Bi Van Nguoi Ghet Sau Khi Trung Sinh Bao Hong Toan Mang
"Yến Yến, tiếp tục kêu."Người đàn ông bóp chặt vòng eo thon gọn của chàng trai, cách một lớp áo sơ mi mỏng manh Lâm Thanh Yến có thể cảm nhận được hơi ấm từ lòng bàn tay truyền đến, rõ ràng là cách một lớp áo nhưng cậu cảm thấy da mình đang nóng lên. Cậu muốn thoát khỏi vòng tay của người đàn ông nhưng lại bị cánh tay rắn chắc ôm lấy eo cứng ngắc, "Anh Phi..."Cố Phi: "Phải gọi là anh." Vừa rồi gọi "anh" thì rất dễ dàng, nhưng hiện tại Lâm Thanh Yến khó có thể mở miệng, xấu hổ đến nóng bừng cả tai, nhẹ nhàng kêu lên: "Anh..."Cậu đang hối hận cực kỳ, tại sao vừa rồi mình lại cố ý chọc ghẹo Cố Phi, đã biết rõ người này mặt ngoài thì đứng đắn, bên trong lại toàn ý xấu. Không biết cậu đã phải gọi "anh" bao nhiêu lần, Cố Phi cảm thấy mỹ mãn mới mềm lòng tha cho cậu, tóc cũng không cần sấy bởi vì nó đã khô tự nhiên.Cuối cùng, Lâm Thanh Yến cũng có thể kết luận, một tiếng anh này không thể tùy tiện gọi, nếu không phải trả giá rất lớn. "Anh Phi, em phát hiện ra một điều rất kỳ lạ." Lâm Thanh Yến quyết định thay đổi chủ đề, cậu nằm dài trên giường có chút mê mang nhìn lên trần nhà. “Em đọc nhật ký hồi nhỏ, phát hiện lúc đó mình gặp được một người anh trai, quan hệ rất tốt.”“Hử?” Người đàn ông có vẻ chăm chú lắng nghe, nằm xuống bên cạnh chàng trai, nghiêng người ôm cậu vào lòng, nhẹ nhàng xoa cằm trên đầu cậu giọng điệu tự nhiên nói: "Sau đó thì sao." “Trong nhật ký viết rằng anh trai rất đẹp trai, nhưng lại không thích nói cười… Nhưng mà, trong trí nhớ của em lại không có một người như vậy, em không có ấn tượng gì về người đó, trông như thế nào hay tên anh ta là gì.""Thật kỳ lạ..." Cố Phi nói: "Có lẽ một ngày nào đó anh ta sẽ xuất hiện bên cạnh em."Lâm Thanh Yến cười, "Nếu thật sự có người như vậy, em muốn biết người đó bây giờ như thế nào, có phải vẫn còn không thích nói chuyện không thích cười hag không, em không nhớ rõ người đó, vậy người đó có thể còn nhớ em hay không..." Nhớ, vẫn luôn nhớ rõ. Cố Phi ở trong lòng trả lời.—Trong một khách sạn nào đó, An Nam Ý mặc quần áo dài, đeo khẩu trang bước ra khỏi đó, đưa mắt nhìn quanh, đôi mắt lộ ra vẻ bất an và mệt mỏi.Kể từ lần công diễn trò hề kia, cậu ta đã phải sống trong khách sạn không dám bước ra ngoài. Bây giờ mọi người đều biết chuyện của cậu ta, tất cả mọi người đều đang mắng cậu ta. Cậu ta không hiểu tại sao mọi chuyện lại thành ra thế này. Cậu ta có làm gì sai? Cậu ta chỉ đang bảo vệ đồ của mình không bị người khác lấy mất."An tiên sinh phải không? Đây là cơm hộp của ngài."An Nam Ý không nói một lời nhận lấy đồ ăn từ tay người giao hàng , sau đó quay người lại đi vào trong. Nhân viên giao cơm nhìn bóng dáng rời đi của cậu ta âm thầm nói không lịch sự. An Nam Ý vừa bước vào cửa khách sạn đã có người đuổi theo. Cậu ta cảnh giác quay đầu lại, người xuất hiện trước mặt chính là một người quen thuộc, tài xế của An Gia.Trong lòng cậu ta chợt dấy lên một tia hy vọng, giọng điệu trở nên hưng phấn khi nói: "Chú Triệu, sao chú lại đến đây?" Có phải ba mẹ không nỡ để cậu ta đi nên đã kêu tài xế đến đón sao?"Tiểu..." Thiếu gia còn chưa kịp nói ra, tài xế đã ý thức được điều gì, dừng lại một chút mới nói: "Lần này tôi đến giao hành lý cho cậu, nó ở trong xe đậu bên ngoài, cậu cần tôi giúp đem lên không?" Nghe vậy, trong mắt An Nam Ý hiện lên vẻ kinh ngạc, sau đó nắm chặt nắm đấm, không phải muốn kéo cậu ta về mà là muốn đuổi cậu ta ra khỏi nhà hoàn toàn, tại sao...Cậu ta gượng