ZingTruyen.Store

Bi Van Nguoi Ghet Sau Khi Trung Sinh Bao Hong Toan Mang

Sau cơn mưa, ánh nắng sáng sớm ở Nam Thành rực rỡ, dấu vết bị mưa đêm qua cuốn trôi dần dần biến mất.

Phòng ngủ rộng rãi rất yên tĩnh, rèm cửa được kéo lại, chỉ để hở một khe hở nhỏ. Ánh nắng mùa đông ấm áp xuyên qua khe hở, tạo thành một chùm ánh sáng, bên trong có thể nhìn thấy bụi mịn đang bay múa.

An Thanh Yến uể oải mở mắt ra, sau đó ngồi dậy trên đệm, chăn bông trên người tuột ra, trên người mặc một chiếc áo sơ mi trắng không vừa vặn, không phải chiếc áo tối qua cậu mặc.

Bởi vì bị lặn lộn quá mệt mỏi, cậu ngủ thiếp đi, cái áo này chắc là Cố Phi thay cho cậu...

Cố Phi cố ý thay áo sơ mi của mình cho cậu.

Thật đúng là...sở thích xấu mà.

Sau khi nhận ra những gì mình đã làm tối qua, An Thanh Yến đột nhiên tỉnh dậy, má cậu lập tức nóng bừng. Đêm qua cậu khá táo bạo, nhưng bây giờ sau khi nhận ra cậu lại cảm thấy xấu hổ.

Sao cậu có thể làm ra chuyện không biết ngại vậy trời!

Cố Phi vừa mở cửa bước vào liền nhìn thấy thiếu niên ngồi trên giường, cúi đầu, lấy tay che mặt.

Sau khi nhìn thấy hắn bước vào, cậu lập tức chui vào chăn như một con thỏ sợ hãi, không còn mặt mũi gặp ai, lúc này lại cảm thấy ngại.

Đôi lông mày giãn ra, người đàn ông nở một nụ cười, làm dịu đi khuôn mặt vốn có phần hung hãn, đứng bên giường, cuối người nhìn chiếc chăn phồng lên.

"Bảo bối dậy nào."

Giọng nói từ tính và dịu dàng lọt vào tai cậu qua lớp chăn bông. Đêm qua anh Phi cũng gọi mình như vậy, còn gọi rất nhiều lần.

Cố Phi kiên nhẫn chờ một lúc, sau đó nhìn thấy người ẩn dưới chăn chậm rãi thò đầu ra, ánh mắt lảng tránh, nhẹ giọng gọi "Anh Phi".

Cố Phi thấy hai má An Thanh Yến phiếm hồng, Cố Phi dùng mu bàn tay sờ lên, rồi chạm lên má, có chút nóng lập tức quan tâm hỏi: "Em sốt rồi?"

An Thanh Yến:"....Không có."

"Nếu cảm thấy không thoải mái phải nói với anh." Vẻ mặt của người đàn ông rất nghiêm túc.

“…” An Thanh Yến mím môi, nhỏ giọng nói: “Chỉ là em trốn dưới chăn bị ngộp đến đỏ mặt, em không có bị gì hết."

Quả thật là cậu không có cảm giác gì, ngủ đủ giấc khiến cậu cảm thấy sảng khoái, có lẽ đây là ưu điểm của việc không cảm thấy đau.

Cố Phi vẫn không yên tâm, "Để anh Phi kiểm tra."

"Kiểm tra... Kiểm tra cái gì?" An Thanh Yến khó hiểu nhìn người đàn ông trước mặt, đối mặt với đôi mắt có chút nghiền ngẫm, cậu lập tức cả cảnh giác nắm chặt chân," Không, không, không... không cần kiểm tra!"

Người đàn ông cười nhẹ, chống tay lên nệm tiến đến trước mặt chàng trai đang căng thẳng. Nhìn đôi mắt hoa đào ngây thơ nhưng đầy cảnh giác, đôi môi mỏng mấp máy: "Sao Yến Yến lại ngại như vậy?"

An Thanh Yến xấu hổ đến mức vùi mặt vào trong chăn, ủ rũ nói: "Đừng nói nữa..."

Cố Phi lại không muốn bỏ qua, hắn thích nhìn Yến Yến ngại đến chân tay luống cuống, hắn giơ tay chạm vào đầu thiếu niên: “Còn nữa, Yến Yến mặc quần áo của anh rất đẹp, anh rất thích."

.......

Đến khi trêu người ta rúc tuốt vào góc giường mới hài lòng đi làm, trước khi đi còn không quên dặn An Thanh Yến ngoan ngoãn ở trong phòng nghỉ ngơi.

Nếu có thể, hắn thực sự không muốn đến công ty.

Xuân tiêu khổ đoản nhật cao khởi, tòng thử quân vương bất tảo triều.

Cũng có đạo lý.
...

