ZingTruyen.Store

[ BHTT ] ( Tự Viết ) Nàng dặn ta mỗi ngày phải thắp hương ba lần

Chương 4

Nhannhuocca

Khi tỉnh dậy Tạ Khanh đã thấy mình nằm trong căn phòng ngủ quen thuộc, trên trán đặt một chiếc khăn lạnh, trên người phủ hai, ba lớp chăn dày. Bên cạnh có ông nội, cha và mẹ vẻ mặt lo lắng ngồi bên cạnh, mẹ còn đang nắm lấy tay nàng.

Sắc mặt Mạn Giao Giao trắng bệch, mắt đỏ lên như vừa khóc qua, Mạn Giao Giao gần ba mươi tuỏi nhưng khí chất lẫn nhan sắc đều không suy giảm, giọng nàng nhỏ nhẹ, nụ cười luôn vương bên môi nay lại tiều tụy đi vài phần. Tạ Khanh đau lòng nàng, giọng mũi nghẹn ngào:

" Mẹ, ta đã ngủ bao lâu, mẹ gầy quá"

Mạn Giao Giao ôm lấy nàng khóc nức nở, Tạ Anh Minh bên cạnh đau lòng vợ vỗ vỗ lưng nàng.

" Ba ngày hai đêm, mẹ đều thúc trực bên con, khuyên thế nào cũng không chịu ăn uống, bác sĩ đã khám qua nói con chỉ bị nhiễm phong hàn, nhưng nàng không yên tâm"

Ông nội nhìn nàng, rồi lại vỗ vỗ chiếc đầu xù của Tạ Khanh

" Không sao, ổn rồi, là ông nội tới quá muộn, ta sẽ đặt bùa phong ấn cẩn thận, con chưa có kinh nghiệm nên không thể đối phó quỷ này đó, không nên quá mạo hiểm biết không?"

Tạ Khanh gật gật đầu, có cho thêm thật nhiều kẹo nàng cũng không dám lại đi vào nha.

Ông nội từ trong tay áo đưa ra cho nàng chiếc hộp gỗ quen thuộc, ông vỗ đầu nàng thở dài:

" Là nghiệt duyên, không thể cắt, tùy theo ý trời đi"

Tạ Anh Minh lẫn Mạn Giao Giao đều không hiểu ý trong lời nói, quan sát Tạ Khanh mở chiếc hộp ra, cây trâm vàng điêu khắc tinh xảo sáng bóng khiến người nhìn không tự chủ bị thu hút.

Tạ Anh Minh cười trêu chọc nàng:

" Ông nội tặng con của hồi môn Khanh Khanh phải giữ cẩn thận đó nha"

Tạ Lan quay qua trừng Tạ Anh Minh, dùng cây gậy chống chọc vào người hắn

" Ăn nói hàm hồ" Vừa nói Tạ Lan vừa liếc mắt nhìn người bên cạnh giường, ngồi sau lưng của Tạ Khanh.

Chuyện sau khi Tạ Khanh ngất đi, sau khi xử lý xong đám ma quỷ nháo, Đường Như Ý định đưa nàng trở lại thì ngoài cửa có tiếng bước chân chậm chạp lại gấp gáp đi tới.

Cánh cửa không có tác động của ma quỷ liền mở ra dễ dàng, tiếng " kẽo kẹt" vang lên, một ông lão có chòm râu bạc chống gậy gỗ bước vào.

Tạ Lan thấy nữ quỷ hiện thân ôm lấy Tạ Khanh, lại không có ý định làm hại cháu hắn, Tạ Lan từ lo lắng, sợ hãi chuyển qua bình tĩnh đến lạ thường. Hắn tuổi cao sức yếu không địch lại nữ quỷ ngàn năm, nếu quay trở lại hai, ba mươi năm, phong ấn có chút quá sức nhưng có thể, tiêu diệt nữ quỷ ngàn năm là chuyện không thể.

" Chư vị là người phương nào, cớ sao dẫn dụ Khanh Khanh mở phong ấn cửa tìm tới?"

Đường Như Ý nghịch đuôi tóc cười với Tạ Lan

" Ông nội, bổn cung là cháu dâu của ngươi nha"

Tạ Lan giật mình run rẩy hỏi lại

" Ch..cháu dâu, xin hỏi người là công chúa nào của thời Đường?"

