Bhtv Nguoi Xua
Thím ôm bụng ngồi thơ thẩn nhìn ra ngoài cửa sổ, người ta đi rồi... đi mất rồi...Thím cay đắng òa khóc, sao mà vô tình thế? đi không một lời từ biệt, không hứa hẹn, đã vậy còn giấu thím nữa chứ...Con Hạnh thấy thím khóc thương tâm trong phòng thì cũng đi vào trong an ủi, thím thấy vậy cũng chẳng hoảng hốt mà lau nước mắt, chỉ biết thơ thẩn mà khócCon Hạnh đi lại ngồi cạnh thím khẽ xoa vai cho thím rồi nói- Thôi thím đừng khóc nữa, ảnh hưởng đến đứa bé lắm, thím khóc hoài sao mà chị Chi an tâm...Thím lắc đầu, là tủi thân tới mức nào rồi không biết nữa!- Nếu nó quan tâm thím thì nó đã không khốn nạn như thế với thím! nếu nó đi thì ít nhất cũng phải nói cho thím biết chứ... cớ sao mà lại mất dạy kiểu đó chứ?Con Hạnh nghe thế thì mắc cười, cái kiểu này là thím mất kiểm soát cơ miệng lắm rồi, nếu mà có chị Chi ở đây chắc thím sẽ chửi đến khi khát nước đó, thôi nén cười để an ủi thím vài câu như lời chị Chi dặn- Chị Chi nói là sợ thím không cho đi nên phải trốn đi như vậy, đi lên trển học cho có tương lai rồi về nuôi mẹ con thím, chị Chi sẽ về nhà hai tuần một lần đó thím...Thím nghe thế thì lắc đầu, thím còn không rõ tính nó sao? nó trốn đi kiểu này là nó sợ thím lắm rồi dễ gì mà dám về, về rồi cũng chưa chắc dám gặp mặt riêng đâuCon Hạnh thấy vậy thì cũng không nói gì nữa mà xin phép ra ngoài, thím vừa buồn vừa tủi thân, nó đi như vậy thế nào cũng sẽ có người khác cho mà xem, thế nào cũng chán thím!Thím ngã người nằm xuống nghỉ ngơi, nói là nghỉ ngơi chứ có nhắm mắt được đâu, cứ suy nghĩ đâu đâu không hà, mà ngộ lắm... cứ nghĩ tới là khóc, mặc dù không có muốn...- Mấy người tệ lắm rồi... thích đi như vậy thì đừng có về nữa, tôi sẽ không để con tôi nhìn mặt cháu đâu, giỏi tự mình quyết định lắm mà!Nói rồi thím ráng ngủ để cho quên đi cái giận hờn với người ta, thím là tức sắp hộc máu rồi đó, nếu không có đứa bé trong bụng thì thím nhất định đi tìm nó để vả cho nó vài cái vào mặt!------------------2 tuần sau như lời con Hạnh nói, thím cười ảm đạm, đấy! thím nói sai sao? nó làm gì mà dám về cơ chứ? nó thoát được mẹ con thím nó mừng còn không hết nữa là...Thím ngồi trên gian nhà trên mà đợi nó, đợi cái người mà hứa hai tuần về một lần, biết chẳng có kết quả nhưng vẫn đợi, vẫn đợiCòn nó trên thành phố thì đã xin vào làm ở một quán quán ăn đêm, khi đi học về xong thì nó sẽ nghỉ ngơi một chút rồi khoảng năm giờ chiều nó bắt đầu đi đến chỗ làm, tiền lương cũng ổn, có thể đủ để gửi về cho thím xàiLời hứa hai tuần về một lần thì nó nhớ chứ, nhưng mà nó đành phải thất hứa rồi... vì hiện tại nó mới xin vào làm nếu mà xin nghỉ phép thì rất kì, nó sợ lãnh lương cũng không được nhiều, nên thôi ráng làm cỡ vài tháng rồi gom tiền gửi về cho thímTrên đây nó ở chung với chị Trân, hai chị em lúc đầu cũng còn lạ nhau nên không nói chuyện nhiều, nhưng mà dần về sau thì coi nhau như chị em ruột, cả hai tâm sự với nhau và giúp đỡ nhau trong học tập rất nhiều--------------------Thím càng lúc càng nghén nhiều, nghén mà chẳnh ăn uống được gì, nghén tới mức mặt mũi xanh xao ốm nhom, mẹ nó thì cũng lo lắng lắm, cứ đi ra đi vô xem coi thím có sao không để mà còn biết đường tínhThím thấy mẹ nó lo lắng cho mình như vậy thì cười nhẹ, từ ngày nó đi tới bây giờ thím chẳng nói năng được bao nhiêu câu hết, ai hỏi thì mới trả lời còn không thì thím im lặng, gia đình thấy thế thì rầu lắm, cứ vậy hoài sao đứa trẻ sinh ra được mạnh khỏe đây chứ? - Diệu ơi em đừng như vậy nữa, con Chi nó biết nó buồn dữ lắm, em ráng ăn cho nó khỏe người lại...Thím chỉ cười trừ lắc đầu đáp- Em ăn không nổi đâu chị, ăn vào mà nó cứ hành em miết, nó cũng giống má nó thôi, không thương em gì hết...Nói tới là nước mắt lại nhòe đi, đã bao lâu rồi người ta chưa về thăm thím? mỗi đêm thím chợt giật mình tỉnh giấc mà nhớ nó chẳng thể nào ngủ lại được, có con Hạnh, thím ba và mẹ nó chăm sóc thì đã sao? có những cái rất nhạy cảm thì làm sao mà nhờ bọn họ được? Thèm đủ thứ hết mà thím chẳng thể nào nuốt nổi, thím bây giờ mới biết cực khổ là gì...Mẹ nó nghe thím bi quan như thế thì lắc đầu buồn bã, mẹ nó ra ngoài tìm con Hạnh rồi nói - Không ấy bây giờ mình gọi con Chi về đi con, chứ thím hai thấy để như vậy hoài sao mà con Diệu nó sống nỗi? hai đứa cứ hiểu lầm nhau như vậy hoài cũng không nênNghe vậy con Hạnh thấy cũng đúng, nhưng mà gọi điện cũng đâu có dễ, điện thoại bàn là của nhà con Trân, hiếm lắm mới gặp được con Chi, con Chi nghe nói ở trển đi làm suốt ngày rồi lại phải đi học, chẳng có thời gian để nghỉ ngơi luôn...Thôi thì đành gọi đại vậy...
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store