, sẽ là một trong những thời điểm chán ngán nhất mà cô dự cảm được.

Dẫu có nằm mơ, cô cũng không nghĩ nó tồi tệ như này. Chẳng thứ gì quen thuộc-và rất thân thuộc với cô-giúp cô chuẩn bị tinh thần cho những điều này.

Caitlin đứng bên ngoài ngôi trường mới, một ngôi trường công thuộc Thành phố New York rộng lớn, trong sớm tháng Ba lạnh giá, tự hỏi, Tại sao mình phải đến nơi này? Cô ăn vận sơ
sài, với độc chiếc áo len cùng đôi tất chân dài, chưa kịp chuẩn bị tâm lý cho cảnh tượng ồn ào náo nhiệt đang chào đón mình. Hàng trăm học sinh đang chơi ở đó, la hét ầm ĩ và xô đẩy lẫn nhau. Giống hệt như cảnh tượng
trước sân tù vậy.

Khung cảnh quá ồn ào. Lũ học sinh cười xả ga, chửi thề loạn xạ và xô đẩy nhau thô bạo. Có lẽ cô sẽ nghĩ đây là một cuộc ẩu đả lớn nếu không thấy nụ cười trêu chọc trên gương mặt bọn chúng. Bọn chúng quả là nhiều năng lượng, còn cô, với bộ dạng thiếu sức sống, người lạnh cóng, mệt mỏi vì thiếu ngủ, ngơ ngác chẳng hiểu gì. Cô nhắm mắt lại, mong tình trạng này sẽ
qua nhanh thôi.

Cô luồn tay vào túi tìm thứ gì đó: chiếc Ipod của cô. Ðúng rồi. Cô nhét tai nghe vào tai rồi mở lên. Cần phải làm gì đó để xua mọi thứ ra khỏi đầu. Nhưng không thấy tiếng nhạc phát ra. Cô nhìn xuống và nhận ra máy đã hết pin. Hay ho thật.

Cô kiểm tra điện thoại, hi vọng thứ gì đó làm mình quên đi thực tại, bất kỳ thứ gì. Không có tin nhắn mới nào.

Cô nhìn lên. Thấy toàn những gương mặt lạ lẫm, lòng cảm thấy cô độc. Không phải bởi mình người da trắng độc nhất-thực tình thì cô thấy hãnh diện vì điều đó. Một số đứa bạn thân nhất của cô ở trường khác cũng là dân da đen, Tây Ban Nha, Châu Á, thổ dân Mỹ-cùng vài đứa da trắng bần tiện chơi kiểu ngoài mặt thì thân thiết còn trong lòng thì đố kỵ ganh ghét. Không, chắc là không phải điều này. Cô cảm thấy lạc lõng chắc vì đây là chốn thành thị. Cô đứng trên đường bê tông. Tiếng chuông báo hiệu như cảnh tỉnh bản thân cô đang ở "chốn
giải trí", rồi cô phải đi qua một cánh cổng sắt lớn. Và giờ cô đã ở trong chiếc lồng có cánh cửa sắt, trên cùng có dây thép gai quây quanh. Cô thấy như mình đã đi vào chốn lao tù.

Ngước nhìn ngôi trường rộng lớn, trên toàn bộ những cánh cửa sổ đều có các chắn song và ô cửa, cũng không làm cô thấy khá hơn. Thường thì cô dễ dàng thích nghi khi đến một ngôi trường mới, dù lớn hay nhỏ- nhưng đó là những ngôi trường ở vùng ngoại ô. Tất cả những nơi đó đều có những thảm cỏ, cây cối và bầu trời quang đãng. Ở đây, chẳng có gì ngoài cái mác thành phố. Cô cảm giác ngột ngạt, khó
thở. Mọi thứ đều kinh khủng đối với cô.

