Bhtt Uoc Nguyen
Ngô Cảnh Nghi uất ức cầm quyển vở về chỗ ngồi suy ngẫm một chút xoay qua nói nhỏ với Vu Thanh Linh " Có phải hôm qua mình nghe nhầm là cô ấy khen chữ mình đẹp không , tại sao hôm nay lại là chữ xấu nên trừ điểm thế này " . Giờ phút này Ngô Cảnh Nghi cảm thấy mình đúng là thực sự sẽ chết đuối không thể bơi lên bờ vì học kì này rồi .Xong xuôi tiết học cuối cùng Ngô Cảnh Nghi thu dọn sách vở đi về , đi đến sân trường cảm giác có ai đi từ phía sau lên bên cạnh , Ngô Cảnh Nghi xoay đầu qua nhìn thì thấy Tiêu Tịnh Kỳ cũng đang cầm túi xách đi lên song song cùng mình " Về rèn thêm chữ viết đi nha nhóc con " .Ngô Cảnh Nghi lười nhát trả lời " Cám ơn cô đã đặc biệt quan tâm " .Tiêu Tịnh Kỳ cũng không để ý thái độ chán nản của Ngô Cảnh Nghi đối với mình " Đúng đúng , là đặc biệt ưu ái a " ." Hi vọng sẽ mau chóng xong học kì này , để sự ưu ái này chuyển sang người bạn học khác nhỉ cô Kỳ " Ngô Cảnh Nghi quay sang cố nặn ra một nụ cười miễn cưỡng .Ngô Cảnh Nghi hiện tại cũng chỉ là một học sinh lớp 10 nên chiều cao cũng chỉ thuộc trung bình , Vẫn là Tiêu Tịnh Kỳ cao hơn một chút , Tiêu Tịnh Kỳ giơ tay cốc vào đầu Ngô Cảnh Nghi cảnh cáo " Em có tin là học kỳ nào em cũng sẽ gặp tôi không hả nhóc con " .Ngô Cảnh Nghi chưa kịp trả lời thì trước cổng đã có tiếng la hét chói tai từ Vũ Bảo " Tiểu Nghi à , nhanh một chút , người yêu của cậu chờ cậu rất lâu rồi đấyyy " .Toàn bộ ánh mắt đang tập trung trước cổng trường đều dồn lên người Ngô Cảnh Nghi , người bên cạnh cũng không ngoại lệ , Ngô Cảnh Nghi xoay sang chào Tiêu Tịnh Kỳ một tiếng rồi đi nhanh lại chỗ Vũ Bảo. Vừa đến nơi đã nghiến răng trừng mắt nhìn Vũ Bảo " Hôm nay cậu chán sống à Tiểu Bảo " .Vũ Bảo thấy Ngô Cảnh Nghi thì càng nổi hứng trêu ghẹo , tỏ thái độ ga lăng mở cửa xe sau đó dùng tay che đỉnh đầu cho Ngô Cảnh Nghi vào " Nhanh nhanh chúng ta còn phải đi mua đồ đôi để về gặp mặt ba mẹ mình " . Lời nói này phát ra có chút lớn tiếng nhằm thu hút sự chú ý của những người xung quanh .Ngô Cảnh Nghi bước vào trong xe xoay sang liếc nhẹ Vũ Bảo rồi thắt dây an toàn .Toàn bộ một màn vừa rồi đã thu hết vào mắt Tiêu Tịnh Kỳ . Cô nhíu nhẹ mày một đường * Không phải là bạn bè với nhau sao , tại sao bây giờ là người yêu ? * ......Trung Tâm thương mại .Vũ Bảo dẫn Ngô Cảnh Nghi đến cửa hàng thời trang dành cho giới trẻ khá nổi tiếng " Tiểu Nghi , cậu chọn đi , chúng ta mặc đồ đôi ".Ngô Cảnh Nghi trừng mắt nhéo Vũ Bảo " Đừng có giỡn mặt , tớ đồng ý đi gặp nhà cậu là may lắm rồi , ở đó còn đòi đồ đôi "." Cậu có giúp thì giúp cho trót đi mà ". Vũ Bảo níu tay năn nỉ ." Bây giờ mình thật sự cảm thấy tình bạn này rất phiền , rất phiền a ". Ngô Cảnh Nghi lắc đầu bắt đầu đi chọn đồ .Vũ Bảo thật sự là tiểu thiếu gia , đi đến gian hàng nào cũng muốn mua cho Ngô Cảnh Nghi , nhưng Ngô Cảnh Nghi kiến quyết không chọn , gu thẫm mỹ của Vũ Bảo không tệ , nhưng những món đồ mà Vũ Bảo chọn không váy thì quần ngắn , Ngô Cảnh Nghi bực bối chọn cho mình một chiếc áo sơ mi tay dài trắng , cùng chiếc váy mà Vũ Bảo chọn " Nể mặt cậu nên ngày đó mình sẽ mặt váy ."Vũ Bảo sáng mắt mừng rỡ " Tiểu Nghi à , cậu là tốt nhất , nếu sau này tớ có con sẽ gã cho cậu " . Vũ Bảo sợ Ngô Cảnh Nghi đổi ý liền nhanh tay cầm 2 chiếc áo sơ mi trắng cùng váy chạy đến quầy tính tiền ." Này , có nhất thiết là phải đồ đôi không chứ . " Ngô Cảnh Nghi cau có đi theo cằn nhằn phía sau Vũ Bảo .Vũ Bảo căn bản không để vào tai , hiện tại chỉ đang sung sướng vì kế hoạch của mình , sẽ không bị mai mối mà còn có thể tự do thêm vài năm nữa .Trên đường về hai người ghé vào tiệm ăn gần nhà Ngô Cảnh Nghi , Vũ Bảo như nhớ ra điều gì đó " Giáo viên lúc nảy đi cùng cậu là cô gái hôm trước à " ." Đúng rồi , sao thế ? " Đột nhiên Vũ Bảo hỏi làm Ngô Cảnh Nghi nhớ lại cảnh tượng ban sáng bị Tiêu Tịnh Kỳ làm khó dễ liền không vui ." Hỏi thăm chút thôi mà , cô ấy có nhận ra cậu không ? " Vũ Bảo vừa gọi món liền hỏi ." Mình không biết , chỉ thấy là mình gần như khó sống với cô ta học kỳ này thôi " . Ngô Cảnh Nghi nghĩ đến mỗi ngày đều phải gặp Tiêu Tịnh Kỳ ở trường liền than thở ." Tại sao , cậu không nắm bắt được bài học à , hay cô ta dạy không tốt ?? " Vũ Bảo thắc mắc .Ngô Cảnh Nghi như tìm được người tâm sự , đem toàn bộ nội tình những ngày qua kể cho Vũ Bảo Nghe . Vũ Bảo nghe xong không nói lời nào , im lặng vài phút rồi nghĩ điều gì đó . Chưa kịp nói gì liền bị cơn đói che mờ lí trí , đồ ăn vừa ra tới liền ăn quên trời quên đất .Ngô Cảnh Nghi cũng không thèm để ý đến , nói ra được là đã thoải mái rồi , Vũ Bảo không chê cô lằng nhằng đã là may .Ăn xong Vũ Bảo đưa Ngô Cảnh Nghi về liền dặn dò cẩn thận rằng 2 ngày sau sẽ đến đón .
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store