Kể từ khi nhận được cuộc gọi vào tối qua, Ngô Vĩ Quang vừa phấn khích vừa lo lắng đến nỗi cả đêm không ngủ được, sáng sớm hôm sau ông mang theo hai quầng thâm dưới mắt đến Cố thị.

Kết quả là lễ tân nói với ông rằng hôm nay chủ tịch của bọn họ còn chưa đến, vì thế ông liền chờ ở phòng tiếp khách hơn một tiếng đồng hồ. Đúng lúc ông đang nản lòng nhụt chí chuẩn bị về nhà, mong trăng mong sao, cuối cùng cũng chờ được Cố gia trong truyền thuyết.

Bên ngoài có tin đồn rằng Cố gia là người lạnh lùng, tàn nhẫn, ngày nào cũng trưng cái mặt than, nhưng khi thực sự nhìn thấy ông, ông lại cảm thấy tin đồn đó là sai.

"Không cần khách khí, mời ngồi."

"Được....Cố gia, mời ngài ngồi."

Ngô Vĩ Quang lo lắng nuốt một ngụm nước bọt, bất động nhìn người đàn ông ngồi trên ghế sofa bên trái. Cao lớn, chân dài, dáng người chuẩn nam người mẫu, khuôn mặt cũng rất ưa nhìn, gương mặt đúng chuẩn điện ảnh.

Nếu người này đi đóng phim chắc chắn sẽ rất nổi tiếng.

Điều quan trọng nhất là đôi mắt của người đàn ông hiện lên một chút ý cười nhàn nhạt, có vẻ tâm trạng rất tốt, dường như không có vẻ lạnh lùng xa cách như lời đồn.

Ngô Vĩ Quang không khỏi thả lỏng một chút, ngập ngừng nói: "Cố gia, tối qua ngài nói với tôi khoản đầu tư..."

Cố Phi: "Một trăm triệu."

Ngô Vĩ Quang đã làm tốt công tác chuẩn bị tinh thần, ông có thể giữ được bình tĩnh chuẩn bị trước tinh thần, đây  quả thực là một con số không thể với tới được đối với những người bình thường, nhưng đối với Cố thị thì nó chẳng là gì cả.

"Thật sự, thực sự cảm ơn ngài rất nhiều. Khoản đầu tư này đối với họ Ngô tôi rất quan trọng." Ngô Vĩ Quang cảm ơn từ tận đáy lòng vì đã giải quyết chuyện cấp thiết của ông.

“Thật sự là không giấu diếm gì, họ Ngô tôi gặp phải vấn đề trong việc casting bộ phim này, nhưng hiện tại nó đã được giải quyết."

Có nguồn đầu tư ông còn sợ cái gì, Ngô tổng kia biến.

Cố Phi vô hình cong môi, "Trước tiên chúc mừng Ngô đạo." Dừng một chút, bình tĩnh nói thêm: "Cố tôi tin vào mắt nhìn người của ông, có thể lựa chọn người thích hợp."

Nghe vậy hai mắt Ngô Vĩ Quang sáng lên. Ý của Cố gia là không can thiệp vào việc tuyển chọn, cũng sẽ không quyết định người. Nghĩ đến đây, ông không khỏi mỉm cười: “Cố gia, xin ngài cứ yên tâm, trong lòng tôi đã có ứng cử viên phù hợp nhất rồi."

"Nhưng mà, tôi có một câu hỏi muốn hỏi ngài." Thấy đối phương khẽ gật đầu, Ngô Vĩ Quang tiếp tục: "Sao đột nhiên lại đầu tư vào "Cửu Châu Truyện"

Cố Phi không muốn giải thích nhiều như vậy," Không vì gì hết, chỉ là muốn đầu tư."

Ngô Vĩ Quang: "..."

Được rồi, có tiền thì muốn làm gì thì làm.

Ông không hiểu rõ thế giới của người giàu.

Sự thật tất nhiên không phải như những gì Cố Phi nói, hắn đầu tư vào bộ phim này vì hai lý do. Một là vì giá trị thương mại của IP này được chuyển thể từ một cuốn tiểu thuyết nổi tiếng, đạo diễn và đoàn làm phim đều là những người giỏi trong giới, có tiềm năng trở nên nổi tiếng.

Đương nhiên, nguyên nhân lớn nhất chính là bởi vì An Thanh Yến.

Cố Phi có thể nhìn ra được, đứa nhỏ rất thích  bộ phim này và nhân vật Thẩm Thính Hàn. Cậu thường nghiên cứu tính cách của Thẩm Thính Hàn trong tiểu thuyết, cân nhắc làm sao mình có thể diễn tốt vai diễn này.

Có đôi khi An Thanh Yến sẽ nói cho hắn biết, khi nói cậu đặc biệt nghiêm túc, ánh mắt sáng ngời.

Làm sao hắn có thể nhẫn tâm để Yến Yến thất vọng.

Rõ ràng đứa nhỏ có thực lực như vậy.