Tiếng chuông báo hiệu nữa vang lên và cô lê bước trên đường, cạnh đó là hàng trăm học sinh, đổ xô về phía những lối vào. Cô bị một nữ sinh to lớn xô đẩy một cách thô bạo, và làm rơi cuốn nhật ký. Cô nhặt nó lên (tóc
xõa tung che cả khuôn mặt), ngước lên nhìn đợi chờ một lời xin lỗi từ cô gái đó. Nhưng nàng ta đã mất hút, hòa lẫn vào trong đám đông, rồi cô nghe thấy những tiếng cười, không biết có phải dành cho mình hay không.

Cô ôm chặt cuốn nhật ký vào lòng, kỷ vật đã ghi lại những dấu ấn về cô. Nó đã theo cô khắp mọi nơi. Những dòng ghi chú và những bản vẽ về những nơi cô ghé từng qua. Quyển nhật ký là hành trình tuổi thơ của cô.

Cuối cùng cô cũng đến chỗ lối vào, và phải ép chặt người để bước qua. Giống như bước vào chuyến tàu trong giờ cao điểm vậy. Cô hi vọng vào trong sẽ ấm ấp hơn, nhưng cánh cửa mở thông thốc phía sau làm cô lạnh cứng người khi có những cơn gió nhẹ xuyên qua người chạy dọc sống lưng, làm cho cái lạnh càng tồi tệ hơn nữa.

Hai nhân viên an ninh to lớn đứng chắn lối vào, hỗ trợ mỗi bên là hai nhân viên cảnh sát Thành phố New York vũ trang đầy đủ, để lộ súng đeo bên hông.

"ÐI TIẾP ÐI!" một trong số họ
ra lệnh.

Cô không hiểu tại sao lại có hai nhân viên cảnh sát đi kèm vũ trang đầy đủ đứng gác ở lối vào trường trung học làm gì. Nỗi sợ hãi về chết chóc trong cô tăng dần. Tệ hơn nữa là khi cô quan sát thấy phải đi qua chiếc máy dò kim loại có nhân viên an ninh như ở sân bay.

Thêm bốn cảnh sát vũ trang đầy đủ đứng ở hai bên chiếc máy dò kim loại, tiếp đến là hai nhân viên an ninh nữa.

"BỎ TẤT CẢ ÐỒ ÐẠC RA
NGOÀI!" một nhân viên ra lệnh.

Caitlin chú ý thấy những đứa khác lấy đồ từ túi của chúng ra để vào trong chiếc hộp nhựa dẻo. Cô nhanh chóng làm theo, cho ipod, ví, chìa khóa của mình vào trong hộp.

Cô bước qua máy dò tín hiệu,chuông báo động ré lên.

"CÔ!" một nhân viên quát.
"Ðứng sang phía này!"

Ðược thôi.

Lũ học sinh chăm chú nhìn khi cô bị bắt đưa tay lên, một nhân viên bảo vệ dùng máy quét rà soát lên xuống khắp người cô.

"Cô có đeo trang sức không?"

Cô nhớ lại từ cổ tay, đến cổ, và chợt nhớ. Cây thánh giá của cô. Cô bước qua máy dò tín hiệu, chuông báo động ré lên.

"CÔ!" một nhân viên quát. Ðứng sang phía này!

Ðược thôi.

Lũ học sinh chăm chú nhìn khi cô bị bắt đưa tay lên, một nhân viên bảo vệ dùng máy quét rà soát lên xuống khắp người cô.

"Cô có đeo trang sức không?"

Cô nhớ lại từ cổ tay, đến cổ, và chợt nhớ. Cây thánh giá của cô.

"Tháo nó ra", gã nhân viên an
ninh gắt lên.

Đó là chiếc vòng cổ mà bà cô
tặng trước khi qua đời, một cây
thánh giá nhỏ bằng bạc, khắc
trên đó dòng chữ Latin, thứ ký hiệu
cô không tài nào hiểu được. Bà cô
nói rằng bà được truyền lại từ
cụ cô. Caitlin không theo tôn giáo
nào, và không thực sự hiểu nổi ý
nghĩa của nó là gì, nhưng cô biết
rằng nó đã có niên đại hàng trăm
năm tuổi, là món đồ quý giá nhất mà cô có.

