ZingTruyen.Store

Bhtt Tinh Khong The Cuong

Cố Hữu Hữu nhanh chóng mang đến một đợt cao trào. Bên dưới, ngón tay liên tục khuấy động khiến Lã Tiềm Lạc không thể chịu nổi. Khi cơn khoái cảm đạt đến đỉnh điểm, người bên dưới ngâm vang một tiếng, âm thanh phát ra từ trong cổ họng vô cùng dễ nghe, khiến người khác cảm thấy hứng thú.

Nàng nắm cổ tay Cố Hữu Hữu, lưng nhỏ nhếch lên sau đó cong lại, cảm nhận rõ ràng từng cơn co thắt bên trong huyệt động. Lã Tiềm Lạc mệt mỏi nằm dưới thân cô, khuôn mặt nghiêng về một phía mà thở dốc, lòng ngực phập phồng liên tục.

Cố Hữu Hữu hôn nhẹ môi nàng, ngón tay đặt sâu bên trong chậm rãi rút ra, kéo theo dịch trắng nhầy nhụa thấm ướt vải quần. Cằm bị khống chế, cô lại bắt nàng nhìn rõ tay mình sau khi rút khỏi bên trong. Hai ngón tay thon dài bị một thứ gì đó nhớp nháp bao phủ, mơ hồ còn có thể nhìn thấy máu tơ đo đỏ dính ở xung quanh.

Lã Tiềm Lạc ngại ngùng nghiêng đầu tránh né, lại không đủ sức thoát khỏi sức ép của Cố Hữu Hữu, chỉ có thể trơ mắt nhìn thứ dính vào sau khi lấy ra khỏi cơ thể mình. Thấy nàng liên tục tránh né không muốn nhìn, hai mày người kia bất giác nhíu lại.

“Sao vậy Tiềm Lạc? Em không thích sao?”

Giọng nói đối phương vô cùng dễ nghe, vô thức khiến Lã Tiềm Lạc như bị câu dẫn. Nàng mím chặt môi, từ bên khóe mắt trào ra một giọt chất lỏng trong suốt. Cố Hữu Hữu không vui nhìn nàng, sau đó lại hạ thấp đầu, dịu dàng hôn lên gò má ửng đỏ của người bên dưới.

“Em nói em thích tôi mà, tôi làm điều này, em cũng không thích sao?”

Lã Tiềm Lạc vẫn không trả lời. Có điều, Cố Hữu Hữu không đợi nổi nữa liền lập tức cúi đầu, cưỡng ép hôn sâu đối phương. Đối diện với cơn dồn dập dưới môi, nàng lại không có cách nào phản kháng, chỉ có thể thuận theo nhịp điệu của đối phương mà đáp trả lại.

Mắt thấy Lã Tiềm Lạc không từ chối mình, ngược lại còn rất phối hợp, trong lòng Cố Hữu Hữu liền vui vẻ trở lại. Lúc tách môi, giữa hai đầu lưỡi còn kéo thành sợi bạc trong suốt. Trải qua hai đợt cao trào, trong mắt nữ nhân như phủ một tầng nước mỏng như tơ. Nàng mệt mỏi nhìn cô, trong lòng cảm thấy phức tạp.

Có lẽ vì quá xấu hổ, lại cảm thấy khó tin vào cảm nhận của mình. Vừa rồi, Lã Tiềm Lạc thật sự thừa nhận với chính bản thân, rằng Cố Hữu Hữu đã làm cho nàng sung sướng.

Cổ tay được cởi trói, nhưng nàng hiện tại giống như mất hết sức lực, như cái xác khô bị rút cạn kiệt sinh khí. Cố Hữu Hữu đưa điện thoại cho nàng, môi kề bên tai nói lời dụ dỗ.

“Tiềm Lạc à, không phải em không thích Lâm Uyển sao? Vậy thì chặn con bé đó đi… nó không thích em, chỉ có tôi thích em thôi.”

Lã Tiềm Lạc cầm lấy điện thoại, do dự một chút mới chịu nhấn vào ứng dụng, thao tác chậm chạp nhấn chặn Lâm Uyển. Nàng thật sự đã nghe lời cô, không hề phản kháng mà chặn đối phương. Mắt thấy Lã Tiềm Lạc ngoan ngoãn như vậy, Cố Hữu Hữu lập tức mỉm cười hài lòng. Đem điện thoại đặt lại xuống bàn, cô nằm xuống cùng nàng, sau đó kéo nàng vào lòng vuốt ve.

Lã Tiềm Lạc không hề phản kháng, để mặc đối phương tùy ý sắp xếp. Có điều, lúc nàng vùi đầu vào lòng ngực cô, cảm giác có chút ấm áp. Hương thơm nhẹ nhàng trôi vào khoang mũi lại khiến não bộ căng thẳng của nàng được thả lỏng.

Bên dưới vẫn còn run rẩy, nàng lại vô thức siết chặt hai đùi vào nhau, khó chịu cọ cọ mấy cái.

“Tiềm Lạc, em đừng giận tôi… tôi chỉ vì quá thích em, quá yêu em… tôi không muốn để em rơi vào tay kẻ khác, cũng không muốn em thích bất kỳ ai…”

“Tiềm Lạc, hứa với tôi, chỉ thích mỗi mình tôi được không?”

“Tiềm Lạc…”

Lã Tiềm Lạc âm thầm nuốt một ngụm nước bọt. Bên tai liên tục truyền đến giọng nói thanh vang trầm ấm của Cố Hữu Hữu càng khiến lòng nàng lung lay nhiều hơn. Thật sự không thể thừa nhận, đối với người kia, Lã Tiềm Lạc luôn rất mềm lòng, lại còn cực kỳ kiên nhẫn.

Rõ ràng đầu óc vẫn còn mơ hồ, nhưng nàng bất tri bất giác hé miệng, lí nhí đáp ứng với Cố Hữu Hữu.

“Được… chỉ thích dì…”

Cố Hữu Hữu vui vẻ ra mặt, lập tức ôm chặt người đó trong vòng tay mình.

“Tôi vui lắm, Tiềm Lạc… Tiềm Lạc của tôi…”

Lã Tiềm Lạc cũng không rõ nữa, không rõ vì sao bản thân lại hành xử như vậy. Nàng chỉ biết bản thân cũng có tình cảm với Cố Hữu Hữu, cho nên lúc đối phương tùy ý làm càn trên cơ thể mình, mặc dù ngoài mặt khóc lóc cầu xin nhưng cơ thể lại rất thành thật. Không có dấu hiệu bài xích, đến cảm nhận cũng vậy, nói là cưỡng ép nhưng thật ra lại phối hợp vô cùng tốt.

Lã Tiềm Lạc không nghĩ nổi nữa. Nàng nằm trong lòng cô, vì mệt mỏi mà ngủ quên mất.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store