cười., "Lần trước không phải tôi đã nói sẽ quay lại thu dọn đồ đạc sau khi tìm được chỗ ở sao ? Tại sao giờ này ông lại đem chúng đến đây?" "Là ông chủ phân phó." Dừng một chút tài xế lại bổ sung thêm:" Ông ấy nhờ tôi nói với cậu, về sau đừng về An gia nữa, Lâm gia mới là nhà thật sự của cậu." Nụ cười trên mặt An Nam Ý dần dần cứng đờ. Cậu ta không tin rằng người ba luôn yêu thương mình sẽ nói ra những lời như vậy, chẳng lẽ tình cảm mười chín năm đều là giả dối sao. Chẳng lẽ không thể thắng nói một đứa con chưa bao giờ gặp mặt sao?Cậu ta kích động hỏi: "Chú Triệu, ông nói thật cho tôi biết, Lâm Thanh Yến sai ông làm như vậy phải không? Tôi bị đuổi khỏi An gia thì người vui vẻ nhất không phải cậu ta sao?!"Bị thù hận che lấp lý trí, còn chưa kịp thu lại cảm xúc trong mắt, người có mắt đều có thể nhìn ra thái độ thù địch của cậu ta với An Nam Ý. Vẻ mặt người lái xe bất đắc dĩ: "Không phải, cậu hiểu lầm rồi, từ trước đến nay cậu ấy không hề yêu cầu tôi làm như vậy, cũng chưa bao giờ nghe cậu ấy nói xấu cậu với ông bà chủ." Vị tiểu thiếu gia kia trước nay chưa bao giờ nhắc đến tên An Nam Ý trước mặt ông bà chủ. "Không thể nào, nhất định là nó xúi giục ông làm chuyện này! Ba mẹ yêu tôi như vậy, sao có thể không cẩn tới!" An Nam Ý cố chấp nói.Vẻ bất đắc dĩ trên mặt tài xế càng sâu thêm: “Tôi chỉ là người ngoài cuộc, không có tư cách bình luận chuyện của An Gia, nhưng tôi vẫn muốn nói rằng nếu cậu không làm chuyện tổn thương người khác thì sẽ không rơi vào kết cục hiện giờ." Ông làm việc ở An gia đã nhiều năm, An gia đối xử với ông rất tốt nên đương nhiên là có cảm tình, không khỏi nói: “Tôi chỉ biết ông bà chủ và ba thiếu gia đều là những người tốt, không phải bọn họ ép cậu đến con đường này mà là tự cậu gieo gió gặt bão." "Tôi là người ngoài còn hiểu rõ đạo lý như vậy, sao cậu lại không hiểu?" An Nam Ý ngẩn ra. Tài xế không nói thêm gì nữa, ông đi ra ngoài và dọn đồ đạc trong xe vào, sau khi xong thì rời đi. An Nam Ý vẫn đứng tại chỗ, ngơ ngác nhìn đống hành lý trước mặt nếu không thể trở về An gia thì cuộc đời của cậu ta coi như xong.Cậu ta không chỉ bị đuổi khỏi chương trình Ngôi sao ngày mai mà giờ đây cũng không thể đến trường. Hiện tại cậu ta không có nơi nào để đi, chẳng lẽ phải về Lâm gia sao? KHÔNG! Những kẻ vô dụng đó không phải ba mẹ của cậu ta! Cái nhà nghèo thối đỗ nát đó không phải nhà của cậu ta! Điều đáng sợ nhất không phải lúc nào cũng sống trong bùn mà là từ trên mây rơi xuống.Những ngày này, An Nam Ý đôi khi tự hỏi nếu mình không làm những chuyện như vậy thì đã không có kết quả như ngày hôm nay... Nhưng giờ đây cậu ta không còn lối thoát. ---Giải trí Nghệ Hoa. Khi Lâm Thanh Yến bước vào, các nhân viên xung quanh sẽ vô tình hoặc cố ý nhìn cậu, thậm chí có người còn xin chữ ký và chụp ảnh, cậu rất hợp tác với những cái này.Đây là trải nghiệm mà kiếp trước cậu chưa từng trải qua, thay vì bị người khác ghét bỏ hay chửi bới, cậu lại được yêu thích và tôn trọng nên sẵn sàng thực hiện những yêu cầu nhỏ nhặt của họ.