Bhtt Tu Viet Nbn Dn Loc Dinh Ky Cac Nguoi Tha Cho Ta Di
Rời giường ra mạn thuyền đứng thì gặp Phương Di đứng đó nhìn ra biển . Ta lại gần nàng hơi " Nàng nhớ nhà sao , lần này ta sẽ đưa nàng và Tiểu Quận Chúa về Thanh Mộc Đường an toàn" .Phương Di nhìn ta nói " Ngươi và Giáo chủ phu nhân như thế nào a " . Ta nghĩ tới Tô Thuyên liền cười ôn nhu nói " Nàng là người quan trọng với ta " . Phương Di kinh ngạc nhìn ta " Bà ta có phu quân rồi , sao ngươi lại như vậy chứ " .Ta nhìn nàng nói " Có phu quân thì đã sao chứ , chính hắn ép nàng bên hắn chứ nàng ta đâu muốn như vậy " . Phương Di kinh ngạc nhìn ta nói " Bà ta không còn trong trắng ngươi vẫn bên nàng à " .Ta cười ôn nhu nói " Đã yêu thì ta không quan tâm quá khứ ta chỉ cần biết người nàng yêu ta là được " . Phương Di nhìn ta nói " Nhiều lúc ta thấy ngươi không giống như những nam nhân khác " .Ta cười nghĩ ' Ta đúng là nữ nhân a " . Ta cười trêu nàng hỏi " Nàng vẫn nghi ngờ ta là thái giám à " . Phương Di nghe vậy liền đỏ mặt mắng " Không đứng đắn , ta không nói chuyện với ngươi nữa ".Nhìn nàng giận dỗi ta nói " Nàng và Tiểu Quận Chúa đói bụng không " . Phương Di nhìn ta nói " Ngươi đối xử với ai cũng tốt như vậy sao " . Ta cười nhẹ nói " Chỉ các nàng thôi , nữ nhân không có quyền lên tiếng đương nhiên ta phải lên tiếng dùm rồi " .Phương Di nhìn nói " Cô nương nào có thể làm nương tử ngươi thì thật may mắn a " . Ta nhìn bóng lưng đơn bạc của nàng nói " Ta sẽ giúp nàng và Tiểu Quận Chúa tìm được người tốt và yêu thương các nàng thì mới yên tâm " .Đột nhiên Mộc Kiếm Bình đi đến trước mặt ta nói " Ta với sư tỷ không cần huynh tìm dùm cho bọn ta " . Ta nhìn Mộc Kiếm Bình thở dài nói " Được rồi khi ta đưa các nàng tới Thanh Mộc Đường thì sẽ không quản chuyện các nàng nữa , thôi vào ăn thôi ".Mộc Kiếm Bình nhìn hướng ta đi nói nhỏ " Huynh hiểu lầm ý ta rồi " . Phương Di vỗ vai Mộc Kiếm Bình nói " Từ từ tìm cơ hội giải thích với hắn " . Nhưng hai nàng không nghĩ tới vì hiểu lầm hôm
nay mà hai nàng thiếu chút nữa là không đến với ta được .Lênh đênh trên biển gần mười ngày mới tới Trung Nguyên . Khi lên đất liền ta đưa cho Xấu Đầu Đà hai viên thuốc giải , hắn một viên , hoàng hậu giả một viên . Đưa hai viên trên người ta còn lại tám viên vì Tô Thuyên cố tình đưa cho ta thêm năm viên để phòng lúc càng thì có . Nhìn viên thuốc ta đột nhiên nhớ Tô Thuyên quá , không biết nàng ấy ra sao rồi . Nhìn ra biển thở dài , ta không biết hành động của ta bị hai nàng nhìn thấy hết .Phương Di nhỏ giọng nói " Mới ở chung mấy ngày thôi mà tình đã nặng thế a " . Ta nhìn nàng cười nói " Người có tình gặp ba ngày còn hơn ba năm gặp người không tình a ".Mộc Kiếm Bình đột nhiên hỏi ta " Vậy muội có phải người có tình với huynh không " . Ta xoa đầu nàng cười nói " Nha đầu như muội thì biết gì a , chờ lớn lên gặp được người muội thương