Caitlin nhấc nó ra từ chiếc áo sơ mi, giơ lên cao, nhưng không gỡ ra khỏi cổ.

"Tôi không muốn tháo ra", cô đáp lời.

Gã nhân viên an ninh mặt lạnh tanh trừng mắt nhìn cô.

Bỗng dưng, có tiếng láo loạn vang đến. Tiếng la hét om sòm khi một gã cớm tóm cổ một thằng nhóc cao và gầy nhẳng, đè nghiến nó vào tường, móc ra một con dao nhỏ từ túi nó.

Gã nhân viên an ninh lao đến trợ giúp, và Caitlin chớp lấy cơ hội lẩn nhanh vào đám đông đi xuống hội trường

Chào mừng đến trường công New York, Caitlin nghĩ. Quả là hay ho.

Cô cũng nhẩm tính luôn ngày tốt nghiệp rồi.

*

Tất cả các giảng đường đều rộng lớn nhất mà cô từng thấy. Cô không tượng tưởng nổi bao nhiêu người mới trật kín được nơi này, nhưng nếu có thể nhồi nhét tụi học sinh đứng sát vai, chen chúc nhau. Chắc phải chứa được hàng nghìn đứa trong những giảng đường như này, biển người chen chúc kéo dài bất tận. Sự ồn ào ở đây còn kinh khủng hơn, tiếng ồn ào vang vọng vào các bức tường rồi bật lại, âm thanh trở nên đặc quánh. Cô muốn bịt chặt tai lại, nhưng thậm chí chẳng có đủ khoảng không để mà nhấc nổi tay lên. Cô cảm thấy thật tù túng.

Tiếng chuông vang lên, sức nóng cũng dường như cũng tăng theo.

Trễ mất rồi.

Cô nhìn lướt qua tấm thẻ phòng học lần nữa và cuối cùng từ khoảng cách này cô cũng nhận thấy căn phòng đó. Cô cố gắng chen lấn qua biển người đang chen chúc nhau, nhưng chẳng có
khoảng không nào có thể len qua được. Cuối cùng, sau những nỗ lực bất thành, cô nhận ra mình phải hành động quyết liệt hơn. Cô bắt đầu dùng khuỷu tay để tạo đà chen lấn. Cố gắng lách qua từng người, rồi cô cũng vượt qua được tất cả tụi học sinh, băng qua hội trường rộng lớn, và đẩy cánh cửa nặng nề vào trong lớp học của mình.

Cô gắng chấn tĩnh lại để đối phó với những ánh nhìn khi mà cô, một cô gái mới đến, đi học trễ. Cô tưởng tượng giáo viên sẽ trách phạt mình vì tội làm gián đoạn giờ học yên tĩnh của lớp. Nhưng thật bất ngờ khi cô nhận
ra rằng nó không hề giống với suy nghĩ của mình chút nào. Phòng học, được thiết kế cho ba mươi người nhưng phải có đến năm mươi người nhồi nhét trong đó. Có những đứa đang yên vị trên ghế, những đứa khác thì nhởn nhơ ở lối đi giữa lớp, la
hét và quát tháo lẫn nhau. Khung
cảnh thật là lộn xộn.

Chuông báo đã vang lên từ năm
phút trước rồi, mà chưa thấy
giáo viên, có mái tóc bù xù, đi kèm
bộ com lê nhăn nhúm, bắt đầu vào
tiết học. Anh ta thậm chí còn ngồi
vắt chân lên bàn, nhẩn nha đọc
báo, mặc xác lũ học sinh.

Catilin bước tới chỗ anh ta và đặt tấm thẻ học sinh lên bàn. Cô đứng đó, đợi chờ anh ta ngước lên, nhưng chẳng có động tĩnh gì từ anh ta cả.

Cuối cùng cô hắng giọng.

"Thưa thầy".

Anh ta uể oải đặt tờ báo xuống.

"Em là Caitlin Paine. Học sinh mới chuyển đến. Em đến để nhận lớp".