Cố Phi không thể giữ An Thanh Yến ở bên cạnh, cậu có lý tưởng và theo đuổi ước mơ của riêng mình, điều Cố Phi có thể làm chính là khiến con đường này trở nên thuận lợi hơn, để đứa nhỏ đi lại thuận lợi hơn, không phải chịu ủy khuất.

Đây là điều hắn đã quyết định từ lâu.

Tất nhiên, cho dù hắn có đầu tư vào bộ phim này, cũng sẽ không quyết liệt yêu cầu An Thanh Yến phải là nam chính.

Cố Phi có nguyên tắc của riêng mình.

Điều quan trọng nhất là hắn tin rằng Yến Yến của hắn có thực lực này.

Sau khi ra khỏi tòa nhà Cố thị, tâm trạng của Ngô Vĩ Quang sáng hơn cả mặt trời trên bầu trời. Ông lập tức lấy điện thoại di động ra và gọi cho Ngô tổng, ông không phải nuốt cơn giận vào trong nữa.

"Ngô tổng, tôi đã quyết định ai sẽ là nam chính."

Một giọng nói thô lỗ của một người đàn ông trung niên vang lên từ đầu bên kia điện thoại, mang theo mùi dầu mỡ: "Tôi nói này Ngô đạo, giá như ông thức thời không phải tốt hơn sau.Đoạn Từ diễn tốt như vậy, ông nói coi đúng không?"

Ngô Vĩ Quang cười khinh thường, nhưng giọng điệu rất lịch sự: “Ngô tổng, tôi nghĩ có thể ông đã hiểu lầm điều gì đó. Người tôi chọn không phải là Đoạn Từ."

"Cái gì? Nếu không phải Đoạn Từ thì đó là ai?"

"Con mẹ nó không phải tôi đã nói với ông rồi hay sao?!" Ngô tổng giận dữ hét lên: "Ngô Vĩ Quan, đừng có rượu mời không uống muốn uống rượu phạt, đừng chọc tôi tức giận, không có tài chính để tôi coi mấy người quay bộ phim này thế nào!"

Ngô Vĩ Quang: "Ngô tổng, ngài muốn rút vốn đầu tư sao?" 

"Làm sao? Bây giờ mới biết sợ? Đã quá muộn rồi!

"Xin lỗi, tôi nghĩ ngài lại hiểu lầm rồi." Ngô Vĩ Quang cười nói: “Ý tôi là, nếu muốn rút vốn đầu tư thì nhanh lên đi. Đoàn phim phá của của chúng tôi thật sự không thể chứa một vị Phật lớn như ngài."

Nói xong, ông cúp điện thoại ngay lập tức, trong lòng hoàn toàn nhẹ nhõm.

Biến luôn đi vắng mợ chợ vẫn đông!

Một kẻ nhà giàu mới nổi 250(ngu ngốc) không chút kiến thức nào về nghệ thuật còn tự cho là đúng!

Ngu Thanh Đồng và Tống Thư Mạn chơi ở ngoại ô tới chiều rồi về, hai người cùng trở về Cố gia, chủ yếu là Tống Thư Mạn muốn gặp con trai út của mình.

Ba người cùng nhau uống trà chiều và trò chuyện

"Yến Yến, trên cổ của con sao lại có vết đỏ? Sao lại thành ra như vậy?"

Tống Thư Mạn lại gần để nhìn cho cẩn thận một chút, An Thanh Yến giật mình, lập tức kéo cổ áo lên che dấu vết trên cổ cười nói: "Không có gì đâu, chỉ là muỗi chích thôi."

Mặc dù bây giờ là mùa đông nhưng trong phòng đều bật sưởi ấm nên không lạnh. An Thanh Yến vẫn mặc một chiếc áo len cổ lọ để che dấu vết trên người, ai mà ngờ được vẫn bị nhìn thấy.

"Mùa đông mà có muỗi?" Tống Thư Mạn có chút nghi hoặc, nhưng cũng không nghĩ nhiều," Muỗi Nam Thành thật càn rỡ, Yến Yến phải phun nước hoa xua muỗi nhiều một chút."

An Thanh Yến thở phào nhẹ nhõm: "Dạ, con biết rồi."

"Đúng rồi, Yến Yến, cánh tay của con gần như đã lành rồi, khi nào thì con về nhà? Chúng ta đều rất muốn con trở về." Tống Thư Mạn tràn đầy mong đợi nhìn đứa con trai út, chờ đợi lâu như vậy rốt cuộc cũng tới ngày hôm nay.

"Chuyện này..."

Ngu Thanh Đồng cười nói: "Yến Yến, không cần vội con muốn ở đây bao lâu thì ở, dì rất thích con, con ở đây lâu lâu một chút làm bạn với dì. "

Tống Thư Mạn không vui nói: "Thanh Đồng, không phải bà cũng có con trai sao? Đừng có tranh con với tôi chứ, Yến Yến đừng nghe lời dì con, tốt hơn là con nên về nhà sống đi .

Nhìn hai người tranh cãi, An Thanh Yến không khỏi mỉm cười.


Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store