thì muội sẽ hiểu a " . Nói ròi ta đi trước tìm chổ thuê xe ngựa .Mộc Kiếm Bình nhìn bóng lưng ta buồn bực nói nhỏ " Người ta thương là huynh đó chỉ có huynh ngốc mới nhìn không thấy thôi " . Phương Di ngạc nhiên nhìn Mộc Kiếm Bình hỏi " Muội biết thương là gì không " .Mộc Kiếm Bình cười chua xót nói " Muội đã mười tám tuổi rồi sao lại không biết , chỉ có huynh luôn xem muội là muội muội đối xử thôi " . Phương Di gật đầu nói " Không ngờ có ngày chúng ta lại thương cùng một người " ." Không phải tỷ thương Nhất Chu ca sao " Mộc Kiếm Bình kinh ngạc nói . Phương Di buồn bã nói " Ta cứ nghĩ bản thân thương Lưu sư ca nhưng không phải , khi nhìn thấy Tiểu Bảo lạnh nhạt với ta thì lòng ta đau lắm " .Mộc Kiếm Bình tính nói thì ta đã về , ta cười nói " Hai nàng theo ta đến Thiên Địa hội để ta tìm sư phụ , rồi ta đưa hai nàng về Thanh Mộc Đường ". Ta thấy hai nàng gật đầu rồi đở hai nàng lên xe ngựa .Khi tới Thiên Địa hội , dìu hai nàng xuống xe ta nói " Hai nàng thay y phục đi , ta đi tìm sư phụ xong sẽ tìm các nàng ăn cơm nhé " . Nói xong ta phân phó người dắt hai nàng đi nghỉ còn ta thì đi tìm sư phụ , mới biết được Trần Cận Nam đã vè Đài Loan .Tìm phòng trống vào phòng tắm rửa thay đồ , bởi vì từng là nữ nhân nên ta thích sạch sẽ và không thích có mùi hôi trên người . Tắm thay đồ xong liền thấy thoải mái hẳn .Đi ra tiền sảnh phân phó đi chuẩn bị đồ ăn . Ngồi xuống uống trà thì Tiền Lão Ca vào nói " Vi hương chủ cách đây khoảng năm ngày có một cô nương xinh đẹp mang theo ngọc bội đến tìm ngài nhưng không biết ngài ở đâu nên ta hỏi mới biết nàng ở Dạ Hương Lâu " .Ta gật đầu nói " Làm phiền huynh cho người tìm nàng dùm ta a " . Tiền Lão Ca cười nói " Không phiền " liền đi ra ngoài . Ta ngồi đó tầm một nén hương thì Phương Di và Mộc Kiếm Bình đi ra .Ta cười tươi nói " Các nàng ngồi xuống đi , tí nữa sẽ có thức ăn a " . Nhưng ta không nghĩ tới nụ cười của ta khiến các nàng ngẩn ngơ , bởi vì nam nhân ở cổ đại khá thô lỗ . Nhưng ta lại ôn nhu , không thể trách ta được kêu một từng là nữ nhân như ta làm sao thô lỗ a .Đột nhiên cửa mở ra , A Kha bước vào . Ta cười hỏi " Không biết A Kha cô nương tìm ta có việc gì a " . A Kha liếc nhìn Phương Di và Mộc Kiếm Bình rồi nói " Ta có việc mới được tìm huynh à ". Ta cười nói " Được cô nương tìm là vinh hạnh của ta , nhưng ta sắp phải đi rồi , không biết có thể giúp gì cho cô nương a" . A Kha nhìn ta hỏi " Huynh đi đâu a " . Ta nói " Đi Lạc Dương nhưng sẽ dừng chân ở Dương Châu , cô nương muốn đi đâu a " .A Kha nói " Vậy ta liền làm phiền huynh tới Dương Châu a " . Ta gật đầu nói " Nếu cô nương không chê thì ở lại dùng cơm , sáng mai ta chờ cô nương đến rồi lên đường a ".Ta ăn xong liền về phòng nghỉ ngơi , đột nhiên ta nhớ Tô Thuyên quá . Ta không nghĩ tới ở chung vài ngày mà ta lại yêu nàng rồi . Suy nghĩ mệt ta liền ngủ say .