"Tôi chỉ là trợ giảng" anh ta đáp lại, rồi tiếp tục đưa báo lên đọc, bỏ mặc cô đứng chết chân.

Cô đứng đó, tâm trạng rối bời.

"Vậy", cô hỏi, "...anh không phải giáo viên phụ trách sao?"

"Thầy giáo sẽ quay lại lớp vào thứ Hai", giọng anh ta cáu bẳn. "Ông ấy sẽ xử lý việc này".

Nhận ra cuộc nói chuyện đã kết thúc, Caitlin cầm lại tấm thẻ học sinh.

Cô quay lại và nhìn xuống lớp. Cảnh mất trật tự vẫn không ngừng tiếp diễn. Nếu có điều gì gọi là an ủi, có lẽ là việc cô không bị ai xăm soi. Chẳng đứa nào thèm quan tâm đến sự có mặt
của cô, dù chỉ là cái liếc mắt.

Còn nữa là cảm giác bất an, khi mà cô chiếu mắt khắp căn phòng chật cứng người này, dường như chẳng còn chỗ trống để ngồi.

Cô tự trấn an, tay ôm khư khư cuốn nhật ký, bước rụt rè xuống lối đi của lớp học, ngập ngừng một lúc rồi chen chân qua chỗ tụi học sinh ngang ngược đang la hét ỏm tỏi.

Khi xuống đến phía cuối lớp, cô có thể bao quát trọn căn phòng.

Chẳng còn lấy một chỗ trống.

Cô đứng đó, như một đứa ngốc và cảm giác những đứa khác bắt đầu chú ý đến mình, không biết làm sao cho phải. Chắc chắn là cô không muốn đứng chôn chân như này, và thầy giáo trợ giảng cũng chẳng thèm ngó nghiêng đến tình trạng của cô lúc này. Cô quay người nhìn lại lần nữa, tìm
kiếm trong vô vọng.

Cô nghe thấy tiếng cười phát ra cách lối đi vài bước, cảm nhận rõ ràng chúng đang nhắm đến mình. Cô ăn vận không giống tụi học sinh ở đây, và trông cô khác hẳn bọn chúng. Hai má cô đỏ rần khi biết mình bắt đầu bị chú ý.

Chỉ đến khi cô chuẩn bị tâm lý bước ra khỏi lớp, thậm chí ra khỏi trường này, thì nghe thấy một giọng nói vọng đến.

"Ở đây này".

Cô quay người lại.

Ở dãy dưới cùng, phía mé cửa sổ, là một cậu trai cao nghều đứng lên ở chỗ bàn của cậu ta.

"Ngồi đây này", cậu ta nói.

"Không sao đâu".

Căn phòng yên ắng đôi chút khi những đứa khác chờ cô phản ứng.

Cô bước tới chỗ cậu ta. Tránh né, không dám nhìn trực diện vào mắt-một cậu trai với đôi mắt to màu xanh lam, ánh mắt rạng ngời-nhưng cô không cưỡng lại được.

Cậu ta quả có sức hút lạ thường. Một nam sinh có làn da ôliu mịn màng-cô không đoán được cậu ta là dân Da đen, Tây Ban Nha, Da trắng, hay người lai nữa-nhưng cô không thể ngừng chú ý làn da mềm mại và mịn màng đó, đường nét đẹp đẽ từ chiếc quai hàm như tạc tượng của cậu ta; mái tóc nâu ngắn, dáng vẻ dong dỏng. Có nét gì đó đầy cuốn hút từ cậu ta, khác hẳn
mọi thứ nơi này. Với dáng vẻ thư sinh mong manh, cậu ấy giống như một anh chàng nghệ sĩ.

Cô bị cuốn hút mạnh mẽ bởi một chàng trai, điều không thường thấy ở cô. Cô từng chứng kiến lũ bạn mình đắm say trong tình ái, nhưng không tài nào hiểu nổi. Cho đến bây giờ.

"Vậy cậu sẽ ngồi đâu?" Cô
hỏi.