" Ta danh hiệu là Hương Trà, tên sinh là Đường Như Ý"

Tạ Lan từ bất ngờ sang tò mò

" Vậy...vậy là tiểu công chúa thứ tư, nhỏ nhất trong các vị công chúa nhưng lại được sủng ái nhất?"

Đường Như Ý khoanh hai tay, nét mặt thoáng vẻ giận dữ lại kiềm chế

" Sủng ái? Sử sách nói bổn cung được sủng ái?"

Tạ Lan gật đầu, lại thấy không đúng chỗ nào, vì sao được sủng ái lại mất ở tuổi mười bảy?

" Người có chuyện muốn nhờ nàng?" Tạ Lan cúi xuống nhìn Tạ Khanh nằm trên đất.

Đường Như Ý gật đầu rồi lại lắc đầu.

" Ta muốn ở bên nàng, dù là cách biệt âm dương, kiếp trước ta đã đánh mất nàng, hiện tại không thể lại như vậy. "

"..." Tạ Lan trầm mặc nghe nàng nói

" Ngươi đã nghe câu : 'Hoa nở hữu ý vì một người, tơ duyên bị chia cắt kiếp này, kiếp sau nguyện cũng chỉ vì người mà nở hoa ' chưa? "

Tạ Lan gật đầu lại lắc đầu, xưa nay âm dương đối lập, nếu ở bên âm khí quá lâu Tạ Khanh sẽ dần bị âm khí quấn lấy mà chết dần chết mòn.

" Không phải lão nô không nói với công chúa, nàng kiếp này là nữ tử, bát tự nàng thuần âm, lại nhiễm thêm âm khí e rằng không thể sống bao lâu, người thương nàng, tha cho nàng một con đường sống, đợi nàng hết dương thọ, để nàng luân hồi, kiếp sau nàng với người có duyên lại tái hợp"

Đường Như Ý nhoẻn miệng cười, nụ cười trên gương mặt xinh đẹp không khiến ông kinh diễm mà chỉ kinh sợ.

" Kiếp trước nàng cũng là nữ tử, còn là hộ vệ của bổn cung, ngươi nói xem nàng vì sao chết? " Đường Như Y nói nửa chừng lại không tiếp tục nói, như nhớ đến chuyện quá đau buồn khiến âm khí trên người càng thêm dày đặc.

Tạ Khanh đang nằm trên mặt đất, tay bất giác nắm lấy vạt váy của nàng kéo nhẹ, lại như không có sức lực buông thõng tay xuống. Chỉ một cái nhẹ kéo, Đường Như Ý chìm trong oán hận đã trở lại dáng vẻ bình thường. 

" Bổn cung sẽ không hại nàng, sẽ để nàng yên ổn sống trọn kiếp, nhưng rời xa nàng, không thể."

Đường Như Ý quả quyết, nàng bế Tạ Khanh vào lòng, ánh mắt như phát lên ánh lửa sáng.

" Thê chủ của bổn cung chỉ có thể là nàng, bổn cung cũng chỉ có nàng là thê chủ"

Tạ Lan nhìn hồn phách của Đường Như Ý như thiếu đi mấy phần, lại ngước lên nhìn đồ nàng mặc, xa y chói lệ, váy đỏ như váy cưới, hẳn giống như bị tà thuật dùng trinh nữ để trấn yểm.

" Người có thể bảo đảm nàng không bị âm khí của người giết chết?"

Tay vuốt ve gương mặt non nớt của Tạ Khanh, nàng gật đầu chắc nịch.

" Có thể, chắc chắn sẽ"

Sau đó Tạ Khanh được ông nội cõng về phòng của nàng. Nhiều người làm thắc mắc Tạ Lan chống gậy đi còn không vững tại sao còn cõng được nàng như không có gánh nặng. Phải có đôi mắt âm dương mới biết, Đường Như Ý ôm Tạ Khanh đặt trên lưng Tạ Lan, cứ thế đỡ trọng lượng của Tạ Khanh nhẹ nhàng trở về phòng. 

Người của nàng, nàng ôm.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store