nay mà hai nàng thiếu chút nữa là không đến với ta được .Lênh đênh trên biển gần mười ngày mới tới Trung Nguyên . Khi lên đất liền ta đưa cho Xấu Đầu Đà hai viên thuốc giải , hắn một viên , hoàng hậu giả một viên . Đưa hai viên trên người ta còn lại tám viên vì Tô Thuyên cố tình đưa cho ta thêm năm viên để phòng lúc càng thì có . Nhìn viên thuốc ta đột nhiên nhớ Tô Thuyên quá , không biết nàng ấy ra sao rồi . Nhìn ra biển thở dài , ta không biết hành động của ta bị hai nàng nhìn thấy hết .Phương Di nhỏ giọng nói " Mới ở chung mấy ngày thôi mà tình đã nặng thế a " . Ta nhìn nàng cười nói " Người có tình gặp ba ngày còn hơn ba năm gặp người không tình a ".Mộc Kiếm Bình đột nhiên hỏi ta " Vậy muội có phải người có tình với huynh không " . Ta xoa đầu nàng cười nói " Nha đầu như muội thì biết gì a , chờ lớn lên gặp được người muội thương thì muội sẽ hiểu a " . Nói ròi ta đi trước tìm chổ thuê xe ngựa .Mộc Kiếm Bình nhìn bóng lưng ta buồn bực nói nhỏ " Người ta thương là huynh đó chỉ có huynh ngốc mới nhìn không thấy thôi " . Phương Di ngạc nhiên nhìn Mộc Kiếm Bình hỏi " Muội biết thương là gì không " .Mộc Kiếm Bình cười chua xót nói " Muội đã mười tám tuổi rồi sao lại không biết , chỉ có huynh luôn xem muội là muội muội đối xử thôi " . Phương Di gật đầu nói " Không ngờ có ngày chúng ta lại thương cùng một người " ." Không phải tỷ thương Nhất Chu ca sao " Mộc Kiếm Bình kinh ngạc nói . Phương Di buồn bã nói " Ta cứ nghĩ bản thân thương Lưu sư ca nhưng không phải , khi nhìn thấy Tiểu Bảo lạnh nhạt với ta thì lòng ta đau lắm " .Mộc Kiếm Bình tính nói thì ta đã về , ta cười nói " Hai nàng theo ta đến Thiên Địa hội để ta tìm sư phụ , rồi ta đưa hai nàng về Thanh Mộc Đường ". Ta thấy hai nàng gật đầu rồi đở hai nàng lên xe ngựa .Khi tới Thiên Địa hội , dìu hai nàng xuống xe ta nói " Hai nàng thay y phục đi , ta đi tìm sư phụ xong sẽ tìm các nàng ăn cơm nhé " . Nói xong ta phân phó người dắt hai nàng đi nghỉ còn ta thì đi tìm sư phụ , mới biết được Trần Cận Nam đã vè Đài Loan .Tìm phòng trống vào phòng tắm rửa thay đồ , bởi vì từng là nữ nhân nên ta thích sạch sẽ và không thích có mùi hôi trên người . Tắm thay đồ xong liền thấy thoải mái hẳn .Đi ra tiền sảnh phân phó đi chuẩn bị đồ ăn . Ngồi xuống uống trà thì Tiền Lão Ca vào nói " Vi hương chủ cách đây khoảng năm ngày có một cô nương xinh đẹp mang theo ngọc bội đến tìm ngài nhưng không biết ngài ở đâu nên ta hỏi mới biết nàng ở Dạ Hương Lâu " .Ta gật đầu nói " Làm phiền huynh cho người tìm nàng dùm ta a " . Tiền Lão Ca cười nói " Không phiền " liền đi ra ngoài . Ta ngồi đó tầm một nén hương thì Phương Di và Mộc Kiếm Bình đi ra .Ta cười tươi nói " Các nàng ngồi xuống đi , tí nữa sẽ có thức ăn a " . Nhưng ta không nghĩ tới nụ cười của ta khiến các nàng ngẩn ngơ , bởi vì nam nhân ở cổ đại khá thô lỗ . Nhưng ta lại ôn nhu , không thể trách ta được kêu một từng là nữ nhân như ta làm sao thô lỗ a .Đột nhiên cửa mở ra , A Kha bước vào . Ta cười hỏi " Không biết A Kha cô nương tìm ta có việc gì a " . A Kha liếc nhìn Phương Di và Mộc Kiếm Bình rồi nói " Ta có việc mới được tìm huynh à ". Ta cười nói " Được cô nương tìm là vinh hạnh của ta , nhưng ta sắp phải đi rồi , không biết có thể giúp gì cho cô nương a" . A Kha nhìn ta hỏi " Huynh đi đâu a " . Ta nói " Đi Lạc Dương nhưng sẽ dừng chân ở Dương Châu , cô nương muốn đi đâu a " .A Kha nói " Vậy ta liền làm phiền huynh tới Dương Châu a " . Ta gật đầu nói " Nếu cô nương không chê thì ở lại dùng cơm , sáng mai ta chờ cô nương đến rồi lên đường a ".Ta ăn xong liền về phòng nghỉ ngơi , đột nhiên ta nhớ Tô Thuyên quá . Ta không nghĩ tới ở chung vài ngày mà ta lại yêu nàng rồi . Suy nghĩ mệt ta liền ngủ say .
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store