Cô cố gắng điều chỉnh âm điệu, nhưng có vẻ chưa quấn hút lắm. Cô hi vọng cậu ta không nhận thấy sự lo lắng trong giọng nói của mình.

Cậu ta mở miệng cười, để lộ hàm răng đều tăm tắp.

"Ngay phía này thôi", cậu ta nói, rồi bước tới chỗ ngưỡng cửa sổ lớn, cách có vài bước chân.

Cô nhìn cậu ta và bắt gặp ánh mắt khi cậu ta bất chợt ngoái lại, hai ánh mắt dán chặt vào nhau. Cô nhủ lòng phải nhìn đi chỗ khác, nhưng không sao làm được.

"Cám ơn", cô nói, tự nhiên cảm thấy nổi điên với bản thân mình.

Cám ơn? Ðó là tất cả những gì mày có thể nói sao? Cám ơn!?

"Được đó, Barack!" có đứa la lên. "Nhường chỗ cho đứa con gái da trắng trông có vẻ kháu đấy!"

Rộ lên những tiếng cười phụ họa, và sự ồn ào trong lớp lại trở về như vốn dĩ của nó, khi tụi nó lại lãng quên họ.

Caitlin nhìn thấy cậu ta đầu cúi thấp, vẻ ngượng ngùng.

"Barack?" Cô hỏi. "Ðó là tên cậu sao?"

"Không phải", cậu ta trả lời, mặt đỏ rần. "Ðó chỉ là cách mà họ gọi tôi. Theo tên ngài Obama. Họ nghĩ tôi giống ông ấy".

Cô quan sát kỹ hơn và nhận thấy cậu ta thực sự giống ông ấy.

"Ðó là vì tôi mang nửa dòng máu
người da đen, một phần da trắng, và một phần của dân Puer- to Rican"

"Ồ, mình nghĩ đó là lời khen tặng", cô nói.

"Không hẳn như cách chúng nói đâu" cậu ta trả lời.

Cô quan sát cậu ta khi ngồi gần bục cửa sổ, dường như cậu ta mất đi vẻ tự tin, theo cảm nhận của cô, cậu ta có vẻ nhạy cảm. Thậm chí là dễ bị tổn thương. Cậu ta không cùng hội với những đứa kia. Có vẻ hơi điên rồ, nhưng cô có cảm giác được che chở từ nơi cậu ta.

"Mình là Caitlin", cô nói, nhìn vào
mắt cậu ta và chìa tay ra.

Cậu ta ngước lên, vẻ ngạc nhiên, nụ cười nở lại trên môi.

"Tên mình là Jonah", cậu ta trả lời.

Cậu ta bắt tay cô thật chặt. Một cảm giác như là điện giật chạy dọc cánh tay khi cô chạm vào làn da mềm mại ấy. Cảm giác tan chảy. Cậu ta vẫn nắm chặt tay cô. Và cô thì không ngừng mỉm cười lại.

*

Thời gian còn lại của buổi sáng thật đáng chán, lúc này Caitlin cảm thấy đói cồn cào khi bước chân vào quán ăn tự phục vụ. Cô đẩy cánh cửa đôi và sửng sốt về không gian rộng rãi phía trong, tiếng náo nhiệt ầm ĩ như thể có
hàng ngàn học sinh đang đùa giỡn gào thét. Cảm giác giống như bước chân vào một nhà thi đấu vậy, trừ việc cứ cách hai mươi thước lại có một nhân viên đứng gác, ở giữa các lối đi, canh gác nghiêm ngặt.

Như thường lệ, cô không biết đi lối nào. Cô ngó quanh căn phòng rộng lớn, và cuối cùng cũng tìm thấy chồng khay lấy đồ ăn. Cô cầm lấy một cái, và chọn đồ ăn
ở quầy dài để thức ăn.

"Đừng có mà chen ngang, đồ bị thịt!"

Caitlin quay sang và thấy một cô ả mập ú, cao hơn cô chừng nửa thước, đang ném cái nhìn giận dữ về phía cô.