Đây có thể chỉ là chuyện nhỏ nhặt với cậu, nhưng đối với những người hâm mộ ngoài màn hình, việc nhận được chữ ký hay một bức ảnh từ thần tượng của mình là điều có thể khiến họ hạnh phúc lâu. Một nhân viên đưa Lâm Thanh Yến đến văn phòng tổng giám đốc, Lục tổng Lục Thịnh và người đại diện Cao Phi Phi đều đang thảo luận gì đó trước một đống tài liệu.Lục Thịnh đối với "chị dâu" tương lai của mình rất nhiệt tình, trên mặt tươi cười thân thiện, "Yến Yến, mau ngồi xuống đi." Lâm Thanh Yến sau khi ngồi xuống, lại hỏi: "Cậu muốn uống gì, nước trái cây hay cà phê? Hay là muốn ăn gì?" Lâm Thanh Yến: "Nước trái cây là được, cảm ơn.".....Có vẻ như tin đồn cậu là người có liên quan sắp được xác nhận.Lục Thịnh rất coi trọng Lâm Thanh Yến với tư cách là một nghệ sĩ, tất nhiên không phải vì Cố Phi. Mắt nhìn người của anh ta luôn chuẩn, không gian phát triển của Lâm Thanh Yến sẽ rất lớn. Kể từ khi Ngôi sao ngày mai được phát sóng, mức độ nổi tiếng của Lâm Thanh Yến đã tăng vọt và nhiều quảng cáo và đại diện nhãn hàng khác nhau tìm tới. Trước đó sự kiện nhận người thân lại khiến toàn mạng xã hội biết đến Lâm Thanh Yến."Yến Yến, hôm nay chúng tôi mời cậu đến đây chủ yếu là vì chúng tôi muốn thảo luận về phương hướng phát triển trong tương lai của cậu." Người lên tiếng là Cao Phi Phi, người đại diện của Lâm Thanh Yến. Cô là một phụ nữ ở độ tuổi ba mươi xinh đẹp, có một loại cảm giác người phụ nữ mạnh mẽ. Lục Thịnh gật đầu, “Ừ, tài liệu trên bàn đó cậu xem thử đi, có quảng cáo có đại diện, chương trình tạp kỹ, phim điện ảnh và phim truyền hình. Cậu xem có hứng thú không.”Lâm Thanh Yến có chút kinh ngạc,"Nhiều vậy sao…”Lục Thịnh không khỏi mỉm cười, “Đây là thứ tôi và Phi Phi chọn ra, vốn dĩ có nhiều hơn, về sau tài nguyên của cậu cũng sẽ càng ngày càng nhiều. nhưng cũng phải chọn cái phù hợp với mình.""Ừ, tôi biết." Lâm Thanh Yến cầm lấy thông tin lên và đọc kỹ, cậu cũng không biết nhiều về mảng quảng cáo và đại diện, để công ty quyết định là được. Về chương trình tạp kỹ...Cố Phi Phi nói: "Gần đây có một chương trình tạp kỹ âm nhạc rất nổi tiếng mang tên "Giọng hát trời ban". Tổ chương trình mời cậu làm khách mời cố định trong mùa hai, còn có một chương trình nhảy... Tôi nghĩ những thứ này phù hợp với cậu hơn."Hai chương trình cô đề cập đều là những chương trình tạp kỹ nổi tiếng gần đây, quả thật không tồi. Tuy nhiên, ánh mắt của Lâm Thanh Yến vẫn dừng lại ở những lời mời đóng phim và phim truyền hình, và ba chữ. "Cửu Châu Truyện" đột nhiên xuất hiện trong tầm mắt cậu. Ánh mắt cậu dán chặt ở đó, không rời đi.Lục Thịnh và Cao Phi Phi cũng nhìn theo ánh mắt của cậu. "Cửu Châu Truyện?" Nhìn vẻ mặt tập trung của chàng trai, Lục Thịnh có chút bối rối, "Yến Yến, cậu có hứng thú với diễn xuất sao?"Lâm Thanh Yến gật đầu.Nói chính xác hơn là cậu hứng thú với bộ phim truyền hình "Cửu Châu Truyện" này hơn, đây là bộ phim truyền hình cổ trang huyền huyễn được chuyển thể từ tiểu thuyết cùng tên.Nguyên tác là một tiểu thuyết nổi tiếng trên mạng, Lâm Thanh Yến đã từng đọc qua, cậu rất thích nam chính.Khi bộ phim đang chuẩn bị bấm máy ở kiếp trước, nhờ nhiều nỗ lực khác nhau cậu đã có cơ hội thử vai nhưng nhanh chóng bị từ chối. Cậu chỉ biết rằng lý do không liên quan gì đến kỹ năng diễn xuất của mình.Người cuối cùng nhận được vai diễn này là một nghệ sĩ mới có lưu lượng truy cập nổi tiếng trong giới Bộ phim này đã đạt được thành công lớn khi được phát sóng ở kiếp trước. Một số nhân vật phụ xuất sắc sau này trở nên nổi tiếng, nhưng hình tượng và kỹ năng diễn xuất của nam chính luôn bị chỉ trích, không nóng không lạnh. Nhìn thấy sự quan tâm của cậu, Lục Thịnh nói: "Cửu Châu Truyện" là một tác phẩm lớn, đoàn làm phim dành cho cậu một suất để thử vai chính. Vốn dĩ họ không suy nghĩ đến cậu nhưng tác giả đã đề cử cậu. Anh ta nghĩ cậu phù hợp với hình tượng nhân vật trong suy nghĩ của anh ta.”
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store