"Tôi xin lỗi. Tôi không để ý-"

"Xếp hàng phía sau đi!" một cô gái khác đớp lời, dùng ngón tay cái của mình để chỉ về phía đó.

Caitlin quan sát và nhận thấy phải có ít nhất hàng trăm đứa xếp hàng phía sau. Có vẻ như là đã chờ đợi đến hai mươi phút rồi.

Khi cô bước dọc theo hàng dài để đi về phía sau, một đứa cùng hàng đang xô đẩy đứa khác, nó bay lên phía trước mặt cô, chân giậm mạnh xuống nền.

Thằng đứng đầu hàng nhảy chồm lên đầu thằng kia và bắt đầu thụi vào mặt nó.

Quán ăn nổ tung với những tiếng gào thét phấn khích, hàng chục đứa quây xung quanh.

"ÐÁNH ÐI! ÐÁNH ÐI!"

Caitlin lùi lại vài bước, chôn chân theo dõi cảnh tượng náo loạn trong nỗi hoảng sợ.

Bốn nhân viên an ninh cuối cũng có mặt và can thiệp kịp thời, tách rời hai thằng nhóc đang say máu và lôi chúng đi. Họ dường như không có vẻ gì vội vã lắm.

Cuối cùng Caitlin cũng lấy được đồ ăn, cô nhìn khắp phòng, hi vọng thấy bóng dáng Jonah. Nhưng chẳng thấy bóng dáng cậu ta đâu.

Cô đi xuống giữa lối đi, qua hết bàn này đến bàn khác, bàn nào cũng nhồi nhét đầy học sinh. Có một vài chỗ còn trống, nhưng những chỗ trống này có vẻ không mời chào cô, đó là những chiếc ghế cạnh tụi học sinh đi theo nhóm đông và tụ tập ngồi cùng nhau.
Cuối cùng, cô cũng tìm được chỗ ngồi ở bàn trống đằng sau. Tận dưới cùng, một cậu trai người Trung Quốc thấp bé với điệu bộ èo uột, ăn vận nhếch nhác, cúi gằm mặt xuống khay thức ăn của mình.

Cô cảm thấy cô độc. Cô cúi xuống kiểm tra điện thoại. Có vài tin nhắn mới cập nhật trên Face-book từ những người bạn ở thị trấn cũ. Họ muốn biết tình hình ở chỗ mới của cô ra sao. Chả hiểu sao, cô không có hứng thú trả lời; cảm thấy như họ xa cách quá.

Caitlin ăn được chút ít, cảm giác kinh hãi của ngày-đầu tiên vẫn lởn vởn trong đầu cô. Cô cố thay đổi dòng suy tư. Cô nhắm mắt lại. Nghĩ đến chỗ ở mới của mình, căn hộ không có thang máy ở tầng thứ năm của khu ổ chuột nằm trên con phố 132. Nỗi kinh hãi lại gia tăng đôi phần. Cô lấy hơi thật sâu, cố tập trung đến một thứ gì đó, những thứ tốt đẹp trong cuộc sống của mình.

Em trai cô. Sam; mười bốn tuổi mà trông như anh chàng hai mươi. Sam hình như cũng chẳng bao giờ nhớ mình là em út trong nhà. Thằng nhóc luôn hành xử như là anh trai cô vậy. Thằng nhóc trưởng thành trong môi trường khắc nghiệt và đầy khó khăn, với việc Cha bỏ đi, rồi trong cách mẹ đối sử với hai chị em. Cô có thể nhìn thấy được những chuyển biến tâm lý của em mình và nhận thấy nó đã dần trở nên khép kín hơn. Cô không ngạc nhiên trước việc nó thường xuyên ẩu đả ở trường. Cô sợ rằng mọi thứ sẽ đi theo chiều hướng tồi tệ hơn nữa.

Nhưng khi gần Caitlin, Sam luôn tỏ vẻ sự thương yêu đối với cô. Và cậu em trai, như là mối quen tâm thường trực duy nhất ở trong suy nghĩ của cô, người duy nhất cô có thể tin cậy, thằng nhóc dường như vẫn giữ được sự mềm yếu còn sót lại để dành cho cô trong thế giới này. Cô sẽ làm hết sức để che chở cho em trai mình.

"Caitlin?"

Cô nhỏm dậy

Đứng ở phía xa, một tay cầm khay thức ăn, tay kia xách hộp đàn vĩ cầm, là Jonah.

" Cậu không phiền nếu mình ngồi chung bàn chứ? "

" Ừ -- ý mình là không có gì " cô nói vẻ bối rối

Ngớ ngẩn thật, cô nghĩ: phải dừng vẻ lo lắng ngay lại

Jonah nở nụ cười tươi rói, tiến tới ngồi đối diện cô, cậu ta ngồi thẳng lưng, dáng điệu hoàn mỹ, rồi đặt cẩn thận cây đàn vĩ cầm xuống cạnh mình. Sau đó từ tốn đặt đồ ăn lên bàn. Có vẻ gì đó toát ra từ điệu bộ của cậu ta, điều mà cô cảm nhận thấy thật khác biệt với nơi này. Cậu ta không giống với những người cô từng gặp. Vẻ như cậu ta sinh ra ở một kỷ nguyên khác. Hoàn toàn không thuộc về nơi này.

" Ngày đầu ổn chứ?" Cậu ta hỏi.

" Không được như mong đợi".

" Mình biết ý cậu là gì " cậu ta đáp lại.

" Đó có phải là cây đàn vĩ cầm không?"

Cô ngó nghiêng nhạc cụ của cậu ta. Cậu ta để cây đàn ở sát bên, vẫn đặt một tay trên đó, như thể lo sợ một người nào đó sẽ đánh cắp nó.

" Nó thực ra là cây Viola. Nó lớn hơn vĩ cầm chút xíu, nhưng thanh âm thì khác biệt nhiều. Trầm hơn".

Cô chưa từng thấy đàn viola bao giờ, và hi vọng cậu ta sẽ để nó lên bàn và chỉ cho cô thấy. Nhưng cậu ta chẳng có vẻ gì sẽ làm điều đó cả, còn cô thì chẳng muốn tọc mạch nhiều, cậu ta vẫn để tay lên cây đàn, tư thế phòng vệ, như thể là cây đàn chỉ dành cho cá nhân cậu ta, và mang tính riêng tư vậy.

" Cậu có luyện tập nhiều không?"

Jonah nhún vai " khoảng vài tiếng một ngày" cậu ta nói giọng thân mật.

" Vài tiếng ư!? Cậu thật cừ!".

Cậu ta nhún vai ." Gọi là Được thôi, mình cho là vậy, có rất nhiều người chơi tốt hơn. Nhưng mình hi vọng nó là cứu cánh để mình thoát khỏi nơi này".

"Mình thì luôn muốn được chơi piano", Caitlin nói

" Tại sao cậu không thử?"

Cô định nói mình chưa từng có cây đàn piano nào, nhưng kiềm chế được. Thấy vào đó cô nhún vai và quay lại nhìn vào khay thức ăn của mình.

" Cậu không cần phải có một cây đàn piano cho riêng mình" Jonah nói.

Cô nhìn lên, giật mình khi cậu ta đọc được suy nghĩ của mình

" Có một phòng tập kịch ở trong trường, trong những thứ tồi tệ ở đây, ít nhất cũng có vài điều khá khẩm. Họ sẽ dạy chúng ta miễn phí, những điều cậu cần làm là đăng ký".

Caitlin trợn tròn mắt.

" Thật sao?"

"Mẫu giấy đăng ký ở bên ngoài phòng học nhạc. Hãy đến hỏi cô Lennox. Nói với cô ấy cậu là bạn của mình".

Bạn. Caitlin thích thú khi thấy từ này phát ra. Cô từ từ nhấm nháp nỗi vui sướng đang chào dâng trong lòng. Cô mỉm cười rạng rỡ. Ánh mắt họ chạm vào nhau trong một khoảng khắc.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store